1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ta vốn là con gái nhà lành.

Phụ thân ta là người duy nhất trong làng thi đỗ đồng sinh, diện mạo lại tuấn tú, trưởng làng sốt sắng đem ái nữ gả cho phụ thân ta.

Nhưng sau đó, phụ thân ta mãi vẫn không thi đỗ tú tài.

Năm ta mười tuổi, trời tựa như nổi điên.

Mưa lớn rả rích nửa năm, hoa màu ngập úng, mái tranh mốc meo, nước dâng cao.

Ba mẫu ruộng cằn cỗi không thu được hạt thóc nào, nhà không đủ ăn, huống chi là lo cho phụ thân ta đèn sách thi cử.

Mẫu thân ta và phụ thân cãi vã kịch liệt, số chén bát còn lại bị mẫu thân đập cho tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi.

Mẫu thân bỏ đi theo viên ngoại làm ăn trên trấn.

Trước khi đi, nàng điểm mặt mà mắng cha:

"Ngươi chính là một đống bùn nát không đỡ nổi tường, ta mù mắt mới lấy ngươi!"

Cha cầm lấy chiếc bánh ngô đổi bằng chiếc nghiên mực quý nhất cho mẹ, cột sống đã đứng thẳng cả đời liền sụp đổ.

"Là cha... có lỗi với con."

Đây là câu cuối cùng người để lại cho ta.

Con sông dưới núi rất sâu.

Thi thể cha ta chìm tận đáy, không ai dám vớt lên.

Một ngày trôi qua, ta mất mẹ, cha cũng qua đời.

Nhưng người sống vẫn phải tiếp tục bước tiếp.

Hiện nay lương thực quý như vàng, thân thích tránh ta như gặp ôn dịch.

Để tìm đường sống, ta định lên trấn tìm việc, hoặc bán mình cũng được.

Ta đói đến ngất xỉu, ngã trước xe ngựa của nhà Tuần phủ.

"Đây là cô nương nhà ai, sao lại gầy đến thế này?"

May mắn thay, cô nương Ôn gia trong xe có lòng tốt, đưa ta về, cho ta bánh bao ăn.

Có bánh bao ăn, thật tốt.

Đáng tiếc cha không được ăn bánh bao ngon thế này.

2

Phu nhân Ôn gia nghe nói ta đọc được vài quyển sách vỡ lòng, lại biết viết chữ, liền giữ ta lại làm tỳ nữ thân cận cho cô nương.

Sách là cha dạy ta đọc, người nói: "Nữ nhi cũng nên đọc sách."

Ôn cô nương hiệu là Lương, đúng như người, tính tình lương thiện, rất mực khoan dung.

Nàng là một cô nương tốt bụng, đặt cho ta tên "A Trúc".

Còn ký với ta khế ước, không nhập tiện tịch.

Nàng nói: "Nhập tiện tịch rồi, muốn đổi đời rất khó."

Rõ ràng cô nương chỉ lớn hơn ta hai tuổi, nhưng lại đoan trang hiểu lễ, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.

Năm Lương Xuân hai mươi mốt, cô nương mười sáu tuổi, tài danh vang xa.

Thế tử của Hoài Châu phiên vương, Tống Ngọc, tới cửa cầu hôn.

Năm sau, vào tháng Ba, ta theo một trăm hai mươi tám lễ vật, cùng tiểu thư vào phủ Tống Vương.

Thế tử ôn hòa nhã nhặn, tướng mạo đường đường, quả nhiên xứng đôi với tiểu thư nhà ta.

Tiểu thư nghe ta cảm thán, không khỏi che miệng cười khẽ.

"Nha đầu ngốc, trong mắt ngươi ta vẫn là thiên tiên sao?"

Dĩ nhiên, ta gật đầu đồng ý.

"Tiểu thư chẳng kém tiên nữ chút nào."

Nàng cười cong cả khóe miệng.

Lại một mùa xuân, chim én mới về xây tổ dưới hành lang, tiểu thư đặc biệt dặn dò hạ nhân không cần dọn dẹp.

Vì vậy, khi hoa nở rực rỡ nhất, chim én liền sinh ra bầy chim non.

Tiểu thư cũng được chẩn đoán có thai.

Thế tử nghe tin đại hỷ, ban thưởng cho hạ nhân, toàn phủ trên dưới vì đứa trẻ chưa ra đời mà hân hoan vui mừng.

Ta mất một canh giờ trong vườn để tìm bắt ít sâu bọ, lại "khì khì" leo lên thang tre, bò ra hành lang đưa sâu cho bầy chim én nhỏ.

Đế giày dính bùn, trở nên trơn trượt, chỉ trong chớp mắt ta đã theo thang tre trượt xuống, khiến ta hoảng sợ.

Ta hô lớn kinh hãi.

Đột nhiên có người giơ tay đỡ lấy mông ta.

Quay đầu nhìn, là nhị công tử.

Là em ruột của thế tử, Tống Thanh.

......

Thật chết người.

Chi bằng để ta ngã chết đi còn hơn.

3

"Thất lễ..."

Tay hắn hơi cứng đờ, rất ngượng ngùng.

Ta cũng đỏ mặt tía tai, ngay cả đầu tai cũng nóng bừng.

Nhị công tử và thế tử tuy rất giống nhau, nhưng hắn lại không giống với sự nhã nhặn của thế tử.

Nhị công tử đầy vẻ thanh niên phơi phới, như mặt trời rực rỡ, khiến người khó quên.

Khi đã đứng vững, ta vội vàng hành lễ cảm ơn rồi chạy đi như trốn.

Ngoảnh lại, tựa hồ thấy thiếu niên đứng ngơ ngác ở đó cũng đỏ mặt.

Ngày thứ năm tiểu thư chẩn đoán có thai, bắt đầu nghén.

Nôn mửa kinh thiên động địa, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, cả người gầy rộc đi.

Ôn phu nhân ngồi xe ngựa tới thăm tiểu thư, xót xa tự mình vào bếp nấu một bát canh cá viên tam tươi.

Tiểu thư quả thực có thể nuốt được chút ít.

Ôn phu nhân không thể ở lâu, vì vậy nửa tháng này bà tự tay dạy ta không ít món ăn.

Ta học chăm chú nhất chính là bát canh cá viên ấy.

Cá được lọc xương, dùng sống dao đập nát, trộn đều rồi nặn thành viên.

Thế tử tìm thợ mộc để dẫn nước vào sân vườn, nuôi những con cá béo dùng để làm cá viên.

Ta đang ngồi bên bờ ao rải thức ăn cho cá, thì nghe tiếng bước chân từ xa đến gần.

Quay đầu lại, là nhị công tử vừa từ võ trường trở về, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Cảnh tượng xấu hổ hôm ấy đã bị ta gạt bỏ khỏi đầu, ta đứng dậy hành lễ, hắn khoác tay nói:

"Không cần khách sáo như vậy."

"Nhìn ngươi nuôi cá khá lắm, có bí quyết gì không?"

Ta thật thà đáp: "Cũng chẳng có gì, chỉ là tốn công chút thôi."

"Ồ? Nói chi tiết ta nghe xem?"

"Mỗi ngày cho ăn một lần, ba ngày kiểm tra ao một lần."

Ta ngừng một chút, lại nói.

"Nếu không được, thì bảy ngày thay một mẻ cá."

Hắn nghe xong bỗng nhiên cười lớn, hướng về phía bên kia nói:

"Tẩu tẩu, nha đầu này đúng là thú vị."

Thì ra là thế tử cùng tiểu thư đi ngang qua.

Ta vội vã rải hết thức ăn còn lại trong tay, đứng ngay ngắn chờ đợi.

Tiểu thư cười nhẹ, mềm mại như gió xuân.

"A Thanh, cùng dùng bữa đi, ngươi cũng thử tay nghề của nha đầu này xem."

Khi ta đang tìm lưới để bắt cá trong ao, nhị công tử liền đưa tay cướp lấy.

Hắn cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo—

"A Trúc, để ta thử xem!"

Hoàng hôn buông xuống, những giọt nước bắn tung tóe làm mặt ao lấp lánh, thiếu niên công tử như làn nước này, sáng ngời rực rỡ, ngay cả tóc cũng lấp lánh ánh sáng.

Ta không thể cười nổi.

Chỉ vì hắn hành động thô bạo, quậy phá làm ta mất gần mười con cá nhỏ.

4

Mùa đông rét buốt, đất trời phủ đầy tuyết trắng, cây khô treo đầy cành băng.

Tiểu thư trải qua một đêm mới sinh được tiểu công tử.

Ta mở cửa, thấy thế tử đứng bên ngoài, mắt mũi đỏ hoe, không biết là do lạnh hay do khóc.

Hắn không thèm nhìn tiểu công tử, lao thẳng vào phòng.

Cũng không uổng công tiểu thư cố gắng sinh con cho hắn.

Nay tiểu thư gặp được người tốt, ta có đủ ăn đủ mặc, chẳng còn ngày nào tốt đẹp hơn thế này.

Tiểu công tử như cục bột trắng, thế tử đặt tên cho nó là Tống Ninh.

Nhưng ngày thường, mọi người đều gọi nó là "Bảo Nhi".

Tiểu thư sau khi có quý tử liền trở nên bận rộn.

Bảo Nhi lẫm chẫm đi đến năm ba tuổi, ta ngày ngày ở bên, càng khiến nó quấn quýt ta hơn.

Tiểu thư giả vờ ghen tị, cười nói đùa:

"Bảo Nhi chỉ cần A Trúc, không cần mẹ nữa rồi."

Bảo Nhi bước những bước chân ngắn ngủn, "đùng đùng đùng" lao vào lòng tiểu thư, giọng trẻ con ngây thơ:

"Con yêu mẹ nhất mà!"

Giao thừa, Bảo Nhi kéo tay ta vào thư phòng, cùng nó vẽ tranh, viết chữ Phúc.

Nửa lớn nửa nhỏ như nó làm gì có chuyện nghiêm túc, chỉ là góp vui thôi.

Nhị công tử mua bánh sữa khoai và bánh đường của quán Huệ Tuệ Cát để chọc Bảo Nhi, nó liền ném bút, ôm lấy hộp bánh không rời.

Trong phòng có lò sưởi, tiểu đồng giúp nhị công tử cởi áo choàng lông cáo đỏ, hắn mang theo hơi lạnh đi về phía ta, nhìn thoáng qua bức tranh ta vẽ, ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi vẽ cái gì vậy?"

Ta không biết vẽ, chỉ là bày trò cùng Bảo Nhi, tiện tay vẽ nguệch ngoạc.

Ta thật thà đáp:

"Vẽ điều may mắn."

Nhị công tử cười rộ lên: "Haha, vẽ hay lắm."

Bảo Nhi vừa ăn bánh vừa kêu:

"Nhị thúc thúc, sao chỉ khen A Trúc mà không khen con, con cũng vẽ điều may mắn mà!"

Nghe vậy nhị công tử cười khẩy: "Tiểu tử thối, mau ăn đi. Lạnh rồi sẽ không ăn được nữa đâu."

5

Đêm đến, ta cùng tiểu thư ngồi trong phòng đợi thế tử.

Tiểu thư ôm Bảo Nhi vào lòng dỗ ngủ. Ta tay thêu đôi giày mới cho Bảo Nhi. Tiểu tử lớn nhanh, mỗi ngày một khác, y phục giày dép cũng phải thay thường xuyên.

Tiểu thư ngẩng đầu, dò hỏi ta:

"A Trúc, qua năm ngươi tròn hai mươi, có người nào trong lòng không? Để ta làm mai cho."

Hình bóng thiếu niên chợt thoáng qua trong đầu ta.

Nửa năm trước, lão vương phi đích thân định cho hắn một mối hôn sự rất tốt.

Ta chưa từng có ý nghĩ trèo cao.

Thế gian đối với nữ tử nghiêm khắc, thà kết hôn với người thường còn tốt hơn là bám víu làm thiếp.

Một khoảnh khắc rung động thật không đáng là gì.

Ta thêu xong mũi cuối cùng, cắt đứt sợi chỉ, cười lắc đầu.

Tiểu thư lại nói: "Nếu ngươi muốn ra khỏi phủ tự do, hoặc có kế hoạch gì khác, đừng giấu ta, ngươi biết ta luôn ủng hộ ngươi."

Ân tiểu thư lớn lao, ta khắc ghi trong lòng.

"Nô tỳ nhà không có cha mẹ, họ hàng không có người thân, chỉ có tiểu thư thật lòng đối đãi. Có tiểu thư và Bảo Nhi bên cạnh, cuộc đời này vậy đã đủ rồi."

"Ngươi đúng là ngốc."

Tiểu thư khẽ thở dài, bế tiểu công tử đưa cho ta.

"Bảo Nhi đã ngủ rồi, ngươi cũng cùng nó ngủ đi. Nó một mình ngủ không yên."

Ta đón lấy Bảo Nhi, sửa lại y phục cho nó, rồi quấn thêm lớp chăn mỏng, trong gió lạnh rít qua hành lang.

Không hề hay biết rằng đó là lần cuối cùng tạm biệt tiểu thư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang