1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Phụ thân ta là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy của Vân triều, trong một trận chiến ông bị phó tướng thân cận đâm một đao từ phía sau. Tính mạng nguy kịch.

Nhìn phụ thân yếu ớt nằm trên giường, ta mới nhận ra phụ thân đã già rồi. Nam nhân uy vũ đã dạy ta cầm kiếm, cưỡi ngựa bắn tên đã sắp rời xa ta rồi.

"Chỉ nhi à, lúc phụ thân còn sống Hoàng thượng đã ba lần bốn lần ám chỉ ta đưa con vào cung, nhưng gia quy nhà ta có một điều, nam tử không nạp thiếp, nữ tử không làm thiếp, cho dù hắn là Hoàng đế cũng không được. Cho nên ta mới cố ý mang con ra chiến trường, khiến cho con phải chịu khổ. Lần này tấn công Tây Nguyệt, ta lập quân lệnh trạng, thắng, hắn không thể làm khó con nữa. Nhưng... Ta lại chết, con phải làm sao bây giờ? Tây Nguyệt âm hiểm không dễ đối phó, không bằng tạo phản đi!"

"Phản?" Thẩm gia đời đời làm tướng, trung quân yêu nước, nếu không phải chính tai nghe thấy, đánh chết ta cũng sẽ không tin phụ thân sẽ nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy.

Phụ thân là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, sau khi mẫu thân ta mất ông chưa từng tái hôn, đem ta theo bên người tự mình dạy dỗ. Chỉ là ông thường bận rộn quân vụ lại thường xuyên cùng hoàng đế thương nghị quốc gia đại sự, không có nhiều thời gian cho ta, ta từng oán giận phụ thân trong lòng chỉ có quân vương quốc gia, không có ta. Thì ra phụ thân yêu ta hơn hết thảy!

Phụ thân ta không nói chuyện được nữa, chỉ nhìn ta hồi lâu. Ta nắm chặt tay của phụ thân. Chỉ mong có thể lưu lại chút hơi ấm cuối cùng của người.

Cuối cùng phụ thân chỉ có thể sờ đầu ta một chút rồi cứ thế nhắm mắt xuôi tay. Trước lúc người đi còn gọi tên của mẫu thân ta. Từ giờ họ có thể ở bên nhau mãi mãi không chia lìa rồi!

"Cha ơi, con nhất định báo thù cho người, san bằng Tây Nguyệt!"

Năm năm trôi qua, ta cuối cùng cũng đánh bại Tây Nguyệt, sau mới bắt đầu tự hỏi, có nên tạo phản hay không. Không ai rõ hơn ta, chiến loạn mang đến cho dân chúng bình dân bao nhiêu mất mát, ta thật sự không thể hạ quyết tâm chĩa mũi súng nhắm ngay đồng bào của mình.

Vốn ta có thể quy ẩn núi rừng cẩu thả sống qua ngày, nhưng những huynh đệ theo ta vào sinh ra tử kia, bọn họ một thân phong sương, đẫm máu sa trường, là vì kiến công lập nghiệp, quang diệu cạnh cửa. Bọn họ có người thân, có ước mơ, có tiền đồ tốt đẹp......

Ta không thể phản cũng không thể trốn, ta muốn mang theo các huynh đệ trở về hưởng thụ vinh hoa phú quý, trải qua chuỗi thoải mái an nhàn.

Nhưng vị Cửu Ngũ Chí Tôn trong kinh kia sẽ đối đãi với ta như thế nào còn chưa biết, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Ta vinh quang trở về, hoàng thượng tự mình ra khỏi thành mười dặm đón tiếp, đại yến quần thần chúc mừng công lao cho ta.

Lúc này Hoàng thượng nói muốn ban hôn cho ta, ta mới giật mình phát hiện mình đã là lão cô nương hai mươi hai tuổi, mà ban hôn này, làm cho ta đâm lao phải theo lao.

Thứ nhất, trong mắt mọi người Đại tướng quân chiến công hiển hách giết người không chớp mắt, người bình thường không dám nghĩ ngợi, sợ ta mất hứng một cái sẽ đoạt luôn cái mạng của họ.

Thứ hai, hoàng đế còn phải lễ kính đại tướng quân ba phần, đừng nói cưới, chỉ mới cùng ta nói hai câu, đã sợ hoàng thượng hoài nghi muốn lấy đầu rồi.

Hoàng thượng là người tuân thủ ước định, không đề cập đến chuyện để cho ta vào cung làm phi, nhưng đối tượng thành thân chỉ có thể là hai người con trai của hắn, điều này làm cho ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Hoàng thượng mới ba mươi ba tuổi, đúng là tuổi hào hoa phong nhã. Hai đứa con trai của hắn, lớn cũng mới mười sáu tuổi, nhỏ hơn mười bốn tuổi, trong mắt ta đều là bọn trẻ con miệng còn hôi sữa.

Huống chi, cho dù là ta chọn ai, đều sẽ dấy lên dã tâm, cuối cùng cho ra tội danh có ý đồ mưu phản, ta sẽ không sống nổi.

Ta dám khẳng định, hoàng thượng đang gài bẫy ta. Tây nguyệt đã bình, sao có thể cho ta ngủ yên? Giữ lại ta là một tai họa. Nhưng ta lúc này vừa lập đại công, nhất thời lại không có cách nào diệt trừ, hắn sẵn sàng muốn bỏ một đứa con trai để gài bẫy ta.

Giờ phút này đối mặt với hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại ẩn giấu sát khí, ta chỉ có thể nhẫn tâm, cắn răng một cái, đánh cược một lần.

"Thần, có thể chọn... Hoàng thượng không?"

Đến quan tài của cha ta còn không thể không ép được, ta cũng không có cách nào!

Hoàng thượng hiển nhiên không ngờ ta không ngửa bài theo cách cũ, quên cả nuốt nước trà trong miệng, cuối cùng ho khan một lúc lâu mới đỏ mặt hỏi ta: "Ái khanh có phải say rồi không?"

"Thần rất tỉnh táo, Hoàng Thượng, thần cũng không phải là muốn trèo rồng phụ phượng, mà là thật tâm ngưỡng mộ người, hoàng thượng khí thôn sơn hà, tài hoa che trời, hùng tư anh phát, tuấn dật vô song, trừ người, thần thật sự chướng mắt người khác! "

"Thần mặc dù tư sắc bình thường, không có một sở trường nào cả nhưng thần đối với Hoàng Thượng là chân tâm! Thần thề, sau khi tiến cung tuyệt đối không tranh sủng ghen ghét, gây chuyện thị phi, chỉ im lặng làm tròn bổn phận phi tử sau lưng người!"

Văn võ bá quan, nam nữ già trẻ đều hít một hơi khí lạnh, Ngự Sử Triệu Thủ Hòa trách mắng: "Thẩm Lệnh Chỉ to gan, ngươi dám tơ tưởng đến Hoàng Thượng?"

"Cho dù ta dám gả, ngươi có gan cưới sao? hơn nữa, ngươi đã đưa nữ nhi của ngươi vào cung rồi, sao ta không thể đưa mình vào cung?"

Triệu Thủ Hòa cứng họng nói không nên lời, những quan viên khác chuẩn bị phụ họa cũng đều ngậm miệng lại.

Tiên hoàng hậu qua đời nhiều năm, hậu vị vẫn bỏ trống, văn võ bá quan tích cực đưa nữ nhi trong nhà nhét vào trong cung.

Nhưng Hoàng thượng khôn khéo biết bao?

Người mặc dù thu vào, chỉ để cho các nàng đấu tới đấu lui, không cho các nàng cơ hội.

Các phi tần chớp chớp mắt về phía ta, các nàng ai nấy đều là cao thủ cung đấu, nếu không phải ta đã trải qua sa trường lâu, luyện được tinh thần thép, đã bị ánh mắt sắc như dao của các nàng đâm thủng cả người.

Nghĩ đến ta và phụ thân vì giang sơn xã tắc của Hoàng thượng mà tận tụy, đến chết mới thôi, Hoàng thượng lại muốn đoạt binh quyền của ta, muốn mạng của ta, hiện tại ta còn muốn thiệt thòi vào cung sống dưới vàn tay của hắn, ta cảm thấy tủi thân cô cùng, ánh mắt nhìn về phía Hoàng thượng ươn ướt.

Trước kia ta cũng không dám lớn mật nhìn thẳng thiên tử như thế, đó là mạo phạm, sẽ bị giáng tội. Hiện tại lần đầu tiên thấy rõ khuôn mặt của hắn, đó là một khuôn mặt anh tuấn, mị hoặc, lại nguy hiểm.

Mặt mày thâm thúy, từ trong ra ngoài tản ra khí thế tự tin, trầm ổn lại uy nghiêm, khóe môi khẽ nhếch ra một nụ cười ôn hòa, đem khí thế nhiếp nhân kia giảm bớt một chút, mắt hoa đào u ám giống như một đầm nước sâu nhìn không thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư của hắn.

Càng nhìn không thấu, càng muốn thâm nhập tìm tòi nghiên cứu, ta nhìn thẳng hắn.

Đây là một cuộc đọ sức giữa cường giả.

Hắn đang phỏng đoán được mất, cân nhắc lợi hại, tìm tòi nghiên cứu thật giả.

Ta đang thăm dò, nước cờ tiếp theo của hắn sẽ đi như thế nào?

Đúng lúc ta sắp không chịu nổi loại dò xét này nữa, chuẩn bị mở lời nói hắn nể tình ta lập đại công, giữ cho ta một mạng, cho ta buông bỏ giáp kiếm về quê, khóe miệng hắn nhếch lên, vẻ mặt biến ảo, làm như ánh sáng mờ mịt đầy trời, chói mắt, ta lại luyến tiếc dời mắt đi.

Ta nghe được hắn phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, "Đã như thế, ái khánh muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi!"

"Hoàng thượng, không thể!"

Nếu không phải Thừa tướng Tô Mục hô lên, ta đã rơi vào tay giặc rồi!

Con gái Tô Mục Tô Nhu Gia hiện giờ là Hiền phi đứng đầu tứ phi trong cung, đang cố gắng chạy nước rút về chiếc ghế Hoàng hậu.

Tô Mục đương nhiên lo lắng ta vào cung sẽ tạo thành uy hiếp đối với nữ nhi của hắn.

Hoàng thượng nhíu mày, "Tô ái khanh, có gì không được?"

"Bẩm Hoàng thượng, thần lo lắng, Thẩm tướng quân hiệu lệnh tam quân quen rồi, không hiểu quy củ trong cung, hầu hạ Hoàng thượng không tốt."

Tô Mục lão hồ ly này, đây là đang gây trở ngại cho ta chứ gì, hắn đang nhắc nhở Hoàng Thượng, ta có thể hiệu lệnh ba quân, sẽ uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế, không hiểu quy củ, sẽ uy hiếp đến tính mạng Hoàng Thượng.

Hai thứ này đối với đế vương mà nói là quan trọng nhất, tự nhiên không thể khinh thường.

Hoàng thượng nhướng mày nhìn về phía ta, trong lòng ta có chút lo lắmg, hắn không phải là muốn ép ta giao ra binh quyền bây giờ chứ?

"Thẩm ái khanh trung can nghĩa đảm, Thẩm gia đời đời trung lương, trẫm sao có thể lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử được? Có phải không Tô tể tướng?"

Xưng hô từ "Tô ái khanh" biến thành "Tô tể tướng", còn nói hắn là lòng dạ tiểu nhân, Tô Mục mặt đen sì, nhưng lại không thể chống đối Hoàng Thượng, chỉ dám nói:

"Vâng... là thần lo lắng nhiều. Nhưng Thẩm tướng quân cả ngày cùng các tướng sĩ ở một chỗ, chỉ sợ không phù hợp chốn cung nữ tử Tu Hiền Lương Trinh Tĩnh quy củ này..."

Lời này thật đúng là làm cho ta nổi giận, lão nhân xấu xa này dám nói xấu sự trong sạch của ta.

"Bản tướng ở xa trường vào sinh ra tử, bảo vệ quốc gia, cả ngày chỉ nghĩ phải làm thế nào để sống sót, làm thế nào đánh thắng trận, cũng không giống ngươi ở trong triều phong quang an nhàn, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến nam trộm nữ xướng, tham ô hối lộ, lừa trên gạt dưới!"

Tô Mục mặt hết đen lại đỏ, muốn cãi lại gì đó, Hoàng Thượng lại giơ tay ngăn cản hắn.

"Thẩm ái khanh trải qua thiên tân vạn khổ, đạp khắp núi non sông ngòi, thân nhiễm bão cát ô huyết, không sợ gian nan hiểm trở luôn vì trẫm, trẫm tin ngươi, cũng sẽ không phụ ngươi!"

Giọng Hoàng Thượng thật dễ nghe, trầm thấp, thuần hậu, vang dội vào trong tai, giống như suối nước trong tưới trên mặt đất khô khốc.

Nhưng, hắn thật sự nghĩ như vậy sao?

Chưa chắc.

Ta dập đầu ba cái, "Tạ hoàng thượng tín nhiệm! Tạ hoàng thượng thành toàn! Tạ hoàng thượng long ân!

Các bá quan tuy rằng không cam lòng, nhưng thái độ Hoàng Thượng kiên quyết, chuyện ta vào cung đã thành chuyện đã định, bọn họ sợ khuyên chọc Hoàng Thượng không vui, đành phải từ bỏ, lại dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn ta.

"Thẩm ái khanh, trẫm nên cho ngươi vị trí gì?"

"Hoàng thượng, Thẩm gia có giáo huấn, nữ tử không được làm thiếp. Nhưng cho thần vị trí gì, còn do Hoàng thượng làm chủ mới được!"

Tôi chỉ tỏ rõ lập trường của mình, lại có người nhịn không được nhảy ra, Lễ bộ thượng thư Trần Tiến Kim thở phì phò chỉ trích: "Thẩm tướng quân coi hoàng cung là nơi nào?"

"Con gái của Trần đại nhân là Trân tần hậu cung đúng không, ngài chẳng lẽ không nghĩ tới làm quốc trượng sao? Trần đại nhân tại vị mấy năm không có thành tích cũng dám nghĩ đến, bản tướng quân lại có gì không thể?"

Trần Tiến Kim tức giận đến hô hấp dồn dập, hít sâu hai hơi lại nói, "Thẩm tướng quân chỉ biết hành quân đánh giặc, chưa từng học qua quản lý hậu trạch, tỷ muội hòa thuận, cũng không biết nữ đức nữ giới là như thế nào, làm sao có thể làm chủ hậu cung?"

"Bổn tướng ba quân đều có thể quản lý được phục tùng, quy củ, chỉ là hậu cung, có gì khó?" - Ta nhướng mắt, quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng, "Nhưng Hoàng thượng, thần cũng không có dã tâm như vậy, thần sợ phiền toái, thầm nghĩ thanh tĩnh sống qua ngày, cũng không coi trọng địa vị, người cân nhắc là được."

Hoàng thượng là người hiền đức, cha ta nghĩa nặng, lại cứu mạng hắn, hắn không đành lòng phụ trước sau, làm cho ông thương tâm dưới suối, từ chối lời góp ý của Phong Hậu do Tô Mục cầm đầu.

Ta tất nhiên là không dám mạo phạm, liền chủ động nhượng bộ một bước.

2

Hoàng thượng phong ta làm Đức phi, hiền lương thục đức, là người cuối cùng trong tứ phi.

Ngự sử Triệu Thủ Hòa lại nhảy ra, "Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ lại! Thẩm gia tuy đời đời trung lương, nhưng hôm nay đã lụi bại, vừa không có nhân tài vì triều đình trung thành, vừa không có tiền tài hùng hậu trợ giúp Hoàng thượng an bang định quốc, phong tần vị đã là đại ân rồi, không cần phi vị......"

A! Hay cho Triệu Thủ Hòa, công khai nói nhà mẹ đẻ ta không có chỗ dựa muốn bắt nạt?

"Triệu Ngự Sử có phải đã quên, bản tướng là nhất phẩm đại tướng quân trong triều, cho dù không phong hậu, làm quý phi cũng thừa sức. Ngài nói nhà mẹ đẻ bản tướng không có nhân tài, ba quân có đủ hay không? Ngài nói bản tướng không có tiền tài, thành trì Tây Nguyệt có đủ hay không?"

Hoàng thượng sở dĩ nhường nhịn ta, chính là bởi vì hắn không muốn cùng ta trở mặt, cứng đối cứng, nếu ta thật sự tạo phản, tổn thất của hắn không thể tính toán được!

Những lời này, cũng là ta cố ý nói cho Hoàng thượng nghe.

"Triệu Ngự Sử! Hậu cung của trẫm, trẫm cho ai vị trí gì, còn cần ngươi quản sao! Hay ngươi lên đây ngồi luôn đi?"

Triệu Thủ Hòa sợ tới mức dập đầu như giã tỏi, "Thần không dám, thần biết tội..."

"Đem lương phi giáng chức làm lương tần, nếu có người dám coi thường Đức phi, trẫm cũng sẽ không lưu tình!"

Lương phi chính là Triệu Nghiên, con gái Triệu Thủ Hòa, bởi vì cha nàng nói một câu, nàng đã bị giáng xuống một bậc, khó trách người ta nói hậu cung tiền triều gắn bó mật thiết!

"Hoàng thượng anh minh!" Triệu Thủ Hòa bực bội muốn chết, còn phải nói một câu "Hoàng thượng anh minh".

Chuyện phong phi của ta đã kết thúc, nửa tháng sau vào cung. Các quan viên có bất mãn, không cam lòng hơn nữa, cũng không dám ý kiến nửa câu.

Sau khi cung yến kết thúc, Hoàng thượng lại muốn đích thân đưa ta hồi phủ.

Một đám người lại mở rộng tầm mắt, chỉ có trong lòng ta biết rõ, tự nhiên lấy lòng, không phải có ý đồ thì cũng là kẻ trộm.

Cấm quân hộ vệ, cộng thêm tướng sĩ tùy tùng của ta, trùng trùng điệp điệp, vô cùng đồ sộ.

Kiệu ngự dụng đi thoải mái ổn định, nhưng ta lại ngồi không yên, đơn giản là bởi vì người ngồi đối diện, khí lực quá mức cường đại.

Tuy rằng trên mặt hắn chỉ lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhưng ta không dám ho he, quy củ đặt hai tay ở trên đầu gối, chuyên chú sờ móng tay.

"Thế nào, sợ ta?"

Hắn không xưng "trẫm", mà là "ta".

"Thiên chi kiêu tử của Hoàng thượng, thần lòng tràn đầy kính sợ."

Ngồi gần như vậy, kiệu nhỏ như thế, ta thực sự không dám giương mắt nhìn hắn.

"Bữa tiệc vừa rồi không phải khanh rất lợi hại sao?"

"Hoàng thượng nói đùa, thần đó là bị bọn họ dồn ép!"

"Nhìn ta." Ta cố lấy dũng khí ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt không có dấu vết năm tháng kia, càng thêm anh tuấn khiến người ta hít thở không nổi.

"Thừa Cảnh, tên của ta, Tiêu Thừa Cảnh."
Giọng của hắn không vang dội như trước, trầm thấp ôn nhu, mang theo ý mê hoặc.

Ta bối rối rũ mắt xuống, "Thần sẽ nhớ kỹ, tục danh Hoàng thượng, không thể gọi thẳng..."

Hắn thở dài một hơi, "Từ khi hoàng hậu mất, không còn ai gọi tên ta, ngay cả chính ta cũng quên mất cái tên là 'Thừa Cảnh'."

Ta không biết đáp lời như thế nào, hắn liền tự mình nói tiếp.

"Năm ấy cung yến, có một tiểu cô nương tự tiện xông vào Nam thư phòng, nhìn thấy bức họa của ta gọi tên của ta, nói muốn tìm được người trong tranh, gả cho hắn làm vợ..."

Trong tiếng kể trầm thấp của hắn, ta nhớ tới một chuyện đã sớm quên mất.

Mười lăm tuổi năm ấy, ta theo phụ thân vào cung dự tiệc, một mình đi dạo ngự hoa viên, ta lạc đường xông vào một tòa cung điện, nhìn thấy một bức tranh vẽ một chàng thiếu niên anh tuấn làm ta si mê, góc bức tranh còn ghi hai chữ "Thừa Cảnh" khiến ta nảy ra ý nghĩ muốn gả cho người trong tranh.

Sau đó, ta lặng lẽ hỏi thăm xung quanh có nam tử nào tên là Thừa Cảnh không, họ biết nhưng chỉ lảng tránh mà không đáp.

Vì người trong tranh, ai tới cửa cầu hôn đều bị ta đánh bỏ chạy, vẫn chưa định ra một môn hôn sự. Sau đó ra chiến trường, ta quên mất chuyện này.

"Thừa Cảnh!" Ta kêu lên một tiếng, "Là bệ hạ sao?"

"Ừ, chính là ta!"

Mặt của ta nóng lên, ta thật sự là...... Ăn mật báo mà!

"Thần, thần khi đó cũng không biết......"

"Ta rất vui, khi đó nghe được có người dịu dàng gọi tên ta như vậy, nàng có biết đáy lòng yên lặng nhiều năm của ta cuồn cuộn sóng lớn không? Trong cung mặc dù có các loại mỹ nhân, nhưng các nàng đều vì danh lợi mà đến, ta chưa bao giờ động tâm với ai. Cha nàng ngoan cố, giống như phòng sói đề phòng ta, còn đưa nàng ra chiến trường. "

"Ta nghĩ ta và nàng nói chung là cách biệt xa, không thể đến với nhau. Ai ngờ, nàng đã trở lại, còn muốn chọn ta..."

Xe kiệu đột nhiên lắc lư, ta ngồi cứng ngắc không thể khống chế lệch sang một bên, nếu đụng vào vách kiệu, trán chắc chắn sẽ sưng một bọc lớn, nhưng ta lại đụng vào một lồng ngực ấm áp.

Là hoàng thượng nhanh chóng đưa người tới, thay ta ngăn cản một chút, mà ta đụng phải hắn kêu rên một tiếng.

"Nàng/Bệ hạ không sao chứ?"

Ta và hắn cùng mở miệng.

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết! không thấy dưới chân có hố, xin Hoàng thượng thứ tội!"

"Cẩn thận một chút, nếu Đức phi có bệnh, ngươi mấy cái đầu cũng không đủ chém!"

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng khiến ta giật mình. Đây mới đúng là đại quyền đế vương nắm trong tay quyền sinh sát trong thuên hạ , làm sao có thể là Thừa Cảnh nhu tình nhỏ nhẹ?

Ta lập tức ngồi xuống, xua tan không khí mập mờ mà hắn vừa tạo ra, "Hoàng thượng, thần không sao."

Xe kiệu tiếp tục đi về phía trước, hoàng thượng lại tiếp tục dùng thâm tình lừa gạt,

"A Chỉ, mấy năm nay, nàng chinh chiến sa trường, nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực?"

"Vì Hoàng thượng bảo vệ giang sơn, mở mang bờ cõi là chức trách đời đời của Thẩm gia, không khổ."

"Mặc dù ta ở trong cung, nhưng cũng luôn luôn lo lắng cho an nguy của nàng. Ta vẫn nhớ rõ A Chỉ muốn gả cho Thừa Cảnh, hôm nay ta thật sự rất vui, vui lắm......"

Hắn lại nắm tay ta, nhưng ta không dám thu tay lại, cũng không muốn làm vậy, tay hắn nhẵn nhụi, giống như một khối ngọc ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve trong lòng bàn tay thô ráp của ta,

"Sau này, ta chắc chắn sẽ che chở cho nàng thật tốt. Giang sơn của Vân Triều, Thẩm gia vốn đã có một nửa, chúng ta cùng nhau ngắm nhìn khắp non sông đẹp đẽ này, phong quang vạn dặm, được không?"

"Hoàng thượng nói quá lời, thần không dám có ý nghĩ đại nghịch bất đạo này. Núi non tốt đẹp, phong cảnh vạn dặm, đều là của Hoàng thượng, mà thần, nguyện hi sinh người khi người cần!"

"Ta chính là của nàng, vị trí hoàng hậu cũng để lại cho nàng, hiện giờ có Tô thừa tướng cùng Triệu Ngự Sử đám người dẫn đầu phản đối, ta sợ bọn họ làm khó dễ nàng, mới tạm thời để cho nàng thiệt thòi vị trí Đức phi, nàng tin ta, được không?"

"Được, thần tin."

Một đế vương anh tuấn lại uy nghiêm, ở trước mặt ta ôn nhu lại thâm tình lấy lòng......

Ta thực sự có chút động lòng, mặc dù biết hắn dỗ dành ta là vì muốn thu hồi binh quyền từ trên tay ta, nhưng ta cũng không thể không đắm chìm trong mộng đẹp giả dối mà hắn cố ý xây dựng.

Hắn vừa muốn vươn tay ôm vai ta, bên ngoài kiệu một thanh âm thô kệch vang lên: "Tướng quân, tới rồi!"

Là phó tướng Triệu Duyệt của ta.

Ta lập tức đứng dậy xuống kiệu, tay Hoàng thượng đông cứng giữa không trung.

Bên ngoài kiệu sớm đã có tiểu thái giám nằm sấp làm ghế để bước xuống, nhưng ta nhẹ nhàng nhảy xuống đất, Triệu Duyệt đỡ ta một phen.

Hoàng thượng theo sau xuống kiệu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Duyệt có chút ý vị thâm trường, "Ngày mai sớm triều luận công hành thưởng, Triệu tướng quân cũng mệt mỏi, sớm trở về nghỉ ngơi đi."

Triệu Duyệt cung kính chắp tay trả lời: "Mạt tướng không mệt! Mạt tướng còn có việc bàn bạc với tướng quân."

Ta cũng khom người hành lễ, "Thần tạ hoàng thượng tự mình đưa tiễn, cung tiễn hoàng thượng!"

Ai ngờ hắn cười nói: "Trẫm vào phủ xem thử, có thiếu thốn gì không, còn phân phó người trong cung đưa tới, nàng là Đức phi của trẫm, trẫm không cho phép hạ nhân chậm trễ nàng."

"Hoàng thượng ngày mai còn phải sớm triều, sắc trời đã tối..." Ta lựa lời khuyên nhủ.

"Sắc trời đã tối, Đức phi còn cho nam nhân vào phủ nói chuyện, trẫm không thể đi vào tham quan sao?"

Ta và Triệu Duyệt là huynh đệ sinh tử tương giao, lời này của hắn nói có chút quá đáng, "Hoàng thượng, Triệu tướng quân không phải người ngoài..."

"Vậy trẫm là người ngoài rồi."

Triệu Duyệt nhận áp lực cực lớn, nhưng cũng không có ý rời đi, Hoàng thượng xoay người tự đi vào phủ.

Ta đi cùng Triệu Duyệt đi ở phía sau, sợ Triệu Duyệt bởi vì chuyện này mà gặp phải phiền toái, nhỏ giọng nhắc nhở hắn lời nói và việc làm đều cẩn thận một chút, Hoàng Thượng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó cứ đứng ở chỗ đó.

Chờ ta đến gần, phát hiện sắc mặt hắn rất khó coi, "Hoàng thượng, người làm sao vậy?"

Hắn cởi áo choàng của mình xuống, giúp ta phủ thêm, vừa thắt nút vừa nhíu mày nói: "Ban đêm phong hàn, cảm lạnh thì làm sao bây giờ?"

Ta ngơ ngác phục hồi tinh thần, hắn vươn cánh tay dài, ôm ta vào trong ngực, "Đi vào đi."

"Mạt tướng cáo từ trước." Triệu Duyệt rầu rĩ nói xong, quay đầu bước đi.

"Haizz... Không phải nói còn có việc sao?"

Ta còn chưa nói xong, đã bị hoàng thượng cắt ngang, "Đi thong thả, không tiễn!"

Sau khi bóng dáng Triệu Duyệt biến mất, Hoàng thượng mới buông ta ra.

"Hoàng thượng, thần sắp tiến cung, chuyện quân vụ ta còn phải nói rõ với Triệu tướng quân..."

"Ban ngày không nói được sao? Tối rồi còn quấy rầy nàng. Trẫm thấy hắn có dụng tâm kín đáo."

Người này có phải nhập vai quá sâu hay không? Ta thấy hắn mới là có dụng tâm kín đáo.

"Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, ngài hồi cung đi?"

"Trẫm đến phủ tướng quân, ngay cả chén trà cũng không được uống sao?"

Hắn nghiêm mặt lại, ta vội sửa lại: "Sự hiện diện của người là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mau vào nhà, thần tự mình pha trà cho người, được không?"

Lúc này hắn mới thay khuôn mặt tươi cười.

Người này đâu giống đế vương? Rõ ràng giống như một đứa trẻ đòi kẹo, nhưng đứa trẻ này không dễ đối phó.

Ánh nến lóe lên, ta tập trung pha trà, hắn cũng yên lặng nhìn tôi.

Cũng không biết là than lửa quá nóng, hay là ánh mắt hắn thiêu đốt người, mặt của ta nóng lên, nhưng ta âm thầm trấn định, đưa một chén trà đưa tới trước mặt hắn,

"Hoàng thượng, thỉnh dùng chút trà thô, không thể so sánh với cống phẩm quý báu trong cung.

3

"Trà ngon, không nghĩ tới nàng còn biết pha trà đó, tướng sĩ trong quân không phải đều thích rượu sao?"

"Tổ mẫu thần thích trà, lúc nhỏ xem bà pha trà, hiểu sơ một chút, nhưng mà tổ phụ và phụ thân đều thích rượu, rượu mạnh mới có thể xua tan cái lạnh ở biên quan."

"Vậy còn nàng?"

"Thần ư? Thần dựa vào giết người giải sầu trong lòng,vung đao một cái thật là vui sướng."

Ta một bên ưu nhã pha trà, một bên nhàn nhạt kể quá trình tàn bạo giết địch, chắc là doạ đến hắn nên uống xong chén trà, hắn đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, trẫm hồi cung, nàng nghỉ ngơi sớm một chút."

"Cung tiễn hoàng thượng!"

Uống xong bình trà cuối cùng, ta mới đi ngủ.

Nhưng uống nhiều trà, hậu quả chính là không ngủ nổi, mặt Tiêu Thừa Cảnh cứ hiện ra trong đầu, khiến cho ta càng thêm trằn trọc.

Lời hắn nói có mấy câu là thật đây?

Sáng sớm ngày hôm sau, ta mang mắt gấu trúc ngáp một cái, lại chọc cho một đám quan viên nhìn ta không vừa mắt nhao nhao chỉ trích, nói thái độ của ta khinh mạn vân vân.

Kết quả đảo mắt liền nhìn thấy Hoàng thượng cũng mang mắt gấu trúc tới triều, bọn họ lập tức liên tưởng đến ngày hôm qua Hoàng thượng tự mình đưa ta hồi phủ, cho rằng ta mê hoặc Minh Quân, nhìn ta càng thêm không vừa mắt, ngoài mặt không dám nói cái gì, nhưng trong lòng lại mắng rất khó nghe.

Ta đã làm gì? Còn chưa tiến cung, đã bị nói thành yêu phi hại nước hại dân.

Một đám tướng sĩ dưới tay ta, đều được trọng thưởng, gia quan tấn tước không ít, nhưng đối với Triệu Duyệt, Hoàng Thượng chỉ khen ngợi vớ vẩn vài câu.

Chẳng lẽ là ta bỏ sót công trạng của Triệu Duyệt? Triệu Duyệt cũng không biểu hiện ra bất mãn gì, nhưng ta lại không thể nhìn hắn chịu ủy khuất.

"Hoàng thượng, trong chuyện Bình Tây Nguyệt, công lao của Triệu tướng không thể bỏ qua, không sợ gian nguy công phá thành trì, cửu tử nhất sinh vết thương vô số, vài lần liều chết cứu mạng thần, Hoàng thượng nặng bên này nhẹ bên kia, chẳng phải làm cho người ta thất vọng đau khổ sao?"

Ta cho Triệu Duyệt một ánh mắt an tâm, bỏ sót ai cũng không thể bỏ sót hắn. Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta mang theo sự sầu não khó hiểu, giống như trong một đêm, hắn đã thay đổi rất nhiều.

Hoàng thượng giọng nói lạnh lẽo: "Chính là bởi vì Triệu tướng quân công tích thâm hậu, cho nên trẫm phải suy nghĩ kĩ xem nên thưởng hắn như thế nào. Triệu tướng quân hơn hai mươi tuổi còn chưa thành thân, nghe nói nữ nhi của Ngô thị lang xinh đẹp như hoa, với Triệu tướng quân có thể nói là một đôi trời đất tạo nên, trẫm hôm nay thay các ngươi tứ hôn, Triệu tướng quân chọn ngày lành nghênh đón Ngô tiểu thư qua cửa đi."

Ta có chút kinh ngạc, ban thưởng cho người khác đơn giản là chút vàng bạc trạch viện, thưởng cho Triệu Duyệt mỹ nhân lại có vẻ đặc biệt ân trọng.

Ta vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Triệu Duyệt, hắn lại dập đầu ầm ầm, "Tạ ý tốt của hoàng thượng, thần không vội thành thân."

Triệu Duyệt muốn kháng chỉ?

"Mau tạ ơn đi!" Sợ hoàng thượng trị tội hắn, ta vội vàng nhắc nhở hắn.

Người luôn luôn nghe lời tôi, quật cường quỳ, thẳng lưng, "Thần không muốn cưới Ngô tiểu thư!"

Ta nhanh chóng tiến lên, thay hắn tiếp chỉ tạ ơn: "Đa tạ Hoàng thượng vì Triệu tướng quân mà suy nghĩ. Anh hùng xứng mỹ nhân, ban thưởng này thật quá tốt rồi, Hoàng thượng anh minh!"

Triệu Duyệt quay đầu nhìn ta, giống như có chuyện khó nói, nghẹn ngào mở miệng: "Tướng quân, ta... mạt tướng đã có người trong lòng!"

Ta chỉ muốn nhanh chóng khuyên hắn đi, đỡ cho hắn xấu mặt làm mất mặt Hoàng thượng, liên luỵ đến ta. Cả điện này đều là người muốn nhìn ta bị chê cười.

"Kháng chỉ chính là tử tội, ngươi cứ phụng chỉ cưới Ngô tiểu thư đã, sau đó đưa người trong lòng của ngươi nạp vào cửa, vẹn toàn đôi bên không phải sao?"

Nhưng hắn quỳ ở đó giống như là mọc rễ, mặc cho ta kéo thế nào cũng kéo không đứng dậy.

"Ta muốn giữ vị trí chính thê cho nàng! Tướng quân, ta......"

"Ngươi muốn kháng chỉ, nhưng phụ mẫu, mấy huynh muội về sau làm sao bây giờ?"

Hắn cắn răng không nói lời nào. Hoàng thượng thấy ta và hắn lôi kéo kéo nửa ngày không kiên nhẫn, "Triệu tướng quân nếu cố ý không cưới, vậy trẫm liền phong ngươi làm phòng thủ biên cương tướng quân, trấn thủ Nam Dương!"

Nam Dương cách xa mấy ngàn dặm, là nơi lưu đày tội nhân, trong lòng ta căng thẳng, thay hắn cầu tình: "Hoàng thượng bớt giận, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, thần khuyên nhủ hắn."

Ta dẫn theo Triệu Duyệt tránh tầm mắt mọi người, trầm mặt hỏi: "Triệu Duyệt! Ngươi rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

"Tướng quân, ta làm không cưới nữ nhân khác được, ta..."

"Chẳng lẽ ngươi muốn đi Nam Dương hoang vu xa xôi, để cho cha mẹ huynh đệ đi theo ngươi chịu khổ? Chúng ta vì cái gì trở về ngươi quên rồi sao? Kiến công lập nghiệp, quang diệu cạnh cửa, cùng nhau hưởng thụ vinh hoa phú quý, vĩnh viễn không rời không bỏ!"

Triệu Duyệt lại khóc, đường đường là một người đàn ông cao bảy thước, khóc như một đứa trẻ, "Cùng nhau hưởng thụ vinh hoa phú quý, vĩnh viễn không rời không bỏ, nhưng tướng quân sắp vào cung rồi!"

"Ta tiến cung cũng nhất định sẽ không bỏ mặc các ngươi, còn có thể bảo vệ các ngươi một đời vinh hoa phú quý!"

"Nhưng Mạt tướng không thể nhìn cô gái mình yêu gả cho người khác, ân ái triền miên với người khác..."

"Không phải là một nữ nhân sao? Việc này cứ giao cho ta, ta giúp ngươi đoạt lại!"

Không nghĩ tới Triệu Duyệt còn là một người si tình, sẽ vì nữ nhân mà thương tâm, đại khái là cô nương nhà ai đã định trước khi hắn nhập ngũ rồi.

"Nhưng nàng muốn tiến cung, ta làm sao tranh được với Hoàng thượng?"

Đầu ta có chút loạn, chẳng lẽ Tiêu Thừa Cảnh còn đồng thời để nữ nhân khác tiến cung?

Ha ha!

Ngày hôm qua còn hoa ngôn xảo ngữ trước mặt ta, may mắn ta cũng không tin hắn! Hậu cung mỹ nhân nhiều như vậy, nhất định muốn đoạt người trong lòng Triệu Duyệt cũng không phải chuyện khó khăn!

"Ngươi yên tâm, việc này ta nhất định giúp ngươi!"

Trong lòng ta không hiểu sao có chút phiền não, nhưng Triệu Duyệt vẫn ngoan cố không thay đổi.

"Tướng quân!"

"Đừng nói nữa, đây là quân lệnh!"

Cuối cùng Triệu Duyệt nhận chỉ, chỉ là cả người thất hồn lạc phách.

Sau khi hạ triều, các quan viên đều đi rồi, ta nán lại trong cung. Hỏi thái giám mới biết Hoàng thượng lúc này đang dùng bữa trưa, sau đó đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, ta bèn đến ngự thư phòng chờ sẵn đã đồng ý giúp Triệu Duyệt đoạt lại người trong lòng, ta phải sớm giải quyết việc này một chút, cũng để cho Triệu Duyệt an tâm sớm một chút.

Không bao lâu đã nhìn thấy Hoàng Thượng đi về phía này, còn chưa đến gần, đã bị một nữ tử ăn mặc hoa hoét, trang điểm diễm lệ ngăn cản.

"Hoàng thượng, người bận rộn chính vụ mệt gầy cả long thể rồi, thần thiếp hầm ba canh giờ mới được chén canh thập toàn đại bổ này....."

"Trân tần, trẫm mới vừa dùng cơm xong, nàng mang về uống đi!"

"Hoàng Thượng, đây là tâm ý của thần thiếp, người nhiều hay ít cũng uống một chút đi......"

Hoàng Thượng bị kì kèo đến không có cách nào, đành nhận chén canh đưa cho đại thái giám Lưu Đức Trụ phía sau , "Thưởng ngươi."

"Tạ Hoàng Thượng."

Trân tần vẻ mặt đen sì, dùng sức phẩy khăn.

Lưu Đức Trụ nhận chén canh, vào thế khó xử, không biết nên xử trí ra sao.

Nhìn cảnh tượng lúc này, ta không nhịn được cười thành tiếng, Hoàng Thượng và trân tần đều quay qua nhìn ta.

"Thần có việc cầu kiến Hoàng Thượng." Ta chắp tay hành lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang