Tỷ muội tình thâm - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Ta mím chặt môi, tay nắm chặt dây cương, gần như muốn bóp nát nó.

Chỉ mong, tốc độ có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Về đến phủ, ta nhảy xuống ngựa chạy thẳng đến chính viện.

Tim đập liên hồi.

Chuyện ta lo lắng nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.

Chi Chi bị trói chặt vào cột gỗ, bên dưới chất đầy củi khô.

Đồng tử ta co lại.

Một nam tử trung niên mặc trang phục đạo sĩ đang nói chuyện với phụ mẫu của ta.

Chi Chi nước mắt lưng tròng nhìn ta.

Mặt ta dần đông cứng lại, nhìn mọi người: "Đây là có ý gì?"

Mẫu thân sắc mặt nghiêm trọng, vội vàng bước tới đỡ lấy tay ta đang bị thương: "Gia Ý sao giờ mới về?"

Bà ấy cúi đầu, trong mắt lộ vẻ không đành lòng: "Gia Ý, con cũng biết. Triều đình và dân gian đều rất kiêng kỵ vu cổ chi thuật, ta không ngờ Chi Ý được nuôi dưỡng ở Miêu Cương, lại nhiễm phải những thứ không sạch sẽ đó."

Ta nhíu mày.

Mẫu thân tiếp tục thở dài: "Đây là đạo sĩ trừ tà mà phụ thân con tìm đến, dùng lửa thuật phù thủy để trừ tà ma trên người Chi Ý."

Ta lạnh lùng nhìn lão đạo sĩ kia, nhìn vẻ đạo mạo giả tạo của lão.

"Ai nói Chi Chi nhiễm tà thuật? Có bằng chứng gì?"

" Thôi Nhị tiểu thư được nuôi dưỡng ở Miêu Cương, trong phòng lại nuôi nhiều trùng độc như vậy, chẳng lẽ không đủ chứng minh nàng ta có liên quan đến cổ thuật hay sao?" Lão đạo sĩ kia chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh giải thích với mẫu thân: "Mẫu thân, đó không phải là trùng độc, mà là dược liệu."

"Dược liệu?" Mẫu thân ngạc nhiên.

"Mẫu thân, dân gian từ lâu đã có bài thuốc dùng bọ cạp, sâu bọ, hôm nay con tìm được một danh y trong dân gian, thấy con bệnh nặng quấn thân, liền kê cho con mấy bài thuốc dùng độc công độc. Chỉ là con gái thật sự sợ những con sâu bọ này, còn Chi Ý từ nhỏ được nuôi dưỡng ở thôn quê, quen nhìn những thứ này nên con để trong phòng nàng cho tiện lấy dùng."

Mẫu thân nghe vậy, sắc mặt có chút dao động.

Phụ thân nhìn ta từ trên xuống dưới: "Gần đây sắc mặt Gia Ý đúng là ngày càng tốt."

Lão yêu đạo kia thấy cha mẹ ta dao động, sợ cha mẹ ta thay đổi ý định: " Thôi Đại tiểu thư đừng bao che cho người nhà, lão đạo chưa từng nghe nói đến việc dùng độc trùng làm thuốc."

Ta tức giận đến cực điểm, ánh mắt nhìn lão ta như nhìn một cái xác chết.

Phụ thân ta suy nghĩ một lát, ra lệnh cho người đè ta xuống.

Sau đó để lão đạo kia thi pháp.

Ta nhìn về phía Thôi Chi Ý, ngày thường nàng thích khóc nhất, lúc này lại mím chặt môi, cố nén nước mắt nhìn ta.

Tay nàng bị trói bằng dây thừng, hơi giãy giụa, ra hiệu với ta: Đừng lo lắng.

Nước mắt ta chảy dài trên má.

Sao lúc này mới biết ngoan ngoãn.

Ngày thường đã nói bao nhiêu lần, phải giấu đồ cho kỹ, giấu cho kỹ.

Vậy mà không nghe.

Nhìn Chi Chi bị trói ở đó, ta lại bất lực.

Lòng như rơi vào núi đao, từng cơn đau nhói nhói khiến ta không thở nổi.

Lão đạo sĩ kia viết bùa giấy đốt thành tro, đổ vào nước ép Thôi Chi Ý uống.

Nàng nhăn mặt nuốt xuống.

Mọi người có mặt đều chăm chú quan sát sự thay đổi của nàng.

Như thể nước bùa này là thuốc tiên, uống vào là có thể biến hình vậy.

Một nén hương trôi qua, Chi Chi và mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lão đạo sĩ kia không giữ được vẻ mặt, ho khan hai tiếng.

Ta còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lão ta đã vội vàng lấy hộp quẹt từ trong túi ra, nói rằng đây là tam muội chân hỏa diệt trừ tà ma.

Thật là tàn nhẫn!

Bất kể có phải tà ma nhập thân hay không, chỉ cần đốt một ngọn lửa này thì dù có thế nào Chị Chi cũng tổn hại, chuyện này sao cũng không có bằng chứng để đối chất đúng sai.

Ta liều mạng giãy giụa, mẫu thân không đành lòng.

Nhưng phụ thân lại nghiêm mặt ra lệnh cho hộ vệ giữ chặt ta.

Phủ đệ xuất hiện cổ thuật, nếu náo loạn đến trước mặt thánh thượng, e rằng sẽ gây ra họa diệt tộc.

Ông làm quan đến chức vị cao như vậy, cho dù đối mặt với cốt nhục ruột thịt, trước mặt gia tộc, cũng phải cân nhắc hai bên.

Ta chỉ vào lão đạo sĩ đang cầm đuốc trong tay mà mắng: "Yêu đạo! Ngươi dám làm hại muội muội ta! Ta muốn ngươi không được chết tử tế!"

Lão đạo sĩ run tay, liếc nhìn ta.

Hai tay ta cọ xát trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.

Hộ vệ giữ chặt vai ta không cho ta đứng dậy.

Ta run rẩy ra hiệu với Chi Chi: Đừng sợ.

Chi Chi cười với ta: Không sợ.

Cành cây đã tẩm dầu tiếp xúc với lửa, trong nháy mắt bùng lên ngọn lửa ngút trời.

Ta đầy hận ý nhìn chằm chằm lão đạo sĩ kia.

Chỉ thấy lão ta nghiêm trang, chắp tay với phụ thân ta: "Đây là tam muội chân hỏa, giờ tà ma đã trừ, xin thừa tướng yên tâm."

Một thanh kiếm dài phá không mà đến, chém đứt sợi dây trói trên người Chi Chi.

Tạ Từ phi thân lên không, cứu Thôi Chi Ý ra khỏi biển lửa.

Hắn cũng đầy vẻ tức giận nhìn đạo sĩ kia: "Đã trừ tà ma, vậy chắc hẳn cũng có thể thả Thôi nhị tiểu thư ra rồi. Tà ma không phải là phàm nhân, chắc hẳn khi thấy chân hỏa này thì đã rời khỏi nhị tiểu thư rồi. Ngươi nói có đúng không?"

Tạ Từ đá một cước vào đầu gối ông ta, ông ta đau đớn quỳ xuống đất.

"Thừa tướng, lửa này không đủ mạnh e rằng khó mà trừ được tà ma."

"Đừng nói bậy!" Một lão tiên sinh cùng Tạ Từ đi đến, bước vào chính viện.

Tạ Từ buông Thôi Chi Ý ra, thấy ta bị hộ vệ đè ngã trên đất.

Cũng không nể mặt phụ thân ta, đá ngã hộ vệ đó, đỡ ta dậy.

Hắn cau mày nhìn vết thương đầy máu của ta, đau lòng nói: "Đau không?"

Ta lắc đầu, đứng dậy, nhìn cánh tay bị lửa liếm của hắn.

Hắn nghiêng người, khẽ nói: "Chỉ là vết thương nhỏ."

Phụ thân ta thấy có người ngoài vào xử lý việc nhà, sắc mặt tái mét.

Nhưng Tạ Từ này vốn nổi tiếng là không tuân thủ quy củ, kiêu ngạo vô lễ:

"Thừa tướng, Gia Ý là phu nhân tương lai của ta, sau này hai nhà Thôi – Tạ là một nhà, ta cũng không nói hai lời. Ta biết thừa tướng lo lắng cổ thuật này truyền đến tai thánh thượng sẽ dẫn đến họa diệt tộc mới đưa ra quyết định này, chỉ là hổ dữ còn không ăn thịt con, huống hồ Thôi nhị tiểu thư này chưa từng hành tà thuật?"

"Thừa tướng, đây là Trọng Cảnh tiên sinh. Chính là người kê đơn thuốc cho Thôi đại tiểu thư."

Tạ Từ giới thiệu lão giả mặc áo đen đang đứng cách đó không xa.

Cha mẹ ta nghe đến danh tiếng của Trọng Cảnh tiên sinh, sắc mặt thay đổi.

Tương truyền Trọng Cảnh tiên sinh có thể khiến xương khô mọc thịt, y thuật tinh thông. Hoàng đế đã ba lần mời vào thái y viện nhưng không được, sau đó Trọng Cảnh tiên sinh này liền ẩn cư trong dân gian.

Trọng Cảnh tiên sinh tuy đã già nhưng tinh thần vẫn minh mẫn.

"Đúng là ta đã để Thôi đại tiểu thư dùng độc trùng làm thuốc.

Thôi đại tiểu thư bệnh tật quấn thân nhiều năm, thực ra là trúng độc. Đơn thuốc của ta là dùng độc công độc. Lòng ta chỉ muốn cứu người, không ngờ đơn thuốc này lại suýt hại chết nhị tiểu thư trong phủ."

Ông ta liếc nhìn lão đạo sĩ đã sợ đến run rẩy, hơi chắp tay: "Những năm ẩn cư này, ta đi khắp núi sông, đúng là đã từng gặp đạo sĩ trừ tà tránh họa. Nhưng ta chưa từng nghe nói, có đạo sĩ trừ tà mà lại phải lấy mạng người sống. Giang hồ hỗn loạn, lừa đảo tràn lan, xin thừa tướng sáng suốt."

Một bên là "Y thánh" do thánh thượng đích thân phong, một bên là đạo sĩ giang hồ.

Trong lòng phụ thân ta đã có quyết định.

Việc ông làm, chỉ là để phòng trường hợp truyền đến tai thánh thượng thì có thể cho Thôi gia một bậc thang để xuống.

Lời nói của Trọng Cảnh tiên sinh, rõ ràng đã cho Thôi gia một lý do tốt nhất.

Phụ thân nhìn Thôi Chi Ý, ánh mắt mang theo vẻ áy náy: "Chi Chi, con có muốn về nghỉ ngơi không?"

Thôi Chi Ý cúi đầu, im lặng chôn mặt vào sau lưng ta.

Ta ôm Chi Chi nhìn lên nhìn xuống, may mà cây cột gỗ cách đống củi xung quanh một khoảng, ngọn lửa không cháy đến Chi Chi.

Chỉ là nàng đột nhiên nhíu mày, trông rất khó chịu.

"Chi Chi, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Ta định gọi Trọng Cảnh tiên sinh đến xem nàng.

Chi Chi ôm bụng ra hiệu: Có chút đau bụng.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Để tránh bất trắc, ta vẫn để Trọng Cảnh tiên sinh bắt mạch cho nàng.

Không sao, chắc chỉ là uống nước bùa không sạch nên đau bụng.

Ta yên tâm gọi tỳ nữ đưa Chi Chi về viện trước.

Quay người lại, ta nhìn thấy tên yêu đạo kia mà tức đến run rẩy.

"Tiểu Quỳnh, lấy gậy sắt của ta đến đây."

Ta cầm gậy sắt tiến lên, tên yêu đạo kia mới biết sợ.

" Thôi đại tiểu thư! Thôi đại tiểu thư, ta sai rồi! Ta ở giang hồ chỉ là túng thiếu, thấy việc béo bở liền hồ đồ. Mong Thôi đại tiểu thư mở lòng thương xót!"

"Mở lòng thương xót?" Ta nổi trận lôi đình, dùng gậy đánh mạnh vào chân hắn: "Mở lòng thương xót?! Vừa nãy ngươi cầm lửa, muốn lấy mạng muội muội ta, sao ngươi không nghĩ đến chuyện mở lòng thương xót?!"

"Để loại người như ngươi ở giang hồ, cũng là coi thường mạng người. Hôm nay ngươi đã đến, ta sẽ khiến ngươi không còn đường thoát." Ta giơ gậy sắt lên, đánh xuống thật mạnh.

Áo của tên yêu đạo thấm máu.

"Rầm" một tiếng, gậy sắt rơi khỏi tay ta xuống đất.

Tên yêu đạo đã tắt thở, ta tức giận, chân đứng không vững.

Tạ Từ đỡ ta: "Gia Gia, không sao chứ?"

Ta lắc đầu.

Ta bước đi xiêu vẹo, hành lễ với phụ mẫu: "Con mệt rồi, xin cáo lui trước."

12

Đêm khuya.

Ta đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài.

Thôi Chi Ý trốn trong phòng mình, nhìn ta qua khe cửa, còn Tạ Từ thì ngồi trên tường viện của ta một cách quang minh chính đại.

Bao nhiêu năm rồi, cái tật thích trèo tường vẫn không bỏ được.

Nhớ ra hôm nay để quên gậy sắt ở chính viện, không bảo Tiểu Quỳnh lấy về, nếu không ta nhất định phải đánh hắn ngã xuống.

Tạ Từ thấy ta mở cửa sổ, liền nhảy xuống từ trên tường.

Hắn nhìn thẳng vào ta, đứng ở cửa sổ đối diện với ta.

Ta cúi đầu, không nhìn vào mắt hắn.

Ta định đóng cửa sổ nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.

Ta nhìn thấy cửa phòng của Chi Chi vẫn mở hé một khe nhỏ.

"Chi Chi vẫn chưa ngủ, ta đi xem nàng trước."

Tạ Từ nhếch mép: "Ta đi đóng cửa phòng cho nàng ta, trẻ con thì xem chuyện của người lớn làm gì. Còn không ngủ ngoan, cẩn thận không cao lớn được đâu."

Ta nhìn hắn đầy ẩn ý: "Chi Chi bằng tuổi ta."

Tạ Từ gãi đầu: "Quên mất. Vậy năm nay mười sáu rồi mà sao trông vẫn như đứa trẻ mười hai mười ba tuổi vậy, chắc chắn là do không ngủ ngoan, ta đi đóng cửa phòng cho nàng."

Tạ Từ tiến đến gần cánh cửa nhỏ, đất xung quanh đột nhiên nhô lên từng đàn trùng dày đặc.

Tạ Từ tê cả da đầu: "Thôi bỏ đi, không chọc nổi."

Ánh trăng tràn ngập mặt đất, ta đột nhiên lên tiếng: "Tạ Từ, sau khi chúng ta thành thân, ta có thể đưa Chi Chi vào phủ không?"

Tạ Từ đứng sững tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa của Thôi Chi Ý, như bị sét đánh: "Không được, không được. Thôi Gia Ý, ta chỉ thích nàng."

"Nhiều hơn một không được, ít hơn một cũng không được."

Ta lạnh mặt cầm hộp son bên cạnh ném vào người hắn: "Huynh đang nghĩ gì vậy?"

Tạ Từ né tránh rất nhanh nhưng phấn son bay ra vẫn rơi vào nửa bên mặt hắn.

Hắn đưa ngón tay ra, chấm một chút son trên mặt rồi đưa vào miệng.

Tạ Từ nghiêm túc nói: "Son của Gia Gia, đều ngọt cả."

Ta tức giận đóng cửa sổ lại.

Lưu manh.

Giữa đêm khuya, một bóng người đứng bên đầu giường ta.

Ta sợ đến nỗi tim đập thót một cái.

Thôi Chi Ý không ngủ, chạy đến phòng ta.

Ta thắp đèn, thấy Thôi Chi Ý mặt đầy vẻ phấn khích nhìn ta.

"Sao còn chưa ngủ?"

Thôi Chi Ý: Giờ ta thấy tên khỉ đột kia có thể làm tỷ phu của ta rồi.

Ta:?

Thôi Chi Ý: Ta vẫn luôn thấy tỷ tỷ và ta giống hệt nhân vật trong thoại bản mà ta thích nhất, trước kia ta thấy tên khỉ đột kia không được nhưng giờ xem ra hắn cũng rất có tiềm năng.

Ta: "Thoại bản gì?"

Thôi Chi Ý như dâng bảo vật, đưa cho ta cuốn truyện bìa cứng trên tay.

Chỉ vào tên sách trên bìa – "Vương phi băng lãnh: Vương gia bá đạo theo đuổi không ngừng"

Nàng nhanh nhạy kể lại cốt truyện: Mặc dù tên khỉ đột kia hiện tại chỉ là hầu gia, à, hầu gia có thể thăng lên vương gia đúng không? Vậy đợi đến khi hắn làm vương gia, tỷ tỷ gả cho hắn là được.

Ta day day cái trán đang giật giật: "Thôi Chi Ý! Không được thức đêm, mau đi ngủ!"

13

Sau tết, hôn sự của ta và Tạ Từ đã được đưa vào việc chính nghị sự.

Ta mặc một bộ hỉ phục thêu chỉ vàng, lộng lẫy và chói mắt.

Đội ngũ đón dâu vô cùng hoành tráng, ta từng khuyên Tạ Từ giản lược bớt nhưng hắn không đồng ý, nhất quyết phải làm theo đúng nghi thức của vương hầu.

Khăn đỏ bay phấp phới, tiếng trống nhạc vang lên.

Mọi người đều nói hắn là kẻ ăn chơi trác táng nhưng lời ta nói, hắn luôn ghi nhớ từng câu từng chữ.

Hắn đã sớm tự lập phủ riêng ở kinh thành, cũng chỉ vì câu nói muốn đưa Thôi Chi Ý rời khỏi tướng phủ của ta mà thôi.

Những tiểu thư khuê các ở kinh thành biết được Chi Chi và ta cùng ở phủ đệ mới của Tạ tiểu hầu gia.

Cứ cách ba bữa lại đến chơi bài lá.

Đặc biệt là Cao Minh Ngọc, luôn dùng lá vàng dụ dỗ Thôi Chi Ý về phủ quận chúa của nàng ta.

Ta lạnh mặt: "Cao Minh Ngọc, đừng tưởng ta không biết tỷ đang tính toán điều gì."

Cao Minh Ngọc đắc ý cười: "Thích Chi Chi thì sao? Nàng đâu phải chỉ là muội muội của riêng muội."

Ta:?

Cao Minh Ngọc nhìn những tiểu thư khuê các xung quanh, lớn tiếng hỏi: "Đúng không, các tỷ muội?"

"Đúng!" Trong số các tiểu thư khuê các, Dương Dục là người hô to nhất.

Ta gọi Thôi Chi Ý lại.

Ai ngờ Cao Minh Ngọc lắc lắc lá vàng trong tay, nàng liền do dự bước chân.

Ta đỡ trán: Thật không có tiền đồ.

Ngoài những tiểu thư khuê các vô công rồi nghề này thường xuyên đến chơi, còn có Trọng Cảnh tiên sinh.

Người Trung Nguyên ghét vu cổ, chỉ vì cổ thuật thường bị coi là phương pháp hại người.

Nhưng trong tam sinh vạn vật, ắt có hai mặt.

Tà thuật, có thể hại người, cũng có thể cứu người.

Trong mắt Trọng Cảnh tiên sinh chính là như vậy.

Ông hành y không bao giờ nhận đồ đệ nhưng đối mặt với Chi Chi, ông lại có ý định nhận nàng làm đồ đệ.

Trọng Cảnh tiên sinh cười hỏi Thôi Chi Ý có muốn đi theo ông không.

Thôi Chi Ý bám chặt lấy vạt áo ta: Tỷ tỷ ở đâu, ta ở đó.

Ta dịch lại ý của nàng cho Trọng Cảnh tiên sinh.

Ông hẳn là không ngờ với danh tiếng của mình mà vẫn bị từ chối, nhất thời không biết nên cười hay không cười.

Trọng Cảnh tiên sinh mặt dày, bình thản nói: "Không sao, ta có thể làm sư phó đến tận nhà."

Ta: Người vui là được.

14

Ta hỏi Chi Chi, thích Tạ hầu phủ hay là tướng phủ trước kia.

Nàng không chút do dự chọn Tạ hầu phủ.

Nơi này không có trưởng bối quản thúc, cũng không cần phải đề phòng.

Phụ thân mẫu thân không thích nàng, nàng chưa từng có, cũng không có gì mong đợi.

Ở Tạ hầu phủ, mỗi ngày đều có thể chơi những trò chơi khác nhau, còn có thể cầm lá vàng mà Phúc Khang quận chúa cho để mua điểm tâm và thoại bản.

Ở đây, cũng không cần phải cả ngày giấu những con cổ trùng bảo bối của mình vì sợ bị phát hiện.

Vị lão tiên sinh kia hình như cũng rất thích trùng, trong lòng Chi Chi coi ông như người bạn vong niên.

Mà quan trọng nhất là, có thể ở bên ta mãi mãi.

Ta nói với Chi Chi, nếu gặp được người mà mình thích, đừng quên nói cho ta biết.

Muội muội của ta, phải gả cho người thương nàng nhất.

Thôi Chi Ý luyến tiếc ôm lấy eo ta: Tỷ tỷ, ta chỉ muốn ở bên tỷ mãi mãi. Ta có thể không xuất giá không?

Ta hơi ngẩn ra, rồi bỗng nhiên cười tươi.

Được, sao lại không được chứ?

Nếu có nam nhân nào như ý, ta nhất định sẽ cho Chi Chi mười dặm gấm đỏ làm của hồi môn.

Nếu nàng muốn ở bên ta mãi mãi, ta cũng có thể bảo vệ nàng cả đời.

15

Đêm hôm đó, Tạ Từ uống say, lảo đảo trở về phòng.

Đôi mắt phượng của hắn hơi nheo lại, má ửng hồng.

Ta đưa tay định đẩy hắn xuống giường, gọi Tiểu Tứ hầu hạ hắn đi tắm.

Tạ Từ đột nhiên tiến lại gần ta, mùi rượu nồng nặc bao trùm lấy ta.

"Gia Ý, sao nàng không thích ta?"

"Nàng đã gả cho ta bốn tháng rồi."

"Bốn tháng, nàng không quan tâm đến ta."

Tạ Từ tủi thân như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, chớp đôi mắt ướt át.

Ta sửng sốt.

Vừa định giải thích, đôi môi hắn đã không nói một lời mà áp lên môi ta.

Đôi mắt hắn đen láy, như muốn hút ta vào trong.

Cái ôm của Tạ Từ xoa dịu mọi sự hoảng loạn, do dự và nhút nhát trong lòng ta, ta như dòng nước mùa xuân tan chảy, gợn từng lớp sóng.

"Gia Gia."

"Gia Gia."

"Gia Gia?"

Hắn gọi tên ta hết lần này đến lần khác.

Ta bị ánh mắt hắn thiêu đốt, hơi cụp mắt:

"Ừm, biết rồi. Thích chàng."

Ta nhớ lại rất nhiều điều tốt đẹp của Tạ Từ.

Thời niên thiếu, phủ của lão hầu gia ở ngay bên cạnh tướng phủ.

Khi chúng ta làm hàng xóm, hắn thích nhất là trèo tường.

Lúc đó, phủ ta có quy củ nghiêm ngặt, giờ cơm đã qua thì không được ăn thêm.

Trẻ con thì hay thèm ăn, Tạ Từ bất chấp nguy cơ bị lão hầu gia đuổi đánh cũng phải ngày ngày đưa đồ ăn ngon cho ta.

Hôm nay là sữa chua, ngày mai là bánh hoa quế, ngày nào cũng không trùng nhau.

Hắn học hành rất kém, mỗi lần đều phải nhờ ta để qua mặt lão hầu gia.

Tiên sinh dạy thơ văn, hắn không học được mấy câu nhưng lại không biết xấu hổ mà thề non hẹn biển với ta.

Một thiếu niên anh tuấn đầy khí phách, ai mà không thích chứ?

Tất nhiên ta cũng thích.

Chỉ là từ nhỏ ta đã biết, mình không sống được lâu.

Tình cảm của Tạ Từ, ta không dám đáp lại.

Ta sợ có ràng buộc, sẽ không thể rời xa.

Mà dưới sự cố ý lờ đi của ta, Tạ Từ đã đi theo ta hơn mười năm.

Hắn đã nói rất nhiều lần rằng thích ta nhưng ta luôn... quên mất không nói cho hắn biết.

Tạ Từ, ta cũng thích chàng.

Ta đáp lại nụ hôn của chàng, cười mà rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang