3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

32.

Mặc dù Ta là một kẻ ngốc.

Nhưng là Ta cũng đã học lễ nghi cung đình được vài chục năm.

Không thể nói là rất tốt, nhưng ít nhất so với những thiên kim tiểu môn hộ thì tốt hơn rất nhiều.

"Ta có chút ngốc, Ta có thể chỉ so khiêu vũ không?"

Ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không có cách nào.

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy Ta chính là một kẻ ngốc đi.

Làm đồ ngốc cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.

Nghe Ta nói như vậy, các hoàng tử đang ngồi, công chúa, đại thần đều kinh ngạc há hốc mồm.

Nghe nói là một chuyện, chính chủ tự mình thừa nhận thì lại là một chuyện khác.

Ai sẽ vô duyên vô cơ tự nói mình ngốc?

Xem ra Hoàng Tử Phi thực sự là kẻ ngốc.

Sau khi Ta nói điều này, cô gái xinh đẹp kia tỏ ra có chút ngại ngùng.

Ta đoán nàng cũng không thể xử lý được tình huống này.

Cũng không thể cùng một kẻ ngốc so đo đi, Ta dương dương tự đắc, Ta thật thông minh.

Đột nhiên nhớ tới, Tiểu Đào nói, đừng nói mình ngốc.

Phu quân sẽ rất mất mặt.

Ai sẽ muốn một cô vợ ngốc...

Ta không dám nhìn phu quân.

Cô nương nũng nịu kia lại lên tiếng.

"Công chúa chẳng lẽ là lấy cớ thoái thác..."

Cô nương này... đầu óc cũng có vấn đề sao?

"Ta nói ta ngốc là thật ngốc, ngươi thế nào còn không tin?"

Xong, càng nói càng nghe không ổn, Ta càng chột dạ, không dám nhìn phu quân một cái.

"Khánh Dương thực sự tâm trí không đủ"

Phu quân vừa mở miệng, mọi người đều xôn xao.

Cái này... thực sự là một kẻ ngu?

Cần Vương vậy mà thật sự cưới một kẻ ngốc?

"Nghe theo Khánh Dương đi, chỉ so tài khiêu vũ"

Ngay cả phụ hoàng cũng lên tiếng, không ai dám phản đối.

"Nếu ai trong các ngươi thắng, trẫm sẽ ban thưởng một nguyện vọng."

Wow, còn có phần thưởng!

Ta đây phải nhảy thật tốt!

33.

Cô nương nũng nịu kia quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

"Thần nữ chỉ có một nguyện vọng, chính là được ở bên Cần Vương sớm tối, xin bệ hạ thành toàn."

Không phải người thắng mới có phần thưởng sao?

Nàng thế nào lại không ra bài theo lẽ thường?

Ta kháng nghị: "Còn chưa có thi đấu đâu? Sao lại đòi phần thưởng trước rồi?"

Phu quân bị chọc cười, không giấu được vui vẻ.

Nhỏ giọng nói thầm: "Nàng ta thắng, cũng không thể toại nguyện, nàng yên tâm"

? ? Ngươi lớn hay là hoàng thượng lớn? ngươi nói thế nào thì liền như thế đấy sao? Mắt Ta trợn trắng.

Những người khác có lẽ không nghe thấy lời thì thầm của phu quân.

Phụ hoàng vẫy tay một cái, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Cô nương nũng nịu nhảy đầu tiên, nhảy rất đẹp.

Ta không chớp mắt, mỹ nữ khiêu vũ nhìn thật đẹp mắt nha.

Khi điệu múa kết thúc, tất cả mọi người vỗ tay nhưng phu quân vẫn bất động.

"Khánh Dương, con cứ múa tùy thích đi, đừng áp lực"

Phụ hoàng nói, Ta đoán chừng chắc là sợ Ta sẽ mất mặt đi.

Vẫn là coi thường Ta, để Ta cho mọi người mở mang tầm mắt đi!

Ta nhờ phụ hoàng cho người chuẩn bị một cái yêu cổ.

Chu Quốc khiêu vũ, nổi tiếng nhất là múa với trống lưng.

Một cái yêu cổ nho nhỏ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đến múa trên đó.

Ta từng nghe hoàng tỷ nói rằng chỉ có khi nào có thể nhảy múa vũ điệu này thật tốt thì phụ hoàng, mẫu hậu mới thích.

Ta cùng Tiểu Đào luyện hơn mười năm.

Trong khoảng mười năm qua, Ta đã ngã rất nhiều lần, mỗi lần Tiểu Đào đều nói đừng luyện nữa.

Nhưng Ta chính là không nghe, kẻ ngốc mà nghiêm túc lên, thật sự rất chăm chỉ.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Ta chằm chằm.

Ai có thể nghĩ tới đồ đần cũng biết khiêu vũ, cái này thật hiếm lạ.

Ngón chân điểm nhẹ về phía trước và nhảy theo tiếng trống.

Điệu múa này Ta đã luyện vài chục năm, cuối cùng cũng được biểu diễn ra ngoài.

Ta nhìn phu quân, muốn thông qua ánh mắt hắn hỏi Ta nhảy như thế nào.

Nhưng sao ánh mắt của phu quân lại như vậy, nhìn đến phát ngốc rồi?

Mạnh mẽ như rồng bay, duyên dáng như phượng múa.

Sau khi Ta múa xong, cả điện bỗng nhiên rất yên tĩnh.

Sao vậy, Ta đã luyện tập hơn mười năm, đều uổng công rồi sao?

Mới vừa rồi còn có tiếng vỗ tay, thế nào khi đến lượt Ta thì chẳng có gì cả.

"Không nghĩ tới Khánh Dương lại có năng lực này, tốt, tốt, tốt!"

Phụ hoàng dẫn đầu vỗ tay, trong điện vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Kết quả đã được quyết định, Ta thắng.

Đừng xem thường kẻ ngốc, kẻ ngốc cũng có thể nhảy múa.

"Khánh Dương, con muốn cái gì, phụ hoàng đều cho con"

Ta suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đã nghĩ ra!

"Con muốn cùng phu quân viên phòng"

Khí tụ đan điền, thanh âm cực lớn.

Ta thấy nụ cười của phụ hoàng đông cứng lại trên môi.

Phu quân giống như cũng choáng, đôi đũa trên tay rơi xuống đất lúc nào mà không hay.

Trong đại điện, mọi người đều có biểu cảm kỳ quái.

Viên phòng đáng sợ như vậy sao? Mọi người như vậy là sao!

"..."

Cuối cùng, phụ hoàng không nói cái gì.

Cho Ta một đống vàng bạc châu báu cùng một ít đồ chơi hiếm lạ

Tiểu Đào nói Ta không biết xấu hổ.

Viên phòng là chuyện có thể mang ra bên ngoài nói trước công chúng sao?

34.

Phu quân muốn đưa Ta về Chu Quốc.

Ta không muốn về nhưng Tiểu Đào lại rất vui vẻ.

Nàng muốn trở về để rửa mối nhục trước kia.

Ta không hiểu nó có ý gì.

Đội ngũ trở về Chu quốc rất đông đảo.

Ta không biết tại sao phu quân lại có nhiều hành lý như vậy.

Vậy mà lại dùng tới ba mươi xe ngựa kéo.

Quả nhiên, không bị liệt, kiểu cách cũng nhiều thêm.

Khi đến Chu quốc, là Lâm Thù Nguyên cùng hoàng huynh của Ta tới tiếp đón.

Hai người họ nhìn thấy Ta, vẻ mặt biểu lộ không thể tin được.

Nhìn thấy phu quân dìu lấy Ta, họ càng mất hứng.

Không thể trách Ta được!

Tiểu Đào nhất định phải cho Ta ăn mặc thật đẹp.

Trên đầu mang một đống trang sức, vừa bước xuống xe liền ngã một phát.

Mặt lấm lem, y phục bị rách còn bị trẹo chân.

Sau khi thay y phục, nếu không có phu quân dìu Ta sẽ không đi dược.

Gặp được hoàng huynh, Ta rất vui.

Bởi vì hoàng huynh là người duy nhất không nói Ta ngốc.

Nhưng hoàng huynh không thân cận với Ta, cũng không thân cận với các hoàng tỷ hoàng muội trong cung.

Thời điểm lúc tám tuổi rơi vào trong hồ, chính hoàng huynh đi ngang qua đem Ta vớt lên.

"Hoàng huynh!"

Ta rụt rè.

Hoàng huynh khẽ gật đầu, xem như là đáp lại.

Hướng về phía phu quân nói:

"Trước nay vẫn luôn nghe danh Cần Vương, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội được nhìn thấy người thật".

Phu quân gật đầu, đáp lại vài câu và mỉm cười.

Trở lại trong cung, Ta cũng không vui vẻ.

Ta cùng phu quân ở tại một căn phòng rất tráng lệ.

Phụ hoàng sẽ chiêu đãi phu quân trong dạ yến đêm nay.

Đây là lần đầu tiên Ta tham dự một bữa tiệc như vậy sau nhiều năm sống ở nơi này.

Ta có chút khẩn chương, nhưng Tiểu Đào thì không.

Nàng cùng Ta nói, hiện tại Ta cùng Cần Vương trở về, đừng nói tới ta chỉ là một kẻ ngốc, dù bây giờ đứng giữa yến tiệc phát điên đi nữa, cũng không ai dám mở miệng chê trách.

Ta hỏi vì sao, nàng nói Ta thật ngốc.

Chu quốc là nước chư hầu của Đại Uyên.

Dù sao phụ hoàng Ta là một phân vương, còn Cần Vương vẻn vẹn là một thân vương,

Cũng không phải hướng phụ hoàng hành đại lễ.

Ta chính là đi theo phu quân được thơm lây.

35.

Phu quân nói tối nay Ta không cần phải trang điểm cầu kì.

Nhưng Tiểu Đào lại nói, đây chính là thời cơ tốt để Ta nổi bật giữa dám đông.

Sau đó ra sức trang điểm cho Ta.

Nói thật, khi nhìn vào gương Ta đã sợ ngây người.

Thế nào mà lại đẹp như vậy.

Tiểu Đào nói, vẻ đẹp của Ta theo kiểu kinh diễn, đại khí, cảm giác cao quý.

Ném vào đám đông, cứ coi như là một kẻ ngốc, cũng có thể để cho người ta đầu tiên liền phát hiện tôn quý không giống người thường.

Mặc đồ thật tốt, Ta theo sát sau lưng phu quân.

Mặc dù chưa từng tham gia yến hôi, nhưng Ta biết, nữ tử đều phải đứng sau nam tử.

Cho dù là người Mẫu hậu cao quý kia, bình thường cũng là sẽ đứng sau lưng phụ hoàng.

Cho dù Ta rất muốn cùng phu quân đứng chung một chỗ.

Phu quân giống như đọc được suy nghĩ của Ta.

Hướng tay về phía Ta, nắm tay Ta thật chặt.

Cùng nhau song song bước vào đại điện.

Lần thứ nhất Ta bước vào đại điện một cách chính thức như vậy.

Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên ghế cao nhất của đại điện.

Hoàng tỷ, hoàng muội, hoàng huynh ngồi ở bên cạnh.

Hàng ghế phía dưới văn võ bá quan được sắp xếp ngồi theo chức vụ.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu nói rất đúng, xác thực Ta không thích hợp tới đây, người ở nơi này cũng quá nhiều.

36.

Phu quân dáng người thẳng tắp, Ta ngược lại có chút chột dạ.

Đúng! Cáo mượn oai hùm, chính là cái từ này.

"Bái kiến Cần vương gia, Cần vương phi"

Phu quân không cần hành đại lễ, hơi cúi người cũng xem như là đã hành lễ.

Phu quân không cần phải hành lễ, còn Ta thì không.

Ta vừa định quỳ xuống dập đầu, phu quân lại vội vàng đem Ta nâng lên.

"Bản Vương cùng Vương Phi, vợ chồng một thể, tuy rằng là công chúa Chu quốc nhưng cũng là

Vương phi của Đại Uyên, lễ này có thể miễn".

Không... không cần quỳ?

Cái này cũng quá tốt! trách không được Tiểu Đào nói Ta là người có phúc khí.

"Cần Vương nói đúng".

Phụ hoàng hướng về phía phu quân cười, nhưng ông cho tới bây giờ đều chưa từng cười với Ta một tiếng.

"Khánh Dương, ở Đại Uyên tất cả đều tốt chứ?"

Phụ hoàng hỏi Ta, nhưng đã rất lâu không có nghe phụ hoàng gọi Ta là Kháng Dương, Ta có chút bối rối.

"Rất tốt! Ăn được ngủ được, không ai đánh bàn tay, không ai phạt quỳ, cũng không ai mắng nàng là đồ ngốc"

Phu quân lạnh lùng đáp.

"Đúng, đều rất tốt! Phụ hoàng còn cho con ăn kẹo"

Nghe Ta gọi phụ hoàng, sắc mặt của phụ hoàng Ta liền rất không tốt.

Tình thế có chút khá lúng túng, còn phải nhờ hoàng huynh của Ta giải vây, mang theo văn võ bá quan hướng phu quân Ta hành lễ.

Ta cảm thấy lần này phu quân tới đây, hoàn toàn là tới xoi mói.

"Bản Vương cùng Vương Phi, vợ chồng một thể, vì sao không hành lễ với Vương Phi?"

Để hoàng huynh và hoàng tỷ hành lễ với Ta?

Ta vội vàng lắc đầu, xua tay, cái này không thể được!

Nhìn vẻ mặt của Hoàng tỷ rất không vui, sắc mặt lạnh lùng.

Hoàng huynh ngược lại là cung kính hướng Ta cùng phu quân hành lễ.

Ta nhanh chóng đỡ hoàng huynh lên.

Thấy hoàng huynh hành lễ với Ta, hoàng tỷ hoàng muội cũng hành lễ một cách miễn cưỡng.

"Bái kiến Cần Vương, Cần Vương Phi"

Ta muốn đi qua đỡ họ dậy.

Phu quân giữ chặt tay của Ta, Ta không cách nào động đậy.

Ngồi nhìn toàn bộ huynh đệ tỷ muội hướng Ta hành lễ.

Nhóm hoàng huynh vừa hành lễ xong, văn võ bá quan, thân vương quận vương cũng đi theo hành lễ.

Cả người Ta đều thấy xấu hổ.

37.

Yến hội bắt đầu.

Ta nhìn chằm chằm vào vũ nữ cung đình.

Điệu nhảy thực sự rất đẹp.

Ta thật vui vẻ ăn những món phu quân đưa cho.

Nên không nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hoàng tỷ đang trừng Ta.

Cũng không thấy ánh mắt hứng thú của phu quân nhìn lướt qua hoàng tỷ.

Phụ hoàng liên tục cùng phu quân giới thiệu, nhưng là Ta nhìn ra được, phu quân rất là qua loa.

Tiết mục khiêu vũ đã kết thúc.

Phu quân không hứng thú lắm, một bên bóc tôm cho Ta, một bên nói.

Nhảy không đẹp bằng Ta.

Cuối cùng cũng nói đến mục đích đến đây lần này.

Tiểu Đào nói, Ta được chọn đi hòa thân.

Có nghĩa là, Hoàng thượng Đại Uyên vung tay một cái chọn trúng Ta đến Đại Uyên.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu Ta căn bản không có cách nào cự tuyệt.

Mà Ta danh phận chưa định, đại hôn cũng chưa tổ chức.

Mặc dù khi đó Tam hoàng tử bị liệt.

Ta vẫn được tính là trèo cao.

Nhưng khi phu quân mở miệng, lại trực tiếp đem địa vị của Ta nâng lên hẳn mấy cấp.

"Tiêu Khể Hoàn của Đại Uyên, cầu hôn công chúa Khánh Dương của Chu Quốc".

Phu quân đứng dậy nắm lấy tay Ta, tuy nói là cầu, nhưng nửa điểm cũng không nghe ra ý tứ cầu xin

Phu quân nói như vậy, là muốn cùng Ta động phòng?

Về sau Ta sẽ không sợ bị hưu nữa nhỉ.

Phụ hoàng, mẫu hậu giống như bị kinh hách, một mực không nói tiếng nào, Ta có chút sốt ruột.

Vội vàng giơ tay, sợ phu quân đổi ý.

"Ta, ta gả!"

Phu quân nhìn Ta, lần đầu tiên cười đẹp đến như vậy.

Tất cả mọi người có mặt, miễn là không phải cái kẻ ngu, đều có thể nghe hiểu ý tứ của Cần Vương.

Đã đến tận cửa cầu thân, hẳn là thân phận chính thê Vương Phi.

Nếu là tương lai trở thành vua của Đại Uyên, sợ sẽ là chức vị hoàng hậu đi...

Cái này... vua của Đại Uyên thực sự đồng ý sao?

Chu Quốc là một nước nhỏ, công chúa lại là một kẻ ngốc...

Phụ hoàng cùng mẫu hậu chậm chạp không nói lời nào.

Phu quân tiếp tục nói: "Lần này đến đây, một là chúc mừng sinh nhật 16 tuổi của Khánh Dương, hai là hạ sính lễ cầu thân".

Dứt lời, mênh mông cuồn cuộn ba mươi rương quà tặng được khiêng vào đại điện.

Không ngờ lại nói ba mươi rương này là tặng Ta.

Ta nhịn không được nghĩ muốn mắng phu quân là đồ ngốc.

Mang theo ba mươi rương đồ vật suốt dọc đường vất vả bao nhiêu.

Dù sao đều là cho Ta, để lại Đại Uyên tốt biết bao nhiêu, chuyển đến dọn đi rất phiền phức!

Tiểu Đào nhịn không được mắng Ta, người ngốc có phúc của người ngốc.

Cuối cùng phụ hoàng cũng lên tiếng.

Cần Vương đã chân thành như thế, bản vương liền mang hòn ngọc quý trong tay giao cho Cần Vương.

Khánh Dương từ nhỏ đã nghịch ngợm, hy vọng Cần Vương đừng trách cứ.

Ta là hòn ngọc quý trên tay phụ hoàng?

Ta luôn nghĩ chỉ có hoàng tỷ cùng hoàng muội mới được như vậy.

38.

Sinh nhật mười sáu tuổi của Ta được tổ chức rất long trọng.

So với hoàng tỷ còn lộng lẫy hơn.

Lần đầu tiên nhận được nhiều lễ vật như vậy.

Ta rất vui vẻ.

Phu quân ngoài việc tặng cho Ta ba mươi rương lễ vật không biết bên trong là đồ gì.

Còn chuẩn bị cho Ta một chiếc hộp nhỏ ăn mừng sinh nhật.

Cái gì đồ chơi hiếm lạ.

Mở ra xem, là loại kẹo mà Ta thường ăn.

Ta vui mừng ăn kẹo, nằm lỳ trên giường.

May mắn sinh nhật trước kia của Ta đều là tùy tiện trôi qua.

Nếu là giống như hôm nay phải ứng phó nhiều người như vậy, đã sớm mệt chế/t.

Tối nay vẫn còn có gia yến.

Ta thực sự không hiểu tại sao lại có nhiều yến hội như vậy.

Yến hội tối nay, phu quân đặc biệt bàn bạc với phụ hoàng, muốn tổ chức tại Ngự Hoa Viên.

Ngắm hoa, ngắm trăng, phẩm rượu.

Nghe có vẻ lạ, thế nhưng Ta sợ nhất là Ngự Hoa Viên.

Bị khổng tước mổ, rơi xuống hồ sen, bị chó cắn.

Tại sao chuyện xấu nào cũng đều xảy ra ở Ngự Hoa Viên?

Ta ngồi bên cạnh phu quân mà trong lòng sợ hãi.

Phu quân nói chuyện rất tự nhiên.

Hoàng tỷ, hoàng muội nhìn Ta với ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Ta có chút sợ, hướng phía sau lưng phu quân lùi lại.

Phu quân cười kéo Ta ra phía trước: "Nhà của mình sợ cái gì?"

Quay đầu lại cùng phụ hoàng nói.

Hôm nay là sinh thần của Khánh Dương, bản vương muốn tặng Khánh Dương một phần hạ lễ, cầu xin bệ hạ thành toàn.

Lời nói này khiến mọi người đều mờ mịt

Ngươi muốn tặng gì thì tặng thôi, thế nào, chẳng lẽ ngươi tặng lễ còn muốn mọi người bỏ tiền à!

Phụ hoàng đáp ứng.

Phu quân thản nhiên tiếp tục.

"Ta vẫn nghĩ tặng Khánh Dương một chiếc quạt làm bằng lông công, giúp nàng giải nhiệt trong thời tiết nóng bức này."

Mọi người vẫn chưa hiểu ý tứ của câu nói này, nhưng sắc mặt của hoàng tỷ lạnh lẽo, nàng hiểu được.

Ta túm lấy tay áo của phu quân nháy mắt, Ta cũng không nóng nha!

Phu quân không để ý Ta, nói tiếp: "Bản vương biết có một con công trong ngự hoa viên, là sủng vật của hoàng hậu, mong hoàng hậu thành toàn."

Mọi người đều hiểu, ý tứ chính là, Khánh Dương sợ nóng, ta muốn làm một cái quạt cho nàng, ta thấy con công ngươi nuôi rất tốt.

Con công mổ Ta trong Ngự Hoa Viên là sủng vật yêu thích của mẫu hậu.

Năm đó Ta bị mổ, mẫu hậu còn cảm thấy đau lòng một thời gian vì con công bị Ta rút mất mấy sợi lông.

Phu quân không muốn sống nữa, dám đánh chủ ý lên con công của mẫu hậu!

Ta quên, ở trong mắt của phụ hoàng và mẫu hậu có thể cũng không phải chuyện gì lớn!

"Ta, ta không muốn cây quạt!"

Ta sốt ruột vội vàng mở miệng.

Phu quân quay đầu: "Ồh? Vậy đem đi hầm canh thì sao?"

Vl, vốn chỉ là nhổ lông, hiện tại trực tiếp ăn?

Lần đầu tiên Ta phát hiện phu quân nói chuyện sắc sảo hơn phụ hoàng mẫu hậu của ta.

Dù mẫu hậu có thích con công này đến đâu thì phu quân của bà vẫn thành thật ra lệnh cho người mang con công đi sau khi nghe phu quân ta nói lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang