Muội muội mê thoại bản - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Tên phế vật này, nuôi tiểu thư Giang gia làm ngoại thất gì chứ, rõ ràng là hắn nuôi nam nhân họ Giang.

Đai ca tức giận tính đi tìm Vệ Cư An tính sổ, nhưng bị các bạn hữu bên cạnh giữ lại.

Ninh Viễn hầu phu nhân suy tính ở ngoại thành vắng vẻ, ít người lui tới, nên cố ý dẫn thêm hai nữ quyến tham gia bắt gian.

Lại không ngờ rằng, bắt được Vệ Cư An cùng nam nhân khác đang ở bên nhau.

Đỏ mặt tía tai đi ra cửa, nói trùng hợp cũng thật trùng hợp gặp bọn người Đai ca đang đi tới, liền loạn cào cào lên.

Chưa kịp tới bình minh, đã truyền khắp cả thành, ngoại thất mà Vệ Cư An của phủ Ninh Viễn hầu nuôi dưỡng là một nam nhân.

Hướng Trúc kể sinh động như thật, cùng ta đáp lời: "Tiểu thư, người không biết đâu, bên ngoài đồn ầm lên rồi, Ninh Viễn hầu phu nhân dẫn theo Xương Ấp bá phu nhân cùng hai nhi nữ của bọn họ đi bắt gian Vệ thế tử cùng ngoại thất. Khi đến chỗ đó vừa đẩy cửa vào đã thấy Vệ thế tử nằm trên giường, bên canh có một nam nhân cởi trần đang ngồi chải tóc."

Ninh Viễn hầu phu nhân còn cho là nữ tử nhà nào không biết xấu hổ, đi lên tát người ta một cái. Người nọ đứng lên so với Ninh Viễn hầu phu nhân còn cao hơn một cái đầu, vừa mở miệng liền biết là nam nhân. Làm cho Ninh Viễn hầu phu nhân cùng Xương Ấp bá phu nhân đều sợ đến nhảy dựng, Xương Ấp bá phu nhân hiện tại trở về nhìn đến thấy ai tóc dài còn phải hỏi câu là nam hay nữ."

Xương Ấp bá phu nhân giao tiếp rộng rãi, Ninh Viễn hầu phu nhân dẫn theo bà, chính là muốn cho bà chứng kiến. Nếu bắt gặp ta cùng Vệ Cư An sẽ lan truyền ra ngoài, làm hỏng thanh danh của ta, khiến ta không muốn gả cũng phải cho Vệ Cư An.

Bà ta không biết, bà ta không hiểu rõ ta, cũng không hiểu rõ Giang Uyển.

Bà ta cho rằng, Vệ Cư An lừa dối Giang Uyển, cưới ta vào cửa, ta là tỷ tỷ của Giang Uyển, chắc chắn sẽ bao dung nàng ta.

Sau này Vệ Cư An đỗ đạc công danh, cùng ta hòa li, lập Giang Uyển làm chính thê, mọi chuyện đâu lại vào đấy, Giang Uyển chắc chắn sẽ đáp ứng.

Lại không biết ta tưởng kế tựu kế, bắt chuột trong chum mà thôi.

Ta thường đến gặp Giang Uyển tặng bạc, không chỉ đơn thuần là muốn Giang Uyển nhìn rõ con người của Vệ Cư An, còn muốn dụ Vệ Cư An mắc mưu.

Hắn cho rằng ta còn thương tiếc cho vị muội muội này, hơn nữa được Ninh Viễn hầu phu nhân khuyến khích, liền nói Giang Uyển hạ dược ta, làm cho ta và hắn bên nhau, vừa vặn mẫu thân hắn chạy đến bắt người.

Lại không nghĩ rằng đây là cái bẫy mà tỷ muội ta tạo ra cho hắn, Giang Uyển yêu hắn đến nhường nào, thì khi thấy hắn muốn hạ dược ta khiến ta trở thành chính thê của hắn, nàng ta càng hận hắn biết bao nhiêu.

Giang Uyển nhảy sông, Vệ Cư An sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ tìm Giang Uyển hỏi tội. Nàng ta không muốn gặp lại Vệ Cư An, cũng không thể quay về Giang gia, đành lựa chọn tự vẫn.

Nước sông chảy siết, Vệ gia cũng không thể tìm được gì ngoại trừ một chiếc giày.

Thanh danh Vệ Cư An mất hết rồi. Đừng nói là hào môn thế gia, ngay cả nư nhi của gia đình bình thường cũng không muốn làm gả cho một người nuôi dưỡng nam nhân làm ngoại thất.

Không chỉ như vậy, hôn sự của Vệ Tư Vi cũng bị hủy.

Ninh Viễn hầu phu nhân vác đá nện chân mình, Ninh Viễn hầu cho rằng bà ta dung túng hai người con làm xằng làm bậy, mang tai mang tiếng, tức giận đứng trước từ đường nói muốn hưu thê. Nhưng ngặt nỗi Hầu phu nhân không phạm phải ba tội lớn, Ninh Viễn hầu than trời vài tiếng rồi bỏ đi.

Hôn sự của ta cũng đã định, là con trai của Lễ Bộ thượng thư, hiện giờ đang nhậm chức Biên tu ở Hàn Lâm Viện, có quan hệ thông gia với Trần gia, người mà đã đính ước với Đai ca ta.

Những chuyện khác không nói tới, riêng chuyện gia quy của Lâm gia là không được nạp thiếp, cũng rất đáng để gả qua.

Đồng thời ám vệ được phái đi theo dõi Vệ Cư An lại báo về một tin tức.

Sau khi Giang Uyển tự vẫn, Vệ Cư An tinh thần sa sút mộ thời gian, lại bắt đầu có hành động.

Hắn liên tục ra khỏi thành gặp gỡ người lạ, thân nhân phức tạp, tam giáo cửu lưu người nào cũng có, còn có người ngoại quốc.

Bọn triều lập quốc chưa đủ 100 năm, trải qua tam đại đế vương, mới có được cục diện an ổn hiện giờ.

Chỉ là chiến hỏa biên quan vẫn chưa dừng, phien ban lòng lang lạ sói, năm lần bảy lượt muốn thau tóm các thành trì ngoài biên ải, đều bị các tướng quân đánh bại.

Đại ca cũng từng đi theo Tam thúc rèn luyện trong quân doanh. Tam thúc là người chính trực, có dũng có mưu, tướng tài hiếm có, chỉ là đời trước bị kẻ gian làm hại, không chết vào lúc hai quân giao chiến, mà lại chết vào lúc vinh quy bái tổ,

Lần này Vệ Cư An muốn vu oan hãm hại phủ Tề Quốc công, để xem hắn có bản lĩnh đó hay không.

"Giám sát hắn, nếu bọn họ có qua lại gì, liền về báo cho ta!"

Những gì hắn từng gây ra cho phủ Tề Quốc công, phủ Ninh Viễn hầu cũng nên nếm trải một lần.

Hôn kỳ của ta đã định, ngày lành tháng ba năm sau, các Tú nương trong phủ bắt đầu may giá y cho ta. Xiêm y đỏ tươi như máu để trên giường.

Hướng Trúc đi vào, đưa cho ta một phong thư: "Tiểu thư, có một cậu bé đưa thư này ở cửa sau, nói là thiệp mời của phủ Quy Đức hầu, trong phủ của nàng có vài chậu hoa lan rất đẹp, mời tiểu thư qua thưởng thức!"

Quy Đức hầu phủ cùng nhà ta có chút thân cận, hai bên phủ thường xuyên qua lại, rất quen thuộc.

Nói thật ra, cô nương sắp xuất giá như ta không nên tùy ý ra cửa. Nhưng nhớ đến thoại bản Giang Uyển khi đó là đến từ phủ Quy Đức hầu, ta liền nhận thiệp.

Đến ngày hẹn, ta liền trang điểm chải chuốt một phen, lên xe ngựa đi qua phủ Quy Đức hầu.

Tam tiểu thư Từ gia của phủ Quy Đức hầu cũng bằng tuổi tam muội. Năm trước hai người bọn họ còn kết nghĩa kim lan, năm này liền âm dương cách biệt, nàng ta khó tránh khỏi thương tâm mà rơi lệ.

"Uyển muội muội là một cô nương tốt, nói mất là mất, rốt cuộc là muội ấy mắc bệnh gì?"

Ta đưa khăn cho nàng lau nước mắt, lại hỏi nàng trước: "Tam muội trước nay đều thân cận với muội, thường qua phủ muội chơi. Khi muội ấy đi rồi ta có thu dọn di vật của muội ấy, phát hiện mấy quyển thoại bản. Hỏi nha hoàn , bọn họ nói là lấy từ trong phủ của muội, muội xem có phải hay không?"

Tam tiểu thư Từ gia nhận lấy, mở thoại bản ra, liền đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Cái này... là do ta vô tình có được, ta cùng Uyển muội muội, Thanh muội muội, tổ chức một nhóm thi ca, vốn định một tháng gặp nhau vui chơi một ngày. Sau đó nhờ gã sai vặt ra ngoài mua sách, không biết vì sao mua nhầm mấy quyển này nên chúng ta chia nhau mỗi người một quyển."

Tam tiểu thư Từ gia, cùng Giang Uyển và đại tiểu thư của phủ Xương Ấp bá đều yêu thích ngâm thơ đối câu, vui chơi ca hát, trong nhà đều biết. Lại không ngờ các nàng họp mặt rủ nhau xem mấy quyển sách lệch lạc này.

Ta nhớ tới không lâu trước đây, trong tiệc mừng thọ của Lão gia phủ Tĩnh Nam hầu có phát sinh vài chuyện. Nữ nhi của Thiếu khanh gia Hồng Tư Lự rơi xuống hồ nước trong phủ Tĩnh Nam hầu. Lúc thay y phục lại bị Tĩnh Nam hầu thế tử xông vào vô tình nhìn thấy cơ thể, hai nhà bất lực chỉ có thể định ra hôn sự.

Nữ nhi của Thiếu khanh gia Hồng Tư Lự cũng có tham gia nhóm thi ca.

Xem ra nàng ta cũng bị thoại bản mê hoặc, lầm đường lạc lối.

Kẻ viết mấy cuốn thoại bản này cần phải bị trừng trị.

Khi ta còn đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng nói truyền từ ngoài phòng khách vào, Vệ Tư Vi đã lâu không gặp đang cùng Đại tiểu thư đi vào.

Nàng nhìn ta, khóe miệng giật giật cười như không cười: "Nghe nói Nhị tiểu thư đại hỉ, vẫn còn chưa chúc mừng Nhị tiểu thư. Chỉ đáng tiếc Tam tiểu thư trong phủ, nói đi liền đi, không kịp uống chung rượu mừng của tỷ tỷ!"

Nàng ta còn dám nhắc đến Giang Uyển trước mặt ta.

Nếu không phải đệ đệ của nàng ta bạc tình bạc nghĩa, mẫu thân một lòng muốn treo cao, Giang Uyển làm sao sống không thấy người, chết không thấy xác chứ?

Ta cười lạnh một tiếng: "Rượu mừng không phải ai muốn uống cũng được, giống như Vệ tiểu thư đây có muốn uống, cũng phải xem phủ Tề Quốc công chúng ta có đồng ý hay không?"

Vệ Cư An mang Giang Uyển đi, sớm đã đắc tội với phủ Tề Quốc công, mẫu thân chắc chắn không gửi thiệp mời cho phủ Ninh Viễn hầu.

"Ngươi!"

Vệ Tư Vi tức nghẹn, Đại tiểu thư sợ nàng ta sinh sự chọc giận ta liền kéo nàng ta đi chỗ khác: "Mọi người tụ tập cùng nhau thưởng hoa uống rượu vui vẻ là tốt rồi, đừng tổn thương hòa khí!"

Vệ Tư Vi không thể nể mặt chủ nhà, chỉ biết trừng mắt với ta, oán hận mà nói: "Chờ xem, phủ Tề Quốc công của ngươi chắc chắn không có kết cục tốt, lúc đó xem ngươi còn đắc ý được không?"

Lời nói của nàng ta đã chọc đến vết thương lòng của ta.

Xem bộ dáng vụng về của Vệ Tư Vi, nếu không phải có người trước mặt nàng lộ ra cái gì hoặc nàng ta đã nghe được cái gì, chắc chắn nàng ta sẽ không nói những lời như vậy.

Là Vệ Cư An, nhất định là Vệ Cư An, hắn thi trượt Khoa cử, lại bị ta làm hỏng thanh danh, nếu muốn trở mình, không có cống hiến lập công thì sẽ không được.

Cho nên, hắn đang tính toán hãm hại phủ Tề Quốc công sao?

10.

Đem thứ này để vào thư phòng của Ninh Viễn hầu đi, nhớ kỹ phải đặt ở nơi ít người để ý nhưng lại dễ tìm được.

Ta lấy thứ lục soát được từ thư phòng của phụ thân, suy nghĩ một chút liền đưa cho ám vệ.

Đây là ám vệ mà Tam thúc để lại cho Đại ca, võ công cao cường, người cực kỳ cẩn thận.

Ta dùng miệng lưỡi dụ ngọt, làm nũng huynh ấy mới tặng cho ta.

Ám vệ này được Tam thúc cứu được, cũng một tay Tam thúc nuôi lớn, ta xem hắn như một nửa huynh trưởng, hắn đối với ta như muội muội.

Nhìn đồ vật mà ta đưa, mặt ám vệ biến sắc: "Đây là bản đồ phòng thủ toàn thành ở biên quan?"

Đúng vậy, là Vệ Cư An dựa theo ký ức của kiếp trước mà vẽ lại, sau đó bổ sung thêm văn tự của của phiên bang, nhằm vu khống Giang gia thông đồng bán nước.

Nhưng đâu có dễ như vậy.

Ta muốn thiêu đốt gia đình hắn bằng chính ngọn lửa mà hắn đã thổi lên.

Gần bước sang năm mới, tin thắng trận báo về liên tục, trong cung vui mừng lại khen thưởng không ít.

Phụ thân và mẫu thân đang chuẩn bị hôn sự cho Đại ca cùng ăn Tết.

Hôn sự của huynh ấy định vào tháng Chạp, Đại tẩu mới vào cửa mấy ngày, Ngự lâm quân trong cung liền bao vây phủ Tề Quốc công.

Ninh Viễn hầu dâng tấu nói phụ thân ta cùng Tam thúc vì muốn bảo vệ vinh hoa phú quý cho phủ Tề Quốc công đã tư thông ngoại địch, mại quốc cầu vinh, cùng phiên bang kẻ xướng người hoạ, diễn trò che mắt Triều đình.

Đương kim bệ hạ giận dữ, phái Ngự lâm quân kê biên tịch thu toàn bộ tài sản phủ Tề Quốc công.

Trong phủ từ trên xuống dưới đều bị Ngự Lâm quân khống chế, ta đứng đó nhìn Ngự Lâm quân lục soát từng phòng, từng phòng một. Sau đó tìm thấy một gói đồ trong thư phòng của phụ thân.

Mắt Vệ Cư An đỏ ngầu, cùng đám người ở ngoài nhìn chằm chằm vào gói đồ, nhìn Ngự Lâm quân từ từ mở nó ra. Lấy ra vài quyển sách được gói trong lớp giấy dầu.

Hắn nhìn mấy quyển sách kia, hoang mang không thể tin được. Thống lĩnh Ngự Lâm quân cũng không thể tin vào mắt mình, mở ra hai trang đọc thử, liền ho khan một tiếng rồi ném nó sang một bên.

"Quyển sách rác rưởi gì vậy, lục soát tiếp cho ta!"

Trong phủ lại bị lục soát từ đầu đến đuôi. Kh6ong uổng công thời gian gần đây ta quản gia nghiêm minh, đừng nói là chứng cứ phạm tội, thậm chí một đồ vật khả nghi cũng không có.

Phụ thân tuy nói không có ra trận giết giặc như Tổ phụ, nhưng cũng trải qua không ít mưa gió, mắt thấy Ngự lâm quân bắt đầu buông lỏng việc lục soát, liền dựa vào giao tình cũ bước sang dò hỏi Thống lĩnh Ngự Lâm quân: "Hàn đại nhân, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vi thần tự hỏi bản thân trung thành tận tâm, đừng nói tư thông ngoại địch, kể cả quan viên trong triều vi thần cũng ít khi lui tới, sao lại lục soát phủ của ta?"

Hàn đại nhân thở dài, lặng lẽ nói với phụ thân vài câu.

Nói là lần đó trong phủ chúng ta mất trộm, Nha dịch phụ trách truy tìm tang vật bắt được kẻ trộm, tra khảo một hồi kẻ trộm kia ngoài việc khai nhận đã trộm của chúng ta cái gì, còn nói rằng vô tình nhìn thấy trong phủ chúng ta có một đồ vật khả nghi.

Ta cười nhẹ, khom người thi lễ với Hàn đại nhân: "Đại nhân, thứ kẻ trộm kia nhìn thấy là mấy quyển thoại bản ta mua được từ bên ngoài. Sách kia không dạy người hướng thiện, chỉ một mực dạy người làm điều xằng bậy, còn dịch ra nhiều loại văn tự khác nhau. Tiểu nữ thấy nội dung lệch lạc, nên mua về mấy quyển, để phụ thân xem và bẩm báo lên Triều đình tra cho rõ ràng, không nghĩ rằng vậy mà tạo nên hiểu lầm!"

"Thì ra là thế."

Hàn đại nhân đã hiểu rõ, ta cũng đưa mấy quyển sách cho hắn mà nói tiếp: "Thoại bản dâm tà, không thể lưu truyền hậu thế. Nếu Đại nhân không tin, có thể lục soát thêm phủ Ninh Viễn hầu, phủ Quy Đức hầu mốt lần xem sao."

Hàn đại nhân có lẽ cũng thấy thoại bản này không tốt, sắc mặt mơ hồ. Dù sao hắn cũng đã đi một chuyến, quay về cũng phải có cái để ăn nói. Quay đầu liền dẫn người đi lục soát phủ Ninh Viễn hầu và Quy Đức hầu.

Ta đứng ở cửa, nhìn Vệ Cư An, chậm rãi nở một nụ cười.

Vệ gia toàn bộ dựa vào Lão Hầu gia lúc trẻ, thịnh vượng được một thời gian, sau này không có người tòng quân, Ninh Viễn hầu nhận một chức quan nhàn nhã trong triều, khó mà được trọng dụng, bọn họ sớm đã muốn lập công quay quân đội.

Vệ Cư An thi Khoa cử không thành, nên muốn đổi sang làm quan võ.

Hắn nói phủ Tề Quốc công chỉ muốn giữ khư khư vinh hoa phú quý của mình, vậy phủ Ninh Viễn hầu không muốn sao?

Tấm bản đồ phòng thủ toàn thành biên quan, đủ biến cả phủ thành tro.

Thời điểm Vệ gia bị xét nhà giệt tộc, bộ giá y của ta cũng được may xong, măc lên người tươi sáng vô cùng, sáng như ngọn lửa thiêu đốt phủ Ninh Viễn hầu.

Lúc thanh đao đặt lên cổ Vệ Cư An, kiệu đón dâu đã đến trước cửa phủ Tề Quốc công.

Không biết hắn dùng biện pháp gì, từ trong biển lửa chạy thoát, trà trộn trong đám hạ nhân, ẩn trong khuê phòng của ta.

"Giang Chỉ, đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp, Vệ Cư An!

11.

"Thật không ngờ rằng, hai phu thê chúng ta lại gặp lại nhau trong tình cảnh này!"

Đôi mắt Vệ Cư An bị lửa thiêu hỏng một bên, nửa nhắm nửa mở, khuôn mặt trong rất đáng sợ, không còn vẻ anh tuấn của ngày xưa.

Hắn chăm chú nhìn ta, như đang thưởng thức một bức tranh xinh đẹp.

"Người ta nói Nhị tiểu thư Giang gia thông minh mẫn tuệ, gặp nguy không loạn, là ứng cử viên sáng giá cho vị trí con dâu, là trước đây ta đã nhìn lầm ngươi!"

Hắn nói sai rồi, đời trước ta cùng hắn thành hôn nhiều năm, hắn một lòng vì Giang Uyển báo thù, làm gì có thời gian tìm hiểu ta.

Nếu hắn chịu đế ý một chút, sẽ biết ta chưa từng thay đổi.

Nữ nhi của phủ Tề Quốc công từ nhỏ đã thông tập thi thư, được mẫu thân giáo dưỡng, ma ma ân cần dạy bảo, làm sao không thông tuệ hơn người?

Ta nhìn thanh chủy thủ đang để trên cằm, nhớ tới chuyện xưa thật khó hiểu, liền hỏi Vệ Cư An: "Đời trước ngươi lấy cái chết của Giang Uyển, trách tội Giang gia. Đời này ta đã giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, cho người cùng Giang Uyển bỉ dực song phi, vì sao ngươi còn chưa bằng lòng?"

Vệ Cưa An trầm mặc một lát, sau đó cười lạnh: "Ngươi đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi? Ngươi hận ta yêu người khác, hận ta đời trước giết chết ngươi, cho nên ngươi oán hận ta cùng Giang Uyển, cố ý đuổi Giang Uyển đi, làm nàng không có danh có phận mà đi theo ta. Còn vu oan ta dưỡng nam nhân làm ngoại thất, hủy đi thanh danh ta, Giang Chỉ ngươi thật tàn nhẫn!"

Buồn cười, khi ta nói Giang Uyển lựa chọn, hắn chỉ đứng bên cạnh mà nhìn.

Là vì hắn vô dụng, không chịu cưới Giang Uyển làm chính thê, hiện giờ lại trách ta.

"Vệ Cư An! ngươi đừng tự mình đa tình, Giang Chỉ ta đời trước hay đời này cũng chưa từng yêu ngươi, nếu không phải do mẫu thân ngươi hãm hại ta, bằng thân phận của ngươi, sẽ kh6ong bao giờ cưới được ta."

"Không thể nào!"

Ánh mắt Vệ Cư An tàn nhẫn, thanh chủy thủ nhấn vào da ta càng mạnh: "Ngươi cùng ta thành hôn nhiều năm, ân ái vô cùng, làm sao ngươi lại không có tình cảm với ta? Nếu không tại sao ngươi lại hận Giang Uyển, hại nàng không thể làm Tam tiểu thư của phủ Tề Quốc công?"

"Bởi vì, ta sẽ không để Vệ gia các ngươi có bất kỳ quan hệ nào đến phủ Tề Quốc công nữa. Không để cho phũ thân và Đai ca ta nâng đỡ ngươi thăng quan tiến chức trong triều, càng không để ngươi có cơ hội hãm hại Giang gia của ta."

Hắn cho rằng nắm Giang Uyển trong tay, là có thể ràng buộc phủ Tề Quốc công, muốn phủ Tề Quốc công chúng ta thỏa hiệp, đúng là nằm mơ.

"Ngươi luôn miệng nói yêu Giang Uyển, thậm chí vì nàng mà không tiếc mấy trăm mạng người trên dưới Giang gia, ta vẫn tưởng ngươi là thật lòng vì tình ái. Đời này ngươi cùng Giang Uyển ở bên nhau, ngươi cùng mẫu thân ngươi lại khinh bạc nàng ta là con của di nương, hứa cho nàng làm chính thê nhưng lại thất hứa. Phủ Ninh Viễn hầu đi đến kết cục ngày hôm nay là do ngươi ngại xuất thân của nàng, lại trách nàng không thể cho ngươi công danh lợi lộc như kiếp trước, lại cùng mẫu thân ngươi lập mưu khiến ta phải gả qua Vệ gia."

"Vệ Cư An ngươi bạc tình bạc nghĩa, không biết xấu hổ, việc làm của ngươi thiên lý bất dung."

"Thiên lý bất dung? Thiên lý là cái gì? Ta là bất thế kỳ tài, biết trước tiền sinh hậu sự, ta vốn định sẵn bay cao bay xa, là ngươi hủy hoại ta!"

Vệ Cư An nghe ta nói xong, thần thái điên cuồng, nói năng lộn xộn.

"Nếu khi đó ngươi không đuổi Giang Uyển ra khỏi nhà, nếu phụ mẫu ngươi chịu nâng đỡ ta vài lần, giúp ta bình bộ thanh vân. Làm sao Giang Uyển lại lo buồn vì không được làm đương gia chủ mẫu phủ Ninh Viễn hầu. Là do ngươi tâm địa rắn rết, ghen ghét thành tánh, hại Giang Uyển, cũng hại ta!"

"Hiện giờ ngươi còn muốn gả cho người khác làm chính thê? Đúng là si tâm vọng tưởng? Ta lẻn vào Khuê phòng của ngươi, ngươi nói nếu người đón dâu đến, nhìn thấy ta ngủ cùng ngươi, thì bọn họ có muốn lấy ngươi nữa không?"

"Đến lúc đó nếu ngươi không muốn chết, chỉ có thể ở bên ta. Ngươi nói phụ thân ngươi cho ta một thân phận mới, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, làm phu thê với nhau, chờ khi ta làm Thống lĩnh Ngự Lâm quân, ta cho ngươi làm Thống lĩnh phu nhân."

Hắn chìm trong mơ tưởng, cứ như sắp thành sự thật rồi vậy.

Ta cúi đầu nhìn chủy thủ của hắn, hơi mỉm cười, trở tay lấy thanh đao từ trong tay áo ra, đâm thẳng vào tim hắn.

Vệ Cư An rên lên một tiếng, chủy thủ trên tay rơi xuống đất.

Hắn nhìn ta, không tin là ta lại dám ra tay giết hắn.

Ta rút khăn tay ra lau lau: "Vệ Cư an, ngươi cho rằng không có sự cho phép của ta, ngươi có thể vào được Khuê phòng ta sao? Đời trước khi ngươi giết ta chưa từng nương tay, gậy ông đập lưng ông, đời này ta giết ngươi, ân oán của chúng ta đã giải quyết xong."

"Ngươi...... Ngươi......"

Vệ Cư An còn muốn nói gì đó, đáng tiếc một đao này ta tập luyện đã lâu, nhắm thẳng một nhát vào tim hắn.

Hắn chết không nhắm mắt, Ám vệ lại thật sự lo lắng thay ta: "Tiểu thư, giá y có bị dơ?"

Ta lắc đầu, đỏ tươi như màu máu, dù có bị dơ cũng nhìn không ra.

"Huynh thu dọn đi, đã đến giờ ta xuất giá!"

Cùng lúc đó, tin tức nơi in thoại bản cũng bị niêm phong, nhưng không rõ kẻ đứng sau là ai.

Hôm sau, ta ngồi trên lầu cao, nghe con hát xướng từ.

"Tối ái tây hồ nhị nguyệt thiên, đào hoa đái vũ liễu sinh yên. Thập thế tu đắc đồng thuyền độ, bách thế tu đắc cộng chẩm miên." (Ta thích nhất là thời tiết Tây Hồ tháng hai, nước mưa dính trên hoa đào, liễu rũ như sương. tu trăm năm mới ngồi cùng thuyền, tu ngàn năm mới cùng chăn gối.)

Ta vẫy tay, sai người mời vị Tiên sinh viết ca từ đó đến, ta sẽ trọng thưởng.

Vị Tiên sinh đó đến, đứng cách một bức bình phong, dáng vẻ cao gầy.

"Tiểu nhân bái kiến phu nhân."

Giọng nói trầm thấp, không giống giọng của nam nhân.

"Lấy bức bình phong ra đi!"

Ta lộ mặt ra nhìn nàng, nàng cũng trộm nhìn ta, thấy ta nhìn chằm chằm không buông, nàng ta thẻo bản năng quay đầu đi: "Phu nhân... người nhìn ta làm gì?"

Ta bật cười: "Khi ngươi viết sách to gan đến vậy, khuyên nữ nhi khuê các không tuân lệnh phụ mẫu, mù quáng theo đuổi tình yêu, sao ây giờ lại nhát gan đến vậy?"

Nữ tiên sinh ngẩn người, chỉa vào ta: "Ngươi... ngươi đều biết?"

"Ta không chỉ biết, ta còn xem qua." Ta nghĩ đến Giang Uyển vì trầm mê vào thoại bản mà quên hết trời đất, nên rất tò mò trong đó viết cái gì? "Ngươi có biết thoại của ngươi viết làm hại bao nhiêu nữ nhi nhà người ta?"

Nữ tiên sinh nghe vậy, thẹn quá hóa giận: "Làm sao những cuốn sách kia có thể làm hại các nàng? Ta đều vì muốn tốt cho các nàng. sinh ra ở thời đại này, lại là thiên kim quý nữ thì còn có thể làm được gì? Còn không phải là con rối tùy người sắp đặt? Đều là nữ nhân với nhau, ta không muốn nhìn thấy các nàng bị hôn nhân trói buộc, làm trâu làm ngựa cho người ta, tuyệt vọng cả đời. Viết sách để khuyên các nàng làm chính chính, thực hiện hoài bão, khuyên các nàng dũng cảm theo đuổi tình yêu, ta có gì sai? Hại chết các nàng không phải là ta, mà là phong kiến lễ giáo!"

Ta cầm cuốn sách trên tay, mở nó ra đưa đến trước mặt nàng ta.

"Ngươi khuyên các nàng không nên nghe lời phụ mẫu, chỉ biết nghĩ cho bản thân, một lòng theo đuổi tình yêu. Lại không viết khi các nàng cãi lời phụ mẫu, bỏ nhà ra đi, ngày sau sẽ sống như thế nào, cũng không nói cho các nàng niết sau khi bỏ qua mai mối, sống tằng tịu với nhau, làm sao nhìn ánh mắt người đời. Ngươi chỉ khuyên các nàng mù quáng theo đuổi tình yêu, lại không biết các nàng sau khi thoát ly gia tộc, mất đi chỗ dựa, không còn chỗ để đi, chỉ có thể dựa vào nam nhân, mặc nam nhân tùy ý đùa bỡn. Như vậy ngươi vẫn chưa sai sao?"

"Ta.. Ta..." Nữ tiên sinh cứng họng, một hồi lâu mới giảo biện nói: "Cái kia... ta cũng có viết nữ nhân trên đời không nhất thiết làm dây leo bám vào người khác, họ có tham vọng, mưu lược, không màng đích thứ, vì gia quốc đại nghĩa, nửa đời dốc hết tâm huyết.

"Không thể chỉ suốt ngày yêu đương, phải có hùng tâm chí lớn nữa."

"Ha!" Ta cười lạnh một tiếng. "Xin hỏi cô nương đương kim bệ hạ là nam hay nữ? Trong triều đại thần là nam hay nữ? Chế định pháp luật là nam hay nữ? Chủ một nhà là nam hay nữ? Nữ tử sinh ra thời này mỗi một bước đều bị nam nhân chế ngự, nhưng cô nương lại khuyên họ đi tìm nam nhân, tin vào lời hứa của nam nhân. Vì sao ngươi không viết nam nhân vong ân phụ nghĩa sẽ bị đột tử, đại thần tam thê tứ thiếp sẽ bị trời phạt, lưu luyến bướm hoa sẽ bị liệt...? Nếu muốn cảnh giác sao không nói nam nhân cũng nên biết mà cảnh giác? vì sao chỉ dạy nữ nhân tranh đấu, phản kháng, lại không dạy nam nhân tôn trọng nữ tử, kính yêu nữ tử, lấy nữ tử tham chính vì ngạo, lấy nữ tử đa trí vì vinh?"

"Bởi vì...... Bởi vì......"

Nữ tiên sinh không nói nên lời, ta sẽ quyển sách ném vào lò lửa.

"Viết lại lần nữa đi, mở một Thư cục mới trong thành, viết cho tốt, thù lao của nguoi sẽ cao hơn ở Gánh hát này."

"Thật sao?" Mắt Nữ tiên sinh tỏa sáng: "Ngươi nói phải giữ lời!"

"Tất nhiên ta sẽ giữ lời, Chưởng quầy của Thư cục họ Giang, tên là Vãn, cùng ta có chút quan hệ."

"Giang...... Vãn...... Giang Uyển không phải là thứ muội của ngươi sao?"

"Là Tam muội muội, không phải thứ muội. Ta quên nói với ngươi, trong cùng một nhà, đích thứ không có quá nhiều khác biệt. Khai chi tán diệp là tâm nguyện của các gia tộc. Người ngoài nhìn vào là sinh từ một phụ thân chứ không phải một mẫu thân. Tiền đồ của phụ thân tỉ lệ thuận với giá trị của nữ nhi. Nư nhi các Viện cùng nhau đồng lòng, cùng vinh cùng nhục. Lần tới ngươi viết thoại bản, không nên quan trọng hóa vấn đề đích thứ, để người ta tin là thật, làm ảnh hưởng hôn sự của nữ nhi!"

Ta đứng dậy, nhờ người đưa hắn về, lại nói Hướng Trúc đi báo tin cho Giang Uyển.

"Nhị tiểu thư nói, nếu sau khi thành thân mà sống không tốt, sẽ hòa li về sống với Giang chưởng quầy, nên Giang chưởng quầy ráng kinh doanh cho tốt!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang