Vọng thanh thu - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

30.

Trước đêm Trung thu, ngoài cửa có người đến báo, nói rằng a phụ a mẫu của ta ở ngoài phủ không chịu vào.

Ta bước nhanh ra khỏi cửa, mấy ngày nay Lục Kiến Thanh bị thương, mới đầu ta không dám dẫn hắn về gặp bọn họ, sợ bọn họ lo lắng.

Mỗi lần thấy ta đi về một mình, a nương đều lôi ta ra hỏi đông hỏi tây, vẻ mặt tiều tụy vì lo lắng.

Mấy ngày trước, vết thương của Lục Kiến Thanh gần như đã lành hẳn, ta liền dẫn hắn về gặp a phụ a mẫu.

Trước khi trở về nhà, Lục Kiến Thanh sợ a nương lo lắng, cố ý cởi bỏ miếng băng gạc trên đầu, không ai ngờ tới a nương vẫn là vừa nhìn thấy hắn liền khóc.

Hôm nay, chắc là vô cùng nóng lòng, muốn ghé qua xem thử.

Vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy a phụ a nương đang đứng ở đầu ngõ cách Lục phủ không xa, đang nhìn về phía Lục phủ, nhìn thấy ta, liền vội vàng nghênh đón.

"A phụ, a mẫu, sao mọi người lại tới đây? Tại sao không phái người đến nói trước với con để tiếp đón mọi người? Mau vào nghỉ ngơi đi, mọi người chắc hẳn đã mệt lắm rồi."

Ta thấy bên cạnh bọn họ không có ai, đoán chừng là đã tiết kiệm tiền tự mình tới đây, cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng.

Mỗi dịp lễ Lục gia đều tặng rất nhiều quà như vậy, chỉ là bọn họ có thói quen dành dụm, chưa bao giờ đem ra dùng.

"Nương không mệt, ta với phụ thân con ở nhà sốt ruột, muốn ra ngoài đi dạo thôi."

A nương lau mồ hôi trên trán, ngồi xổm xuống, mở chiếc túi vải trên mặt đất, lấy ra một chùm nho cho ta.

"Thư nhi, mấy ngày trước ta thấy con nhìn chằm chằm vào cây nho trong viện, lúc đó còn chưa chín, mấy ngày nay đã chín liền bảo a phụ con nhanh chóng hái xuống, còn có dưa lê, con đang mang thai dễ thèm ăn, đây đều là những thứ được trồng ở nhà..."

A nương còn chưa kịp nói xong, kể từ khi mang thai, tính cách của ta rất nhạy cảm, động phải một chút liền rơi nước mắt. Thậm chí, Lục Kiến Thanh còn nói rằng ta hiện giờ giống như một cái túi khóc nhỏ.

Lúc này, nghĩ đến cảnh a phụ a nương vác đồ nặng như vậy đi bộ một quãng đường xa, ta liền không cầm được nước mắt.

A phụ a nương nuôi nấng ta khôn lớn, ta đã lập gia đình bọn họ vẫn luôn canh cánh ở trong lòng lo lắng cho ta.

Lão mẫu nhất bách tuế, thường niệm bát thập nhân*, một chút cũng chưa trưởng thành.

(*) Nguyên văn là 老母一百岁, 常念八十儿 câu này trích trong bài "Khuyến hiếu ca" hay "Bài ca khuyến khích lòng hiếu thảo", câu này có ý nghĩa là đứa con trong mắt mẹ luôn là một đứa trẻ, dường như sẽ không bao giờ lớn lên. Vì vậy, dù đã trăm tuổi, bà vẫn luôn nghĩ đến đứa con tám mươi tuổi của mình, cảm thấy nó không thể tự chăm sóc bản thân, vẫn cần được mình chăm lo như thể nó mới tám tuổi.

Công ơn của bọn họ cả đời này ta sợ rằng sẽ không thể báo đáp hết được.

31.

Lục Kiến Thanh luống cuống tay chân lau nước mắt cho ta, dỗ dành ta như một đứa trẻ.

A nương nhìn thấy ta cư xử giống trẻ con như vậy, hốc mắt phiếm hồng, mở miệng răn dạy ta: "Nha đầu kia, đều sắp làm mẹ của một đứa con rồi, sao tính tình vẫn như con nít thế?"

Ta biết, nàng chỉ lo ta không hiểu phép tắc, nếu bị Lục gia ghét bỏ, nàng lo cuộc sống sau này của ta sẽ gặp khó khăn.

"Phụ thân, mẫu thân, ngày mai là Trung Thu. Vốn dĩ ngày mai con muốn cùng Vọng Thư trở về cùng hai người đón Tết, hiện tại hai ngươi đã đến vừa vặn Vọng Thư không cần phải bôn ba, mau vào phủ đi, uống một ngụm trà rồi từ từ nói chuyện."

Nói xong, Lục Kiến Thanh đỡ a phụ a mẫu vào phủ.

"Kiến Thanh, không cần, ta cùng nhạc mẫu con tới đây thăm các con thôi, trong nhà gà vịt ngỗng còn chưa cho ăn, chúng ta phải về."

A phụ sợ gây phiền toái cho Lục gia, sợ Lục gia ghét bỏ bọn họ rồi ghét lây sang cả ta, vội vàng kiếm cớ phải về nhà.

"Ông thông gia, bà thông gia, sao vừa đến đã muốn đi?"

Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Lục phu nhân.

Ta quay đầu lại, chỉ thấy Lục phu nhân vội vàng bước tới, kéo tay a nương đi vào trong phủ.

"Sáng sớm ta đã phân phó hạ nhân, ngày mai sẽ đón các ngươi đến cùng nhau ăn

Tết, mau vào trong phủ đi, nước trà đã pha sẵn rồi. Từ sau Tết Đoan Ngọ đã lâu rồi chúng ta không gặp lại nhau, đã lâu vậy rồi hôm nay phải trò chuyện thật tốt."

A phụ a nương thấy Lục phu nhân đích thân ra mời, đương nhiên họ không thể tiếp tục từ chối.

"Bà thông gia quá khách khí rồi, Tết Đoan Ngọ chúng ta cũng đã tới đây làm phiền đã lâu, bây giờ lại còn phải làm phiền ngươi, thật sự là rất áy náy"

A nương nương lúng túng đứng một chỗ, tay chân cũng không biết phải đặt ở đâu.

"Tại sao lại nói như vậy, đều là người một nhà, mời vào."

Thấy Lục phu nhân đối đãi với a nương của ta vô cùng thân thiện, ta lại suýt nữa bật khóc.

"Vọng Thư ngoan, đừng khóc nữa, trái tim ta đều bị nàng khóc cho tan nát rồi này." Lục Kiến Thanh ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ nước mắt lưng tròng của ta, vội vàng mở miệng dỗ dành.

"Thực xin lỗi..." Ta nhỏ giọng xin lỗi, giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, trong lòng cảm thấy thực sự có lỗi.

Ta cũng không muốn khóc, trước đây căn bản ta cũng không thích khóc, bị Quý Thần Phong đổ oan hay xúc phạm như vậy ta cũng chưa từng khóc. Mấy ngày gần đây, ta càng ngày càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

"Ta và nàng là phu thê, sao lại nói khách sáo như vậy? Phụ thân nàng chính là phụ thân ta, nương nàng cũng chính là nương ta, đương nhiên phải đối xử tốt với bọn họ, nàng không cần xúc động như vậy."

Ta nghe vậy, những giọt nước mắt đang cố kìm lại trong nháy mắt lại rơi xuống, lao vào trong lồng ngực hắn.

"Lục Kiến Thanh, chàng thật là một người tốt."

32.

Tết Trung Thu, đêm đoàn viên.

Một ấm nước trà, vài chiếc bánh trung thu, cả nhà ngồi quây quần trong đình viện hoa viên, ngắm trăng trò chuyện.

A phụ là tú tài, biết vài chữ, ngâm thơ đối cũng không thành vấn đề. Hắn cùng Lục lão gia chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, đã uống quá chén, bắt đầu ngươi một câu ta một câu ngâm từng bài thơ.

Ta mới phát hiện, sở dĩ Lục Kiến Thanh thích ngâm thơ đến vậy là vì chịu ảnh hưởng từ Lục lão gia.

Hoa quế trong đình việc tỏa ra hương thơm ngát, tiếng cười nói rộn ràng, nhàn nhã thoải mái.

A phụ chơi cờ luôn thua Lục Kiến Thanh một cách dễ dàng, hai ngày qua, Lục Kiến Thanh vậy mà biết cách thả nước cờ, hôm nay vẫn để a phụ ta thắng hắn mấy bàn.

Ta xoa bụng, Lục Kiến Thanh nhẹ nhàng xoa tay ta. Đây là Tết Trung Thu đầu tiên chúng ta trải qua cùng con.

Lục Kiến Thanh nở nụ cười, dung mạo dịu dàng như gió đêm mùa hạ, ôm ta vào lòng, tựa cằm lên trán ta.

"Tháng năm năm sau chúng ta có thể gặp mặt con của chúng ta rồi. Nếu là con trai nhất định sẽ dịu dàng lương thiện giống nàng, nếu là con gái, cũng sẽ thông minh khéo léo giống nàng."

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy niềm mong mỏi trong mắt hắn.

Thực ra, mỗi ngày hắn đều nhìn ta dịu dàng như vậy, chỉ là tình ý nồng nàn trong mắt hắn lúc này so với ngày thường còn khiến ta càng không thể tự mình kìm chế.

"Ta cùng đứa nhỏ phải cùng nhau ở bên Vọng Thư thật lâu thật lâu, cùng nhau trải qua Tết Đoan Ngọ, cùng nhau trải qua Tết Trung Thu, ngắm hoa đăng vào Tết Nguyên Tiêu, còn phải đốt pháo hoa đón năm mới."

"Nhỏ giọng chút, có nhiều người ở đây như vậy." Ta vội vàng bịt miệng hắn, may mắn không có ai chú ý đến chúng ta.

Lục Kiến Thanh nắm lấy tay ta trong lòng bàn tay, cúi đầu hôn nhanh lên môi ta, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta còn nghiêm túc nói.

"Từ nay về sau, dù mặt trời mọc hay lặn, dù mưa xuân hay tuyết đông, ta đều muốn được ở bên Vọng Thư."

33.

Bốn tháng sau, bụng của ta bắt đầu lộ rõ.

Khi đang nhàn nhã không có việc gì làm ngồi trò chuyện, ta hỏi Tam di nương vì sao nàng lại dám liều lĩnh như vậy, làm ra chuyện mắng Quý gia trước mặt nhiều người.

Nàng cười thần bí, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Ta có tiền, đương nhiên là không sợ. Nếu Lục lão gia hưu ta, ta sẽ tìm được người tốt hơn hắn."

Ta bối rối, thấp giọng hỏi nàng: "Không phải tiền bán muối lúc đó đều bị tịch thu cả rồi sao?"

Nàng ngạc nhiên nhìn ta, hết nhìn trái lại nhìn phải, ngoắc tay ra hiệu cho ta ghé tai lại gần: "Con không giấu quỹ đen à?"

"Ta? Ta không giấu nha." Ta thành thật trả lời, cũng kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Nếu hiện tại không phải Tam di nương không nói cho ta biết chuyện quỹ đen, ta căn bản cũng không biết nữ nhân còn phải giấu tiền riêng.

"Ngốc nghếch, đây chính là nữ nhân chuẩn bị kho bạc nhỏ cho mình, sau này nhớ phải giấu đi, có nghe rõ không?"

Tam di nương sắc mặt hiếm khi nghiêm túc, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại, cực kỳ bất mãn vì sao ta lại ngốc như vậy.

Nhị di nương ngồi cạnh vẻ mặt tràn đầy ý cười dịu dàng, trên tay đang khâu chiếc yếm cho con của ta, nhìn thấy cảnh này thì buồn cười.

Ta liên tục gật đầu, lời dạy của Tam di nương chắc chắn không sai, cho nên ta thật thật thật thật thật cẩn thận ghi nhớ trong đầu.

34.

"Vọng Thư, vẻ mặt nàng nhìn thật đắc ý, hôm nay Tam di nương lại dạy nàng cái gì?"

"Hả? Không có nha, chỉ là mấy chuyện thầm kín của nữ nhân thôi."

Ta ngồi cạnh hắn, vẻ mặt ngẩn ngơ, cảm giác như bị người khác nhìn thấu tâm tư, vội vàng che dấu.

"Tâm tư của nàng hiện rõ hết trên mặt kìa."

Lục Kiến Thanh cười đến là vui vẻ, đặt cuốn sổ sách trong tay xuống, đi tới vòng tay qua eo ta, lỗ tai nhẹ nhàng áp lên bụng ta.

Ta nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, cảm thấy như đang trải qua những năm tháng yên bình hạnh phúc.

Lục Kiến Thanh đột nhiên đứng dậy bế ta đặt lên giường, tay bắt đầu cởi quần áo của ta, ta giữ chặt tay hắn, trừng mắt nhìn hắn.

"Lục Kiến Thanh, rõ ràng là đang ban ngày ban mặt..."

"Ta muốn nghe xem lúc này nàng đang suy nghĩ điều gì, có phải giống như lời con nói với ta hay không."

Lục Kiến Thanh lại nghiêm túc nói.

Ta cảm thấy không thể tin được, làm sao một đứa bé năm tháng tuổi lại có thể nói chuyện được?

Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt có vẻ rất nghiêm túc của hắn, tóm lại tạm thời cảm thấy có thể tin tưởng hắn thêm một lần.

Nhưng rất nhanh chóng liền ý thức được, Lục Kiến Thanh là một kẻ đại lừa đảo, hắn nhìn qua trông có vẻ thành thật, trên thực tế không hề thành thật chút nào.

Mấy ngày nay, ta sợ hắn làm tổn thương đến đứa nhỏ vẫn không cho hắn chạm vào, hắn liền tìm đủ mọi cách để lừa gạt ta.

Bị hắn trêu chọc đến xấu hổ nóng bừng cả người, ta lại bắt đầu nhớ tới Lục Kiến Thanh ngốc nghếch trước đây, dù sao hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời ta.

Hiện tại đây quả thực là con cáo đội lốt cừu mà thôi.

Quá tinh ranh rồi, ta luôn bị mắc mưu của hắn.

"Vọng Thư ngốc..."

Vành tai ta đau đến tê dại, bên tai vang lên tiếng Lục Kiến Thanh nhẹ nhàng nỉ non.

Không sai, lời hắn nói một chút cũng không sai chút nào.

Hiện tại đem ra so với hắn, ta càng giống một đứa ngốc hơn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang