1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ta xuyên vào một quyển tiên hiệp ngược luyến mà mình từng đọc. Xuất hiện trên con phố u uất, ta thậm chí còn đang cầm một cái chảo và mặc bộ pyjama hình con hổ nhảy múa đáng yêu của mình.

Hệ thống đưa ta đến đây có vẻ rất vội vã.

[Ký chủ Tạ Ngưng, người đã đến tiểu thế giới 7731.]

[Dòng thời gian của thế giới này vì lý do nào đó mà xuất hiện sai lệch, mong người trong vòng hai năm tìm ra bug và sửa chữa cốt truyện, ngăn thế giới bị hủy diệt.]

Cứu vớt thế giới?

Ai?

Ta ngờ vực nhìn cái chảo trong tay, có chút do dự: "Ta đánh Sukuna ư?"

Hệ thống dường như không muốn giao tiếp với dân Otaku, chỉ nhanh chóng nói lời tạm biệt.

[Cách thức hoàn thành nhiệm vụ không giới hạn, quà tân thủ đã được phát, chúc ký chủ may mắn.]

Cùng lúc hệ thống biến mất, tay trái trống không của ta xuất hiện một cái hà bao bạc. Bên trong có mười lượng bạc, và một vật phẩm tạo danh tính cơ bản.

Ta nghiên cứu một chút, đại khái là nói ta có thể chọn một thân phận bình thường phù hợp với thế giới hiện tại.

Ví dụ, ta muốn bái nhập Thiên Sơn Kiếm Phái nơi nữ chính tọa lạc, thứ này có thể biến ra lệnh bài đệ tử bình thường.

Nhưng yêu cầu cao hơn thì không thể.

Ta nhíu mày đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào vật phẩm tạo danh tính.

Rất lâu, lâu đến mức đã có người chú ý đến ta, và lặng lẽ cầm gậy gộc tiến lại gần, cuối cùng ta cũng nhấn vào vật phẩm tạo danh tính.

Sau một tia sáng trắng, bộ pyjama hình con hổ nhảy múa biến mất.

Ta vẫn cầm cái chảo, nhưng lại mặc trang phục cổ trang đứng trong nhà bếp của một quán ăn đổ nát.

...

Ba ngày sau, ở một góc khuất trên con phố u uất.

Một tửu quán mang tên "Đình Chi Đà" lặng lẽ khai trương.

...

Ta đã nghĩ với thành tích chạy 800 mét trong năm phút rưỡi của mình khi còn đại học, muốn nổi tiếng ở thế giới tiên hiệp là điều không thể.

Vì vậy, ta lựa chọn thân phận "chủ quán ăn" và an tâm ở lại nơi hạ cánh ban đầu.

Cứu vớt thế giới là chuyện của các anh hùng, một trù nương nhỏ bé như ta chỉ dám ôm chảo run rẩy mà thôi.

May mắn thay, ngay cả khi đến tu tiên giới, tay nghề của ta vẫn được đông đảo thực khách công nhận.

Ta cũng chỉ sau này mới biết, con phố u uất nằm ở khu vực trung gian tam giới, vì vậy nơi đây rồng rắn lẫn lộn, người, yêu, ma ba tộc cùng tồn tại.

Lúc đầu, vẫn có người đến tửu quán mới khai trương của ta gây sự, nói kẻ yếu không xứng đáng xuất hiện trên con phố này, bảo ta cút đi.

Nhưng không biết sao, sau khi ăn uống vài lần, thái độ của thực khách dần tốt lên tới mức khó hiểu.

Mặc dù vẫn có người ăn quỵt, nhưng không còn ai gây sự nữa.

"Đình Chi Đà" dần trở thành tửu quán trọng điểm của cư dân con phố u uất này, không còn vắng vẻ như trước.

Tay nghề của ta được công nhận đương nhiên là rất vui, nhưng vấn đề cũng theo đó mà đến

Ta rõ ràng là sắp bận rộn không xuể rồi.

Đặc biệt là đám người này muốn gì được nấy.

Có người ba ngày hai bữa không trả tiền, nhưng sẽ có một ngày nào đó đột nhiên ném cho ta một nắm linh khí để trả nợ, như vậy sổ sách của ta càng khó đối chiếu hơn.

Ngay khi ta định viết một tờ giấy tuyển dụng dán bên ngoài, thì tửu quán lại đón một nhóm khách kỳ lạ.

Họ không phải là cư dân thường trú trên con phố u uất này, có lẽ là những tán tu hoặc đạo sĩ lang thang tìm kiếm "cơ hội kiếm lời".

Nhóm tán tu, đạo sĩ này gọi một bàn rượu ngon món ngon, sau một hồi ăn uống no say liền định thanh toán.

Sau đó, họ nhìn thấy cách thanh toán kỳ quặc của những khách quen ở đây.

2.

"Hai món ăn mà lấy một thanh linh khí trung phẩm?!"

"Một bình rượu, một đĩa thịt hầm dùng mười thước gấm vóc để đổi?"

"Cho dù món ăn này có linh lực thì... không đúng, món ăn có linh lực?!"

Đám người đó kinh hãi nhìn ta, như thể đang nhìn một đại ma đầu nào đó chưa từng xuất hiện trên đời.

Vì hoàn toàn không cảm nhận được linh lực, nên hoàn toàn không ý thức được giá trị của vật thế chấp là bao nhiêu, ta: "?"

Mấy lữ khách nhìn nhau qua lại, dùng ánh mắt trao đổi điều gì đó.

Ngay khi ta nghĩ rằng họ đang muốn ăn quỵt, thì người dẫn đầu xoa xoa tay, cẩn thận đi đến trước mặt ta, sau đó nhe hàm răng vàng ra cười gượng:

"Bà chủ, cái đó, huynh đệ chúng ta có lẽ không mang đủ tiền, người xem có thể..."

Ta thở dài: "Không muốn trả tiền cơm?"

Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo ta đánh không lại...

"Không không không! Mặc dù không mang đủ tiền, nhưng chúng ta có thứ khác có thể đưa cho người! Người xem qua trước rồi hãy nói!"

Người đó cẩn thận đưa ta ra sân sau, sau đó từ trong kết giới của mình, lấy ra một cái lồng cao bằng nửa người.

"Hắn là do chúng ta nhặt được bên bờ sông, vốn định bán hắn đến Liễu Phong Lâu, với dung mạo của hắn nhất định có thể đổi được không ít linh thạch..."

Nam nhân nọ vén tấm vải đen trên lồng lên.

"Bên cạnh bà chủ hình như thiếu một người tâm phúc, nếu người không chê, chúng ta muốn dùng hắn để trả nợ. Không biết ý người thế nào?"

Tấm vải đen rơi xuống, lộ ra một mỹ nam tử bệnh tật đang thoi thóp, bị tra tấn đến chỉ còn nửa cái mạng.

Đôi mắt hắn quấn vải trắng, nửa người nhuộm đầy máu.

Mái tóc đen bị máu thấm ướt, dính chặt vào nhau từng sợi từng sợi, nhìn thoáng qua, giống như một con hạc tiên xinh đẹp bị trói bằng xiềng xích nhốt trong lồng, chỉ cần thêm một chút ngoại lực va chạm ác ý, con hạc bệnh này sẽ chết thảm.

Tên buôn người kia vẫn không ngừng chào hàng ta: "Người đừng thấy hắn bây giờ bệnh tật ốm yếu, chỉ cần cho uống ít thuốc, vẫn có thể dùng..."

Dùng cái gì? Ta hỏi ngươi dùng cái gì?!

Ta cố nén cơn giận muốn báo án: "Được, ta biết rồi. Người để lại, tiền cơm của các ngươi không cần trả nữa."

...

Mặc dù ta không có linh lực, nhưng may mắn là những món thực khách dùng để trả nợ rất đa dạng.

Ta tìm được trong đó vài bình thuốc ghi "hồi xuân đan", "hoàn hồn đan", "đại bổ đan", liền cho mỹ nam bệnh tật kia uống.

Cũng không phải là không mời được đại phu. Nhưng cả con phố u uất này chỉ có một tiệm thuốc, vị lang trung đó là một ma tu chuyên nghiên cứu độc dược, hắn chỉ giết người chứ không chữa bệnh.

Vì vậy, việc cứu người chỉ có thể tự mình mò mẫm.

Có lẽ người đẹp đều may mắn.

Uống vài bình thuốc, vết thương trên người hắn gần như đã lành. Chỉ là người vẫn chưa tỉnh. Kết hợp với sắc mặt hồng hào và dung mạo xinh đẹp của hắn, nhìn giống như một người đẹp ngủ đang chờ đợi nụ hôn của tình yêu đích thực.

Đáng tiếc ta không phải hoàng tử, ta chỉ là một trù nương cần mẫn.

Thấy người đã không có gì đáng ngại, ta mở cửa trở lại, bận rộn trong bếp như con thiêu thân, cố gắng kiếm lại toàn bộ số tiền bị thiệt hại trong mấy ngày đóng cửa.

Vừa mở cửa lại, khách hàng đói xanh mặt liền xông vào.

Họ cũng không hỏi tại sao mấy ngày nay ta đóng cửa quán, dù sao việc các cửa tiệm trên con phố thỉnh thoảng đóng cửa đã là chuyện thường.

Chỉ là hôm nay những người này đều ngầm đồng ý không ghi nợ, có tiền thì trả tiền, không có tiền thì trực tiếp lấy pháp bảo ra.

"Bà chủ, ra ngoài nhớ bảo vệ bản thân nhé!"

"Đúng vậy, nhất định đừng để tay nấu bếp bị thương."

"Hay là lần sau người có kẻ thù cứ nói cho ta biết, ta sẽ đi xử lý giúp người, những việc dơ bẩn thế này sao mà dám để bà chủ phải tự mình ra tay."

Ta: "?"

Ta: "Hả?"

3.

Ta bận rộn như con thiêu thân, vừa lật sổ sách cũ của họ, vừa tính toán trên giấy nháp bên cạnh.

Cái đỉnh này hình như khá nặng, vậy thì nên ghi vào sổ sách cho đại ca này bao nhiêu...

Không biết tính, căn bản không biết tính.

Ta sốt ruột, khách hàng đang chờ thanh toán cũng sốt ruột, đang nghĩ hay là trước tiên cứ viết đại một con số thì sau lưng có một bàn tay trắng nõn gầy guộc đột ngột đưa ra.

"Bà chủ, nếu không ngại, hãy giao cho ta."

Giọng nói ôn hòa vang lên, ta theo bản năng quay đầu lại, suýt chút nữa đụng phải cằm của thiếu niên.

Đôi mắt của hắn vẫn bị vải trắng che phủ, nhưng lại giống như người có thị lực bình thường vững vàng đỡ lấy ta.

Ta do dự một chút, đưa bút và sổ sách cho hắn.

Dung mạo quá mức mỹ mạo khiến đại sảnh ồn ào một hồi.

"Bà chủ quả nhiên chân nhân bất lộ tướng, người còn giấu một mỹ nam tử trong viện à?"

"Vậy chẳng phải là ta không còn hy vọng nữa, ta vốn còn định ở rể cơ mà?"

"Cút đi cút đi, nhìn bộ dạng ngươi kìa, bà chủ có mù cũng không thèm ngươi."

Ta không mù, nhưng nam nhân mù bên cạnh lại lật xem sổ sách trong nháy mắt. Sau đó nhận lấy vật thế chấp của vị đại ca trước mặt.

"Đỉnh tụ linh của Đan Dương Tông, tính cho ngươi năm trăm linh thạch thượng phẩm, trừ đi số tiền cơm trước đó, còn dư bốn trăm ba mươi linh thạch, ta ghi vào sổ sách cho ngươi rồi."

Đại ca kinh ngạc nhìn hắn một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhãn lực đánh giá tốt như vậy sao?"

Cái tông cái đỉnh gì kia ta hoàn toàn không biết. Ta chỉ biết hắn nhanh chóng tính toán xong sổ sách cho tất cả mọi người, và lần này không có một thực khách nào trêu chọc ta là "tiểu trù nương không màng thế sự" nữa.

Nói cách khác, hắn đã tính toán đúng hết.

Thực khách đi rồi, ta im lặng. Thiếu niên khép sổ sách lại, dừng lại trước mặt ta nửa mét một cách rất đúng mực.

"Cô nương đã cứu mạng ta, ta chỉ muốn báo đáp cô nương một hai, nếu có gì thất lễ, mong người lượng thứ."

"Không thất lễ, không thất lễ" Ta đưa tay ra trước mắt hắn lắc lắc, "Vết thương trên người ngươi đều khỏi rồi sao?"

Thiếu niên nghiêng đầu: "Vết thương trên người gần như đã lành. Nhưng đôi mắt này bây giờ thực sự không có thị giác, có thể nhìn thấy cảnh vật chỉ là dựa vào một số thủ thuật nhỏ mà thôi."

Hiểu rồi, pháp lực phục hồi thị lực dành riêng cho người mù ở tu tiên giới.

Hắn hỏi ta còn việc gì cần hắn làm không.

Ta nhìn những vật thế chấp được hắn phân loại đâu đó nhanh gọn, lại nghĩ đến kỹ thuật tính toán gần như mù chữ của mình, ta do dự một chút, thăm dò hỏi:

"Huynh đài à, huynh có muốn cởi bỏ trường sam của Khổng Ất Kỷ, thử sức với ngành dịch vụ lương cao nhưng không cao quý không?

"Sáng mười tối sáu, nghỉ hai ngày cuối tuần, bao ăn bao ở, lương tháng tự mình định."

...

"Đình Chi Đà" bỗng có một người làm công.

Là một tuấn mỹ, ôn nhu, đáng tiếc là bị mù.

Vị chưởng quầy sổ sách này tự xưng là Tống Trường Thiện, hắn nói cả nhà mình đều bị kẻ ác sát hại, chỉ còn lại một mình hắn sống sót.

Nửa năm trước, hắn cuối cùng đã báo thù rửa hận, chỉ là bị kẻ thù sắp chết ám toán, mới rơi vào tay đám buôn người kia.

"Nếu không phải cô nương tốt bụng, bây giờ ta e rằng đã rơi vào ma đạo rồi."

Liễu Phong Lâu đó là một kỹ viện, đối với hắn quả thật là ma đạo.

Ta lén lút nhớ lại nguyên tác.

Ừm, không có nhân vật quan trọng nào tên là Tống Trường Thiện.

Ta lại thăm dò hỏi lý tưởng cuộc đời của hắn là gì.

Nếu lý tưởng của nhân viên và văn hóa của doanh nghiệp không phù hợp, có thể sẽ không hợp tác lâu dài.

Tống Trường Thiện uống cạn ngụm canh rau chân vị, cuối cùng, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

"Lý tưởng cuộc đời? Ừm... cũng không có lý tưởng gì, có thể là giống như bây giờ, mỗi ngày đều có thể ngồi xuống ăn cơm với cô nương là được rồi."

Ta kích động buông đũa, nắm tay hắn lắc lư.

"Tri kỷ, tri kỷ."

Ai nói không có người thích anime về mỹ thực với bối cảnh Cuộc Chiến Chén Thánh.

Đây chẳng phải là ta đã gặp được một người sao!

Tống Trường Thiện mặc kệ ta kéo tay hắn, mỉm cười hỏi: "Vậy lý tưởng của Tạ cô nương là gì? Phi thăng thành tiên? Theo đuổi chấp niệm trường sinh?"

Ta lắc đầu: "Ai cũng nói muốn phi thăng, nhưng từ xưa đến nay, có mấy người thực sự phi thăng được?"

4.

Trong nguyên tác ta từng đọc, phi thăng chỉ là một trò lừa bịp, cuối cùng vẫn là nam nữ chính hy sinh thân mình đánh bại phản diện, mới đổi lấy sự bình yên cho thế gian.

Từ đầu đến cuối đều không có tiên nhân nào.

"Ta không thể thành tiên, cũng không muốn thành tiên, ta chỉ muốn nếm thử tất cả món ngon trên đời, sau đó làm ra món ăn ngon nhất thế gian.

"Đến ngày đó, mặc dù ta không phải tiên nhân, nhưng cả thế gian đều sẽ nhớ đến tên ta, 'Đình Chi Đà' sẽ trở thành tửu quán nhất phẩm tam giới!"

Đại trù nương của tửu quán nhất phẩm tam giới, thật là quá hãnh diện a.

Đến lúc đó người ta hỏi ta là ai, ta có thể tự hào nói ra năm chữ "Đầu bếp Trung Hoa" dưới nền nhạc quen thuộc!

Ta mơ mơ màng màng nói ra suy nghĩ trong lòng, không hề nhận ra có gì không ổn, chỉ cho rằng mình cuối cùng cũng gặp được tri kỷ, nên mới nói nhiều hơn một chút.

Tống Trường Thiện khẽ động ngón tay, thu hồi lại bình thuốc ghi "chân ngôn đan".

Ánh nến lay động, mỹ nam dịu dàng vẫn mỉm cười lắng nghe những lời nói mê sảng của ta, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu, là một người nghe hoàn toàn không chê vào đâu được.

Chỉ là nếu có thể vén lớp ngụy trang che đi đôi mắt trắng kỳ lạ kia, sẽ phát hiện ra người này căn bản đang ngẩn ngơ.

Trong mắt hắn vô số sợi chỉ vận mệnh màu đỏ đan xen, không biết lại đang tính toán điều gì.

"Không có số mệnh lại nói bản thân không muốn thành tiên ..."

Tống Trường Thiện đưa tay đỡ lấy ta đã say mèm, phẩy tay dập tắt ánh nến, đưa ta về phòng ngủ.

...

Ta mơ một giấc mơ dài và mơ hồ.

Trong mơ là nguyên tác của bộ tiểu thuyết tiên hiệp ngược luyến mà ta từng đọc.

Nhưng cốt truyện xuất hiện trong mơ, lại là những điều không được viết trong nguyên tác, về quá khứ của đại phản diện Sầm Vô Cửu.

Sầm gia là một trong tứ đại gia tộc tu tiên, khác với ba gia tộc còn lại lấy công pháp làm trụ cột, Sầm gia có thể đạt đến vị trí như ngày hôm nay, là bởi vì Sầm gia cứ cách trăm năm, lại xuất hiện một "Thiên Mệnh Chi Nhân".

Thiên Mệnh Chi Nhân sinh ra đã có đôi mắt trắng, đôi mắt của hắn không nhìn thấy hiện tại, chỉ có thể nhìn thấy vận mệnh của tất cả mọi người trên thế gian.

Sầm gia đời đời kiếp kiếp đều dựa vào lời tiên tri của người trời định, tránh được mọi nguy cơ, dần dần leo lên vị trí đứng đầu gia tộc.

Nhưng đến đời Sầm Vô Cửu, gia chủ Sầm gia lại nảy sinh chấp niệm cực lớn đối với việc phi thăng, hắn thèm muốn đôi mắt của Sầm Vô Cửu, cho rằng chỉ cần có được đôi mắt này, hắn có thể nhìn thấu thiên mệnh, trở thành người đầu tiên phi thăng dưới gầm trời.

Vì vậy, hắn giam cầm Sầm Vô Cửu, đợi đến khi Sầm Vô Cửu trưởng thành, tự tay móc mắt hắn.

Đáng tiếc đôi mắt bị móc ra lập tức biến thành tro bụi, năng lực trời ban không phải sức người có thể cướp đoạt.

Gia chủ Sầm gia chỉ có thể giữ lại mạng sống của Sầm Vô Cửu, dù sao sự phát triển của Sầm gia vẫn cần tiếp tục lợi dụng người trời định.

Nhưng phản diện cũng không phải là kẻ ngu ngốc ngoan ngoãn chịu chết, hắn cố ý tỏ ra yếu đuối để Sầm gia lơ là cảnh giác, rồi nhân cơ hội trốn thoát.

Dưới sự truy đuổi của Sầm gia, hắn bị trọng thương rơi vào Ma giới, để sống sót, Sầm Vô Cửu chỉ có thể vận chuyển công pháp hấp thụ ma khí.

Mạng sống thì giữ được, nhưng từ đó cũng trở thành ma tu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang