1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Khi toàn bộ Giang gia bị xử tử, phụ thân ta vẫn cảm thấy may mắn, vì ta đã xuất giá, không phải bị xử ch.ết cùng bọn họ.

Nhưng phụ thân không biết rằng, Vệ Cư An muốn lật đổ Giang gia hoàn toàn, làm sao có thể tha cho ta được.

Thời điểm thanh kiếm cắt qua yết hầu, ta vẫn không cam lòng mà hỏi Vệ Cư An, vì sao?

Ta cùng hắn là phu thê nhiều năm, ân ân ái ái, vì cái gì mà lại cùng ta và Giang gia trở mặt thành thù, một hai phải dồn ta vào chỗ chết?

Vệ Cư An tay cầm kiếm, lạnh lùng nhìn ta, trước khi ta tắt thở cũng đã mở miệng.

"Ngươi còn nhớ Giang Uyển hay không?"

Giang Uyển là thứ muội của ta, tam tiểu thư của Giang gia.

Khi nàng ta vừa tròn tám tuổi, Triệu di nương vì sinh tiểu đệ mà một xác hai mạng, mẫu thân ta đem nàng về nuôi bên cạnh mình, ăn mặc, dưỡng dục đều không khác gì ta.

Sau đó, Xương Ấp bá phụ xây một khu vườn mới, lão phu nhân mở yến tiệc rượu mời khách, mẫu thân dẫn ta cùng thứ muội đi theo,không nghĩ lúc dạo chơi trong vườn, ta cùng thứ muội lại rơi xuống nước.

Nước ao lạnh lẽo, trong vườn cũng không có sẵn thuyền, đám nữ quyến sốt ruột dậm chân tại chỗ, mẫu thân ta cũng lo lắng đến nỗi ngất đi.

Là Vệ Cư An được phu nhân của Ninh Viễn Hầu dẫn theo dự yến tiệc, đã bất chấp mọi nguy hiểm nhảy xuống ao cứu ta.

Sau đó, hắn còn muốn nhảy xuống cứu muội muội nhưng thể lực cạn kiệt, chỉ biết trơ mắt nhìn muội muội chìm dần.

Khi phụ thân ta nhận được tin chạy đến thì thứ muội đã chết.

Người đã khóc rất nhiều, sau khi an táng thứ muội một cách chu đáo, phụ thân cùng mẫu thân dẫn ta đến phủ Ninh Viễn Hầu.

Khi đó, phụ thân nghĩ rằng thế tử Ninh Viễn Hầu có ơn cứu mạng ta, khó mà báo đáp. Cân nhắc tước vị của Vệ gia chỉ là thừa kế lại từ nhiều đời, cho tới bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, muốn xin cho Vệ Cư An một chức quan trong triều, nên có ý cho ta nhận Ninh Viễn Hầu phu nhân làm nghĩa mẫu, xem như là báo đáp ân tình.

Không ngờ, khi đến phủ Ninh Viễn Hầu, phu nhân lại đối với ta yêu thích không rời và nhắc đến việc Vệ Cư An chưa có hôn phối.

Phụ thân nghe thấy vậy, liền quyết định hôn sự cho ta và Vệ Cư An.

Thường nói, cao môn giá nữ, đê đầu thú phụ.

Tổ Tiên Giang gia đi lên từ võ thuật. có công phò vua, tổ phụ làm quan đến chức Thái Phó, Tiên Hoàng đích thân phong làm Tề Quốc công.

Sau khi bị bệnh mà qua đời, Tiên Hoàng lại phong làm Lư Lăng Vương, an táng tại Hoàng Lăng, thờ ở Thái miếu, chính là Khai quốc đệ nhất công thần.

Đến đời của phụ thân ta, ấm công tập tước, cha truyền con nối.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thì phủ Ninh Viễn Hầu gia tộc suy tàn, muốn kết thân với phủ Tề Quốc công chúng ta còn khó hơn lên trời.

Chính vì vậy, sau khi ta được gả vào Vệ gia, Vệ Cư an được phụ thân ta đề bạt, trong triều nhảy liền tam cấp, bình bộ thanh vân.

Càng nhân lúc được đương kim Bệ hạ tin cậy, tiếp tục thừa hưởng tước vị Ninh Viễn Hầu, phong quang vô hạn.

Mẫu thân từng trước mặt ta mà cảm thán, hôn sự này cũng coi như là môn đăng hộ đối, hôn phu cầu tiến, bà mẫu yêu thương, cả đời ta định sẵn là trôi chảy, vô ưu vô lự.

Lại không nghĩ rằng, lời nói còn vang bên tai, tấu sớ đã dân đến Ngự tiền, Vệ Cư An tố giác Giang gia tư thông với địch.

Nhân chứng vật chứng đều có, khoảnh khắc đương kim Bệ hạ thịnh nộ liền ban hạ thánh chỉ xử trảm toàn Giang gia.

Sợ là khi phụ thân, mẫu thân và các huynh để tỷ muội chết đi, thậm chí còn chưa biết xảy ra chuyện gì.

Ta ôm hận thở ra một hơi cuối cùng, nếu có kiếp sau ta nhất định không để Vệ Cư An được chết tử tế.

2.

"Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại, phu nhân đang đợi tiểu thư cùng đi dư yến tiệc của Xương ấp bá phụ kìa!"

Khi trong đầu còn tràn ngập hận thù, vốn tưởng rằng ta đã chết không nhắm mắt, thình lình lại nghe được giọng nói quen thuộc: "Tam tiểu thư đang đợi bên ngoài, tiểu thư mau đứng lên thay quần áo nhanh đi!"

Tam tiểu thư?

Vệ Cư An chỉ có một tỷ tỷ, trong nhà cũng không có muội muội.

Giang gia chúng ta cũng có một tam tiểu thư, nhưng không phải đã chết đuối rồi sao?

Sao lại còn có tam tiểu thư nào nữa?

Ta cố gắng mở mắt ra, lại thấy nha đầu Hướng Trúc từng hầu hạ ta trước đây đang đứng ở ngoài giường, không ngừng kêu ta.

Nha đầu này, không phải đã đi theo mẫu thân ta lúc Giang gia bị xử trảm sao? Sao lại đứng đây.

Chẳng lẽ sau khi ta chết, đã được gặp lại mọi người sao?

Đầu óc ta như một cuộn chỉ rối, những suy nghĩ liên tục ập tới khiến ta choáng váng.

"Hướng Trúc, chúng ta đang ở đâu?"

"Tiểu thư ngủ đến hồ đồ rồi? Nơi này là tiểu viện của phu nhân, tối hôm qua tiểu thư đòi ngủ với phu nhân, không chịu về phòng, hết cách phu nhân liền để cho tiểu thư ngủ ở gian phòng bên cạnh."

A.

Ta xoa xoa trán, hèn chi ta cứ cảm thấy quen thuộc, bàn tay ấm áp qiuen thuộc, không giống như là...

Trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ không thể tin được, không kịp nghĩ thêm, ta vội vàng vén màn che, đẩy Hướng Trúc ra, chạy đến bên gương.

Người trong gương xinh đẹp như hoa, khuôn mặt non nớt, chính là bộ dáng lúc chưa xuất giá.

Chẳng lẽ ông Trời nghe tiếng ta thỉnh cầu, cho ta trọng sinh làm người lần nữa...

Chuyện này... đúng là đại hỉ sự.

Phụ mẫu còn sống, ca ca không có gặp nạn, ta còn chưa xuất các, tất cả mọi chuyện đều đang tốt đẹp.

Lần này ta nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với Vệ gia.

Không chỉ như vậy, ta còn muốn Vệ gia phải hứng chịu toàn bộ đau khổ mà đời trước Giang gia đã chịu, như vậy mới có thể an ủi vong linh của toàn bộ Giang gia đời trước.

"Hướng Trúc mau thay đồ cho ta, ta phải đi gặp mẫu thân!"

Ta vui mừng mà mặc xiêm y thật đẹp, còn chưa gặp được mẫu thân, đã gặp tam muội muội Giang Uyển trước: "Tỷ tỷ lười quá đấy, muội đợi tỷ cả nửa ngày!"

Ta lúc này mới nhớ ra, việc toàn Giang gia bị trảm cũng có phần của muội muội này.

Nhìn nàng ta đứng đó, ta không khỏi đánh giá vị muội muội này một lượt.

Trước đây, mẫu thân ta lo Triệu di nương mất sớm, trong lòng muội muội sẽ có ủy khuất, cho nên luôn đối xử với nàng ta bình đẳng, thậm chí đối với ta còn có phần hơn, ta cùng thường xuyên nhường nhịn muội ấy.

Ta có, Giang Uyển cũng sẽ có.

Dù ta không có, nếu Giang Uyển muốn, mẫu thân cũng sẽ nhờ người tìm mua cho muội ấy.

Ví như hôm nay, mẫu thân đều chuẩn bị cho ta cùng Giang Uyển hai bộ xiêm y màu lam nhạt cùng chân váy màu vàng mơ. Ta thì mặc nó, nhưng Giang Uyển lại nhờ người may một bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa mẫu đơn cùng chân váy lụa viền hoa, kiều diễm như một đóa hoa tháng ba đang nở rộ.

Nhớ tới những lời nói kiếp trước Vệ Cư An, sợ là lúc này đây muội muội đã ước hẹn với Vệ Cư An, cho nên mới ăn diện lộng lẫy như vậy.

Chỉ là ta mặc màu lam, Giang Uyển mặc màu hồng, mặc dù ở dưới nước cũng có thể phân biệt được, tại sao Vệ Cư An lại cứu ta?

Ta kìm nén nỗi hoang mang trong lòng, đón nhận ánh mắt tràn đầy mong chờ của Giang Uyển, xác nhận lại lần nữa: "Tam muội muội nóng lòng như vậy, có phải đang có việc gì gấp?"

Giang Uyển nghe ta nói vậy sững sờ một lúc, chợt chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ mà lắc đầu: "Không có, không có, chỉ là mẫu thân đang chờ, chúng ta đi trễ sợ mẫu thân lo lắng."

Muội ấy vẫn muốn gạt ta, lừa gạt Giang gia.

Không nghĩ tới, với địa vị cao quý của phủ Tề Quốc Công chúng ta, mặc dù nàng ta chỉ là thứ nữ, chỉ cần bảng hiệu Tề Quốc Công vẫn còn ở đó, nàng muốn gả vào Vệ gia không khó.

Trừ phi Vệ gia xảy ra vấn đề. Vệ Cư An hiện giờ vẫn độc thân. Chủ mẫu của
Ninh Viễn Hầu vẫn là hầu phu nhân.

Việc hắn thích muội muội chắc chắn đã có nói qua với gia đình.

Nếu là một gia đình bình thường, không quan trọng đích thứ, chỉ nhìn vào bối cảnh Giang gia chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý mối hôn sự này.

Cho nên nếu không đồng ý chắc chắn là do Vệ gia ghét bỏ thân phận thứ nữ của muội muội.

Bọn họ không đồng ý, chúng ta tất nhiên cũng không để nữ nhi của mình chịu ủy khuất mà gả thấp, cho nên Giang Uyển cùng Vệ Cư An mới bày ra hạ sách này.

Ta vốn định ngăn mẫu thân lại, khiến cho Vệ Cư An và Giang Uyển phí công uổng sức lần này.

Nhưng khi gần đến nơi, ta lại thay đổi chủ ý. Nếu lúc này ta mà ngăn cản, ai biết được hai người bọn họ lại nghĩ ra mưu kế nào khác, lại rước họa vào thân.

Cho nên ta thuận thế mà đi, tương kế tựu kế.

Vì thế ta nắm tay Giang Uyển đi ra đại sảnh.

Mẫu thân đang ở nơi đó phân phó người chuẩn bị lễ vật, cẩm y hoa phục, châu quang bảo khí, không còn bộ dáng khổ sở như đời trước.

Hốc mắt ta đỏ lên, nước mắt sắp trào ra. Mẫu thân không biết chuyện gì, lại nói: "Hôm qua nói con ngủ sớm một chút, con lại không nghe. Hôm nay không dậy nổi, ở nhà mình có thể như vậy nhưng sau này đến nhà người ta làm tức phụ thì sao, chẳng lẽ lại ngủ đến trưa như vậy?"

Lời nói này khiến ta bật cười, ta tiến tới nắm lấy lấy mẫu thân mà cọ cọ, làm nũng nói: "Vậy con sẽ không bao giờ thành thân, ở lại hiếu kính với người."

"Nói thì hay lắm, cô nương nhà nào mà không thành thân chứ?"

Mẫu thân bóp mũi ta, giống như khi còn nhỏ.

"Không phải chỉ có mỗi con phải gả đi, Uyển Uyển của chúng ta cũng phải gả đi sau lễ cập kê. Đến lúc đó tỷ muội các con ra cửa rồi, mẫu thân muốn gặp các con cũng khó khăn."

Giang Uyển không nói gì, chỉ mỉm cười.

Nàng ta đã quyết tâm ở bên Vệ Cư An rồi còn đâu.

Ta không lên tiếng mà đỡ mẫu thân lên xe ngựa. Giang Uyển cũng theo sau ta mà lên xe.

Nàng ta có tâm sự, dọc đường đều bồn chồn không yên.

Khi đến chỗ Xương Ấp bá phụ, bất an trên mặt của Giang Uyển càng thêm rõ ràng. Nàng ta đứng trong đám khách tới lui đánh giá một lượt như đang đợi ai đó.

Ta đương nhiên biết vị muội muội này đang chờ ai, cũng biết nàng ta sẽ làm gì tiếp theo. Giống như kiếp trước, mặc dù cùng mẫu thân đi vào trong, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đám người kia.

Đời trước lúc Giang Uyển rơi xuống nước, cũng không ở cùng ta. Ta nghe được tiếng la, chưa kịp xoay người đã bị ai đó đẩy một cái rơi thẳng xuống ao.

Trong nháy mắt khi ngã xuống, ta chỉ nhớ đã nhìn thấy người đẩy ta trên tay có lấp lánh tơ vàng quấn quanh còn lại không nhớ gì nữa.

Trước mắt khi trọng sinh trở về, ta muốn truy tìm người đã đẩy ta xuống nước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang