Tuyết phù dung - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Không bao lâu, toàn bộ kinh thành đều biết chuyện Tống Sơ Niên cùng ta đính hôn, Tần Mục cũng không đến quấy rầy qua ta.

Hôm đó Khương Ngọc Phù về nhà, quả nhiên là bị hắn đưa tới tìm hiểu tin tức.

Biết được ta đính hôn, nghe nói đêm đó Khương Ngọc Phù liền bị Tần Mục treo lên xà nhà đánh cho một trận.

Triệu thị nghe kể xong khóc năm trận, ngất ba trận, cầm ống tay áp phụ thân cầu ông ta đem Khương Ngọc Phù trở về.

Phụ thân trầm mặc hồi lâu, đến hỏi ta: "Tống Sơ Niên, có biện pháp nào cứu a tỷ ngươi từ Vương phủ ra hay không?"

"Nó không biết kiềm chế, bại hoại gia phong. Nhưng đến cùng là nữ nhi của ta, từ nhỏ được ta thương yêu lớn lên, bây giờ nhìn nó ngày ngày bị ngược đãi, cha cũng đau lòng. Con đi xin Tống Sơ Niên giúp đỡ chút được không?"

Khương Ngọc Phù cùng lắm chịu một trận đánh, phụ thân liền gấp đến độ muốn tìm người cứu nàng.

Nhưng ta đây? Bị tra tấn thành như thế, Triệu thị tự mình đi vương phủ nhìn, bọn họ cũng đều biết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới cứu ta ra.

Thì ra trong lòng phụ thân, ta thật không đáng giá nhắc tới.

"Sơ Niên nói với con, bây giờ Mục vương gia kiêng kị hắn cùng Thánh thượng, mới không có nhằm vào Khương phủ. Nếu là đón a tỷ ra, chọc hắn nổi nóng, khi đó chỉ sợ Sơ Niên cũng không giúp được nhà ta."

"A tỷ bây giờ dù không như ý, nhưng cũng sẽ không đến nỗi náo ra nhân mạng. Phụ thân đi dạy a tỷ một chút, dỗ dành cho Vương gia vui vẻ là được rồi."

"Con thì chẳng có quan hệ gì, thành thân xong con chính là người của Tống phủ rồi, nhưng con là đang lo lắng cho phụ thân thôi."

Phụ thân trầm mặc hồi lâu, thở dài: "Chuyện này, con đừng nói nữa."

Ông ta lựa chọn tự bảo đảm mình trước.

Phụ thân đúng là có yêu thương a tỷ, nhưng không đáng kể.

Không nhiều bằng ông ta yêu bản thân mình.

Trước khi ra cửa, phụ thân đột nhiên quay đầu nhìn ta chằm chằm: "Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy con cùng lúc trước khác biệt, bắt đầu từ lúc nào con trở nên ích kỷ như vậy?"

Ta cười đến lạnh nhạt: "Nếu con không khôn khéo,kẻ hôm nay tại vương phủ bị đánh, chỉ sợ sẽ là con."

Phụ thân ánh mắt có chút né tránh: "Con, đừng nghe bọn hạ nhân nói huyên thuyên."

Ta không để ý sự lúng túng trong mắt ông ta: "Có phải hay không, trong lòng phụ thân rõ ràng."

Phụ thân vội vàng rời đi, lúc ra cửa suýt nữa ngã một phát.

Ta nhìn bóng lưng của ông ta bật cười, thật thú vị.

12.

Buổi chiều, ta ngồi ở bên hồ hóng gió, xa xa nhìn thấy Triệu thị mặt xám như tro.

Phụ thân trách cứ bà ta, nói: "Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, là chính nó yêu đương vụng trộm mới dẫn đến ngày hôm nay, bà nên đi cầu phật niệm kinh cho vương phủ có thể giữ lại mạng cho nó đi. Đừng có nói sau này đón nó ra, nếu như truyền đến Vương phủ, ai mà ứng phó được đây?"

Triệu thị trong lòng rõ ràng, Tần Mục giữ lại lại Khương Ngọc Phù một cái mạng, thứ nhất là để kiếm bạc từ chỗ phụ thân, thứ hai hai là Khương Ngọc Phù làm hỏng chuyện tốt của hắn, hắn giữ lại để trút giận.

Bây giờ phụ thân từ bỏ Khương Ngọc Phù, vận mệnh của nàng chỉ có thể đứt đoạn từ đây

Đi ngang qua bên hồ, Triệu thị nhìn ta chằm chằm , hận ý trong mắt giấu không được.

Ta cười nghênh tiếp ánh mắt đó: "Ta khuyên phu nhân vẫn là nghe phụ thân, dù sao con người ấy mà, không phải ai sống đến cuối cùng mới là người chiến thắng sao?"

Triệu thị trừng ta một chút, rời đi.

Bà ta không dám hại ta, nếu đả thương ta một phần, phụ thân định sẽ không bỏ qua.

"Đi thôi, chúng ta đi xem phụ thân một chút." Ta mang theo đồ ngọt phụ thân thích nhất đi thư phòng.

Nhàn thoại vài câu quản gia đến báo, Tống Sơ Niên tới. Phụ thân bận bịu đi nghênh đón: "Tuyết Dung, con không đi sao?"

Ta một mặt xấu hổ cúi đầu: "Con ngại."

Phụ thân cười hai tiếng: "Tâm tình của tiểu nữ nhi, cha hiểu."

Tống Sơ Niên là bị ta tìm đến cùng phụ thân đàm luận tranh chữ, thừa dịp cái này, ta tại thư phòng thành công tìm được thứ mình cần —— Chứng cứ phụ thân thu hối lộ, liên hợp các quan viên mua quan bán quan.

Hiện tại ta chỉ cần một thời cơ, một cơ hội có thể để cho phụ thân thân bại danh liệt.

13.

Ta nhất định phải đẩy nhanh tiến độ trước hôn lễ, hoàn thành tất cả mọi việc.

Ta không thể thật gả cho Tống Sơ Niên.

Cho nên khi Tống Sơ Niên hẹn ta đi đến nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta rất không tình nguyện.

Hắn muốn làm gì đây? Nhớ chuyện xưa sao?

Đáng tiếc ta vẫn còn ký ức đời trước, chỉ có câu: "Ngươi ô uế, Không xứng với ta."

Ta lấy cớ có việc không có đi, không nghĩ tới Tống Sơ Niên tự mình đến Khương phủ đến tìm ta: "Tuyết Dung, chỉ lần này thôi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng."

Chúng ta ngồi gốc cây liễu đã từng thích nhất, Tống Sơ Niên đưa cho ta một quyển sách: "Đây là《 Sách thế luận 》ta viết, hai năm sau, thiên văn chương này sẽ để cho ta chính thức trở thành phụ tá đắc lực nhất của Thánh thượng."

Ta hơi nghi hoặc một chút: "Vì sao lại phải là hai năm sau? Hiện tại không được sao?"

Tống Sơ Niên không trả lời ta, mà là hỏi ngược lại: "Tuyết Dung, gần đây nàng tính tình thay đổi rất nhiều, nàng dã gặp phải chuyện gì thế?"

"Ta nhớ được, lúc trước nàng rất quan tâm tỷ tỷ nàng, bây giờ nàng chẳng quan tâm? Thật chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng ta yêu đương vụng trộm?"

Ta cúi đầu hàm hồ nói: "Nàng cô phụ tín nhiệm của ta."

Tống Sơ Niên thở dài, ôm vai của ta ôn nhu nói: "Tuyết Dung, nàng có tin ta không? Ta sẽ giúp nàng báo thù."

Trong lòng ta chấn động.

Lời này là có ý gì? Hắn biết cừu hận của ta?

Tống Sơ Niên tiếp tục nói: "Những ngày này ta một mực quan sát, nàng vẫn là nàng, chỉ là có chút phần phòng bị cùng lạnh lùng, trong mắt luôn có không giấu được hận ý."

"Ta liền biết, nàng vẫn nhớ kỹ những chuyện kia. Nàng cũng, mang theo ký ức sống lại một đời."

Ta khiếp sợ quay người nhìn Tống Sơ Niên, hắn thế mà cũng...... Trùng sinh?

Nhưng điều kiện trùng sinh không phải là/.... Phải ch rồi sao?

Tống Sơ Niên nắm thật chặt tay của ta giải thích nói: "Ta so với nàng chết muộn mấy canh giờ, cho nên tỉnh lại lần nữa là lúc trong hoàng cung. Ta nhất thời bị Thánh thượng vây khốn đi không được, lòng nóng như lửa đốt, cũng may nàng không có việc gì."

Hốc mắt Tống Sơ Niên có chút ướt át, hắn giống như rất khó chịu.

Nhưng ta rất lý trí, nếu hắn cũng có trí nhớ của kiếp trước, vậy ta cũng không cần lại đóng kịch.

"Vậy thì Tống đại nhân có phải là nên đến giải thích một chút, tại sao hôm đó lại đuổi ta ra khỏi Tống phủ không?"

Tống Sơ Niên một mặt áy náy: "Hôm đó ta trở lại trong phủ đã là đêm khuya, biết được chuyện của nàng, ta lập tức tiến đến vương phủ, thế nhưng là không thể nhìn thấy nàng."

"Về sau ta mới biết được, huynh trưởng tự tiện dùng danh nghĩa của ta truyền lời cho nàng, hắn sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến Tống phủ. Từ đó về sau, ta cùng hắn lại không nói nói chuyện."

"Ta muốn cứu nàng ra vương phủ, đi cầu Thánh thượng, nhưng Thánh thượng nói là phụ thân nàng đã đồng ý, ông ấy không còn biện pháp nào."

"Ta chỉ có thể nghĩ biện pháp kiến công lập nghiệp, tốt đổi lấy một cơ hôi cứu nàng ra. Rốt cục, ta viết ra bản 《 Sách thế luận 》, được phá cách tham gia Đại học sĩ, ta mang theo kim bài Thánh thượng cho đi tìm nàng, nàng đã bị đưa ra thành."

"Ta nhìn nàng một đã gục xuống, trong lòng ta đau đến muốn chết, hận không thể bay thẳng về quá khứ."

"Nhưng ta rốt cục đến bên cạnh nàng thì, nàng đã không có hô hấp."

Tống Sơ Niên nói nước mắt đã rơi xuống, ta nhìn bộ dáng này, trong lòng cũng đau.

"Ta đem nàng về tới mộ tổ Tống gia, ôm nàng nằm vào trong quan tài, ta nói qua vô luận ngàn khó vạn hiểm, sinh lão bệnh tử, ta đều muốn cưới nàng về Tống gia môn."

"Là ta không tốt, hôm đó không có sớm trở về, không cứu được nàng. Bởi vậy ta nghĩ, chí ít Hoàng Tuyền Lộ ta bồi nàng cùng đi."

Ta nghe Tống Sơ Niên kể lại, chẳng biết lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.

Hắn vậy mà vì ta tuẫn tình.

Thì ra bings trắng ta thấy trong tuyết kia, là hắn.

Ta đột nhiên hiểu hôm đó bên ngoài Tống phủ, tại sao hắn nhìn thấy ta lại có dáng vẻ bối rối không để ý đến xung quanh, tại sao lại trước mặt mọi người ôm ta.

Thì ra là, như thế.

14.

Thì ra thiếu niên lang ta thích, chưa hề ghét bỏ ta, hắn từ đầu đến cuối luôn yêu ta.

Trên đường về nhà, ta một mực chăm chú nắm tay Tống Sơ Niên, dụng tâm cảm thụ hơi ấm lòng bàn tay hắn. Tống Sơ Niên đã nhận ra tâm tình của ta, ôm thật chặt, đem cằm tựa vào vai ta: "Tuyết Dung, đừng sợ, lần này ta tuyệt sẽ không thả tay nàng ra nữa."

Chúng ta cứ như vậy một đường ôm nhau, hai người đều không nói gì, nhưng ta thỏa mãn cực kỳ.

Ta ôm thiếu niên ta yêu, hắn cũng thích ta.

Chỉ là, trước khi ta an tâm hưởng thụ niềm vui sướng này, ta trước tiên cần phải đem người chướng mắt xử lý.

Tống Sơ Niên giống như là đi guốc trong bụng ta, luôn luôn biết ta đang suy nghĩ gì.

Hắn rảnh tay vuốt vuốt đỉnh đầu của ta: "Ta đã nghĩ đến biện pháp đem Tần Mục ngã ngựa."

Bản 《 Sách thế luận 》 này ra mắt sớm hai năm, Thánh thượng trên triều đình khen không dứt miệng, để Tống Sơ Niên tùy ý chọn một chức quan.

Hắn chọn Hình bộ Thượng thư.

Quan mới đến chỉ thị ba việc trọng, thứ nhất chính là lật lại những bản án cũ.

Vụ án những quan lại lúc trước bao che cho nhau bị hắn lât lạt hết, sau đó dâng tấu chương xin Hoàng thượng xử lý.

Thánh tâm cực kỳ vui mừng, tán tụng hắn là Bao Thanh Thiên chuyển thế.

"Có Tống ái khanh ở đây, triều ta lo gì không hưng thịnh?"

Lời này là chính Thánh thượng tự nói, cho nên khi Tống Sơ Niên cuối cùng đem đủ loại tội ác bày ra ròng rã một quyển sách của Tần Mục dâng lên, Thánh thượng cũng không còn cách nào giữ gìn người đệ đệ này nữa.

Thiên tử phạm pháp đều xử lý như thứ dân, huống chi là Vương gia ngày ngày làm việc ác trời đất không dung thứ mày?

Thánh thượng không có cách nào lại mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua nữa , bởi vì bên dưới văn võ bá quan đều chăm chăm nhìn vào.

Cuối cùng Hình bộ định tội, cho Tần Mục định chém đầu chi tội mười hai đầu, lưu vong chi tội mười tám đầu có 12 tội đáng chém đầu, mười tám tội ghi vào sử sách.

Tống Sơ Niên kể cho ta hững điều này, ngữ khí rất bình tĩnh: "So với sự tra tấn mà nàng phải hánh chịu, hắn ngược lại là nhẹ nhàng hơn rất nhiều , trát đao rơi xuống, tội lỗi của hắn vậy là chuộc xong."

Ta kéo cánh tay của hắn trấn an: "Hành hình trước đó, Thánh thượng sẽ đi thiên thăm hắn phải không?"

Thánh thượng quý thể, đương nhiên sẽ không đi.

Nhưng ta có thể đi.

Tần Mục mang theo xiềng xích ngồi tại chiếu rơm bên trên nhìn ta, cười phóng đãng như cũ: "Tiểu mỹ nhân, nàng không nỡ để ta chết, tới thăm ta thật à?"

Ta không để ý đến hắn, trực tiếp sai người đem nước đá tưới vào trên người hắn.

Hắn lắc lắc mái tóc ướt đẫm cười nói: "Sảng khoái, ngày này đang nóng nực, cần chút nước đá này giải nóng."

Nhưng là tầm mười bồn nước đá dội xuống xong, hắn dần dần không bình tĩnh nổi.

Hắn nhìn ta gào thét: "Ngươi biết bản vương là ai không? Dám như thế dội bản vương?"

Vẫn không có ai để ý hắn.

Nước tưới đủ, ta rắc đầy muối lên trên, trói tay chân của hắn lại.

Một đêm này, hắn sẽ lại lạnh lại ngứa, lại chỉ có thể chịu đựng.

Từ thiên lao ra ngoài, Tống Sơ Niên một mực không nói gì, qua hồi lâu, hắn đột nhiên ôm ta, khóc.

"Hắn trước kia là hành hạ nàng như thế này, có đúng không?"

Ta cắn cắn môi: "Chín trâu mất một sợi lông."

Tống Sơ Niên khóc càng to hơn, hắn ôm ta không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi, Tuyết Dung, là ta làm trễ nải, làm hại nàng chịu khổ hai năm. Đều là ta không tốt, đều tại ta."

Ta lau nước mắt cho hắn không ngừng trấn an: "Là chính ta không cẩn thận, trúng kế Khương Ngọc Phù, không trách chàng, thật không trách chàng."

Nhưng vô luận ta khuyên như thế nào, Tống Sơ Niên đều khóc không ngừng.

Ta lần đầu mới biết, dỗ dành nam nhân, thực ra lại khó như vậy.

Vậy ta chỉ có thể xuất ra đại chiêu —— Ta kiễng chân lên gần mặt Tống Sơ Niên, chạm môi mình lên môi hắn.

Dùng môi của ta, ngăn chặn kẻ đang không ngừng nhận lỗi kia

Tống Sơ Niên trong nháy mắt đỏ bừng mặt đến mang tai, nhưng rất nhanh hắn liền phản ứng lại, ôm ta hôn không ngừng.

"Tuyết Dung, nàng học được điều xấu."

"Nhưng là, điểm này xấu có thể giữ lại sử dụng cũng được."

15.

Tần Mục thẳng đến khi bị áp giải đi đạo trường, y vẫn không tin Tống Sơ Niên có thể kéo mình ngã ngựa.

Tối hôm qua , một đêm bị nước muối ngâm, nghĩ đến cũng không chịu nổi, hắn mắt trần cũng có thể thấy đã tiều tụy rất nhiều.

Không còn uy phong tự tạ ngày xưa nữa.

Dân chúng vây xem nhao nhao hướng về hắn ném trứng gà cùng rau héo, nghe nói đây là Thánh thượng ngầm đồng ý.

Thánh thượng hi vọng dùng việc này đến khuyên bảo chúng thần —— Cho dù là đệ đệ trẫm, phạm sai lầm cũng cứ như thế dạo phố chém đầu.

Chỉ là Thánh thượng đại khái không nghĩ tới, trong dân chúng sẽ có người tinh thông xạ kỹ, hướng về phía đầu gối cùng eo Tần Mục ném chủy thủ ngâm kịch độc.

Quan binh muốn trấn áp, lại không kiểm soát được bách tính quá đông người.

Cuối cùng lúc Tần Mục được đưa đến đạo trường, toàn thân máu me đầm đìa, bên trong chỗ bị đâm nhanh chóng nát rữa, đau đến mức hắn cơ hồ đã mất đi ý thức.

Tần Mục bị chém đầu.

Gia đinh lưu vong, nữ quyến bị phạt làm nô, cả đời không được đổi công việc khác.

Khương Ngọc Phù tại vương phủ, là ca cơ, thậm chí còn không được tính là thiếp.

Bởi vậy, bị phạt làm quan kỹ.

Nghe nói các nam nhân đều đứng xếp hàng đi tìm nàng, muốn nhìn một chút đích nữ Khương gia đến tột cùng có mị lực gì, có thể để cho Tần Mục bất chấp ngủ cùng một đêm tại Khương phủ.

Năm đó Khương Ngọc Phù biết được Tống Sơ Niên thích ta , không cam lòng một trong những nguyên vì ta con thứ, ở trong mắt nàng là đê tiện.

Chỉ là bây giờ không biết, đến cùng ai mới là thật đê tiện.

Khương Ngọc Phù khóc gửi về nhà tới mấy phong thư, phụ thân đều cự tuyệt.

Lúc này, ông ta một chút đều không muốn dính vào Khương Ngọc Phù, ông ta thậm chí thấy may mắn vì mình hôm đó đã nói ra cùng nàng đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng mà ông ta không may mắn mấy ngày, liền bị truyền triệu đi trong cung.

Những chuyện ông ta tham ô hối lộ, mua quan bán chức rất nhanh bị Tống Sơ Niên khui ra.

Có Tần Mục mở đầu, Thánh thượng hoàn toàn không nương tay.

Phụ thân cùng Triệu thị bị cả đời lưu vong.

Nghe nói trên đường lưu vong, hai người bởi vì thân thể khó chịu song song bị bệnh, cuối cùng chết tại trên đường.

Chỉ có ta, bởi vì cùng Tống Sơ Niên có hôn ước, không bị liên luỵ.

16.

Việc thứ ba Tống Sơ Niên làm, chính là từ quan

Hắn tâu Thánh thượng chào từ giã về quê: "Thần lưu luyến thê tử, không có quan tâm đến phẩm vị."

Ta hỏi hắn vì sao muốn từ quan, hắn cuối cùng nhìn cửa thành một chút, hôn một cái vào trán ta: "Trong kinh thành đều là hồi ức không tốt, nàng lại thương tâm, ta nhìn đau lòng."

"Chúng ta liền đi xa, đi xem non nước, đi thưởng thức trà uống rượu, làm một đôi thần tiên khoái hoạt."

Mạt Như ở cửa thành khóc đến không thở được: "Sớm biết hắn muốn dẫn ngươi đi, liền không cho ngươi gả cho hắn."

Nhưng không có khóc được vài tiếng, liền bị Tống Sơ Niên dung một cây Hồng Anh thương dỗ: "Cám ơn ngươi giúp ta chiếu cố Tuyết Dung, theo nàng vượt qua đêm gian nan nhất kia."

Chúng ta lên xe ngựa, phất tay cùng Mạt Như cáo biệt. Cửa thành càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất tại trời chiều.

Ta gục vào ngực Tống Sơ Niên, nghĩ xem ngày mai buổi sáng ăn cái gì.

Bên cạnh là Yên Nhi cùng Thúy La đang ngủ gật.

Vén rèm xe lên, bông tuyết dần dần bay xuống, mùa đông đã tới, ngày mai nên đốt thêm chút củi lửa thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang