2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Đến mười lăm, chiếu theo quy củ phải đi thỉnh an Hoàng hậu. Từ xa xa đã thấy Viên cô cô đứng đợi ở cửa trung cung.

"Nương nương sáng sớm đã chờ điện hạ và Thái tử phi, mau theo lão nô vào đi."

Chưa tới chính điện, đã nghe thấy có một giọng nói như chim khách truyền ra. Tính toán thời gian, hẳn là Ôn Diệu Ý đã đến.

"Cô mẫu, biểu ca sao còn chưa đến vậy?"

"Con nhóc không có lương tâm, vừa rồi còn nói nhớ cô mẫu nhất, chỉ mới nửa khắc đã bắt đầu nhắc tới người khác."

"Biểu ca không phải người khác, đó là nhi tử ngoan thân thiết nhất của cô mẫu mà."

Lúc ta vào cửa, vừa vặn nhìn thấy Hoàng hậu chọc vào trán Ôn Diệu Ý, cưng chiều nói: "Tiểu quỷ hẹp hòi."

'Đây chính là Ôn muội muội sao, bộ dáng thật thanh tú."

Hành lễ xong, ta chủ động tiến lên giữ chặt Ôn Diệu Ý bắt chuyện.

"Ôn muội muội đi đường vất vả rồi, ở đây có quen không?"

Ôn Diệu Ý âm thầm đánh giá ta vài lần, cười giòn tan nói: "Vị này hẳn chính là tẩu tẩu rồi, đã sớm nghe nói tẩu tẩu là mỹ nữ nhất đẳng trong kinh, hôm nay vừa thấy quả nhiên làm cho Diệu Diệu sinh lòng yêu thích."

Ôn Diệu Ý tiến lên kéo cánh tay ta, thân mật gọi tẩu tẩu.

"Tẩu tẩu, trong kinh thành có cái gì chơi vui không? Nơi này của cô mẫu mặc dù hoa quý, nhưng người ở đây lại rất nhàm chán."

Lời này nói to gan, nhưng Hoàng hậu lại không hề trách tội.

"Con đợi cũng chán rồi, vậy để Thần nhi cùng Thái tử phi dẫn con đi dạo khắp nơi, giải tỏa tâm trí đi."

Trong lòng ta cười lạnh. Thái tử là Thần nhi, còn ta chính là Thái tử phi.

Ngược lại ở trước mặt người ngoài một chút mặt mũi cũng không cho ta, sợ người khác không biết nàng đối với con dâu là ta không hài lòng.

Ồ, không đúng. Ở trong mắt Hoàng hậu, ta mới là người ngoài chim cu chiếm tổ chim khách.

Hơn nữa, nam chủ ngoại nữ chủ nội, quý nữ từ xa đến còn muốn bắt Thái tử đi cùng.

Hoàng hậu, ngươi cũng quá kiêu ngạo, cũng quá xem thường ta rồi. Ôn Diệu Ý nghe vậy, mới giả vờ nhìn thấy Đặng Ngọc Thần nãy giờ không nói gì.

"A, Thái tử biểu ca đã lâu không gặp, Diệu Diệu và tẩu tẩu hợp ý, trong lúc nhất thời nói chuyện lại quên mất biểu ca còn đang ở đây."

Đặng Ngọc Thần tuy rằng nội liễm, nhưng ta cũng không bỏ qua vẻ kinh diễm hiện lên trong mắt hắn khi nhìn thấy Ôn Diệu Ý.

Đặng Ngọc Thần rất nể mặt Ôn Diệu Ý, quả nhiên là hình tượng quân tử nhẹ nhàng của người bề trên.

"Đã lâu không gặp, Ôn biểu muội vẫn khỏe chứ?"

Ôn Diệu Ý sôi nổi đứng trước mặt Đặng Ngọc Thần, trong mắt không hề che giấu sự hâm mộ của mình.

"Biểu ca hôm nay có bận gì không, dẫn Diệu Diệu ra ngoài chơi đi, có được không?"

Thái tử ấm áp cười: "Cô hôm nay vừa hay được nghỉ ngơi, biểu muội muốn đi đâu?"

"Phố Trường An náo nhiệt nhất, Diệu Diệu muốn đi ăn vằn thắn của lão Kỷ, lại muốn đến Mộng Điệp Hiên mua chút trang sức."

Được cho phép, Ôn Diệu Ý kéo tay áo Đặng Ngọc Thần định trốn đi. Lại giống như mới kịp phản ứng, trong điện còn có Thái tử phi là ta vẫn còn đứng đây.

"A, tẩu tẩu, thật ngại quá, Diệu Diệu quên mất tẩu còn ở đây." Ôn Diệu Ý vừa nói, vừa sôi nổi tới kéo ta.

"Tẩu tẩu chớ trách, chỉ là trước kia đều là biểu ca cùng Diệu Diệu đi dạo, hiện tại lại có thêm một tẩu tẩu, Diệu Diệu vẫn chưa được quen lắm."

Ôn Diệu Ý bĩu môi, lè lưỡi, giống như thật sự là vô tâm.

"Không sao, biểu muội ở xa lâu ngày mới đến kinh thành, đi dạo một chút cũng là việc nên làm."

Ngươi châm chọc ta đoạt vị trí của ngươi. Ta cũng móc mỉa ngươi xuất thân từ địa phương nhỏ bé chưa từng thấy qua việc đời.

Phía sau ta là thế gia đã tồn tại trăm năm Thanh Hà Thôi thị, Hoàng hậu thì cũng thôi đi,nhưng sao có thể để một qúy nữ không có tiếng tăm gì như ngươi trèo lên đầu ta?

Thật sự coi Thôi Phù Nhân ta là quả hồng mềm à?

7.

Phố Trường An là con phố lớn nhất và náo nhiệt nhất ở kinh thành.

Đường xá ngựa xe như nước, tiếng la hét của binh tốt lui tới cùng người bán hàng rong không dứt bên tai, nhân gian khói lửa mười phần.

"Biểu ca, trong xe ngựa buồn bực quá, chúng ta tìm nơi giải sầu đi."

Dứt lời, lại xoay người nhìn ta: "Tẩu tẩu kim tôn ngọc quý, bình thường hẳn là không ra khỏi cửa nửa bước phải không? Trên đường nhiều người như vậy, tẩu tẩu có thể lộ mặt được không?"

Ta cười nói, giống như Hoàng hậu dùng ngón tay chọc lên trán Ôn Diệu Ý, tỏ vẻ thân mật: "Nữ tử chưa xuất các trọng danh dự nhất, Diệu Diệu còn không sợ, ta sợ cái gì chứ. Huống chi......"

Ta chuyển đề tài, nhìn Đặng Ngọc Thần thản nhiên cười: "Không phải còn có phu quân đi cùng ta sao."

Đây là lần đầu tiên ta gọi Đặng Ngọc Thần là phu quân, hắn có chút hưởng thụ.

Nam nhân mà, chỉ thích nhìn nữ nhân đánh nhau vì tranh giành mình.

Đặng Ngọc Thần gật gật đầu, đồng ý nói: "Phu nhân nói có lý, Diệu Diệu muốn xuống xe giải sầu, tốt hơn hết là nên đeo khăn che mặt."

Trong thời gian đi dạo, ta coi như nhìn ra Ôn Diệu Ý là người như thế nào.

Muốn giả bộ bình dị gần gũi đi ăn hoành thánh, bưng lên lại chỉ ăn một miếng. Muốn ăn kẹo hồ lô, sau khi mua kẹo sắp tan cũng không thấy nàng ta ăn một viên.

Còn cầm trống bỏi trẻ con chơi ở trên tay, lắc qua lắc lại, ra sức tỏ vẻ mình ngây thơ hồn nhiên.

Mỗi lần nàng nhiệt tình muốn kéo Đặng Ngọc Thần, ta sẽ bỗng nhiên giữ chặt nàng nói với nàng những chuyện không đâu.

Khiến nàng ta không cách nào bám vào Đặng Ngọc Thần. Ôn Diệu Ý tức giận lại không dám thể hiện ra, còn phải tiếp tục sôi nổi diễn trò. Ta nhìn mà thấy vô cùng buồn cười.

Lúc hồi cung, Đặng Ngọc Thần có công việc rời đi trước, bảo ta cùng Ôn Diệu Ý trở về. Đặng Ngọc Thần vừa đi, Ôn Diệu Ý lập tức thay đổi sắc mặt, ném kẹo hồ lô và trống bỏi trên tay ra ngoài cửa sổ xe.

Trong mắt lộ vẻ chán ghét, không thèm tránh né một chút dù có ta ở đây. Ta và nàng ta một đường không hề nói chuyện, về đến cung, ta sắp xếp xong một viện cho nàng ta, sau đó lấy cớ mệt mỏi để tiễn khách.

Ôn Diệu Ý chậm rãi đứng dậy duỗi lưng: "Tẩu tẩu nghỉ ngơi sớm đi, còn nhiều thời gian, hươu chet về tay ai còn chưa biết đâu."

Lời này nói có mười phần khiêu khích. Ta không hề đáp lại, cười bảo Trầm Trúc tiễn khách.

Hoàng hậu xuất thân tiểu môn hộ, nữ lang trong nhà nuôi dưỡng ra cũng chỉ có vậy. So với thủ đoạn của quý nữ kinh thành, sự thẳng thắn của Ôn Diệu Ý thật sự khiến ta có chút thú vị.
Ta phân phó Trầm Trúc: "Đi truyền tin cho phụ thân, bảo người cẩn thận hỏi thăm Ôn thị Kiềm Dương."

Lúc trước nhận được tin tức của Ôn thị đều là dùng mạng lưới quan hệ của chính ta. Có thể thấy hành động hôm nay của Hoàng hậu và Ôn Diệu Ý chính là không xem ta ra gì.

Đã như thế, ta đây cũng không thể ôm cây đợi thỏ. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tra nhiều một chút cũng không dư thừa.

Chuyện Ôn Diệu Ý vào ở Đông cung, Tần Xu Dư không quá mấy ngày đã biết được. Ôn Diệu Ý sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội ào để tiếp cận Đặng Ngọc Thần.

Lúc thấy Tần Xu Dư hầu hạ trong thư phòng, Ôn Diệu Ý tức giận nói: "Tiện tỳ từ đâu tới, không biết đây là thư phòng của Thái tử sao? Còn không mau cút ra ngoài."

Tần Xu Dư đang lau bàn bị hét cho giật mình, cuống quít giải thích: "Nô tỳ là thị nữ Vân Yên, chuyên trông coi thư phòng."

Ôn Diệu Ý ngắt lời: "Mặc kệ ngươi là ai, thư phòng của biểu ca tuyệt đối không cho nữ nhân vào. Nữ nhân Đông cung các ngươi quả thật không biết liêm sỉ, đều muốn chiếm lấy biểu ca, chim cu chiếm tổ chim khách."

Nói xong còn chưa hết giận, lại tát Tần Xu Dư một cái: "Tiện tỳ, còn đứng ở đây làm gì, cút ra ngoài!"

Tần Xu Dư ôm hai má, nước mắt lưng tròng chạy tới chỗ ta, kể lại hành động của Ôn Diệu Ý một năm một mười cho ta biết.

"Tỷ tỷ, Ôn thị kia lai giả bất thiện, tỷ phải cẩn thận mới được."

Ta bảo Trầm Trúc luộc trứng gà xoa mặt cho Tần Xu Dư, đau lòng nói: "Ôn cô nương tuổi còn nhỏ, có chút không hiểu chuyện, trước đó vài ngày còn châm chọc ta trước mặt Hoàng hậu."

"Hoàng hậu nương nương không nói thay tỷ sao?"

Ta bất đắc dĩ cười: "Một người là cháu gái nàng yêu thương, một người là Thái tử phi nàng không thích, nàng sao có thể thay ta nói chuyện."

"Tỷ tỷ xuất thân danh môn còn bị khinh bỉ, nếu đổi lại là ta, thật không biết phải làm như thế nào."

Tần Xu Dư khinh bỉ: "Dù sao cũng là nữ nhi, sao cách nói chuyện vừa hung hăng lại vừa thô bỉ như vậy chứ."

Tuy rằng nàng đã từng vì độc chiếm sự sủng ái của Thái tử mà dùng qua một ít thủ đoạn bỉ ổi, nhưng đó là hành động bất đắc dĩ.

Nhưng Ôn Diệu Ý là một quý nữ được sống trong nhung lụa, tại sao lại có thể có tính cách xảo quyệt như vậy chứ?

Ta thở dài: "Ai nói không phải chứ, Hoàng hậu thiên vị nàng, điện hạ cũng đối xử tốt với nàng, ta đây cũng chỉ có thể nhượng bộ nàng."

Ta khuyên nhủ an ủi: "Muội muội tốt, muội nhịn một chút, đợi tiễn vị Phật lớn này đi, chúng ta sẽ được yên bình."

Tần Xu nghe thái độ của Thái tử đối với Ôn Diệu Ý, ánh mắt thay đổi. Nàng từ chối Trầm Trúc xoa mặt cho nàng, lúc đi ra có chút thất hồn lạc phách.

8.

Tần Xu Dư để nguyên dấu bàn tay đỏ tươi trở về viện của mình, yên lặng chờ Đặng Ngọc Thần trở về làm chủ cho nàng.

Nàng hiểu Phù Nhân tỷ tỷ gặp khó khăn. Nàng và Đặng Ngọc Thần là thanh mai trúc mã, nàng có thể khẳng định tình cảm Đặng Ngọc Thần dành cho nàng khác với những người khác.

Nàng cũng không tin, Ôn Diệu Ý hung hăng ngang ngược đến tận đây, Đặng Ngọc Thần còn có thể mặc kệ.

Hôm nay, nàng cứ chờ mãi chờ mãi, từ hừng đông đợi đến trời tối, vẫn không thấy Đặng Ngọc Thần đến.

Trong lòng Tần Xu Dư có chút bối rối. Trước kia mặc kệ là bao lâu, chỉ cần Đặng Ngọc Thần trở về, nhất định sẽ tới tìm nàng.

Cho dù chỉ là ngồi trò chuyện một lát, cũng có thể xoa dịu trái tim đang sợ hãi của nàng. Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh không tốt.

Chẳng lẽ là hắn đã xảy ra chuyện gì? Nàng lập tức đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.

Nàng phải tìm Phù Nhân tỷ tỷ tìm hiểu một chút tin tức. Nàng đi rất nhanh, không thèm quan tâm đến cơn đau ở xương sườn do khó thở, cũng không có lòng dạ thưởng thức các loại hoa và cây xanh trên đường đi.

Khi chạy đến vườn hoa mẫu đơn, nàng nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của thiếu nữ.

"Không ,không phải, biểu ca, ở chỗ này, mau tới đây."

Tiếng cười giòn tan của thiếu nữ giống như suối trong, nhưng qua tai Tần Xu Dư lại như một ác mộng. Đây không phải là giọng nói của Ôn Diệu Ý sao? Chẳng lẽ biểu ca trong miệng nàng ta là......

Tần Xu Dư thả chậm bước chân, rón rén đi tới. Thấy Đặng Ngọc Thần trong tay cầm một con đom đóm, cẩn thận từng li từng tí đặt đom đóm vào trong tay Ôn Diệu Ý.

Ôn Diệu Ý ngạc nhiên, cẩn thận nâng lên.

"Biểu ca, huynh thật lợi hại, ta tuyên bố, biểu ca là người lợi hại nhất thiên hạ."

Đặng Ngọc Thần ở một bên nhìn, ánh mắt cưng chiều, giống như đang nhìn một món trân bảo hiếm có.

"Nha đầu này, khi nào mới có thể lớn đây?"

Ôn Diệu Ý bĩu môi, lè lưỡi: "Người ta mới không cần lớn, người ta phải vĩnh viễn ở bên cạnh biểu ca, càng lâu càng tốt."

"Không biết xấu hổ, nào có nữ nhân nào không xuất giá chứ."

Nghe nói như thế, Ôn Diệu Ý bỗng nhiên có chút thẹn thùng, cúi đầu nói: "Những nam nhân thối bên ngoài kia, có ai tốt bằng một nửa biểu ca đâu..."

Đây gần như là lời thú nhận trần trụi. Ôn Diệu Ý xấu hổ, ánh mắt nhìn sang một bên. Vừa vặn nhìn thấy Tần Xu Dư đứng cách đó không xa.

"Tiện tỳ, ngươi đang nhìn lén cái gì!"

Tiếng hét chói tai khiến Tần Xu Dư phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng tiến lên hành lễ, tỏ vẻ mình chỉ đi ngang qua đây.

"Đi ngang qua? Tiện tỳ ngươi, không biết đã đứng đây rình bao lâu rồi? Hôm nay ngươi ở thư phòng biểu ca tr ộm đồ, hiện tại lại chạy tới rình coi ta cùng biểu ca."

"Ngươi đúng là không biết liêm sỉ, rời khỏi nam nhân thì không thể sống sao?"

Dứt lời, Ôn Diệu Ý làm nũng lắc vạt áo Đặng Ngọc Thần: "Biểu ca, trong phủ huynh sao lại có tiện tỳ không hiểu chuyện như vậy, cũng không biết tẩu tẩu dạy dỗ như thế nào. Vậy mà dám phạm thượng rình coi hành tung chủ nhân, không bằng kéo xuống dùng gậy đ ánh chet thì tốt hơn."

Tần Xu Dư nghe vậy thì thất kinh, giải thích: "Nô tỳ không có tr ộm đồ, cũng không có rình coi hai vị chủ tử, nô tỳ thật sự chỉ đi qua, thái tử biết, nô tỳ luôn làm việc trong thư phòng, làm sao có thể trộm đồ chứ."

"Ngươi còn dám giảo biện, thư phòng của biểu ca không cho phép nữ nhân đi vào, ngươi là thứ gì cũng dám đến đó làm làm việc!"

"Ta có trực ở thư phòng hay không, điều tra hồ sơ sẽ biết ngay thôi, Ôn cô nương thân là Ôn thị nữ lang, nhất cử nhất động đều đại biểu cho thể diện của Hoàng hậu nương nương, nhưng lại không phân biệt tốt xấu đã kết tội ta, chẳng lẽ còn muốn lấy cớ này đ ánh ta hai cái nữa sao?"

Nàng ngẩng đầu nhìn Đặng Ngọc Thần, lộ ra nửa khuôn mặt đỏ bừng, sưng tấy. Ôn Diệu Ý không nghĩ tới chỉ là một tiện tỳ lại mạnh miệng như vậy, trong lòng hận không thể r óc th ịt nữ nhân này.

Trên mặt lại tỏ vẻ uất ức, khóc sướt mướt nói: "Biểu ca, Diệu Diệu không phải cố ý muốn đ ánh nàng ta, muội thật sự là lo lắng cho an nguy của huynh, nên lúc nãy mới nhất thời rối loạn."

Đặng Ngọc Thần an ủi: "Được rồi, khóc cái gì, chỉ là đ ánh một thị nữ mà thôi, muội cũng là quan tâm ta quá nên mới như vậy, lần sau đừng vội xúc động như vậy, ngoan ngoãn nghe lời."

Chỉ là...... Đ ánh một thị nữ?

9.

Trái tim Tần Xu Dư đột nhiên rơi xuống đáy. Nàng còn đang tìm cớ cho Đặng Ngọc Thần, có lẽ, có lẽ là vì thân thế nàng không tiện nói ra. Mới khiến Đặng Ngọc Thần không thể làm chủ cho nàng.

Ôn Diệu Ý nín khóc mỉm cười, nói với Tần Xu Dư: "Vân Yên cô nương, hôm nay Diệu Diệu hiểu lầm cô, Diệu Diệu ở chỗ này bồi tội cho cô."

Dứt lời, nàng đưa tay kéo Tần Xu dư đang quỳ trên mặt đất lên. Tới gần một chút, Ôn Diệu Ý ghé sát vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Tần cô nương, muốn xem địa vị của ngươi trong lòng biểu ca không?"

Dứt lời, Ôn Diệu Ý đột nhiên hét lên một tiếng, lảo đảo ngã về phía sau. Đằng sau Đặng Ngọc Thần nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Ôn Diệu Ý.

"May mắn biểu ca nhanh tay, nếu không hôm nay Diệu Diệu sẽ ngã xuống đất mất, Vân Yên cô nương trong lòng tức giận nên mới đẩy muội, chúng ta coi như huề nha."

Ôn Diệu Ý vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ như vừa thoát chet sau tai nạn.

"Cô cho rằng ngươi là người hiểu chuyện, không ngờ lòng dạ lại hẹp hòi như thế."

Đặng Ngọc Thần ôm Ôn Diệu Ý, từ trên cao nhìn xuống Tần Xu Dư: "Ngươi cứ quỳ ở chỗ này suy nghĩ cho kỹ, chờ lúc nào nhận ra sai lầm thì mới được đứng lên.'

Tần Xu Dư chưa từ bỏ ý định, hỏi Đặng Ngọc Thần: "Chẳng lẽ nàng ta nói xấu ta, tát ta là đúng sao?"

Đặng Ngọc Thần hé miệng, một lúc sau mới nói: "Vân Yên, người với người không giống nhau, huống chi Diệu Diệu cũng đã xin lỗi ngươi."

Đặng Ngọc Thần ôm Ôn Diệu Ý, vội vàng rời đi. Trong vườn tối như mực, làm bạn với nàng chỉ có hương hoa và muỗi vo ve.

Tim của nàng đập mạnh đau đớn, đau đến mức nàng không thể hô hấp. Nàng nhớ tới đêm hôm trước a huynh bị ch ém đầu, huynh ấy vuốt đầu nàng còn bảo nàng đừng khóc.

"Thái tử chắc chắn sẽ cứu muội ra ngoài, Xu nhi của chúng ta sống sót sau tai nạn, cả đợi sau sẽ đại cát đại lợi."

Mười sáu năm trước, nàng lớn lên dưới sự cưng chiều của mẫu thân và a huynh.

Mẫu thân làm món ăn ngon, cay đến mức nàng khóc lóc nức nở nhưng ăn không thừa một miếng. A huynh sẽ thay nàng chịu sự trừng phạt của phu tử, sẽ mua cho nàng kẹo hồ lô mẫu thân không cho phép ăn.

Phụ thân nghiêm khắc nhất, nhưng mỗi lần đi làm việc bên ngoài về đều mang theo các loại đồ chơi mới lạ cho nàng.

Nàng cũng từng là quý nữ hạnh phúc nhất kinh thành. Nàng biết người với người không giống nhau,nhưng vì sao, hôm nay lại là nàng làm hạ nhân.

Quỳ lâu, chân bắt đầu tê dại, xuất hiện chuột rút. Bắp chân co rút, đau đến mức nàng gần như quỳ không vững.

Ta nhìn Tần Xu Dư quỳ trên mặt đất, cơ thể lung lay sắp đổ. Vào thời khắc nàng sắp ngã xuống, ta bước tới làm chỗ dựa vững chắc cho nàng.

"Muội muội, là ta tới chậm rồi."

Một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay nàng, nàng ngẩng đầu đờ đẫn nhìn ta.

"Nếu không phải ta nghe hạ nhân nói muội ban đêm vội vã đi ra ngoài, một lúc lâu rồi còn chưa trở về, nếu không không biết muội còn muốn quỳ ở chỗ này bao lâu nữa."

Một giọt nước mắt này, có áy náy, cũng có đau lòng. Ta có lỗi vì đã lợi dụng nàng. Đau lòng chính là, giấc mộng tuổi trẻ của một thiếu nữ, vào giờ khắc này cuối cùng biến thành bọt nước mộng ảo.

Lương nhân kia đã không còn là lương nhân này. Tần Xu Dư ngẩng đầu lên, buồn bã cười với ta, thoạt nhìn giống như sắp vỡ vụn.

"Muội muội, muội nên biết, từ lúc yêu nam nhân này, hắn sẽ không hoàn toàn thuộc về muội."

Ta hái một đóa mẫu đơn xuống, đưa vào tay nàng: "Mẫu đơn mặc dù hoa quý, nhưng cũng không bằng xuân sắc khắp vườn."

Nàng từ chối sự giúp đỡ của ta, lảo đảo trở về. Hôm nay chân tình chỉ mới bị xé một lỗ nhỏ, nàng đã chịu không nổi như thế.

Ngày sau tam cung lục viện ba ngàn giai lệ, con đường tranh đấu còn dài lắm. Ta có chút không đành lòng.

Nhìn cái bụng bây giờ còn bằng phẳng, ta hạ quyết tâm.

Trước khi hài nhi xuất thế, nhất định phải giải quyết tai họa ngầm Ôn Diệu Ý này. Tốt nhất là để cho Hoàng hậu cũng tổn thương gân cốt.

Bằng không gặp phải bà mẫu như này, về sau sẽ còn gặp nhiều rắc rối nữa.

10.

Ôn Diệu Ý ngày ngày quấn quít lấy Đặng Ngọc Thần, lại có Hoàng hậu trợ giúp. Mỹ nhân trong lòng, Đặng Ngọc Thần mừng rỡ hưởng thụ.

Ta tìm một cái cớ, nói muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến, thăm phụ mẫu.

"Cô nghe nói tiểu phu thê dân gian có ba ngày lại mặt, ái phi gả vào đây cũng nên trở về một chuyến."

"Không bằng Cô đi cùng ái phi?"

Ta vội vàng từ chối: "Điện hạ ngày bận trăm việc, đây cũng không phải việc gì quan trọng, thiếp một mình trở về là được rồi."

Đặng Ngọc Thần nghe xong cũng không nói gì nữa, chỉ bảo ta mang nhiều thuốc bổ một chút, ở nhà chơi thêm vài ngày. Lúc gần đi, ta cố ý đi thăm Tần Xu Dư.

"Muội muội, chờ ta từ nhà mẹ đẻ trở về sẽ mang muội đến Thiên Phật tự giải sầu, trước khi ta trở về, đừng dễ dàng đi ra ngoài, miễn cho người có tâm lấy muội làm bè."

Tính tình nàng bướng bỉnh, ta chỉ nói ít lời như vậy thôi. Ta biết, lời này của ta chắc chắn sẽ làm cho nàng nhớ tới sự nhục nhã ngày đó.

Chỉ là, vẫn chưa đủ.

Ai da, nữ nhân va vào tình yêu, đều là không đụng tường nam không quay đầu lại, nhất định phải dùng một ít thủ đoạn đi thăm dò nam nhân.

Chờ đến khi nào bị tổn thương đủ rồi, mới có thể biết nghĩ cho bản thân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang