2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4
Đại điển phong hậu hôm đó, Xuân Đào đã kéo ta từ trên giường dậy từ sớm để bắt đầu trang điểm, thay y phục.

Nàng cố ý chọn một bộ y phục màu hồng nhạt, khiến cho ta càng thêm xinh đẹp.

Ta còn nhỏ, cộng thêm ăn rất nhiều, vì thế mà hai má luôn có hơi phúng phính như em bé.

Xuân Đào nhìn ta trong gương, hốc mắt chợt đỏ hoe.

"Mấy năm trước tiểu chủ mới có chút xíu như vậy này, cả ngày ôm eo nô tỳ, la hét đòi được ăn bánh ngọt."

"Nô tỳ không cho, tiểu chủ sẽ khóc lóc om sòm lăn qua lộn lại khắp sàn nhà."

Ta nghe vậy khuôn mặt đen thui, hận không thể nhảy dựng lên che miệng Xuân Đào.

Nhưng nào ngờ trong giọng nói của Xuân Đào lại hơi nức nở.

"Nhoáng cái, tiểu chủ đã trưởng thành thành đại cô nương rồi."

Ta quay đầu nhìn Xuân Đào, "Ngươi thế này, không biết thì còn tưởng rằng hôm nay ta phong hậu đó... hu hu hu..."

Xuân Đào tay mắt lanh lẹ bịt miệng ta lại, giọng nói cũng trở lại bình thường.

"Nô tỳ rút lại lời vừa nói, tính tình này của tiểu chủ vẫn cần phải mài giũa thêm nhiều."

Phân vị của ta thấp.

Chỉ đành ở vị trí phía sau, ta gấp gáp đến mức cảm thấy khó chịu.

Rất muốn thò đầu ra nhìn xem thiên kim nhà Tả tướng trong tin đồn chấn động toàn bộ kinh thành đó trông như thế nào.

Phi tần sát bên mà ta biết, là thiên kim của vị Triệu thị lang kia, phong làm Triệu Tiệp dư.

Tuổi của Triệu Tiệp dư cũng không lớn, khuôn mặt tràn đầy sắc xuân, nhìn thôi đã thấy dễ mến.

Có vẻ như nàng ấy đã chờ đợi đến có hơi buồn chán.

Nàng ấy cúi đầu xuống nói chuyện với ta.

Ta vừa hay cũng thấy có hơi buồn chán.

Hai chúng ta trò truyện câu được câu không.

Cho đến khi kèn ngoài cửa cung vang lên, chiêng trống đánh vang trời.

Một chiếc kiệu màu đỏ được nâng tới từ xa xa.

Điêu kim Thải Phượng ở phía trên sống động y như thật, vỗ cánh muốn bay.

Nữ tử mặc cung phục linh vận trăm hoa màu đỏ thẫm đi từ trên Phượng Loan xuống, Loan Phượng tơ vàng được thêu trên y phục dường như sắp dang cánh bay đi trong giây tiếp theo.

Ta nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Bộ y phục này có thể đổi được biết bao nhiêu cái chân giò bự.

Nghi thức diễn ra rất trang nghiêm.

Nhưng mà cũng may, ăn uống sau nghi thức khiến ta rất hài lòng.

Triệu Tiệp dư lại gần nhìn ta ăn đến mồm miệng đầy dầu mỡ.

Có hơi líu lưỡi không nói nên lời.

"Ngươi vào cung lâu như vậy rồi, có được nhận sủng không?"

Ta lắc đầu.

Nàng ấy nhìn ta... lại nhỏ giọng nói một câu khó trách.

Ta không hiểu được ánh mắt của Triệu Tiệp dư, dứt khoát chẳng qua cũng chỉ khó xử thêm.

Chỉ tiếc là đến sau cùng vẫn không thể nhìn rõ được rốt cuộc Hoàng hậu nương nương trông như thế nào, uổng công ta cố ý dậy thật sớm.

Ngày hôm sau lúc thỉnh an, ta suýt nữa thì không dậy nổi, đến nỗi mà đến tẩm cung Hoàng hậu rồi, mọi người cũng đều choáng váng.

Triệu Tiệp dư lại gần, hỏi ta, có phải là ngủ không ngon không.

Ta gật đầu, chống đỡ lại cơn ngáp ngủ.

Rất nhanh, chợt nghe thấy các cung phi cúi người hành lễ, ta cũng vội vàng học theo.

Sau khi miễn lễ, những phi tần cấp bậc thấp như chúng ta chỉ có thể đứng.

Ta cẩn thận dịch qua, đứng ở đằng sau Quý phi.

Đôi mắt hẹp dài của nàng ta liếc ta, sau đó khôi phục lại với dáng vẻ đoan trang.

Chờ tất cả mọi người ngồi xuống rồi, lúc này ta mới dám ngẩng đầu lên nhìn Hoàng hậu.

Rất khác so với những gì ta tưởng tượng.

Dung nhan của Hoàng hậu cũng không có gì xuất chúng hơn người, nhưng thắng ở khí chất cả người dịu dàng uyển chuyển, khiến cho người ta vừa nhìn liền sinh lòng thân cận.

Quả thật xứng danh với bốn chữ mẫu nghi thiên hạ.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá trắng trợn, Hoàng hậu ngước mắt nhìn về phía ta.

"Người đó ở đằng kia, là người của cung nào?"

Ta nghe vậy bèn vội vàng đứng dậy hành lễ, ngoan ngoãn trả lời.

"Thiếp thân là người của Cẩm Hoa cung."

Hoàng hậu ồ lên, lại hỏi ta, sao lại luôn nhìn chằm chằm nàng ta.

Ta cúi đầu, khẽ nói.

"Thần thiếp nhìn thấy nương nương xinh đẹp, trâm trên đầu trông cũng rất đẹp."

Hoàng hậu nghe vậy cười khẽ.

"Ngươi là người đầu tiên nói bổn cung đẹp đấy."

"Tới gần thêm chút, để bổn cung nhìn xem."

Ta đáp dạ, bước từng bước nhỏ tiến về phía trước.

Bàn tay Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng vuốt ve cây trâm trên đầu mình.

"Đó là con phượng hoàng giương cánh muốn bay, hai con mắt điểm Chu Thúy, sinh động như thật, quả thật là cây trâm đẹp nhất mà ta từng thấy."

Hoàng hậu nương nương đột nhiên mỉm cười nói.

"Nếu ngươi thích, bổn cung tặng cho ngươi được không?"

Vừa dứt lời, các phi tần bên dưới đều thay đổi sắc mặt, nhưng Hoàng hậu quét mắt nhìn sang, không ai dám lên tiếng.

Ta không nhìn thấy được vẻ mặt của các phi tần phía sau, cũng không nghe ra được sự mỉa mai và thăm dò trong lời nói của Hoàng hậu.

Chỉ thật lòng cảm thấy con người Hoàng hậu đã tốt, còn hào phóng, cây trâm đẹp như vậy mà cũng sẵn lòng tặng cho ta.

Ta nghĩ đến trước khi tiến cung mẹ đã dạy ta, quý nhân nói cái gì, ta cứ dựa theo đó mà là được rồi.

Thực ra nguyên văn của mẹ ta là, chút tâm tư này của ta tất cả đều viết ở trên mặt, tính toán thiệt hơn cũng không lại người khác, ngược lại còn vô duyên vô cớ khiến người khác chán ghét, chi bằng thành thật nghe lời Hoàng thượng và Hoàng hậu.

Thế là ta cung kính cúi người tạ ơn, thò tay lấy trâm cài trên đầu Hoàng hậu nương nương xuống.

Sắc mặt Hoàng hậu nương nương vèo một cái đã thay đổi.

Quý phi ở phía dưới thấy thế vội vàng đứng dậy, lạnh lùng gọi ta lại.

"Dung tần!"

Ta khó hiểu quay đầu lại, trâm cài trên tay cầm không chắc, rơi xuống đất.

Rắc, cánh phượng hoàng gãy rồi.

Ta đang cảm thấy tiếc hận, giọng nói lạnh như băng của Hoàng hậu vang lên từ trên đỉnh đầu ta.

"Bổn cung lại không biết, vậy mà trong cung lại có phi tần cả gan làm loạn, không coi bổn cung ra gì như ngươi."

Vừa nói, Hoàng hậu bèn kêu người tới muốn kéo ta xuống.

Lúc này, Quý phi nhanh chóng bước tới, chắn trước người ta.

"Nương nương, Dung Tần mới vừa vào cung, tính tình đơn thuần, không hiểu quy củ, xúc phạm đến nương nương, mong nương nương đại nhân không tính toán với tiểu nhân."

"Không hiểu quy củ? Hay cho một kẻ không hiểu quy củ."

"Một tần thiếp nhỏ bé như nàng ta, cũng còn dám ngang nhiên ngấp nghé địa vị của bản cung, e là không phải có kẻ đứng đằng sau giật dây, hoặc là bản thân Dung tần ỷ sủng mà kiêu, không coi bản cung ra gì!"

Ánh mắt Hoàng hậu sắc bén quét qua mọi người, tất cả mọi người lập tức rời rạc quỳ xuống.

Ngay cả Quý phi cũng kéo ta quỳ xuống.

Hoàng hậu đây là muốn lấy ta ra để cố ý cảnh cáo, phô bày thực lực mà.

"Người đâu, Dung Tần dĩ hạ phạm thượng, kéo xuống, phạt hai mươi trượng."

Hai mươi trượng, ít nhất mười ngày nửa tháng nữa ta không xuống giường được, chỉ có thể ăn cháo trong với dưa cải.

Ta sợ đến mức trốn sau lưng Quý phi, nắm chặt ống tay áo của nàng.

Quý phi ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn Hoàng hậu.

"Nếu nương nương muốn lập uy, hà tất gì phải lấy một tiểu phi tần như Dung Tần đây ra khai đao chứ?"

"Chẳng lẽ Quý phi cảm thấy, bổn cung không làm gì được ngươi?"

Hai người đối chọi gay gắt, người bên dưới đều không dám thở mạnh.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng Hoàng thượng giá lâm.

Một giọng nói êm dịu tuấn lãng truyền đến.

"Đây là sao đây? Từ xa đã nghe thấy các nàng ở đây đang ồn ào, quỳ xuống đất là thế nào?"

Hoàng hậu đổi thành bằng một nụ cười đoan trang khéo léo.

"Chẳng qua là có một tiểu phi tần đi không nhìn, đụng phải bổn cung, bổn cung đang định phạt nàng ấy."

Hoàng thượng còn chưa hỏi đó là ai.

Thì ta đã vừa khóc thút thít vừa chạy tới, ôm chặt lấy đùi Hoàng Thượng.

Khóc rất đáng thương.

Hoàng thượng nhíu mày.

"Dung Tần như thế này là làm sao thế?"

"Hu hu hu...... Đều là do thần thiếp làm gãy cây trâm mà Hoàng hậu nương nương tặng cho...... Hoàng thượng người cầu xin nương nương đi, đừng đánh thần thiếp mà, thần thiếp sợ đau lắm."

Hoàng thượng nhìn trâm phượng gãy rơi trên mặt đất, đại khái đã hiểu được là tình huống gì rồi.

Thế là hắn kiên nhẫn hỏi ta.

"Vậy phạt chép sách?"

"Thần thiếp vừa đọc sách là đã thấy đau đầu."

"Vậy phạt một tháng bổng lộc?"

"Cuộc sống của thần thiếp đã trôi qua rất tiết kiệm rồi..... Còn phạt nữa thì chỉ có nước uống gió tây bắc thôi."

"Vậy phạt cấm túc một tháng."

"Vậy thì thần thiếp sẽ buồn mà chết mất."

Hoàng thượng còn muốn nói gì nữa, đột nhiên bị Hoàng hậu cắt ngang.

"Hoàng thượng! Người đây là đang tuyên bố muốn dung túng Dung Tần sao?!"

Nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Hoàng hậu, Hoàng thượng đột nhiên trở nên nghiêm nghị, sau đó trầm giọng nói với ta.

"Phạt nàng bị cấm túc một tháng, không được phép cò kè mặc cả nữa!"

Ta chỉ đành phải tủi thân đồng ý.

Hoàng hậu vẫn không hài lòng.

"Hoàng thượng!"

Hoàng thượng bất đắc dĩ nói với Hoàng hậu.

"Hoàng hậu, thôi bỏ đi, đầu óc Dung Tần không tốt lắm, nàng không cần phải so đo."

Hoàng hậu nghe vậy nghiến răng cười tàn nhẫn.

"Thần thiếp thấy Hoàng thượng bị sắc đẹp làm mờ con mắt rồi, nuông chiều Dung tần đến không còn chút quy củ nào nữa."

Hình như Hoàng thượng có hơi sợ Hoàng hậu, hắn nghe vậy sờ mũi, lại nhẹ nhàng dỗ dành nàng ta.

"Hôm nay coi như nể mặt trẫm, quên chuyện này đi, nếu lần sau còn tái phạm, nghiêm trị không tha!"

Sắc mặt Hoàng hậu vẫn không tốt, lạnh lùng nhìn ta.

Ta sợ đến mức rụt cổ lại.

Lại không nhịn được mà nhỏ giọng nói.

"Cây trâm kia...... có còn cho ta không?"

Đương nhiên là không cho ta cây trâm kia, ta còn bị phạt cấm túc một tháng, rất là tức giận.

5
Trong Cẩm Hoa cung, Xuân Đào nhìn ta liên tục thở dài.

"Tiểu chủ có bị ngốc không? Đó là trâm phượng đấy! Ngoài Hoàng hậu ra, ai mà dám cài trâm phượng."

"Nhưng Hoàng hậu đã nói là cho ta rồi, sao nàng ta lại lật lọng ấy chứ?"

Ta không hiểu lắm.

Về sau ta mới biết được, lời mà nàng ta nói đó là cố tình nói ngược lại, đó là vì muốn châm biếm ta.

Hoàng hậu thật xấu, ta không thích nàng ta nữa.

Ngày tháng bị cấm túc rất khổ sở, cũng may có Quý phi Và Thục phi thỉnh thoảng sẽ đến cho ta ăn.

Nhưng ta không nghĩ tới, đêm nay Hoàng thượng cũng sẽ tới.

Ta vẫn rất thích Hoàng thượng.

Hắn trông rất tuấn tú, tính cách cũng tốt nữa.

Hoàng thượng mỉm cười nhìn ta, hỏi ta, làm sao lại chọc cho Hoàng hậu tức giận.

Ta nghe thế bèn bĩu môi, thở phì phò mách lẻo với Hoàng thượng.

Có vẻ như tâm trạng hắn đang rất tốt.

Còn nhéo nhéo phần thịt mềm trên má ta.

"Trong cung chỉ có nói chuyện với nàng là trẫm thấy thoải mái nhất."

"Không phải Hoàng thượng nói thần thiếp không có đầu óc sao?"

Ta rất tủi thân.

Mẹ bảo ta thế này là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.

Hoàng thượng nghe vậy càng cười vui vẻ hơn.

"Đúng vậy, chỉ có ở chỗ nàng trẫm mới có thể nghe được những lời nói thật lòng...... Dung tần, trẫm thật sự rất thích nàng."

Ta cũng ngước khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Hoàng thượng.

"Thần thiếp cũng thích Hoàng thượng."

"Ngoại trừ Quý phi tỷ tỷ ra, đối với thần thiếp Hoàng thượng cũng là người rất tốt!"

Từ đó trở đi, Hoàng thượng thường đến ngồi ở cung ta một chút, có đôi khi là ngồi một canh giờ, đôi khi thời gian chỉ có nửa nén nhang.

Hắn không bao giờ qua đêm ở chỗ ta.

Theo như Hoàng thượng nói, tình nghĩa giữa chúng ta vượt trên cả tình yêu.

Ta cảm thấy câu nói này của hắn thật lớn lao.

Hoàng thượng đúng là người có học thức.

Sau khi hết bị cấm túc, Hoàng thượng tấn chức cho ta, bây giờ cuối cùng ta đã lăn lộn được lên phi vị, có thể có tiểu trù nương cho riêng mình.

Nhân sinh này không còn gì để hối tiếc.

Ngày nọ Triệu Tiệp dư thấy ta, giọng điệu chua xót.

Nói mệnh ta thật tốt.

Ta mỉm cười đáp lại nàng ấy, ta cũng cảm thấy như vậy.

Lại đến ngày tới thỉnh an Hoàng hậu.

Lần này ta ngoan ngoãn đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Không ngờ sau khi thỉnh an xong. Hoàng hậu lại chỉ giữ lại mỗi mình ta.

Nụ cười của nàng ta khôi phục lại sự hiền lành như lúc mới gặp.

"Dung phi, vài ngày trước bổn cung mới học cách làm điểm tâm, nghe nói ngươi thích ăn điểm tâm nhất, bèn nghĩ tới việc mời ngươi tới nếm thử xem."

Ta hơi mơ màng ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu.

Sao nàng ta lại đưa thêm đồ cho ta.

Nhưng lần này là điểm tâm, chắc là không có việc gì đâu nhỉ?

Nhìn đĩa điểm tâm trên bàn ăn, lại nhìn Hoàng hậu.

Ta không nhịn được nữa, chìa tay cầm lấy một miếng.

Khó ăn quá.

Ta nhíu mày, nhìn Hoàng hậu đầy sự chân thành.

"Nương nương làm cũng khá đấy, lần sau đừng có làm nữa."

Nụ cười trên mặt Hoàng hậu lập tức cứng đờ.

Nàng ta bên ngoài ngoài thì cười vậy nhưng trong không cười mà nhìn ta.

"Dung phi không ăn thêm một chút nữa sao?"

Ta đẩy đĩa về phía trước, xua tay từ chối.

"Không nổi nương nương ạ, thật sự rất khó ăn."

Lần này Hoàng hậu không phạt ta, trực tiếp đuổi thẳng ta ra ngoài.

Nhưng ta cảm thấy, nàng ta cho ta ăn món điểm tâm khó ăn như vậy, chính là đang trừng phạt ta.

Quay về rồi ta nhất định phải ăn năm cái, không, mười cái bánh ngọt để cứu vớt vị giác của mình một chút.

Về sau dường như Hoàng hậu đã tìm được niềm vui, thỉnh thoảng gọi ta qua thử vài món điểm tâm.

Nói thật, mỗi lần ta đều ôm lấy chờ mong, hi vọng rằng tay nghề của Hoàng hậu nương nương có thể ngày một tiến bộ.

Kết quả là mỗi lúc một dở hơn.

Trước đây màu sắc và hương vị thì ít nhất vẫn còn có màu sắc.

Lần này nàng ta làm một đĩa phâ.n.

Nhìn điểm tâm màu vàng xám có hình dáng kỳ lạ trên đĩa.

Vẻ mặt ta tràn đầy sự đau khổ nhìn Hoàng hậu, vẻ mặt như đưa đám hỏi nàng ta, thật sự ăn thứ đồ chơi này sẽ không chết người chứ?

Hoàng hậu nương nương nghe vậy chợt mỉm cười.

Nàng ta vươn tay ra sờ vào đầu ta, lại giống như ngờ vực mà hỏi ta.

"Không phải đầu óc không tốt sao? Sao lại còn kén chọn."

Ta hơi phát điên rồi đó.

"Ngay cả kẻ ngốc cũng còn không thể ăn được thứ này phải không?"

Nhìn thấy vẻ mặt của ta, Hoàng hậu phì cười.

"Được rồi, bổn cung không đùa ngươi nữa, ngươi tự chơi đi."

Y như nàng ta đang huấn luyện ch.ó vậy.

Ta buồn bực hồi cung.

Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, Quý phi lại gọi tới.

Nàng ấy có hơi lo lắng hỏi ta rằng Hoàng hậu có làm khó dễ ta không.

Ta nghe thế thì lập tức kích động.

Khua tay múa chân rằng đồ ăn của Hoàng hậu dở đến mức nào.

Quý phi mỉm cười sờ đầu ta, nói A Ninh chúng ta là kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc.

Khi đó ta vẫn chưa hiểu thâm ý trong lời nói của Quý phi, nhưng chờ đến ngày mà ta thực sự hiểu được, hết thảy đều đã quá muộn rồi.

6
Quý phi mang thai rồi, phi tần trong cung vốn đã không nhiều, được sủng ái lại càng chẳng có mấy người.

Vậy nên Quý phi mang thai, là hoàng trưởng tử của Hoàng thượng.

Ta và Cảnh Vinh đều rất vui mừng.

Trên mặt Quý phi cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Không bao lâu sau, Thục phi cũng tới.

Nàng ta nhìn bụng Quý phi mà tấm tắc khen ngợi.

"Cái bụng này của ngươi thật đúng là không chịu thua kém ai."

Quý phi nói với ta, con người Thục phi nương nương khá tốt, là do cái miệng này, được đằng chân lên đằng đầu, không có lý cũng có thể nói cho ra ba phần lý cho được.

Hôm nay có rất nhiều phi tần đến chúc mừng, nhưng ta không ngờ Hoàng hậu cũng đến.

Phía sau nàng ta còn có Triệu Tiệp dư, có lẽ là hai người đã gặp nhau trên đường.

Ta vốn tưởng rằng Hoàng hậu tới là để bới móc.

Không nghĩ tới nàng ta chỉ vô cùng lạnh nhạt nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt rơi vào bụng của Quý phi.

Dặn dò một câu.

"Nếu đã có thì hãy chăm sóc cho tốt, thiếu cái gì thì nói với bổn cung."

Thậm chí Hoàng hậu nương nương còn miễn thỉnh an cho Quý phi.

Mang thai lại còn có đãi ngộ này sao?!

Sau khi Hoàng hậu đi, ta cứ nhìn chằm chằm bụng mình, hận không thể mang thai ngay.

Sau khi Quý phi biết được suy nghĩ của ta cười dí vào trán ta.

"Trong đầu muội, cả ngày đều suy nghĩ những cái gì vậy?"

"Muội mong nương nương có thể sớm sinh hạ tiểu hoàng tử, như thế thì muội có thể để đứa bé gọi muội là dì."

Đối với đứa bé này, chúng ta rất háo hức mong đợi.

Hoàng thượng cũng vậy.

Số lần hắn đến cung Quý phi thường xuyên hơn rất nhiều.

Mỗi lần đều phấn khích đến tay chân luống cuống như một chàng thiếu niên.

Nhìn cái bụng của Quý phi bảo nó kêu phụ hoàng.

Chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Quý phi đã mang thai được tám tháng.

Nàng mang theo cái bụng to, cả người toát lên tình mẫu tử, ngay cả mặt mày cũng dịu dàng mềm mại hơn rất nhiều.

Những ngày này, Hoàng hậu thường đến thăm nàng.

Ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

Cho đến một lần, Quý phi cầm lấy tay Hoàng hậu, nhẹ nhàng đặt nó ở trên bụng của mình.

Ánh mắt Hoàng hậu vụt sáng lên.

Đúng là dáng vẻ chưa từng nhìn thấy qua việc đời.

Ta sờ bụng của Quý phi tỷ tỷ mỗi ngày, đôi khi ta sẽ còn ghé vào trên đó lắng nghe nhịp tim của đứa trẻ.

Thật sự rất thần kỳ, vậy mà ở đó lại đang ấp ủ một sinh mệnh.

Lần này Hoàng hậu đem tới một hộp thức ăn.

Bên trong đó có điểm tâm tinh xảo đẹp mắt.

"Bổn cung đích thân làm đấy, ngươi nếm thử đi."

Ký ức ăn dở muốn chết tái hiện lên.

Ta vội vàng tiến lên tách Hoàng hậu ra, chắn trước mặt Quý phi với tư thế như con gà mái già che chở cho con mình.

Quý phi mỉm cười đẩy ta ra.

"Đây là làm sao thế, còn có thể có độc hay sao?"

Vừa thốt ra lời này, mọi người trong phòng đều thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt ta cảnh giác nhìn chiếc hộp kia, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Quý phi.

"Quý phi tỷ tỷ, không ngon."

"Cực kỳ không ngon."

"Đã cực kỳ dở thì tương tự nhau cả thôi."

Mọi người trong phòng nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay cả Hoàng hậu cũng mỉm cười và xoa đầu ta.

"Tiểu nha đầu vẫn còn rất để bụng."

Lúc đó ta mới biết, lúc Hoàng hậu còn chưa xuất các, nàng ta điểm tâm là độc nhất vô nhị ở trong kinh.

Quý phi nương nương cười trêu ghẹo.

"Có biết bao người thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương chúng ta làm điểm tâm cho, mà người đều không chịu, muội được ăn không nhiều bữa như vậy đúng là có phúc."

Ta thà rằng không có phúc phận này còn hơn.

Thì ra trước đây Hoàng hậu cố ý khiến nó trở nên khó ăn rồi đưa cho ta.

Hẹp hòi, đúng là quá hẹp hòi!

Thấy ta vẫn nhìn với vẻ mặt nghi ngờ.

Hoàng hậu đành cầm lấy một cái đưa tới bên miệng ta.

"Ngươi nếm thử xem."

Mùi thơm đầy hấp dẫn của điểm tâm hoà lẫn với một chút vị ngọt câu người.

Ta quao lên cắn một miếng phát hết luôn, ngay cả ngón tay của Hoàng hậu cũng bị ta ngậm ở trong miệng.

Nàng ta kêu lên rút ngón tay ra, có hơi chán ghét nhìn ta.

"Đúng là không biết ý tứ."

Mấy người lại cười rộ lên.

Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của ta.

Thục phi nương nương cũng tò mò đi tới, cầm lấy một cái bánh ngọt.

"Nào! Làm gì mà căng thẳng thế, ta còn tưởng là có độc ấy chứ."

Nào có ngờ tới lời nói đùa thế mà lại ứng nghiệm thật.

Ta đột nhiên hộc ra một ngụm máu lớn.

Hai con mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Lần này, tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn.

Ta chỉ cảm thấy xung quanh trời đất quay cuồng, trước mặt vẫn thấy có người đi đi lại lại, bên tai vẫn có người đang ồn ào.

"Ồn ào quá......"

"Tỉnh rồi......tỉnh rồi!"

Ta mở mắt ra, lúc này mới nhìn thấy Quý phi ngồi ở trước giường ta với đôi mắt đỏ hoe, hai tay gắt gao nắm chặt tay ta.

Thấy ta tỉnh lại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả mọi người đều cho rằng trong điểm tâm có độc.

Nhưng sau khi thái y kiểm tra thực hư thế nào xong thì cũng không có độc, mà là bị bỏ ra một lượng lớn xạ hương!

Đối với người bình thường mà nói thứ này cũng không có gì là không ổn, trái lại còn là thuốc tốt.

Nhưng đối với người mang thai mà nói, lại là độc dược có thể gây chế.t người.

Món điểm tâm này chính xác muốn hại ai, không cần nói cũng biết.

Quý phi nghe thái y trả lời xong, lạnh lùng hỏi.

"Nếu đã không có độc, vậy vì sao Dung phi lại hộc máu?"

Thái y nghe vậy cúi người nói, "Dung phi nương nương...... bị dị ứng với xạ hương......"

"À ờ đúng, hình như có chuyện như vậy."

Lúc này ta chợt cảm nhận được có một luồng ánh mắt lạnh như băng khiến da đầu ta tê dại.

Nhưng đợi đến khi ta nhìn sang, lại chỉ thấy Triệu Tiệp dư với vẻ mặt lo lắng đang nhìn ta.

Sự việc lần này khiến Hoàng thượng vô cùng tức giận.

Nhưng hắn cũng không phải là một vị Hoàng đế hồ đồ, không trực tiếp phán định Hoàng hậu chính là hung thủ.

Nhưng tất cả bằng chứng đều hướng về phía Hoàng hậu.

Hơn nữa sau khi sự việc xảy ra, cung nữ tâm phúc của Hoàng hậu liền tự sát.

Vốn dĩ sự việc đến đây nên đi đến hồi kết của vụ án rồi.

Nhưng Hoàng thượng không chịu bỏ qua.

Hai ngày nay trong cung lòng người sợ hãi, ngầm có dấu hiệu mưa bão sắp ập đến.

Người của Thận Hình ti lần lượt bắt giữ được cung nữ thái giám có liên quan đến sự việc.

Dưới sự tra tấn nghiêm hình, đúng là đã tra ra được thủ thạm thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang