Đều nghe Hoàng hậu hết - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13.

Ta tên Lê An.

Lê dân vạn an.

Nương ta là một nữ hào kiệt đã lập nên trường học dành cho nữ tử.

Cả đời ta, muốn ở trong cuộc sống phồn hoa tìm được phúc lợi cho xã tắc, món tìm trong thời loạn thế một cơ hội để bá tánh an khang.

Ra khỏi căn nhà rách, ta nhìn quanh bốn phía.

Cỏ dại tràn lan, hoang tàn vắng vẻ.

Ta đánh giá một lúc, có lẽ chỗ này là phía Tây kinh thành.

Thượng Quan Linh quá múc gây chú ý, không thể mang nàng ta đi cùng, chỉ có thể nhốt ở nơi này trước.

Nhưng cũng không thể để lâu...

Nếu như thật sự có nội gián trong ứng ngoại hợp, như vậy Tiêu Dĩ Ngự và cha mẹ ta đều sẽ bị giám sát, ta mà xuất hiện thì rất dễ bứt dây động rừng.

Ta sàng lọc qua hết tất cả những người được chọn, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không thể đoán ra gian thần này là ai.

Nhưng trong đầu lại hiện ra một bóng dáng đáng tin cậy.

Trong kinh thành có một người vì yêu mà không màng tất cả - Lý Chiêu.

Là con trai Thái Phó đã không màng tất cả cưới một cô gái câm.

Dựa vào trí nhớ, ta tìm được một sân viện đã có chút cũ ở phía thành Tây, giơ tay gõ cửa.

Nữ tử mở cửa dịu dàng nhã nhặn, nhìn thấy ta thì có hơi nghi hoặc, giơ tay khoa chân muốn nói gì đó.

"A Uyển, ai tới thế?"

Lý Chiêu đi từ trong buồng ra, chắc là nhìn ta quá chật vật, y nhìn thấy ta thì có hơi sửng sốt, nhất thời không nhận ra.

Ta cười với y: "Trước khi trưởng câu chúa tới phương Bắc đã nói qua với bổn cung, có việc có thể tìm ngươi, ngươi đáng tin."

Giây tiếp theo, thần sắc Lý Chiêu thay đổi, thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Cửa tiểu viện đột nhiên đóng lại.

Cô gái tên A Uyển đi tìm cho ta một xiêm y sạch sẽ để thay, ta rửa mặt chải đầu qua loa một lúc rồi liền ra ngoài.

Thấy Lý Chiêu nôn nóng đi qua đi lại trong viện, "Hoàng Hậu nương nương, bây giờ thần chỉ là một quan thần cửu phẩm nho nhỏ, chuyện lớn như vậy, sao người lại dám tới tìm thần chứ?"

Biểu tình Lý Chiêu sốt sắng, giữa mày nhíu thành hình chữ xuyên.

Ta cười: "Nói gì vậy? Lúc trước hai ta thiếu chút nữa là trở thành người một nhà đấy ~"

Năm đó, tiên hoàng tứ hôn trưởng công chúa và Lý Chiêu.

Kết quả hai người này, một người thì yêu Trấn Bắc hầu, một người thì yêu cô gái câm.

Sau đó hai người dường như đã cùng nhau thương lượng, đêm đại hôn, trưởng công chúa đào hôn, người gả thay là cô nương A Uyển.

Thẳng cho tới khi kết thúc hôn lễ, mọi người mới phát hiện ra điểm không ổn.

Hoàng thất hổ thẹn, loại chuyện khi quân này nên ru di cửu tộc mới đúng, nhưng trưởng công chúa cũng sai, cho nên tiên hoàng chỉ đơn giản giáng chức một nhà Thái hó, Lý Chiêu này vốn cũng phải chịu trọng hình nay cũng vẫn là chủ của một biệt phủ nho nhỏ, không cần phải lên triều áp lực làm gì.

Nghe thấy mấy lời này của ta, biểu tình Lý Chiêu rốt cuộc nghiêm túc không nổi nữa: "Vẫn đừng nên thành người một nhà thì hơn..."

A Uyển ở bên cạnh pha trà, trên mặt là ý cười nhàn nhạt.

Rất ngoan, rất hiểu chuyện.

Trách không được Lý Chiêu thích nàng.

Lý Chiêu nhíu mày: "Thần vẫn nên tìm biện pháp ổn thỏa hơn, thần đưa người về phủ Quốc công nhé?"

"Không được." Ta nhấp một ngụm trà, "Cha ta nhất định đang bị giám sát, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là sẽ bứt dây động rừng ngay, ta muốn bố trí một cãi bẫy."

Y trầm mặc một lại, lại nói thẳng:

"Hoàng Hậu nương nương, những việc này thần không làm được, cũng không muốn làm."

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Trong triều thế lực rắc rối khó gỡ, tân hoàng đăng cơ xong lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu Lý Chiêu mà dây dưa vào cục diện phân tranh này, một quan viên cửu phẩm nho nhỏ như y có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Y nắm chặt tay A Uyển.

Ta nói: "Nếu bổn cung hứa cho ngươi chức vị Thái Phó thì sao?"

Lý Chiêu sửng sốt.

Ta nhìn cái bụng nhỏ hơi nhô lên của A Uyển: "Ngươi không phải hy vọng sau khi hài tử sinh ra vẫn sẽ ở trong căn nhà như vậy chứ?"

Lý Chiêu từ khi bị biếm quan, trong tộc liền không có ai giúp đỡ y, không tiền không thế, ai cũng đều có thể đi lên dẫm một chân.

A Uyển lại là một cô gái câm, càng thêm bị người ta bắt nạt...

Thấy y đã có chút tâm động, ta tiếp tục mở miệng: "Giúp bổn cung đưa một bức thư cho Hoàng Thượng."

Lý Chiêu ủ rũ ngồi xuống: "Nhưng mà với chức vị của thần bây giờ, căn bản không thể gặp được Hoàng Thượng..."

"Không, ngươi có thể." Ta vô cùng hòa ái đưa cây trâm gỗ qua.

Lý Chiêu run lên: "Không phải là..."

14.

Ngày kế.

Lý Chiêu từ phủ doãn cửu phẩm của mình đi tới trước cửa cung đánh trống kêu oan, cáo trạng đương kim hoàng đế lấy công mưu tư, tùy ý khinh nhục vợ chồng Lý Chiêu.

Vì thế, Hoàng Đế nổi giận lôi đình, đánh hắn bản tử, trục xuất khỏi cung.

Ta ngồi trong tiểu viện vui vẻ thoải mái phơi nắng.

A Uyển hiểu chút y thuật, thay ta bắt mạch sắc thuốc, lại dùng ngôn ngữ của người câm nói với ta, rơi xuống nước xong sẽ bị hàn khí xâm nhập, cần phải điều dưỡng cẩn thận.

Ta kỳ quái nhìn nàng: "Ngươi không lo lắng cho Lý Chiêu sao? Hiện tại dư luận đang xôn xao truyền ra sự tích anh dũng của hắn đấy."

A Uyển cười cười, lắc đầu, lại dùng ngôn ngữ của người cân nói: "Ta tin phu quân."

Ta cười khẽ, lại nghĩ tới Tiêu Dĩ Ngự.

Ta cũng tin phu quân của ta.

Lý Chiêu là bị gã sai vặt khập khiễng khiêng về.

Y che mông: "Hai vợ chồng mấy người, xuống tay cũng thật tàn nhẫn."

Ta cầm lấy đồ vật y đưa tới.

Chỉ có một chữ, là câu đố đèn ngày hôm đó.

Đêm đó, dưới ánh nến chiếu rọi, Tiêu Dĩ Ngự quay đầu nhìn ta, nhẹ nhàng nói: "Nhữ."

Vuốt phẳng tờ giấy, ta khẽ cười một tiếng.

Tiêu Dĩ Ngự không cho Lý Chiêu đem hoa đăng đi, phỏng chừng là sợ Lý Chiêu không giả vờ được.

Lý Chiêu nhe răng trợn mắt túm tay A Uyển: "Mông vi phu đau..."

A UYển cười cười đi bôi thuốc cho y.

Ta cất tờ giấy: "Đoán được là bút tích của ai chứ?"

Lý Chiêu nghiêm túc: "Liễu thừa tướng, Liễu Phong."

Đầu ngón tay ta gõ gõ mặt bàn, Liễu Phong này, ta có chút ấn tượng.

Lúc trước khi tiên hoàng tứ hôn, Liễu Phong đã hết lòng đề cử con gái nhà mình, tiên hoàng vì kiêng kị gã công cao lấn chủ, vì thế đã chọn lựa Lê gia. Mục đích chính là vì muốn hai gia tộc này áp chế lẫn nhau. Mấy năm nay, cha ta đều không tham gia triều chính, nhưng việc ông tranh đấu giành giang sơn cho đất nước cũng mang lại cho người ta cảm giác yêu thích sùng bái, vì thế ở trong triều có rất nhiều quan viên đều có khuynh hướng nghiêng về phía cha ta.

Nhưng mà, cái cục diện Liễu Phong cấu kết với Bắc Sở làm ra thành thế này, nếu như Đại Tiêu thật sự yếu thế thì đối với một thừa tướng như ông ta cũng không phải chuyện tốt lành gì...

"Tiểu quốc Bắc Sở cũng không đủ để chống lại Đại Tiêu." Lý Chiêu nói toạc ra.

Ta ngước mắt: "Cho nên mục đích của Liễu Phong chỉ là muốn dùng ta đi đổi mấy cái thành trì?"

Lý Chiêu gật đầu: "Thân phận của nương nương không đơn giản, mấy cái thành trì mà thôi, nếu thật sự giao dịch thì Hoàng Thượng và Quốc công chắc chắn sẽ đồng ý."

Ta cười lạnh: "Cắt nhường thành trì của Đại Tiêu qua, đúng là hổ thẹn của một nước, cha ta chắc chắn sẽ lại lần nữa mặc giáp xông thành, rời khỏi triều đình, lúc ấy trong triều nhất định sẽ không còn ai dám chống lại người của Phong Liễu nữa."

"Mà bổn cung đã bị bắt nhiều ngày, trong sạch khó giữ được, đương nhiên cũng khó làm chủ mẫu thiên hạ, thiên kim của thừa tướng lúc này rất dễ có thể thuận theo nhập vào làm chủ hậu cung."

"Nhất tiễn song điêu, mưu kế thật hay."

Lý Chiêu nhíu mày: "Tin tức nương nương mất tích vẫn chưa được công khai, hôm nay phu nhân thừa tướng cầu kiến lại bị Thái Hậu chắn trở về. Liễu thừa tướng nhất định sẽ tìm mọi cách công bố tin nương nương mất tích, nương nướng cần phải hồi cung chứ ạ?"

"Bây giờ không thể về." Ta nói, "Nếu nghênh diện gặp hải thì sẽ khiến lòng hắn không yên."

"Vậy giờ..."

Ta đưa bản đồ giản lược cho y: "Tùm người đem Thượng Quan Linh trói trở về, sắp xếp người giám sát ở xung quanh, hai ngày nay người của Liễu thừa tướng sẽ hầnh động."

Lý Chiêu nhận lấy bản đồ, lại cảm thấy khó khăn, "Nương Nương, hôm nay thần vừa bị Hoàng Thượng giáng chức xong, giờ đưa Thượng Quan Linh về cũng được, nhưng bố trí mai phục, trong tay ta không có người đâu..."

"Những người kia không phải vẫn còn dùng được sao..." Ta chống cằm.

Lý Chiêu ngẩn ra: "Cái đó?"

Ta hơi hơi mỉm cười: "Yên tâm, sẽ có người tới tìm ngươi."

"A?"

15.

Trời còn chưa sáng, cửa tiểu viện Lý gia đã bị gõ rầm rầm.

Lý Chiêu khoác thêm áo ngoài đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, y liền trợn tròn mắt: "Lê, Lê quốc công, sao ngài lại tới đây?"

Cha ta hung mãnh bước vào: "Nghe nói ngươi bị khinh nhờn, lao phu liền tới nhìn xem."

Lý Chiêu yên lặng che mông.

Cha ta rất tự nhiên ngồi xuống: "Đừng sợ, lão phu làm chủ cho ngươi!"

Cha ta trong kinh thành có tiếng gặp chuyện bất bình thì sẽ "hổ gầm rời núi", bởi vì chuyện này mà không ít lần cãi nhau với tiên hoàng.

Ta từ bên trong mở cửa ra, nhào vào lòng ông: "Cha ơi!"

Ông ngẩn người, xoa đầu ta: "Con gái, sao con lại chạy ra khỏi cung rồi? Lại ham chơi?"

Ta: "..."

Sau khi nói xong ngọn nguồn, cha ta lửa giận bốc thẳng lên đầu.

"Mạng Thượng Quan Linh, tự tay ta sẽ tới lấy!"

"Còn có lão già Liễu Phong chết tiệt kia, thế mà dám đánh chủ ý lên người con gái ta!"

Một lát sau, ông lại vỗ bàn rầm một tiếng: "Lý Chiêu, lão phu cho ngươi mượn người, giúp lão phu chơi chết hắn!"

Lý Chiêu: "Vâng..."

"À đúng rồi, vì để ngươi làm việc thuận tiện hơn, lão phu sẽ xách ngươi đi gặp hoàng đế, phải phục chức."

Lý Chiêu sờ sờ mông: "Dạ phải..."

Nhìn cha ta xách theo Lý Chiêu cùng ra cửa, ta và A Uyển nhìn nhau, bật cười.

16.

Đã bảy ngày sau khi ta "mất tích".

Thượng Quan Linh rốt cuộc cũng tỉnh.

Nàng ta bị nhốt trong căn phòng nhỏ, bị đông lạnh hai ngày, sau khi được đưa về, A Uyển đã cầm máu trị thương cho nàng ta.

Gân tay gân chân đã đứt hết, lại để lâu như vậy, sợ là đã phế rồi.

Nhìn thấy ta, nàng ta sắc mặt thoắt xnah thoắt trắng, hoảng loạn đứng dậy, nhưng lại vô lực ngã xuống.

"Lê An, con tiện nhân này, ngươi muốn làm gì?"

A Uyển thức thời đi ra ngoài.

Ta ngồi ở mép giường, đẩy đẩy bả vai đang quấn băng gạc của nàng ta.

"Hoàng Hậu Đại Tiêu có thể đổi được mấy cái thành trì, vậy công chúa Bắc Sở thì sao nhỉ?"

Nàng ta đau tới trắng cả mặt: "Ta cảnh cáo ngươi, phụ vương ta nhất định sẽ không buông tha cho mấy người!"

"Không buông tha?" Ta nghe vậy liền châm biếm cười, "Vậy là bọn họ muốn tặng đầu người cho Đại Tiêu sao?"

Bả vai Thượng Quan Linh bị thương sâu tới nỗi có thể nhìn thấy xương trắng, thịt bên ngoài đã thối rữa, nhìn có chút đáng sợ.

Ta từ từ thở dài: "Thật ngu xuẩn, loại chuyện thâm nhập lòng địch như thế này sao có thể giao cho người như ngươi đi làm chứ?"

Đồng tử nàng ta chấn động.

Ta câu môi: "Còn dám tự cho là thông minh mà muốn hợp tác với thừa tướng? Đứa ngu ngốc như cô, bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm bạc, ngu xuẩn tới cực điểm."

Thượng Quan Linh run lẩy bẩy, ngập ngừng nửa ngày cũng không nói được từ nào.

Ta vỗ vỗ vai nàng ta: "Nghỉ ngơi cho tốt đi, mấy ngày nữa cô cũng không sống được đâu."

Thân ảnh trên giường thẳng tắp ngã xuống, đầu đập vào thành giường "cộp" một tiếng.

Chậc, vẫn là tuổi còn nhỏ, không chịu được bị dọa.

Ta đứng dậy, vừa mới đẩy cửa gỗ ra, một lực lớn đã túm lấy cổ tay ta, kéo người về phía trước.

Thân thể không chịu khống chế bị một lồng ngực nóng bỏng phủ lấy.

Hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên mũi.

Hắn không nói chuyện, chỉ ôm chặt ta, dường như muốn ấn chặt ta vào trong thân thể, ta cảm thụ được hô hấp của hắn có chút phát run, liền trấn an vỗ vỗ sau lưng hắn, "Ta ở đây."

17.

Một lần nữa nhìn thấy thanh tiến độ trên đỉnh đầu Tiêu Dĩ Ngự, ta thế mà lại có cảm giác thân thiết.

Thứ đồ kia cứ nhấp nháy nhấp nháy, thay đổi rất nhanh, ta còn sợ là trái tim hắn chịu không nổi.

Sau khi ôm được một lúc lâu, Tiêu Ngự rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nắm tay ta không buông:

"Hôm nay trẫm lấy cớ tới bái phỏng Lê quốc công để ra khỏi cung, lúc này mới có thể gặp nàng."

"Người Liễu Phong phái đi căn nhà cũ ở thành Tây đã bị bắt, cũng khai ra mọi chuyện."

"Tạm thời ông ta vẫn không biết nàng đã an toàn, chỉ cảm thấy ta và Lê quốc công muốn thương thảo đối sách khi Hoàng Hậu mất tích."

"Chờ lát nữa trẫm lên xe liễn hồi cung sẽ gặp phải ám sát, thân mang trọng thương. Liễu Phong sẽ tiến cung chủ trì triều chính, lúc đó trẫm sẽ không khống chế được ông ta nữa."

"Lê quốc công đã thay trẫm đi đàm phán ở phương Bắc, đến lúc đó ông ấy sẽ cùng với Trấn Bắc Hầu tấn công Bắc Sở."

Tiêu Dĩ Ngự nói hết đối sách với ta, lại nhéo nhéo tay ta.

"Nàng yên tâm, trẫm sẽ khống chế thật tốt, sẽ không thật sự bị thương."

Ta gật đầu: "Ừm, ta tin phu quân."

Hắn dừng một chút, trán hắn chống lên trán ta: "Gọi ta là gì?"

"Phu quân nha."

Ta nhìn hắn chăm chú, cười lên, mà trên đỉnh đầu hắn, thanh tiến độ đã hiển thị ~ 100%.

Cảm giác như thanh tiến độ sắp phát nổ rồi...

Tiêu Dĩ Ngự khàn giọng nói: "Ta rất thích cái xưng hô này..."

18.

Tiêu Dĩ Ngự không thể ở lại lâu, chỉ hơi dính dính một chút là hắn đã phải vội vàng rời đi.

Nhìn cửa viện trống trơn, ta sờ sờ ngực mình đang nóng lên.

Aizz, trưởng công chúa nói quả không sai, tiểu biệt thắng tân hôn*.

* Để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.

Ta dường như, càng thêm thích Tiêu Dĩ Ngự rồi...

Những ngày kế tiếp, ta ở bên này sống bình bình đạm đạm, nhưng trong kinh thành lại rối loạn không thôi.

Hoàng Đế bị ám sát, Hoàng Hậu mất tích, Liễu Phong lên chấp chính, Lê quốc công tới phía Bắc.

Ngay cả những người bán hàng rong trên đường cũng hoảng sợ không thôi.

Cha ta bớt thời gian gửi thư cho ta, chính là nói trước kia ông ấy lợi hại như thế nào, ý muốn ta cứ yên tâm.

Nhưng mà gã truyền tin nói với ta, ông ấy viết cho mẹ ta một xấp thư rất dày.

Ừm, được rồi...

Tiêu Dĩ Ngự sau khi khống chế được Liễu Phong thì đã ngay lập tức sai người truyền tin tới đây.

Đều là mấy lời mà ta thích, sến sủa tới ngọt ngấy.

Lý Chiêu trở thành phụ tá đắc lực cho Tiêu Dĩ Ngự, ngày ngày đi sớm về trễ.

Nhưng một khi y về nhà thì sẽ quấn lấy A Uyển nói bản thân đau, vô cùng ân ái.

Thượng Quan Linh đã bị mật thám sắp xếp đưa đi Bắc Sở, đáng thương cho đại quân Bắc Sở, còn tưởng là họ đưa tới chính là Hoàng Hậu của Đại Tiêu.

Kết quả khi nhìn thấy lại choáng váng không thôi, người được trói mang về lại chính là tiểu công chúa của nhà mình còn đang hơi thở thoi thóp.

Nghe nói, cha ta trước khi đánh trận đã ở trước mặt mọi người chất vấn Thượng Quan Linh cấu kết cùng ai, làm cách nào có thể bắt đi Hoàng Hậu Đại Tiêu, lại khinh nhục người ra sao.

Sau đó liền một đao giải quyết nàng ta.

Sĩ khí của đại tướng dâng cao, quân đội Đại Tiêu một đường chinh chiến dẹp xong mấy cái thành trì.

Tội danh gian thần của Liễu Phong đã được chứng thực, liên lụy cửu tộc, cho nên bị sử lý sạch sẽ.

Tin vui liên tục tới.

Ta cũng chờ tới lúc bộ liễn nâng tới cung nghênh Hoàng Hậu hồi cung.

Tiêu Dĩ Ngự một thân hoa phục, từ trên ngựa nhảy xuống, duỗi tay với ta.

"Phu quân tới đón nàng đây."

Phiên ngoại

Sau khi ta hồi cung.

Sử sách đã đem ta và Tiêu Dĩ Ngự thổi phòng đến ba hoa chích chòe, nói chúng ta đã thận trọng từng bước, mưu kế sâu xa, minh quân sáng suốt ra sao.

Nhưng thật ra Tiêu Dĩ Ngự khi nhìn thấy miệng vết thương còn chưa khép lại trên người ta đã như nổi điên nói muốn tới phương Bắc kéo xác Thượng Quan Linh về quất cho máu me đầm đìa mới hả giận.

Ta bất đắc dĩ giữ chặt ống tay áo của hắn: "Thân thể ta yếu ớt từ nhỏ rồi, trước kia lúc luyện võ với cha ta, trên người cũng thường xuyên xanh xanh tím tím như vậy, qua một thời gian là hết thôi."

Tiêu Dĩ Ngự đau lòng bôi thuốc cho ta.

Thấy thanh tiến độ trên đầu hắn còn không có tăng lên, ta nhịn không được bật cười, tiếp tục khuyên.

"Hơn nữa chàng cũng biết mà, trước kia mỗi tối chàng đều..."

Đối diện với tầm mắt của hắn, ta đột nhiên im bặt, trên mặt nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, ta ảo não ngậm miệng, nói cái gì vậy chứ...

Tiêu Dĩ Ngự hơi nhướng mày, cúi người qua đây: "Bây giờ thiên hạ thái bình, mẫu hậu lại giục..."

Ta nuốt nước miếng, Thái Hậu còn có thể giục cái gì được nữa chứ.

Còn không phải là con nối dõi sao...

Không khí dần dần mập mờ lên, hắn hôn lên môi ta.

"Phu nhân, nàng có thể nhìn thấy tâm tình của ta đúng không, vậy có biết... làm cách nào để tâm tình ta tốt lên không?"

Ta siết chặt nệm chăn. 

"Gọi phu quân đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang