Đích tỷ không muốn làm thiếp - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13

Hồ lão tam kia quả thật thô tục, cướng ép chiếm lấy đích tỷ ngay trước mặt mọi người.

Sau đó, hắn ta kéo quần lên, xuống giường, trong miệng mắng mấy lời không sạch sẽ:

"Tiện nhân, quả nhiên là thứ tàn hoa bại liễu!"

"Phó Trường Viên khinh người quá đáng, lén đưa nữ nhân mình ngủ nát rồi cho ta, cho rằng Hồ lão tam ta ăn chay đúng không hả!"

Cô vợ trẻ gióng trống khua chiêng cưới về, vậy mà đã sớm mất trong trắng.

Hồ lão tam nào nhịn được cơn tức này, hắn ta hung hăng đạp khung cửa một cước, tuyên bố dù cá chết lưới rách, cũng muốn báo quan đòi một công đạo!

Lúc ta dẫn theo Hồng Tụ về, quan phủ đã tới cửa.

Quan binh dẫn đầu nói: "Hồ lão tam kia cáo trạng Hầu gia vi phạm luân thường, cưỡng chiếm thê tử của người khác, làm phiền Hầu gia đi một chuyến."

Thứ Phó Trường Viên quan tâm nhất đời này chính là danh dự của hắn.

Nghe xong lời này, vẻ mặt bình tĩnh:

"Đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, giải thích rõ ràng là được, vậy đi, các ngươi đi trước, ta thay cái áo xong sẽ đi."

Đám người vừa đi, sắc mặt hắn thoáng chốc âm trầm xuống.

Một cước đạp vào cái bàn trước mặt, trong miệng thở hổn hển, không ngừng mắng:

"Đám tiện dân này! Dám nói xấu bản hầu!"

14

Phủ công đường.

Đích tỷ quần áo không chỉnh tề đang quỳ, hai mắt trống rỗng, đầu tóc rối bời, gương mặt sưng lên thật to, có thể thấy rõ ràng dấu ngón tay phía trên, trên cổ trần trụi hở ra đều là vết nhéo xanh tím.

Trông thấy Phó Trường Viên dắt tay ta tiến đến, đích tỷ lập tức nhào tới.

"Hầu gia, Hầu gia, chàng phải làm chủ cho ta, ta không thể gả cho Hồ lão tam, ta là nữ nhân của chàng!"

Sắc mặt Phó Trường Viên thay đổi, nắm cả ta lui lại một bước, quát:

"Ngươi nói bậy cái gì đấy?"

"Ta không nói bậy!" Đích tỷ túm ống quần Phó Trường Viên: "Hầu gia, chàng quên rồi sao, chúng ta ân ái mấy lần trong thư phòng của chàng, rất nhiều người trong phủ đều biết đến, sao chàng có thể trở mặt không nhận?"

Bên ngoài từ đường đều là bách tính vây xem.

Nghe thấy việc này, tất cả mọi người đều kích động đến hai mắt sáng rực.

Một người là quân tử danh sĩ nổi tiếng kinh thành, một người là thiếu nữ cứng rắn chính trực oanh động gần đây, hai người lại vụng trộm có gian tình, chẳng phải là coi mọi người như khỉ mà trêu đùa sao?

Việc liên quan đến danh dự của mình, Phó Trường Viên nào chịu nhận.

Hắn ấn định là đích tỷ bị điên.

Dù nói thế nào, hắn cũng là Hầu gia, chỉ cần hắn không thừa nhận, không ai dám chụp tội danh lên đầu của hắn.

Hồ lão tam tức giận, phát tiết lửa giận ngập trời trên người đích tỷ.

"Gái điếm thúi nhà ngươi! Không biết ngủ với tên nam nhân nào, hiện giờ còn nói hươu nói vượn, nói xấu Hầu gia, xem lát nữa về lão tử xử lý ngươi thế nào!"

Nói xong, túm tóc kéo người ra bên ngoài.

"Hầu gia, là chàng nói muội muội dung tục không thú vị, không có một chút tình cảm nào với nàng, người chàng yêu là ta, lúc này ta mới theo chàng, bây giờ chàng quên hết những lời này rồi sao?"

Đích tỷ ôm chân Phó Trường Viên không buông tay, khóc đến tê tâm liệt phế.

Hồ lão tam kia muốn làm Phó Trường Viên buồn nôm, vậy mà buông lỏng tay tùy ý để đích tỷ tránh thoát ra ngoài.

Thấy nàng ta muốn nhào tới, Phó Trường Viên trực tiếp đá một cước.

"Cút đi!"

Một cước này lại đá đích tỷ ngất đi, Phó Trường Viên không thèm nhìn một cái nào, quay người muốn đi.

Đột nhiên, có người kinh ngạc hét lên.

"Chảy máu! Vệ đại tiểu thư chảy máu rồi!"

Chỉ thấy một dòng máu tươi uốn lượn chảy ra từ giữa hai chân đích tỷ.

Có một số phụ nhân từng sinh dưỡng nhìn một chút đã hiểu: "Vệ đại tiểu thư này, sẽ không phải sinh non chứ?"

15

Sau khi được đại phu chẩn bệnh, đích tỷ đúng là sinh non.

Hồ lão tam đã có lực lượng, lấy lý do đích tỷ cắm sừng hắn ta, cùng ngày đã viết thư bỏ vợ.

Nhét người vào cổng Hầu phủ.

Lần này, thanh danh ngụy quân tử của Phó Trường Viên hoàn toàn không lừa gạt được nữa, khắp cổng Hầu phủ đều là người đến xem náo nhiệt, vây quanh cổng lớn chật như nêm cối.

Quản gia đến báo, nói đích tỷ vẫn luôn thổ huyết.

Phó Trường Viên tức giận đến đập chén trà: "Không ai được phép quan tâm nàng ta, để nàng ta tự sinh tự diệt ở cửa ra vào!"

Thật đúng là tuyệt tình như đời trước.

Ta gục đầu xuống, che khuất sự lạnh lùng trong đáy mắt, dịu dàng khuyên nhủ:

"Hầu gia bớt giận, trước mắt nhiều người nhìn chằm chằm như thế, nếu nàng cứ thế chết ở cổng Hầu phủ, chẳng phải Hầu gia mang tiếng ngoan độc sao, vì nàng thì không đáng."

Phó Trường Viên tức giận đến xanh mặt, do dự hơn nửa canh giờ, cuối cùng mới gật đầu.

Lúc đích tỷ bị mang tới, đã hôn mê.

Phó Trường Viên ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác: "Ném người đến kho củi đi, để nàng tự sinh tự diệt!"

Hắn phất tay áo bỏ đi, đúng là thậm chí chẳng muốn nhìn một cái.

Ta cho người quét dọn sạch sẽ phòng củi, thêm một cái giường, lại sai người đi mời đại phu.

Chăm sóc tử tế mấy ngày, đích tỷ mới tỉnh lại.

Ai ngờ nàng ta vừa mở mắt ra nhìn thấy ta, câu nói đầu tiên là không kịp chờ đợi mà hỏi: "Hầu gia đâu? Là Hầu gia cứu ta về Hầu phủ, đúng không? Ta biết hắn không nỡ ta mà!"

Vừa mới sinh non, môi của nàng ta còn không có chút huyết sắc nào, nhắc đến Phó Trường Viên, trên gương mặt lại lặng lẽ ửng hồng lên.

Nhìn dáng vẻ ngủ xuẩn này của nàng ta, ta chỉ cảm thấy vừa đáng hận vừa thật đáng buồn.

Rơi vào kết quả như vậy, vẫn còn nhớ đến nam nhân, buồn cười chính là, đời trước ta lại chết trong tay một người như vậy.

Đích tỷ kêu la muốn gặp Phó Trường Viên, nói là ta ghen tị, không chịu để bọn họ gặp mặt.

Hồng Tụ cười lạnh một tiếng, lời nói trong miệng sắc bén như dao:

"Đại tiểu thư, làm phiền ngươi mở to mắt nhìn rõ xem đây là nơi nào trước đã!"

"Đây chính là kho củi! Hạ nhân cũng không ở, nếu Hầu gia thật sự có tình cảm sâu nặng với ngươi, sẽ để cho ngươi ở nơi này sao?"

"Còn cả ngày Hầu gia, Hầu gia không thôi! Ta cho ngươi biết, nếu không phải phu nhân cầu xin, còn mời đại phu thay ngươi, ngươi đã sớm chết ở bên ngoài!"

Đích tỷ không tin: "Không, không thể nào!"

Nàng nhảy xuống giường như bị điên, giày cũng không đeo, cứ thế chạy tới tiền viện.

Ta kêu người không cần cản nàng ta.

"Không sao, nàng ta sẽ quay về rất nhanh."

Từ khi thanh danh bị hao tổn, Phó Trường Viên đã vò mẻ không sợ nứt, cả ngày dẫn theo mấy thiếu gia ăn chơi lêu lổng cùng mấy vũ cơ tại thư phòng.

Hiện giờ đoán chừng đang vui vẻ.

Hiện giờ nàng ta đi qua, chỉ tự tìm khó chịu cho mình!

Ta sớm biết nàng ta sẽ bị Phó Trường Viên nhục nhã, nhưng ta không ngờ, Phó Trường Viên lại để đích tỷ đi tiếp mấy thiếu gia ăn chơi kia.

Khi đích tỷ trở về, đầu tóc rối bời, gương mặt sưng đỏ, trong cổ đều là vết đỏ mập mờ.

Nàng ta lặng yên bò lên giường.

Không khóc, cũng không kêu gào muốn tìm Phó Trường Viên nữa.

16

Sau khi điều dưỡng thân thể khỏe lại, trong một đêm khuya, đích tỷ tới phòng của ta.

Lần này, trên mặt nàng ta cũng không còn vẻ cứng rắn ngày xưa nữa.

Vừa đi vào đã quỳ bộp xuống: "Cầu xin muội muội cho ta một con đường sống, chỉ cần để ta ở lại Hầu phủ, muội muốn ta làm cái gì cũng được."

Nàng ta chưa kết hôn mà có con, danh tiết bị hủy hết, nếu trở về Vệ gia, thứ chờ nàng ta chỉ có nhét vào lồng heo ngâm xuống nước.

Ta ngạo mạn ung dung uống xong một chén trà, cười đồng ý.

Sau đó, Hồng Tụ tức giận ta quá tốt bụng: "Nàng ta đối xử với ngài như vậy mà ngài còn cho nàng ta ở lại, ta thấy nàng ta cũng không phải là người an phận, trong lòng còn kìm nén ý xấu đấy!"

Ta cười, không nói chuyện.

Nàng ấy không biết là, ý xấu trong lòng ta còn lớn hơn đích tỷ nhiều.

Đích tỷ quả nhiên giống như Hồng Tụ nói, ở trong phủ cũng không yên ổn, lúc thì muốn tổ yến nhân sâm, lúc lại muốn son phấn bột nước.

Hồng Tụ chỉ vào mũi đích tỷ mắng to: "Sao ngươi còn có mặt mũi nói ra những lời này! Phu nhân chúng ta quan tâm chuyện ăn uống của ngươi, còn phải quan tâm ăn mặc của ngươi à."

Ta phất tay áo, dặn Hồng Tụ xử lý theo lời nàng ta.

Cũng dặn nàng ấy đưa cho đích tử mấy món trang sức lưu hành hiện giờ, lại để cho tú nương may thêm cho nàng ta mấy món y phục.

Hồng Tụ bất đắc dĩ rời đi, sau khi trở về, tức giận giậm chân.

"Phu nhân, ngài không biết đâu, lúc ta đi, đại tiểu thư đang lắc mông luyện múa đấy!"

"Ta thấy nàng ta vẫn còn muốn đi câu dẫn Hầu gia!"

Nhìn dáng vẻ tức giận của nàng ấy, ta sờ lên đầu của nàng ấy, không nhịn được cười.

Nàng ấy không biết, những chuyện này chính là ta muốn đích tỷ làm.

Chỉ báo thù thôi thì có ý nghĩa gì?

Đời này, ta muốn nhìn bọn họ chó cắn chó.

Có những thuốc bổ và son phấn bột nước kia, đích tỷ nhanh chóng khôi phục vinh quang ngày xưa, cả ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, chờ trên đường Phó Trường Viên đi qua.

Lộ ra vòng eo nhỏ bằng một nắm tay, điềm đạm đáng yêu nhìn Phó Trường Viên.

"Ban đầu là ta bị ma quỷ ám ảnh, hại chàng bị hao tổn thanh danh, là lỗi của ta, Hầu gia, chàng cứ việc phạt ta đi!"

Vì chuyện này, những ngày này Phó Trường Viên không ít lần bị người khác chế giễu, nào có thể tuỳ tiện tha thứ cho nàng ta.

Tâm trạng tốt thì chỉ lạnh lùng bảo nàng ta cút.

Nếu tâm trạng không tốt, còn tung chân đá nàng ta hai cước.

Đối diện với mấy chuyện này, đích tỷ chỉ yên lặng rơi lệ, cẩn thận mỗi bước đi, sau đó sẽ lại nấu canh đưa tới cho Phó Trường Viên.

"Ai cho ngươi tiến vào! Cút ra ngoài!"

Phó Trường Viên vô cùng phiền phức, quơ l bát ném trên người đích tỷ.

Nước cuồn cuộn nước chảy khắp người đích tỷ, nàng ta không một lời oán giận, chỉ ngây ngốc nhìn Phó Trường Viên.

"Đều là do ta quá mức yêu Hầu gia, mới không lựa lời nói, phạm phải sai lầm lớn, bây giờ Hầu gia đối xử với ta thế nào cũng là chuyện ta nên nhận lấy."

Những lời này nói tha thiết tình cảm.

Một người ngoài như ta nghe xong cũng cảm thấy đích tỷ nhất định yêu hắn thê thảm rồi, chớ nói chi là Phó Trường Viên.

Ngày qua ngày, ánh mắt hắn nhìn đích tỷ ấm lại.

Cuối cùng, trong một đêm say rượu, một lần nữa kéo đích tỷ lên giường.

17

Sau lần này, đích tỷ ngày ngày hầu hạ bên cạnh Phó Trường Viên.

Rửa chân, làm ấm giường cho hắn, không một lời oán giận.

Nha hoàn bí mật chế giễu nàng ta: "Lúc trước phu nhân muốn nâng nàng ta làm thiếp, nàng còn cố ra vẻ lập đền thờ, bây giờ thì hay rồi, lăn lộn thành một nha hoàn thông phòng."

"Thiên kim đại tiểu thư lưu lạc đến mức này, cũng không ngại mất mặt!"

Đích tỷ dường như không nghe thấy.

Ở bên cạnh Phó Trường Viên như thường ngày.

Nàng ta vốn là đích nữ thế gia, tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, bây giờ dùng hết toàn bộ công lực lấy lòng một nam nhân, nào có ai không động lòng.

Quả nhiên, không đến nửa tháng, Phó Trường Viên đã bị nàng ta dỗ đến ngoan ngoãn.

Chẳng những để nàng ta chuyển vào trong phòng mình, còn đưa các loại đồ trang sức, vải áo tới chỗ đích tỷ như nước chảy.

Hồng Tụ tức giận đến mắng to: "Thứ lòng lang dạ sói này, phu nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta vừa quay đầu đã lập tức bò lên giường Hầu gia, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?"

Ta nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn đích tỷ nhìn Phó Trường Viên vừa rồi khi ta ngước mắt lên.

Không nhịn được mà nhỏ giọng cười.

Từ sau khi thanh danh bị hao tổn, Phó Trường Viên rất ít khi đi ra ngoài giao thiệp.

Đích tỷ đau lòng, nói muốn đi tới Hộ Quốc tự dâng hương, cầu phúc cho Phó Trường Viên, tiện thể lại cùng hắn đi tới thôn trang ở một thời gian, giải sầu một chút.

Ta không nói thêm gì, lập tức cho người chuẩn bị bọc hành lý, vui vẻ lập tức đưa hai người lên xe.

Trước khi đi, Phó Trường Viên hiếm khi lộ vẻ áy náy.

Cầm tay của ta nói:

"Vãn Thanh, nàng ở nhà dưỡng thai cho tốt, ta nhất định sẽ quay về trước khi nàng sinh."

"Hầu gia và tỷ tỷ cứ việc yên tâm đi đi." Ta âm thầm rút tay ra, cười đến dịu dàng: "Thiếp ở nhà chờ hai người."

Đến khi xe ngựa của hai người chậm rãi rời đi.

Hồng Tụ lại lo lắng.

"Lỡ đâu Hầu gia vui đến quên cả trời đất, không thể quay về trước khi phu nhân sinh thì phải làm sao?"

Ta gục đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng to.

Hắn nhất định sẽ trở về.

Chỉ là, không biết là sống hay chết.

18

Phó Trường Viên quả thật đã quay về trước khi ta sinh.

Nhưng là được người ta đặt trong quan tài, khiêng về.

Trên người hắn vẫn còn mặc quần áo lúc đi, chỉ là đã sớm không thể thấy dáng vẻ lúc trước nữa rồi, chẳng những mất một chân, mà lỗ tai cũng thiếu một bên.

"Lúc Hầu gia cưỡi ngựa rơi xuống sườn núi, đến khi ta tìm tới, hắn đang bị sói hoang gặm ăn."

"Xin lỗi muội muội, khiến muội thành quả phụ rồi."

Đích tỷ quỳ gối trước linh đường.

Lúc nói lời này, giọng điệu bình tĩnh, biểu cảm trên mặt càng tỉnh táo đến dọa người.

Nhìn tử trạng thảm khốc của Phó Trường Viên trong quan tài, ta không nhịn được cong môi: "Tỷ tỷ không cần tự trách, có lẽ, đây chính là số mệnh."

Mệnh quan triều đình bất ngờ bỏ mạng không phải việc nhỏ.

Triều đình phái người đến điều tra rõ, đích tỷ là nhân chứng duy nhất cũng bị đưa đi, mãi đến khi ta sinh vẫn chưa trở lại.

Ta sinh được một đứa con trai.

Bởi vì phụ thân của nó đã chết, cho nên nó vừa ra đời đã thừa kế tước vị.

Trở thành Hầu gia trẻ tuổi nhất toàn bộ vương triều.

Ngày nhi tử đầy tháng, trong ngục truyền đến tin tức, sau khi Ngỗ tác kiểm nghiệm, cái chết của Phó Trường Viên quả thực không liên quan đến đích tỷ.

"Theo lý thuyết, nên thả Vệ đại tiểu thư ra."

Cai ngục tới báo tin dừng lại một chút, thấy ta không có phản ứng gì mới nói tiếp:

"Có lẽ do ở trong ngục bị lạnh, lúc sáng sớm đi xem, Vệ Doanh tiểu thư đã không còn hơi thở..."

Ta cho người đào Phó Trường Viên ra đốt cùng đích tỷ.

Sau đó đồng táng chung một mộ.

Hồng Tụ không hiểu: "Trực tiếp ném đôi không biết xấu hổ này vào một cái quan tài không được sao, sao còn phải phí củi lửa đốt chứ?"

Ta vuốt vuốt cái hộp nhỏ trong tay.

Trong này vốn để viên thuốc giả chết kia, nhưng sau khi đích tỷ bị quan binh đưa đi, đột nhiên lại không thấy nữa.

Ta nói với Hồng Tụ.

"Hầu gia và đích tỷ lưỡng tình tương duyệt, đốt thành tro có thể khiến bọn họ trong chàng có thiếp trong thiếp có chàng, đời đời kiếp kiếp đều không xa rời nhau."

"Đây cũng là chuyện duy nhất ta có thể làm vì bọn họ lúc này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang