1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1
Ta là con út trong nhà, các tỷ tỷ đều đã sớm gả cho nhà người ta.

Cho nên khi ý chỉ tuyển phi hạ xuống, người được chọn để tiến cung đương nhiên là rơi xuống đầu ta.

Mấy tỷ tỷ đều khóc đến đỏ cả mắt.

Chỉ có ta là vui vẻ bưng bát ăn cơm.

Cha ta liếc ta, ý vị thâm trường hỏi ta có muốn tiến cung không.

Ta tiếp tục bới cơm mà không ngẩng đầu lên, tuỳ tiện đáp một câu không.

Trưởng tỷ thút thít khuyên ta, vào cung vàng bạc trang sức đeo không hết.

Nhị tỷ cắn khăn tay nói, trong cung có rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp có thể chơi với ta.

Ta vẫn không phản ứng.

Cho đến khi cha ta đạp ta một đạp, nói vào cung có chân giò lớn ăn không hết.

Thế là ta vui vẻ thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau đã được đưa vào cung.

Việc đầu tiên tiến cung chính là sai ngự thiện phòng làm món chân giò kho tàu cho ta.

Kết quả Xuân Đào mà cha ta đưa tới hầu hạ ta lại nói với ta là, địa vị của ta quá thấp, không thể ăn chân giò được.

Ta bĩu môi, chưa từ bỏ ý định lại hỏi.

"Thế còn tôm chiên xù thì sao?"

Xuân Đào lại lắc đầu.

"Vịt quay thì sao?"

Ta nói liên tục mười mấy tên món ăn, nhưng đều nhận được là câu trả lời phủ định.

Lần này ta không kìm được nữa mà khóc oà lên.

Cha ta đã già vậy rồi, sao còn đi lừa gạt trẻ con như thế?

Xuân Đào thấy thế thì vội vàng nhét một miếng bánh ngọt vào miệng ta.

Vị ngọt thơm lan tỏa khắp khoang miệng.

Ta thút tha thút thít ngừng khóc, lại vươn bàn tay trắng nõn mềm mại về phía Xuân Đào.

Đôi mắt ướt sũng nhìn cô.

"Muốn nữa cơ."

Xuân Đào dứt khoát đưa hết bánh ngọt trên người cô ấy xuống cho ta, ta ăn rất vui vẻ.

Xuân Đào thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói.

"Lão gia đưa tiểu chủ vào cung cũng là vì không còn cách nào khác, tính cách tiểu chủ đơn thuần lương thiện, miễn là không tranh không đoạt, chúng ta luôn có thể sống yên ổn ở trong cung. Tuy rằng phân vị của tiểu chủ hơi thấp, chi tiêu ăn mặc cũng sẽ không bằng với những nương nương được sủng ái kia, nhưng tốt xấu gì thì cuộc sống cũng có thể thoải mái hơn chút."

Ta cau mày cắn đũa.

Nhìn phần rau xanh chiếm hơn nửa trên bàn trước mặt.

Đột nhiên đập đũa xuống bàn, ta đứng lên, hào khí muôn trượng chỉ lên trời quyết lập chí lớn.

"Ta muốn làm sủng phi!"

"Cái gì?" Xuân Đào chớp mắt nhìn ta, vẻ mặt hoảng sợ bịt miệng ta lại.

"Tiểu chủ này, những lời này không thể nói lung tung được đâu."

Ta gật đầu qua loa, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Vừa ăn cơm vừa mắng cha là đồ lừa đảo.

Sau khi ăn uống no nê, ta hài lòng nằm ở trên giường xoa nhẹ bụng.

Chợt nhớ đến trước khi đi, mẹ ta nắm lấy tay ta khóc đến khuôn mặt đẫm nước mắt, dặn đi dặn lại rằng ta vào cung rồi nhất định phải thường xuyên viết thư về nhà cho bà.

Thế là ta lại nhảy xuống giường, lấy giấy bút ra, nghĩ ngợi một lúc rồi cầm bút lên viết.

Cha mẹ vẫn khoẻ chứ, con gái ở trong cung sống rất tốt, chỉ có điều đồ ăn hơi tệ, nhưng mẫu thân đừng lo lắng, con gái nhất định sẽ chăm chỉ tranh sủng, phấn đấu để sớm được ăn chân giò.

Sau khi viết thư xong, ta trịnh trọng giao nó cho Xuân Đào.

Sáng sớm ngày hôm sau, Xuân Đào bèn kéo ta dậy, hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, ta nhìn sắc trời vừa mới hửng sáng.

Nũng nịu hỏi cô có thể ngủ thêm mười lăm phút nữa hay không.

Xuân Đào bất lực thở dài, đành đồng ý.

Kết quả là đến khi mặt trời lên cao ba sào rồi ta mới dậy.

Cũng may bây giờ Hoàng thượng chưa sắc phong Hoàng hậu, ta không cần mỗi sáng sớm thức dậy phải đi thỉnh an.

Nếu như cả đời này Hoàng thượng có thể không lập Hoàng hậu thì tốt quá.

Ăn cơm trưa xong, ham muốn tranh sủng càng thêm mãnh liệt.

Ta kéo Xuân Đào ra ngoài đi dạo.

Trong thoại bản đều viết như vầy, có một phi tần nọ vừa mới tiến cung, tình cờ gặp được Hoàng thượng trong ngự hoa viên, Hoàng Thượng vừa gặp đã yêu người đó, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.

Thế là ta đi dạo rất chăm chỉ.

Xuân Đào nhìn ta phấn khích như vậy, cũng không tiện làm ta mất hứng, chỉ có thể theo sát ta, đề phòng ta gây chuyện.

Kết quả còn chưa đợi ta gây chuyện, thì đã gặp chuyện trước.

Cạnh đình nghỉ chân cách đó không xa.

Một nữ tử mặc chiếc váy hồng đầu tóc rối bù quỳ trên mặt đất, đứng trước mặt là một nữ tử trông giống như cung phi, nhìn phẩm cấp ăn mặc dường như cũng không hề thấp.

Lẽ nào đây chính là cung đấu trong truyền thuyết sao?! Ta hào hứng kéo Xuân Đào muốn đi xem xem, kết quả Xuân Đào lại sống chết không chịu động đậy.

Cô ấy ra sức lắc đầu với ta.

Ta chỉ đành thỏa hiệp, trốn cùng với cô ấy và quan sát nơi cách đó không xa.

Ban đầu Xuân Đào còn không dám nhìn, sau đó cũng vì hiếu kỳ mà thò nửa cái đầu ra ngoài.

Chỉ thấy nữ tử trông giống như cung phi kia đang giẫm lên lưng nữ tử váy hồng, giọng điệu tùy ý lại ra vẻ đường hoàng.

"Nếu lại để bổn cung thấy ngươi ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy lắc lư trong ngự hoa viên, bổn cung sẽ ném ngươi cho cá chép ở hồ Thái Dịch ăn."

"Còn không mau cút đi cho bổn cung!" Nữ tử kia vâng dạ, chật vật đứng dậy từ trên mặt đất rồi chạy đi. Trong lòng ta thầm nghĩ khổng ổn, vội vàng hỏi Xuân Đào.

Hôm nay ta ăn mặc trang điểm có xinh đẹp không.

Xuân Đào nhìn ta, bất đắc dĩ lắc đầu.

Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, kết quả hơi thở này còn chưa thuận theo.

Thì đã nghe thấy giọng nói oanh tạc của nữ tử phía trên đỉnh đầu.

"Ngươi là người của cung nào?" Thôi xong rồi, bị bắt rồi.

Ta bày ra vẻ mặt buồn rười rượi ngẩng đầu lên.

Đối diện với khuôn mặt trong trẻo rung động lòng người giống như là tia nắng xuân kia, bầu không khí giãn ra.

Nữ tử kia nhìn thấy ta cười hì hì. "Ngươi cũng là phi tần?"

Giọng điệu của nàng ta mang theo vẻ chế nhạo nồng đậm, giống như rất chướng mắt ta.

Ta nghe vậy lập tức nổi giận.

Vì thế đầu óc bị co rút, đứng thẳng lưng, tức giận nói với phi tần không biết phẩm cấp.

"Cha ta đưa ta vào cung là muốn để ta làm sủng phi. Ngươi, ngươi, ngươi không thể đánh ta!"

Câu sau rõ ràng có hơi thiếu tự tin.

Xuân Đào ở phía sau cũng sắp nhéo nát eo ta.

Đau quá, hu hu hu.

Phi tần xinh đẹp kia nghe vậy chẳng những không tức giận, mà còn phá lên cười.

Ngón tay sơn đậu khấu của nàng ta nhẹ nhàng véo mặt ta.

"Làm sủng phi? Đúng là có tham vọng."

Giống như là đang khen ta.

Khóe miệng ta không nhịn được mà nhếch lên, vô cùng đắc ý nhìn sang Xuân Đào.

Xuân Đào bất lực ôm trán.

Ta ngây thơ chớp mắt, lại nhìn sang mỹ nhân tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, tỷ cũng là phi tần của Hoàng thượng sao?"

Nàng ta nghe vậy rất đắc ý mà ưỡn ngực, "Bổn cung là Quý phi, đến nay vị trí hoàng hậu vẫn còn trống, toàn bộ hậu cung, bổn cung là người có địa vị cao nhất."

Ta lập tức nhìn nàng ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sau đó nhỏ giọng hỏi nàng ta, có phải mỗi bữa ăn đều có thể ăn chân giò bự không.

"Cái gì?"

Có vẻ như Quý phi bị sốc vì ta, nàng ta trợn to mắt nhìn ta, thật lâu sau mới phản ứng lại, chỉ vào ta run run hỏi.

"Ngươi tiến cung là vì chân giò?"

Ta nhăn mặt, có hơi bối rối, lại nhỏ giọng nói thêm một câu. "Còn có sóc quế ngư, thịt kho tàu, phật thủ tô, tứ hỉ hoàn tử....."

Quý phi không hổ là Quý phi, nàng ta rất nhanh thu lại vẻ khiếp sợ trong mắt, sau đó rất rộng lượng vung tay lên.

"Đi theo bổn cung, bảo đảm bữa nào ngươi cũng được ăn thịt."

Ta sung sướng nhảy cẫng lên, thân mật ôm cánh tay của Quý phi.

Quý phi gạt xuống mấy lần, nhưng không gạt xuống được, dứt khoát mặc kệ ta.

Nơi ở của Quý phi lớn hơn ta rất nhiều, bày biện trang trí cũng nguy nga tráng lệ hơn.

Một lúc sau, mấy món ta nhắc đến đã được bày lên bàn.

Ta ăn mà đôi mắt sáng long lanh.

Quý phi nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Về phần Xuân Đào, cô ấy đã từ bỏ......

Đến lúc ta lấy thêm bát cơm thứ ba, Quý phi cẩn thận nói.

"Trong cung không cho ngươi ăn cơm à?"

Ta mím môi, nghĩ nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Ăn không ngon."

Quý phi nghe vậy ánh mắt nhìn ta càng thêm trìu mến.

"Đứa trẻ ngoan, ăn nhiều một chút, không đủ thì bảo bọn họ làm tiếp."

Ta vui vẻ gật đầu, "Cám ơn Quý phi tỷ tỷ, tỷ thật tốt."

Quý phi nghe thấy lời này, đôi mắt trong nháy mắt trở nên cô đơn, "Ngươi là người đầu tiên nói bổn cung tốt đấy."

Hai má ta phồng lên vì nhét đồ ăn, nhưng ánh mắt vẫn long lanh nhìn Quý phi, kiên định nói. "Quý phi tỷ tỷ tốt nhất trên trời đất này!"

Khóe môi đỏ tươi của Quý phi xuất hiện một nụ cười.

Nhưng rất nhanh không cười nổi nữa.

Bởi vì ba tháng sau đó, mỗi ngày ta đều đến đây.

Sáng sớm thức dậy đến ăn sáng.

Món bánh bao hấp bún cua do đầu bếp của quý phi làm tươi đến mức đầu lưỡi người ta cũng muốn rớt ra.

Ăn bữa sáng xong, ta bèn quấn lấy Quý phi cùng nhau chơi bài lá.

Ăn cơm trưa xong,Quý phi muốn chợp mắt một lát, ta lập tức kéo nàng ra khỏi giường, hào hứng lấy cờ vây ra.

Bởi vì ta thấy rằng, mỗi lần chơi cờ vây, trong phòng bếp đều sẽ chuẩn bị trà bánh.

Bánh hạnh nhân mới ra lò kết hợp với trà bơ đúng là tuyệt hảo.

Sau bữa tối, ta mới miễn cưỡng rời đi.

Mấy tháng trôi qua, ta béo lên, còn Quý phi thì gầy đi nhiều.

Cuối cùng nàng ta thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, nghiến răng, đóng gói ta lại đưa tới chỗ Hoàng thượng.

2
Tiến cung ba tháng, lần đầu tiên ta nhìn thấy Hoàng thượng.

Trông hắn không giống như hình tượng uy nghiêm, già nua, râu ria xồm xoàm như trong thoại bản.

Trái lại còn rất trẻ.

Nếu như ta có học thức giống như trưởng tỷ, ta nhất định sẽ nói vài lời khen ngợi chẳng hạn như là gió mát trăng thanh, lãng lãng như nhật nguyệt chi nhập hoài. 朗朗如日月之入怀之

Tiếc là ta không có học, chỉ có thể nói câu mẹ nó, đại biểu cho ta lời khen ngợi về tướng mạo của Hoàng thượng.

Quý phi đẩy ta đến trước mặt Hoàng thượng, vô cùng ân cần nói.

"Đây là người mới tiến cung, Hoàng thượng vẫn chưa phong phân vị đâu."

Đại khái là Hoàng thượng quên ta rồi, nhìn một hồi lâu mới nhớ ra. Chỉ vào ta chần chờ nói.

"Nàng là......là......Triệu thị lang gia?"

Ta nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, rầu rĩ nói.

"Thần thiếp là Khương Ninh, cha là tướng quân Khương Chính Hải của Võ Uy."

Lúc này Hoàng thượng mới bừng tỉnh ngộ.

Ta thấy thế rất đau lòng, cha còn nói người rất có mặt mũi trước mặt Hoàng thượng, kết quả là người ta căn bản còn chẳng nhớ rằng người còn đưa khuê nữ tiến cung.

Có lẽ là vì an ủi ta, dưới sự xúi giục của Quý phi, Hoàng thượng ban thưởng đồ trang sức, còn phong cho ta danh hiệu Dung tần.

Chờ hoàng thượng hạ ý chỉ xong.

Ta và Quý phi nương nương lại tha thiết mong chờ nhìn Hoàng thượng.

"Bệ hạ, còn gì nữa không ạ?"

Hoàng thượng hơi mơ hồ trước câu hỏi này.

Hắn lo lắng hỏi chúng ta, còn gì nữa sao?

Quý phi vừa định mở lời, chợt nhớ ra rằng bản thân nên dè dặt, đoan trang, vì thế véo cánh tay ta, ra hiệu ta nhân lúc Hoàng thượng đang ở đây, xin thêm chút gì đó đi.

Ta vui sướng ngẩng mặt lên, khoa tay múa chân với Hoàng thượng.

"Ngự trù!! Thần thiếp muốn ngự trù nấu ăn giỏi nhất trong cung."

Quý phi nương nương gật đầu hài lòng.

Lúc này Hoàng thượng càng thấy mơ hồ hơn.

Có lẽ hắn không ngờ rằng sẽ có người vội vàng đòi phong thưởng, còn chỉ rõ mình muốn cái gì.

Nhưng dù sao Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng.

Hắn nhanh chóng trở lại bình thường sau sự kinh ngạc.

Sau đó hắn nhìn ta chăm chú.

"Quy củ trong cung chỉ có phi tần chính tam phẩm trở lên mới có thể được ban thưởng ngự trù."

Đang nói, trong đôi mắt đẹp của hắn chợt hiện lên vẻ xảo quyệt.

Giống như một con hồ ly xảo quyệt.

"Chỉ là...... Dung tần nỗ lực, cũng không phải là không có cơ hội phong phi."

Ta nghe vậy trong mắt đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu.

Quý phi nhìn Hoàng thượng, rồi lại nhìn ta, cuối cùng bất lực ôm trán luôn miệng thở dài.

"Bệ hạ người đừng trêu A Ninh nữa."

Hoàng thượng nghe vậy cười phá lên.

Chỉ có ta là mơ hồ nhìn hai người họ.

Sau đó dường như Hoàng thượng cuối cùng cũng tìm được niềm vui nào đó.

Suốt ngày chạy đến cung Quý phi nương nương.

Thỉnh thoảng còn trêu ta.

Mỗi lần tới, Hoàng thượng đều sẽ mang đồ ăn ngon đến cho ta.

Chỉ là khi màn đêm buông xuống, họ sẽ đuổi ta ra ngoài, không được ăn no cũng chẳng thể ở lại ăn khuya.

Có một hôm ta không kìm được, lại lén lút quay lại.

Kết quả là cung nữ Cảnh Vinh bên cạnh Quý phi sống chết cũng không chịu để cho ta vào.

Ta chỉ có thể buồn rầu ngồi trên bậc thềm không chịu đi.

Chắc chắn là Hoàng thượng ở sau lưng ta với Quý phi tỷ tỷ đang ăn gì đó ngon rồi.

Cũng là vì phân vị của ta thấp kém nên nên mới không chịu đưa ta theo cùng.

Mong muốn được làm sủng phi càng trở nên mãnh liệt.

Ta đang nghĩ như vậy thì ngủ thiếp đi mất.

Ngày hôm sau Hoàng thượng bước ra ngoài với vẻ mặt thỏa mãn, kết quả nhìn thấy ta đang ngồi trên bậc thềm mà bị dọa cho giật nảy mình.

Ta tủi thân trừng mắt nhìn hắn, vừa khóc vừa men chạy vào tìm Quý phi.

Sau khi Quý phi biết được cười toe toét đến tận mang tai.

Ngón tay xinh đẹp sáng bóng của nàng ta chỉ chỉ vào đầu ta.

"Ngươi, ngươi đó.....Sao hoàng cung lại có thêm một người thú vị như A Ninh chúng ta nhỉ."

3
Những ngày ta ở hậu cung rất vui vẻ, tuy rằng phân vị không cao nên không có tiểu ngự trù.

Nhưng ta có đùi Quý phi này.

Hôm nay quý phi nói muốn ngủ trưa, đuổi ta ra ngoài.

Ta chỉ đành ăn trong ngự hoa viên một mình.

Tầm mắt ta va phải mỹ nhân.

Số của Hoàng thượng đúng là tốt thật, có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp chơi với hắn như vậy.

Mỹ nhân kia mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, xinh đẹp mỹ miều đứng đó, tựa như hoa quế thơm tháng chín.

Đến gần hơn nữa, ngay cả trên cơ thể cũng thoang thoảng mùi hoa quế.

Ta cau mày nghĩ, đã đến mùa nên ăn bánh quế thơm rồi.

Ai ngờ mỹ nhân đó lại nhìn ta với vẻ mặt khác lạ.

Nàng ta cố ý nói với cung nữ bên cạnh bằng tông giọng mà ta có thể nghe thấy, "Có vài người, trời sinh dự liệu làm chân c.hó, lại cho rằng bản thân đã nắm quý phi trong lòng bàn tay là có thể kê cao gối mà ngủ."

"Cũng không ngẫm lại xem, Quý phi nương nương chúng ta vinh sủng trong người, sao có thể chú ý đến một thê thiếp tầm thường chứ. Chẳng qua là lúc rỗi rãi che đậy đôi chút, làm một món đồ chơi mà thôi."

Ta nghe vậy cảm thấy có hơi không đúng lắm, có người muốn đoạt Quý phi tỷ tỷ với ta sao?

Vì vậy ta cẩn thận bước tới, chọt chọt cánh tay mỹ nhân kia.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ đang nói về ai thế?"

Mỹ nhân kia thấy thế hoảng sợ, dường như không ngờ ta sẽ tới.

Đôi môi đỏ mọng của nàng ta cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

Ta nhíu mày nhìn Xuân Đào.

Xuân Đào vội vàng lắc đầu.

Không có ai khác quanh đây.

Nghĩ tới đây. Ta lập tức cảnh giác nhìn mỹ nhân kia.

Trái với cái dáng dấp xinh đẹp kia, vậy mà lại mưu toan dụ dỗ Quý phi tỷ tỷ của ta.

"Quá đáng! Quá đáng lắm rồi."

Dưới ánh nhìn của ta mỹ nhân kia cảm thấy có hơi mơ màng.

Nàng ta kinh ngạc nghi ngờ nhíu mày. "Ánh mắt của ngươi như vậy là sao?"

"Ta biết rồi đấy nhé!"

"Ngươi biết cái gì?"

"Tỷ ỷ vào bản thân mình xinh đẹp, muốn cướp Quý phi tỷ tỷ của ta!"

"Cái gì?"

Mỹ nhân kia kinh ngạc nhìn ta, dường như chưa kịp phản ứng.

Nàng ta chỉ vào mình, hỏi ta.

"Ngươi biết bổn cung là ai không?"

Ta vẫn nhìn nàng ta với vẻ mặt tràn đầy sự cảnh giác.

Nhưng trong lòng lại đang rất hoảng sợ.

Nàng ta muốn lấy địa vị ra để đè chế.t ta......Hu hu hu, ta chỉ là một tiểu phi tần thôi mà, không quyền không thế, làm sao giành thắng nàng ta đây?

Tâm tư muốn tranh sủng càng thêm mãnh liệt.

Sau này ta mới biết, phân vị của nữ tử kiều mị này chỉ đứng sau mỗi Quý phi.

Là Thục phi đứng hàng tứ phi.

Ta nhìn nàng ta, lông mày lá liễu, khuôn miệng anh đào, khuôn mặt bằng lòng bàn tay, vòng eo dương liễu...... là một mỹ nhân tràn đầy sự mê hoặc.

Hiền lương thục đức tuyệt chẳng liên quan đến chút nào.

Phi vị này là bỏ tiền ra để mua à?

3
Vì để đề phòng Quý phi tỷ tỷ bị tiểu yêu diễm đó cướp đi mất.

Ta âm thầm lén lút nói xấu Thục phi trước mặt Quý phi, nói tính cách nàng ta đã không dịu dàng còn không thích ăn chân giò bự.

Kết quả là trong cung lại đồn thành, Thục phi nương nương bị hôi chân, không thích tắm rửa lại còn thích ăn hành tây bao tỏi.

Thật sự rất quá đáng, con mẹ nó thật quá đáng, quá đáng lắm rồi!

Vậy nên khi Thục phi nương nương tức điên người tới tìm ta, ta chạy thẳng vào tẩm cung của Quý phi tỷ tỷ.

Trốn ở đằng sau nàng ta, ta thò nửa cái đầu ra, nhìn Thục phi bóp eo dương liễu, đùng đùng nổi giận xông vào.

Vừa vào cửa đã gọi thẳng tên húy của Quý phi.

"Mạnh Thường, ngươi đúng là có bản lĩnh quá nhỉ! Xúi giục một kẻ không não như vậy, khi không lại đi bôi nhọ thanh danh của bổn cung."

Hai tay Thục phi nương nương chống eo, khí thế bức người.

Còn Quý phi, nàng cười híp mắt, ngước mắt lên nhìn Thục phi đầy sự khinh thường.

Ta sợ đến mức vội vàng nhảy dựng lên che mắt Quý phi lại.

"Quý phi tỷ tỷ chỉ được phép nhìn A Ninh thôi."

Thục phi nghe vậy cơ thể lập tức run lên, ngón tay sơn đậu khấu đỏ tươi run rẩy chỉ vào ta.

"Ngươi? Các ngươi?"

Quý phi mỉm cười vỗ tay nàng ta.

"Lời nói đùa của một đứa trẻ thôi, ngươi như vậy không nặng chẳng nhẹ còn cho đó là thật?"

Thục phi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.

Vào bữa trưa, Thục phi vẫn không chịu rời đi, ánh mắt ta khẽ liếc trộm nàng ta.

Chân mày lá liễu của nàng ta dựng thẳng lên, thét lên với ta.

"Nhìn cái gì? Trên mặt bổn cung có chữ hay gì?!"

Mặc dù nàng ta rất hung dữ, nhưng chuyện có liên quan đến việc một mình ta có thể độc chiếm chân giò bự hay không... Ô không... chiếm Quý phi tỷ tỷ làm của riêng.

Ta vẫn lấy can đảm nhỏ giọng hỏi nàng ta.

"Nương nương người vẫn còn chưa đi, có phải là muốn ăn chực không đấy?"

Thục phi còn chưa nói gì, Quý phi tỷ tỷ đã cười trước.

Nàng xoa đầu ta, nói được rồi, hai người đều ở lại cùng ăn trưa đi.

Ta rất thích Quý phi tỷ tỷ, tỷ ấy nào có cái dáng vẻ ỷ thế mạnh mà không coi ai ra gì như cung nhân nói đâu, trái lại còn là một người cực kỳ tự do phóng khoáng.

Bữa trưa hôm nay có món sóc quế ngư yêu thích của ta.

Bình thường Quý phi tỷ tỷ không thích ăn những thứ nhiều dầu mỡ này, cho nên theo lý mà nói, ta có thể một mình ăn hết cả một con, nhưng mà hôm nay có thêm một Thục phi.

Ta nhìn Thục phi, lại nhìn con cá, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm rất lớn gắp một miếng thịt cá lớn lên đặt vào chén của Thục phi.

Thục phi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ta, lại thấy ta bảo vệ cả đĩa sóc quế ở trước mặt với tốc độ cực nhanh.

Giống như một con mèo con bảo vệ thức ăn của nó.

Thục phi cố chịu đựng cơn đau giật giật ở huyệt thái dương.

"Bổn cung không thèm cướp với ngươi!"

Chữ cướp gần như là nghiến chặt răng mà nói ra.

Ta nghe vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trải qua chuyện này, quan hệ giữa Thục phi và Quý phi cũng đã dịu đi rất nhiều.

Sau đó ta nghe Cảnh Vinh hầu hạ bên người Quý phi nói, lúc hai người còn ở nơi khuê phòng đã không hợp nhau.

Hai người vốn là nữ tử thế gia, gia thế và tướng mạo đều tốt cả, tự nhiên khó mà tránh được việc thường xuyên bị đem ra so sánh.

Quý phi nương nương tính tình vội vàng xao động ghét ác như thù, bởi vậy mà mạo phạm không ít người.

Trái lại Thục phi nương nương giống như con hổ biết cười, lúc còn trẻ càng khiến cho người khác yêu mến.

Nói tới đây Cảnh Vinh mỉm cười.

"Nào có ngờ tiến cung rồi, lại là nương nương chúng ta đè đầu Thục phi."

Ta đang ăn đường bơ, cũng trịnh trọng gật đầu, miệng ậm ờ nói gì đó không rõ.

"Quý...... phi tỷ tỷ, là nữ tử tốt.....tốt nhất..... tốt nhất...... trên đời này!"

"Bất cứ kẻ nào cũng đều không tốt bằng Quý phi tỷ tỷ!"

Ma ma bên cạnh nhìn không nổi nữa, vỗ đầu ta và Cảnh Vinh.

"Hai ngươi đó, lời này nói ở trong viện nhà mình thì cũng thôi đi, đừng có đi ra ngoài nói, rơi vào chủ đề bàn tán của người ta."

Ta le lưỡi, "Ta biết rồi, ma ma."

Tiếc là ngày vui vẻ thì thường luôn rất ngắn ngủi.

Hoàng thượng sắp cưới Hoàng hậu rồi.

Nghe người ta nói là cưới con gái của Tả tướng đương triều.

Lấy gia thế địa vị của nàng ta, làm Hoàng hậu cũng là đương nhiên.

Những nương nương khác trong cung đều coi nhẹ chuyện này.

Tuy nói phi tần không muốn làm Hoàng hậu không phải là phi tần tốt, nhưng nương nương các cung đều biết phân lượng của mình, sẽ không đoái hoài đến những thứ không thuộc về mình.

Ngay cả được sủng ái như Quý phi, cũng là vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt ấy.

Trên dưới hậu cung, chỉ có ta, vẻ mặt u sầu, mặt ủ mày chau.

Thục phi nương nương tới tìm Quý phi, nhìn thấy ta như thế, có hơi ngạc nhiên nhíu mày.

"Sao lại khóc như nhà có tang vậy?"

"Ngày mai là đại điển phong hậu."

"Hả? Vậy thì sao?"

Vừa dứt lời, Thục phi dường như kịp nhận ra điều gì đó.

"Đừng có nói nha đầu ngươi tiến cung là vì hậu vị đấy nhé?"

Ta nhìn Thục phi giống như là đang nhìn kẻ ngốc.

Sau đó bẻ ngón tay hỏi nàng ta.

"Nương nương, người tiến cung bao lâu rồi?"

"Hai năm rồi, sao vậy?"

"Trong hai năm nay mỗi ngày thức dậy lúc mấy giờ?"

"Giờ Thìn...... Bổn cung cũng không như ngươi, suốt ngày ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu dậy."

Ta nghe vậy thở dài, xem ra Thục phi vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thế là ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc chia sẻ tin tức vừa mới nhận được.

"Nương nương, sau này mỗi ngày giờ Mão chúng ta phải đi thỉnh an Hoàng hậu rồi!"

"Giờ Mão!"

Lúc chờ Quý phi đi ra, nàng thấy ta và Thục phi đang ủ rũ ngồi ở trong viện.

Giống như quả cà tím thấm sương.

Sau khi biết được nguyên do, Quý phi nhẹ nhàng véo mũi ta.

"Tiểu nha đầu ngươi đó, thật đúng là không có lợi ích thì không chịu dậy sớm."

Nói xong, nàng lại vỗ đầu Thục phi.

"Còn ngươi nữa, làm bậy làm bạ cùng với một đứa trẻ làm gì."

"Để bình thường ngươi đọc sách nhiều hơn, học thêm nhiều quy củ, về chuyện thỉnh an hoàng hậu này, mỗi tháng mùng một mười lăm đi là được rồi, một tháng tổng cộng lại đi hai ngày này, còn không dậy nổi hay sao?"

Thục phi nương nương nghe vậy thì lập tức mỉm cười, tựa như hoa hải đường đang nở rộ trong sân.

Ta rất thích chúng ta của khi ấy, không giống như trong thoại bản đều là mưu toan ngấm ngầm tính kế, xung đột lợi ích, thậm chí không liên quan tới yêu hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang