Chương 1: Kỷ niệm đôi lúc sẽ thành ác mộng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu anh thấy em kiếm chuyện vô lý, đáng ghét khó ưa, thì ly hôn đi! Em cũng không phải không có anh không được!"

Dáng người trước mắt trong giấc mơ cũng mờ đi, nhưng đôi mắt ấy lại rõ rành rành,  lạnh lẽo không tia ấm áp, khiến người ta sợ hãi.

Hắn im lặng hồi lâu, cho đến khi Kiều An nghĩ rằng bản thân sẽ đạt được sự thoả hiệp vô lý như thường.

Người đó cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói.

"Vậy thì ly hôn đi."

——————

Ba giờ hai mươi bảy phút sáng.

Kiều An mở to mắt, cơn ác mộng làm cậu sợ hãi. Cậu duỗi tay ra lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cuộn người trong chăn thở mạnh một hơi.

Ngoài trời tối đen như mực làm cậu không thể bình tĩnh được.

Đã lâu lắm rồi cậu không mơ lại chuyện cũ, ai biết được khi nhớ tới vẫn sợ hãi.

Cậu cậu bật dậy trên cái giường đơn chật hẹp.đi tới cửa nhà tắm mở đèn lên, ánh đèn ấm áp xua đuổi đi những sự lạnh lẽo trong giấc mơ, làm cho cậu không còn sợ hãi nữa.

Kiều An muốn rót cho mình ly nước, nhưng đáng tiếc là ban ngày cậu đi làm không ở nhà, nước ấm trong ấm đã hết sạch, giờ chỉ có thể đun nước, cậu nhìn ấm đun nước từ từ nhả khói, giống như nhìn thấy được bóng dáng mờ mờ của ai đó.

Nhưng khói nước tản đi, lại không thấy được gì.

Nước ấm được đổ vào miệng ly, Kiều An bưng ly nước uống từng ngụm nhỏ, đi vào phòng ngủ lần nữa, kéo lấy cái gối yêu thích  cố ngủ lại.

"Ngủ ngon". cậu vân vê cái tai tròn của gấu bông trắng, " Anh gấu."

——————  

Tám giờ sáng, Kiều An tới đơn vị làm việc đã không nhìn thấy được việc tối qua cậu ngủ không ngon giấc, vẫn tràn trề sức sống.

Năm nay cậu sắp tròn ba mươi tuổi, đã hiểu rõ được nguyên tắc dẫu tối qua có khó ngủ bao nhiêu, khi mặt trời ló dạng phải mỉm cười từ rất lâu.

Cuộc sống chẳng đồng cảm với bất cứ ai, sếp cũng không.

"Anh An!" Cậu vừa ngồi xuống, người trẻ ở bộ phận họ liền kéo ghế tựa qua, " Anh nghe nói gì chưa? Ngày mai bên phía tổng bộ muốn sắp xếp người qua đây, làm tổng giám đốc của chúng ta."

"Nghe nói rồi." Kiều An gật đầu.

Cậu làm sale ở công ty thiết bị y tế cũng đã ba bốn năm rồi, bởi vì các nguyên nhân khác mà gần đây công ty họ bị doanh nghiệp tư nhân khác thu mua, nhưng tôm tép như bọn họ cũng bị đóng gói theo luôn, bán hết cho đối phương.

Nhưng mà Kiều An chẳng để ý tới mấy chuyện này, công việc của cậu chẳng thay đổi gì nhiều kể từ khi thu mua, công việc bận rộn kéo theo tiền lương tăng,  những điều này đã tốt lắm rồi.

"Anh An, anh có biết lai lịch tổng giám đốc được điều tới lần này không? Trẻ trung phong độ lại theo chủ nghĩa độc thân, một người cuồng công việc, nghe nói là kéo từ nước ngoài về...."

"Đừng đừng đừng, cậu đổi người để kể đi." Kiều An cười xin tha, cậu thật sự khâm phục người trẻ hiện nay, khả năng tình báo đáng sợ thật, "Cậu đi tìm mấy cô nhóc kể mấy chuyện này đi, người ta thích nghe hơn."

Còn như cậu, đã qua cái thời mộng mơ rồi.

——————

Đi làm, làm việc, tan làm, về nhà.

Quy luật cuộc sống của Kiều An dường như là cái đồng hồ lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm kia, buồn chán tẻ nhạt.

Công việc gần đây không nhiều, vừa tới sáu giờ, trong văn phòng liền trở nên ồn ào.

Kiều An ngẩng đầu lên từ bảng báo cáo, đi qua văn phòng mở cửa lớn nhìn những nhân viên đùa vui ồn ào bên ngoài cửa mà lắc đầu cười cười.

Có người hoạt bát chạy tới cửa phòng cậu hỏi cậu.

"Trưởng phòng Kiều, tan làm tụi em chuẩn bị đi ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?"

"Tôi cũng muốn đi chứ, nhưng tôi đi rồi, báo cáo còn lại này ai ở lại tăng ca thay tôi đây?" Kiều An lớn hơn bọn họ mấy tuổi thôi, thân thiết có thừa uy nghiêm không đủ, nhân viên dưới trướng không sợ cậu, nghe cậu nói vậy liền cười hi hi vẫy tay.

"Trưởng phòng Kiều vất vả rồi, tụi em đi đây, thứ hai gặp nha."

"Cút đi cút đi." Kiều An vẫy tay đuổi ruồi, " Đừng ở đây chướng mắt."

Ồn ào đến nhanh đi cũng nhanh, sau khi nhóm người trẻ ồn ào đi mất, cả phòng sale liền yên tĩnh lại, giống như nước sôi bị đổ vào hầm băng vậy, không để lại chút ấm áp nào.

Kiều An đã dần quen với sự tĩnh lặng sau sự ồn ào, và không hề có việc không thích nghi được. Cậu đứng dậy giãn gân cốt, cầm lấy bút đỏ vẽ một bông hồng đỏ sống động như thật trên tờ giấy nháp, cậu cầm lấy xem xem, liền vò nát trong tay rồi vứt vào thùng rác, lại chôn đầu vào công việc.

—————— 

Những người trong công ty đều biết, trưởng phòng Kiều của bộ phận sale là người học vẽ.

Tuy cậu có văn bằng chính quy, nhưng công việc hiện tại lại chẳng liên quan tới chuyên ngành, cậu vậy mà từ một nhân viên bình thường lên chức trưởng phòng trong thời gian bốn năm, điều đó không chỉ là may mắn mà còn là chăm chỉ làm việc của cậu.

Dự trên việc trưởng phòng Kiều đã từng trèo đèo lội suối để đàm phán thành công đơn hàng, cướp lấy nghiệp vụ trong tay cậu thì chẳng khác gì cướp đồ ăn từ miệng chó, cướp không được lại bị cắn mấy cái.

Con chó hung ác Kiều, lại chẳng phù hợp với gường mặt thanh tú chút nào.

Đến mức nghe tin tức về bản thân trưởng phòng Kiều, chỉ cảm thấy mọi người khoa trương quá, cậu chỉ đơn giản là làm công việc của mình, may mắn được cất nhắc mà thôi.

Đến nỗi điên cuồng làm việc, có điều là vì miếng cơm manh áo, cậu cũng mệt mỏi lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro