1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đêm trước lễ cập kê, trước cửa Khương phủ treo lồng đèn lớn, không khí vô cùng vui vẻ.

Toàn kinh thành đều biết, thứ nữ mà Khương đại nhân thương yêu nhất Khương Tuyết Dung, cũng chính là ta, ngày mai sẽ nghênh đón lễ yến mừng cập kê hoành tráng nhất từ trước đến nay.

Ánh trăng treo trên đầu cành, a tỷ Khương Ngọc Phù mang theo hộp cơm tới nội viện ta: "Tỷ tỷ cố ý mang theo rượu hoa đào muội thích nhất, cùng muội ăn mừng đây."

A tỷ vẫn giống như ngày thường nhéo nhéo chóp mũi của ta, vẫn cười cưng chiều như mọi khi.

Ta cũng như lúc trước ôm cánh tay nàng nũng nịu: "Vẫn là a tỷ hiểu rõ muội nhất."

Thịt rượu bày lên trên bàn, Khương Ngọc Phù phân phó nha hoàn trong phòng ta: "Yên Nhi , Thúy La, các ngươi tới nội viện của ta, đem quà ta đã chuẩn bị cho Tuyết Dung đến đây." Lại đuổi các hạ nhân hầu hạ khác đi, "Hôm nay ta tự mình hầu hạ nhị tiểu thư của chúng ta. Các ngươi đi đi."

Ta ngồi ngồi trước một bàn lớn đồ ăn, ăn gạo nếp nấu hạt sen, nhìn nàng trong trong ngoài ngoài bận rộn bố trí.

Sau hai ba tuần rượu vào, Yên nhi cùng Thúy La vẫn không thấy trở về.

Ta đứa tay xoa trán có chút khó chịu: "A tỷ, rượu này tựa hồ không tốt, đắng lắm, mới uống có chút đã chóng mặt."

Khương Ngọc Phù ánh mắt lóe lên một tia vui mừng, lại giúp ta rót một chén rượu: "Muội muội ngốc của ta, muội còn nhỏ, không hiểu được nhân sinh trăm vị đều không thể thoát khỏi chữ đắng, chữ khổ."

Trong lòng ta cười lạnh, ta như thế nào mà lại không hiểu? Kiếp trước của ta trôi qua thật đúng là quá khổ.

Cho nên một đời này, ta cũng muốn để ngươi nếm thử phần khổ này thử xem.

Ta tính toán thời gian, loạng chà loạng choạng mà đứng dậy: "Muội , muội đi tìm xem hai nha đầu kia làm sao vẫn chưa trở lại, nhất định là mượn cơ hội lười biếng."

Khương Ngọc Phù thấy thế lập tức tới dìu ta, trong mắt tràn đầy vẻ đac nắm chắc thắng lợi trong tay, chỉ là còn không đợi nàng ta kịp đi đến bên cạnh ta, thân thể liền mềm nhũn ngã gục liền.

Ta thu hồi vẻ mặt giả vờ mê mang, cười mỉm, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng: "A tỷ cố ý xếp đặt màn kịch này, vậy tối nay liền tỷ hưởng thụ, chớ lãng phí tâm ý khổ cực bố trí bấy lâu."

Khương Ngọc Phù mặt mũi tràn đầy bối rối, che ngực muốn kêu cứu, nhưng đã nói không ra tiếng.

Chỉ chốc lát sau, nàng liền đã ngủ mê man.

Yên Nhi cùng Thúy La đẩy cửa đi vào, hợp lực đem nàng ta mang lên trên giường, cởi bỏ hết quần áo, ba người chúng trốn ở bên trong buồng sưởi, lẳng lặng chờ người tới.

2.

Khương Ngọc Phù sẽ không bao giờ ngờ tới, ta trùng sinh lại vào sáng sớm hôm nay.

Ta đã sớm chuẩn bị giải dược tốt, cùng Yên Nhi và Thúy La uống, vừa chuẩn chuẩn bị thuốc mê cho Khương Ngọc Phù.

Kiếp trước Yên Nhi cùng Thúy La bị hạ thuốc, hôm sau lại bị phụ thân lấy tội danh " ác bộc", đánh chết tươi.

Một đời này, các nàng đang bị giam ở kho củi mà vẫn tỉnh táo, tùy thời cơ trốn thoát.

Khương phủ náo nhiệt vô cùng, không có người chú ý tới dị thường trong nội viện của ta.

Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng gõ cửa rất nhẹ, sau đó cửa bị đẩy ra, ta nghe được có người nói: "Mời vương gia hưởng thụ."

Thanh âm này ta nhận ra, là gã sai vặt bên cạnh phụ thân .

Người được xưng là vương gia kia , là tiểu nhi tử Thái hậu thương yêu nhất Tần Mục, cũng là kẻ tiếng tăm hôi thối nhất trong kinh thành, nổi tiếng là ác bá.

Trong phòng tối như mực, Tần Mục cũng không phát hiện người trên giường cũng không phải là ta.

Hắn nhanh chóng cởi y phục, nhào lên trên giường chui vào ôm lấy Khương Ngọc Phù bên trong chăn nhung: "Tiểu mỹ nhân, nhớ nàng ghê hôm nay rốt cục rơi vào trong tay gia. Gia sẽ dạy ngươi thế nào là khoái hoạt."

"Ngày bình thường trưng ra một bộ đại gia khuê tú, chẳng qua chỉ là một ả thứ nữ có giá đỡ lớn chống lưng mà thôi."

"Bỏ ra gia hai mươi vạn lượng, xem như mua được ngươi."

Những này ô ngôn uế ngữ này chui vào tai ta, trong lòng ta hình như có một đám lửa, thiêu đến đâu thấu tâm can.

Kiếp trước ta vốn tưởng rằng chỉ là Khương Ngọc Phù hại ta. Nàng chuốc mê, để Tần Mục làm ô uế ta, hôm sau lại cố ý làm vỡ lở chuyện xấu xa này, phụ thân giận dữ đem ta đưa đi vương phủ, đuổi ra khỏi gia môn.

Ta một mực không hiểu, phụ thân vì sao không nghe ta giải thích, vì sao chưa từng đi thăm ta.

Về sau ta đã hiểu, cái tiết mục hãm hại này, Khương Ngọc Phù đang nhắm vào Tống Sơ Niên, mà phụ thân, bị hai mươi vạn lượng bạc mua chuộc.

Ta còn đang miên man nghĩ về kiếp trước, đột nhiên cảm giác trên tay ẩm ướt có nước mắt rơi trên mu bàn tay.

Yên Nhi khóc rồi, nàng đau lòng thay ta.

Thúy La chăm chú che tai của ta không cho ta nghe.

Ta nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của hai người, ra hiệu ta không sao.

Mỗi chữ Tần Mục nói, đều giống như một cây đao, chám vào lòng ta từng nhát, tí tách tí tách chảy máu, thấm đến ngũ tạng lục phủ, đau đến mức ta cảm như không thở nổi.

Rốt cục, đến khi hắn xong việc ngủ thật say, ta cùng Yên Nhi , Thúy La từ sau cửa sổ đi ra, thừa dịp còn đang đêm, ra khỏi phủ.

3.

Chúng ta một đường thẳng đến Chu phủ, Đích nữ của Chu phủ, Chu Mạt Như là bạn thân của ta, cũng là trước mắt là người duy nhất ta có thể tín nhiệm.

Đến Chu phủ, ta đem chuyện đêm nay nói rõ, Mặc Như tức giận đập vỡ hai giá nến bằng ngọc : "Quá vô liêm sỉ, quả thực quá vô liêm sỉ. Vì sao lại có dạng phụ thân bán nữ tử, tỷ tỷ hại muội muội. Nàng ngày bình thường đối với ngươi tốt như vậy, lại đều là giả vờ giả vịt."

Đúng vậy a, sao trên đời lại có người cha nào mang con đi bán chứ?

Kiếp trước Tần Mục muốn nạp ta làm thiếp, phụ thân biết ta thà chết cũng sẽ không đáp ứng, nhưng ông ta lại để ý đến hai mươi vạn lượng bạc mà Tần Mục hứa hẹn. Cho nên khi Khương Phúc Ngọc đánh thuốc mê ta, mang ta và hắn gạo nấu thành cơm, ông ta không có phản đối.

Nếu như ta vì mặt mũi cam chịu đi theo, xem như là đúng ý của ông ta.

Nếu ta không chịu, ông ta liền cùng ta đoạn tuyệt quan hệ, còn có thể có cái thanh danh "trị gia nghiêm cẩn" . Ta không có nhà ngoại dựa vào, liền dễ dàng trở thành đồ chơi trong tay Tần Mục, rốt cuộc đánh không lại ông ta.

Kế sách này, Tần Mục cũng tình nguyện tham gia vào, dù sao thanh danh của hắn đã không thể thúi hơn, hắn không để ý, hắn chỉ muốn đạt được ta.

Thế là chỉ cần một bình rượu hoa đào, phụ thân có tiền, a tỷ diệt trừ được tình địch, hai người ta tín nhiệm nhất, liên thủ đem ta đẩy vào địa ngục trần gian.

"Cô nương, nếu đau lòng quá thì cứ khóc đi." Thúy La thấy ta không nói lời nào, cầm tay của ta nghẹn ngào nói.

"Những lời kia, bẩn thỉu đến cực điểm, may mà cô nương nhà chúng ta thông minh dự liệu được, sớm chuẩn bị giải dược, mới bảo vệ được sự trong sạch."

Ta nhìn Thúy La, trong lòng vô cùng khó chịu.

Nha đầu ngốc của ta còn đang tưởng ta vì phải nghe thấy những lời d.â..m dậ..t kia mà cảm thấy khổ sở, lại không biết kiếp trước ở vương phủ hai năm, những lời này đối với ta mà nói chỉ là chuyện thường ngày.

Ta nhè nhẹ lau sạch nước mắt rớt xuống của Thúy La: "Không có sao mà. Người khác hại chúng ta, chúng ta liền đáp trả."

Mặc như nhẹ gật đầu: "Tốt, ngươi nói xem đánh như thế nào? Đao thương côn bổng, ta định đưa ngươi đi đánh tới khi ngươi hả giận mới thôi." Nói xong không suy nghĩ liền thuận tay cầm lên một dao găm ngắn lên.

Ta nhịn không được cười ra tiếng: "Đương nhiên sẽ không công khai đánh nàng ta một trận rồi, ta, sẽ để cho nàng sống không bằng chết."

"Tốt, đều nghe ngươi. Vậy ngươi có nói cho Tống Sơ Niên hay không? Có hắn làm chỗ dựa, chắc hẳn phụ thân ngươi cũng sẽ phải dè chừng ngươi mấy phần."

Ta lắc đầu: "Hiện tại chưa phải thời điểm đi tìm hắn."

Kiếp trước sau khi ta bị đuổi ra khỏi nhà, tìm cách thoát khỏi tầm kiểm soát của Mục phủ, đi tìm Tống Sơ Niên. Nhưng cửa lớn Tống phủ đóng chặt, mặc ta làm sao gõ đều không mở cửa.

Thẳng đến chạng vạng tối, quản gia mới mở cửa truyền lời: "Công tử nhà ta, là được Thánh thượng trọng dụng, tương lai còn muốn thăng tiến trên con đường quan lộ. Bây giờ toàn bộ kinh thành đều biết chuyện phong lưu của ngươi, công tử nói ngươi không biết kiềm chế, thân thể đã ô uế, không xứng với công tử."

"Về sau, đừng tới nữa."

Ta nhịn một ngày nước mắt cuối cùng nhịn không được, rơi xuống.

Người khi còn bé đưa cho ta kẹo đường hình Bạch nương tử, nói sau này lớn lên vô luận ngàn khó vạn hiểm đều muốn cưới ta, nói sẽ bảo vệ ta một đời chu toàn, đợi sau lễ cập kê của ta sẽ liền mười dặm hồng trang cầu hôn, hắn không tin ta.

Hắn chê ta ô uế.

Nhưng ta không bẩn ta sạch sẽ không thẹn với lương tâm, bẩn, là kẻ đã rắp tâm hại ta.

Dựa vào cái gì ta một cái người bị hại, biến thành đượng ngàn người chỉ trỏ sỉ nhục.

Ta từ rời Tống phủ, liền thấy Tần Mục đứng ở đầu phố, hắn cười lạnh: "Khương Tuyết Dung, ngươi còn có thể trốn ở đâu được đây?"

Từ đây, ta rốt cuộc chưa từng gặp lại Tống Sơ Niên nữa.

4.

Hôm sau, ta cùng Mặc Như cùng ngồi xe ngựa của Chu phủ về Khương phủ

Khương phủ giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, ta ngồi ở trên xe ngựa chậm rãi đợi thời cơ.

Nhưng nhanh đến giờ hành lễ, còn không thấy ta đến, phụ thân có chút gấp: "Ngọc Phù, con mau quay trở lại gọi muội muội của con đi. Đều tại ta, ngày bình thường làm hư đứa nhỏ này, hôm nay quan trọng mà lại cũng nằm ỳ."

Nhưng nói dứt lời, ông ta mới phát hiện, Tống Ngọc Phù không có mặt ở đây.

Tối hôm qua Khương Ngọc Phù không có trở về, trong nội viện nàng không một người bẩm báo, đây cũng là điều ta đã dự liệu được từ trước. Khương Ngọc Phù tính tình kiêu ngạo độc ác, ngày thường thường xuyên đánh chửi hạ nhân, nha hoàn thiếp thân cũng bị cắt xén tiền lương, hàng tháng phạt quỳ.

Bởi vậy, dù là nàng một đêm chưa về, bọn hạ nhân cũng đều thừa cơ hưởng thụ thanh nhàn, không ai quan tâm nàng.

"Đi đi đi, chúng ta cùng đi đánh thức cái nha đầu lười biếng này." Mạt Như mở miệng cười chào hỏi đám người.

Nàng đẫ thay thế vai diễn của Ngọc Phù lúc trước.

Nhưng khi mọi người đẩy mở cửa phòng , cảnh tượng nhìn thấy chính là quần áo xốc xếch trên giường cùng tiếng ngáy như sấm nam tử.

Phụ thân tức giận đến phát run, phẫn nộ quát: "Khương Tuyết Dung! Ngươi đây là muốn mạng của ta ."

Ta mặc chỉnh tề từ sau lưng phụ thân nói: "Phụ thân gọi con? Nữ nhi tối hôm qua tưởng niệm mẹ, về trong nội viện của bà ấy uống một chút rượu, ngủ thiếp đi. Từ hôm nay chậm trễ là nữ nhi sai. Con xin phụ thân trách phạt."

Ta cúi đầu, trên mặt viết đầy áy náy, một bộ dáng như đã biết lỗi.

Nhưng tất cả mọi người hiểu, hiện tại nghiêm trọng hơn chính là, nữ tử nằm trần trụ trân giường đang giơ chân ra kia, là ai.

Một trận ầm ĩ, đã đánh thức nữ tử trên giường, nàng vuốt mắt ngồi dậy, khi nhìn rõ tình hình trong phòng liền hoảng sợ gào thét.

Cùng nàng ta giật mình, còn có phụ thân.

Ta đặt mông ngồi dưới đất, nước mắt từng giọt lớn rơi: "Trời đất, a tỷ, như thế nào......"

"A tỷ tỷ có thể nào làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế? Để muội muội ta về sau còn mặt mũi nào mặt sống trên đời?" Khóc hai tiếng xong ta nhào về phía một bên cột cửa, bị Mạt Như vội vàng kéo lấy.

"Ngươi đường đường thanh bạch, nếu vì loại tiện nhân này mà đi chết, há không phải thua lỗ hay sao? Ném mặt mũi của Khương gia đi là nàng, cũng không phải ngươi."

Phụ thân nghe nói như thế, sắc mặt từng đại biến.

Khương Ngọc Phù trợn tròn mắt, đây vốn là tiết mục nàng chuẩn bị để diễn cho mọi người xem.

Tần Mục ngủ một bên cũng tỉnh, đợi thấy rõ người trên giường là Khương Ngọc Phù, mặt mũi tràn đầy âm trầm, đứng dậy muốn đi, bị phụ thân ngăn cản.

"Vương gia, trong sạch của nữ nhi ta bị mất trong tay ngài, cũng không thể đi thẳng một mạch như vậy."

Tần Mục cười lạnh hai tiếng: "Tuy là nàng hẹn bản vương đến, nhưng muốn bản vương chịu trách nhiệm cũng được. Nghe nói đích nữ Khương gia giọng hát động lòng người, vừa vặn vương phủ thiếu một ca cơ, vậy liền đưa đi đi."

Nói xong hất tay phụ thân ra nghênh ngang rời đi.

Phụ thân hóa đá tại chỗ, tất cả kế hoạch của ông ta đều bị làm rối loạn.

Từng nhóm khách khứa cũng bắt đầu nghị luận: "Khương gia lại nuôi ra một nữ nhi như này, đáng tiếc danh dự mấy chục năm."

Phụ thân mua danh chuộc tiếng qua nửa đời người, coi trọng nhất chính là gương mặt này.

Thế là ông ta quay người nhìn về phía Khương Ngọc Phù đang khóc đến thê thảm, căm hận phân phó: "Đi lấy dây thừng đến, để ta ghìm chết đồ súc sinh này."

Khương Ngọc Phù hét lên một tiếng, quần áo không chỉnh tề từ trên giường nhào tới: "Phụ thân, nữ nhi bị tiện nhân Khương Tuyết Dung kia hại, nàng......"

Lời còn chưa nói hết, liền bị phụ thân chặn họng lại bằng một cái tát thật kêu: "Còn nói bậy, thì nhét giẻ vào miệng cho khỏi nói."

"Từ nay về sau, Khương gia ta không có dạng nữ nhi đáng xấu hổ này, trói nó ném ra, từ đây nó cùng Khương phủ nhất đao lưỡng đoạn."

Nói xong, phụ thân che ngực một mặt thống khổ hôn mê bất tỉnh.

Ta nhìn màn diễn xuất này, hài lòng cực kỳ.

Màn kết thúc này giống hệt ở kiếp trước, khác biệt chính là, ta cùng khương Ngọc Phù đã đổi vị trí cho nhau.

Ta tỏ vẻ áy náy nhìn tân khách: "Hôm nay phủ thượng có việc, xin chư vị thông cảm."

Tiễn khách xong, ta nhìn Khương Ngọc Phù còn đang giãy dụa, nhìn quản gia nghiêm nghị nói: "Phụ thân phân phó, ngươi nghe không hiểu sao?"

Khương Ngọc Phù bị trói gô từ cửa sau mang ra nhét vào xe ngựa, đưa đến một chỗ vắng vẻ trong ngõ nhỏ.

Dựa theo ước định, không bao lâu sau người Vương phủ liền sẽ tới.

Chỉ là không biết đổi người này, Tần Mục còn muốn hay không.

5.

Mạt Như theo ta đến phòng khách, lại đưa cho ta tách trà để an ủi: "Tuyết Dung, ngươi biết Tần Mục à? Mới nãy hắn giống như nói gì với ngươi."

Ta lắc đầu một mặt nghĩ mà sợ: "Dạng người xú uế này, ta sao dám trêu chọc."

Nhưng kỳ thật, ta nghe rõ hắn lúc bước qua ta nói một câu.

Hắn nói: "Ta sớm muộn cũng sẽ đạt được nàng."

Ta nhẫn nhịn lại, mới không đem thanh đoản đao ở trên tay cắm ở trên người hắn. Đây là ta chuẩn bị trước, nếu phụ thân ta hôm nay không trách phạt Khương Ngọc Phù, ta sẽ rút đao tự sát.

"Đúng rồi, ngươi nói còn có một vở kịch nữa, là kịch nào vậy?" Mạt Như hỏi.

Ta cười nhìn về phía ngoài cửa: "Đừng nóng vội, nhanh đến thôi."

Tần Mục tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, với tính tình của hắn, tuyệt sẽ không để cho mình chịu thiệt thòi.

Chỉ chốc lát sau, thị vệ của Vương phủ liền tới, muốn gặp phụ thân.

Quản gia một mặt khó xử mà nhìn ta, ta cười phân phó: "Đi mời liền, dù là choáng ngất kiểu gì, cũng phải khênh đến."

Ta biết, phụ thân là giả vờ ngất thôi.

Vì biểu hiện ra cảnh lão phụ thân thanh lưu bị nữ nhi chọc cho tức giận vô cùng, như thế, mới có thể bảo vệ thanh danh của ông ta.

Phụ thân nhìn thấy người Mục vương phủ không ngừng ho lên ho xuống , nhưng đối phương cũng không thèm để ý sự " yếu ớt " của ông ta , ngồi tại chủ vị đi thẳng vào vấn đề

"Vương gia nói, Khương phủ không để ý để vương gia ngủ với nhầm người, hai mươi vạn lượng bạc kia Khương phủ phải trả lại không thiếu một đồng. Về phần tổn thương tinh thần, vương gia mềm lòng, liền không so đo với quý phủ."

"Mặt khác, Khương phủ đưa đến mấy thuwss hang bẩn thỉu, nếu là đại nhân nhớ thương nữ nhi, hàng năm cho vương gia hai vạn lượng bạc, vương gia liền giữ cho nàng một mạng. Đến khi nàng chết, thì thôi không đưa nữa cũng được."

"Mấy cái thanh danh hư ảo này, vương gia từ trước đến nay không để vào mắt."

Trong mắt phụ thân oán hận cuộn lên cùng âm độc, cũng không dám phản kháng.

Hắn nhìn thoáng qua ta cùng Mạt Như, đuổi ta về viện.

Nhưng mà ta biết, tiền của ông ta, không giữ được, thậm chí còn bị người ta cắn ngược đòi thêm.

Thời gian không đến một nén nhang, thị vệ cầm ngân phiếu đi.

Quản gia vội vàng đến báo: "Lão gia ngất đi rồi, còn nôn ra máu tươi."

Lần này, là choáng thật rồi.

Giận quá mà ngất.

Vừa mất nữ nhi vừa mất tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang