Xuyên thành khuê mật của nữ chính ngược văn - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24.

Biết rõ nơi này đã bị vây kín thiên la địa võng, Nam Vân Châu vẫn tới đúng hẹn.

Lúc ấy là một đêm bình thường.

Hạ Nguyệt đang ngồi ở trong phòng ta, xem tôi viết thoại bản.

Tôi do dự nói: "Hạ Nguyệt, Nam Vân Châu có tặng cô món quà nào quý giá không?"

Nàng vô thức che ngực, trong ánh mắt có mấy phần căng thẳng: "Làm sao vậy?"

Tôi lắc đầu: "Không có gì, ta hỏi vậy thôi."

Nhìn dáng vẻ cảnh giác của nàng, khả năng cho chúng tôi mượn không cao, hỏi cũng vô ích.

Hạ Nguyệt lập tức chuyển đề tài: "Tư Miểu, Chiến Thần trong thoại bản của cô, cuối cùng là yêu cô nương nào vậy?"

Tôi nhún vai: "Yêu tất cả mọi người đó."

"Hả? Tại sao?" Hạ Nguyệt trợn tròn mắt.

"Bởi vì đây là thoại bản cho nam nhân xem, căn cứ khẩu vị nam nhân để viết. Nam nhân nào không thích một đống mỹ nữ vây quanh mình, mặc cho mình chọn lựa đâu."

"Ta không thích." Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến giọng của Bạch Diệp: "Hai người trốn xuống dưới gầm giường, lát nữa đừng để bị thương."

Tôi và Hạ Nguyệt liếc nhau, hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.

Nam Vân Châu đến rồi.

Không bao lâu, ngoài sân truyền đến một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng thét của một vị nam tử.

Tiếng kêu này như tiếng trống trận, triệt để phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Tiếng đao kiếm va chạm, tiếng máu thịt bị đâm xuyên, tiếng mũi tên xé gió, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết vàng lên không dứt bên tait.

Là một người được xã hội pháp trị bảo hộ rất tốt, tôi chỉ dám co lại dưới gầm giường run lẩy bẩy.

Không biết bao lâu, ngoài viện rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Rất nhanh, có người tiến vào tiểu viện.

"Rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá tung.

Tôi nhìn thấy một đôi giày thêu hoa văn rồng bằng tơ vàng, lòng trầm xuống.

Rõ ràng thành Ngọc Thủy là cứ điểm của Bạch Diệp, nhưng nam chính vẫn thắng.

"Nguyệt Nguyệt, vì sao nàng luôn muốn rời khỏi ta?" Nam Vân Châu từng bước đi tới bên giường nhỏ, trông thấy bóng người run lẩy bẩy dưới giường, cười khẽ hai tiếng: "Sợ sao? Ta đã từng nói, cho dù là chân trời góc biển, ta đều sẽ tìm được nàng."

Vừa dứt lời, hắn ta vươn tay, dùng một tay lôi tôi ra.

"Sao lại là ngươi?" Hắn ta nhướn mày, trực tiếp bóp chặt cổ tôi, nghiêm nghị ép hỏi: "Ngươi giấu Nguyệt Nguyệt đi nơi nào rồi?"

Giờ khắc này, tôi thật sự muốn đồng quy vu tận cùng tên cẩu nam chính này.

Là nàng tự trốn trong tủ, liên quan chó gì đến tôi!!!!

Là hắn ta tìm nhầm chỗ, liên quan chó gì đến tôi!

Hắn ta bóp cổ tôi làm gì!!

Có định nói chuyện tử tế không đây!!

Hạ Nguyệt nhanh chóng đã đá văng cửa tủ ra: "Ngươi buông Tư Miểu ra, ta không thể trở về với ngươi!"

Nam Vân Châu nhìn thấy Hạ Nguyệt cũng không hốt hoảng, càng không có ý hối cải, hắn ta nổi giận.

"Thích chạy trốn lắm đúng không?"

Hắn ta lại nhìn về phía tôi, cười lạnh hỏi: "Thích giúp nàng ấy chạy trốn lắm đúng không?"

"Bắt nữ nhân này lại, lập tức xử trảm."

Tôi: ???

25.
Trong tiểu viện cũng không tính là lớn chật ních thị vệ.

Bọn họ cầm đuốc trên tay, bao vây quanh tôi.

Một thanh đao nằm ngang trên cổ tôi, phản chiếu lại ánh lửa hừng hực.

"Xem ra, ta không trừng phạt nàng, nàng sẽ không biết sợ." Nam Vân Châu bóp chặt cằm Hạ Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt, còn dám rời khỏi ta, ta sẽ không tha thứ cho nàng."

Vào thời khắc sinh tử, tôi chợt hiểu ra một đạo lý nhân sinh.

Không nên ôm tâm lý may mắn, nên tránh xa bệnh kiều, trân trọng sinh mệnh.

Nam Vân Châu nhẹ nhàng hất tay ra: "Trảm."

"Không được!" Tiếng hét chói tai của Hạ Nguyệt vang lên.

Tôi nhắm chặt mắt lại, lúc này mới bắt đầu điên cuồng sợ hãi.

Tôi xuyên sách tới đây, theo cách hiểu nào đó cũng là nhân vật chính, tôi sẽ không dễ dàng chết như vậy, tôi tự nói với mình.

Lúc đao rơi xuống, một thanh trường kiếm xé gió mà đến, chắn trước cổ tôi.

Bạch Diệp một tay ôm eo tôi, một tay vung kiếm chém giết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt vai hắn, thấy sống mũi cao của Bạch Diệp, đôi môi mỏng hơi mím, thỉnh thoảng có máu đỏ tươi bắn lên khuôn mặt trắng nõn của hắn.

Hạ Nguyệt ngăn ở trước người Nam Vân Châu, kìm hắn ta lại.

Lúc này, một người áo đen che mặt nhảy xuống từ trên nóc nhà, gia nhập chiến cuộc.

Bạch Diệp nắm được cơ hội, mang theo tôi phi thân bỏ chạy vào trong bóng tối.

26.
Phía sau không ngừng có người đuổi theo, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức lực của Bạch Diệp dần hao hụt.

Sắc trời dần dần sáng lên, chúng tôi đi tới một sườn đồi, hắn nhẹ nhàng lại linh hoạt lách mình vào một sơn động, sau đó dùng cây cối che cửa động lại.

Hắn dựa vào tảng đá ngồi xuống, sau đó vô cùng thuần thục kéo tôi vào trong ngực, xoa xoa đầu tôi, nhẹ giọng an ủi: "Không sao rồi."

"Sao huynh..." Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Bạch Diệp đã bịt miệng tôi lại, khẽ lắc đầu.

Rất nhanh, tiếng bước chân vang lên.

Tôi im lặng, không lên tiếng nữa.

Sắc trời dần dần sáng rõ, tôi dựa vào ngực Bạch Diệp, lẳng lặng nghe nhịp tim của hắn, trong đầu đều là hình ảnh tối hôm qua.

"Đi thôi."

Bạch Diệp đột nhiên nói.

Tôi lập tức ngồi thẳng dậy: "Huynh còn có thể cầm cự nổi sao? Chúng ta có nên đi tìm Tần thái y hay không?"

"Ta không sao, sẽ có người tới tìm chúng ta." Hắn nở nụ cười: "Nếu nàng nguyện ý để cho ta ôm, ta còn có thể cầm cự lâu một chút."

Tôi thở dài, vỗ vai: "Nể tình huynh cứu ta một mạng, nhân nhượng huynh một lần, dựa vào đi."

Hắn vòng lấy eo tôi từ sau lưng, cằm đặt lên vai tôi: "Ta bảo là ôm cơ mà."

Tư thế thân mật như vậy khiến tim tôi lập tức đập nhanh hơn.

"Tiểu Ngư." Hắn nhẹ giọng gọi tôi: "Câu hỏi lần trước ta hỏi nàng, nàng vẫn chưa trả lời ta."

"Vì sao nàng lại biết ta tên là Bạch Diệp? Vì sao mỗi lần ta nói điều gì, nàng đều sẽ dùng ánh mắt thương hại nhìn ta? Vì sao thời điểm ta nói trong cung có tai mắt của ta, nàng lại không ngạc nhiên chút nào?"

Nhìn tôi trầm mặc, hắn tiếp tục nói: "Mới đầu, nàng động thủ động cước với ta, lại có quan hệ không rõ với Nam Vân Châu, ta cho rằng nàng có mưu đồ, liền chủ động đi cầu hôn, muốn tương kế tựu kế. Nhưng nàng lại cự tuyệt ta, bây giờ Nam Vân Châu còn muốn giết nàng, nàng rốt cục là ai?"

Tôi suy nghĩ hồi lâu, thử thăm dò: "Huynh có đọc thoại bản không?"

Hắn gật đầu.

Tôi lại hỏi: "Nếu cuộc đời của huynh đã bị ghi vào thoại bản, mà ta đã nhìn thấy kết cục rồi thì sao?"

Hắn sửng sốt một lúc lâu rồi lắc đầu nói: "Ta không hiểu."

Tôi dứt khoát nói ít mà ý nhiều: "Ta đến từ một thế giới khác, đã từng xem câu chuyện của huynh."

"Vậy..." Hắn chần chừ một chút: "Nàng luôn nhìn ta và Giang Thần bằng ánh mắt thương hại, là bởi vì ở kết cục, chúng ta đều thất bại?"

Tôi không dám quay đầu nhìn hắn, cúi đầu trả lời: "Ừ, huynh là phản diện, nhất định phải bại dưới tay Nam Vân Châu."

"Ta là nhân vật phản diện?"

Tôi dừng lại, không ngờ điều hắn để tâm lại là cái này.

"Huynh cướp đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn, đương nhiên là nhân vật phản diện rồi." Tôi khuyên nhủ: "Nếu bây giờ huynh từ bỏ ngôi vị hoàng đế, nói không chừng còn có đường sống."

"Thứ ta muốn không phải là ngôi vị hoàng đế." Bạch Diệp nhẹ nhàng cọ vào mặt ta: "Thứ ta muốn chính là mạng của Nam Vân Châu. Hắn hại phụ mẫu ta chết thảm, hại ta trôi giạt khắp nơi, ăn xin mà sống, hắn cướp đi tất cả những thứ ta vốn nên có, đây là cái giá hắn phải trả."

"Tiểu Ngư." Hắn lại nhẹ giọng gọi ta: "Chẳng lẽ ta không nên báo thù sao? Vì sao ta lại là nhân vật phản diện?"

Tôi thở dài: "Góc nhìn khác nhau thôi."

"Vậy còn nàng? Nàng sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này sao?"

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Tần thái y nói nguyên nhân chúng ta tới đây, có thể là do ngọc Linh Lung."

"Lấy được ngọc rồi nàng muốn trở về luôn sao?"

"Nếu như có thể trở về, nhất định phải trở về."

Bạch Diệp trầm mặc thật lâu.

"Tiểu Ngư." Hắn đột nhiên ôm lấy mặt ta, nhìn vào mắt ta, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Nàng... không có chút lưu luyến nào với ta sao?"

Trong sơn động rất tối, chút ít tia nắng mặt trời nhỏ nhoi chiếu vào qua khe hở, tựa hồ toàn bộ lọt vào trong mắt hắn.

Tôi buồn bực gật đầu: "Có."

Thấy nụ cười trên khóe miệng hắn dần dần hiện ra, tôi vội vàng nói: "Nhưng mẹ ta nói, con gái tốt nhất đừng lấy chồng xa."

Ở một thế giới khác, còn có mẹ đang chờ tôi về nhà.

"Cũng đúng." Hắn miễn cưỡng gượng cười: "Tiểu Ngư, thế giới của nàng như thế nào?"

Nói đến đây, tôi lại thấy hứng thú.

Từ điện thoại di động đến internet.

Từ nhân quyền đến nữ quyền.

Từ thế cục các quốc gia nói đến sự phát triển trong tương lai của quốc gia tôi.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, tôi mới chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.

27.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có người đang hô khẩu hiệu.

"Lớp một lớp một, tay cầm cục gạch, lớp nào không phục, đập chết lớp đó."

"Nhường đường nhường đường, lớp hai giá lâm, xin đừng vỗ tay, chỉ cần thét lên."

Tôi bật dậy, tôi trở về rồi?

Đập vào mắt là một lều trại quân dụng, cùng với Bạch Diệp được băng bó toàn bộ vết thương ngồi cạnh giường tôi: "Tỉnh rồi à?"

Tôi ngây người: "Bọn họ đang hô cái gì vậy?"

"Không phải hôm qua nàng nói, các nàng chạy bộ sẽ hô khẩu hiệu sao, ta sẽ để bọn họ thử xem." Bạch Diệp tỏ vẻ muốn được khen.

Tôi: ...

Đại ca à, không nhận ra nổi đại ca đang muốn chọc tôi cười đâu đó?

Tôi dứt khoát bỏ qua đề tài này: "Bây giờ ta đang ở đâu?"

"Quân doanh của ta."

Nơi này có lẽ là cứ điểm thật sự của Bạch Diệp ở thành Ngọc Thủy, cất giấu một phần binh lực của hắn.

Tôi không nhịn được nhìn hắn một cái: "Tin tưởng ta đến vậy?"

"Đương nhiên." Hắn cầm bát cháo trên bàn lên, thuần thục đưa đến bên miệng ta: "Tần thái y cũng đã đến rồi."

Tôi mơ màng ăn một miếng cháo: "Tại sao lại đút cho ta ăn?"

"Không phải nàng cũng đút cho ta ăn sao?" Hắn lại múc thêm một miếng cháo: "Đó là lần đầu tiên có người đút cháo cho ta ăn."

"Từ lúc còn rất nhỏ ta đã đến học đường tư nghe lén tiên sinh giảng bài, thấy tiên sinh đút cháo cho nhi tử ốm bệnh của mình. Trời đông giá rét, ta bám ngoài cửa sổ, thật sự vô cùng thèm khát bát cháo đó."

Tôi đột nhiên ăn không nổi.

Quá khứ qua loa trong truyện, lại là cả đời cực khổ của Bạch Diệp.

"Huynh còn muốn báo thù không, có lẽ là ta có thể giúp huynh." Tôi nhìn về phía Bạch Diệp.

28.
Tôi nói hết tất cả nội dung cốt truyện trong đầu, bao gồm cả bước ngoặt quan trọng trong truyện và các nhân vật quan trọng trong truyện cho Bạch Diệp.

Những thông tin này vô cùng quan trọng với người trong cục là Bạch Diệp.

Rất nhanh, hắn lại bắt đầu bố trí kế hoạch mới, những biến cố ẩn giấu trong những tình tiết chuyển ngoặt đều bị nhổ bỏ.

Tần thái y tìm được niềm vui thú trong quân doanh.

Anh ta xung phong nhận việc giảng bài cho quân y, thỉnh thoảng lúc có bệnh nhân, liền bắt đầu thực hành, bên cạnh có một đống người vây quanh quan sát.

Không đến mấy ngày, danh tiếng của anh ta vang vọng khắp quân doanh.

Ngày ngày đều cười toe toét, đuôi vểnh hết cả lên.

Còn tôi thì mỗi ngày đều ngóng trông Bạch Diệp rảnh rỗi, để hắn dạy tôi cưỡi ngựa, bắn tên.

Chúng tôi đều biết đến cuối cùng vẫn phải ly biệt, nên đều ăn ý không đề cập tới chuyện khác, chỉ hưởng thụ thời điểm hiện tại.

Bạch Diệp dần dần càng ngày càng bận rộn.

Tôi biết, đã đến thời điểm mấu chốt.

29.
Đêm đó.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người đang khẽ vuốt mặt ta.

Tôi mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy Bạch Diệp tiếc nuối nhìn gương mặt tôi, vuốt ve từng chút một.

"Sao vậy?" Tôi ngồi dậy.

"Không sao." Hắn cười nhạt một tiếng: "Ngày mai muốn đi cùng ta không?"

"Ta đi làm cái gì?"

"Nếu ta có thể giết Nam Vân Châu, ta sẽ đưa ngọc Linh Lung cho nàng. Nếu như ta thua..." Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: "Mặc dù ta thua, cũng nhất định sẽ đưa ngọc Linh Lung tới cho nàng"

Có lẽ bị đôi mắt hắn nhìn đến dao động, tôi như bị ma xui quỷ khiến hỏi: "Chẳng lẽ huynh không muốn ta ở lại à?"

"Đương nhiên là muốn, ta muốn hơn bất kỳ ai." Hắn xoa đầu tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Nhưng ta không thể để nàng bỏ qua những gì tốt đẹp mà nàng vốn có được vì ta. Thân, phụ mẫu nàng, còn có một thế giới khác trong miệng nàng, nàng vốn nên được tự do."

Tôi trầm mặc, trong lòng đột nhiên hy vọng nếu như hắn có thể ích kỷ, cố chấp giống như Nam Vân Châu thì tốt rồi.

Như vậy, lúc tôi rời đi, sẽ không bận tâm như vậy.

30.
Bạch Diệp thừa dịp Nam Vân Châu còn ở thành Ngọc Thủy, mang theo binh mã, ngay lúc hắn ta bất ngờ không kịp đề phòng, xông vào phủ đệ hắn ta ở tạm.

Tôi và Tần thái y canh giữ từ xa, nhưng mùi máu tươi nồng nặc vẫn tràn ngập xoang mũi.

Tôi và Tần thái y thúc ngựa đến, lần đầu không có lời nào để nói.

Dần dần, tiếng binh đao chạm trán dần dần lắng xuống.

Tôi không nhịn được nắm chặt dây cương, tim đập thình thịch.

Cho dù Bạch Diệp có sự giúp đỡ của ta, cũng chưa chắc có thể đánh bại hào quang nhân vật chính của Nam Vân Châu.

Cách đó không xa, thủ hạ thân tín của Bạch Diệp thúc ngựa chạy tới: "Hai vị, tướng quân mời hai người qua."

Tôi thở phào một hơi thật sâu, thúc ngựa đi về phía phủ đệ Nam Vân Châu.

Càng đến gần, thi thể trên mặt đất càng lúc càng nhiều.

Tôi ngừng thở, thậm chí không dám cúi đầu nhìn.

Phủ đệ này được vô số người thắp đuốc sáng lên.

Lúc này, Nam Vân Châu hiển nhiên đã nỏ mạnh hết đà, cả người hắn ta ngã vào trong ngực Hạ Nguyệt, ôm bụng, trên người dính đầy máu tươi chói mắt.

Hạ Nguyệt ôm chặt lấy hắn ta, thấp giọng khóc.

Mà Giang Thần đã lâu không gặp, đang giữ tư thế phòng ngự, đứng sau lưng Hạ Nguyệt.

Bạch Diệp nghênh đón, nắm chặt lấy tay tôi: "Sợ không?"

Tôi đờ đẫn đứng đấy, nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: "Tất cả những thứ này, là vì sự xuất hiện của ta..."

"Không liên quan gì đến nàng." Bạch Diệp cắt ngang lời ta: "Từ khi hắn giết tiên hoàng đoạt đế vị, nhất định sẽ phải có chiến trận."

"Ngươi tự tay gieo ác quả, nên ngươi phải tự trả nghiệp ." Bạch Diệp giơ kiếm, đâm về phía Nam Vân Châu.

"Không được!"

Hạ Nguyệt gào khóc đã bị kéo sang một bên, nàng muốn xông tới, lại bị thị vệ chung quanh gắt gao giữ chặt.

Cùng lúc đó, Giang Thần đứng ở một bên đột nhiên lao tới.

Mũi kiếm xiên vào ngực hắn ta, máu tươi bắn ra.

"Giang Thần!" Hạ Nguyệt thoát khỏi trói buộc, nhào về phía hắn ta.

Nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trái tim như bị một bàn tay to siết chặt, khó mà thở nổi.

Tôi xuất phát từ tư tâm, muốn Giang Thần không bị tàn tật.

Nhưng cũng chính vì vậy, bây giờ hắn ta mới có thể nhào qua chắn nhát kiếm này.

Giang Thần duỗi bàn tay nhuốm đầy máu tươi ra, một lần lại một lần lau nước mắt cho Hạ Nguyệt.

"Đừng khóc." Hắn ta cố gắng phun ra hai chữ, nói không thành lời: "Sau này... không thể... bảo vệ người... nữa rồi."

Hắn ta nôn ra một ngụm máu tươi, không nói nổi câu nào nữa, chỉ im lặng nhìn về phía Bạch Diệp.

Bạch Diệp nhìn hắn ta, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy Bạch Diệp gật đầu, ánh mắt Giang Thần mới chậm rãi mất đi tiêu điểm.

"Giang Thần!" Hạ Nguyệt khóc thảm thiết.

Từ nhỏ, Giang Thần đã là ám vệ của Hạ Nguyệt.

Hắn ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Hạ Nguyệt yêu Nam Vân Châu.

Thì ra từ đầu đến cuối, lựa chọn của hắn ta chưa từng thay đổi.

Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hạ Nguyệt.

"Nguyệt Nguyệt." Nam Vân Châu khó khăn chống người dậy.

Hạ Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, đi đến bên cạnh hắn ta.

Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì, vội vàng lấy ngọc bội trên cổ ra: "Các ngươi muốn ngọc Linh Lung, muốn ngôi vị hoàng đế đúng không, chỉ cần các ngươi thả Nam Vân Châu, đều cho các ngươi hết."

"Tư Miểu, ta không trách cô phản bội ta, cô cầu xin hắn, để hắn thả Nam Vân Châu được không?"

"Nam Vân Châu chết rồi, ngọc Linh Lung Ngọc đương nhiên sẽ là của ta." Bạch Diệp lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng: "Ta buông tha các ngươi, không phải bởi vì ngọc Linh Lung, cũng không phải bởi vì Vu Tư Miểu, mà là bởi vì Giang Thần."

31.
Hạ Nguyệt để ngọc Linh Lung lại, mang theo Nam Vân Châu đi.

Tiểu viện quen thuộc chỉ còn lại ba người chúng ta.

Tần thái y sờ sờ râu: "Ngươi cứ thả Nam Vân Châu đi như vậy, không sợ thả hổ về rừng à?"

Bạch Diệp vuốt vuốt ngọc Linh Lung: "Kiếm pháp của ta, ta rõ nhất, hắn không sống nổi đâu."

Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Lúc lâu sau, Bạch Diệp đặt ngọc Linh Lung trong tay lên bàn, dùng ngón tay thon dài chậm rãi đẩy miếng Linh Lung Ngọc kia đến trước mặt tôi.

Tôi cẩn thận từng li từng tí cầm ngọc Linh Lung lên, nhìn về phía Tần thái y: "Đánh vỡ là được à?"

"Chắc vậy." Tần thái y gật gật đầu: "Trước khi tôi bị cô đụng ngất, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy chính là ngọc Linh Lung vỡ thành hai nửa."

"Vậy..." Tôi hỏi dò: "Giờ thử nhé?"

Tần thái y vỗ vỗ túi quần áo đang vang lên tiếng leng keng, sau đó lại nhét túi quần áo của tôi vào trong ngực tôi: "Thử đi."

"Chờ một chút." Bạch Diệp đột nhiên cầm tay tôi, rũ mắt nhìn vào mắt tôi: "Nếu như ta cũng muốn đến thế giới của nàng thì sao?"

"Hả?"

"Ta ở đây tứ cố vô thân, hiện tại đã báo được đại thù, vốn là không còn gì quyến luyến nữa."

Tần thái y liếc qua Bạch Diệp, lén ra dấu đỉnh đỉnh đỉnh.

"Hoàng vị thì sao? Ngươi không quyến luyến?"

Bạch Diệp cười cười: "Ngươi thật sự cho rằng ta có thể ngồi vững ngôi vị hoàng đế này? Nếu đã không thể tránh lục đục, vậy dứt khoát không ngồi lên nữa là được."

"Nếu như ngọc bội này vô dụng đối với huynh thì sao?"

Tôi nghĩ hồi lâu, không tìm được lý do từ chối.

Vẫn là Tần thái y mở miệng hỏi trước: "Mà ngươi không mang theo đồ gì đi theo à?"

"Ta có mang theo." Bạch Diệp thuận tay cầm lấy một túi quần áo nhỏ từ trên ghế.

"Mang theo cái gì, để ta xem xem."

Tần thái y mở bọc quần áo của hắn ra, sau đó nhìn một chồng ngân phiếu lớn trong tay, khóe miệng giật giật.

Nửa giờ sau, Bạch Diệp được chúng ta hướng dẫn xong, sắp xếp lại đồ đạc, trở lại nhà chính.

Tôi nắm chặt ngọc bội, suy nghĩ một chút: "Hay không ấy ba người chúng ta cùng làm vỡ đi? Tôi nhớ lúc ấy hai ta đều va phải ngọc bội."

"Cũng được, đề phòng vạn nhất."

Ba người nắm ngọc bội, khẽ dùng sức, ngọc bội dễ dàng bị vỡ thành hai nửa.

Không khí yên lặng vài giây, ba người chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

"Chẳng lẽ là vô dụng?"

Một giây sau, trước mắt tôi tối sầm lại.

...

32.
Mở mắt ra, tôi trở về bệnh viện quen thuộc.

Tần thái y nằm bên cạnh cũng chậm rãi mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ người, sau đó vô cùng phấn khởi: "Vẫn còn, vẫn còn, Tiểu Vu, đồ chúng ta mang theo vẫn còn này."

Tôi thì nhìn trái nhìn phải, trong lòng càng thêm bất an: "Bạch Diệp đâu?"

"Ta đây." Bên cạnh giường bệnh, Bạch Diệp mặc đồ cổ trang, từ dưới đất bò dậy, nhìn khắp nơi: "Người chỗ các nàng ăn mặc thật kỳ quái."

"Bạch Diệp!" Tôi phấn khích nhảy dựng lên, ôm lấy hắn: "Thu được cả người lẫn của cải, chuyến đi này rất đáng giá!"

33.
Ngày thứ mười Bạch Diệp và tôi trở về hiện đại.

Tôi và hắn đang đi đu quay khổng lồ trong công viên giải trí.

Tôi nhìn một nhà ba người ngồi phía trước: "Bạch Diệp, tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng."

Bạch Diệp nghiêng đầu: "Hả?"

"Anh nên biết là ở thế giới của chúng tôi không được phép tam thê tứ thiếp, luật pháp không cho phép."

"Hả?" Sắc mặt Bạch Diệp trầm xuống: "Sao em không nói sớm, còn có cách trở về không?"

Tôi: "???"

Nhìn thấy vẻ mặt táo bón của tôi, Bạch Diệp phì cười.

"Tần thái y đã nói với tôi từ lâu rồi." Hắn vô cùng tự nhiên hôn lên môi tôi.

"Thế gian ngàn vạn người, tôi có em là đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang