1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ta và Sở Tinh Lạc là tỷ muội tình thâm, được mệnh danh là hai đóa hoa kiều diễm của kinh thành, gia thế hiển hách, danh tiếng vang xa.

Thái tử và Lục Hoàng tử là con trai của Hoàng hậu, họ đã đến tuổi nghị hôn nên bà tổ chức một buổi tiệc Bách Hoa, tự mình chọn lựa con dâu ưng ý.

Thái tử tinh thông văn chương, tài đức vẹn toàn, việc trị quốc an dân không có gì khó khăn.

Lục Hoàng tử giỏi võ nghệ, một ngọn trường thương múa đến xuất thần nhập quỷ, từng đánh lui giặc ngoại xâm hơn tám trăm dặm.

Cả hai đều là những nam tử khó tìm, thêm vào đó là thân phận trưởng tử, khiến cho biết bao gia đình quyền quý muốn kết thông gia.

Các tiểu thư quý tộc cũng thi nhau thể hiện, tại buổi tiệc Bách Hoa, mỗi người một vẻ, thật náo nhiệt.

Ta và Sở Tinh Lạc cũng đã đến tuổi cập kê, cùng nhau ghé tai thì thầm:

"Thế nào? Hai vị này đều là rồng phượng trong loài người, ngươi có muốn gả không?"

Sở Tinh Lạc phe phẩy quạt lụa, nheo mắt cười:

"Ngươi nghĩ sao? Ngươi gả thì ta cũng gả!"

Quyết định xong, hai chúng ta đều dốc hết sức mình, thể hiện sở trường.

Ta từ nhỏ đã tập võ, nhất là tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kéo cung một cái, mũi tên xuyên trúng hồng tâm, khiến mọi người trầm trồ khen ngợi.

Sở Tinh Lạc theo học phụ thân mình, tinh thông âm luật, một khúc cổ cầm âm vang lượn lờ, không ai không say mê thưởng thức.

Chúng ta nhìn nhau cười, lòng đầy tự tin.

Buổi tiệc kết thúc, Hoàng hậu quả nhiên mỉm cười hài lòng, đưa ra hai cây trâm vàng đặt trước mặt chúng ta:

"Hai vị cô nương đều tài sắc vẹn toàn, bổn cung rất vừa ý. Đây là hai cây trâm do thợ nổi tiếng trong cung chế tác, ta muốn tặng cho hai vị. Các ngươi hãy chọn cây nào ưng ý trước."

Ta và Sở Tinh Lạc liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.

Trong hai cây trâm, một cây được chạm trổ hình phượng hoàng sống động như thật, rõ ràng là dành cho Thái tử phi.

Cây còn lại có kiểu dáng trung bình, chọn cây này tất nhiên sẽ được gả cho Lục Hoàng tử.

Vật tốt tất nhiên phải để lại cho tỷ muội, con đường của nàng ta sẽ lo.

Ta liền vươn tay, chọn cây trâm vàng đơn giản, cung kính cúi người:

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương đã ưu ái, cây trâm này thanh nhã, tinh xảo, rất phù hợp với một người thường ngày múa đao lượn thương như Vãn Ngưng."

Hoàng hậu gật đầu, hài lòng nói:

"Rất tốt, là một người hiểu chuyện."

Sở Tinh Lạc được ban hôn cho Thái tử, hai người nam thanh nữ tú, tâm đầu ý hợp, được mọi người ca tụng là xứng đôi vừa lứa.

Còn ta thì được định hôn với Lục Hoàng tử, chuyện về cây trâm phượng hoàng cũng lan truyền khắp nơi, danh tiếng hiền đức của ta càng thêm vang dội.

Ngày cưới được định vào cùng một ngày, Hoàng đế và Hoàng hậu đích thân đến dự, cảnh tượng vô cùng long trọng.

Phủ Thái tử và phủ Lục Hoàng tử chỉ cách nhau một bức tường, trong sân có cửa thông nhau.

Vào ngày đại hôn, trong khi các nam nhân đang giao lưu ở tiền viện, ta và Sở Tinh Lạc lén gặp nhau trong tân phòng.

Sở Tinh Lạc thay chiếc quạt lụa thêu hoa mẫu đơn, quạt phành phạch:

"May mà khoảng cách gần, sau này chúng ta gặp mặt lại càng tiện hơn."

Ta vén khăn trùm đầu lên, tiện tay nhặt một hạt lạc lăn trên giường, bóc vỏ rồi đút vào miệng nàng, gật đầu đồng tình:

"Vả lại, hai người họ là huynh đệ ruột, vậy thì chúng ta mãi mãi bên nhau!"

Đến giờ lành, chúng ta mỗi người quay về tân phòng của mình.

Lục Hoàng tử Trì Tễ Chu bước vào phòng với dáng vẻ say khướt, chưa kịp uống chén rượu giao bôi đã nằm lăn ra đất.

Ta phải dùng hết sức lực mới kéo được hắn lên giường, hắn thì chiếm cả một chiếc giường lớn, chẳng để lại chỗ nào cho ta.

Ta đành xoay người, ngủ tạm trên giường nhỏ ngoài phòng.

Đêm động phòng hoa chúc, chúng ta mỗi người nằm một chiếc giường, ngủ say như chết, tiếng ngáy vang trời.

Tưởng rằng chỉ vì say rượu nên đêm đó mới không động phòng.

Ai ngờ suốt cả tháng sau, Trì Tễ Chu đêm nào cũng ngủ ngoài phòng, chưa từng có một lần gần gũi với ta.

Nhận ra có điều gì đó không ổn, ta lại cảm thấy nhẹ nhõm.

May mà ngày đó ta đã chọn Trì Tễ Chu, nếu để Sở Tinh Lạc đêm nào cũng phải cô đơn trong phòng thì thật tội nghiệp nàng biết bao!

Sau khi kết hôn, ban ngày không có việc gì làm, ta và Sở Tinh Lạc thường tụ tập để g.i.ế.c thời gian.

Lúc còn là nữ tử chốn khuê phòng thường làm gì, giờ thành thân rồi vẫn làm những việc đó, chỉ thêm một điều nữa là: nói xấu phu quân.

Chúng ta không giấu diếm điều gì, chuyện Trì Tễ Chu bất lực đương nhiên cũng không thể giấu nàng.

"Tỷ muội tốt của ta à, sau này nếu ta già đi, không có con cái nương tựa, vinh hoa phú quý của ta đều phải dựa vào ngươi."

Sở Tinh Lạc nghe xong, mắt mở to như chuông đồng, nhưng nét mặt lại như đang suy nghĩ điều gì:

"Thật ra, Thái tử cũng..."

Chưa nói hết câu, đã thấy Thái tử Trì Ngọc Bạch khẽ che miệng ho nhẹ, bước chân chậm rãi tiến tới, phía sau còn có Trì Tễ Chu với gương mặt tối sầm.

2.

Nhìn biểu cảm như vừa ăn phải thứ gì ghê tởm của hắn, không biết cuộc nói chuyện của chúng ta đã bị nghe được bao nhiêu.

Nói xấu người khác mà bị bắt tại trận, ta và Sở Tinh Lạc nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Thấy hai chúng ta cứng đờ tại chỗ, Trì Ngọc Bạch lại mím môi, nở nụ cười ôn hòa như gió xuân:

"Lục đệ muội đến rồi. Lục đệ hôm nay săn được một con lợn rừng, lát nữa sẽ nhờ đầu bếp trong phủ nướng. Đầu bếp của ta tay nghề rất cao, trưa nay các nàng nhất định phải ở lại thưởng thức."

Bình thường, Trì Ngọc Bạch và Trì Tễ Chu đều bận rộn công việc, rất ít khi ăn cơm tại phủ, ngược lại ta và Sở Tinh Lạc thường xuyên ăn cùng nhau.

Chưa từng có lần nào như hôm nay, cả bốn người cùng ngồi chung một bàn.

Trì Ngọc Bạch quả là không nói điêu, đầu bếp của hắn thực sự có tay nghề rất tốt.

Một miếng sườn lợn nướng mật ong, lớp ngoài giòn tan, thịt bên trong mềm mịn, hương vị đậm đà, ta ăn đến nỗi bụng căng tròn, suýt đứng dậy không nổi.

Sau bữa ăn, vốn định cáo từ về nghỉ ngơi, nhưng lại bị Trì Ngọc Bạch gọi lại:

"Hôm tiệc Bách Hoa, Lục đệ muội b.ắ.n tên không trượt phát nào, mũi tên nào cũng trúng hồng tâm, ta rất ngưỡng mộ. Mấy ngày nữa Thái phó sẽ kiểm tra tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa của ta, nhưng ta thực sự không giỏi. Không biết... hôm nay có thể nhờ Lục đệ muội chỉ giáo đôi chút không?"

Ta ôm bụng, mở miệng định nói, nhưng không biết có nên đồng ý hay không.

Hắn là Thái tử, việc học hành có người chuyên trách, sao lại đến lượt ta dạy?

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng, liệu có phải không nể mặt hắn không?

Ta liếc nhìn Sở Tinh Lạc để cầu cứu, nàng cũng nháy mắt ra hiệu, như thể muốn ta đồng ý.

Đang lúc khó xử, Trì Tễ Chu cũng lên tiếng, nhưng lại nói với Sở Tinh Lạc:

"Mấy ngày nữa ta cũng phải kiểm tra âm luật. Không biết Hoàng tẩu có rảnh để chỉ giáo cho ta đôi chút?"

Cuối cùng, sự việc đã phát triển theo một hướng rất kỳ diệu.

Sau bữa ăn, vốn dĩ ta và Sở Tinh Lạc nên theo phu quân của mình trở về, nhưng không hiểu sao lại bị hoán đổi.

Ta dẫn Thái tử đi đến võ trường luyện b.ắ.n cung, còn Sở Tinh Lạc thì dẫn tiểu thúc đến bên cổ cầm, tự tay dạy âm luật.

Chuyện bên phía Sở Tinh Lạc ta không thể biết, nhưng bên này, ta lại cảm thấy có chút lúng túng.

Khi dạy b.ắ.n cung, không tránh khỏi những lần tiếp xúc thân thể.

Thái tử vừa là huynh trưởng của phu quân ta, lại vừa là phu quân của tỷ muội tốt của ta, việc ở riêng như thế này thật sự không thích hợp.

Có lẽ thấy được sự ngượng ngùng của ta, Trì Ngọc Bạch phất tay cho lui đám hạ nhân, rồi nghiêm trang cúi chào ta:

"Lục đệ muội không cần quá bận tâm. Thái phó rất nghiêm khắc, lại không tiện thường xuyên đến phủ ta để dạy, ta chỉ muốn tranh thủ lúc có thời gian mà luyện tập thêm. Nếu trong kỳ kiểm tra có tiến bộ, chắc chắn sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu yên tâm."

Nói xong, hắn lại thở dài:

"Chỉ trách thân thể ta không được như ý, không khỏe mạnh như Lục đệ, ngay cả việc b.ắ.n cung cũng chẳng thành, khiến người ta chê cười. Nếu Lục đệ muội cảm thấy dạy ta riêng lẻ như vậy không hợp lý, ta cũng không ép. Nếu có ai cười ta yếu đuối, không xứng làm Thái tử, thì cứ để họ cười thôi. Dù sao ta cũng đã bị cười nhạo nhiều năm rồi, cũng đã quen rồi."

Ta sững người, thầm nghĩ Trì Tễ Chu chẳng qua là bề ngoài cứng rắn, thực chất bên trong yếu đuối, không thể so sánh được!

Trì Ngọc Bạch sinh ra đã tuấn tú, dáng người cao gầy, làn da trắng mịn, quả thật có phần hơi yếu ớt, so với thân hình lực lưỡng của Trì Tễ Chu thì trông hắn thật sự kém hơn nhiều chút.

Nhưng cặp chân mày thanh thoát và khí chất u buồn của hắn lại khiến người ta không khỏi động lòng, muốn giúp hắn giãn đôi mày đang chau lại.

Ý nghĩ này khiến ta giật mình, vội vàng kiềm chế những cảm xúc lạ lẫm trong lòng, đồng thời cũng cúi chào đáp lễ:

"Điện hạ tài trí hơn người, kiến thức uyên thâm, xin đừng tự ti như vậy. Vãn Ngưng đã luyện b.ắ.n cung nhiều năm, có một chút kinh nghiệm nhỏ, được Điện hạ tin tưởng, ta nhất định sẽ hết lòng chỉ dạy."

Trì Ngọc Bạch có lẽ thật sự không giỏi trong việc luyện võ.

Ta đã chỉ dẫn bằng lời suốt một hồi lâu, nhưng mũi tên nào hắn b.ắ.n ra cũng đều lệch hướng.

Không còn cách nào khác, ta đành phải đích thân hướng dẫn.

Hắn cao lớn, ta đứng sau lưng hắn không thể với tới tay, đành phải kéo một chiếc ghế nhỏ để đứng lên, bắt đầu dạy từng bước.

Vì khoảng cách quá gần, ta gần như kề sát mặt vào hắn.

Mùi long diên hương phảng phất vào mũi khiến ta có chút phân tâm.

3.

Lấy lại bình tĩnh, ta nắm lấy tay hắn, kéo dây cung về phía sau, nhẹ nhàng dặn dò:

"Nhìn thẳng phía trước, tập trung tinh thần, nín thở, không để tâm trí xao lãng."

Khi dây cung buông ra, mũi tên lao đi như xé gió, trúng ngay vào hồng tâm.

Ta vui mừng reo lên, định hỏi hắn có cảm nhận được điều gì không, thì hắn bất ngờ quay đầu lại, đôi môi mềm mại của hắn vừa vặn chạm nhẹ vào đầu mũi ta, cả hai đều cứng đờ.

Dù ta đã kết hôn, nhưng suốt hơn một tháng qua, Trì Tễ Chu đều ngủ riêng, ta chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với nam nhân.

Trong chốc lát, lòng ta tràn ngập sự hoang mang, lại cảm thấy rằng việc vượt quá giới hạn với phu quân của tỷ muội mình là không đúng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tình cảnh khó xử này.

Nhưng ta đã quên mất rằng mình đang đứng trên ghế, khi bước xuống thì hụt chân, cả người ngã thẳng xuống đất.

Vòng eo ta bất ngờ bị ôm lấy nhẹ nhàng, ta chỉ cảm thấy mình xoay một vòng, khi tỉnh táo lại thì đã nằm trong vòng tay của Trì Ngọc Bạch.

Hắn mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên không chút bối rối, sau khi đỡ ta đứng vững liền buông tay ra:

"Lục đệ muội cẩn thận một chút. Hôm nay được nàng chỉ dạy như vậy, ta dường như đã nắm bắt được đôi chút. Trời cũng không còn sớm nữa, ta sẽ tiễn nàng về. Ngày mai nếu có thời gian, mong nàng tiếp tục hướng dẫn ta."

Nhìn thấy hắn điềm nhiên như vậy, ta chỉ cảm thấy xấu hổ, tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cảm giác vô cùng lúng túng.

Tuy nhiên, sau chuyện này, ta nghĩ rằng phải thẳng thắn nói với Sở Tinh Lạc thì hơn.

Lỡ không may, sau này nếu chuyện bị giấu giếm mà gây ra hiểu lầm, thì thật là không đáng.

Ai ngờ khi gặp Sở Tinh Lạc, mặt nàng còn đỏ hơn cả ta.

Ánh mắt nàng hoang mang, ánh nhìn thỉnh thoảng lại lướt qua ta, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng.

Chúng ta trao đổi bằng ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương có một chút áy náy.

Trời ạ, không lẽ bọn họ cũng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?

Nhưng huynh đệ nhà họ Trì hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội để nói chuyện.

Hai người họ như đã bàn bạc trước, luôn tìm cách ngăn cản ta và Sở Tinh Lạc gặp mặt riêng.

Mỗi lần ta đến phủ Thái tử, chưa kịp nói được vài câu đã bị Trì Ngọc Bạch mời ra võ trường dạy b.ắ.n cung.

Còn khi Sở Tinh Lạc vừa bước chân vào phủ Lục Hoàng tử, liền bị Trì Tễ Chu kéo đi nghe hắn đánh đàn.

Phải công nhận rằng, sau những ngày tháng như vậy, tài b.ắ.n cung của Trì Ngọc Bạch càng ngày càng chuẩn xác, còn kỹ năng chơi đàn của Trì Tễ Chu cũng tiến bộ vượt bậc.

Chỉ có ta và Sở Tinh Lạc là khổ sở, rõ ràng có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ, giờ đây mỗi ngày lại phải sống dựa vào tài nghệ.

Cuối cùng, khi phu nhân nhà Thị lang tổ chức buổi tiệc trà, ta và Sở Tinh Lạc mới có thể thoát thân, nắm lấy tấm thiệp mời mà chạy trốn như bay.

Xe ngựa lắc lư, xóc nảy không ngừng, chúng ta cố gắng nhịn, cuối cùng đồng thanh thốt lên:

"A Ngưng/Lạc Lạc, ta có lỗi với ngươi!"

Thì ra trong suốt thời gian qua, khi hai người họ ở cạnh nhau, cũng đã xảy ra không ít khoảnh khắc mờ ám.

Dù Sở Tinh Lạc không đến mức phải lòng Trì Tễ Chu, nhưng sự trêu đùa vô tình này thường là nguy hiểm nhất.

Việc mập mờ với phu quân của tỷ muội mình, thật sự là điều khiến chính bản thân cũng phải khinh bỉ.

Nàng nhấm nháp một miếng mứt hoa quả, bỗng nhiên như đã quyết định, đập bàn một cái:

"A Ngưng, hai người này tuyệt đối không phải là mối lương duyên tốt, chúng ta đều bị họ lừa rồi. Hơn nữa, ta nghi ngờ Thái tử từ lâu đã có người trong lòng."

"Thư phòng của hắn không bao giờ cho ta vào, có lần ta tình cờ thấy cửa mở hé, hắn đang cúi người vẽ tranh. Dáng người trong tranh ta nhìn không rõ, nhưng chắc chắn là một nữ nhân. Sau khi phát hiện ra ta, hắn lập tức giấu bức tranh đi, chắc chắn người trong tranh không phải là ta."

"Nghĩ lại, hắn cố ý để Trì Tễ Chu đến dụ dỗ ta, chẳng phải là muốn bắt lỗi ta để có cớ bỏ ta, dành chỗ cho người trong lòng sao! Không được, ta phải hòa ly với hắn trước! Nếu không, e rằng chẳng biết mình sẽ c.h.ế.t như thế nào!"

Ta ngạc nhiên, thầm khen ngợi tỷ muội mình thông minh, quả nhiên là đọc sách nhiều hơn ta, phân tích ra sự việc một cách thuyết phục.

Nhớ lại những chuyện đã qua, ta càng nghĩ càng thấy có lý, vội nắm lấy tay nàng nói:

"Ngươi nói vậy, ta cũng thấy rất đáng ngờ. Trì Tễ Chu chưa từng ngủ chung giường với ta, có khi không phải vì bất lực, mà là vì muốn giữ mình cho người trong lòng. Hai huynh đệ họ cố ý tráo đổi, dụ dỗ chúng ta, đúng là tâm tư độc ác! Ngươi đã nghĩ kỹ cách hòa ly chưa? Ngươi ly, ta cũng ly!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang