Thanh ngọc án - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25

Ta không ngờ lần này chàng rời đi mãi đến mùa thu cũng chưa trở về.

Theo mạch não của một "trai thẳng cứng rắn", lúc không có chuyện gì thì mang hoa, đưa điểm tâm cho thê tử là chuyện đương nhiên nhưng khi bận rộn thì đến thư cũng không cần gửi về, thê tử cũng có thể hiểu được.

Hoặc là nói đã lấy được thê tử rồi thì không cần phải theo đuổi nữa.

Ta không biết đoạn đường này của hắn có nguy hiểm hay không nhưng thỉnh thoảng ta nhận được ba bốn lá thư của hắn, trong thư chỉ báo bình an, còn lại luôn không nói gì, ta đọc thư này dường như có dấu hiệu từng mở qua, trong lòng cũng hiểu.

Mãi đến mùa thu, An Nhi đã bò được, phụ thân của nó vẫn chưa trở về. Hai mẫu tử chúng ta ở lại trong phủ, ngày ngày vui chơi, học bò, rèn luyện, mặc dù cuộc sống nhàm chán nhưng có An Nhi bên cạnh cũng có thể vượt qua.

Có một ngày mưa thi liên miên, nửa đêm nổi lên giông tố, An Nhi thức giấc khóc oà, ta dỗ dành nó, trong lòng luôn cảm thấy bất an, chỉ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.

Ngày hôm sau, Xuân Chi vội vàng đi vào: "Phu nhân, không xong rồi, Tướng Quân đã bị Hoàng Thượng hạ lệnh tống giam."

"Cái gì?"

"Tất cả bằng chứng ở Thanh Châu đều chỉ về mẫu tộc của Nhị Hoàng Tử. Thứ Sử Thanh Châu dâng sớ tố cáo Lý gia biển thủ quan ngân, tổn hại lưu dân, Nhị Hoàng Tử ở giữa kiếm lợi bỏ túi riêng, giấu diếm không báo, còn nói Tướng Quân và Nhị Hoàng Tử âm thầm cấu kết kéo bè kết đảng, có ý đồ tranh giành hoàng vị."

Ta nghe vậy thì hai mắt tối sầm lại, trong thư của Trương Lương Nghị gửi về chỉ có mấy chữ, ta hoàn toàn không biết gì về tình hình ở Thanh Châu, chỉ biết chuẩn bị ngựa đi đến phủ quốc công, vội vàng đi tìm phụ thân bàn bạc đối sách.

Phụ thân đang bàn bạc chính sự với thủ hạ ở trong thư phòng, thấy ta chạy đến, ông ấy không khỏi cau mày: "Chuyện đại sự của triều đình, con chỉ là một phụ nhân, sao lại muốn can thiệp vào?"

"Phụ thân!" Ta vẫn chưa kịp thở: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nữ nhi không có ý xen vào việc triều chính, chỉ là muốn biết tại sao Trương Lương Nghị lại bị giam giữ?"

"Con cứ qua ở cùng mẫu thân đi, chuyện này không cần một nữ tử như con phải lo tới. Mấy ngày nữa Trương Lương Nghị và Nhị Hoàng Tử sẽ hồi kinh, tới lúc đó sẽ biết đã xảy ra chuyện gì."

Khoảng chừng ba ngày sau, Trương Lương Nghị và Nhị Hoàng Tử được đưa trở về, chỉ là vừa về tới kinh đã bị giam vào đại lao, Hoàng Thượng tạm thời không nói đến việc dùng hình, bọn họ cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là cửa ải ngục tù trùng điệp, ta không thể gửi thư vào, nhét bạc cũng vô ích, cho dù sốt ruột cũng không làm được gì.

Phụ thân chỉ cho ta một lời bảo đảm, nói nếu xảy ra chuyện lớn, ông ấy sẽ bỏ qua thể diện của mình để bảo vệ tính mạng của Trương Lương Nghị.

Vào ngày thứ tư sau khi Trương Lương Nghị bị giam giữ trong đại lao, từ trong đại lao truyền ra tin tức, nói hắn đã sốt cao ba ngày không giảm, nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ sẽ không qua khỏi.

Hết hộp bạc này đến hộp bạc khác được đưa vào, tốt xấu có thể để hắn mời đại phu, chỉ là qua hai ngày sau vẫn không truyền tới tin tức tốt nào.

Mãi cho đến khuya ngày hôm đó, có một vị lão ma ma đến thăm.

Bà ấy tự nhận là người trong cung, đưa cho ta xem một lệnh bài, trên đó viết rõ ràng mấy chữ "Nhị Hoàng Tử".

"Lão nô phụng mệnh đến đưa một ít đồ cho phu nhân."

Khi mở rương ra, bên trong là y phục và đồ trang sức của Quận Chúa.

Ngoài ra còn có một tờ giấy nhỏ do chính tay Nhị Hoàng Tử viết.

"Nghe nói Nguyên Tuệ Hoàng Hậu rất sủng ái Quận Chúa An Hoa, đến bây giờ vẫn chưa thu hồi lệnh bài tự do xuất nhập cung của Quận Chúa. Nếu có Quận Chúa đích thân đi cầu xin cho Tướng Quân Tuyên Uy, phụ hoàng nhất định có thể mở một mặt lưới. Xin Quận Chúa chớ hoảng sợ, phụ hoàng vốn chỉ định gả Quận Chúa cho cô gia làm chính phi.

Nhị Hoàng Tử tính toán thật chu toàn.

Hay cho tính toán chu toàn của Nhị Hoàng Tử.

Ngày hôm sau, trời lại mưa.

Mưa thu liên miên, trên mặt đất đã ngập một lớp nước, những giọt mưa rơi xuống lại tạo ra những gợn sóng lăn tăn.

Mưa rất to, gió cũng rất mạnh.

Ta thay bộ y phục Quận Chúa đã lâu không mặc, trên đầu đầy trâm ngọc nặng trĩu đến nỗi không ngẩng đầu lên được, ngồi trước gương trang điểm, ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn bỏ bớt vài món trang sức, chỉ để lại một số món theo quy củ.

"Trời lạnh thế này, phu nhân còn muốn vào cung sao" Lâm ma ma biết rõ ta muốn làm gì, chỉ thở dài một tiếng: "Phu nhân đi đường cẩn thận."

"Con biết rồi, ma ma." Ta đón An Nhi từ tay bà ấy, ôm thật lâu rồi mới giao lại cho Lâm ma ma: "Nhà cửa xin nhờ ma ma chăm sóc."

"Lão nô hiểu rồi." Lâm ma ma đón lấy An Nhi, trong mắt An Nhi đầy vẻ không nỡ, ta nắm lấy bàn tay nhỏ của nó: "Vệ Bình, vẫy tay chào mẹ đi con."

Nó vung bàn tay nhỏ, vẻ mặt ngơ ngác thật sự khiến cho người ta đau lòng, ta lau nước mắt nơi khóe mắt: "Chờ mẹ trở về nhé."

Xe ngựa chậm rãi chạy về phía hoàng cung, Trương gia không ở gần hoàng thành, đoạn đường này ta chỉ cảm thấy nhức nhối, bảy năm rời khỏi hoàng cung, ta lại phải trở về nơi hoàng cung bốn bề nghiêm ngặt này.

Đến cửa cung, ta cầm ra lệnh bài đã lâu không dùng tới cho thị vệ xem, hạ nhân đưa dù đến nhưng ta không nhận, cứ vậy đội mưa, tiến vào tòa thành vuông vức kia.

Sau khi đi qua những bức tường đỏ ngói vàng, đi dọc theo hành lang cung điện hẹp dài, bước lên chín mươi chín bậc cầu thang, ta chậm rãi quỳ xuống trước điện Cần Chính dưới cơn mưa không dứt.

Đổng công công là lão công công bên cạnh Hoàng Thượng, cũng là người nhìn ta lớn lên, ông ấy thấy ta quỳ gối trước ngự tiền, vội vàng đi xuống xem xét, chỉ là khi nhìn thấy mặt ta, cũng không nhịn được mà giật mình: "Vị phu nhân này là Quận Chúa An Hoa sao?"

"Đồng công công, đã lâu không gặp."

"Là bảy tám năm rồi không gặp." Ông ấy thần sắc phức tạp nhìn ta: "Mưa lớn như vậy, tại sao Quận Chúa phải quỳ ở đây?"

Ông ấy cũng biết tại sao ta lại tới đây: "Hoàng Thượng đang bàn luận chính sự với Phụ Quốc Đại Tướng Quân, chỉ sợ trong vòng một canh giờ cũng chưa nói xong."

"Không sao đâu." Ta lắc đầu, nước mưa tạt vào mặt khiến tầm nhìn của ta có chút mơ hồ: "Công công cứ làm việc đi, ta đợi ở đây là được."

Đổng công công mang dù đến, ta lại đưa tay ngăn lại, chỉ là mượn động tác tháo một cái vòng tay nhét vào bên trong ống tay áo của ông ấy.

"Công công có lòng, An Hoa không dám nhận, phu quân vẫn là người chờ xử tội, ta quỳ gối ở đây cũng coi như chuộc tội thay cho chàng."

"Quận Chúa yên tâm." Đổng công công dừng lại một chút, đầy ẩn ý nói: "Lão nô chỉ sợ lớp trang điểm của người bị nhoè đi."

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Hoàng Thượng gọi Đổng công công vào hầu hạ, nghe nói ta đang quỳ gối ở bên ngoài, một hồi lâu cũng không gọi ta vào, chừng một khắc sau, một vị Tướng Quân đã có tuổi nhưng dáng người vô cùng khôi ngô từ trong điện bước ra, có lẽ chính là Phụ Quốc Đại Tướng Quân.

Ông ta không thèm nhìn ta lấy một cái, đi thẳng ra ngoài, lúc này Đổng công công mới đỡ ta đứng dậy, mời ta đi vào.

Một nam tử trung niên mặc long bào đứng đằng sau ngự án, chỉ là so với mấy năm trước, ông ấy đã già đi nhiều, hai bên tóc mai đã điểm bạc, khóe mắt cũng đã có vài nếp nhăn.

Ta cúi đầu xuống hành lễ, hắn vẫn đang nhìn ta chằm chằm.

Cũng không phải là đang nhìn ta, chỉ là thông qua ta để nhìn một người khác.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy ông ấy lên tiếng: "Ngươithật sự quá giống cô cô của ngươi."

Đã mấy năm trôi qua, cảm giác áp bức trên người ông ấy đã mất đi không ít, cũng đã không còn nhuệ khí khi đối chọi gay gắt với cô cô: "Nếu cô cô của ngươi còn sống, nhìn thấy ngươi trưởng thành có lẽ nàng sẽ rất vui mừng."

Ta nghe vậy thì bật khóc: "Nếu như cô cô còn sống, An Hoa cũng rất muốn gặp lại người."

"Đã nhiều năm như vậy cùng không thấy ngươi vào cung, lúc gặp lại, ngươi đã trưởng thành rồi, vừa rồi trẫm còn giật mình, còn tưởng rằng cô cô của ngươi trở về."

"Phụ thân nói An Hoa và cô cô quá giống nhau, không muốn An Hoa vào cung, chỉ sợ Hoàng Thượng thấy người nhớ người, gợi lại chuyện buồn, yến hội đang vui vẻ lại bị An Hoa làm hỏng."

Hoàng Thượng đứng sau ngự án lắc đầu: "Cho dù không gặp ngươi, khi nhìn thấy đôi mắt, khóe miệng và đuôi lông mày giống cô cô của ngươi, trẫm cũng sẽ nhớ tới nàng ấy. Người trong cung ai nấy đều là kẻ tâm tư nhạy bén, không ai có thể giống cô cô của ngươi, dám đấu khẩu với trẫm."

Hoàng Thượng vô cùng xúc động, lại hỏi: "Nha đầu ngươi đã lâu không vào cung, hôm nay lại chạy đến quỳ ở bên ngoài, có phải là muốn cầu xin cho Trương Lương Nghị không?"

Ta quỳ xuống, dập đầu: "Thần phụ khẩn cầu Hoàng Thượng tha cho chàng một mạng."

"Vụ án vẫn chưa kết án, tạm thời trẫm sẽ không giết hắn."

"Hoàng Thượng, trong đại lao lạnh lẽo ẩm thấp, phu quân của thần đã sốt cao không hạ bốn năm ngày nay, nếu trong ngục có người cố ý làm khó chàng, muốn lấy mạng chàng, chỉ sợ chàng không sống qua một kiếp này."

"Vụ án này còn chưa điều tra rõ, hắn cũng là trọng phạm." Hoàng Thượng hừ một tiếng nói, "Tính mạng của hai vạn nhân khẩu, mười mấy vạn lượng quan ngân, việc này liên quan quá lớn, trẫm không thể tuỳ tiện thả hắn ta được, nếu như ngươi lo lắng, trẫm sẽ phái thái y đến đó xem thử."

Ta quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, rơi nước mắt: "Hoàng Thượng, Trương Lương Nghị luôn ngốc nghếch, thậm chí còn chưa đọc hết một cuốn sách nào, làm sao có khả năng kết bè kết cánh vì lợi ích cá nhân? Thần phụ nghe xong chỉ cảm thấy hoang đường. Con người chàng đối với ai cũng không đề phòng, thần phụ gả cho chàng ngày thứ hai, chàng đã dám giao toàn bộ gia sản cho thần thiếp, không sợ thần thiếp bỏ hết vào túi riêng, thần thiếp quản lý Trương gia mười mấy ngày, đã tìm ra được mấy kẻ sâu mọt, nghĩ đến chàng ở trong triều đình cũng không phải là người thông minh gì, sợ là không cẩn thận mắc lừa người khác, bị người ta tính kế."

"Ngươi trở về đi." Hoàng Thượng cuối cùng lại rơi vào trầm mặc, sai người đưa ta xuống.

"Thần phụ, cầu xin Hoàng Thượng khai ân." Ta dập đầu, giống hệt bộ dạng năm đó cô cô quỳ xuống cầu xin khi Hoàng Thượng ban trượng hình xử tử lão ma ma bên cạnh cô cô, Hoàng Thượng bị ta kích thích, trong mắt bắt đầu không mơ màng: "Ngươi đừng cầu xin trẫm, đừng cầu xin trẫm."

Cung nhân ào ào xông tới, nói Hoàng Thượng lại ngã bệnh, ta mới biết Hoàng Thượng đã tỉnh tỉnh mê mê, ông ấy nhìn ta gọi lớn: "Tạ Lan, Tạ Lan, cái gì trẫm cũng đồng ý với nàng, trẫm đồng ý hết, nàng đừng đi."

Tạ Lan là tên chữ của cô cô.

"Vậy Hoàng Thượng có thể thả Trương Lương Nghị ra được không?' Ta nhẹ nhàng nói.

"Được, được, người đâu, thả hắn, thả hắn!" Hoàng Thượng có chút điên cuồng gầm lên, cung nhân đi mời Kế Hậu tới, ta cầm lệnh bài của mình rời đi trước, cố gắng xuất cung kịp trước khi Kế Hậu tới nơi.

"Đi tới đại lao."

Trong đại lao tối tăm tràn ngập mùi máu tươi, ta cầm lệnh bài một đường đi lên phía trước, thỉnh thoảng có cai ngục chạy đến cản đường ta: "Tránh ra! Bản cung là Quận Chúa An Hoa, phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, đặc xá Lĩnh Quân Vệ Trương Lương Nghị vô tội!"

Ta cầm lệnh bài đi thẳng về phía trước, gặp ai cũng quát tháo, không ai dám nghi ngờ ta giả truyền thánh chỉ, ta đi thẳng vào phòng giam sâu nhất, Trương Lương Nghị đang ngồi dưới đất dựa lưng vào vách tường, trong phòng giam bên cạnh chính là Nhị Hoàng Tử.

Ta khẽ làm khẩu hình "thành công rồi" với Nhị Hoàng Tử, sai cai ngục mở cửa nhà lao thả Trương Lương Nghị ra ngoài, sau đó vô cùng đàng hoàng ra lệnh cho hai tên cai ngục đỡ người lên xe ngựa.

Chàng đã gầy đi, cũng đã đen hơn, khắp người đầy vết máu, ta muốn chạm vào nhưng rồi lại thôi, cắn môi kiềm chế không khóc ra tiếng.

Chàng ngã xuống, ta không thể ngã theo, ta phải chống đỡ.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía Trương gia, nam nhân vốn đang nằm giả chết trên giường đột nhiên ngồi dậy, ôm chặt lấy ta, lực rất mạnh khiến ta không thể thoát ra được.

"Sao nàng lại xuất hiện ở đây?" Giọng nói của chàng run rẩy: "Sao nàng lại vào đại lao, nàng vào cung cầu xin Hoàng Thượng sao? Chẳng phải ta đã bảo nàng cứ yên tâm ở trong phủ chờ ta trở về sao?"

"Ta sợ chàng bị bệnh chết ở trong lao." Ta bị chàng làm cho giật mình, khi ý thức được muốn đưa tay đánh chàng một cái nhưng lại sợ động đến vết thương của chàng, ta rụt tay lại, mang theo tiếng khóc nức nở trách móc: "Chàng đã bị sốt suốt bốn năm ngày liền, nếu bị sốt đến hôn mê thì phải làm sao? Chàng thật sự muốn thiếp tái giá sao?"

"Nàng đừng khóc." Chàng ôm ta: "Trong cung nguy hiểm như vậy, sao nàng dám đi vào? Ông ta vốn có ý đồ xấu với nàng, nếu nàng xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải làm sao?"

"Nhưng thiếp cũng chỉ muốn chàng được bình an thôi mà."

"Ta xin lỗi, ta xin lỗi..." Chàng không biết nói lời ngọt ngào, chỉ lặp đi lặp lại nói lời xin lỗi, rồi lại ôm ta chặt vào lòng, sợ rằng một giây sau ta sẽ biến mất.

Hai người chúng ta tựa đầu vào nhau, ôm nhau khóc lóc: "Thiếp chỉ muốn chàng được bình an."

"Ta cũng chỉ muốn nàng được bình an." Chàng lau nước mắt cho ta: "Ta không thể để cho nàng mạo hiểm như vậy, cho dù là vì ta cũng không được. A Du, sẽ không có lần sau. Tuyệt đối sẽ không có."

26

Khi chúng ta trở về phủ, bề ngoài chàng vẫn giả vờ sốt cao không giảm, hôn mê bất tỉnh nhưng trong đêm lại lặng lẽ rời phủ.

"Thê tử, chờ ta trở về." Chàng nói: "Lần này, nàng nhất định phải ở trong phủ chờ ta trở về."

Chưa tới hai ngày, Thứ Sử Thanh Châu lật lại khẩu cung, nói hắn ta bị Phụ Quốc Đại Tướng Quân uy hiếp bắt phải vu oan hãm hại Nhị Hoàng Tử. Hắn ta nói mình có lỗi với Nhị Hoàng Tử nhưng cả nhà lớn nhỏ đều bị Phụ Quốc Đại Tướng Quân nắm trong tay, hắn ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Tất cả những chứng cứ trước kia đều bị lật đổ, những lời dối trá tưởng chừng hoàn hảo một khi có kẽ hở thì toàn bộ đều sụp đổ giống như đê vỡ, rất nhiều chứng cứ mới đều chỉ về phía Phụ Quốc Đại Tướng Quân.

Còn có ngoại tôn tốt của ông ta, Đại Hoàng Tử.

Từ những chứng cứ tìm thấy ở phủ Phụ Quốc Đại Tướng Quân đủ để Hoàng Thượng có kết luận cuối cùng đối với vụ án này, Phụ Quốc Đại Tướng Quân bị phán sau mùa thu sẽ xử tử, cả một nhà lớn nhỏ đều bị lưu đày ra biên cương.

Toàn bộ triều đình chấn động, Đại Hoàng Tử quỳ mãi trước điện Cần Chính không chịu đứng dậy, chỉ có Kế Hậu bị Hoàng Thượng triệu kiến, hai người Đế hậu nói chuyện trọn vẹn ba canh giờ.

Sau đó Kế Hậu trở về trung cung, cho hạ nhân lui ra rồi treo cổ tự vẫn.

Vụ án Thanh Châu liên lụy hai vạn nhân khẩu thương vong, liên quan đến mười mấy vạn lượng quan ngân cuối cùng đã được giải quyết, không có cữu cữu và mẫu thân, Đại Hoàng Tử căn bản không có gì đáng sợ.

Về phần Nhị Hoàng Tử, Hoàng Thượng nói, hắn ta báo cáo có công, tấn phong là Thục vương, cử đến bộ Hộ học tập.

Bệnh tình của Hoàng Thượng ngày càng nghiêm trọng, lúc này trên triều đình hầu như đều là Nhị Hoàng Tử là người ra quyết định, phe Đại Hoàng Tử hoàn toàn bị Nhị Hoàng Tử áp chế, đã đi đến cùng đường mạt lộ.

Trương Lương Nghị âm thầm dẫn quân bảo vệ Nhị Hoàng Tử từ đầu đến cuối đều không biết chuyện ta vào cung, mãi cho đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, ta mới nói cho hắn biết chuyện Nhị Hoàng Tử phái người tới tìm ta.

Hắn cực kỳ tức giận, ngày hôm sau đã dâng tấu, tự xin điều ra khỏi kinh thành.

Đương nhiên Nhị Hoàng Tử không đồng ý, lại hạ chỉ ban Dự Châu cho Quận Chúa hữu danh vô thực là ta làm đất phong coi như là để đền bù.

...

Sau này ta mới biết được, năm đó cô cô khó sinh, chính là do Kế Hậu gây ra

Hoàng Thượng kiêng kị Phụ Quốc Đại Tướng Quân nhưng cũng chỉ có thể từ từ mưu tính đối phó, duy chỉ có cái chết của cô cô khiến ông ấy hung ác hạ quyết tâm bắt Kế Hậu đền mạng.

...

Rồi một ngày nọ, Hoàng Thượng đột nhiên triệu ta vào cung, Nhị Hoàng Tử truyền tin đến, bảo ta cứ yên tâm vào cung, hắn ta nói Hoàng Thượng là nỏ mạnh hết đà.

Nhưng Trương Lương Nghị không yên lòng, tự mình hộ tống ta vào điện Cần Chính còn bản thân thì đứng đợi ở ngoài.

Khi ta bước vào điện, Hoàng Thượng đang vẽ chân dung cô cô.

"Trẫm nhìn hồi lâu, vẫn cảm thấy có nhiều chỗ vẽ không đúng." Hoàng Thượng hiếm khi tỉnh táo, chỉ là cổ tay gầy guộc trong tay áo rộng khiến người khác phải lo lắng. Ống tay áo rộng bay phất phơ, mái tóc trên đầu đã bạc trắng, ông ấy cầm bút nhìn ta: "Vừa nhìn thấy An Hoa, trẫm mới nhớ ra cô cô của ngươi vốn không thích trang điểm đậm, trẫm lại tô điểm thêm lên mặt cô cô của ngươi, đã mất đi thần thái."

Yến Tri đứng bên cạnh Hoàng Thượng, im lặng mài mực cho Hoàng Thượng, mãi đến khi Hoàng Thượng vẽ xong bức tranh, ta mới cáo lui.

Yến Tri cũng đi theo ra ngoài, hắn ta gọi ta lại: "A Du."

"..." Ta do dự mấy giây, vẫn không gọi được tiếng "Yến Tri ca ca".

"Tiểu Yến đại nhân."

Yến Tri thở dài một tiếng rồi mỉm cười, hai chúng ta sánh vai đi xuống bậc thang, hôm nay trời hiếm khi trong xanh, bầu trời xanh thẳm chỉ có vài đám mây trắng lặng lẽ trôi

"Thật ra ta vẫn muốn hỏi ngươi, nếu như ngươi gặp được ta của hiện tại, chúng ta có thể có cơ hội ở bên cạnh như được không?"

Ta ngước mắt lên liếc nhìn Tiểu Yến đại nhân bên cạnh mặc áo đỏ, chân đi giày quan, hiện tại hắn ta là mưu thần đắc lực bên cạnh Nhị Hoàng Tử, đã sớm không phải là thiếu niên lang áo trắng bay phấp phới, nụ cười tỏa nắng mấy năm trước nữa, ta mỉm cười: "Không."

"Có lẽ mấy năm trước ta sẽ bị thiếu niên mặc áo trắng năm đó làm cho rung động nhưng chắc là ta sẽ không yêu một Tiểu Yến đại nhân lắm mưu nhiều kế của bây giờ."

"Hai năm trước, phụ thân nói với ta, muốn ta thành thân với công chúa, ta phản kháng không chịu nhưng ta không quyền không thế, thậm chí còn phải dựa vào gia đình. Phụ thân đánh ta một trận, từ đó ta thề rằng nhất định phải trèo lên trên, nhất định phải tự mình kiểm soát cuộc đời mình."

"Hai năm trước, ta cũng làm ầm ĩ một trận ở nhà, ta tuyệt thực, khóc lóc, thậm chí lớn tiếng nói muốn bỏ trốn, chỉ là phụ thân không nỡ đánh ta, chỉ nói cho ta biết tại sao ta phải nhanh chóng kết hôn, cho nên ta chỉ có thể thỏa hiệp." Ta mỉm cười: "Nhưng ta chống đối như vậy không phải vì ngươi mà là vì chính ta. Mà ngươi phản kháng như vậy cũng chưa hẳn là hoàn toàn vì ta. Yến Tri, người quá thông minh sẽ thu hút lẫn nhau nhưng có lẽ không phù hợp để yêu nhau."

Trong lần biến cố lần này, người duy nhất không bị liên lụy vào chỉ có Vinh Bình.

"Đêm qua ngươi bị nàng ấy đâm một kiếm phải không?" Ta nhìn cánh tay trái hoạt động khó khăn của Yến Tri: "Với võ nghệ của ngươi, cho dù không bằng Trương Lương Nghị cũng quá đủ để có thể né tránh kiếm của một nữ nhi khuê các."

"Ngươi thật sự không thích nàng ấy sao?" Cuối cùng ta nói một câu đầy ẩn ý với Yến Tri, liếc nhìn túi thêu đường may thô kệch bên hông hắn ta một cái rồi bước đi.

Trương Lương Nghị đang đứng ở cuối bậc cầu thang đợi ta, ta nhào vào trong ngực chàng: "Nàng nói gì với Yến Tri vậy?"

"Không có gì." Ta ngước khuôn mặt rạng rỡ lên: "Thiếp chỉ cười nhạo hắn ta thôi. Người thông minh như vậy cũng chạy không thoát một chữ tình."

"Đi thôi." Trương Lương Nghị đưa mắt liếc nhìn Yến Tri đang đứng trên bậc cầu thang dáng vẻ tràn đầy thất vọng mất mát, chàng nắm chặt tay ta, trong mắt tối lại: "Đừng để An Nhi chờ lâu."

"Đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang