2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Ta ngồi tại bên cửa sổ hững hờ cắt giấy cắt hoa.

"Vậy làm sao bây giờ đây? Phụ thân choáng thì phải mời lang trung liền, hôm nay là lễ cập kê của ta, đã sớm đã đặt xong lịch đi dâng hương cầu phúc, không thể trì hoãn."

"Như vậy đi, ngươi trở về bẩm phu nhân, thuận tiện nói cho nàng chuyện của a tỷ luôn."

Khương phủ phu nhân Triệu thị, là mẫu thân thân sinh của Khương Ngọc Phù.

Khi chúng ta đến kinh thành năm thứ ba, phụ thân vì lôi kéo quyền quý, ép buộc Triệu thị không biết cưỡi ngựa, chơi mã cầu với đám phu nhân, kết quả phu nhân từ trên ngựa ngã xuống, té bị thương ở chân, từ đó liền rất ít đi ra ngoài quản sự.

Ta từng cho là bà ta cũng là bị phụ thân hãm hại, là người đáng thương, nhưng về sau khi ta ở Vương phủ chịu tra tấn, bà ta cà thọt chân đến vương phủ tìm ta.

"Năm đó lão gia súng ái tiện nhân mẹ ngươi, nói nàng xinh đẹp động lòng người. Nhưng hôm nay thì sao? Nàng ta thì ở dưới suối vàng, nữ nhi của nàng làm thiếp thất đê tiện giống nàng, mà nữ nhi của ta gả cho Thám Hoa. Con người ấy mà, chỉ có còn sống, mới có thể là bên thắng."

Chỉ là phu nhân ơi, đến nhân quả luân hồi.

Hôm nay, ta liền để bà thử nhìn một cái, còn sống chưa hẳn liền có thể làm bên thắng.

Quản gia mắt nhìn lấy không cách nào cản ta, thở dài đi tìm phu nhân.

Mạt Như ngồi tại bên cạnh giường vỗ tay bảo hay: "Tuyết Dung, ngươi làm thật xinh đẹp! Làm sao mới có thể làm đẹp như thế này."

Ta nhìn uyên ương cất bằng giấy tròng tay, thấp giọng nói: "Như vậy cũng tốt sao? Còn lâu mới đủ, chỉ mới bắt đầu thôi."

So với sự khổ sở của ta kiếp trước, vẫn còn chưa thấm vào đâu.

Kiếp trước, sau khi ta bị bêu cho cái danh là " không biết liêm sỉ", phụ thân cùng ta đoạn tuyệt quan hệ.

Người người cũng khen nức nở Khương gia thanh lưu, không

'tàng ô nạp cấu " ( chứa chấp dơ bẩn ) . Lại không biết Khương phủ, mới là nơi bẩn thỉu nhất.

Ta bị mang vào vương phủ , cuộc sống trôi qua sống không bằng ch...ết.

Bởi vì ta thà chết không nghe lời, bị đánh đến mức vết thương chằng chịt, trong vết thương rải đầy muối thô, Tần Mục để cho ta quỳ gối đêm đông trong nội viện, từng chậu nước lạnh từ đỉnh đầu trút xuống.

Nước lạnh pha muối, đau đến toàn thân ứa ra mồ hôi, lạnh đến mức ta ngăn không được run lên. Mỗi lần tưới một chậu nước, hắn liền hỏi một lần: "Nguyện ý hầu hạ bản vương chưa?" Ta lắc đầu, lại một chậu nước. Như thế lặp đi lặp lại, thẳng đến lúc ta ngất quá đi.

Có khi tâm tình của hắn tốt, sẽ để cho ta ở một bên nhìn hắn cùng những nữ nhân khác thân mật.

Ta cúi đầu không nhìn, hắn liền vặn lấy cằm của ta mắng ta: "Cái đồ tiện nhân nhà ngươi, bản vương bỏ ra hai mươi vạn lượng, lại còn không mua được một cái gật đầu?"

Gặp ta không đáp lời, hắn dùng lực, bóp cằm của ta thật mạnh, nhìn ta không ngậm miệng được, hắn mới thỏa mãn trở lại trên giường.

Ta bị hắn hành hạ trọn vẹn hai năm.

Trong hai năm này, Khương Ngọc Phù gả cho Thám Hoa, phụ thân thăng quan, đến Triệu thị cũng cà thọt ra cửa.

Nhưng đây hết thảy, đều không liên quan gì đến ta.

Tại một ngày đông tuyết rơi, Tần Mục đến phòng ta, một tay kéo ta từ trên giường kéo dậy : "Bản vương một lần cuối cùng hỏi ngươi, có bằng lòng hay không?"

Ta một phun một ngụm cả máu cả đờm dãi lên mặt hắn, hắn giận dữ, đem ta quẳng xuống đất, ta cảm giác ngũ tạng lục phủ của mình đều chấn động đến run lên, ngực chắn có hít cũng không hít được không khí nữa.

"Kéo đi ném đi."

Ta bị ném vào bãi tha ma, bên cạnh đều là thi thể cùng xương trắng, ta cố nén buồn nôn một từng chút từ đáy hố trèo lên trên.

Ta muốn báo thù, vì Yên Nhi cùng Thúy La của ta.

Vì chính bản thân ta , vì sự tín nhiệm của ta đã bị phản bội.

Tại vương phủ bị tra tấn như thế, ta một mực ép buộc mình phải thanh tỉnh, ta nhất định phải còn sống, mới có thể báo thù.

Mẹ ta trước khi chết cầm tay của ta căn dặn: "Còn sống, liền có hi vọng."

Mẹ nói, bà cả đời này không được bước chân ra khỏi phủ đệ Khương gia . Nhưng bà hi vọng ta có thể đi ra ngoài, sống vì chính bản thân mình.

"Nếu như con tìm được một mối hôn sự tốt, sống an ổn cả đời thì đương nhiên là tốt. Nhưng nếu lên núi làm ni cô, xuống nước làm ngư nương cũng không tệ, chỉ cần bản thân con thoải mái, mẹ dưới suối vàng liền an tâm. Chỉ có một điều, con hứa với mẹ, tuyệt đối đừng làm thiếp, sống như thế không có tôn nghiêm không có thể diện."

Thế nhưng mẹ ơi, con vẫn bị phụ thân bán cho người ta làm thiếp.

Kia là cha ruột của ta, ông ta đã từng ôm ta, dỗ dành ta, đút ta nếm qua thịt khô, mang ta đi bắt chim sẻ.

Có lần trời đang có tuyết rơi ông ta cao hứng ôm ta nâng quá đỉnh đầu: "Tuyết Dung, con nhìn tuyết rơi đi, ngày con sinh ra cũng là có tuyết rơi, con lúc ấy giống hệt một người tuyết bé nhỏ óng ánh sáng long lanh, cha liền cho con lấy tên Tuyết Dung, trong tuyết có phù dung."

"Đi, cha mang Tuyết Dung đi làm người tuyết."

Phụ thân chỉ có ta cùng a tỷ hai nữ nhi, chúng ta một hạ một đông, là một đôi ngọc nước phù dung của ông ấy.

Ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, bông tuyết bay tán loạn, phụ thân ôm ta xoay quanh vòng, ta cao hứng cảm giác đất trời nư hòa vào một

Chỉ là đến cùng vì cái gì, hết thảy biến thành như bây giờ đây?

Hình như từ khi phụ thân thăng quan, chúng ta đến kinh thành, hết thảy liền cũng thay đổi.

Phụ thân càng ngày càng tham luyến quyền thế cùng tiền tài, mới đầu ta cho là ông ấy chỉ là bị vật chất kinh thành che mắt. Về sau ta mới hiểu được, đây hết thảy là khát vọng từ tận đáy lòng của ông ta, chỉ là đến kinh thành, dục vọng cùng tham lam không cách nào khống chế được nữa mới thoát ra ngoài mà thôi.

Nếu như ta có thể còn sống sót, ta nhất định phải xé bỏ lớp da mặt giả nhân giả nghĩa của phụ thân, để thế nhân xem .bộ mặt thật sự của ông ta như thế nào.

Ta muốn để Khương Ngọc Phù nếm thử tất cả những cực khổ ta đã phải chịu một lần.

Nhưng là, ta thật mệt mỏi quá. Đêm càng ngày càng sâu, thân thể của ta đã đã mất đi tri giác, ta chảy thật nhiều thật là nhiều máu, ta thật sự là không có khí lực để bò thêm một bước nào nữa.

Ta ghé vào bờ hố, nhìn thấy bên ngoài tuyết lớn đầy trời, có cái gì màu trắng chạy như bay đến, tựa hồ là ngựa, lại tựa hồ là người.

Ta không còn khí lực lại phân biệt.

Ta cuối cùng ngước mắt nhìn vào bông tuyết rơi trên ống tay áo, trông thật giống bông tuyết cắt bằng giấy mà năm đó Tống Sơ Niên tặng.

Ta nhớ tới hôm nay sáng sớm nghe được hạ nhân vương phủ nói, Tống Sơ Niên thành bản triều trẻ tuổi nhất tham gia Đại học sĩ, hoàn toàn xứng đáng là người kỳ tài thiên hạ.

Quả nhiên, là có thể vào con đường quan lộ.

Hắn hẳn là rất may mắn, không có bị ta liên lụy nhỉ?

Mắt của ta da càng ngày càng nặng, rốt cuộc không chịu nổi.

Mẹ, thật xin lỗi.

Con đã thành thiếp, cũng không có sống sót.

Trước khi nhắm mắt, cái bóng trắng kia giống như chạy vội tới bên cạnh ta.

Chỉ là, ta cái gì cũng không biết.

Ta sinh ra khi tuyết đổ trắng.

Khi ta ch cũng là trong tuyết lớn trắng trời.

8.

Nhưng có lẽ là ông trời cũng ưu ái ta, để cho ta trùng sinh.

"Không phải nói muốn đi dâng hương sao? Đi thôi, ta cùng đi với ngươi." Mạt Như ăn xong một viên hương lê kéo ta đứng dậy.

Ta đem tấm hoa giấy cất hình uyên ương kia kẹp ở trong sách: "Tốt, ta đi tìm Tống Sơ Niên, chúng ta cùng đi."

Hắn nói với ta, ngày cập kê của ta sẽ tặng một món quà lớn, hôm nay hắn nhất định trở về.

Ta hận hắn phụ bạc.

Nhưng ta nhất định phải đi tìm hắn, chỉ có hắn, mới có thể chấn nhiếp Tần Mục, để hắn không còn có ý đồ với ta nữa.

Tống Sơ Niên tuy là con thứ, nhưng thiên tư thông minh, Thánh thượng quý hiền tài, hắn từ nhỏ đã có thể tự do xuất nhập hoàng cung bên cạnh các hoàng tử cùng nhau học tập. Mười tuổi trên liền giúp Thánh thượng giải quyết mấy vấn đề khó khăn không nhỏ, là cả triều công nhận là hiền tài tương lai.

Bởi vì được Thánh thượng che chở, cho dù là Tần Mục, cũng không thể dè chừng hắn vài phần.

Cho nên, ta đến tìm hắn, muốn dụng hắn tới giúp ta làm việc.

Lần này, cửa Tống phủ rất nhanh liền mở: "Khương cô nương tới trước lệch sảnh dung tách trà, côn tử rất nhanh sẽ trở về thôi."

"Hắn đi đâu?"

"Hà Nam lũ lụt nghiêm trọng, công tử tối hôm qua bị truyền vào cung thương thảo, lúc này còn chưa có trở lại."

Ta gật gật đầu: "Vậy ta buổi chiều lại đến."

Ta cùng Mạt Như kết bạn ở trên núi giải sầu nửa ngày, suy nghĩ lại một mực tung bay ở nơi xa.

Tống Sơ Niên không ở phủ thượng, chờ hắn trở về nghe nói sự tình của Khương phủ hắn sẽ phản ứng như thế nào?

Giống như lúc trước, ang theo bộ mặt giả nhân giả nghĩa tiếp tục diễn kịch?

Hay là vẫn giống kiếp trước, lên án Khương phủ ta gia môn bại hoại, sợ liên lụy tương lai. Cùng ta cắt đứt liên lạc?

Vậy ta tình nguyện hắn cùng hắn diễn.

Trở lại trong thành, mặt trời vừa mới xuống núi.

Thời gian cùng kiếp trước không sai biệt lắm, ta lần nữa gõ vang cửa Tống phủ, quản gia một mặt áy náy: "Công tử, vẫn chưa về."

Ta như hóa đá ngay tại chỗ.

Tống Sơ Niên phải như kiếp trước không có gì sai lệch chứ, đến giờ này mà lại không ở nhà, vậy thì người hôm ấy truyền lờ cho ta, chê ta không sạch sẽ, muốn đoạn tuyệt quan hệ, là ai? 

9.

Ta đang ngẩn người, Yên Nhi lại giật giật ống tay áo của ta.

Tống Sơ Niên xuống xe ngựa, bước nhanh về phía ta, mỗi một bước đều khẩn trương lại lo lắng.

Hai năm chưa gặp hắn.

Hắn vẫn là giống như trước, một thân bạch bào phong độ nhẹ nhàng, gió đêm thổi tung góc áo, để cho ta nhớ lại ngày đó, cũng là chạng vạng tối, kẻ từ trước đến nay luôn ổn trọng lại sẵn sàng leo cây giúp ta lấy diều.

Chỉ là tính tình của hắn, tựa hồ ngược lại không bằng trước thế trầm ổn?

Lúc trước hắn dù thích ta, dù đã cùng ta tự mình định chung thân, nhưng trước mặt người ngoài, hắn chưa từng biểu lộ tâm tình của mình, không hiển sơn không lộ thủy. Hắn nói hỉ nộ ái ố mà biểu hiện ra ngoài, khó ở bên Hoàng đế lâu dài

Bởi vậy, Khương Ngọc Phù không hề hay biết chuyện của chúng ta.

Thẳng đến lần kia Tống Sơ Niên tặng ta chiếc vòng ngọc bị Khương Ngọc Phù nhìn thấy, biết người Tống Sơ Niên thích là ta, nàng liền bắt đầu thiết lập mưu đồ hại ta.

Nhưng hôm nay, ta lại thấy nét bối rối trên mặt hắn.

Hắn chạy tới bên cạnh ta, một tay ôm ta vào trong ngực, một tay ôm bờ eo của ta, một tay nhẹ vỗ về búi tóc.

"Tuyết Dung, Tuyết Dung, quá tốt rồi, nàng ở đây."

Thanh âm Tống Sơ Niên trầm thấp tại bên tai ta, ta trong thoáng chốc thậm chí muốn tha thứ cho hắn.

Nhưng ta rất nhanh tỉnh táo lại, cười nói: "Chàng biết nhà ta chuyện? Lo lắng cho ta sâo?"

Hắn gật gật đầu, trong mắt mang theo một tia thương yêu.

"Ta tối hôm qua nghỉ ở trong cung, sáng sớm nhớ ra nay là sinh nhật nàng, nhưng Thánh thượng không thả ta đi. Là ta không tốt, hôm nay nếu ta sớm tới Khương phủ, nàng cũng không phải tại sinh nhật của mình phải một mình hứng chịu hết thảy như vậy."

Trong mắt của hắn lo lắng chân thực vô cùng.

Trong lòng ta âm thầm thán phục, chỉ sợ nam tử diễn hí khúc hay nhất trên phố cũng diễn không giỏi bằng hắn.

Ta giả vờ bộ dạng nghĩ đã thấy sợ: "Thế nhưng là, mục tiêu của Tần Mục ban đầu là ta, hắn không chiếm được ta chắc chắn lại nghĩ biện pháp."

Tống Sơ Niên không do dự mở miệng: "Ta ngày mai liền đi Khương phủ cầu hôn. Chỉ cần chúng ta định thân, hắn cũng không dám làm càn."

Ta hỏi ngược lại: "Chàngcòn muốn cưới ta sao? Không quan tâm ta có tỷ tỷ như thế?"

Tống Sơ Niên dịu dàng: "Đương nhiên không, tỷ tỷ nàng là tỷ tỷ, nàng là nàng."

"Nếu như hôm nay người ô uế là ta, chàng có còn muốn cưới ta không?"

Ta vẫn là hỏi vấn đề này.

Cái này như một cái gai nhức nhối trong lòng ta.

Tống Sơ Niên đột nhiên nắm chặt lấy bờ vai của ta, thần sắc nghiêm nghị: "Có. Trong lòng ta rõ ràng nàng là ai, sẽ không bị lời đồn đại chi phối. Nàng trong mắt ta, là trong sạch nhất."

Haha, con người ấy mà, phàm là đao không cắt lên người mình, cái miệng đương nhiên là có thể nói hươu nói vượn.

"Không sợ ta sẽ hủy tiền đồ của chàng?" Ta tiếp tục hỏi.

Tống Sơ Niên đột nhiên cười nói: "Không sợ, nếu Thánh thượng như bởi vậy mà không cho ta làm quan, vậy ta liền dẫn nàng đi ngắm non sông, khoái hoạt cả đời."

Tại lễ cập kê của tâ ngày hôm đó, Tống Sơ Niên hết diễn bài này lại đến bài khác, tất cả đều rất đặc sắc.

Nói dối cũng rất nhiều, nhưng không sao cả, ta đã biết câu trả lời thật lòng của hắn rồi.

10.

Một đêm này ta không ngủ được, lúc trước tại vương phủ không một ngày nào có một giấc ngủ yên ổn, dẫn đến ta hiện tại nhắm mắt rất khó ngủ.

Trời tờ mờ sáng lúc ta mới ngủ được một chút, ngủ không đến nửa canh giờ, Yên Nhi đánh thức ta: "Đại cô nương trở về, đang ở phòng khách cùng phu nhân ôm nhau khóc lóc đó, tiểu thư."

Khi ta đến hòng khách, Khương Ngọc Phù hai mắt sưng đỏ nức nở, Triệu thị cầm tay của nàng gạt lệ, phụ thân thì là mặt không thay đổi thất thần ngồi ở ghế chủ vị..

Ta cười vang nói: "Muội muội còn chưa chúc mừng a tỷ cuối cùng cũng đã mãn nguyện với người thương, hôm nay đặc biệt vì a tỷ chuẩn bị một phần lễ." Nói xong ta để Thúy La mang lên một cái hộp gỗ.

Bên trong đặt một con búp bê xinh đẹp thuần khiết.

"Đây là muội hôm qua đi chùa Thanh ÂM vì a tỷ cầu đến phúc xin một bé con, có thể phù hộ nữ tử sớm sinh quý tử. A tỷ được vương gia yêu thích, nếu ngày sau có thể sinh một đứa con, cho dù là thiếp, cũng có thể được một đời an ổn."

Lời này của ta như đâm xuyên Triệu thị cùng Khương Ngọc Phù.

Khương Ngọc Phù tức giận đến không thở ra hơi, đoạt lấy búp bê liền nện xuống đất, lên tiếng khóc ròng nói: "Phụ thân, Người làm chủ cho con đi."

Phụ thân sắc mặt hòa hoãn, Khương Ngọc Phù bị gán vào Vương phủ, suy cho cùng ông ta cũng có phần trách nhiệm

Phụ thân đang muốn mở miệng, quản gia liền đến báo: "Tống phủ đưa thiếp mời, tới cửa cầu hôn."

Ta cười nhìn về phía Khương Ngọc Phù: "Hôm nay thật đúng là việc vui thành đôi, a tỷ lại mặt, ta nghị thân."

Câu nói này đối với Khương Ngọc Phù tạo nên lực sát thương cực lớn.

Một tiểu thiếp mà thôi, làm gì có chuyện về lại mặt?

Nàng nhất định là cùng Tần Mục đã thỏa thuận cùng nhau, trở về hại ta.

Chỉ là đâm cho nàng một nhát vào tim chính là, Tống Sơ Niên muốn cưới ta, tới cửa cầu hôn, tam thư lục lễ , cưới hỏi đàng hoàng.

Khương Ngọc Phù gào thét một tiếng, thanh âm chói tai, giống như là dã thú.

Chỉ là cùng đường mạt lộ, lại không cách nào ch đi được.

"Trước tiên đem đại tiểu thư dẫn đi, Tuyết Dung, con cũng vào sau bình phong chờ đi, ta đi nghênh đón người Tống phủ." Phụ thân vội vã phân phó. Lúc này, ông ta cũng không muốn Khương Ngọc Phù vừa mới bị mất mặt hôm qua làm hỏng chuyện tốt của ta.

Phụ thân trong lòng rất rõ ràng, ông ta đã đắc tội Tần Mục.

Bây giờ có thể dính vào Tống năm đbám vào Tống Sơ Niên, ngày sau có thêm một chỗ dựa, tự nhiên là chuyện tốt.

Huống hồ Tống Sơ Niên thanh danh vang vọng, ngày hôm qua có chuyện đại bại mà hôm nay vẫn dám đến Khương gia cầu hôn, không thể nghi ngờ là muốn giữ thể diện cho Khương phủ.

Phụ thân đương nhiên bằng lòng cực kỳ.

Ta chưa bao giờ thấy qua bộ dạng ân cần này của phụ thân, đối với người nhà họ Tống từ đầu đến cuối đều cười, khách khí đến cực điểm, sợ đối phương một cụt hứng một cái, hôn sự này sẽ không có cửa nữa.

Ta ngồi sau tấm bình phong nhìn Tống Sơ Niên, trong mắt của hắn tràn đầy ý cười, có phải là thật lòng hay không?

Cuộc hôn nhân này, quyết định vào mùng tám tháng mười, còn hai thấng nữa. Phụ thân sợ lại sinh biến cố, muốn càng sớm càng tốt.

Hôm đó trước khi đi, Tống Sơ Niên đưa cho ta một quyển sách: "Đôi giấy cắt hoa này ta đã cắt xong, bây giờ chỉ mong lấy sớm ngày có thể cùng nàng cắt nến bên cửa sổ phía Tây."

Trong sách kẹp lấy giấy cắt hoa, là một đôi hoa hải đường, kẹp ở tờ "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão"

Trong lòng ta hận ý tựa hồ tiêu tan đi một chút.

Tống Sơ Niên ngươi làm sao luôn luôn có biện pháp, để cho ta động tâm đối với ngươi vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang