2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Ngày hôm đó Lý Phúc Mãn dẫn người đến kiểm tra Bùi phủ nhưng không xuất trình được thánh chỉ, rốt cuộc là ai ra lệnh?

Bùi gia có khá nhiều kẻ thù, không dễ điều tra.

Nhưng nếu nói ai có thể ẩn mình sâu như vậy, có khả năng âm thầm lôi kéo Lý Phúc Mãn, còn có thể vươn tay đến Mạc Bắc, ra tay với huynh trưởng ta.

Trong lúc nhất thời, ta chỉ có thể nghĩ đến một người ——

Mạnh Hàn Chu.

Đồng thời, nhiều ký ức đã bị ta lãng quên chợt ùa về.

Ta chợt nhận ra rằng, mỗi lần mối quan hệ của ta và Tạ Chấp Niên xấu đi, đều có bàn tay của Mạnh Hàn Chu đằng sau.

Lúc đầu, ta thực sự không ghét Tạ Chấp Niên đến thế.

Cho đến khi mọi việc ta làm đều được truyền đến tai Hoàng thượng một cách chi tiết. Trong tiếng ca múa ở cung yến, ta nghe Hoàng thượng vừa đe dọa vừa khuyên nhủ.

Chỉ cảm thấy, không thở nổi.

Sau bữa tiệc, Tạ Chấp Niên một mình đứng ở cổng cung điện. Chàng đến đón ta về nhà.

Giọng nói của Mạnh Hàn Chu vang lên bên cạnh, mang theo sự chế nhạo:

"Tạ đôn đốc quả nhiên siêng năng, chuyện này có cần báo cáo với phụ hoàng không?"

Ta không nghe một lời giải thích nào của Tạ Chấp Niên. Quay người đi theo Mạnh Hàn Chu đến vườn lê nghe hát.

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt Tạ Chấp Niên đột nhiên mất hết huyết sắc. Dù đã qua vài năm bụi bặm, nhưng vào lúc này vẫn còn rất rõ ràng.

Ánh nến bập bùng, đột nhiên tắt ngúm. Trong bóng tối, ta ôm mặt, cúi xuống. Nước mắt chảy xuống theo kẽ tay.

Ta thực sự. Thực sự là một kẻ ngốc.

Khi ta đẩy cửa phòng với đôi mắt sưng húp vì khóc, Tạ Chấp Niên đã tháo mũ quan, mái tóc đen dài buông xõa trên vai, chỉ mặc một chiếc trường bào màu trắng bạc.

Trong ánh đèn mờ ảo, chàng trông lạnh lùng và mong manh như một vị thần. Chàng hơi ngạc nhiên. Đứng dậy từ án thư, giấu tờ giấy trong tay đi.

"Đã muộn rồi, Bùi nhị tiểu thư còn có việc gì sao?"

Nói xong, chàng bước tới gần, cau mày.

"Sao mắt nàng lại sưng lên vậy?"

Ta trừng mắt sưng húp như quả óc chó, nghiêm nghị nói:

"Chúng ta mới cưới, sao có thể ngủ riêng? Nói ra sẽ khiến người khác cười nhạo!"

"Trước đây nàng đã nói, không cho ta bước vào phòng một bước mà."

Tạ Chấp Niên dường như bất lực, nghiêng đầu cười nhẹ.

Ta ngây người nhìn một lúc, rồi mới lí nhí biện minh:

"Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ."

"Chính như câu nói một ngày không gặp, như cách ba thu..."

"Không đúng. Ý ta là, sĩ biệt tam nhật, đương nhiên phải khác xưa."

Tạ Chấp Niên đã tự mình quay người rời đi. Không để ý đến lời nói lung tung của ta.

"Mắt cần chườm ấm, nếu không ngày mai sẽ khó chịu."

Sẽ khó chịu.

Ta cắn môi, nghi ngờ Tạ Chấp Niên đã bỏ bùa ta. Sau khi sống lại, mỗi lời chàng nói đều như gõ vào lòng ta. Chua xót đến c.h.ế.t người.

Tạ Chấp Niên ra khỏi phòng, dặn người chuẩn bị nước nóng.

Ta rất vô đạo đức khi lôi ra tờ giấy mà chàng đã giấu. Quả nhiên, lại là một bức thư "Gửi Thê Tử" nữa.

[Hôm nay, Tuế Tuế ở yến tiệc gọi ta là phu quân, đây là lần đầu tiên nàng gọi ta như vậy, hình như nàng không còn ghét ta như trước nữa.]

[Nàng hôn ta, còn nói, muốn ta, ta...]

Mực ở đây dừng lại rất nhiều. Dường như có thể thấy Tạ Chấp Niên đang đỏ mặt cúi xuống bàn.

Viết từng nét chữ:

[Ta rất vui.]

Thật ngốc.

Rõ ràng sống chung dưới một mái nhà, nhưng ngày nào cũng viết những bức thư không bao giờ được gửi đi này. Giấu kín tình yêu của mình.

Thật là ngốc.

6.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Ta vội vàng đặt tờ giấy về chỗ cũ, ngồi xuống giường.

Tạ Chấp Niên dùng nước nóng làm ướt khăn. Động tác nhẹ nhàng đặt lên mắt ta.

Gần quá.

Ta không khỏi nhớ lại nụ hôn trước đó. Ánh mắt không kìm được mà rơi xuống môi chàng. Môi chàng mỏng, hơi lạnh, lại mềm mại.

Thật sự. Thật sự, rất dễ hôn.

Ta âm thầm tự véo mình một cái. Bùi Cẩm Tuế, đừng có như một kẻ háo sắc!

Tạ Chấp Niên đột nhiên thở dài.

"Nhị tiểu thư, đừng hành hạ cơ thể mình nữa."

"Sao bây giờ lại gọi xa lạ như vậy?"

Ta mơ màng đáp lại, rồi mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra khi thấy Tạ Chấp Niên hơi cứng đờ.

Hỏng rồi.

Ta bị cuốn theo cách Tạ Chấp Niên gọi "Tuế Tuế" trong thư rồi.

Nhưng Tạ Chấp Niên luôn luôn gọi ta là Nhị tiểu thư một cách khách sáo, chỉ có Mạnh Hàn Chu mới gọi ta là "Cẩm Tuế".

Chàng chắc chắn đã hiểu lầm điều gì đó.

Thấy chàng định đứng dậy, ta lo lắng nắm lấy tay áo chàng. Không chần chừ nữa, ta tiến đến và hôn chàng một cái.

"Ý ta là, chúng ta đã thành thân được một thời gian rồi."

"Chàng cũng nên đổi cách gọi đi, gọi là Tuế Tuế."

"Gọi ta là Tuế Tuế, có được không?"

Nhưng sắc mặt chàng lại tái nhợt, cười khổ:

"Tuế Tuế, đây lại là cách tra tấn mới để hành hạ ta sao?"

Xong rồi.

Không thể dỗ dành được nữa. Ta cắn môi, thở dài trong lòng.

Thôi được rồi! Ta chính là một kẻ háo sắc.

Khi ta đè Tạ Chấp Niên xuống giường. Chàng nhăn mày, lông mi run nhẹ nhàng. Tay chàng lại tự ý nâng lên, bảo vệ phía sau đầu ta.

"Bùi Cẩm Tuế, nàng đừng hối hận."

Ta hôn chàng một cách quyết đoán.

"Không hối hận."

"Tạ Chấp Niên, ta sẽ không bao giờ hối hận."

". . ."

Tới đây đi.

Trên thế gian, mọi thứ đều như sóng lớn, xoay chuyển không ngừng. Mất đi màu sắc, tan thành bụi tro. Nhưng rồi lại bị chàng một lần nữa lắp ráp lại từng mảnh vụn.

Những tiếng "Tuế Tuế" vang vọng bên tai, hấp dẫn và mãnh liệt. Ta xuôi theo dòng chảy, lần nữa lại lần nữa chìm đắm trong tiếng thì thầm của chàng.

Chàng nói:

"Tuế Tuế, bây giờ hối hận cũng vô dụng rồi."

"Ta sẽ không buông tay nàng nữa."

"Nàng xong đời rồi."

Ta ngẩng mặt lên trong cơn mê đắm. Ánh mắt ta lướt qua đôi mày kiếm sắc nét của Tạ Chấp Niên. Chìm trong dục vọng, chàng càng trở nên quyến rũ c.h.ế.t người.

Thế là ta lại một lần nữa bị mê hoặc đến mất hồn mất vía. Chàng nói gì, ta cũng không cần suy nghĩ mà đồng ý.

"Được."

"Ta xong đời rồi."

"Nhất định đừng buông tha cho ta."

Về sau, ta mê man, miệng vẫn lảm nhảm không ngừng.

"Tạ Chấp Niên, sau này dù có chuyện gì, chàng cũng phải nói cho ta biết."

"Đừng giấu diếm, đừng một mình đối mặt với mọi thứ."

Đôi mắt chàng đen láy, nhìn ta thật yên lặng.

"Ta nói rồi, nàng sẽ tin sao?"

Ta gần như ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cố gắng mở mắt.

Nói một cách kiên định:

"Chàng nói, ta sẽ tin."

7.

Khi ta tỉnh dậy, bên cạnh không còn ai. Ta hoảng loạn, vừa ngồi thẳng, lại mạnh mẽ quay lại giường.

Rất tốt.

Dường như đau lưng không khác gì bị gãy.

Mỹ, sắc, ngộ, nhân!

Cảm giác này, không thua kém gì việc đổ mồ hôi trên lưng ngựa một cách liên tục suốt mấy ngày.

Ta cắn chặt môi, nước mắt đau đớn dâng trào ra. May mắn thay, ngoài cửa vang lên tiếng của Tạ Chấp Niên đang cố ý hạ thấp.

Chưa bỏ chạy.

Ta có chút an tâm.

Tạ Chấp Niên đang trò chuyện với a hoàn Tiểu Thuý:

"Tuế Tuế vẫn còn ngủ, ngươi đi thông báo với Thái tử điện hạ, để hắn đổi ngày khác đến đi."

Thái tử điện hạ?

Mạnh Hàn Chu?

Tâm trí lúng túng, Tạ Chấp Niên đã bước vào phòng. Nhìn thấy ta đã tỉnh, chàng nhíu mày, hạ mắt xuống.

"Nếu nàng muốn gặp..."

"Gặp cái gì mà gặp!"

Ta tức giận. Trực tiếp xốc chăn mền lên, toàn bộ những vết đỏ lạnh lùng trên cơ thể trần truồng nằm trần trụi trong không khí.

"Ta thế này làm sao gặp? Tạ Chấp Niên, chàng cố tình phải không?"

Tạ Chấp Niên tiến lại, im lặng ôm chặt ta.

"Xin lỗi."

Ta hiểu rồi.

Người này ngoài miệng thì nói xin lỗi nhưng lần sau vẫn sẽ vi phạm như thế.

Quá mệt mỏi. Ta thở dài, để Tiểu Thuý vào.

"Ngươi đi thông báo với Thái tử điện hạ, ta đã có gia thất, không thích hợp đơn độc gặp mặt, để hắn đừng đến Bùi phủ tìm ta nữa."

Quay đầu lại. Ánh mắt Tạ Chấp Niên sáng lấp lánh, nhìn ta chăm chú. Trái tim ta chợt mềm nhũn.

Ta kéo chàng lại, hôn lên môi chàng, vừa hôn vừa cắn nhẹ. Chàng im lặng chịu đựng sự quấy nhiễu của ta, một tay nhẹ nhàng xoa eo ta.

"Vẫn còn khó chịu sao?"

"Ừm."

"Vậy thì thôi."

Ta nghiến răng, kéo chàng lại.

"Ai nói thế?"

"Muốn."

"..."

Mệt mỏi và buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Tạ Chấp Niên, sắp đến sinh thần của chàng rồi."

"Có muốn gì không?"

Ta hào hứng, đưa tay nâng cằm Tạ Chấp Niên lên. Cười khẽ:

"Mỹ nhân, chàng chỉ cần nói một lời."

"Ta sẽ hái cả mặt trăng trên trời xuống cho chàng."

Người bên cạnh càng ôm ta chặt hơn. Chàng cong mắt mỉm cười, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

"Không cần, những gì ta có bây giờ đã quá đủ rồi."

"Tuế Tuế, ta không mong cầu gì hơn."

8.

Cho dù Tạ Chấp Niên chẳng mong cầu gì, thì ta vẫn có điều mong cầu.

Ta đã tìm thợ thủ công giỏi nhất kinh thành, đặt làm cho chàng một chiếc khóa trường mệnh, gấp rút hoàn thành đúng vào ngày sinh thần.

Phía sau lặng lẽ xuất hiện một bóng người.

"Tiểu thư, hôm nay Lý Phúc Mãn xuất cung mua sắm, đổi xe ngựa nhiều lần, vòng đường đến một tư gia đứng tên Thái tử."

Từ ngày trọng sinh, ta đã sắp xếp người theo dõi nhất cử nhất động của Lý Phúc Mãn và Mạnh Hàn Chu.

Rình rập bấy lâu, cuối cùng cũng có chút manh mối. Quả nhiên Mạnh Hàn Chu có liên quan đến Lý Phúc Mãn.

Ta cúi đầu, cẩn thận gói kỹ chiếc khóa trường mệnh.

"Đi. Xem thử Thái tử điện hạ cất giấu bảo bối gì mà đến cả Lý công công cũng thèm muốn."

Tư gia của Mạnh Hàn Chu không xa khu chợ. Nhưng lại yên tĩnh đến lạ thường. Ta nhẹ nhàng nhảy qua tường. Ngay khi vừa chạm đất. Phía sau vang lên một giọng nói đầy ý cười.

"Cẩm Tuế, nếu muốn tìm ta, cứ đi cửa chính là được, hà cớ gì phải vất vả trèo tường?"

Ta quay người lại, sắc mặt không đổi.

"Thế à? Ta còn tưởng Thái tử điện hạ thích những trò lén lút thế này cơ!"

"Chỉ là muốn nhập gia tùy tục, làm theo sở thích của ngài thôi."

Mạnh Hàn Chu bất lực cười, lắc đầu.

"Nàng á. Miệng lưỡi vẫn sắc bén như vậy. Nể tình chúng ta quen biết bao năm, tha cho nàng một lần này, không được có lần sau?"

"Tình nghĩa bao năm đó, chẳng phải cũng không ngăn được Thái tử điện hạ cài người bên cạnh ta sao?"

Hoàng thượng có thể nắm rõ mọi hành tung của ta. Thêm vào mối quan hệ giữa Mạnh Hàn Chu và Lý Phúc Mãn, đủ để ta nghi ngờ Mạnh Hàn Chu.

Ám vệ bên cạnh ta là do đại ca điều từ đội tinh binh của huynh ấy ở Mạc Bắc đến, là những người giỏi nhất.

Ai nấy đều trung thành với đại ca, sẵn sàng c.h.ế.t vì huynh ấy. Có thể cài nội gián vào trong số họ. Quả là hắn ta có bản lĩnh.

Mạnh Hàn Chu có thể chuẩn bị nhiều năm, kiếp trước ra tay tiêu diệt Bùi gia. Ta vốn không nghĩ có thể dễ dàng bắt được bằng chứng hắn ta cấu kết với Lý Phúc Mãn như vậy.

Hôm nay chỉ là muốn dụ rắn ra khỏi hang mà thôi. Xem ra, nước đi này của ta đã đúng.

Mạnh Hàn Chu ngừng cười, nghiêm nghị nói:

"Là ta tự mình đa tình, sợ nàng ở bên cạnh người đó không an toàn. Giờ xem ra là lo lắng thừa rồi."

"Nàng không thích, vậy thì thôi."

"Chỉ là, dù Tạ đôn đốc có nói gì với nàng, Cẩm Tuế, nàng cũng không nên nghi ngờ ta như vậy."

Hắn ta quay mặt đi, lộ ra vẻ mặt bị tổn thương:

"Mỗi người một lần, coi như chúng ta huề nhau, được không?"

Ta nhẹ nhàng bỏ qua chủ đề này. Nhìn quanh ngôi nhà một lượt, mỉm cười với Mạnh Hàn Chu:

"Điện hạ rốt cuộc giấu mỹ nhân nào ở đây, không định cho ta xem sao?"

Mạnh Hàn Chu nhìn ta chằm chằm vài nhịp thở. Đột nhiên cười lớn:

"Chỉ là vài vũ nữ thôi, nàng không nhỏ nhen như vậy đâu."

"Người đâu, hôm nay giữ Bùi nhị tiểu thư lại nghe hát."

Ta thong thả ngồi xuống, cười mà không nói.

Huề nhau? Mạnh Hàn Chu nợ Tạ Chấp Niên một mạng. Hắn ta lấy gì để huề? Ta muốn hắn ta dùng mạng mình để trả.

9.

Rời khỏi tư gia của Mạnh Hàn Chu, ta khẽ thở dài.

Gọi: "Chúc Thăng."

"Có thuộc hạ."

Ám vệ cung kính quỳ một gối trước mặt ta. Ta nhìn hắn ta một lúc, lạnh lùng lên tiếng:

"Rượu của Thái tử điện hạ ngon hơn rượu của Bùi phủ sao?"

Sắc mặt Chúc Thăng tái nhợt, cúi đầu:

"Thuộc hạ không dám."

"Không dám? Ta thấy ngươi rất to gan."

"Ngươi nghĩ, tại sao ta chỉ phái một mình ngươi đi điều tra Thái tử?"

Từ khi nhận ra có người của Mạnh Hàn Chu bên cạnh, ta đã bắt đầu giăng bẫy. Những ám vệ này đa số xuất thân đơn giản, lý lịch trong sạch, không khó điều tra. 

Sau khi loại trừ từng người, ta đương nhiên khoanh vùng Chúc Thăng. Hắn ta bị ta loại khỏi kế hoạch, vô tình đưa tin cho Mạnh Hàn Chu. Vì vậy, Mạnh Hàn Chu chỉ nghĩ rằng ta bị Tạ Chấp Niên xúi giục, nghi ngờ hắn ta cài người.

Nhưng không biết ta đã điều tra đến Lý Phúc Mãn.

"Thuộc hạ tội đáng c.h.ế.t vạn lần."

Chúc Thăng nằm rạp dưới đất, mặt mày tái mét.

"Thái tử điện hạ nói sẽ không gây nguy hiểm cho tiểu thư, chỉ cần báo cho hắn biết một số hành tung của tiểu thư..."

"Rồi hắn sẽ giúp ngươi có được một chức quan?"

Ta cười khẩy.

Chúc Thăng không phải bất trung với Bùi gia, cũng không phải bất trung với đại ca. Hắn ta chỉ không muốn đi theo ta. Cho rằng ở lại kinh thành với ta sẽ chôn vùi tương lai tươi sáng của hắn ta.

"Từ bao giờ ngươi ngây thơ như vậy? Hắn nói gì ngươi cũng tin?"

"Đất kinh thành nuôi ngươi đến mức sợ chết, đến cả ân tình của đại ca ở Mạc Bắc cũng quên sạch rồi."

"Nếu chuyện này xảy ra trước mặt đại ca, ngươi nên tự sát cho xong, có phải không?"

Chúc Thăng nhắm mắt, trên mặt tràn đầy hối hận.

"Thuộc hạ biết lỗi rồi. Thuộc hạ nguyện lấy cái c.h.ế.t tạ tội!"

Hắn ta rút đao định tự sát. Nhưng bị kiếm của ta đánh bay trước.

"Được rồi."

"Ta không cần mạng của ngươi."

Ta cúi đầu, dùng mũi kiếm nâng cằm hắn ta lên.

"Ở Mạc Bắc, ngươi làm nhiệm vụ điều tra tình báo và ám sát phải không?"

"Bất kể dùng cách nào, tìm ra người đó cho ta."

10.

Có thể khiến Lý Phúc Mãn phản bội Hoàng đế, bất chấp nguy hiểm xuất cung xác nhận, thứ Mạnh Hàn Chu giấu chắc chắn không phải vật chết.

Nhiều khả năng là người. Chỉ là, không biết sẽ là người như thế nào.

Mạnh Hàn Chu hiểu ta, nhất định nghĩ rằng ta sẽ vứt bỏ Chúc Thăng, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta.

Vậy thì ta sẽ làm ngược lại.

Chúc Thăng đã theo đại ca hơn mười năm, được huynh ấy ban ơn lớn nhỏ vô số lần, giở trò ranh ma là chuyện thường.

Muốn hắn ta thật sự phản bội Bùi gia, hắn ta thà đập đầu tự tử. Bây giờ bị ta mắng một trận, càng hối hận đến ruột gan đứt đoạn. Thay vì g.i.ế.c hắn ta, chi bằng để hắn ta đi điều tra Mạnh Hàn Chu.

Ta âm thầm tính toán, bước vào cửa.

Mới phát hiện Tạ Chấp Niên đang cầm đèn, đứng sau cửa.

Thần sắc nhàn nhạt:

"Ca múa ở phủ Thái tử có đẹp không?"

Ta im lặng một lúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang