Chapter 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                    WHAT IS LEFT
Đúng vậy...

"Thành phố này bỗng buồn đến lạ,  vắng anh rồi trời bất trợt đổ mưa."

Tình mới đến và tình cũ đi.  Tất cả mọi thứ trên thế giới đều có hạn sử dụng. Giống như thay vì sử dụng một chiếc ghế sofa cũ rách, họ sẽ mua một cái mới. Khi không thể giữ nó được nữa, tôi chấp nhận từ bỏ và đi tìm thứ gì đó mới.

Nhưng qua nhiều mối quan hệ, tôi biết rằng tình cũ luôn tốt hơn.

Một lần nữa, quá khứ lại thoáng qua trong tâm trí tôi và để lại nhiều cảm xúc. Tôi lại xem lại bộ phim tài liệu của riêng mình.

Đó là một buổi chiều nắng đẹp, tôi cùng anh đi về sau giờ tan học.

"Thời tiết hôm nay xấu thật em nhỉ?"

"Cái gì? Trời hôm nay thật đẹp, tại sao anh ta lại hỏi thế? Mình có nghe nhầm không nhỉ? Hay đầu óc anh ta có vấn đề?"

Không thấy tôi trả lời anh hỏi lại. Tôi lúc đó đang vắt óc suy nghĩ thật kỹ xem trả lời sao cho thật ngầu.

Lần thứ ba, anh hỏi tôi. Tâm trí tôi đã hoạt động hết công suất nhưng chưa nghĩ ra được gì. Tôi buộc phải trả lời bằng một câu cộc lốc, cụt ngủn.

"uhm!"

"Định mệnh! Tôi đã làm cái quái gì vậy! Thật là ngu ngốc. Tại sao tôi lại không áp dụng những câu thả thính đã học được trên mạng !! Vậy là buổi hẹn đầu tiên coi như nhục mặt!", tôi tự than vãn với bản thân.

Anh nói với tôi rằng anh thích mưa.  Mưa làm anh cảm thấy thoải mái. Cảm giác như nó đã trút bỏ mọi nỗi buồn, mọi mệt mỏi trong cuộc sống.

"..." tôi chẳng còn biết nói gì nữa.

Và bắt đầu từ đó tôi chẳng còn thích mặt trời.

Người ta nghĩ: "Có những điều người nói có thể quên nhưng người nghe vẫn nhớ mãi".

Nhưng mọi thứ tốt đẹp xảy ra sau đó lướt qua vội vàng như một cơn ác mộng. Và chỉ sau 1 đêm, mọi thứ đã biến mất và để lại nỗi buồn.

Cơ hội đã ở ngay trước mắt tôi nhưng lại ngoài tầm với.

Ngay cả khi bạn là một người biết cách nắm bắt cơ hội, nhưng khi bạn sắp chạm vào trái tim anh ấy, nó lại chạy nhanh hơn một nhịp.  Khi hai trái tim không cùng một nhịp, dù cố gắng tiếp tục chạy, chạy nữa, chạy mãi, nó vẫn lệnh nhịp.

Tôi biết đã đến lúc mình phải dừng lại, kết quả đã không thay đổi được nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro