Gửi thê tử - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.

Rõ ràng là ta đi làm việc chính đáng. Tại sao vẫn có chút chột dạ?

"Không đẹp, không đẹp bằng chàng."

Ta nịnh nọt ôm lấy cánh tay Tạ Chấp Niên, cọ cọ.

"Hôm nay không phải đi xem ca múa, ta có việc quan trọng."

Tạ Chấp Niên không có biểu cảm gì, không tỏ ý kiến.

Ta hơi hoảng.

"Chàng không tin ta! Phu quân, chàng không tin cả ta sao?"

Thấy sắc mặt chàng hơi dịu lại. Ta thừa thắng xông lên, lắc lắc cánh tay chàng, liên tục gọi "phu quân".

Tạ Chấp Niên cuối cùng cũng cong môi cười khẽ. Ánh mắt vô cùng dịu dàng, khiến người ta ngẩn ngơ.

"Tin nàng."

"Tuế Tuế, ta cũng vậy."

"Nàng nói gì, ta cũng tin."

Sau khi ta kể lại những suy đoán của mình cho Tạ Chấp Niên nghe. Chàng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc:

"Tuế Tuế, bước chân vào việc này đồng nghĩa với việc tham gia vào cuộc đấu tranh quyền lực hoàng gia. Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Ta gật đầu chắc chắn.

"Đến nước này, dù không muốn, cũng không còn lựa chọn nào khác."

"Có một người thích hợp hơn Mạnh Hàn Chu để ngồi lên vị trí đó mà ta đã nghĩ đến."

"Ai vậy?"

"Mạnh Kinh Vũ."

Mạnh Kinh Vũ là công chúa duy nhất của triều đại này.

Theo tin đồn, Mạnh Kinh Vũ là người kiêu căng, phóng túng và hành động không có quy củ. Dựa vào thế lực của mẫu tộc ở Giang Nam, ngay cả Hoàng đế cũng khó kiểm soát nàng ta. Nhưng ta lại không nghĩ rằng những tin đồn này là sự thật.

Ta từng gặp vị công chúa này một lần. Chỉ là một lần rất ngắn ngủi. Kiếp trước, khi ta trốn khỏi Bùi phủ, cổng thành đã đóng. Người qua lại đều phải bị kiểm tra.

Khi ta do dự, tính toán khả năng lao qua, thì chiếc xe ngựa xa hoa bên cạnh bất ngờ vén rèm lên. Phía sau rèm là gương mặt quyến rũ của một mỹ nhân. Nàng ta nhướng mày, cười nhẹ và vẫy tay gọi ta:

"Bùi nhị tiểu thư, có muốn đi nhờ xe không?"

Gặp lại Mạnh Kinh Vũ. Nàng ta vẫn như kiếp trước, xinh đẹp rực rỡ, kiêu sa.

"Đã sớm muốn gặp Bùi nhị tiểu thư, nữ nhi tài năng không thua kém gì nam nhi trong truyền thuyết rồi."

"Công chúa điện hạ cũng là trăm nghe không bằng một thấy."

Ta mỉm cười, nhìn sâu vào mắt nàng ta. Xác nhận tham vọng cháy bỏng đó. Một lần nữa cảm thấy, không thể tin hết những lời đồn đại.

"Nghe nói phu quân của Nhị tiểu thư là một trong ba tuyệt sắc của kinh thành, dung mạo nổi tiếng thiên hạ, không biết là thật hay giả?"

Mạnh Kinh Vũ nhướng mày, cười chế nhạo. Ta im lặng một lúc. Xem ra, lời đồn cũng không thể không tin. 

Ba tuyệt sắc của kinh thành. Cũng chính là ba mỹ nam được bình chọn bởi dân gian ở kinh thành. Đó là Tạ Chấp Niên thanh phong lãng nguyệt, Thẩm Hoài Xuyên trầm ngư lạc nhạn. Và còn có Bùi Vọng Dật mày kiếm mắt sao.

Cũng chính là ——

Ca ca của ta.

Tạ Chấp Niên thì không nói, thật không biết tên ngốc suốt ngày múa đao múa kiếm như đại ca làm sao chen chân vào được.

Nên trả lời câu này thế nào đây? Ta quyết định chuyển chủ đề:

"Xem ra công chúa điện hạ đã có hứng thú với điều ta muốn nhờ hôm nay."

"Nói nghe xem."

"Nghe nói không lâu nữa điện hạ sẽ xuất cung tụng kinh cầu phúc cho Hoàng thượng, ta có một việc muốn nhờ."

"Mong điện hạ thay ta ngăn cản Thẩm Hoài Xuyên, đừng để hắn ta có cơ hội đến Mạc Bắc."

Mạnh Kinh Vũ thu lại nụ cười, vẻ mặt dò xét:

"Thẩm Hoài Xuyên làm thừa tướng rất tốt, sao lại đến Mạc Bắc?"

"Đến lúc đó người tự nhiên sẽ biết."

Ta mỉm cười úp mở.

Kiếp trước, ca ca của ta vừa mới bị người ta tập kích ở Mạc Bắc, thì Lý Phúc Mãn đã dẫn người đến.

Chuyện này xảy ra thật kỳ lạ. Nếu nói không có sự nhúng tay của Mạnh Hàn Chu, ta không tin.

Mạc Bắc dưới sự quản lý của ca ca ta rất nghiêm ngặt, nếu có người muốn trà trộn vào, không mất vài năm công phu thì không thể nào.

Vì vậy, ta nghi ngờ ——

Ba năm trước, đã có người trà trộn vào quân đội Bùi gia ở Mạc Bắc.

Kiếp trước, Thẩm Hoài Xuyên cũng vào lúc này phạm tội tham ô hối lộ, bị đày đến biên cương, sau đó lại c.h.ế.t một cách kỳ lạ.

Nếu, hắn ta căn bản không chết, mà là thay hình đổi dạng, làm nội gián trong quân đội Bùi gia, ẩn náu ba năm sau đó hãm hại ca ca ta thì sao?

Ta không thể mạo hiểm trong chuyện này. Hiện tại Mạnh Hàn Chu đã đề phòng ta. Nếu lại ra tay với Thẩm Hoài Xuyên thì quá dễ đánh rắn động cỏ.

Vì vậy, ta cần Mạnh Kinh Vũ. Tương tự, nàng ta cũng sẽ cần Bùi gia. Ánh mắt Mạnh Kinh Vũ sâu thẳm.

"Bùi nhị tiểu thư, tại sao bản công chúa phải giúp ngươi?"

Ta ngẩng đầu nhìn nàng ta.

Đều hiểu rõ ý trong mắt nhau.

"Chẳng lẽ điện hạ không muốn ngồi lên vị trí trên vạn người sao?"

12.

Trước khi khởi hành, ta đã nhờ Mạnh Kinh Vũ sắp xếp một cuộc gặp kín đáo với Lý Phúc Mãn tại một tửu lâu.

Vài ngày sau, Lý Phúc Mãn đến theo lời hẹn. Chẳng đợi ông ta mở lời, ta đã ném một bức thư lên bàn.

Chúc Thăng người này tuy có chút ngốc nghếch, nhưng năng lực không thể xem thường. Không chỉ tìm ra đứa trẻ mà Mạnh Hàn Chu giấu đi, mà còn trà trộn vào đó lấy được một bức thư.

Lý Phúc Mãn mở bức thư ra, nước mắt giàn giụa.

"Ông xem rõ chưa? Chữ viết không sai chứ?"

Lý Phúc Mãn nghẹn ngào. Liên tục nói:

"Không sai, không sai!"

"Vậy xin công công hãy nói rõ mọi chuyện cho chúng ta nghe được không?"

Ông ta trấn tĩnh lại, nói:

"Không giấu gì nhị tiểu thư, đứa trẻ này thực ra là một đứa bé ăn xin mà ta nhặt được khi xuất cung mua đồ."

"Tên là Tiểu Đậu. Không quá lanh lợi, nhưng rất ngoan ngoãn."

"Theo ta đã lâu, cũng có tình cảm, không ngờ lại bị Thái tử điện hạ bắt đi..."

Đứa trẻ ăn mày nhặt được sao?

Ta thong thả nhìn Lý Phúc Mãn một cái, không nghi ngờ gì lời ông ta nói.

"Nếu đã như vậy, công công và chúng ta có cùng mục đích."

"Vậy thì là đồng minh rồi."

Lý Phúc Mãn lau mồ hôi, cười khổ hai tiếng.

"Nhị tiểu thư, lão nô sức yếu, thật sự không giúp được gì."

Ta mỉm cười.

"Làm sao có thể? Chỉ cần công công truyền một câu cho Mạnh Hàn Chu là đủ rồi."

"Nói rằng -"

"Hoàng thượng, mệnh chẳng còn bao lâu."

Ta nhìn Lý Phúc Mãn với ánh mắt đầy ẩn ý. Lý Phúc Mãn run lên:

"Nhị tiểu thư, đây là chuyện mất đầu đấy."

"Việc ngài đang làm hiện tại, có cái nào không phải là chuyện mất đầu không?"

"Chỉ xem, ngài có muốn giữ đầu cho đứa nhỏ kia không thôi."

Ra khỏi tửu lâu, Tạ Chấp Niên nhíu mày nói:

"Lý Phúc Mãn không nói thật hoàn toàn."

Ta gật đầu.

"Ra ngoài nhặt được đứa trẻ ăn mày?"

"Buồn cười, Lý Phúc Mãn là người tốt bụng thế sao?"

"Nhưng, đứa trẻ đó rốt cuộc là họ Lý hay họ Mạnh, cứ để Mạnh Kinh Vũ tự mình lo liệu!"

Mùa thu se lạnh, lá rơi trong gió xoay tròn. Ngày này, sắp có biến đổi lớn.

"..."

Tin Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch được lan truyền khắp nơi. Cả kinh thành như bị kéo căng, mang theo dấu hiệu của cơn bão sắp ập đến.

Lý ra mà nói. Mạnh Hàn Chu thực sự là người con xuất sắc nhất của Hoàng đế, nhưng các Hoàng tử khác chưa chắc đã cam lòng xếp dưới.

Vì vậy, hôm đó, ta không chỉ nhờ Lý Phúc Mãn báo tin cho Mạnh Hàn Chu, mà còn gửi tin cho từng Hoàng tử khác.

Ta muốn khuấy đục vũng nước này, khuấy nó càng đục càng tốt. Nhiều người tranh giành, vở kịch mới thực sự sôi động!

13.

Giờ phút này, ngoài cửa Huyền Vũ môn. Mạnh Hàn Chu mím chặt môi, sắc mặt khó coi.

Hoàng thành vắng lặng quá. Vắng lặng đến mức dường như muốn nuốt chửng kẻ xâm nhập. Không một tiếng động.

Nỗi bất an trong lòng dâng lên điên cuồng trong tĩnh mịch. Lần đầu tiên hắn ta nảy sinh ý định rút lui.

Hắn ta trấn tĩnh lại. Quy cho sự căng thẳng và phấn khích khi sắp thành công. Tiếc là, hắn ta không phải võ tướng từng xông pha trận mạc.

Nếu không, hắn ta sẽ hiểu. Đây không phải phấn khích mà là trực giác nhạy bén khi nguy hiểm cận kề.

Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng leng keng của vũ khí. Mạnh Hàn Chu đã như chim sợ cành cong. Nhưng lại thấy vài gương mặt quen thuộc.

Mấy đứa đệ đệ bất tài của hắn ta, cũng muốn chia phần đêm nay. Điều này ngược lại khiến hắn ta yên tâm hơn một chút. Dù sao, hắn ta cũng không còn đường lui nữa rồi.

"..."

Đợi đến khi hắn ta vượt qua năm cửa ải c.h.é.m sáu tướng, tắm m.á.u mà ra. Nhìn thấy bóng dáng trước điện Dưỡng Tâm. Trong lòng hắn ta chợt buông lỏng.

"Cẩm Tuế, nàng đang đợi ta sao?"

Người kia cười nhạt, đẹp đến lạ thường.

"Đúng vậy!"

"Đợi lấy mạng ngươi đấy!"

Ta cao giọng nói:

"Nghịch tặc Mạnh Hàn Chu tự ý xông vào cung cấm, theo luật phải chém!"

Đồng thời, cấm quân từ các cửa điện ùa ra.

Tiếng hô vang trời:

"Truy sát nghịch tặc, thanh trừ gian thần!"

Cấm quân được huấn luyện bài bản bao vây toàn bộ tàn quân còn sót lại của Mạnh Hàn Chu sau vài vòng giao tranh bên ngoài.

Mạnh Hàn Chu sa sầm mặt.

"Cẩm Tuế, ý nàng là gì? Ta là Thái tử..."

Nhưng ngay sau đó. Hắn ta á khẩu không nói nên lời. Bởi vì Hoàng thượng từ phía sau ta bước ra.

Nhìn thấy thanh trường kiếm vẫn còn nhỏ m.á.u trên tay Mạnh Hàn Chu, sắc mặt trắng bệch. Trường kiếm rơi xuống đất. Mạnh Hàn Chu quỳ thẳng xuống, mặt không còn giọt máu.

"Phụ hoàng, hôm nay nhi thần chỉ muốn vào cung hầu bệnh cho phụ hoàng, nào ngờ mấy vị hoàng đệ..."

"Đeo kiếm hầu bệnh? Ngươi muốn hầu bệnh hay muốn thí quân?"

Hoàng thượng tức giận, đập mạnh chuỗi hạt bích tỷ trong tay.

"Đem người áp giải xuống!"

Mạnh Hàn Chu bị áp giải vào đại lao. Mấy vị hoàng tử khác cũng cùng chung số phận.

Hoàng thượng vốn đã bệnh nặng. Lần này tức giận quá độ, bệnh tình càng thêm trầm trọng. Lúc này, ông ta lại nhớ đến nữ nhi mà mình luôn bỏ bê.

Nghe nói Mạnh Kinh Vũ vẫn đang tụng kinh ở chùa, càng cảm động đến rối tinh rối mù, đồ tốt cứ thế gửi đến chỗ nàng ta không tiếc tiền.

Thật nực cười. Nếu ông ta còn sức mà tự mình đến xem. Sẽ phát hiện thiền phòng đó chưa từng có ai ở.

14.

Ta vốn không định gặp lại Mạnh Hàn Chu.

Cho đến khi nghe nói hắn ta ở trong ngục suốt ngày nói những lời điên rồ về "kiếp trước kiếp này".

Cuối cùng vẫn có chút không yên tâm. Vừa nhìn thấy hắn ta, ta đã biết ——

Hắn ta không còn giống như trước nữa.

Mạnh Hàn Chu cười khổ một tiếng:

"Cẩm Tuế, ta có một giấc mơ. Mơ thấy Bùi gia bị vu oan mưu phản."

"Ta muốn đi cứu nàng, nhưng nàng đã không biết ở nơi nào."

Ta nhìn hắn ta một lúc, mới lên tiếng:

"Thật sao? Ta còn có một phiên bản khác, Điện hạ có muốn nghe không?"

"Là ngươi. Ngươi mưu đồ ba năm, câu kết với Lý Phúc Mãn, hãm hại Bùi gia, hại c.h.ế.t Tạ Chấp Niên vì muốn bảo vệ ta."

"Ta muốn hỏi một câu, rốt cuộc Bùi gia có thù oán gì với ngươi, đáng để ngươi tốn nhiều công sức như vậy?"

Mạnh Hàn Chu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng bỏ lớp ngụy trang.

"Vì nàng!"

"Ta làm sao nỡ lừa nàng? Nếu nàng ở lại thêm một chút nữa, ta sẽ cưỡi ngựa đến cứu nàng ra khỏi Bùi phủ."

"Những người như nàng, ta gặp nhiều rồi. Cả nhà hạnh phúc, huynh đệ hòa thuận, sống thật thoải mái."

"Bùi Cẩm Tuế, nàng nên rơi xuống. Ta muốn nàng không nơi nương tựa, muốn nàng cô đơn lẻ loi, muốn nàng không còn gì cả."

"Sau đó, cứu vớt nàng."

Mạnh Hàn Chu cười lớn, như phát điên. Rồi đột nhiên im bặt, âm trầm cúi đầu xuống.

"Chỉ tiếc, tất cả đều bị tên họ Tạ kia phá hỏng."

Ta lạnh lùng nhìn, đưa ra hai chữ nhận xét:

"Kẻ điên."

Mạnh Hàn Chu nhìn chằm chằm ta, ánh mắt như có độc.

"Đúng vậy, ta là kẻ điên."

"Chỉ cần có một cơ hội làm lại, ta cũng sẽ tiếp tục những việc chưa hoàn thành."

Ta thản nhiên nói:

"Vậy ta cũng nói cho ngươi biết."

"Dù có làm lại ngàn vạn lần, ta cũng sẽ không khuất phục ngươi."

Ta bước ra khỏi ngục, cuối cùng còn để lại một câu:

"Hãy tận hưởng những giây phút cuối đời đi, Thái tử điện hạ."

"Có lẽ còn có thể mơ một giấc mơ đẹp về sự tái sinh."

15.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta đưa Tạ Chấp Niên đến Mạc Bắc. Thảo nguyên Mạc Bắc trải dài vô tận. Ta phi ngựa giữa thảo nguyên.

Ngoảnh lại, Tạ Chấp Niên luôn ở phía sau. Chàng mỉm cười, dịu dàng đến tận xương tủy. Ta cũng cười.

"Tạ Chấp Niên, đến Mạc Bắc cảm thấy thế nào?"

"Rất tốt. Những gì nàng thích đều là tốt nhất."

Ta chợt nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi:

"Còn ta? Chàng thấy ta thế nào?"

Chàng cụp mắt xuống. Trong ánh hoàng hôn ấm áp, nụ cười dịu dàng. Chàng nói:

"Nàng khiến ta cảm thấy tự do."

"..."

Ngày qua ngày.

"Thư gửi thê tử" của Tạ Chấp Niên vẫn đều đặn không sót một ngày nào.

Chỉ là thỉnh thoảng, trên đó xuất hiện một kiểu chữ khác. Sau này, lại thêm một kiểu chữ mới non nớt. Nhưng câu cuối cùng của bức thư, chưa bao giờ thay đổi.

[Ta và thê tử của ta, năm năm tháng tháng bên nhau dài lâu.]

[Bạc đầu mãi không rời.]

Ngoại truyện Tạ Chấp Niên

1.

Lần đầu tiên Tạ Chấp Niên gặp Bùi Cẩm Tuế. Sớm hơn nhiều so với những gì hắn biết.

Cậu bé mồ côi mẫu thân từ nhỏ, cha thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Cả năm chẳng được mấy bữa no. Đói bụng còn là chuyện nhỏ, so với việc bị bọn trẻ khác bắt nạt đánh đập thì chẳng thấm vào đâu.

Tạ Chấp Niên đã quen rồi. Cuộc sống là sự đan xen giữa đau khổ và hạnh phúc, nhưng nỗi khổ của cậu bé dường như chẳng thấy điểm dừng.

Lại một lần nữa bị cướp mất nửa cái bánh bao khó kiếm được. Tạ Chấp Niên có chút tê dại nghĩ. Thôi vậy. Sống thế này, chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo. Một bóng dáng nhỏ bé đã đứng chắn trước mặt cậu. Cô bé giật lại nửa cái bánh bao. Ngẩng mặt lên, chỉ vào mấy đứa trẻ cao hơn mình nửa cái đầu. Chỉ từng đứa một.

"Đồ ngốc, đồ ngốc, đại đồ ngốc."

"Còn bắt nạt người nữa, ta sẽ bảo ca của ta đánh các người bẹp dí đó!"

Sau khi mắng bọn chúng chạy mất, cô bé quay lại.

Ngây người một lúc.

Tạ Chấp Niên theo bản năng sờ lên mặt. Nghi ngờ mình có phải bẩn đến mức không thể nhìn nổi rồi không. Nhưng cô bé lại nói:

"Ngươi trông thật đẹp."

"Hay là, ngươi về nhà ăn cơm với ta nhé?"

Trong tiếng tim đập dồn dập, Tạ Chấp Niên nghĩ. Hắn dường như, cuối cùng cũng thấy được điểm dừng của nỗi khổ rồi.

Từ đó, dù có thêm bao nhiêu đau khổ cũng chẳng còn quan trọng. Chỉ có cô bé mới quan trọng.

2.

"Chuyện ban hôn này, khanh đã suy nghĩ thế nào rồi?"

Tạ Chấp Niên cụp mắt, không nói một lời.

Không nên như vậy. Nàng nên được tự do. Như gió lạnh thấu xương ở Mạc Bắc. Trộn lẫn với cát thô, thổi vào người ta cảm giác trống trải và phóng khoáng.

Chứ không phải bị trói buộc ở kinh thành, bị người ta gọi một tiếng Bùi nhị tiểu thư. Giờ đây, lại còn bị ép gả cho một kẻ như mình... con của kỹ nữ.

Không nên như vậy. Tạ Chấp Niên nghĩ, mình không xứng với nàng.

"Thôi vậy, nếu khanh không muốn, trẫm còn có người khác để chọn."

Tạ Chấp Niên nhắm mắt lại. Cúi người bái lạy.

"Thần nguyện ý."

Đây là lần đầu tiên trong đời. Tạ Chấp Niên cảm thấy mình, ích kỷ đến đáng thương.

3.

Đoạn nhân duyên này vốn là do hắn cưỡng cầu. Nàng hận hắn là lẽ đương nhiên. 

Tạ Chấp Niên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Nếu Tuế Tuế muốn hòa ly, hắn cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Chỉ là ích kỷ mong ước. Có thể ở bên nàng thêm chút thời gian cũng được. Dù chỉ là khoảnh khắc, cũng được.

Bách Hoa yến.

Nàng mỉm cười nắm lấy tay hắn, gọi hắn là phu quân. Nàng nói, muốn hắn.

Tất cả những gì hắn chưa từng dám mơ ước đều mở ra.

Tạ Chấp Niên nghĩ đi nghĩ lại. Hắn thật sự là một người may mắn, rất may mắn. Hắn đã đợi được.

Hắn không còn mong cầu gì hơn nữa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang