5. sài gòn chẳng đợi câu chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  sài gòn ... ngày ... tháng ... năm
hôm nay, hắn chạy dài trên xa lộ hà nội, rồi quốc lộ 51. xách ba lô lên và đi, hắn chẳng nghĩ ngợi về điều gì; có chăng cũng chỉ là vài câu than thở về cái nắng oi giữa trưa, bụi đường hay hàng xe đang xếp nối đuôi nhau dài cả cây số chứ chẳng chơi phía trước mặt.
cách đó có vài tiếng hắn chỉ chợt nghĩ: hay là đi đâu đó một chuyến cho khuây khỏa nhỉ và rồi hắn cứ thế mà đi, vậy thôi, chẳng có lí do gì. hắn phóng mình qua đám bụi đường, nhét vội trong túi 100 ngàn tiền xăng hay để mua nước mà phòng khát khi đi, hắn chen chúc qua dòng kẹt xe của thành phố để ráng mà thoát khỏi cái không khí ồn ào tấp nập ở đằng sau kia.
đến chiều muộn, hắn mới dừng chân ở đâu đó sau khi đi một quãng thật xa tới tận ngoại ô, mà cũng có khi qua hẳn cái tỉnh lẻ nào khác, hắn chẳng biết. hắn chỉ biết đi, rồi dừng, rồi phủi hết nỗi cô đơn bám trên thân mình dày như bụi bặm đang vương trên áo, hắn phủi hết ở đó rồi vội vã trở về. lên xe rồi phóng ga, chẳng cho bất kì nỗi buồn nào kịp níu theo. hắn về, nằm trên giường thấy thoải mái hẳn ra.
rồi hắn nghĩ mình cần những ngày như hôm nay, đi thật xa để chẳng nhớ mình cần gì ở cái chốn người ta đua nhau chen chúc này.
vậy đấy, có những ngày chẳng cho ai, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì trên thế giới này nữa, những ngày mà ta chỉ nghĩ cho riêng mình.  

và trong những ngày như thế, Ta tự hỏi điều tiếc nuối nhất của thanh xuân này là gì? là chẳng làm được những điều mình dự định, chẳng thể say cái giấc mơ ta vẫn thường mong ước hay  chẳng thể nắm lấy tay người ta thương. nhưng mà cũng đành vậy thôi, Sài gòn vốn dĩ là thế, sài gòn chẳng đợi tuổi 20 :)

sài gòn của hôm nay chuyển mình qua cái xuân của hai mốt. Hôm nay ta đi, ta trải lòng với bạn bè, ta nghe chuyện của họ, ta ngẫm chuyện của ta. Ta thấy túi mơ vẫn chưa đủ đầy, ta thấy ôm trong lòng vẫn chưa đủ đã.   

   Hôm nay mưa, hôm nay ta lang thang mà đầu Không tỉnh lắm. Hôm nay vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sad