2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4

Hoàng Thượng còn chưa kịp mở miệng, Trân tần xông lên phía trước, chỉ vào ta nói:

"Này, Thẩm Lệnh Chỉ, ngươi nghĩ đến Ngự Thư Phòng để câu dẫn Hoàng Thượng đúng không? Nhưng ngươi tính sai rồi Hoàng Thượng có lệnh, Ngự Thư Phòng hậu cung phi tần không được vào."

Cho nên nàng ta ở bên ngoài chờ người?

"Thần là lấy tư cách là Đại tướng quân, muốn cùng Hoàng Thượng thương nghị chuyện quan trọng!"

"Thật không?" Nàng ta nhìn lên nhìn xuống ta một lượt, sau đó dùng giọng điệu khinh thường nói, "Ngươi dùng cớ này đi vào cũng vô dụng, dung mạo không có, Hoàng Thượng ánh mắt không kém như vậy!"

Nói xong nàng ta kiêu ngạo mà ưỡn ngực, duỗi tay bám lấy Hoàng Thượng, lấy ngực cọ cọ vào cánh tay hắn.

Hoàng Thượng tuy rằng nhanh nhẹn né tránh, nhưng ta vẫn cảm thấy cay mắt!

"Nếu Hoàng Thượng muốn Trân tần bồi người, khi khác thần lại đến."

Mới vừa xoay người, cánh tay bị hắn bắt được, hắn thấp giọng nói: "Không phải có việc sao? Đi vào nói."

Hắn kéo ta đến Ngự Thư Phòng, đồng thời nói với Lưu Đức Trú: "Trân tần tự tiện xông vào Ngự Thư Phòng, chống đối trọng thần triều đình, phạt mười trượng, cấm túc ba tháng! Về sau bất luận kẻ nào cũng không được đến gần Ngự Thư Phòng!"

Trân tần khóc nhận sai xin tha, nhưng Hoàng Thượng cũng không quay đầu lại, vừa vào Ngự Thư Phòng, đã xoay người đóng cửa lại.

Ta mặt không biểu cảm, không biết nên mở miệng thế nào, nữ nhân có nhiều hắn cũng không ngại nhiều.

"Có chuyện gì sao không nói?"

"Hoàng Thượng, thần đến có việc muốn nhờ người."

"Có việc cứ nói thẳng, đừng coi ta như người ngoài." Hắn lại cười, vẫn dịu dàng hấp dẫn như vậy.

Nhưng ta lại không có tâm tình cùng hắn diễn kịch, "Hoàng Thượng muốn đưa nữ tử khác cùng thần vào cung sao?"

"Sao nàng lại hỏi như thế?" Hắn vẻ mặt khó hiểu, "Hậu cung của ta cũng đủ nhiều rồi, trừ nàng, ai dám động tâm tư với ta, nếu có người đó ta sẽ ban cô ta cho người khác giống nhi nữ nhà Ngô thị lang."

Thì ra Ngô thị lang muốn đưa nữ nhi tiến cung, chẳng trách! Nhưng người mà Triệu Duyệt thích rõ ràng không phải Ngô tiểu thư, nếu không hắn hẳn là nên vui mừng mới phải."

Xác nhận không có nữ nhân khác tiến cung, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo lời hắn nói: "Nhưng ta không có dung mạo xuất sắc, tại sao người lại nhìn trúng thần?"

"Trong lòng ta có nàng, nàng chính là tốt nhất, mấy người đó dung chi tục phấn biết cái gì đâu?"

Một vài từ đơn giản thực sự đã xoa dịu tâm trí đang rối bời của ta.

Hắn nắm lấy tay của ta, nghiêm túc nói: Đức phi nương nương của ta, ta cam đoan với nàng, bây giờ tuyệt đối không có nữ nhân khác vào cung, về sau cũng tuyệt đối sẽ không có nữ nhân khác vào cung!"

Ta cuối cùng cũng thả lòng mình, nhưng hắn lại trêu chọc ta: "Còn chưa tiến cung đã quản ta nghiêm như vậy, nhưng điều này chứng tỏ nàng có để ý đến ta, ta rất vui! A Chỉ, không ngờ nàng cũng biết ghen."

Ta mặt đỏ lên, rũ mắt nhỏ giọng giảo biện: "Ai ghen......"

Cảm nhận được hơi thở của hắn càng ngày càng gần, trong lòng ta hoảng hốt, lấy tay bịt môi hắn: "Hoàng Thượng, không thể......"

Hắn hôn nhẹ vào lòng bàn tay của ta, hơi nóng râm ran như có điện làm ta nổi da gà.

Hắn nhìn ta đắm đuối rồi cười, một lúc lâu mới lui lại, chỉnh thần sắc, "Không phải nói tìm ta có chuyện quan trọng sao?"

Ta lặng lẽ thở hắt ra, ổn định tâm trạng, hết sức bình tĩnh, "Không có việc gì! Thần đến là......" giúp Triệu Duyệt ngăn cản người đoạt người trong lòng của hắn.

Lời nói đến miệng, ta đột nhiên ý thức được gì đó. Im bặt không dám thở.

Không phải chứ, không phải chứ, không phải chứ! Triệu Duyệt chết tiệt này, ta coi hắn như huynh đệ, hắn thế mà......

"Xem xem, rõ ràng vì tưởng ta đưa cô nương khác vào cung mới chạy tới đây, thế mà còn dám nói mình không ghen?"

Nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, ta cũng không tiện vạch trần, "Đúng là thần sợ Hoàng Thượng thích người khác không thích thần, Hoàng Thượng nói rồi đó, thần sẽ nhớ kỹ, người nói được phải làm được!"

"Nếu không làm được thì sao?"

"Không làm được, hừ, thần sẽ dùng gia pháp với bệ hạ!"

"Ta sợ quá, ta không dám, ta chỉ thích một mình A Chỉ thôi."

Nói tới nói lui, ta cảm thấy mình thật ngớ ngẩn mới có thể đi tìm hắn hỏi thật giả, hắn hoàng đế, chẳng lẽ thật sự có thể vì ta mà từ chối người khác sao?

Giúp hắn mài mực xong, ta thức thời mà cáo lui, tuy rằng hắn bày ra bộ dạng không đề phòng ta, nhưng chính vụ cơ mật, ta đi là tốt nhất.

Hắn bảo Lưu Đức Trụ sai kiệu đưa ta về, vẫn luôn nhìn theo ta ra cửa cung.

Ta đi tìm Triệu Duyệt, có một số việc phải nói rõ ràng, đỡ phải lưu lại khúc mắc, chậm trễ hắn cả đời.

Triệu Duyệt uống rượu, vẻ mặt thất vọng hờ hững, "Tướng quân tới sao, ta không phải đang nằm mơ chứ?"

"Triệu Duyệt, ta uống cùng ngươi lần cuối!" Ta cầm lấy một bầu rượu, ngửa đầu
rót vào miệng.

Rượu nồng cay, cổ họng bỏng rát, "Rượu ngon! Uống!"

Ta uống cạn như thi thố với Triệu Duyệt, cuối cùng hắn van xin tha thứ:"Tướng quân, ta không uống được nữa, ta sẽ say mất."

"Ta say rồi, ta muốn vào cung, ngươi có cái gì muốn nói với ta thì nói luôn đi, không tính là đại nghịch bất đạo, chờ ta tỉnh lại cũng sẽ không nhớ rõ, không trách tội ngươi."

Triệu Duyệt vành mắt đỏ lên, "Tướng quân, sớm biết rằng là như thế này, chúng ta không nên trở về. Tướng quân, nhất định phải tiến cung sao?"

"Ừ." Ta có chút choáng váng, miệng lưỡi hơi cứng, nhưng đầu óc tuyệt đối minh mẫn, "Là ta chủ động muốn vào cung."

"Tướng quân có chút tình nghĩa nào với ta không?"

"Ngươi là tướng sĩ của ta, ta tín nhiệm ngươi. Ngươi là bằng hữu của ta, ta ỷ lại ngươi. Ngươi là huynh trưởng của ta, ta bảo hộ ngươi. Ta sao lại không có tình nghĩa vớ ngươi? Chẳng qua đó không phải tình yêu nam nữ, mà là khắc vào trong xương cốt, lưu ở trong máu khó có thể dứt bỏ tình nghĩa, là người thân! Triệu Duyệt, ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."

"Thuộc hạ đã hiểu rõ rồi."

Thấy hắn thực sự ngộ ra, ta đứng dậy đang định rời đi thì nghe hắn hỏi: "Tướng quân, ngươi đối với bên hạ có thật lòng không?"

"Có lẽ. Nhưng nếu người đối với người thân của ta không tốt, ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình."

Hoàng thượng rất ân cần với ta, chiếc kiệu hoàng phi đã trở thành chiếc xe đặc biệt của ta, hoàng thượng sẽ đích thân tiễn ta khi không bận việc gì, như vậy đã là ân sủng lớn trước nay chưa từng có.

Có thể do ta quá phô trương, hoặc có thể ai đó cố tình nhắm vào ta, không biết từ lúc nào, một bài đồng dao về ta lan truyền khắp kinh thành.

[Nữ tướng quân, Dạ La Sát, giết người không ghê tay ai cũng sợ.
Nữ Thẩm gia, cưỡi chiến mã, nữ đức nữ giới không cần biết.
Lúc trở về, khó xuất giá, lòng mang ý xấu muốn câu dẫn Vua.
Mị quân tâm, đoạt thiên hạ, giang sơn xã tắc thuộc về ai?]

Lòng ta sợ hãi: Là ai muốn đưa ta vào chỗ chết?

Ta không để ý thanh danh, nhưng nói ta lòng mang ý xấu, mưu đồ giang sơn, thật là bụng dạ khó lường. Mặc dù Hoàng Thượng vẫn luôn nói tin ta, nhưng ta cũng lo lắng nhiều lời đồn đãi sẽ làm hắn dấy lên nghi kỵ trong lòng.

Ta vội vàng vào cung, chuẩn bị tư tưởng cho Hoàng Thượng dự phòng trước.

Không nghĩ tới Ngự Thư Phòng vô cùng náo nhiệt, Tô thừa tướng, Triệu ngự sử, Trần thượng thư đều ở đây.

Bọn họ một đám vui sướng khi người gặp họa, còn nguêtj tình chào hỏi ta: "Đại tướng quân cũng tới sao?"

Khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế lúc này lạnh như băng.

Chắc chắn mấy người này bôi đen ta, định tội cho ta bằng bài đồng dao đó.

Ta thấp thỏm thỉnh an: "Hoàng Thượng, thần...... Tới thỉnh tội!"

Hoàng Thượng cau mày, "Nàng có tội gì?"

"Hoàng Thượng thần khiến danh dự của Hoàng thượng bị vấy bẩn, là thần có lỗi."

"Danh dự của trẫm?"

"Thần được Hoàng Thượng chiếu cố, chọc đến người có tâm đụa xấu xa khiến người ta mãn, bịa đặt thần mị hoặc Hoàng Thượng. Nhưng Hoàng Thượng là một minh quân, cơ trí anh minh, bên ngoài đồn đã như vậy, chẳng phải là nói Hoàng Thượng ngu ngốc sao? Có người muốn hắt nước bẩn cho thần cũng không sao, nhưng cứ như vậy... hoàng thượng.... thần hổ thẹn, cũng vô cùng tức giận!"

Ta nói xong lặng lẽ đánh giá Hoàng Thượng, sắc mặt không thấy thay đổi.

"Nàng tức giận cái gì?"

"Đương nhiên, Hoàng Thượng ở trong lòng thần giống như bầu trời tinh khiết, thần không muốn bất cứ lời đồn nào vấy vẩn người!"

Hoàng Thượng hoà hoãn hơn chú, nhưng vẫn chưa nói gì, Tô Mục không nhị được mà chen vào nói: "Thẩm tướng quân không cam lòng, hiện giờ mọi người toàn nói Thẩm tướng quân có tâm làm phản, ngươi giải thích sao đây?"

" Tô Mục, nói gì cũng phải có chứng cứ, bản tướng quân chưa làm gì không phù hợp quy tắc! Nếu là lời đồn đã có thể định tội, bản tướng quân nói ông tham ô nhận hối lộ, kết bè kết cánh, thì ông giải thích sao đây?"

Tô Mục bị nghẹn đến trợn trắng mắt, đúng lúc này Triệu Thủ Hoà nhảy ra hát đệm: "Thẩm tướng quân thực sự thần phục, sao không đem binh quyền giao ra đây?"

Ta thấy đáy mắt Hoàng Thượng loé lên một chút.

Quả nhiên là chờ cơ hội này!

5

"Triệu ngự sử nói cái gì vậy, binh quyền ta đương nhiên sẽ giao cho Hoàng Thượng."

Ta quay về phía Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng là quân, thần là thần tử, tương lai còn là phi tử của Hoàng Thượng, mọi chuyện đương nhiên phải lấy Hoàng Thượng làm chủ. Nhưng Hoàng Thượng còn nhớ rõ, người đã nói binh quyền thuộc về tướng quân, dựa vào tướng quân mới có binh quyền này không?"

Hoàng Thượng hơi mở miệng, toàn bộ mặt đều căng chặt, chắc là thật sự muốn thu hồi binh quyền rồi.

Ta đành phải lấy lui làm tiến, vẻ mặt ủy khuất nói: "Tuy Thẩm gia thần nhiều đời làm tướng giỏi, nhưng đến ngày hôm nay chỉ còn lại thần là nữ nhi, không nơi nương tựa, không người hỗ trợ, trên triều thì hết người này đến người kia làm khó dễ, nếu không tạm thời có binh quyền trong tay thần không biết bảo vệ mình bằng cách nào. Vốn dĩ thần đã bị khinh thường vì nhà mẹ đẻ không hùng mạnh, nếu Hoàng Thượng không tin tưởng thần, thần sẽ giao lại binh quyền, cho thần cởi giáp về quê......"

Trần Tiến Kim vẻ mặt vui sướng, giọng điệu châm chọc: "Ngươi tự mình hiểu là được rồi, lấy binh quyền đổi tự do, rời xa kinh thành, tìm nam nhân tử tế gả cho hắn......"

"Trẫm không chuẩn!"

Hoàng Thượng đột nhiên quát lên một tiếng lớn khiến ta giật mình.

Không chuẩn? Hắn dám chuẩn, ta dám phản!

"Ai còn dám lan truyền những lời đồn thất thiệt về Thẩm tướng quân, cứ trực tiếp đánh chết kẻ đó!"

Lời đồn về ta đã huỷ một đời anh kinh của hắn, nhưng lời đồn đã bay đầy trời, nếu tìm mà đánh, hắn không sợ mang danh bạo quân sao?

"Tô thừa tướng, trẫm cho khanh ba ngày điều tra ra người lan truyền lời đồn, nghiêm trị không tha! Triệu ngự sử, ngươi thay trẫm để ý các quan lại trong triều, nếu lại có người muốn bôi nhọ Thẩm tướng quân trực tiếp đưa vào đại lao! Trần thượng thư, ngươi ở trước mặt trẫm vũ nhục nhất phẩm đại thần, trẫm thấy ngươi quá an nhàn, nếu ngươi cảm thấy rời xa kinh thành là tốt, vậy ngươi đến Nam Dương nhậm chức huyện lệnh đi!"

Trần Tiến Kim hoảng hốt đến thất thố, vất vả bò đến vị trí này, sơ xảy lại bị đánh trở về, hắn vẻ mặt đưa đám muốn cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không kiên nhẫn mà quát một tiếng: "Cút hết ra ngoài!"

Tô Mục và Triệu Thủ Hoà đều biết cầu tình vô dụng, đỡ Trần Tiến Kim rời đi.

Ta cũng tranh thủ lui nhanh ra ngoài, nhỡ hắn lại nhắc đến chuyện binh quyền thì phiền lắm.

"Thẩm khanh ở lại!" Hắn vừa dứt lời, cấm quân thị vệ đã chặn hết cửa lại.

Nhìn thấy cấm quân, lòng ta sợ hãi: Không phải muốn mạng của ta chứ?

"Hoàng Thượng không phải người nói cút hết sao?"

Ta nặn ra một nụ cười mị hoặc chưa từng có, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, bệ hạ muốn giữ thần ở lại là muốn làm gì?"

Âm cuối ta còn nũng nịu một chút, tự nghe được còn cảm thấy nổi da gà.

Hắn quả nhiên rất biết điều, mặt không biểu cảm mà ra lệnh cung nhân lui ra.

Lưu Đức Trụ dẫn theo cung nữ, thái giám lui ra ngoài, còn vô cùng hiểu ý mà đóng cửa điện lại.

"Ái khanh sao lại run rẩy như thế?" Hắn đi về phía ta.

"Thần hơi lạnh!" Ta đường đường Đại tướng quân, chẳng lẽ lại nói là ta sợ?

Nhưng lấy cớ này quá giả dối, trong điện ấm áp như mùa xuân, thậm chí còn có chút nóng.

Hắn cho rằng ta bị bệnh, "Ta gọi ngự y đến xem bệnh cho nàng nhé?"

Nói xong còn duỗi tay sờ trán ta, tiếp xúc ấm áp làm ta có chút chờ mong, nhưng ta vẫn lui về phía sau một bước.

"Đa tạ Hoàng Thượng săn sóc, thần hồi phủ ngủ một giấc thì sẽ tốt lên thôi."

"Để ta nói Lưu công công sắp xếp kiệu đưa nàng trở về. Về chuyện binh quyền......"

Quả nhiên là nhớ thương binh quyền trên tay ta!

Không đợi hắn nói xong, ta nhanh nhảu chặn miệng, "Hoàng Thượng không tin tưởng thần?"

Hắn cười rạng tỡ, "Ta tin nàng, cho nên điều ta muốn nói, binh quyền nàng cầm, ai muốn bắt nạt nàng, nàng cứ mạnh dạn xử lý hắn, ta chống lưng cho nàng!"

Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống nói dối, ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, đĩnh đạc hỏi: "Hoàng Thượng không sợ thần tạo phản sao?"

"Nàng tạo phản? Vậy thì ai hoàng đế?"

Đúng vậy, ta không có huynh đệ, cũng không có lý do chính đáng để tạo phản!

Nhưng hắn nói vậy cũng quá coi thường ta rồi? Ta tức chết!

Thế mà hắn còn gảy mũi ta một cái, trên mặt nở nụ cười trêu chọc, giống như đang nói: Nàng có thể làm gì được ta! Cắn ta sao?

Cũng không biết có phải đầu ta bị hỏng không mà ta đã thực sự nhào lên cắn hắn một cái.

Giọng nói trầm thấp vang ở bên tai: "Nàng là chó con sao?"

Ngươi mới chó, cả nhà ngươi là chó!

Nhưng hắn cũng không cho ta cơ hội cãi lại, nói: "Ta đã nghĩ cho dù......thanh danh của nàng bị huỷ, cũng không chuẩn cho nàng gả cho những người khác, binh quyền là của nàng, nhưng nàng...... Là của ta!"

Binh quyền của ta? Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc hắn công thành lược trì.

Nếu lấy lòng hắn, có thể khiến hắn không quản binh quyền trong tay ta, hắn muốn cái gì cũng được!

Ta tưởng ta đã biểu hiện tốt, nhưng dùng sức quá mạnh, trong miệng đã thấy mùi máu tanh.

Hắn "shh" một tiếng, gỡ tay ra, cười như không cười nói: "Trẫm biết Đại tướng quân dũng mãnh, nhưng cũng không cần như thế......"

Bị cười nhạo rồi!

Ta đỏ mặt cúi đầu, "Thần...... Thần xin lỗi, Hoàng thượng!"

"Nàng cứ gọi tên ta đi, gọi một tiếng để ta nghe thử, ta sẽ tha thứ cho nàng."

"Thừa...... Thừa Cảnh."

Hắn lúc này mới vừa lòng, phân phó Lưu Đức Trụ đưa ta hồi phủ.

Dọc theo đường đi Lưu Đức Trụ cứ nói giúp chủ tử hắn liên tục bên tai ta, cái gì mà hoàng cung nữ nhân tuy nhiều, nhưng Hoàng Thượng chưa bao giờ thân cận với ai, chỉ đối với ta là khác biệt, vân vân.

Ta tin mới là lạ đó!

Nói cho cùng cũng là vì binh quyền trên tay ta không phải sao? Làm gì có hoàng đế nào không muốn quyền lực tuyệt đối chứ!"

Vì các huynh đệ được sống tối, ta còn phải tiếp tục cùng hắn diễn trò, lấy lòng hắn.

Nhưng ta thực sự không biết phải làm thế nào để lấy lòng nam nhân.

Để đề phòng lần sau lại bị người ta cười nhạo, lúc về phủ ta tịch thu hết thoại bản của nha hoàn, trốn ở trong phòng học tập.

Thật đúng là không ngờ tới, thoại bản tình tình ái ái làm người ta mở mang tần mắt.

Tình yêu nam nữ thì ra là như thế này?

Quanh đi quẩn lại đã đến giờ thượng triều.

Ta lại mang quầng thâm mắt đi thượng triều, vốn tưởng rằng sẽ bị đám người Tô Mục trào phúng, không ngờ tới bọn họ lại vô cùng ngoan ngoãn.

Cũng không lạ lắm, Hoàng Thượng sai Tô Mục đi điều tra người lan truyền lời bịa đặt, và Triệu Thủ Đức làm người giám sát, nếu không đoán sai, bọn họ chính là kẻ chủ mưu.

Bọn quan viên làm lơ sự tồn tại của ta, ta càng mừng, đỡ khiến ta đau đầu.

Hoàng Thượng một lúc nữa mới đến, ta ngồi trên mặt đất, dựa vào cột ngủ gà ngủ gật.

Hoàng Thượng đến lúc nào ta cũng không biết, bãi triều lúc nào ta cũng không biết luôn. Lúc ta tỉnh dậy, đập vào mắt chính là hoàng hôn, tựa như cảnh trong mơ.

"Tỉnh rồi sao?"

Một giọng nói ấm áp lọt vào tai, ta mới phát hiện, ta vẫn còn ở Kim Loan Điện, người đã ở trên long ỷ từ lúc nào, còn đắp thêm long bào nữa, Hoàng Thượng ngồi bên cạnh xem tấu chương, trong điện một cung nhân cũng không có, cực kì yên lặng.

Ta kinh hoảng mà đứng dậy quỳ xuống, "Thần, thất thố, mong Hoàng Thượng thứ tội!"

Xong rồi, sao ta lại bò tới long ỷ rồi? Đám người Tô Mục vốn đã nghĩ ta lòng mang ý xấu, bây giờ có chứng cứ rồi!

Cũng may Hoàng Thượng chỉ cười nói: "Nàng cũng giỏi thật, đến đại điện ngủ ngáy ồn ào đến nỗi không thể lâm triều nổi, ta đành bãi triều sớm!"

Chết rồi, lần này thì chết thật rồi!

Không biết quan lại cả triều đều bất mãn với mình hay sao, còn ở trước mặt bọn họ ngủ ngáy, ta quỳ phủ trên mặt đất, hận không thể chui vào cái lỗ nẻ nào đó, "Mong Hoàng Thượng thứ tội!"

"Ngày hôm qua không phải đã nói, lúc không có ai cứ gọi tên rồi sao? Đừng động một chút đã thứ tội thứ tội, ta đáng sợ như vậy sao? Nhưng tối qua nàng đã làm gì, mau nói cho ta biết?"

Nghĩ đến tối hôm qua xem thoại bản cuốn quên cả ngủ, mặt ta đỏ lên, "Thần...... Thần đốt đèn đêm đọc......"

"Đọc nhiều điểm thư là chuyện tốt, nhưng không cần thức đêm để đọc như thế làm tổn hại thân thể."

Hắn đỡ ta lên, "Qua mấy ngày nữa phải tiến cung rồi, mấy ngày này nàng không cần vất vả tới vào triều sớm nữa, hiểu chưa?"

Đây là muốn hất cẳng ta khỏi triều đình sao?

6

Nhưng ta đã xảy chân trước làm sao để cứu vãn bây giờ? Trong thoại bản có nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tuy rằng không phải đại mỹ nhân, ta cũng mặc kệ nhào tới .
"Nàng đừng có làm loạn......"

Tuy miệng nói như vậy, nhưng cũng không thấy đẩy ta ra.

Lúc ánh mắt hẳn trở nên nguy hiểm, ta nhanh nhẹn buông ra, "Thần không phải cố ý mà Hoàng Thượng thứ tội!"

Hắn chế nhạo cười nói: "Không phải cố ý? Thế nàng cố ý đi ta xem nào."

Xem ra mỹ nhân kế đã thất bại rồi, ta mở to hai mắt vô tội, dùng sức để nặn nước mắt nhưng không thành, chỉ có giả vờ khóc lóc giải thích: "Là thần lớn lên không đủ xinh đẹp, Hoàng Thượng cứ phạt thần đi."

"Phạt nàng yên tâm chờ gả, chuẩn bị tốt làm nữ nhân của ta, được không?"

Hằng hà tơ lụa, châu báu trang sức, son phấn, nối nhau không dứt đưa vào tướng quân phủ.

Ngày thường ta đều để mặt mộc, một thân kính trang hoặc triều phục, không thói quen tô son điểm phấn, càng là loại sợ nhất váy vóc vướng chân, cho đến khi thấy mình trong gương, ta mới ngây ra.

Xinh đẹp như vậy, đứng cạnh Hoàng thượng anh tuấn, ta đâu nào kém cỏi chút nào?

Lưu Đức Trụ tự thân mang tới mấy cái rương lớn, là trọn bộ đồ trang sức và giá y đỏ thắm.

"Đây chính là Hoàng Thượng tự mình đốc thúc tú nương trong cung thêu hoa chỉ trong nửa tháng gấp gáp làm ra, để tướng quân được gả đi trọn vẹn và đúng quy củ nhất, Hoàng Thượng đối với ngài rất đặc biệt đó ạ!"

Ta cho Lưu Đức Trụ một bao kì xì nặng trĩu. Nhìn áo cưới đỏ thẫm, đáy lòng cũng có chút chờ mong.

Trước ngày tiến cung, ta mở tiệc chiêu đãi các huynh đệ cùng ta đồng sinh cộng tử ở trong phủ.

Bọn họ có người được gia quan phong tước, có người đến nơi khác tòng quân. Còn có một số ít là cùng Triệu Duyệt theo ta hồi kinh.

Nhìn đến bọn họ đều được như ước nguyện, khí phách hăng hái, ta thật sự thực vui vẻ.

Đến nửa bữa tiệc, Triệu lại hỏi ta một lần nữa: "Tướng quân cho dù thế nào cũng phải tiến cung sao?"

"Vì các huynh đệ, ta cần thiết tiến cung."

Ta nhìn bọn họ bảo đảm: "Chờ ta vào cung, quyền lực cao hơn một chút, công danh quan tước, vinh hoa phú quý, cái gì cần có đều có. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"

"Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"

Mỗi người đều giống đánh thắng trận, nhiệt huyết dâng trào.

Những ngày như này về sau sẽ không có nữa, nhưng mà mọi người đều có thể vui vẻ, như vậy vậy là đủ rồi.

"Tướng quân, ngày mai ta đại diện nhà mẹ đẻ tướng quân, đưa ngài xuất giá." Triệu Duyệt ánh mắt sáng ngời.

"Được!" Có lẽ chỉ có tận mắt nhìn thấy ta tiến cung, hắn mới có thể hết hy vọng.

Ngày ta tiến cung là một ngày nắng nhạt, gió nhẹ mây yên.

Con đường từ Tướng quân phủ đến hoàng cung đã bị cấm quân và binh linh vây kín.

Hoàng Thượng bãi triều sớm, tự mình cưỡi ngựa đi tới phủ tướng quân.

Ta quỳ gối ở linh đường, thỉnh cầu phụ thân chớ có trách ta, phù hộ ta tiến cung sống thuận thuận lợi lợi, ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng thượng bên cạnh.

Hắn cũng thắp một nén nhang, còn nói: "Lão Thẩm, ngươi là lão già bảo thủ, làm ta và A Chỉ chậm trễ ngần ấy năm, cũng may là ta còn được như ước nguyện, ta sẽ đối đãi thật tốt với A Chỉ, ngươi cứ yên tâm đi!"

Sau đó hắn nhìn về phía ta trang phục lộng lẫy, vẻ mặt hài lòng, ánh mắt nhu tình mật thủy như một cái đầm có thể dìm chết người, "Hồi cung thôi, Đức phi của ta."

Hoàng Thượng nắm tay ta, vai sát vai đi đến xe ngựa, hắn luôn nhìn ta với ánh mắt dịu dàng.

Thật đúng là chịu khó diễn! Ta phối hợp với hắn, e lệ ngượng ngùng, tình ý miên man.

Đánh chết ta cũng không ngờ rằng, Triệu Duyệt đứng ở cửa phủ Tướng quân, sẽ đột nhiên rút kiếm, lao về phía Hoàng Thượng!

Cũng may ta phản ứng nhanh, tay mắt lanh lẹ nắm chặt mũi kiếm, một tay kia ôm Hoàng Thượng đẩy ra sau người.

"Triệu Duyệt! Lui ra!" Lòng bàn tay của ta ở đổ máu.

Triệu Duyệt lỏng kiếm, vẻ mặt quyết liệt, "Nếu tướng quân nhất định phải vào cung, thế thì để Triệu Duyệt ta lên làm hoàng đế!"

Hắn ra ám hiệu, mai phục ở tướng quân phủ phụ nhào ra, cấm quân cũng xông lên.

"Ngươi điên rồi? Mưu phản chính là tội tru di cửu tộc!"

Làm hoàng đế nào đơn giản như vậy? Hắn hiểu như thế nào thống trị quốc gia, cân bằng triều đình sao?

Huống chi cấm quân nhiều như thế, Tiêu Thừa Cảnh cũng không phải loại dễ dàng đối phó, hắn lấy đâu ra loại tự tin này?

"Không cần tướng quân động thủ, người tránh ra, để ta giết hắn, chờ ta thành công, phong người làm hoàng hậu!"

"Ngươi mau dừng lại ngay! Ta sẽ cầu xin Hoàng Thượng tha cho ngươi được sống! Bảo bọn họ dừng tay, tất cả dừng tay!"

Nhưng không một ai nghe ta, ánh mắt ta lạnh lùng nhìn về phía Triệu Duyệt.

Ta nhờ hắn thay ta xử lý quân vụ, hắn rốt cuộc đã làn cái gì?

Đúng rồi, hắn là do phụ thân ta một tay đề bạt lên, trong lòng các tướng sĩ hắn mới là tướng quân, sao có thể nghe lệnh một tiểu nha đầu như ta? Có lẽ là nể mặt Triệu Duyệt mới cung kính trong lòng thêm chút.

Trong lòng ta đau khổ, tại sao cứ vì những luẩn quẩn trong lòng một hai phải tìm chết? Ta nói sẽ che chở bọn họ, cùng nhau sống thật tốt không được sao?

"Tránh ra! Hôm nay không phải hắn chết, chính là ta bỏ mạng!"

Trong mắt mắt lộ ra tia quật cường, yên lặng nhìn ta, giống như ở đánh cuộc ta sẽ không giết hắn, nhưng kiếm của ta dứt khoát thọc vào ngực hắn, máu tươi bắn tung tóe vấy lên áo cưới đỏ thẫm.

Triệu Duyệt trong mắt tràn ngập sự không cam lòng, hắn không hiểu, cùng nhau đồng sinh cộng tử mấy năm, ta lại tàn nhẫn đến thế. Nhưng hắn hẳn là sẽ biết, ta cho hắn một kiếm kia, cũng không phải đòn trí mạng, sẽ chỉ làm hắn sốc hôn mê, đả thương nguyên khí, phải tĩnh dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục. Chiêu này là ta cùng với hắn ở trên chiến trường nghiên cứu ra, chỉ có hai chúng ta biết đến phương pháp này.

Hắn trừng đôi mắt đầy tia máu, trong miệng chảy ra máu tươi, cuối cùng ngã trên mặt đất.

"Triệu Duyệt đã đền tội! Tất cả dừng tay, nếu không giết không tha!"

Ta làm như vậy, để giữ mạng cho họ.

Ám sát Hoàng Thượng, là tử tội, nhưng ta sẽ dùng binh quyền, cầu xin Hoàng Thượng, đổi bọn họ một con đường sống.

Thấy thế cục đã mất, rất nhiều tướng sĩ hốt hoảng mà chạy.

Ta xoay người nhìn về phía Hoàng Thượng, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, "Không có việc gì, Hoàng Thượng, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nếu thích khách đã chết, chúng ta không cần trì hoãn giờ tiến cung nữa, được không?"

Hắn nhìn Triệu Duyệt nằm dưới đất không có động tĩnh gì, gật gật đầu, nắm tay ta tiếp tục lên xe ngựa đi vào cung.

Đột nhiên hàn quang trước mắt chợt lóe, có đại đao lao về phía ta, là cấm quân!

Ta đẩy mạnh Hoàng Thượng đẩy vào kiệu, một tay đoạt thanh đao, bắt đầu đại sát tứ phương.

Nhưng ta không nghĩ tới, sát thủ càng ngày càng nhiều. Mục tiêu của bọn họ chính là ta!

Ta nhìn thoáng qua xe ngựa, Hoàng Thượng đã bị nội thị bao quanh bảo hộ ở trong xe.

Giải quyết sát thủ trước mặt, ta phi sải bước lên xe ngựa, "Đi!"

Dọc theo đường đi không ngừng có sát thủ nhằm vào ta, đều bị ta chém hết, con ngựa chạy nước đại, một lát đến cửa cung.

Tô Mục dẫn theo các đại thần ngăn ở đó.

Ta dùng kiếm chỉ hắn, "Tô Mục, gan chó của ngươi thật lớn!"

Tô Mục sợ tới mức lui về phía sau một bước, ngạnh cổ giảo biện: "Rõ ràng là ngươi tạo phản, muốn ám sát Hoàng Thượng! Bổn thừa thứa chỉ đưa cấm quân đi cứu giá!"

Sau đó hắn chạy tới tới xe ngựa dập đầu, "Hoàng Thượng, thần cứu giá chậm trễ, xin Hoàng thượng thứ tội! Hiện giờ tên cầm đầu ở đây, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ tróc nã!"

"Vừa ăn cướp vừa la làng sao? Hoàng Thượng tận mắt nhìn thấy ta giết thích khách......"

Ta nói còn chưa dứt lời, trong xe truyền ra âm thanh lạnh thấu xương: "Bắt lấy."

Bắt lấy Tô Mục? Không, cấm quân đi về hướng bày, là muốn bắt lấy ta!

Ta không thể tin được, rõ ràng ta tự tay giết Triệu Duyệt, Hoàng Thượng vì sao không tin ta?

Ta phóng ra đạn tín hiệu, nhưng ta biết sẽ chẳng có người tới cứu ta, bởi vì trong mắt bọn họ, ta đã giết Triệu Duyệt.

Huống chi, bọn họ hiện tại tự thân còn khó bảo toàn!

Triền đấu hồi lâu, Hoàng Thượng cũng không lệnh cấm quân lui ra, ta đã không còn sức lực, cấm quân ngày càng đông.

Ta bị bắt rồi, áo cưới đã nhuộm thành màu đỏ thẫm, Tô Mục cùng bọn quan viên trên mặt tràn đầy thắng lợi vui sướng khi nhìn con ngựa bất kham bây giờ giống như con chó rơi xuống nước.

"Phản tặc chủ mưu đã bị bắt, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ chém giết!"

"Còn có một ít đồng đảng chưa bắt được, cứ dẫn vào đại lao trước."

Ta quay đầu lại nhìn xe ngựa, người nọ mặt mày lạnh lùng, thật đúng là trời sinh bậc đế vương.

Chân trước còn mãn nhãn nhu tình, ở trước bài vị của cha ta nói sẽ đối xử với ta thật tốt, chân sau lại mặt lạnh coi ta như kẻ thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang