3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9

Mẹ chồng hậm hực quay người rời đi, nhìn theo bóng dáng bà, Triệu Đắc Thiên hối lỗi nhìn ta: "Mẹ ta nói chuyện thẳng thắn quá, ta thay mặt bà ấy xin lỗi nàng." 

Ta đang lọc bã đậu, nghe thấy vậy liền sững người, sau đó cười lớn.

"Chàng nói gì thế, ta không để bụng đâu. Trước kia mẹ có thành kiến với ta thật, nhưng giờ bà ấy đã cố gắng đối xử tốt với ta, ta biết mà."

Triệu Đắc Thiên vẫn không yên tâm: "Nàng thật sự không để bụng chứ?"

Ta nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Ta về nhà họ Triệu, là để sống một cuộc sống bình yên, chứ không phải để mà gây sự. Nếu cứ gây chuyện, thì chỉ khiến cho gia đình tan nát, vợ chồng ly tán. Sống với nhau thì phải biết thông cảm cho nhau, mẹ không biết nói lời đường mật, nhưng ta cũng có lúc làm chuyện không đúng, ai mà chẳng có lúc sai lầm. Hơn nữa, chàng đừng chỉ nghe người ta nói gì, mà phải xem người ta làm gì. Lúc trước ở nhà họ Tiền, chủ mẫu kia miệng lưỡi ngọt xớt, nhưng bà ta lại rất độc ác."

Nếu không phải lúc đó ta còn trẻ người non dạ, thì cũng không bị bà ta lừa rồi.

May mà nhà họ Triệu tuy danh tiếng không tốt, nhưng ai cũng đều tốt bụng, nếu không thì cuộc đời này của ta coi như hết.

Nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, ta không khỏi chạnh lòng, vừa làm đậu phụ vừa cảm thán.

Thấy ánh mắt ta thoáng buồn, Triệu Đắc Thiên lúc này lại lúng túng, dưới ánh bình minh, hắn nhìn ta hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ kiên định nói một câu: "Nàng yên tâm."

Hả?

Ta còn tưởng hắn suy nghĩ nửa ngày sẽ nói ra được đạo lý gì lắm, ai ngờ chỉ là một câu "nàng yên tâm".

Haizz, quả nhiên không thể đặt kỳ vọng quá cao vào người thẳng tính như hắn.

Lúc làm xong đậu phụ, mặt trời cũng đã lên cao, mẹ chồng đã nấu xong cháo đậu xanh.

Ăn uống xong, ta mệt mỏi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, Đắc Quán như muốn khoe báu vật của mình, từ trong phòng chạy ra đưa cho ta một chiếc quạt mo màu vàng óng.

"Nhị tẩu, đệ đan tặng tẩu đấy, đẹp không?"

Ta bất ngờ nhận lấy, liền vội vàng quạt mấy cái, ôi chao, thật là mát mẻ.

Phải công nhận rằng, Đắc Quán tuy là con trai, nhưng tay chân lại khéo léo hơn cả con gái. 

Như chiếc quạt này, cạnh mép trơn tròn, góc cạnh tinh xảo, còn thoang thoảng mùi hương lúa mì, không chút tỳ vết. Nếu mang lên thị trấn bán, chắc chắn các cô các nàng sẽ thích mê.

"Đắc Quán này, ta thấy đệ không thích học hành cũng không thích làm ruộng, vậy sau này đệ muốn làm gì?"

Đắc Quán gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Đệ chỉ thích đi chơi và nghịch ngợm thôi."

"Đi chơi ở đâu? Nghịch ngợm gì?"

"Thì cứ đi khắp nơi, thấy cái gì mới lạ là muốn tự tay làm thử."

"Vậy thì hay quá, nhà mình sắp hết dầu ăn rồi, hay là đệ làm giúp nhị ca một chiếc nĩa để hắn lên núi săn bắt thú rừng lấy mỡ luôn đi. Nói trước nhé, nhà mình nghèo lắm, đệ phải tự lo nguyên liệu đấy."

Đắc Quán vui vẻ nói: "Chuyện nhỏ! Nhị tẩu cứ đợi mà xem!"

Tiểu tử này, ngày thường lười biếng bao nhiêu, giờ lại hăng hái bấy nhiêu, cuối cùng cũng có ích rồi! 

Hôm nay làm được bốn khay đậu phụ, ăn cơm xong, Triệu Đắc Thiên lại gánh hàng vào thị trấn, còn ta dọn dẹp nhà bếp xong liền lên núi.

Xung quanh thôn Đào Thủy đều là núi, trên sườn núi có nhiều vườn cây ăn quả, quả mơ đã thu hoạch từ nửa tháng trước, trên cây chỉ còn lại những quả lê, quả đào, quả óc chó, quả hồng... non xanh đung đưa trên cành.

Dưới chân núi mọc rất nhiều rau dại như bồ công anh, rau sam... Chẳng mấy chốc, ta đã hái đầy hai giỏ lớn, vượt qua một ngọn núi nhỏ, ta lại thấy một vùng địa hoàng nở hoa hồng và cây cỏ xước nở hoa vàng, quả nhiên núi rừng là kho báu, đến mùa thu hái thêm thuốc nữa chắc cũng đủ cho gia đình thêm vài đấu gạo.

Lúc ta mang rau dại về nhà, Triệu Đắc Thiên vẫn chưa về, thế là ta lại mang giỏ ra bờ sông bắt cá tôm.

Lúc sáng làm đậu phụ còn thừa một ít bã đậu, ta trộn bã đậu, bột ngô và rau sam băm nhỏ lại với nhau, nặn thành những chiếc bánh hấp.

Lúc bánh hấp bã đậu, cá kho và cháo đậu xanh được bày biện trên bàn, Triệu Đắc Thiên cũng gánh quang gánh về nhà.

"Hôm nay bán được hơn một trăm đồng, lại được hơn hai mươi cân đậu nành, đậu phụ còn thừa bốn năm miếng, lúc về ta ghé qua nhà Cửu lão, cho bà ấy số đậu phụ còn lại, bà ấy cứ nằng nặc muốn trả tiền, ta không nhận, thế là bà ấy nhét cho ta một miếng thịt muối."

Nhìn miếng thịt muối to dài trong quang gánh, ta vừa tức vừa buồn cười: "Bà ấy nhét là chàng nhận liền à?"

10

Triệu Đắc Thiên cũng bất đắc dĩ: "Bà ấy nói nếu ta không nhận, lần sau không cho ta đến nhà nữa." 

Ôi chao, đến thôn Đào Thủy gần một tháng rồi, ta mới nhận ra mười mấy năm ở nhà họ Tiền coi như sống uổng phí.

Hóa ra, so với giàu sang, tình làng nghĩa xóm, sự giúp đỡ nhiệt tình và tinh thần lạc quan vượt qua khó khăn mới là cuộc sống đích thực.

Đêm khuya, sau khi tắm rửa xong, Triệu Đắc Thiên trở về phòng, mặt đỏ bừng, lấy ra một chiếc trâm gỗ đưa cho ta.

"Hôm nay ta ra thị trấn thấy có người bán cái này, nên mua tặng nàng."

"Trâm cài tóc á? Bao nhiêu tiền vậy? Sao lại tiêu hoang thế?"

"Sáu đồng thôi. Mua cho nàng mà, có đáng là bao."

Dưới ánh nến, ta mân mê bông hoa đào mộc mạc trên chiếc trâm, càng ngắm càng thích.

Cô gái nào mà không thích trang sức đẹp đẽ? Lúc ở nhà họ Tiền, ta đã âm thầm dành dụm mấy năm trời để mua một chiếc vòng bạc, nhưng lại không dám đeo hàng ngày, sợ rước họa vào thân.

Vậy mà giờ đây, lại có nam nhân tự nguyện tặng trâm cài tóc cho ta, tuy không đáng giá bao nhiêu, nhưng đủ khiến ta vui vẻ, xua tan mọi mệt mỏi.

Ta mỉm cười cài chiếc trâm lên tóc, trong nhà không có gương, ta bèn ra bên chum nước, soi bóng mình ngắm nghía.

"Đẹp lắm."

Triệu Đắc Thiên đứng bên cạnh cầm nến, quay mặt đi không dám nhìn ta, tuy hắn cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói không giấu nổi vẻ vui mừng.

Ta giả vờ trừng mắt nhìn hắn: "Chàng còn chưa nhìn mà, sao đã biết đẹp rồi?"

"Thật mà. Cửu lão cho nàng miếng vải hoa đấy, lúc nào rảnh thì may bộ đồ mới mặc nhé, chắc chắn còn đẹp hơn."

Ta lắc đầu: "Miếng vải đó ta định may áo gối cho mẹ, cái áo gối của mẹ rách nát hết rồi, nhìn xấu quá."

"Hay là nàng may cho mình bộ đồ mới đi, yên tâm, sau này ta sẽ làm nhiều đậu phụ hơn, không để nàng phải lo chuyện tiền bạc đâu."

Triệu Đắc Thiên nói là làm, từ hôm đó, hắn chăm chỉ làm việc, mỗi ngày đều bán được năm sáu khay đậu phụ. 

Bán không hết ở thị trấn, hắn lại gánh đi bán ở mấy làng xóm lân cận, trừ chi phí, đến cuối tháng tám, mỗi ngày cũng kiếm được gần trăm đồng.

Chỉ là vất vả quá, ta thấy mới có mùa hè mà hắn gầy đi hẳn.

Ta thương hắn, nên càng chú trọng đến chuyện ăn uống, những món ngon bổ dưỡng đều nhường cho hắn ăn hết, sợ hắn làm lụng vất vả mà ốm.

Nhưng mỗi lần như vậy, hắn lại gắp thịt muối, cá tôm cho ta.

"Thân thể muội yếu, ăn nhiều vào cho khỏe, ta không sao đâu."

Ngoài hắn ra, Đắc Quán cũng khiến ta rất bất ngờ.

Ta nhờ cậu nhóc làm cho một chiếc nĩa để đi săn, cậu nhóc lại làm cho ta cả một bộ đồ nghề: "Đây là nĩa sừng trâu, đây là nĩa ba răng, đây là búa lớn, đây là ná cao su."

Ngay cả Triệu Đắc Thiên thường ngày nghiêm khắc với đệ đệ cũng phải trợn mắt ngạc nhiên: "Sao đệ lại nghĩ ra được những thứ này vậy?"

Đắc Quán ưỡn n.g.ự.c tự hào: "Hồi trước đi chơi đệ từng thấy rồi, nên về làm thử đấy. Nhị ca, chúng ta lên núi thử xem sao?"

Thử thì thử.

Triệu Đắc Thiên cũng là người quyết đoán, không nói nhiều liền dẫn Đắc Quán lên núi, hai tiếng sau, hai huynh đệ khiêng một bao chiến lợi phẩm trở về.

Ta mở bao ra xem, ôi chao, bốn con thỏ rừng, sáu con gà rừng, bảy tám con chim béo múp không biết tên gì, thu hoạch thật phong phú.

Thịt thỏ ít mỡ, ta định làm thịt khô, gà rừng nhiều mỡ, dùng để luộc lấy mỡ là tuyệt vời nhất, còn lại mấy con chim kia thì để hai huynh đệ họ tự xử lý, muốn nướng hay rang gì thì tùy, chắc cũng chẳng đủ cho Đắc Quán nhét kẽ răng.

Đắc Vạn được nghỉ học về nhà, nhìn thấy sự thay đổi của gia đình, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên vẻ ngạc nhiên.

"Tất cả là nhờ có nhị tẩu cả đấy!"

Mẹ chồng vui vẻ ngồi trên giường vuốt ve chiếc gối mới mà ta may tặng.

"Đa tạ nhị tẩu!"

Đắc Vạn thì không có gì phải chê trách, chỉ là cái tật cứ thấy ai là lại cúi đầu chào khiến ta thấy ngại ngùng, không thích hợp cho lắm.

Vì thế ta liền xua tay: "Gia đình với nhau, không cần khách sáo như vậy. Tiền học tháng sau đã dư rồi, sau này đệ cứ yên tâm học hành, đừng nhận chép sách nữa, lỡ ảnh hưởng đến việc học thì sao."

11

Đắc Vạn ngớ người, quay sang nhìn mẹ chồng, bà đang bận ngắm nghía chiếc gối mới, không để ý tới y; y lại nhìn huynh trưởng, huynh trưởng đang bận làm đậu phụ, càng không rảnh để ý đến y; bất đắc dĩ, y chỉ còn cách dùng ánh mắt nhìn đệ đệ để hỏi chuyện.

Đắc Quán cười hí hửng, giơ tay đ.ấ.m vào vai ca ca.

"Thật đấy! Nhị tẩu còn muốn đưa đệ lên thị trấn học nghề mộc với Lý đại thúc nữa kia, sau này đệ cũng lên thị trấn sống giống huynh luôn!"

"Tiền học nghề đủ không?"

"Lý đại thúc bao ăn ở, nhưng sau khi học xong, đệ phải làm việc cho lão ba năm không công."

Đắc Vạn gật gù, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì xúc động, y lấy từ trong người ra một thỏi bạc đặt vào tay ta: "Sau này nhị tẩu không phải lo chuyện tiền học cho đệ nữa, hôm trước đệ thi đứng đầu, trường không những miễn học phí cho đệ một năm, mà còn thưởng năm lạng bạc nữa. Số bạc này nhị tẩu cứ giữ lấy mà dùng."

"Cái gì?"

Cả nhà đều ngạc nhiên.

Năm lạng bạc?

Trường học này cũng quá hào phóng rồi đấy, ra tay thật là "chẳng ngại ngần".

"Trường học mới có tiền thưởng từ mấy năm nay, nghe nói là do nhà giàu ở kinh thành hỗ trợ. Con nuôi của cậu hai Trần là người đầu tiên trong trường nhận được tiền thưởng đấy."

"À, ta biết hắn, Đỗ Chi An công tử phải không?" Đắc Quán chen ngang, "Hồi bé ta có lỡ lời nói xấu sau lưng hắn, bị muội muội nóng tính của hắn cầm gậy đuổi đánh cho một trận. Không phải hắn đỗ cử nhân về kinh thành rồi sao?"

Đắc Vạn gật đầu: "Ừm, hắn là học sinh xuất sắc nhất trường Trúc Lâm."

"Con cũng giỏi lắm, trong vòng mấy làng xung quanh, có mấy ai đỗ đạt sớm như con đâu chứ."

Mẹ chồng vui mừng vỗ đùi: "Béo trước không bằng béo sau, con trai của mẹ giỏi lắm đấy. Cha con lúc còn sống cũng thường khen con thông minh, lanh lợi, yên tâm, con nhất định sẽ thành công."

Ta cười đưa thỏi bạc cho mẹ chồng: "Tất cả là nhờ công mẹ cả đấy, mẹ là trụ cột gia đình, mẹ cất đi."

"Hừ, ai thì chẳng muốn nhàn hạ, ai làm chủ gia đình thì người đó phải lo lắng, sau này mẹ không thèm nhúng tay vào nữa đâu."

Rõ ràng là rất vui mừng, vậy mà mẹ chồng lại giả vờ hờn dỗi đẩy thỏi bạc về phía ta.

Ta hơi do dự. 

Mới về làm dâu được hơn hai tháng mà đã nắm quyền quản lý gia đình, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, nhỡ lại rước tai họa vào thân thì sao?

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mọi người, sự do dự trong ta tan biến hết.

Gia đình mình tự lo chuyện của mình, ai nói được gì chứ! 

Người nhà họ Triệu đều rất thông minh, tuy rằng Triệu Đắc Thiên ít học, nhưng lại chăm chỉ, thật thà, là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Hiện tại việc bán đậu phụ đã có hắn lo liệu rất tốt.

Vì thế ta định mua thêm mấy mẫu đất trồng cây mơ.

Ai ngờ ta vừa mới đề cập đến chuyện mua đất, Triệu Đắc Thiên đã nói: "Nhà mình còn hai mẫu vườn mơ trên sườn núi kia mà, nhưng mà mơ không no bụng, lại dễ hỏng, trồng cũng chẳng được bao nhiêu."

"Thì mình làm mơ khô, mơ ngâm, không phải là để được lâu sao? Hạt mơ có thể nấu chè, trên thị trấn một bát chè hạt mơ bán mấy đồng đấy. Hơn nữa, ta thấy mơ thôn Đào Thủy chúng ta ngon hơn mơ bán ở ngoài kia nhiều."

Nhắc đến chuyện này, mẹ chồng rất tự hào.

"Thôn Đào Thủy chúng ta trước kia có rất nhiều lò nung vôi, nghe nói trong đất có lẫn vôi, nên mơ trồng ở đây mới ngon như vậy. Chỉ là đường núi đi lại khó khăn, mơ lại không để được lâu, nên hàng năm chỉ ăn được một mùa."

Càng nghe ta càng hứng thú: "Mẹ, hay là chúng ta mua thêm hai mẫu nữa thử xem."

Mẹ chồng có vẻ do dự: "Mua đất thì mẹ không phản đối, nhưng hay là con mua ruộng đi."

"Mẹ cứ tin con đi, mua đất trên sườn núi đi."

Mẹ chồng cắn răng: "Thôi được rồi, con đã nói vậy thì cứ làm đi."

Đất trồng mơ trên sườn núi ở thôn Đào Thủy quả nhiên rẻ hơn ruộng nhiều, ba lạng bạc có thể mua được hai mẫu, đã được mẹ chồng đồng ý, ta liền quyết tâm mua luôn.

Ngày mua được đất, Triệu Đắc Thiên cũng mang tin vui từ thị trấn về.

"Lưu đại thúc bán thịt trên thị trấn dẫn ta đi giới thiệu với mấy nhà hàng quán, ai cũng khen đậu phụ nhà mình ngon, giờ đã có ba nhà đặt hàng rồi, mỗi ngày kiếm thêm được sáu bảy chục đồng đấy."

"Lưu đại thúc nào vậy?"

"Nói ra thì nhà lão cũng có họ hàng xa với nhà mình đấy, con gái lão ấy lấy cháu ngoại của Cửu lão nhà họ Trần."

Nghe vậy ta vui mừng khôn xiết: "Quả nhiên là tình làng nghĩa xóm có khác, hôm nay nhà mình có hỷ sự, phải ăn mừng mới được."  

12

Nhìn thấy ta vui vẻ, Triệu Đắc Thiên không nhịn được mỉm cười, hắn lấy từ trong gánh hàng ra một miếng lòng lợn lắc lắc trước mặt ta: "Tối nay cải thiện bữa ăn."

Ta: "..."

Có lẽ nào ta hoa mắt, hay là ta nghĩ nhiều quá, sao ta lại nhìn thấy vẻ nuông chiều trong mắt người đàn ông thật thà ấy chứ?

Tối hôm đó, ta ở liền trong bếp, nấu một bàn cơm còn thịnh soạn hơn cả ngày Tết. 

Nộm dưa chuột tai lợn, lòng lợn xào chua ngọt, lòng non xào hành gừng, tim lợn luộc, nấm xào, mướp xào tôm khô và canh trứng cà chua, mẹ chồng còn vui vẻ sai Đắc Quán sang làng bên mua hai bình rượu nếp.

Đắc Vạn đã về trường, Đắc Quán hai hôm nữa cũng phải lên thị trấn học nghề, coi như bữa cơm hôm nay là tiễn cậu nhóc ấy.

Trong nhà nóng bức, ta bèn bày bàn ăn ra sân, dưới giàn dưa leo, chờ khi cơm canh ngon, rượu ấm, cả nhà quây quần bên mâm cơm, chuẩn bị thưởng thức bữa cơm gia đình ấm cúng.

Ai ngờ, mọi người còn chưa kịp động đũa, thì đã thấy một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa nhà.

Một lúc sau, một ông lão gầy gò, mặc áo choàng màu đỏ thẫm, bước xuống xe, nheo mắt nhìn vào trong sân.

Triệu Đắc Thiên đứng dậy, hỏi: "Vị nào đấy?"

Dưới ánh trăng lờ mờ, ông lão kia nhìn thấy ta.

Vừa nhìn thấy ta, lão đã mếu máo khóc nức nở, khiến mọi người đều giật mình.

Không những thế, lão còn vừa khóc vừa chạy lại phía ta, mặt mũi lem nhem nước mắt: "Có phải Hỉ Nhi không? Hỉ Nhi? Con gái của ta đây mà..."

Cha???

Thấy ông lão kia sắp ôm lấy ta, Triệu Đắc Thiên nhanh tay lôi ta ra sau lưng, sau đó giơ tay túm lấy cổ áo lão.

Ông lão tức giận, dùng chân đá Triệu Đắc Thiên: "Ngươi làm cái gì thế? Ta đến nhận con gái đấy!"

"Ta không quen biết lão. Lão gia là ai thế?"

Ta núp sau lưng Triệu Đắc Thiên, nhìn ông lão tự xưng là "cha" ta, cảm thấy lão rất giả trân.

Ta có đôi lông mày lá liễu, lão thì lông mày rậm như chổi; ta có đôi mắt phượng, lão thì mắt trợn như cá c h ế t; ta miệng anh đào, lão thì miệng há hốc, dù có nói thế nào thì lão cũng không thể nào là cha ta được.

Thấy ta nhìn mình với ánh mắt như nhìn người lạ, ông lão tức tối điên người: "Ta! Phan Phú Quý! Là cha của Phan Hỉ Nhi đây! Sao thế, con không nhớ ta nữa à?"

Ta lắc đầu nguầy nguậy, ta đã bị bán từ năm năm tuổi, giờ đã mười một năm trôi qua, cho dù lão có thật sự là cha ta, thì ta cũng không thể nào nhớ được.

Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của lão có vẻ không đứng đắn cho lắm, giống như là kẻ lừa đảo hơn. 

Nhưng mà... tên cha ta đúng thật là Phan Phú Quý.

Thấy ta vẫn không tin, ông lão tức tối lấy từ trong người ra một mảnh vải nhăn nhúm: "Đây là giấy tờ lúc trước ta lập với nhà họ Tiền, không thể giả được chứ."

Trong sân này, ngoại trừ Triệu Đắc Thiên biết đọc mấy chữ, thì những người còn lại đều mù chữ.

Triệu Đắc Thiên buông tay ông lão ra, nghi ngờ nhận lấy mảnh vải xem xét kỹ lưỡng, một lúc sau, hắn quay lại gật đầu với ta.

Ta chóng mặt.

Chẳng lẽ lão thật sự là người cha đã bán ta lấy tám trăm đồng sao?

"Ôi chao, thì ra là thân gia đến đây, con trai còn đứng đó làm gì, mau mời nhạc phụ vào nhà ngồi đi."

Phải nói mẹ chồng là linh hồn của nhà họ Triệu, lúc ta và Triệu Đắc Thiên còn đang ngẩn người, bà ấy đã nhanh chóng thay đổi thái độ, nhiệt tình chào đón khách.

Triệu Đắc Thiên giật mình, lập tức nhớ ra chuyện gì đang xảy ra: "Mời nhạc phụ vào nhà ngồi."

Ông lão kia hừ lạnh một tiếng, liếc hắn một cái rồi nói: "Gọi ai là nhạc phụ thế? Ê, buông tay ra, uống rượu gì chứ, ta không uống... Ể, rượu này thơm thế... Thôi được rồi, nể mặt các người vậy."

Đắc Quán là cậu nhóc tinh ranh, biết huynh trưởng thường ngày nghiêm túc, không biết nịnh nọt, nên liền nắm chặt lấy tay áo ông lão, ấn lão ngồi xuống bàn.

Ông lão kia nhìn là biết dân nghiện rượu, ngửi thấy mùi rượu liền không muốn đi, thế là cũng ngồi xuống luôn.

Triệu Đắc Thiên tuy không giỏi ăn nói, nhưng lại uống rượu rất cừ, mấy bát rượu nếp vào bụng, lưỡi ông lão kia đã bắt đầu líu lo, tuôn ra một tràng dài.

"Haizz, nếu không phải vì cuộc sống khó khăn, thì ai lại nỡ lòng bán con gái bảo bối chứ, nhưng mà năm đó hạn hán khủng khiếp, ta một mình gà trống nuôi con, bán con bé đi, ít nhất nó còn có cơm ăn áo mặc phải không?"

"Cái gì? Hỏi ta làm sao lại giàu có à? Hahaha... Chuyện này nói ra thì xấu hổ lắm, có một lần ta đi... ngủ với một quả phụ, ai ngờ bị ca ca nàng ta bắt gặp, đánh cho ta gãy mấy cái xương sườn. Đánh ta chứ có phải đánh chó đâu? Thế là ta liền đòi... à không, nhà họ phải bồi thường cho ta mười lạng bạc, ta dùng số bạc đó mua một mảnh đất hoang, ai ngờ được dưới đó lại có mỏ."

"Hỉ Nhi từ nhỏ đã mồ côi mẹ, phải đi làm a hoàn cho người ta mười mấy năm trời, suýt nữa thì bị tên lão già họ Tiền kia hại đời, số con ta khổ quá! Hỉ Nhi yên tâm, giờ có cha ở đây rồi, cha sẽ cho con ăn sung mặc sướng, tìm cho con một người chồng tốt."

Ta ngồi đối diện Phan Phú Quý, nghe lão vừa khóc vừa cười nói linh tinh, xấu hổ muốn độn thổ xuống đất.

"Cha nói gì thế... con đã lấy chồng rồi mà."

"Hả? À ừ nhỉ." Phan Phú Quý vỗ trán, quay sang vỗ vai Triệu Đắc Thiên, "Con gái ta gả cho ngươi rồi phải không? Được! Thấy ngươi uống rượu cũng được, không tồi! Sau này chúng ta là người một nhà rồi."

Mẹ con nhà họ Triệu: "..."

Ta: "..."

Ông trời ơi, tha cho con đi, đây là ông cha trời đánh nào đây không biết! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang