Khiếm khuyết ráp thành lương duyên - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

39.

Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt!

Không biết con công này có phải là nhận ra Ta không mà cứ đi đi lại lại dọc theo lồng.

Ta nhìn nó cũng đầy bụng tức giận, mổ người thật đau nha.

Phu quân nhìn nó với vẻ mặt chán ghét, giống như nhìn thấy thứ đồ vật gây buồn nôn.

Con công này nhìn cũng rất đẹp, vì sao phu quân không thích?

Mẫu hậu đau lòng nhìn nó, dù sao cũng nuôi nhiều năm như vậy khẳng định là có tình cảm.

Phu quân lấy ra chiếc kim bạc, lắc lắc hướng về phía Ta cười.

"Ngự y trong phủ nói, ngân châm tẩm thuốc mê, đâm một chút, con người hay động vật đều sẽ hôn mê. Không phải nàng thích nhổ lông công sao? Cho nàng nhổ tùy thích!"

Nhổ tùy thích?

Ta kinh ngạc.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng kinh ngạc.

Mọi người cuối cùng cũng hiểu, ngoại trừ Ta ra.

Mục đích chuyến đi lần này của Cần Vương là vì cho kẻ ngu này chỗ dựa, trút giận!

Ta ngốc ngốc nhìn bộ dáng đau lòng của mẫu hậu.

Kéo quần áo phu quân: "Nhổ hết lông của nó, cả người đều trần truồng rất xấu?"

Phu quân không kiêng nể gì cả: "Nó mổ nàng, không phải nàng nói sớm muộn gì cũng nhổ sạch lông của nó sao?"

Hả? Đó là Ta kể cho phu quân nghe giải trí mà, nói đùa.

Ta là đồ đần, cũng không đến nỗi tức giận với một con chim đi.

Hoàng huynh tiến lên một bước, thay con công cầu tình.

"Hoàng muội, mẫu hậu nuôi nó cũng được bảy tám năm, cũng có tình cảm, nếu muội thích cây quạt bằng lông công, sau này hoàng huynh sẽ tìm cho muội một cái thật đẹp"

Đây là lần đầu tiên hoàng huynh nói với Ta nhiều lời như vậy.

Ta còn chưa kịp mở miệng, phu quân đã lạnh lùng từ chối.

"Một con súc sinh nuôi bảy tám năm còn có tình cảm, không biết Chu hoàng hậu cùng Khánh Dương hơn mười năm mẹ con tình thâm, có phải còn không so nổi với con súc sinh này."

Phụ hoàng và mẫu hậu sắc mặt đều rất khó coi.

Cần Vương đúng là một người bao che khuyết điểm.

Hoàng huynh biết bản thân đuối lý, không dám nói thêm gì nhưng vẫn nhìn Ta.

Đây là đang muốn Ta ra mặt?

Ta nhìn phu quân.

Không nghĩ tới phu quân cũng thật ngây thơ, vậy mà đi so đo với một con chim?

"Nó là chim, ta nhổ lông của nó, tất nhiên là nó sẽ mổ ta!"

"Nàng không tức giận?"

Ta lắc đầu.

Ta nhổ lông chim, chim mổ Ta, đây là chuyện thường tình.

Mẫu hậu có rất nhiều con cái.

Ta vụng về, lại ngốc, mẫu hậu không thích Ta, không bảo vệ Ta giống những đứa con yêu thích khác, cũng là chuyện thường tình.

Mặc dù Ta không vui, nhưng không oán giận.

Phu quân cười lắc đầu, nói Ta đúng là một kẻ ngốc.

Câu đồ ngốc này, Ta hiểu được, không phải là mắng Ta.

Con công của mẫu hậu đã được bảo vệ, nhưng là phu quân vẫn tự mình nhổ một cây lông của nó cho Ta.

Đương nhiên cũng bị mổ.

Phụ hoàng, mẫu hậu kinh hãi.

Phu quân lại đưa chiếc lông cho Ta.

Giọng nhẹ nhàng nói với Ta.

"Ta nhổ lông nó, nó mổ ta".

"Bất luận ta là hoàng tử vương gia, hay là người buôn bán nhỏ, hoặc là kẻ ngốc, kẻ bị liệt, nó đều sẽ mổ ta".

"Cho nên, nó mổ nàng, không phải bởi vì nàng ngốc."

Ta nghe xong trong lòng cảm thấy ấm áp, giống như có thứ gì đó đang tan ra.

Năm đó, sau khi Ta nhổ lông khổng tước.

Toàn bộ mọi người trong hoàng cung, đều ở sau lưng nói Ta ngốc, mới bị mổ.

Hóa ra, không phải chỉ mình Ta bị khổng tước mổ, mà phu quân cũng sẽ bị mổ.

40.

Ở lại Chu quốc nửa tháng.

Cái hoàng cung này cùng cùng hoàng cung Ta đã sống mấy chục năm tuyệt đối không giống nhau.

Mọi người không ai dám gọi Ta là đồ ngốc.

Sẽ hướng Ta hành lễ, gọi Ta là công chúa.

Ngay cả hoàng huynh nói chuyện với Ta cũng nhiều hơn.

Có khi tại Ngự Hoa Viên, có lúc ở Hồ sen.

Phu quân nói trước khi đi, muốn nhìn hoa sen trong hồ một chút.

Nhưng hoa sen đâu ra trong mùa đông lạnh giá như này?

Chưa kể phu quân còn muốn ăn củ sen tươi.

Hoàng tỷ run rẩy, bắt đầu kể từ khi phu quân muốn nhổ lông chim.

Nàng nhìn thấy Ta liền tránh xa, giống như là nhìn thấy dịch bệnh vậy.

Ta không biết chuyện gì đang xảy ra, còn cố ý hỏi Tiểu Đào.

Tiểu Đào nói, có tật giật mình, nàng ta sợ sẽ bị vương gia trừng trị.

Ta kinh hãi, hoàng tỷ là hoàng tỷ của Ta, phu quân tại sao lại muốn trừng trị nàng?

Tiểu Đào nhìn Ta với vẻ mặt vô phương cứu chữa nói, nếu không tìm thử danh y đến khám đầu óc đi thôi.

Đến Hồ sen, Ta quấn một chiếc áo choàng, giống hệt một con gấu lớn.

Ta sợ lạnh, hồi nhỏ sau khi rơi xuống dưới hồ sen, liền để lại mầm bệnh.

Ta thật ra không thèm để ý, mặc thêm mấy bộ quần áo là được rồi.

Thế nhưng phu quân sau khi nghe xong, trực tiếp bóp nát chén trà.

Phu quân sức lực thật lớn nha!

Nhìn hồ sen, đừng nói hoa sen, ngay cả cọng cỏ cũng không có!

Phu quân lại nói với phụ hoàng và mẫu hậu.

"Phụ hoàng ta thích ăn củ sen vào mùa đông, bản vương tìm khắp đại giang nam bắc cũng không tìm được. Nghe Vương phi nói, Chu quốc vào mùa đông cũng có củ sen, thật sự là thần kỳ".

Phụ hoàng vẻ mặt xấu hổ.

Củ sen mọc trong hồ vào mùa đông, đây không phải nói hươu nói vượn sao?

Tại sao Ta không biết phụ hoàng thích ăn củ sen?

Tuy nhiên, vào mùa đông tìm củ sen dưới đáy hồ cực kỳ khó khăn, Ta khi còn bé căn bản không tìm được!

Hoàng tỷ run như cầy sấy.

Lạnh sao? Ta cởi áo choàng của mình ra, đưa cho hoàng tỷ.

"Hoàng tỷ, nếu lạnh thì mặc nhiều chút, đừng run rẩy".

Hoàng tỷ còn chưa kịp đưa tay ra, phu quân Ta đã đưa tay đón lấy, quấn thật chặt vào người Ta.

"Nghe nói Khánh Vân công chúa biết được bí mật về củ sen dưới đáy hồ, không biết có thể phiền công chúa, thay bản vương xuống hồ tìm một chút

Hoàng tỷ tiếp tục run rẩy, nhìn phụ hoàng với ánh mắt cầu cứu.

"Khánh Vân thân thể yếu đuối..."

Phụ hoàng còn chưa nói xong, phu quân không kiên nhẫn ngắt lời.

"Khánh Dương chưa tới mười tuổi đã bơi xuống hồ tìm củ sen, mới để lại mầm bệnh sợ lạnh, Khánh Vân công chúa đã mười tám tuổi, thân thể khỏe mạnh, nghĩ là không có vấn đề gì đi"

Ai nói Cần Vương đến chúc mừng sinh thần Công chúa Khánh Dương?

Rõ ràng là đến tính sổ!

Cái này bao che khuyết điểm, thật là bảo hộ đến cực hạn.

Ngay cả con chim từng mổ Khánh Dương cũng không tha...

Nhất thời trong lòng mọi người bàng hoàng.

Hoàng tỷ nghe phải xuống hồ, không chỉ run rẩy, nước mắt còn rơi như mưa.

Chuyện này không được, vậy liền để Ta đi thôi.

"Phụ hoàng thích ăn củ sen, ta xuống dưới tìm xem"

Ta giơ tay, phía dưới Ta quen, chỉ là có chút lạnh.

"Nàng không phải nữ nhi thân sinh của phụ hoàng ta, cũng bằng lòng dưới tìm ngó sen giúp ông?"

Ta gật đầu lia lịa, phụ hoàng đối với Ta rất tốt, cho Ta kẹo, còn đối xử tốt với Ta, còn chưa từng hung dữ với Ta.

Thấy Ta gật đầu, phu quân rất vui vẻ.

Nhưng chàng chỉ mỉm cười với Ta, giọng điệu không mấy tốt đẹp với những người đang đứng tại hồ sen.

"Công chúa Khánh Vân mười tám tuổi, nhìn thấy đáy hồ đóng băng liền sợ hãi, không biết Khánh Dương năm đó rơi xuống hồ lúc mới tám tuổi, cảm giác như thế nào nhỉ"

Hồ sen, ngoài phụ hoàng cùng mẫu hậu, còn có hoàng huynh, hoàng tỷ, hoàng muội, một số quan đại thần thân cận, trong đó bao gồm có Lâm Thù Nguyên.

Mọi người đối với chuyện của Ta, không phải không rõ ràng, mà là đã qua nhiều năm như vậy, không ngờ thực sự có người lật lại chuyện cũ.

Cần Vương, lòng dạ cũng quá hẹp hòi.

Cuối cùng ta cũng hiểu, phu quân đang ám chỉ chuyện Ta bị rơi xuống hồ khi còn nhỏ.

Người lớn như vậy, sao cứ như thế nhỏ nhen, chuyện này cũng qua thật nhiều năm, tối sớm đã quên.

"Chàng lớn như vậy rồi, sao lại cứ thích nói lại chuyện cũ?"

Ta kéo kéo quần áo của phu quân.

"Phụ hoàng muốn ăn ngó sen, ta xuống dưới là được, chàng cứ phải gọi hoàng tỷ làm gì? Phía dưới rất lạnh nha!"

Phu quân lại lần nữa bị Ta làm cho buồn cười.

Trút giận cho một đồ ngốc thật khó.

Thôi, nàng vui vẻ là được rồi.

Phu quân nói phụ hoàng không ăn ngó sen, hoàng tỷ cũng không cần phải xuống hồ nữa.

Thế nhưng vẫy tay một cái, đề nghị phụ hoàng đem hồ sen lấp lại.

Phụ hoàng thế mà thực sự đồng ý...

Ta chính là thắc mắc, tại sao muốn lấp hồ?

Vào mùa hè, hoa sen trong hồ nhìn rất đẹp.

Tiểu Đào nói, cái này gọi là giết gà dọa khỉ.

Con chim bắt nạt người đã bị nhổ lông.

Ao sen nơi người rơi xuống cũng bị san bằng.

Bây giờ xem coi ai dám gây sự với người!

41.

Phu quân thủ đoạn thật là nhiều.

Phụ hoàng cũng thực sủng hắn, muốn làm cái gì cũng được.

Cưỡi ngựa trong lâm viên hoàng gia.

Điều làm Ta phiền não nhất chính là ngựa.

Từ sau khi Ta ngã ngựa, mọi người đều nói Ta ngu ngốc.

Vì vậy Ta đã không đến Lâm Viên trong nhiều năm và cũng chưa từng cưỡi ngựa thêm lần nào.

Phu quân lúc cưỡi ngựa trông anh tuấn quá.

Ta nhìn chằm chằm vào phu quân.

Phu quân nhảy xuống ngựa.

Phụ hoàng khen ngợi chàng ấy vì kỹ năng cưỡi ngựa tốt.

Phu quân xua tay, bản lĩnh học được trên chiến trường tự nhiên đẹp hơn kỹ năng chỉ dùng để phô trương thanh thế.

Khi nói đến ai cưỡi ngựa giỏi nhất, hoàng tỷ của ta chắc chắn là số một.

Phu quân đề nghị muốn xem hoàng tỷ biểu diễn.

Phụ hoàng đồng ý, nhưng hoàng tỷ trông có vẻ rất sợ hãi.

Chẳng lẽ tỷ ấy cũng sợ ngã?

Hoàng tỷ đã lên ngựa và cưỡi ngựa rất giỏi, ước gì Ta cũng biết cưỡi ngựa.

Tuy nhiên, dáng người của hoàng tỷ lại luôn run rẩy, như đang sợ hãi điều gì đó.

Đang định xuống ngựa, phu quân lạnh lùng nói.

"Công chúa Khánh Vân, hãy cẩn thận, đừng ngã ngựa như Khánh Dương!"

Đúng là chạm vào chỗ đau mà, kỹ năng của hoàng tỷ và ta có thể so sánh cùng nhau sao?

Hoàng tỷ của ta rất lợi hại, chàng chẳng hiểu gì cả!

Ta đang phàn nàn, nhưng không ngờ rằng hoàng tỷ lại bất giác không tự chủ được.

Nghe những lời phu quân nói, một khắc thất thần, con ngựa bỗng phát điên lên.

Hoàng tỷ bị ném văng xuống ngựa.

Vào thời điểm quan trọng, Lâm Thù Nguyên bước tới đỡ lấy hoàng tỷ.

Còn may, còn may, mọi người đều hoảng hốt.

Phu quân nhìn Lâm Thù Nguyên, nâng cằm Ta hỏi.

"Chính hắn là người đã đẩy nàng ngã phải không?"

Ta gật đầu, đẩy mạnh đến mức Ta ngã ngồi dưới đất.

Theo tính cách hẹp hòi của phu quân ta, lẽ ra chàng ấy nên dạy cho Lâm Thù Nguyên một bài học từ lâu rồi, tại sao chàng ấy vẫn chưa ra tay?

Đây là điều mà Tiểu Đào đã nói với Ta.

Ta cau mày, chỉ đẩy Ta ngã ngồi một cái, có gì để dạy dỗ đâu?

Muốn Ta cũng đẩy hắn ngã ngồi giống Ta hả?

Ta chỉ làm mấy trò này khi còn nhỏ thôi, từ sau mười tuổi ta đã không làm vậy nữa rồi.

Hoàng tỷ và Lâm Thù Nguyên tạ lỗi, nói rằng họ có chút mất tập trung trong giây lát và con ngựa phát điên, đã khiến phu quân và Ta phải sợ hãi.

Phu quân cười lạnh, nhìn Lâm Thù Nguyên rồi nói.

"Công chúa Khánh Vân thật may mắn. Hôm nay con ngựa chỉ bị hoảng sợ một chút và lại còn có người đứng ra hỗ trợ".

Đôi mắt chàng ấy liếc nhìn Lâm Thù Nguyên, đầy sát ý.

Ta phản đối, phu quân ta sao có cười trên nỗi đau của người khác như thế!

"Hoàng tỷ suýt ngã, chàng lại còn nói mỉa mai!"

Ta rất tức giận nhưng không dám đứng ra trước mặt hoàng tỷ để nói đỡ cho tỷ ấy.

Hoàng tỷ không thích ta cho lắm, dù Ta ngu ngốc cũng cảm nhận được điều đó.

Phu quân ta bất lực nhìn ta, nói rằng muốn trút giận cho Ta sự rất khó khăn.

Nếu người khác gặp phải những chuyện này và có cơ hội trả đũa thì họ còn làm hơn thế này nữa.

Còn Ta, thật ngu ngốc, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền.

Vương phi của mình, mình phải chiều chuộng thôi, chẳng còn cách nào khác.

"Được rồi, được rồi, ta không vậy nữa"

Mọi người đều phát hiện ra rồi, Cần vương nói chuyện với người khác đều xưng "bản vương", nói chuyện với ta thì xưng "ta", nhưng Ta không để ý tới điều này.

Vốn dĩ hôm nay cưỡi ngựa xong, chúng Ta phải quay về thu dọn hành lý, dù sao cũng phải về Đại Uyên.

Sau khi từ biệt phụ hoàng, mẫu hậu xong. Mới đi được mấy bước thì phu quân quay trở lại

Nhìn Lâm Thù Nguyên, Lâm Thù Nguyên đang ôm hành lý trên đất, không dám ngẩng đầu lên.

Phu quân liền nói: "Có người nhầm minh châu là mắt cá, thật là ngu ngốc".

Sau đó phu quân cùng Ta rời đi.

Sau khi rời đi, Ta không ngừng hỏi, Lâm Thù Nguyên coi loại ngọc trai nào là mắt cá? Bị lừa khi mua đồ cổ hả?

Phu quân chỉ mỉm cười và không trả lời.

Sau khi Ta và phu quân rời đi.

Phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng tỷ đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Lâm Thù Nguyên nhìn vào bóng lưng của chúng ta, thật lâu không thể thả lỏng.

Khi còn nhỏ hắn với Công chúa Khánh Dương có mối quan hệ rất tốt.

Nhưng kể từ khi cô ấy trở nên ngốc nghếch, họ chưa bao giờ gặp mặt nhau.

Khi họ gặp lại nhau, cô ấy ngã trúng vòng tay hắn.

Quần áo của cô ấy xộc xệch, mặt đầy bụi, trông không giống một công chúa chút nào.

Hắn đẩy ra theo bản năng, không ngờ gần đó lại tụ tập nhiều người như vậy.

Sau đó hắn ta muốn xin lỗi nhưng không tìm được cơ hội.

Bỏ lỡ rồi, chính là mất luôn cơ hội.

42.

Cuối cùng Ta và phu quân cũng trở về tới Đại Uyên.

Lần này đi Chu Quốc, Tiểu Đào đã xả được hết cơn giận trước đây của mình.

Lúc đó ta mới hiểu rằng việc phu quân ta làm trong cung chỉ là để trút giận cho Ta.

Ối, Ta bị con công mổ nên chàng đi bắt con công đi nhổ lông.

Ta rơi xuống hồ, chàng liền lấp nó lại.

Ta bị hoàng tỷ ức hiếp, cho nên chàng ức hiếp lại tỷ ấy.

Lâm Thù Nguyên đẩy Ta, chàng liền âm âm hiểm hiểm nhìn hắn.

Ôi trời, phu quân hẹp hòi quá, sau này Ta phải cẩn thận, đừng nên đắc tội chàng ấy!

Trên đường về, phu quân hỏi Ta.

Vì sao không hận hoàng tỷ, phụ hoàng, mẫu hậu?

Ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Người ta không thích chàng, chàng vẫn ép họ phải thích. Có ý nghĩa gì đâu?"

Phu quân lúc đầu bối rối, im lặng vài giây rồi mỉm cười.

Ta hỏi chàng ấy tại sao lại cười.

Chàng ấy nói, may mắn thay, chàng ấy không có nhầm trân châu thành mắt cá.

Nói cái gì vậy trời? Cái gì mà trân châu với mắt cá?

Sao người có học thức cứ thích nói chuyện kiểu khoe khoang tri thức như vậy?

43.

Vài ngày sau khi trở lại Đại Uyên.

Ta và phu quân dọn phủ rồi.

Phu quân hỏi Ta thích nơi như thế nào.

Phải rất lâu Ta mới nói ra được.

Một nơi có hoa, có cây, có núi, có nước.

Phu quân gật đầu đồng ý, nói nhất định sẽ đưa Ta đến một nơi như thế.

Ta lẩm bẩm, phu quân thực sự cho rằng Ta ngu ngốc sao?

Hoàng tử không thể rời khỏi kinh thành.

Vẫn còn cố lừa dối Ta!

Tuy nhiên, Ta không ngờ rằng chỉ vài ngày sau, chúng Ta lại thu dọn đồ đạc và đi về hướng Nam.

Đi cùng còn có Tiểu Đào và các cận vệ bí mật của phu quân.

Cận vệ của phu quân trông rất khó gần, mang một vẻ mặt ai ai cũng nên tránh xa.

Gọi là Thập Nhất.

Hắn và Tiểu Đào đang cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa.

Ta và phu quân đang nằm trong xe ngựa.

Ta chủ yếu ăn trong khi phu quân thì đọc sách.

Trước khi rời Đại Uyên, Tiểu Đào nói rằng Ta thật may mắn.

Vương gia hoàng vị cũng không cần, lại chỉ cần một kẻ ngốc như Ta.

Ta không hiểu, Tiểu Đào cẩn thận giải thích.

Hoàng thượng rất quan tâm đến vương gia, nếu sau này vương gia lên ngôi, hoàng hậu nhất định không thể là một kẻ ngốc.

Ngài có hiểu không? Tiểu Đào hỏi Ta.

Ta lắc đầu.

Tiểu Đào tức giận không chịu nổi, mắng Ta thực sự quá ngốc!

Vì ngài mà hoàng tử không thèm kế vị nữa!

Ah? bởi vì Ta? Ta đã bị sốc đó.

Tiểu Đào gật đầu, tiếp tục lẩm bẩm.

Nhị hoàng tử và tam hoàng tử cùng một mẹ, có quan hệ rất tốt.

Hiện tại, ước tính ngai vàng sẽ được truyền lại cho nhị hoàng tử.

Ta không ngừng suy nghĩ về những gì Tiểu Đào nói.

Ta thậm chí còn không để ý xem phu quân tiến đến trước mặt Ta từ lúc nào.

Khi định thần lại, phu quân đã cầm lấy quả đào mà Ta đã cắn hai miếng từ trước, đưa vào miệng và cắn thêm một miếng nữa.

"Thật ngọt"

Ta nhìn Tiểu Đào, nhìn phu quân rồi cuối cùng hỏi.

"Phu quân, chàng không làm hoàng đế hả?"

"Nàng muốn làm hoàng hậu sao?"

Phu quân hỏi lại.

Ta nhanh chóng lắc đầu.

Phu quân cười khúc khích: "Nàng không muốn làm hoàng hậu thì tại sao ta lại phải làm hoàng đế?"

Ừm...hình như nói cũng đúng.

Nhìn vẻ mặt bối rối của Ta.

Phu quân cười lớn: "Đồ ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa!"

44.

Phu quân nói, khi chàng ấy bị liệt.

Nhiều người đến thăm chàng ấy.

Ánh mắt của họ chứa đầy sự thương hại và niềm vui khi thấy người gặp họa.

Ta ngắt lời phu quân, tại sao họ lại cảm thấy vui khi chàng gặp họa?

Phu quân bất lực, trong mắt tràn đầy "Để ta nói xong được không?"

Được rồi, được rồi, chàng cứ tiếp tục!

Phu quân tiếp tục kể rằng những ngày tháng đó chàng ấy rất bối rối.

Nghĩ thật kỹ càng xem mình muốn gì nếu sau này chân chàng ấy có thể khỏe lại.

Đi khắp núi lớn sông dài, du sơn ngoạn thủy, không vì quốc gia, chỉ vì chính mình.

Ta lại ngắt lời, ý chàng là gì?

Phu quân trợn mắt không chịu nổi: "Chính là ta mang nàng đi du ngoạn!"

Ta hiểu điều này và đồng ý với chàng ấy, gật đầu điên cuồng!

45.

Thoắt cái đã ba năm

Cần Vương Đại Uyên biến mất trong ba năm.

Có người nói Cần vương chết vì bạo bệnh, công chúa ngốc cũng nối gót theo sau.

Có người nói rằng Cần Vương và Công chúa ngốc đã sống ẩn dật.

Nói như nào cũng có, nhưng không ai biết thực sự hai người đó đang ở đâu.

Quán trà.

Người kể chuyện đang kể lại những sự tích anh hùng của Cần Vương khi xưa.

"Nhớ năm đó, Cần vương đã dẫn 3.000 quân tinh nhuệ và đánh bại đội quân tận 50.000 quân của kẻ thù..."

Khi người kể chuyện đang chìm vào câu chuyện thì có người đập bàn.

Một cô gái xinh đẹp với đôi lông mày cong giơ tay lên.

"Thực, thực sự lợi hại đến như vậy sao?"

Người kể chuyện đã xuất thần khi nhìn thấy cô nương xinh đẹp trước mặt.

Ở nơi sơn dã này lại có một cô nương xinh đẹp tới mức đó.

"Đó là đương nhiên, Cần vương chính là một thiên tài lãnh binh!"

Mỹ nữ còn muốn nói gì đó, lại bị một nam nhân diện mạo tuấn tú uy nghiêm bất phàm tóm lấy.

"Mới xoay người một cái, nàng đã chạy rồi?"

Giọng nói của người đàn ông rất hay và hơi trầm.

"Ta sai rồi, ta sai rồi phu quân ~"

"Đi thôi, về nhà ăn cơm"

Giọng điệu bất lực nhưng tràn đầy yêu thương.

Trên tay nam nhân đang cầm một chiếc giỏ nhỏ đựng rau và cá bên trong.

Khi hai người dần dần rời đi, người ta vẫn có thể nghe thấy giọng nói như chuông bạc của cô gái.

"Phu quân ơi, hôm nay mình ăn cá hở? Tuyệt quá đi à!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang