2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Trở lại trong điện, ta liền bảo Xuân Nhi đi sắp xếp mấy ma ma nghiêm khắc tới dạy dỗ lễ nghi cho Thượng Quan Linh.

Ăn nhờ ở đậu thì cũng phải có bộ dáng của kẻ ăn nhờ ở đậu, không phải sao?

"Cứ nói là Hoàng Thượng sắp xếp."

Xuân Nhi muốn nói lại thôi: "Nương Nương, chúng ta như này có được tính là giả truyền thánh chỉ không ạ?"

"Không tính." Ta nhướng mày, "Cái này gọi là thấu hiểu thánh ân."

Cho hạ nhân lui ra hết, ta đi tới buồng trong, mở ra một cái rương gỗ cũ kỹ.

Bên trong là một ít đồ chơi nhỏ đã cũ, có con diều đã ố vàng, có hoa đăng đã racchs nát, còn có cái trâm gỗ được điêu khắc xấu xí vụng về.

Đây đều là kỷ vật thời niên thiếu khi ta và Tiêu Dĩ Ngự ra ngoài du ngoạn chơi đùa còn giữ lại.

Giữa hàng ngàn cặp phu thê ân ân ái ái ở Tiêu Quốc, tình cảm của ta và Tiêu Dĩ Ngự lại bình bình đạm đạm, còn chưa có được tư vị của nước trà nữa là.

Trưởng công chúa vì yêu thích cưỡi ngựa ngàn dặm nên chỉ lưu lại Trấn Bắc tướng quân ở bên người.

Con trai của Thái Phó một người địch lại cả gia tộc chỉ vì muốn cưới một nữ tử bị câm đã cứu hắn.

Nương ta nói, thứ tình cảm oanh oanh liệt liệt đó, dù sao cũng không nhiều.

Rất nhiều người đều giống như chúng ta, bình đạm như nước.

Nhưng hiện tại, ta lại cảm thấy không giống nhau...

Tựa như có một cục đá rơi xuống mặt hồ tĩnh mịch, từ đó nổi lên vô số gợn sóng...

Ta áp xuống ý cười nơi khóe môi, gọi Xuân Nhi qua: "Đem hoa đăng đưa tới Ngự Thư Phòng, nói là qua một khoảng thời gian nữa là tới tết Nguyên Tiêu rồi, Hoàng Thượng có muốn ra ngoài chơi hay không?"

Xuân Nhi nhìn hoa đăng rách nát lại ố vàng trên tay, vẻ mặt rối rắm: "Nô tỳ vẫn chưa sống đủ nữa..."

Ta: "..."

8.

Xuân Nhi đi truyền lời, lúc trở về nói rằng Tiêu Dĩ Ngự chỉ thả sổ con trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Nghe Hoàng Hậu."

Sau đó lúc ra khỏi Ngự Thư Phòng, thái giám liền đưa cho nàng một đống vàng.

Ta đều có thể tưởng tượng đến thanh tiến độ tâm trạng trên đầu hắn đạt max đấy.

Người này nha, chính là quá kiệm lời rồi...

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua từng ngày một.

Tiêu Dĩ Ngự ngoài miệng thì nói công vụ bận rộn, thế nhưng đêm nào cũng trộm leo lên giường ta.

Sứ giả Bắc Sở trở về Bắc Sở, nói tiểu công chúa ở lại Đại Tiêu chơi một chút, nhân tiện mở rộng tầm mắt.

Thượng Quan Linh còn tính là nghe lời, ngày ngày quy củ chép kinh thư.

Ta cũng "đánh người rồi lại cho người một quả táo ngọt", sai người tặng chút trang sức cho nàng ta.

Thẳng tới tến Nguyên Tiêu...

"Công chúa Bắc Sở nói còn chưa từng chứng kiến tết Nguyên Tiêu của Tiêu Quốc, cho nên muốn đi xem ạ." Xuân Nhi tiến vào truyền lời.

Ta thay tố y, cân nhắc một chút, đúng là nên mang theo Quan Linh đi chơi.

Bằng không đường đường là công chúa Bắc Sở lại ngày ngày bị nhốt trong hoàng cung Đại Tiêu, truyền ra sẽ không hay cho lắm.

"Nói với nàng ta cải trang một chút, đừng rêu rao quá."

Ta cài cái trâm xấu xí lúc trước lên búi tóc, "Nhân tiện sắp xếp thêm vài thủ vệ thân thủ tốt đi theo bảo vệ."

"Dạ."

Xuân Nhi đi ra ngoài, lúc này người đang nằm trên giường mới ngồi dậy.

Tiêu Dĩ Ngự nhíu mày: "Mang theo nàng ta làm gì chứ? Chướng mắt."

Công chúa Bắc Sở ở chỗ chúng ta, hoặc là phải chiêu đãi người ta thật thoải mái, hoặc là phải hoàn hảo tiễn người ta về, nếu để xảy ra chuyện thì sẽ rất khó nói."

Tiêu Dĩ Ngự lười nhác dựa nghiêng bên cạnh giường: "Bắc Sở với Đại Tiêu giáp ranh giới, hàng năm biên cương rối loạn, lúc này bọn họ đưa công chúa tới đây, chắc chắn cũng chẳng có ý tốt gì."

"Trấn Bắc hầu không phải đang đàm phán với Bắc Sở sao?" Ta tô son môi lên, "Bên đó đưa công chúa tới đây để hòa thân, đây là đang thành tâm cầu hòa mà."

"Trẫm không muốn cưới nàng ta, chướng mắt." Tiêu Dĩ Ngự không hề che giấu vẻ phiền chán của mình.

Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, vị Hoàng Đế này ở trước mặt ta sao cứ bày ra cái tính tình trẻ con đó thế nhỉ.

Ta trấn an hắn: "Không bắt người cưới, đến lúc đó người cứ nói long thể có bệnh nhẹ, sợ bạc đã công chúa Bắc Sở, sau đó tùy tiện tìm một Vương gia tứ hôn cho người ta là được."

Bàn tay to lớn của Tiêu Dĩ Ngự với qua đây, ta bị hắn ôm lên giường, vòng ở trong ngực.

Hắn cười như không cười ghé sát bên tai ta nói: "Trẫm yếu sao?"

9.

Tết Nguyên Tiêu của Tiêu Quốc vô cùng náo nhiệt, lễ hội đèn lồng giăng đầy trên phố, pháo hoa nổ vang trời.

Ta khoác áo choàng lông xù nhìn chằm chằm đám người nhốn nháo vui tươi trước mặt, khóe môi cong lên.

"Phu nhân vui sao?" Tiêu Dĩ Ngự thò qua, nhỏ giọng nói.

Ta gật đầu: "Bách tính vạn an, ta rất vui."

Hắn xoa nắn tay ta: "Thêm một câu nữa, có phu quân ở bên, cũng rất vui."

Phỏng chừng là chịu không nổi ta với Tiêu Dĩ Ngự dính dính nhão nhão như vậy, Thượng Quan Linh rầm rì hai câu rồi nói muốn đi đoán đố đèn.

Bất đắc dĩ mà đi theo, Tiêu Dĩ Ngự lại liên tiếp thắng mấy cái đèn hoa đăng, thắng nhiều tới mức tay ta cầm không nổi nữa.

Có hoa đăng hình con thỏ, hoa đăng hình mẫu đơn, có cả hoa đăng hình con rùa nữa.

Dư quang thoáng nhìn qua, ta hỏi: "Thượng Quan Linh đâu rồi?"

Xuân Nhi nói: "Thượng Quan tiểu thư nói không đoán ra câu đố đèn cho nên đi ra sông muốn thả đèn ạ."

"Bờ sông nhiều người, theo sát vi phu." Tiêu Dĩ Ngự ôm ta vào lòng, đi tới bờ sông.

Người đang thả đèn rất nhiều, đều là cầu nguyện quốc gia hưng thịnh, con nối dõi đầy nhà.

Chen chúc như vậy, ta có hơi bực bội: "Lạ thật, năm ngoái thả đèn đâu có nhiều người như vậy chứ..."

Cách đó không xa, pháo hoa nổ tung, xung quanh đột nhiên vang lên hàng loạt tiếng hoan hô.

Đội vũ sư trên phố khua chuông gõ trống đi từ đầu ngõ tới cuối ngõ, đám người vây quanh lên đi theo.

Tâm ta đột nhiên nhói lên, ta giữ chặt ống tay áo của người bên cạnh: "Tiêu..."

"Sao đấy?" Là một gương mặt xa lạ.

Ta giật mình, nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không thấy thân ảnh của Tiêu Dĩ Ngự đâu, ngay cả Xuân Nhi cũng không thấy.

Xong rồi, lạc nhau rồi...

10.

Khóe mắt ta liếc tới bên bờ sông có cái bóng xinh xinh, ta liền cố hết sức đi qua đó: "Thượng Quan Linh."

Thượng Quan Linh vẫy tay với ta: "Tỷ tỷ, tới thả đèn ước nguyện đi!"

"Không thấy mọi người đâu." Ta có chút nôn nóng, "Hộ vệ đi cùng muội đâu?"

"Người đông quá, ta cũng không thấy."

Thượng Quan Linh đưa đèn cho ta, "Ước nguyện trước đi tỷ tỷ."

Đèn hoa sen ở giữa có một ngọn nến, bên cạnh dán một tờ giấy ước nguyện.

Ta cầm lấy: "Vậy ta hy vọng Đại Tiêu với Bắc Sở có thể trăm năm hòa hợp, bách tính vạn an. Muội thì sao?"

"Nguyện vọng của ta với tỷ tỷ không giống nhau." Thượng Quan Linh cười, "Ta hy vọng Đại Tiêu quy thuận Bắc Sở."

Sống lưng ta rét run, ta ngẩn ra nhìn nàng ta.

Ý cười trong mắt nàng ta không sâu.

Giây tiếp theo, dưới chân ta hẫng lên, chóp mũi tràn ngập hương vị kỳ dị, sau đó liền ướt sũng.

Thượng Quan Linh đẩy ta xuống hồ, cả bản thân cũng nhảy xuống.

Cách mặt nước, ta không nghe rõ lắm.

Chỉ nghe thấy người bên hồ quát khẽ: "Người bị lạc ở gần đây, xốc hết chỗ này lên tìm cho ta!"

Tiêu Dĩ Ngự...

Ta giãy giụa hai cái muốn ngoi lên, nhưng mắt cá chân đột nhiên bị một bàn tay túm xuống.

Sau đó, hoàn toàn mất đi ý thức.

11.

Lần nữa mở mắt, trời đã sáng.

Bốn phía là nhà gỗ rách nát, tay giãy giụa ngồi lên, mới phát hiện tay chân đều bị trói chặt.

Xiêm y đẫm nước, đều dính ở trên người, lạnh tới mức môi ta trắng bệch.

"Tỷ tỷ tỉnh rồi?" Thượng Quan Linh đi từ bên ngoài vào, nàng ta đã đổi xiêm y mới, cười tủm tỉm cầm chén cháo đưa tới, "Ăn chút gì đi."

Chỉ có một mình nàng ta.

Thấy ta không nói lời nào, nàng ta ngồi xổm xuống: "Đừng nhìn nữa, đã ra khỏi kinh thành rồi, bọn họ không tìm thấy cô đâu."

Ta nhắm mắt lại, dựa vào bức tường gồ ghề đằng sau: "Đừng có dọa ta, vẫn còn đang ở trong kinh thành."

Nàng ta nhíu mày: "Sao cô biết?"

Ta cười khẽ: "Vừa rồi vẫn chưa xác định, bây giờ đã xác định rồi, đang ở trong thành."

Bát chóa nóng đổ ập xuống người ta, chén sứ nện lên đầu, có chút đau.

Thượng Quan Linh gào lên: "Lê An! Cô dám chơi ta? Có tin ta giết chết cô hay không?"

Nhìn bộ dáng nàng ta mất khống chế, ta lại lần nữa nhắm mắt lại.

Nàng ta đương nhiên không dám giết ta.

Tiếng bước chân rời đi, ta dựa vào tường, nhíu mày nhìn toàn bộ cục diện.

Mục đích Thượng Quan Linh tới Đại Tiêu nếu không phải để hòa thân thì đó chính là muốn làm rối loạn nội bộ Đại Tiêu.

Có điều sứ giả Bắc Sở đã rời kinh, nàng ta một mình một ngựa mà dám bày kế như thế này?

Trước bàn dân thiên hạ, bắt cóc Hoàng Hậu của một nước...

Vậy chỉ có thể nói rằng, trong triều có gian thần nội ứng ngoại hợp với nàng ta.

Ta giương mắt nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, Tân Hoàng vừa mới đăng cơ liền xảy ra một đống chuyện như vậy, quả nhiên trong triều vẫn không an ổn.

12.

Liên tiếp qua ba ngày ba đêm.

Thượng Quan Linh thỉnh thoảng sẽ tới trút giận, nàng ta rất thông minh, chỉ chọn xuống tay ở chỗ mà quần áo có thể che khuất.

Ta cũng mơ mơ màng màng hôn mê rất lâu.

Một chậu nước lại đổ ập xuống.

Thượng Quan Linh đứng từ trên cao nhìn xuống ta: "Tiêu Dĩ Ngự đúng là đủ trầm ổn, Hoàng Hậu bị bắt cóc, chiến sự Tây Bắc lại nổi lên, thế mà hắn vẫn còn ngồi được trên cái ngai vàng kia?"

Ta bị sặc nên ho vài tiếng, khàn giọng nói: "Các ngươi tính nhốt ta tới khi nào? Đại Tiêu không có khả năng sẽ quy thuận Bắc Sở..."

"A, chiếm được mấy cái thành cũng tốt rồi." Thượng Quan Linh ghét bỏ nhét cháo vào miệng ta, "Nhanh ăn đi, đừng có chết, cô vẫn còn hữu dụng."

"Các ngươi muốn lấy ta để uy hiếp Tiêu Dĩ Ngự? Vô dụng thôi..." Ta cười khổ nghiêng đầu, "Với giang sơn bách tính mà nói, Hoàng Hậu lúc nào cũng có thể vứt bỏ."

Thượng Quan Linh lại giật cây trâm xấu xí trên đầu ta xuống: "Tiêu Dĩ Ngự không để ý ngươi, không có nghĩa rằng cha mẹ ngươi cũng không để ý ngươi đúng không? Đường đường là đại tướng quân, sao có thể từ bỏ con gái duy nhất của mình mà không quan tâm chứ?"

"Ta nghe nói năm đó trước khi ngươi gả cho Tiêu Dĩ Ngự, cha ngươi đã ngày ngày chèn ép hắn, chỉ sợ sau khi ngươi kết hôn sẽ bị khinh thường."

"Những thành trì kia cũng là năm đó ông ta đánh chiếm mà có, lấy những thứ đó đổi một đứa con gái, sao ông ta có thể không chịu được?"

Dứt lời, nàng ta vứt cây trâm gỗ xuống đất, hung hăng dẫm mấy cái, phỉ nhổ:

"Xấu xí!"

Chén cháo kia lại thô lỗ đè bên môi ta.

Ta ngước mắt đối diện với nàng ta.

Nàng ta sửng sốt: "Ngươi cười cái gì?"

Lấy đá ma sát dây thừng ba ngày, rốt cuộc cũng đứt, ta cầm lấy cây trâm đâm vào xương bả vai nàng ta.

Cười lạnh: "Cười ngươi ngu ngốc."

Thượng Quan Linh trắng mặt ngã xuống đất, ta nhanh chóng dùng trâm gỗ đâm hỏng gân chân và gân tay của nàng ta.

Tay nghề của Tiêu Dĩ Ngự quá kém, chân vừa thô vừa to, dùng cũng không ra được hiệu quả tốt nhất.

Thượng Quan Linh thét chói tay, ta nhân cơ hội cầm dây từng trói chặt nàng ta lại, thắt cái nút chết, nhân tiện còn kéo đai lưng nàng ta xuống nhét vào miệng nầng ta.

Thấy xiêm y nàng ta đã nhuộm đỏ màu máu, ta thong thả ung dung đem cây trâm vẫn còn dính máu cọ lên mặt nàng ta.

"Biết cha ta là đại tướng quân mà còn dám bắt ta, lá gan không nhỏ."

Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng ta, ta đứng dậy.

Chim hoàng yến nuôi trong chiếc lồng vàng mà ra khỏi lồng...

Vẫn có thể cắn người đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang