1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Tôi đã xuyên vào vai tổ mẫu ích kỷ trong một cuốn tiểu thuyết điền văn. Mặc dù là tổ mẫu ruột của nữ chính nhưng tôi lại không có kết cục tốt, chỉ xuất hiện ba chương đã bị bay màu.

Nguyên nhân đơn giản là do nữ chính xuyên không đến, cô ta khác với những nữ chính lương thiện khác, cô ta cực kỳ thù dai.

Mấy ngày trước khi cô ta ngã xuống nước, cơ thể vốn đã cứng đờ lại sống lại.

Quả nhiên, sau khi cô ta sống lại thì việc đầu tiên cô ta làm là vứt bỏ cái bát cũ trong nhà rồi lên núi đào một đống khoai dại mang về, để tôi không nhìn thấy, cô ta đã phơi khoai ở nhà thímVương bên cạnh.

"Mẫu thân, Tiểu Đoá đã chết một lần rồi, con không muốn nó phải sống những ngày cực khổ nữa, vẫn nên ra riêng thôi."

Đại lang chất phác này của nguyên chủ đột nhiên có ý tưởng này, tối hôm đó đã đến trước mặt tôi nhắc đến chuyện ra riêng.

Có lẽ là do tôn nữ Trần Đóa Đóa của tôi muốn khởi nghiệp.

Vì vậy tôi gật đầu đồng ý nói: "Nếu con đã muốn ra riêng rồi, thì ruộng đất trong nhà con lấy một nửa đi, sân phía đông có hai phòng cũng tiện cho gia đình con sống ở đó. Đệ đệ con đang học ở xa không thường xuyên về nhà được, nên nó cũng không làm ruộng được."

"Một nửa ruộng để lại, ta có thể còn có miếng ăn."

Khi tôi xuyên qua, ông cụ đã chết từ lâu.

Đợi bọn họ dọn đi rồi thì tôi có thể công khai mang theo hũ bạc vào thành sống cùng nhị lang.

Nguyên chủ chết quá sớm, căn bản không biết dưới ngôi nhà cũ này còn một hũ bạc lớn. Sau này Trần Đoá Đoá sửa lại nhà cũ nên mới tìm ra hũ bạc này, sau đó cô ta mở tửu lâu trong thành, việc kinh doanh ngày càng phát đạt.

Bây giờ, hũ bạc này vẫn là của tôi.

"Thế còn đệ đệ con thì sao..."

Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt của đại lang, nhưng rồi lại do dự nhìn tôi một hồi lâu, có lẽ bản thân nó cũng cảm thấy khó tin, những lời con gái dạy cũng không thốt ra được.

Hơn nữa, trong lòng nó cũng cảm thấy áy náy, đại lang nghĩ một lúc rồi nói: "Mặc dù con là trưởng tử, nhưng con cũng không thể lấy nhiều hơn..."

Tôi làm sao có thể cho nó có cơ hội hối hận, tôi vội vàng xua tay không ngừng: "Nhà này vẫn do ta quyết định, con cũng không cần mỗi tháng đều nộp lương thực để ăn chung nữa, chỉ cần các con chăm lo tốt cho nhi nữ của mình là được."

"Mẫu thân, mẫu thân làm thế này... thì con không ra riêng nữa."

Không! Xin con đừng như vậy! Chia gia sản vẫn phải chia!

Tôi không muốn trở thành người nổi bật của cái nhà này, rồi lại chết sớm như vậy!

2.

Lúc đầu vì nguyên chủ quá hà khắc với con cháu, thêm vào đó khi đại lang đề cập chuyện dọn ra ở riêng thì nguyên chủ mắng một trận, tức đến mức đột quỵ.

Trần Đoá Đoá thấy vậy liền dùng một ít dược liệu làm nguyên chủ thất khiếu chảy máu mà chết. Ấy vậy mà sau chuyện này, cô ta còn được danh hiếu thảo với trưởng bối.

Bây giờ tôi làm sao có thể bị cô ta làm tức đến đột quỵ? Hiện tại tôi chỉ muốn giữ lấy số bạc này, rồi tránh xa nữ chính Trần Đoá Đoá.

Sau khi chia nhà, tôi trốn trong phòng cả ngày không ra ngoài. Đếm bạc thật sự quá vui vẻ!

Nghĩ đến cái nơi chết tiệt này vẫn chưa có nhà vệ sinh, tôi liền quyết tâm phải dùng tiền để xây một cái nhà vệ sinh.

Đúng lúc tôi đang suy nghĩ nên dùng số bạc này như thế nào thì nghe thấy có người gõ cửa phòng tôi.

"Nãi nãi ơi, người dậy chưa? Con nghe nói người bị bệnh nên con mang ít canh qua cho người uống."

Tôi vội vàng cất hũ bạc đi rồi kéo chăn nằm xuống giường. Mới nằm có một ngày mà cô ta đã nghĩ tôi bị bệnh... haizz...

"Vào đi."

Tôi ngừng cười, bình thản nói: "Không ngờ các con vẫn còn nhớ đến bà già này."

"Nãi nãi, đây là canh bổ khí huyết, người uống nhiều chút đi ạ."

Quả nhiên, có ích mẫu thảo, táo đỏ, rượu nếp, đương quy, hoàng kỳ, còn có thịt gà... Trời ơi, thế này thì bổ quá rồi đó!

Tôi uống cạn một hơi, đã lâu rồi tôi không ăn đồ mặn, uống xong thì miệng cũng đầy hương dầu, bụng cũng ấm áp, rất thoải mái.

Nguyên chủ cả đời đều làm nông cho nên cơ thể vẫn còn rất khỏe.

"Tôn nữ ngoan, canh gà này chắc tốn không ít tiền nhỉ?"

Tôi biết, đây là con gà mà con dâu tôi nuôi gần nửa năm, Trần Đoá Đoá này đúng là tốn không ít dụng tâm.

"Nãi nãi, người vẫn ổn chứ ạ?"

Chắc đây là lần đầu tiên cô ta có ý nghĩ giết người cho nên vẫn có chút lo lắng.

"Rất khỏe. Trong bụng thấy thoải mái lắm."

Trần Đoá Đoá dường như có chút ngạc nhiên với thái độ đột ngột thay đổi của tôi, nhưng vẫn gật đầu, trong chốc lát cô ta bỗng bật khóc.

"Nãi nãi ơi, ruộng trong nhà cần trồng nhưng lại không còn hạt giống, nên con muốn vào trong thành để mua."

"Thóc giống vụ mùa năm ngoái không còn nữa sao? Sao lại phải tốn tiền đi mua? " Tôi lại hỏi.

"Nãi nãi ơi, lúa bây giờ bán cũng không được bao nhiêu tiền, một năm chỉ thu hoạch được một lần, ngoài ăn cơm ra thì chẳng làm gì được."

3.

"Vậy bây giờ con muốn trồng gì?"

"Trồng hoàng kỳ ạ!"

Tôi "ồ" một tiếng... Tay run run lấy một lượng bạc từ trong hộp gỗ ra, nói với cô ta: "Ta không hiểu những thứ đó, ta chỉ còn có bấy nhiêu thôi, con cầm hết đi. Chỗ ta vẫn trồng lúa thì tốt hơn, còn đất của nhà các con thì các con muốn làm gì thì làm."

Hoàng kỳ a... Lúc đói kém, ăn hoàng kỳ có no được không?

Trần Đoá Đoá đạt được mục đích, liên tục cúi đầu nói cái gì mà muốn báo đáp tôi.

Tôi nói không cần báo đáp chỉ cần viết giấy nợ là được.

Trần Đoá Đoá quá tự tin, viết vội một tờ giấy nợ rồi đưa cho tôi, tôi cầm giấy nợ nhìn kỹ một lúc rồi hỏi: "Tôn nữ ngoan, con biết viết chữ từ khi nào vậy?"

Trần Đoá Đoá nghe xong liền hoảng hốt, cười nói: "Con tình cờ thấy vài cuốn sách của nhị thúc nên học một chút."

"Ồ..."

Tôi lập tức gọi đại lang và con dâu đến, tôi cầm giấy nợ khen họ: "Đại lang, con dâu, các con xem này, giấy nợ này..."

Đại lang cầm giấy nợ, trên đó là một hàng chữ đẹp đẽ, vẻ mặt mơ hồ: "Mẫu thân, trên này viết gì vậy ạ?"

Tôi vỗ đùi: "Hừ! Mẫu thân cũng không biết chữ thì làm sao biết trên đó viết gì cho được! Nhưng con nhìn những chữ này xem có phải là viết rất đẹp đúng không?"

Con dâu lớn ngơ ngác gật đầu: "Đẹp, viết rất ngay ngắn ạ."

Tôi vô cùng đắc ý nói: "Đại lang à, mộ tổ tiên nhà ta cuối cùng cũng thiêng rồi! Chữ này là do Đoá Đoá viết đó!"

"Đoá Đoá!?"

"Đoá Đoá?"

Họ tự nhiên là không tin, nên tôi bảo Trần Đoá Đoá: "Con nói vài câu để phụ mẫu con vui đi."

Trần Đoá Đoá mặc dù không muốn nhưng lời đã nói ra, chữ cũng đã viết trên giấy nên chỉ có thể cắn răng đồng ý.

"Đoá Đoá còn nói muốn trồng toàn hoàng kỳ trên đất, hoàng kỳ thứ quý giá biết bao a! Nên bà già này liền cho nó một lượng bạc rồi! Trẻ nhỏ có ý tưởng, chúng ta là trưởng bối thì cần phải ủng hộ! Hơn nữa Đoá Đoá rất có triển vọng... Đại lang... con sắp được hưởng phúc rồi..."

Tôi vừa nói vừa cảm thán, Trần Đoá Đoá cũng cảm thấy rất tự hào nên đáp trả lời ngay lập tức: "Ngày mai con sẽ vào thành để bàn bạc giá cả với người ta."

4.

Trong sách có viết, lần đầu tiên Trần Đoá Đoá làm ra tiền là nhờ vào hoàng kỳ, nhưng khi đó vì đại lang ngăn cản nên chỉ có thể khai phá một phần đất để trồng, thu hoạch đợt đầu rồi mang đi bán. Sau đó, cô ta chuyển vào trong thành bắt đầu một vài công việc buôn bán nhỏ, do đó cô ta không biết nỗi khổ của việc không có lương thực ở trong làng.

Một năm sau, trời hạn hán lớn, nhưng may là trong làng có trồng lương thực hơn nữa lương thực còn dư thừa, cho nên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Chỉ có hoàng kỳ của Trần Đoá Đoá là trở thành trò cười của cả làng.

Cô ta không có lương thực, cũng không có tiền mua lương thực. Cho nên cô ta phải đi đến từng nhà trong làng để mượn lương thực, nhưng không có ai cho cô ta mượn.

Khi đi qua cửa nhà tôi, tôi nghe thấy cô ta chửi: "Mấy lão già chết tiệt này, đợi sau này khi tôi phát đạt rồi, xem tôi có xử lý hết các người không!"

Trong sách viết, chỉ vì nói thêm vài câu về Trần Đóa Đóa mà chú Vương ở đầu làng đã bị cô ta trả thù điên cuồng, cuối cùng khi dịch bệnh bùng phát, Trần Đoá Đoá còn ép ông ấy phải quỳ xuống dưới đất cầu xin cô ta cho thuốc.

Có lẽ vì cảm thấy mất mặt nên Trần Đoá Đoá không đến gõ cửa nhà tôi. Tôi cũng giả vờ như không biết gì.

Cho đến hai ngày sau, nhị lang của nguyên chủ về nhà nói muốn ăn cơm đoàn viên nên mời cả gia đình nhà đại lang đến, lúc đó tôi mới gặp lại Trần Đoá Đoá.

Vừa thấy đại lang và con dâu, tôi liền bật khóc.

"Ôi trời ơi, mới không gặp các con có bao lâu đâu mà sao các con lại gầy thành thế này rồi? Trong nhà không phải vẫn còn lương thực sao?"

Đại lang quay đầu đi, im lặng không nói gì. Con dâu cả bắt đầu khóc lóc: "Mẫu thân... đều là lỗi của chúng con, Đoá Đoá đứa trẻ này..."

"Đoá Đoá xảy ra chuyện gì hả con?"

Tôi rất lo lắng về tôn nữ này, nghĩ thầm chắc nó lại muốn gây chuyện, nhìn biểu cảm của phu thê đại lang thì chắc chắn là nữ chính lại có ý tưởng mới.

"Nhà đã khổ thế này rồi, mà nó còn nhặt thêm một người mang về. Mẫu thân nói xem..."

"Mẫu thân, chúng con thật sự không còn cách nào nữa nên mới đến đây cầu xin mẫu thân..."

Con dâu cả vừa nói vừa khóc: "Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này Đoá Đoá làm sao thành thân được nữa đây."

Thành thân?

Nữ chính đây không phải đang tự mình tìm phu quân sao?

Chỉ là người phu quân này không nên xuất hiện lúc này mới đúng!

Vì vậy tôi vội vàng đứng lên, đi đến trước mặt đại lang và nhị lang: "Đi, mẫu thân cùng các con đi xem thử xem sao!"

5.

Khi đến sân nhà đại lang, một mùi hôi tanh nồng nặc xộc lên mũi.

Nạn đói vẫn chưa qua, nhà có thêm người là thêm miệng ăn, vì vậy bình thường dù có thấy người chết ngoài đường cũng không có ai đưa người nào về nhà cả.

Tôi run rẩy tiến lại gần nhìn thì thấy chân hắn ta đã bị lợn rừng cắn nát bấy, dù dáng vẻ có đẹp đến mấy thì người này đã định sẽ bị tàn tật suốt đời.

Hơn nữa, hắn ta lại là đàn ông. Dù cho trước đây hắn có thân phận gì nhưng xảy ra việc lớn như vậy, vẫn sẽ ảnh hưởng rất lớn về tâm lý. Nếu không cẩn thận thì hắn có thể sẽ trở thành kẻ biến thái.

Nhưng Trần Đoá Đoá chắc chắn là không quan tâm đến điều đó. Cô ta thấy chúng tôi đi tới, vội vàng đưa lương thực trong tay cho đại lang rồi che chắn trước người đàn ông, nói từng câu từng chữ cầu xin nhưng từng câu từng chữ đều là đang ép buộc đạo đức:

"Phụ thân! Mẫu thân! Đây là lương thực con đổi được từ ngọc bội trên người của huynh ấy! Xin hãy cứu huynh ấy!"

"Đoá Đoá!"

"Con ơi, con làm như vậy là không đúng, sao con lại có thể tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy?" Tôi cau mày nói.

Phải biết rằng, nếu người mà cô ta cứu là người tốt thì không sao nhưng nếu hắn là một ác nhân, vì một cái ngọc bội mà giết cả nhà chúng tôi thì thật sự rất không đáng.

"Huynh ấy là do con cứu! Chỉ do thời thế bây giờ đang rối loạn mà thôi! Huynh ấy chắc chắn sẽ biết ơn con suốt cả đời này!"

Tôi bất lực đảo mắt. Đúng đúng đúng, con nói gì cũng đúng hết.

"Thôi, đồ con cũng đã lấy của người ta rồi thì ta cũng không còn gì để nói nữa. Chỉ là trong nhà tự dưng có thêm một người đàn ông như vậy, thì nhi nữ trong nhà cũng khó tránh khỏi bị vài lời đàm tiếu." Tôi khuyên con dâu cả.

Đại lang gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi hỏi tôi: "Mẫu thân ơi, vừa hay nhị đệ cũng đã trở về nên chúng con có thể không ra riêng nữa được không? Con thấy cả nhà chúng ta ăn cơm cùng nhau vẫn vui vẻ hơn."

Trong đầu tôi bỗng chốc căng thẳng!

Gì cơ? Lại còn muốn quay về nhà ăn bám cơ à? Sao có thể thế được!

Tôi quay lại ra hiệu cho nhị lang vừa về, rồi nói: "Cũng không phải là không được nhưng mà... Ta đang có điều lo nghĩ... À, hay là cả nhà chúng ta cùng nhau gom góp tiền cho nhị đệ con cưới thê tử đi, ta đang sốt sắng cho chuyện gia thất của nó lắm!"

6.

Nhị lang từ nhỏ đã lanh lợi, vừa nghe thấy tôi nói vậy liền gật đầu phụ họa ngay.

"Bằng hữu của con đều đã thành gia lập thất, chỉ có con còn chưa có mối nào mà con cũng đến tuổi lập gia thất rồi. Vừa hay hôm nay Đoá Đoá đi bán chiếc ngọc bội này chắc vẫn còn dư chút đỉnh."

Nhị lang còn hăng hái hơn cả tôi, về khoản tính toán này, tôi rõ ràng là không bằng nó.

Trần Đoá Đoá làm sao có thể đưa thêm tiền! Đây đều là vốn làm ăn của cô ta mà!

"Đúng vậy đúng vậy, trong tay ta vẫn còn giữ tờ giấy nợ mà lúc trước Đoá Đoá để lại." Trần Đoá Đoá vừa nghe thấy tôi nói như vậy liền lo lắng.

"Nãi nãi, người không thể làm thế được, bây giờ nhà con khó khăn như vậy thì làm gì có dư đồng nào."

"Nhưng tiền cưới hỏi cho nhị thúc con, ta bên này..." Tôi xoa tay, vẻ mặt khó xử.

"Con cũng sắp đến tuổi xuất giá rồi, nãi nãi. Vậy người không định chuẩn bị một ít của hồi môn cho con sao?"

Tôi liếc nhìn người nằm bên trong thầm nghĩ xem ra cô ta đã chọn được đối tượng cho mình rồi, thậm chí cô ta còn bắt đầu tính toán đến của hồi môn.

Không cần tôi nói gì thì đại lang là người đầu tiên sa sầm mặt: "Thân là nữ nhi, nói cái gì vậy hả! Chuyện cưới gả này phụ mẫu chúng ta còn chưa quyết định mà con tự ý nói bậy nói bạ cái gì đó hả, con không biết xấu hổ à!"

Trần Đoá Đoá dù bị mắng thẳng vào mặt nhưng vẫn rất cứng đầu nói: "Nữ nhi lớn rồi cũng sẽ xuất giá mà, hơn nữa nếu sau này con giàu sang phú quý, chẳng lẽ lại thiếu phần mọi người sao? Nãi nãi chuẩn bị trước của hồi môn cho con thì có gì sai."

Nhị lang thở hắt ra, quát lớn: "Câm miệng! Trưởng bối đang nói chuyện nào đến lượt con xen vào à!"

Nhị lang này của nguyên chủ bình thường nói chuyện rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó lớn tiếng như vậy. Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Ngay cả Trần Đoá Đoá cũng bị dọa sợ, cô ta mím môi không dám nói gì cả.

"Tuy nhị thúc là con đây vẫn chưa có hôn sự nhưng nếu đứa tôn nữ này đã có ý định đi gả đi như vậy rồi thì tiền mà nó mượn của mẫu thân, mẫu thân cứ coi như là của hồi môn cho nó đi. Đại ca à, đệ nghĩ sau này chúng ta vẫn nên ít qua lại với nhau thì tốt hơn. Nhi nữ của huynh sau này sẽ giàu sang phú quý mà nhà chúng ta lại nhỏ bé như vậy nên không gánh nổi đâu."

Nhị lang nói xong liền nắm lấy tay tôi rồi quay người nhanh chóng rời khỏi nhà đại lang.

Khi về đến nhà của mình, nhị lang mới buông tay tôi ra rồi nhẹ nhàng xoa cổ tay cho tôi: "Mẫu thân, người có đau không ạ? Vừa rồi con đi vội như vậy là do con sợ họ đuổi theo. Con tự ý quyết định như vậy, mẫu thân có trách con không?"

Sao tôi lại trách đứa con ngoan này của tôi được cơ chứ, có đứa con ngoan biết tính toán thế này là phúc tôi và nguyên chủ.

Nhưng tôi không thể biểu hiện ra, dù sao tôi cũng là một người mẹ hiền từ. Tôi có chút khó xử nói: "Vậy bên đại ca con..."

Nhị lang ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Mẫu thân à tối nay chúng ta sẽ vào thành. Người mà con bé Đoá Đoá này mang về không phải người thường. Con sợ... thời gian dài sẽ xảy ra biến cố." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang