Từ ngôi tướng đến ngôi hậu - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7

Ta bị giam giữ trong đại lao.

Ta biết ta kết cục của kẻ mưu phản hành thích, chém đầu còn xem như tử tế lắm rồi.

Còn cha ta đã mất sớm, ta lẻ loi một mình, sẽ không liên lụy không đến cửu tộc.

Cũng không biết đây là nơi nào trong thiên lao, chỉ giam giữ duy nhất một tù nhân là ta, trọng phạm, đương nhiên không thể cho ta có cơ hội liên lạc với bên ngoài.

Ta mơ mơ màng màng, không biết qua bao nhiêu ngày ngày đêm, đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, không biết Triệu Duyệt có biết đường mang theo người nhà rời khỏi kinh thành, tìm một chỗ an toàn sinh sống không, càng không biết Tiêu Thừa Cảnh tính toán khi nào xử quyết ta.

Thiên lao tối tăm lại lạnh lẽo, ta tự nhiên nhớ tới các huynh đệ, bọn họ tuy rằng nghe lệnh Triệu Duyệt, nhưng mấy năm vào sinh ra tử, ta không muốn bọn họ rơi vào kết cục bi thảm.

Nghĩ càng nhiều, ta và Tiêu Thừa Cảnh có nhiều chuyện để nói, mỗi câu hắn nói ta đều nhớ rõ, nhưng ta không biết, trong đó có có mấy câu là sự thật?

Tại sao lúc đó ta lại cho rằng Triệu Duyệt nhất định không thành công?

Nói cho cùng, vì ta không có tình cảm nam nữ với hắn. Cho nên nếu hắn thành công, ta phải gả cho hắn.

Mà ta đối với Tiêu Thừa Cảnh, vẫn tự cho là thanh tỉnh lại lâm vào mấy lời nói hoa mĩ đầy cạm bẫy từ khi nào.

Mỗi ngày cai ngục đúng giờ đưa cơm, có cá có thịt, đại khái là biết ta không còn sống được mấy ngày nữa nên chu cấp đầy đủ.

Ta đưa khuyên tai cho tên ngục tốt, nhờ hắn nói cho ta nghe một chút tình hình ngoài.

Triệu Duyệt tưởng đã chết nay sống lại, tập kết dư đảng ý đồ cướp ngục, lại bị bắt tại trận, không biết bị nhốt ở chỗ nào thiên lao.

Cái đồ ngốc này! Có đường sống không đi, còn muốn tìm chết.

Lúc này đây, ta cũng chẳng có biện pháp gì cứu hắn.

Ta cũng sắp đi rồi!

Quả nhiên không bao lâu, cửa lao mở ra, ngục tốt thúc giục nói: "Đi thôi, còn luyến tiếc gì nữa?"

Không có gì to tát, chỉ là có chút tiếc nuối là không thể gặp Tiêu Thừa Cảnh lần cuối.

Ta còn muốn hỏi hỏi hắn, những lời hắn đã từng nói, có câu nào là thật hay không?

Trên người vẫn là bộ áo cưới đỏ thẫm, chỉ là máu khô đông lại thành những mảng đen.

Ánh mặt trời chói mắt, ở trong âm u đã lâu, ta không thích ứng kịp, chỉ có thể lấy băng gạc che mắt, ngục tốt túm ta đi.

Phía trước lờ mờ một bóng người, là người đưa ta lên đường người sao?

"Phiền huynh đệ ra tay lưu loát một chút, ta sợ đau!" Ta đưa nốt chiếc vòng vàng trên tay cho hắn.

Trọn bộ đồ trang sức quý, ngày hôm đó đánh nhau đã đánh rơi không ít, số còn lại cho ngục tốt hỏi thăm tin tức, hiện tại chỉ còn lại có cái vòng tay này, nếu phải đã chết, giữ lại cũng vô dụng.

Người nọ đứng bất động, cũng không nói lời nào.

"Ở chỗ này sao?" Ta duỗi dài cổ, "Cũng không cần chờ giờ lành, đỡ chậm trễ ngươi về nhà ăn cơm."

"Không có khác lời muốn nói sao?" Giọng nói kia so với ta còn muốn nghẹn ngào hơn.

Ta có chút buồn cười, "Ta không có thân nhân, không có bằng hữu, sau khi chết người nhặt xác còn không có, không có di ngôn. À, đúng rồi, lúc quay về phục mệnh với Hoàng thượng, nhớ rõ thay ta cảm ơn hắn, bộ y phục bày của hắn, ta không trả lại được, bẩn mất rồi."

"Còn gì không?"

"Hy vọng hắn đừng lúc nào cũng trầm mặt làm cho người ta sợ hãi, hắn cười rộ lên đẹp mắt, giống như mặt trời mới mọc, có thể làm ấm lòng người. Thẩm Lệnh Chỉ ta sát phạt quyết đoán, cũng bị hắn mê hoặc, động tâm... Thôi, chúc hắn khỏe mạnh trường nhạc, giang sơn vĩnh cố, trở thành thịnh thế minh quân người người ca tụng đi."

"Ngươi không oán giận hắn sao?"

"Kiếp này có người khiến ta động tâm là đủ rồi. Tới âm phủ, trò chuyện với người ta vài câu, ta từng cùng hoàng đế có một đoạn tình cảm, như thế chắc cũng khiến người ta cảm thấy hâm mộ chứ?"

Gió lạnh thổi qua, ta lại ngửi được mùi long tiên nhàn nhạt, chết đến nơi rồi, còn mơ mộng đẹp gì, hắn làm sao lại tới gặp tù nhân như ta được?

Ta bị người nào đó ôm chặt, mùi hương thơm nồng, mới biết được không phải đang nằm mơ, "Hoàng Thượng kim tôn ngọc quý, đừng để dính đen đủi."

"A Chỉ......" giọng nói nghẹn ngào vang ở bên tai, "Thực xin lỗi, khiến nàng chịu khổ mấy ngày qua, ta tới đón nàng hồi cung."

"Hoàng thượng đừng đùa với một người sắp chết như thần, người có thể tới tiễn đoạn đường cuối cùng, tội thần đã vô cùng cảm kích rồi."

"A Chỉ, ta...... Không phải nói giỡn, cùng ta hồi cung, làm Hoàng Hậu của ta."

"Phạm phải tội mưu sát, kể cả Hoàng Thượng không giết ta, Tô Mục, Triệu Thủ Đức cùng mấy người đó chẳng lẽ chịu buông tha cho thần ư, Hoàng Thượng coi bọn họ chết hết rồi sao?"

"Nhanh, đang hành hình, ta dẫn nàng chính mắt đi xem."

"......"

Đôi mắt khô rát đau khó nhịn, có chất lỏng ấm áp trào ra, Tiêu Thừa Cảnh gỡ băng gạc trên mắt ta xuống, ta nhìn thấy người trước mắt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng.

Hắn dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của ta, không ngờ lại càng lau càng nhiều, làm đến không có cách nào, đành phải hôn một cái.

Chờ ta ngừng khóc, hắn mới bế ta lên, đi về cung.

"Hoàng Thượng gầy đi nhiều......"

"Nàng sao lại béo ra thế."

Hmm, thức ăn đại lao không tồi, một ngày ba bữa lại đúng giờ, hơn nữa lại không thể vận động, thật sự nuôi không ít mỡ.

Ta lấy binh quyền, binh phù, thay Triệu Duyệt xin cho huynh đệ một con đường sống.

Tiêu Thừa Cảnh cái gì cũng không hỏi, trực tiếp hạ chỉ, đưa Triệu Duyệt đi phòng thủ biên quan, không chiếu không được hồi kinh.

Không nghĩ tới miễn tử tội, còn có thể cho hắn một chức quan, trong lòng ta vô cùng cảm kích.

Hôm đó ta đi đưa tiễn, Triệu Duyệt đã trầm ổn rất nhiều, hắn và tân nương đến tìm ta, lúc vợ hắn thấy ta bèn ôm thật chặt cánh tay hắn.

"Triệu phu nhân nguyện đi theo ngươi tới quan biên, tình cảm này quý giá, ngươi phải biết giữ gìn."

"Ta đã rõ, chuyện tới hiện giờ, ta đã không còn mong muốn gì, chỉ mong tướng quân vạn sự trôi chảy, cả đời yên vui!"

"Tướng quân, bảo trọng!"

"Bảo trọng!"

8

"Nương nương, hôm nay là ngày hành quyết đám người Tô Mục, Hoàng thượng mời người đi xem hành hình, bây giờ đi được không ạ?"

"Không đi. Trên bếp còn hầm canh." Ta không thèm ngước mắt, thoại bản còn đang đọc đến đoạn đặc sắc.

"Nương nương hôm nay nấu canh gì cho Hoàng thượng thế ạ?"

"Canh thập toàn đại bổ."

Lưu Đức Trụ ngẩn ra, cười tủm chuyển đề tài: "Nương nương và Hoàng thượng cầm sắt hòa minh, Hoàng thượng cười càng ngày càng nhiều."

"Làm phiền Lưu công công đi một chuyến, hôm nay canh hầm một nồi lớn, lát nữa sẽ thưởng cho Lưu công công một chén."

"Nương nương tha cho nô tài đi, nô tài phải về nói chuyện với Hoàng thượng, nương nương người nghỉ ngơi đi ạ."

Nhìn Lưu Đức Trụ chạy trối chết, ta cười đau cả bụng.

Triệu Thủ Hòa vạch trần Tô Mục tham ô nhận hối lộ, kết bè kết cánh, Tô Mục tố cáo Triệu Thủ Hòa cấu kết ngoại bang, bán đứng quân cơ. Hai người chó cắn chó, cuối cùng nhận tội. Lúc trước bọn họ sắp xếp sát thủ trà trộn vào cấm quân, muốn giết ta.

Tiêu Thừa Cảnh muốn cho ta đi xem cảnh náo nhiệt, nhưng ta không muốn ngửi mùi máu tươi.

Bởi vì chuyện của hai người bọn họ, liên lụy đến rất nhiều đại thần trong triều, triều đình đã trải qua một cuộc thanh tẩy lớn, hiện tại đã ổn rồi.

Hậu cung đông đảo phi tần cũng bị liên lụy, có người bị ban rượu độc, có người bị tống vào lãnh cung, có người bị đuổi ra khỏi cung, cuối cùng chỉ có một mình ta.

Hoàng thượng không cần làm đến độ này chứ?

"A Chỉ, xứng đáng để ta như thế."

Hắb kể cho ta nghe một câu chuyện mà ta chưa từng biết.

Mười bốn năm trước, hắn vẫn là một trong những hoàng tử tầm thường nhất.

Tiên đế khổ não lập ai làm thái tử, ta mới tám tuổi đi theo phụ thân vào cung dự tiệc, thấy hoàng thượng răn dạy các hoàng tử mê muội mất hết ý chí, làm sao gánh vác được trọng trách quốc gia, chen miệng nói: "Tướng giỏi chỉ phục vụ minh quân, ta thấy vị ca ca này giống hoàng thượng nhất, có tướng anh minh."

Sau đó hắn được tiên đế lập làm thái tử.

Có thể là lúc ấy tuổi ta còn nhỏ, các hoàng tử ai cũng đẹp, ta quả thật không có ấn tượng gì với hắn.

Mười hai năm trước, hắn bị ám sát ở khu săn bắn, thời khắc nguy hiểm, là ta báo cho cha ta dẫn người đi cứu hắn.

Khi đó ta muốn bắt sống một con thỏ trắng, năn nỉ cha ta giúp ta, nửa đường cha ta chạy đi giúp người khác, ta mải chú ý đến con thỏ, căn bản không chú ý tới chuyện này.

Chờ ta cập kê, hoàng hậu bệnh chết. Hắn bảo cha ta vô số lần đưa ta vào cung, nhưng bị cha ta từ chối.

Có lẽ là duyên cớ, ta cuối cùng cũng thông suốt, lần đó trong yến tiệc, ta lạc đường, thấy bức hoạ ở ngự thư phòng, nhớ kỹ tên của hắn, nói không phải hắn không lấy chồng...

Hắn nói lúc đó hắn đã nhận ra tôi rồi. Mấy năm nay, hậu cung mặc dù vào không ít nữ nhân, nhưng hắn chưa bao giờ cho ai cơ hội, một mực chờ ta.

9

Trong lòng ta cảm khái, ta và hắn có lẽ chính là số mệnh đã định.

Tiêu Thừa Cảnh vì ta dẹp hết hậu cung, ta phải thưởng cho hắn mới được.

Trong thoại bản nói, muốn nắm bắt trái tim đàn ông, trước tiên phải nắm lấy dạ dày hắn.

Sau giờ ngọ, ta đi đưa canh cho Tiêu Thừa Cảnh, uống xong canh thập toàn đại bổ, hắn bắt đầu không an phận, bưng mặt của ta hôn tới tấp.

Lưu Đức Trụ ở bên ngoài thông báo, "Hai vị hoàng tử cầu kiến nương nương, nói là muốn thỉnh giáo nương nương chuyện trong quân ngũ."

Hai vị hoàng tử cùng nhau nắm giữ binh quyền, ta nghe thấy hắn rầm rì bất mãn, dứt khoát trả lời: "Không tiếp, ngày mai ta sẽ cho chúng nó vài quyển thuật dùng binh.

Tiêu Thừa Cảnh bổ sung nói: "Cho dù là kẻ nào không được quấy rầy trẫm và nương nương nghỉ ngơi."

10

Đại lễ phong hậu vô cùng dài dòng phức tạp, mũ phượng nặng nề, ta oán giận quá mệt mỏi.

Tiêu Thừa Cảnh ôm eo ta, ghé bên tai dỗ: "Chờ bá quan quỳ lạy xong, ta ôm nàng hồi cung."

Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Trong tiếng hô vang, Tiêu Thừa Cảnh ghé sát tai ta nói: "Hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn cùng nàng ân ái đến đầu bạc, giang sơn như họa, trả qua kiếp phù du cùng nhau!"

Ta tiện miệng hỏi: "Thật sự muốn cho ta giang sơn sao?"

"Vậy ta phải nỗ lực mới được, con của chúng ta sẽ đặt tên là Giang Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang