1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ta đã trọng sinh trở lại nửa ngày rồi, nhưng ngực ta vẫn cứ âm ỉ đau.

Kiếp trước, ta bị quân địch trói lên tường thành, bọn chúng dùng ta đe dọa Cố Uyên rút quân ngàn dặm.

Nhưng Cố Uyên là danh tướng của Đại Chu, một lòng chú tâm vào chiến sự, sao có thể vì một nữ tử mà chậm trễ quân tình?

Dù ta có ở biên cương ngã bệnh, hắn cũng chỉ lệnh cho gia nhân chăm sóc ta, chưa từng lộ mặt.

Cho nên khi ta bị bắt đi, hắn đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua đại nghĩa.

Thực ra, ta không sợ chết.

Nhất là vì đại nghĩa quốc gia mà chết.

Nhưng ta còn chưa kịp hô lên một câu tuyên ngôn hào hùng nào, đã bị Cố Uyên một mũi tên bắn chết.

Trúng ngay tim.

Dù sao, cũng phải để ta trước khi chết được nổi bật một chút chứ.

Ví dụ, ta sẽ hô to:

"Phu quân, không cần lo cho ta! Vì nước mà chết, là vinh hạnh của ta!"

Đáng tiếc, ta chưa kịp trở thành nữ trung hào kiệt, đã chết dưới mũi tên của Cố Uyên.

Ta chết rồi nhưng hồn phách vẫn chưa tan nên có thể tận mắt chứng kiến trận chiến này, binh sĩ sĩ khí dâng cao, đều khen ngợi Cố Uyên là người vì đại nghĩa.

Cuối cùng, chúng ta đại thắng.

Cố Uyên thay ta thu thập thi thể, quỳ một gối, nhìn ta một lúc, rồi nói:

"Nếu có kiếp sau, đừng gả cho ta nữa."

Cố Uyên là người tốt, hơn nữa là một tướng quân giỏi.

Nhưng hắn không phải là một phu quân tốt.

Hôn sự của ta và hắn, cũng chỉ là vì gia tộc liên hôn.

Không ngờ, ta thật sự đã sống lại một kiếp nữa.

Ta đang lo lắng làm thế nào để từ hôn, dù sao thì.. nhà họ Chu và nhà họ Cố đã định sẵn hôn ước từ lâu rồi.

Lúc này, đại tỷ gần như chạy đến trước mặt ta.

Ta và tỷ ấy là tỷ muội ruột thịt, nhưng tính cách và thể trạng lại hoàn toàn khác biệt.

Đại tỷ từ nhỏ đã khỏe mạnh, tính cách phóng khoáng, chỉ thích võ trang không thích y phục của khuê nữ.

Còn ta thì yếu đuối nhiều bệnh, thích đọc sách, ưa mưu lược.

Gương mặt tỷ ấy hoảng hốt, nắm chặt tay ta nói:

"Nhị muội, muội vốn dĩ yếu đuối, không thích hợp gả vào phủ tướng quân, chi bằng để ta thay muội gả vào nhà họ Cố. Còn ta ghét nội trạch, muội thông minh điềm đạm, nhất định có thể ứng phó với nội trạch nhà họ Mạnh."

Ta sững sờ.

Đại tỷ dứt khoát hơn: "Nhị muội, chúng ta đổi hôn đi!"

Ta thực sự quá kinh ngạc, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều nên cố dò hỏi tỷ ấy: "Đại tỷ, tỷ..."

Tỷ ấy buột miệng nói: "Nhị muội, muội hãy nghe ta nói, ta đã sống lại một lần cho nên muội phải tin ta!"

Quả nhiên, đại tỷ cũng trọng sinh rồi.

Chúng ta trao đổi thông tin, mới biết được, kiếp trước ta chết không bao lâu, tỷ ấy cũng ở nội trạch nhà họ Mạnh, bị tức đến nôn ra máu mà chết.

Nội trạch nhà họ Mạnh phức tạp, mỗi người đều có ý đồ riêng, chẳng khác nào một hoàng cung thu nhỏ.

Ta suy nghĩ một chút: "Nếu hai hôn sự này đã là định rồi, thì cách tự cứu duy nhất của chúng ta chỉ có một..."

Đại tỷ gật đầu: "Ừ! Chỉ có đổi hôn."

Phụ mẫu chỉ có hai người nhi nữ, nên họ luôn coi ta và đại tỷ như trân bảo trong tay.

Vì vậy, họ đã đồng ý cho chúng ta đổi hôn.

Phụ thân của ta là đương triều Thừa tướng, nhà họ Chu đưa ra đề nghị đổi hôn, hai nhà Cố và Mạnh đều không phản đối.

Trước khi ta được gả vào Mạnh phủ, đại tỷ đã kể cho ta nghe sơ qua về tình hình nhà họ Mạnh, đặc biệt là nhắc đến bạch nguyệt quang của Mạnh Hàn Sơn:

"Nhị muội, nhớ kỹ, kẻ thù lớn nhất của muội chính là vị biểu muội tạm ở nhờ kia, nàng mới là người mà Mạnh Hàn Sơn thật lòng yêu mến, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta."

Ta cười nhạt.

Yêu mến?

Bạch nguyệt quang?

Phàm là người đọc nhiều sách, sẽ không tin rằng có người nam nhân nào sẽ thật lòng yêu mến một người nữ tử.

Huống chi, điều ta muốn, không phải Mạnh Hàn Sơn.

Ta chỉ muốn trở thành phu nhân thế gia có thân phận tôn quý.

Ta muốn trở thành một phu nhân cao quý như mẫu thân ta.

2

Ta và đại tỷ đã trao đổi tất cả thông tin quan trọng, rồi mỗi người được gã đi một nơi.

Mạnh Hàn Sơn thích nữ tử yếu đuối, kiếp trước đại tỷ gả qua đó, vì tính cách cứng cỏi, võ nghệ lại cao cường, dẫn đến việc hắn ta xem tỷ ấy như người dị ngoại.

Mỗi lần khi đại tỷ ta bị tẩu tẩu của hắn bắt nạt, Mạnh Hàn Sơn hoàn toàn không hề giúp đỡ.

Trong lễ bái đường, ta cố ý trẹo chân, thuận thế ngã vào lòng Mạnh Hàn Sơn, giữa đám đông ồn ào, ta nhẹ giọng nói:

"Phu... phu quân, xin lỗi! ta không cố ý."

Mạnh Hàn Sơn đỡ lấy eo ta, không xa lánh, cũng không quá thân thiết.

Ta hiểu ra...

Trong lòng hắn có lẽ thật sự có một biểu muội bạch nguyệt quang nào đó.

Nhưng nam nhân như hắn, cũng chỉ là một người bình thường trong thế gian, không thể vì một cánh bướm mà từ bỏ cả rừng hoa.

Giọng nói của Mạnh Hàn Sơn từ trên đỉnh đầu vọng xuống:

"Không sao, phu nhân cẩn thận chút."

Đưa vào động phòng.

Mạnh Hàn Sơn vén khăn trùm đầu của ta, ta rụt rè nhìn hắn, ngại ngùng mà cười.

Thể hiện một vẻ "vừa thẹn thùng vừa háo hức".

Ta chớp chớp mắt nói: "Phu quân thật tuấn tú."

Muốn đứng vững trong nội trạch, trước tiên, ta cần sự ủng hộ toàn diện của phu quân và phải hắn phải luôn đứng về phía ta.

Vì vậy, dù biết Mạnh Hàn Sơn lòng để nơi khác, ta cũng phải giả vờ thâm tình.

Mạnh Hàn Sơn rõ ràng đang ngẩn người, rồi mỉm cười nhẹ nói: "Phu nhân cũng rất đẹp."

Ta biết mình đẹp, nhưng nữ tử trong nội trạch, chỉ có sắc đẹp thôi là không đủ.

Khi không khí vừa đúng lúc, ta làm bộ khó xử, cắn nhẹ môi đỏ nói:

"Phu quân, dù ta đã gả cho chàng, nhưng ta sẽ không can dự quá nhiều vào tự do của chàng.

Ta nghe nói, chàng và biểu muội là thanh mai trúc mã, chỉ vì không môn đăng hộ đối, nên mới dẫn đến đôi lứa không thành, ta... ta không cố ý chia rẽ hai người."

Ta đặt mình vào vai một người yếu đuối.

Hắn không phải là thích nữ tử yếu đuối sao?

Hơn nữa, đa số nam nhân đều thích cái lạ.

Càng dễ dàng có được, càng không coi trọng.

Càng khó có được, lại càng khao khát.

Ta làm bộ thành toàn cho hắn và bạch nguyệt quang, để hắn và bạch nguyệt quang không còn trở ngại, khi hắn dễ dàng có được bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang cũng sẽ không còn quý giá như hắn nghĩ nữa.

Quả nhiên, Mạnh Hàn Sơn không những không giận, mà còn lộ vẻ hối hận:

"Nàng... đã nghe về chuyện của ta sao?"

Ta gật đầu:

"Đại tỷ ta biết chuyện chàng có bạch nguyệt quang, nên tỷ ấy đã đề nghị được gả vào phủ tướng quân."

Lời ta nói chỉ cần đến đây là đủ.

Mạnh Hàn Sơn quả nhiên tò mò, hỏi lại:

"Thế còn nàng? Tại sao nàng lại nguyện ý gả đến đây?"

Ta cắn môi đỏ, năm phần khó xử, năm phần cô đơn:

"Ta... ta thích chàng mà. Một năm trước, khi đọc qua thi tập của chàng, ta rất cảm động. Ta không ngờ rằng, trong đời có thể gặp được tri kỷ. Thơ của phu quân, đúng là chạm đến trái tim ta."

Mạnh Hàn Sơn là loại nam nhân cần được tôn sùng.

Hắn thanh cao, tự cao, và có chút tự đại.

Có lẽ hắn là một văn nhân, nhưng tâm cơ không đủ.

Vì vậy, biểu muội của hắn mới dễ dàng chiếm được trái tim hắn.

Mạnh Hàn Sơn lộ vẻ kinh ngạc và mê mẩn.

Hắn còn muốn tiếp tục trò chuyện với ta, nhưng ta lại khéo léo ngắt lời hắn: "Phu quân, chàng mau đi an ủi biểu muội đi. Hôm nay chúng ta thành thân, lòng nàng ấy chắc chắn không dễ chịu. Đêm nay... ta sẽ không đòi hỏi chàng phải ở lại đây đâu."

Đêm động phòng này không cần vội, ta phải đợi đến khi Mạnh Hàn Sơn tự mình nóng lòng.

Hơn nữa...

Việc tân lang trong đêm tân hôn bỏ mặc tân nương, lại đi tìm biểu muội.

Đến sáng mai, nàng ấy sẽ bị người đời chỉ trích, ta không cần tự mình ra tay.

Ánh mắt Mạnh Hàn Sơn hiện lên sự kinh ngạc.

Hắn càng thêm tò mò về ta.

Hắn và Cố Uyên quả nhiên là khác nhau.

Kiếp trước, Cố Uyên tuy bắn chết ta, nhưng trong tình huống đó, giết ta nhanh chóng mới là cách bảo vệ tốt nhất cho ta. Nếu không, thật khó tưởng tượng, việc thân phận của ta là phu nhân của tướng quân, sẽ bị quân địch làm nhục như thế nào nữa.

Cố Uyên là một anh hùng, trong lòng hắn có đại nghĩa, nhưng không có tình yêu nam nữ.

Vô tình, nhưng lại có tình.

Nhưng Mạnh Hàn Sơn lại là người đa tình, tình cảm của hắn chỉ là những tình cảm nhỏ nhặt.

Nam nhân như thế, rất dễ đối phó.

Kiếp trước đại tỷ bị tức chết trong nội trạch, tất cả là do tính cách cương nghị của tỷ ấy.

Nhưng ta thì khác, ta giống phụ thân mình, rất thích môi trường đầy mưu mô, đấu đá, như thế toàn bộ tài năng của ta mới có thể phát huy.

Ta thúc giục: "Phu quân, chàng còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Hãy đi làm việc của chàng đi, thật sự không cần bận tâm đến ta."

Trên mặt ta nở nụ cười, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu, ta để lộ vẻ buồn bã và u sầu.

Biểu cảm vừa vặn này đủ để khiến Mạnh Hàn Sơn cảm thấy áy náy.

Phần lớn nam nhân đều là người phàm tục, luôn mong chờ nữ tử vì mình mà đau buồn.

Họ thậm chí rất dễ dàng tự tin rằng, những người nữ tử ấy luôn sâu sắc yêu mến họ.

Dù ta chưa từng gặp bạch nguyệt quang của Mạnh Hàn Sơn, ta cũng dám chắc rằng, vị bạch nguyệt quang kia cũng dùng cách này để chiếm được trái tim hắn.

Mạnh Hàn Sơn khẽ ho một tiếng rồi đáp: "Phu nhân yên tâm, tối nay ta nhất định sẽ trở về."

Ta ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia hy vọng, như thể ngay lập tức nhìn thấy tia sáng hy vọng.

Ta tiễn Mạnh Hàn Sơn rời đi, khi hắn đi đến hành lang, thậm chí còn ngoái đầu nhìn lại ta một lần.

Ta cười lạnh trong lòng.

Đại tỷ kể rằng, kiếp trước trong đêm tân hôn, Mạnh Hàn Sơn không trở về phòng, khiến tỷ ấy trở thành trò cười của Mạnh phủ.

Sau khi người nhà họ Mạnh rời đi, tỳ nữ cười nói: "Nhị tiểu thư, ánh mắt của công tử nhìn người vừa rồi thật ấm áp. Có thể thấy, công tử cũng có cảm tình với người. Nhị tiểu thư không cần để tâm đến vị biểu tiểu thư kia."

Ta chậm rãi ăn rượu nếp, vì tỳ vị vốn không tốt, kiếp trước ta luôn chịu khổ vì thể trạng yếu ớt, kiếp này không phải chịu khổ nơi biên cương, ta phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Ta cười nhạt: "Một vị biểu tiểu thư, quả thật không đáng nhắc đến."

Theo lời đại tỷ, nội trạch của Mạnh phủ phức tạp bởi vì hai huynh trưởng của Mạnh Hàn Sơn đều là con của thiếp thất.

Và họ đều muốn tranh quyền.

Nhưng Mạnh Hàn Sơn mới là con của đại phu nhân, là thiếu chủ kế tiếp của Mạnh gia.

Tuy nhiên, dù Mạnh Hàn Sơn có thân phận cao quý, nhưng hắn lại không có bản tính hung hãn, dễ bị hai huynh trưởng của hắn dụ dỗ.

Bây giờ ta là thê tử của Mạnh Hàn Sơn, cũng chính là phu nhân tương lai của Mạnh gia, mấy vị tẩu tẩu kia đều nhắm vào vị trí này của ta.

Mạnh Hàn Sơn đã thực sự trở lại sau một canh giờ.

Trên người hắn có mùi rượu nhè nhẹ và cả mùi son phấn.

Có vẻ hắn không chỉ đi tiếp đãi khách mà còn đi gặp cả bạch nguyệt quang của mình.

Ta giả vờ như không biết gì, từ trên giường ngồi dậy, ngáp một cái, đôi mắt ngấn lệ, chỉ xuống chỗ giường dưới, nói:

"Phu quân, ta đã chuẩn bị giường dưới cho chàng, chàng ngủ sớm đi, sáng mai còn phải đi kính trà."

Đại tỷ nói, Mạnh Hàn Sơn sẽ giữ mình trong sạch vì bạch nguyệt quang. Kiếp trước, đêm tân hôn, hắn đã ngủ ở giường dưới.

Nếu vậy, ta sẽ thành toàn cho hắn trước.

Ta thấy rõ nét mặt sững sờ của hắn, như thể không tin đã sẽ nói vậy.

4

Trong ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Hàn Sơn, ta như thể rất ngạc nhiên nói:

"Sao vậy? Phu quân."

"Chàng đã gặp biểu muội chưa? Có an ủi được nàng ấy không? ta cũng là nữ tử nên rất hiểu tâm trạng của nàng.

Nếu người ta yêu cưới người khác, ta chắc cũng sẽ đau đớn vô cùng.

Phu quân, hôn sự của chúng ta là gia tộc liên hôn, không thể thay đổi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, chàng có thể nạp biểu muội vào cửa."

Mạnh Hàn Sơn mím môi, yết hầu nổi lên vài lần.

Dưới ánh nến vàng vọt, ánh mắt của hắn càng thêm sâu thẳm.

Ta nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía vai của mình.

Ngay khoảnh khắc đó, ta giả vờ thẹn thùng, lập tức chỉnh lại y phục, nhưng vẫn làm ra dáng vẻ "yểu điệu thục nữ".

Ta biết mình đẹp.

Vẻ đẹp của một nữ tử, có thể không hiệu quả với một người anh hùng thực sự.

Nhưng phàm nhân thì đều yêu mỹ nhân.

Biểu cảm của Mạnh Hàn Sơn lúc này đã nói lên tất cả.

Ta làm vậy cũng chỉ để thử, ta muốn tiến thêm một bước để hiểu rõ tính cách của hắn hơn.

Ta kéo chăn đắp kín mình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt:

"Phu quân, là ta thất lễ. Vậy... chúng ta ngủ sớm đi."

Ta xoay người, quay lưng lại với hắn.

Qua một lúc lâu, phía sau ta mới có động tĩnh.

Mạnh Hàn Sơn ngoan ngoãn nằm ngủ dưới đất, nhưng ta lại cười thầm.

Kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn tự nguyện ngủ dưới đất. Nhưng đêm nay, là hắn miễn cưỡng.

Sáng hôm sau, ta trang điểm xong, do dự lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Mạnh Hàn Sơn:

"Phu quân, ta đã để người hầu bôi chút huyết gà lên trên khăn tay, chàng... sẽ không trách ta chứ? ta lo lắng nếu không có chuyện động phòng, để lão thái quân biết được sẽ không tốt cho hắn."

Mạnh Hàn Sơn cau mày, ánh mắt nhìn ta có phần phức tạp.

Ta vội vàng giải thích: "Phu quân, nếu phu thê chúng ta không hòa thuận, người khác sẽ liên tưởng đến biểu muội, e rằng sẽ gây ra nhiều rắc rối cho chàng và muội ấy. Đến lúc đó, danh dự của chàng sẽ ra sao? Biểu muội cũng sẽ bị ảnh hưởng."

Mạnh Hàn Sơn đưa tay, nắm lấy vai ta.

Hắn rất cao, khi đứng trước mặt ta, gần như là đang cúi xuống nhìn ta.

Đại tỷ từng nói, Mạnh Hàn Sơn thích những nữ tử nhỏ nhắn, yếu đuối, và ta thì thấp hơn tỷ ấy một chút, phù hợp với sở thích ấy của hắn.

Vị biểu muội kia có lẽ cũng là một mỹ nhân nhỏ nhắn và tinh tế nhỉ.

Mạnh Hàn Sơn có vẻ hài lòng nói:

"Phu nhân, thật khó cho nàng khi luôn nghĩ cho ta. Về phần biểu muội của ta... sau này ta sẽ xử lý tốt mối quan hệ giữa các nàng. Đêm qua đã để phu nhân chịu thiệt thòi rồi."

Ta cười dịu dàng, nửa phần thẹn thùng, nửa phần mãn nguyện:

"Phu quân, chúng ta là phu thê, nói những lời này thật khách sáo. Có thể gả cho người mình ngưỡng mộ, ta làm sao mà cảm thấy thiệt thòi được."

Khi bà tử đến lấy khăn tay, thấy vết máu trên đó, liền nở nụ cười hiền hậu.

Trước khi rời khỏi phòng, ta còn cố ý nói với Mạnh Hàn Sơn: "Phu quân, thân thể ta yếu ớt, trước đây ở nhà thường không ra ngoài. Chàng sẽ không để ý chứ?"

Ta hạ thấp vị thế của mình thêm lần nữa.

Nam nhân luôn thương tiếc những mỹ nhân yếu đuối như vậy.

Quan trọng hơn là...

Vị bạch nguyệt quang kia sẽ sớm vu oan rằng ta hãm hại nàng, nhưng nếu ta chỉ là một mỹ nhân yếu ớt, ta làm sao có thể hại người cơ chứ?

Hắn an ủi ta: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ tìm danh y tốt nhất, điều trị thân thể cho nàng."

Ta mím môi, cười thẹn thùng.

Mạnh Hàn Sơn nắm tay ta đi ra tiền viện nhận họ hàng và kính trà.

Vị bạch nguyệt quang tên Tô Nguyệt kia cũng có mặt.

Tô Nguyệt nhìn chằm chằm về phía hắn, trong mắt nàng ta có quầng thâm, rõ ràng là tối qua không ngủ được.

Nàng ta ngây ngốc nhìn Mạnh Hàn Sơn.

Lúc này Mạnh Hàn Sơn liền sững lại, buông tay ta ra.

5

Ta không biểu lộ cảm xúc, giả vờ như không thấy ánh mắt giao nhau giữa Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt.

Ta đến thỉnh an lão thái quân và vài vị phu nhân, tiện thể làm quen với hai vị tẩu tẩu.

Sau khi đã sơ bộ hiểu rõ những nhân vật trong nội trạch, trong đầu ta đã có một kế hoạch rõ ràng.

Sau khi gặp gỡ và nói chuyện, ta cảm thấy mệt mỏi, liền đi đến thủy tạ để nghỉ ngơi.

Lúc này, Tô Nguyệt tìm đến.

Nàng mặc một chiếc váy màu hồng trắng, trên búi tóc cài một cây trâm bướm luyến hoa, trang điểm nhẹ, mùi phấn hương trên người nàng ta rất quen thuộc.

Khi Mạnh Hàn Sơn trở về phòng tối qua, trên người hắn cũng có mùi hương này.

Họ đã ôm nhau.

Nhưng kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn và Tô Nguyệt đã thực sự có quan hệ phu thê.

Lúc này, ánh mắt Tô Nguyệt nhìn ta, như muốn nuốt chửng ta.

Tỳ nữ bên cạnh ta rất cảnh giác với nàng.

Tô Nguyệt nói: "Chu nhị tiểu thư, ta có lời muốn nói riêng với nàng."

Ta mỉm cười đáp: "Tô tiểu thư, nếu ta không lầm thì nàng nên gọi ta là tam biểu tẩu, hoặc là tam thiếu phu nhân chứ nhỉ."

Khuôn mặt trắng nõn của Tô Nguyệt lập tức lộ vẻ khó chịu.

Ta ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống.

Tỳ nữ hiểu ý, liền lén đi mời Mạnh Hàn Sơn đến.

Nơi này, chỉ còn lại ta và Tô Nguyệt.

Nàng không còn che giấu ý định liền đi vào vấn đề chính:

"Ta và tam biểu ca là tình đầu ý hợp, khi còn nhỏ đã định tình, chàng ấy cưới nàng cũng chỉ là do gia tộc ép buộc mà thôi."

Ta không tức giận đáp: "Ồ? Vậy thì sao?"

Kiếp trước, đại tỷ ta đã trực tiếp tranh cãi với Tô Nguyệt, bởi vì tỷ ấy biết võ công cho nên liền đánh nàng ta.

Khi Mạnh Hàn Sơn đến, đương nhiên coi đại tỷ là kẻ ác. Tô Nguyệt lại được hắn bảo vệ trong lòng.

Đại tỷ ta thấy cảnh này, càng thêm mâu thuẫn với Mạnh Hàn Sơn, đôi phu thê mới cưới hoàn toàn tan vỡ.

Nhưng ta thì khác.

Ta chỉ thích chơi trò tâm cơ, chẳng muốn động tay chân chút nào.

Tô Nguyệt rõ ràng càng giận hơn, vì ta là chính thất, gia thế cao, dung mạo rực rỡ.

Sự khiêu khích của nàng như một cú đấm vào bông mềm.

Nàng ta tiếp tục lạnh lùng mỉa mai:

"Tam biểu ca nói với ta, chàng ấy không có tình cảm với nàng, cũng sẽ không ngủ cùng phòng, càng không muốn nàng sinh con cho chàng ấy!"

Ta mở to mắt, tỏ vẻ kinh ngạc, lập tức đôi mắt đỏ hoe.

Tô Nguyệt không biết, Mạnh Hàn Sơn đã đứng cách nàng vài bước.

Ngay lúc đó, nàng nhảy xuống hồ, quẫy đạp vài cái, kêu lên:

"Cứu mạng! Tam biểu tẩu giết người! Mau cứu mạng!"

Theo như kiếp trước, Mạnh Hàn Sơn luôn quan tâm đến Tô Nguyệt, chắc chắn sẽ ngay lập tức cứu nàng.

Nam nữ thụ thụ bất thân, nếu hắn cứu nàng ta từ dưới nước lên, thì chỉ có thể nạp nàng vào cửa.

Không thể phủ nhận, Tô Nguyệt rất biết tính toán.

Nếu nàng thực sự vào cửa nhà họ Mạnh, ta cũng sẽ không thấy cuộc sống nhàm chán, có thể đấu với nàng vài phen.

Tiếc là...

Mạnh Hàn Sơn đã nhìn thấy tất cả.

Ta đỏ mắt, đứng ngây như khúc gỗ, sau đó chuẩn bị nhảy xuống nước cứu người.

Mạnh Hàn Sơn bước tới, tay dài đỡ lấy eo ta nói: "Phu nhân, nàng định làm gì?"

Ta hoảng hốt, nói lắp bắp, như thể bị dọa sợ:

"Phu... phu quân, cứu người trước! Cứu người quan trọng!"

Mạnh Hàn Sơn lẽ ra phải nhảy xuống.

Nhưng hắn do dự.

Tô Nguyệt vẫn đang quẫy đạp trong nước la lên: "Tam biểu ca, mau cứu ta! Nguyệt nhi sắp không xong rồi!"

Mạnh Hàn Sơn rút khăn choàng từ tay ta, ném vào nước, vừa đủ để Tô Nguyệt nắm lấy:

"Biểu muội, nắm chặt, ta kéo muội lên."

Tô Nguyệt ngạc nhiên, nhưng vì mạng sống, nàng vẫn phải nắm lấy khăn choàng.

Nàng được kéo lên.

Mạnh Hàn Sơn định gọi bà tử, nhưng Tô Nguyệt đã nhào vào lòng hắn, khóc lóc thảm thiết.

Đối diện với nữ nhân mình yêu, lại thêm việc nàng đang ướt sũng, Mạnh Hàn Sơn dĩ nhiên động lòng.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tô Nguyệt lại đổ lỗi cho ta:

" Huhuhu...Nguyệt nhi suýt chút nữa là không được gặp lại tam biểu ca rồi, là biểu tẩu đẩy ta! Là nàng đẩy ta xuống nước!"

Ánh mắt thương tiếc trên mặt Mạnh Hàn Sơn lập tức biến mất.

Thay vào đó là sự khó chịu và nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang