Chương 1:Kỷ niệm đôi lúc sẽ thành ác mộng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

——————

Tự nguyện tăng ca tới tám giờ, Kiều An mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Căn nhà cậu thuê cũng hơi xa công ty, nhưng mà giao thông thuận tiện, ngồi tàu điện ngầm là tới nơi, dù cậu tan làm muộn xíu cũng tiện.

"Mới tan làm à, trưởng phòng Kiều."

Bảo vệ cổng đã quá quen thuộc với cậu, nhìn thấy cậu đi ra thì chào hỏi như thường lệ.

"Vâng." Kiều An gật đầu, cậu bật cười, để lộ lúm đồng tiền mà thường ngày không thấy được, trông trẻ trung lắm, "Bác Lý vất vả rồi."

"Không vất vả, không vất vả, là công việc của chúng tôi đảm nhiệm mà, mấy người các cậu mới vất vả, ha ha ha." Trưởng đội bảo vệ rất thân với cậu, cười ha hả nói chuỵện với cậu, "Trưởng phòng Kiều, cách học lần trước cậu dạy cho thằng nhóc nhà tôi hiệu qủa lắm, điểm thi cuối kỳ lần này tăng mấy trăm bậc, làm mẹ nó vui khôn xiết...."

"Vậy à? Đây là chuyện tốt." Kiều An cũng vui lây, sau đó được nhét cho một túi hộp.

"Đây là đồ chua mà nhà chúng tôi làm đó, cậu cầm lấy về thử đi!" người làm cha rất tự hào về đứa con giỏi giang, "Lần sau chúng tôi mời cậu tới nhà ăn bữa cơm."

"Được thôi. Vậy tôi đành mặt dày tới ăn chực rồi."

Kiều An rất biết nói chuyện tựa như cậu sẽ thích tất cả những gì bạn thích vậy, ghét những gì bạn ghét, buồn những chuyện bạn buồn, với mỗi người đều như quen biết từ lâu.

Dường như chỉ cần cậu chịu thì cậu có thể hoà mình với bất kì ai.

——————

Đợi tới khi cậu xách mấy cái hộp về nhà, ngoài cửa hàng tiện lợi dưới lầu thì không còn ánh đèn nào chào đón cậu nữa.

Trong đôi mắt Kiều An tựa như có chút cô đơn, nhưng khi đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang vang lên cùng với tiếng bước chân, dường như tất cả chỉ là ảo ảnh.

Dẫu rằng có thể là trưởng phòng lên trời xuống đất được, làm sao có thể yếu đuối được cơ chứ.

"Tôi về rồi đây."

Cậu đưa tay ra bật đèn, chào hỏi với bức hình được đóng khung để trên bàn.

Hai chàng trai trẻ trong bức hình đang ngồi trên cái xích đu lộng lẫy và mỉm cười trước ống kính, một người cao ráo đẹp trai, người còn lại nhỏ nhắn và tròn trịa.

Trong số họ dường như không có ai là cậu, bạn phải rất cố gắng đi quan sát mới có thể nhận ra chàng trai trẻ ngọt ngào trong số đó chẳng giống với Kiều An gầy gò trước mặt này.

Kiều An cất món quà vừa nhận được vào tủ lạnh, cất gọn gàng những thứ cậu mang theo đi làm, rửa tay và thay quần áo.

Bộ đồ mặc ở nhà của cậu hôm nay là áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, mặt trước vẽ hoa hồng trừu tượng, không đẹp lắm, là mẫu dành cho nữ, tuy rộng nhưng tay áo lại ngắn hơn nhiều so với quần ngắn của nam. Áo sơ mi có tay, luôn có cảm giác kỳ lạ. Kiều An mua những thứ này ở một quầy hàng trên đường, hai chiếc giá mười lăm nhân dân tệ, một chiếc dành cho nam giới, trên đó có in một chiếc vương miện nhỏ xấu xí.

Cả hai cái đều không đẹp, chỉ là được làm từ vải cotton nguyên chất, Kiều An cũng đã mặc được hơn năm năm, giặt đi giặt lại miết mà áo sờn cũ và lủng lỗ.

Kiều An nghĩ mãi vẫn không nỡ vứt đi, lủng thì lũng vậy, dù sao vết lủng cũng nằm ở mặt lưng không thấy được.

Lỗ lủng không nhìn thấy được thì là không có lũng, ha ha ha.

——————

Con người luôn phải trải qua những đau khổ trong cuộc sống mới nhận ra tầm quan trọng của việc tiết kiệm. Vài năm trước, gia đình Kiều An đã xảy ra chuyện gì đó và cậu đột nhiên trở nên nghèo khó. Vì vậy, dù trưởng phòng Kiều hiện tại đã có công việc ổn định và kiếm được hàng chục nghìn mỗi tháng nhưng cậu vẫn không nỡ vứt đi một chiếc áo phông xấu.

Dù sao cũng phải tiết kiệm tiền mới có thể mua được căn nhà nho nhỏ.

Trong lúc thái hành, Kiều An vui vẻ lên kế hoạch trong vài tháng tới sẽ mua một căn hộ nhỏ khoảng bốn mươi mét vuông.

Khi đó, cậu sẽ có thể có lại gia đình.

Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy vui vẻ hơn một chút, vui vẻ cho thêm một quả trứng cho mình.

Lúc trước Kiều An từng làm việc ở nhà hàng kỹ năng nấu nướng của cậu là đi theo học đều bếp ở nhà hàng. Không nói là học được

100%, mà chỉ học khoảng 60%, 70%, chỉ là trưởng phòng Kiều đã giấu lâu như vậy, chưa có người khác nếm thử đồ ăn của cậu, là bởi vì người khác không có may mắn.

Cơm chiên trứng thơm phức nhanh chóng ra khỏi chảo, Kiều An bưng bát khoanh chân ngồi vào ghế sô pha, nhà cậu nhỏ, không cần để ý nhiều như vậy, cậu xoay người trên TV và xem ngẫu nhiên.

Kiều An đi tới đi lui, lại dừng lại vì một tin tức.

"Căn biệt thự kiểu Trung ở khu Đức Sương quận Quang Minh thành phố này sẽ tiến hành đấu giá tư pháp vào ngày 2 tháng 7, diện tích kiến trúc căn biệt thự này là 1274.61 mét vuông, giá khỏi điểm 53tr607nghìn tệ*, có 9 phòng ngủ 8 phòng khách 10 nhà vệ sinh, 2 nhà bếp và một bể bơi cùng với vườn hoa cổng trước cổng sau tách biệt, cuối cùng ông Chu đấu giá thành công với số tiền là 54tr920nghìn** tệ ..."

Trong biệt thự nội thất sang trọng lần lượt lộ ra qua camera, Kiều An vùi đầu ăn một ngụm lớn, mơ hồ nói.

"Cỏ mọc rất cao và không bị cắt tỉa."

——————

Nhìn kỹ thì cái xích đu cũ kỹ trong căn biệt thứ đấy, giống ý đúc với cái xích đu trong bức hình cũ của cậu.

Chỉ là vật còn người mất.

_______________________________________

* 53tr607nghìn tệ : khoảng 183 tỷ vnd

**54tr920nghìn tệ : khoảng 188 tỷ vnd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro