3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

Tôi đánh một giấc thật đã đến tận trưa, sau đó chậm rãi rửa mặt thay đồ xong, tôi mới đứng dậy đến nhà chính.

Trong nhà chính bày mấy cái rương lớn, có vàng bạc châu báu, còn có một rương thuốc lớn, còn có một rương sách thuốc.

Tần thái y đang yêu thích không nỡ buông tay viên ngọc quý, còn thỉnh thoảng dùng tay áo lau một chút.

Tôi nhìn dáng người đang luyện kiếm trong hậu viện: "Sao hắn chưa đi?"

Tần thái y bị tôi đột ngột lên tiếng làm hoảng sợ, lập tức buông ngọc quý xuống, điều chỉnh lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: "Cô tới đây, tôi có chính sự muốn bàn với cô."

...

Hai phút sau.

Tôi há hốc mồm: "Cái gì? Hắn tới đây vì muốn cầu hôn á?"

Tần thái y gật gật đầu: "Hắn nói phải chịu trách nhiệm với cô."

"Chịu trách nhiệm?" Tôi ngơ ngác: "Đã làm cái gì đâu, hắn chịu trách nhiệm cái gì?"

"Ai biết." Tần thái y thâm ý liếc nhìn tôi một cái: "Đây là cổ đại, tư tưởng đều rất phong kiến, không thể so với hiện đại."

Ấn đường tôi giật giật: "Để tôi đi tìm hắn."

Trên đường đi, tôi hồi tưởng lại cốt truyện.

Bạch Diệp là nhân vật phản diện cuối cùng trong sách, chỉ cần xuất hiện, hầu như đều là đánh nhau khó phân với Nam Vân Châu.

Nữ nhân duy nhất có khúc mắc với Bạch Diệp, vẫn chỉ có mỗi nữ chính.

Trong đó bao gồm, thuận tay giúp nữ chính chạy trốn, và cố tình bắt cóc nữ chính đi.

Nhưng hắn cũng không có tình cảm gì với nữ chính, chỉ đơn thuần là vì đối nghịch với Nam Vân Châu.

Nhưng dù có nói thế nào, tuyến tình cảm của hắn cũng không gắn liền với nữ phụ không rõ tên tuổi như tôi.

Hắn tìm tôi cầu hôn cái quái gì chứ?

15.
Tôi nổi giận đùng đùng đi tới biệt viện.

Bạch Diệp dường như đoán được tôi sẽ tới chất vấn, cất trường kiếm lại: "Tần thúc nói với nàng rồi?"

Lúc này, hắn mặc một bộ đồ trắng, mái tóc lay động theo làn gió mùa hè, dáng vẻ mi thanh mục tú như công tử văn nhã.

Tôi si ngốc nhìn hắn, cơn giận cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy trước khi chết tôi muốn yêu đương, nhưng tôi không muốn lấy chồng.

Huống chi nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp, chưa kể kết cục của Bạch Diệp là táng thân trong biển lửa.

Tôi lập tức giữ vững lập trường: "Giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm gì với ta?"

"Những gì nên xảy ra đều đã xảy ra, ta không nên chịu trách nhiệm với nàng sao?"

"?"

Tôi nghiêm túc suy nghĩ, lẽ nào tôi mắc chứng mất trí nhớ, hay có ngày nào trời khuya gió lớn, tôi bị người ta hạ thuốc?

Không thể nào.

Tôi chỉ là nữ phụ tuyến bốn tuyến năm, loại chuyện như này cũng vốn không đến lượt tôi.

Chẳng lẽ nguyên chủ và nhân vật phản diện đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Tôi tỉnh táo lại: "Vậy ngươi nói xem, giữa ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Nàng tự tay đút ta ăn cơm."

"Ngươi là bệnh nhân."

"Nàng ôm ôm ấp ấp ta."

"Vì lúc đó nguy cấp."

"Vậy khi nàng và ta cùng cưỡi một con ngựa thì sao? Cũng đang nguy cấp chắc?"

Tôi sửng sốt.

Bởi vì eo Bạch Diệp mang lại xúc cảm vô cùng tốt, trên đường đi tôi không ít lần giờ trò với hắn.

Nhưng tôi xin thề, tuyệt đối chỉ là ôm eo mà thôi!

Thấy tôi nghẹn lời, Bạch Diệp tiếp tục nói: "Ta đến cầu hôn, đây là vì lễ nghĩa. Đợi đến ngày thành thân, nàng có thể..."

Hắn dừng lại, không nói tiếp.

Tôi thấy hắn như vậy lại nổi lên hứng thú: "Có thể gì cơ?"

Hắn quay đầu đi, ra vẻ như nam nhân nhà lành bị ép bán mình nói: "Nàng có thể... Sờ soạng như nào cũng được."

Sờ soạng như nào cũng được?

Tôi nhịn không nổi, liếc mắt đánh giá thân hình của hắn, đồng thời bắt đầu hiếu kỳ một chuyện: Nam tử cổ đại luyện kiếm có cơ bụng không?

Thấy tôi đánh giá như thế, mặt Bạch Diệp càng đỏ hơn.

Tôi cũng không có tâm trạng trêu ghẹo hắn: "Ta không gả, ngươi đừng mơ."

Không đợi hắn trả lời, tôi đã chạy vọt đi.

Vốn tưởng rằng sau khi từ chối, chuyện này sẽ kết thúc.

Nhưng không ngờ nổi, Bạch Diệp lại hối lộ Tần thái y, trực tiếp nghênh ngang tiến vào.

Lại còn lấy cớ: Nhà ở ven hồ ngắm trăng rất thích.

Tôi cũng mặc kệ hắn, chờ sau khi hắn giao thủ với Nam Vân Châu, gặp phải nữ chính, hẳn sẽ không còn làm phiền tôi nữa.

16.
Lúc Giang Thần tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Tôi đang viết thoại bản trong hậu viện.

Lúc còn sống, tôi là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện nữ tần, lúc ở đây vẫn muốn làm lại nghề cũ. Chỉ tiếc thời đại này phụ nữ được giáo dục không nhiều, tiểu thuyết nữ tần không phát triển trong thị trường này lắm.

Vì vậy tôi bắt đầu viết sảng văn nam tần: "Sau khi sống lại, ta là đệ nhất chiến thần."

Bạch Diệp cố ý múa kiếm trước mặt tôi.

Hắn mặc một bộ bạch bào tiên khí bồng bềnh, trường kiếm không ngừng vung qua cây ngô đồng trên đỉnh đầu, tạo thành cảnh đẹp lá rụng bay bổng.

Còn thỉnh thoảng ném cho tôi ánh mắt "Nữ nhân, cái này vẫn chưa lấy được lòng được nàng sao?"

Mấy ngày nay, hoặc là hắn mời tôi ngắm trăng uống rượu, hoặc là cầm sách đọc thơ trước phòng tôi, tóm lại là đủ trò đủ kiểu nhiều vô kể.

Tôi mơ hồ hoài nghi, hắn đang quyến rũ tôi?

Nhìn lá cây đầy bàn, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà bùng nổ: "Huynh quậy chán chưa hả?"

Vừa rống xong, Tần thái y mở cửa sổ, thò đầu vào: "Tiểu Vu, người kia tỉnh rồi."

"Tỉnh rồi?"

17.
Giang Thần yếu ớt dựa vào giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Vu cô nương, sao cô lại ở đây?"

Dứt lời, hắn ta không ngừng nhìn ra sau lưng tôi, lại chỉ thấy mỗi Bạch Diệp sau lưng tôi.

Tôi bất đắc dĩ: "Đừng nhìn nữa, Hạ Nguyệt không ở nơi này."

"Vì sao cô nương lại ở đây?"

Tôi nhún nhún vai: "Ta trốn ra đây."

"Cô vậy mà không để ý đến an nguy của tiểu thư, để nàng ấy ở lại một mình trong hoàng cung?" Giang Thần không thể tin nổi nói.

Tôi đột nhiên không biết nói gì.

Dù sao tôi xuyên không đến đây, cũng không tỷ muội tình thâm gì với nữ chính Hạ Nguyệt.

Hơn nữa tôi biết nội dung cốt truyện, theo tôi thấy, nam nữ chính chính là vợ chồng son thích giận dỗi nhau, tôi xen vào làm gì.

Bạch Diệp phía sau lại mở miệng: "Tiểu Ngư cũng không phải nha hoàn của tiểu thư nhà ngươi, không có trách nhiệm bảo hộ nàng ta. Huống chi nhân sinh ngắn ngủi, Tiểu Ngư sao phải quanh quẩn yêu hận tình thù với tiểu thư nhà ngươi, chẳng lẽ nàng ấy không có cuộc sống của riêng mình chắc?"

Giang Thần mím môi, cúi đầu: "Xin lỗi Vu cô nương, ta nhất thời nóng vội, là tại hạ đường đột rồi."

"Không sao." Tôi khoát tay không so đo.

"Cái chân này của ngươi, cũng chỉ có ta mới có thể cứu về cho ngươi, trong khoảng thời gian này, nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi." Tần thái y vừa nói, vừa bắt đầu móc tiểu dược hoàn của hắn ra.

Từ sau khi Bạch Diệp hối lộ, anh ta dùng dược hoàn cũng rõ ràng hào phóng hơn rất nhiều.

Không có việc gì thì nghiên cứu thành phần của những phương thuốc cổ này, thỉnh thoảng còn lắc đầu thở dài, nói nếu có máy móc chuyên nghiệp thì tốt biết bao.

"Đại phu, xin hỏi khi nào ta có thể đi lại? Tiểu thư lẻ loi một mình ở hoàng cung, ta phải trở về cứu nàng."

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tôi và Bạch Diệp nhìn nhau, đồng loạt lui về phía sau một bước.

Quả nhiên một giây sau, Tần thái y lập tức bùng nổ.

Anh ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Giang Thần mặt trắng bệch, ánh mắt giống như Bạch Diệp lần đầu tiên bị mắng, vừa hoang mang vừa vô tội.

Có lẽ trong mắt tôi luôn có filter cho Giang Thần, luôn cảm thấy hắn ta đáng thương.

Cho nên tôi tiến lên một bước, chuẩn bị giúp hắn ta giải vây.

Vừa bước lên, Bạch Diệp liền nắm chặt cổ tay của tôi, kéo tôi lại, thấp giọng hỏi: "Tần thái y đang nổi nóng, nàng định làm gì?"

Tôi cũng nghiêng đầu, thấp giọng trả lời: "Ta giúp hắn giải vây."

Bạch Diệp trừng to mắt: "Dựa vào cái gì?"

Tôi: "?"

"Lúc ấy ta bị mắng nàng cũng đâu có giúp ta giải vây, sao giờ lại tốt bụng như vậy?"

Tôi: "... Có thể bởi vì hắn khá là đáng thương?"

"Ta thì không đáng thương? Không được đi!"

Tôi gạt tay hắn ra: "Ta phải đi."

"Hai người lôi lôi kéo kéo gì thế?" Tần thái y lạnh mặt hỏi.

"Không có gì, Tần thúc, ngài tiếp tục dạy dỗ đi. Ta và Tiểu Ngư đi nấu cháo." Bạch Diệp lôi tôi đi nấu cháo.

Đến lúc tôi và Bạch Diệp đấu võ mồm xong, bưng cháo trở về, Tần thái y đã dạy dỗ xong rồi.

"Được rồi, ăn chút cháo đi, mấy ngày nay đều phải ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi."

Tôi vội vàng đưa cháo qua, Giang Thần thấp giọng nói cảm tạ rồi nhận lấy.

Hắn ta đã đói bụng ba ngày, lại vì mất máu quá nhiều, tay run còn hơn Bạch Diệp lúc trước, tôi nhịn không được nhìn sang, nhíu mày.

Lúc bà tôi bị bệnh nặng cũng như vậy, tay gầy yếu run rẩy, lúc nào tôi cũng thấy run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.

"Hay là..." Tôi vừa lên tiếng, Bạch Diệp đã bước ra trước tôi một bước: "Giang Thần huynh, ta tới bón cho huynh ăn."

...

Tôi câm nín nhìn Bạch Diệp tay chân lạnh nhạt nhét cháo còn nóng vào miệng Giang Thần, lập tức cảm thấy Giang Thần càng lúc càng đáng thương hơn.

18.
Chỉ trong nháy mắt đã hai tháng trôi qua.

Bạch Diệp vẫn luôn ở trong biệt viện của chúng tôi, nhiệm vụ chăm sóc Giang Thần đều rơi hết lên người hắn.

Hơn nữa, bởi vì tôi đặc biệt bao dung với Giang Thần, dường như hắn đã suy đoán mới về khẩu vị của tôi.

Hắn bắt đầu khoác dáng vẻ mỹ nhân ốm yếu, vô cùng nhạy bén nắm lấy điểm yếu trí mạng của trái tim thánh mẫu của tôi, bắt đầu giả vờ đáng thương.

Hắn thường xuyên mang theo một chút vết thương dễ thấy, mặt trắng bệch tiến đến trước mặt ta: "Tiểu Ngư, ta bị thương, đau quá."

Mỗi khi tôi bôi thuốc băng bó cho hắn, hắn liền lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn tôi.

"Nhìn cái gì?" Tôi liếc hắn một cái, lại như có điều suy nghĩ, cúi đầu, tiến sát vào mặt hắn.

Hắn trừng to mắt, hô hấp rất rõ ràng dồn dập, giọng nói mang theo chút khẩn trương: "Nàng muốn làm gì?"

Tôi nhíu mày, dùng đầu ngón tay quẹt qua mặt hắn, nghi hoặc hỏi: "Có phải huynh thoa phấn không?"

"Không có." Hắn quay mặt đi, tránh ánh mắt của tôi, nói sang chuyện khác: "Băng bó xong chưa?"

Giang Thần vừa vặn đi tới, thấy chúng tôi như vậy, vội vàng quay đầu ho khan vài tiếng.

Tôi nhanh chóng thắt nơ bướm cho Bạch Diệp: "Xong rồi."

Bạch Diệp đứng lên, nói với Giang Thần một câu: "Người ấy rất an toàn, mấy ngày nữa sẽ đến."

"Đa tạ, ân cứu mạng lần này, tại hạ không thể báo đáp." Giang Thần quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ với Bạch Diệp.

Tôi khó hiểu: "Huynh nhắc đến ai thế?"

Bạch Diệp mỉm cười: "Tiểu tỷ muội của nàng đấy."

Tôi khiếp sợ: "Huynh đưa nàng tới đây?"

Hai người này đã bắt tay với nhau từ khi nào?

"Không phải, chỉ là nàng ta muốn trốn ra, vừa lúc bị tai mắt trong cung của ta nhìn thấy, thuận tay giúp nàng ta một tay, vừa vặn cũng để hai người các ngươi an tâm."

Hắn cười hỏi ta: "Tiểu Ngư, vui không?"

Tôi gượng gạo nở nụ cười: "Vui lắm."

Vui quá là vui ấy chứ...

Nữ chính đến, nam chính kia chẳng phải là theo sát phía sau?

Nam chính sắp đến rồi, vậy tôi với ăn đòn còn cách nhau bao xa?

Tôi vô thức sờ mông, chưa gì đã thấy nhức nhối rồi đó...

19.
Cốt truyện dường như đã thay đổi.

Theo lý thuyết, nữ chính sẽ không đến thành Ngọc Thủy, chiến trường của nam chính và nhân vật phản diện cũng vốn không ở thành Ngọc Thủy.

Tôi tùy tiện tìm một lý do để đẩy Bạch Diệp và Giang Thần ra, ngựa không dừng vó đi tìm Tần thái y thương lượng đối sách.

Tần thái y vuốt vuốt râu: "Hay là đêm nay chúng ta chạy trốn luôn đi?"

"Nhưng tiền thuê viện này, chúng ta đã thanh toán nửa năm rồi. Còn có mấy cái rương lớn tiểu tử Bạch Diệp kia đưa cho tôi, đi đường cũng không tiện mang theo." Tần thái y sầu bi.

Tôi lườm anh ta một cái: "Tiền tài quan trọng hơn hay là mạng quan trọng hơn?"

"Trốn mãi cũng không được, chúng ta phải tìm cách trở về." Anh ta suy nghĩ một chút: "Mấy ngày nay tôi đã thăm dò một chút, thành Ngọc Thủy cũng có một miếng ngọc Linh Lung."

"Ý anh là, chúng ta xuyên đến nơi này, có thể là do miếng ngọc Linh Lung kia?"

"Tôi cảm thấy rất có thể. Nhưng mà..." Anh ta đổi đề tài: "Miếng ngọc Linh Lung kia ở trên người Nam Vân Châu, nghe nói cầm miếng ngọc Linh Lung này, có thể ra lệnh cho thiên quân."

Tôi choáng váng: "Anh muốn cướp ngọc Linh Lung từ trong tay nam chính?"

"Cướp thì chắc chắn là không được rồi, nhưng nếu như chúng ta chọn dùng chiến thuật đường vòng thì sao? Ví dụ như bắt đầu từ chỗ nữ chính?"

Tôi ngộ ra: "Lừa nữ chính mang ngọc Linh Lung tới?"

"Cũng không tính là lừa, chỉ là cho chúng ta mượn dùng chút thôi. Hắn cùng lắm là đổi miếng ngọc khác để ra lệnh cho thiên quân thôi mà."

Hai người chúng tôi thì thầm cả buổi chiều, cũng không thương lượng ra phương án nào có ích.

Cuối cùng chúng tôi quyết định, chờ nữ chính đến, xem tình huống rồi xử lý tiếp.

Giờ tôi đã biết mình không mắc ung thư giai đoạn cuối, tôi lại muốn trở về.

Nếu chỉ cần chịu mấy trận đòn mà có thể trở về, cũng không tính là lỗ.

20.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.

Tôi cũng không cố gắng hỏi khi nào nữ chính sẽ đến, nhưng từ ánh mắt mong đợi của Giang Thần thì hẳn chỉ mấy ngày nữa thôi.

Bạch Diệp cũng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về muộn.

Nhưng cứ cách một ngày, hắn lại vác thương tích của hắn đến "điểm danh", tội nghiệp xin tôi băng bó cho hắn.

Có đôi khi tôi hơi mạnh tay một chút, hắn lại chớp mắt, tủi thân nói: "Đau."

Tôi: ...

Tôi vẫn còn nhớ rõ trước đây không lâu, bác sĩ Tần đã khâu vết thương cho hắn trong lúc hắn vẫn còn tỉnh táo, mặt hắn trắng bệch, nhưng lại không kêu một tiếng nào.

Nhưng tôi cũng không vạch mặt hắn, dù sao vết thương máu chảy đầm đìa kia là thật.

21.
Thói quen là một thứ đáng sợ.

Bạch Diệp vốn ngày nào cũng trở lại tiểu viện ngủ, lại liên tiếp bảy, tám ngày không thấy xuất hiện.

Bóng đêm dần chìm xuống, tôi nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt của Bạch Diệp, cảm giác nôn nóng bất an không hiểu sao cứ quanh quẩn trong lòng.

Tôi không biết cảm xúc này là lo lắng, hay là bởi vì cái gì khác.

Từ khi Bạch Diệp đến cầu hôn tôi, dường như hắn đã thay đổi.

Ban đầu tôi chỉ cho rằng đấy là tư tưởng phong kiến của người cổ đại, không để ý tới hắn là được.

Nhưng bây giờ đã hơn nửa năm, tôi cũng dần dần quen với sự tồn tại của hắn.

Tôi thở dài.

Bỏ đi.

Cũng chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, việc gì phải coi là thật.

Tôi dập ánh nến chập chờn trên bàn đá, quay người về phòng ngủ.

Đang lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Gần như ngay lập tức, cửa phòng Giang Thần bên cạnh tôi mở ra, ngay sau đó là bóng người lướt qua cửa sổ.

Tôi đoán có lẽ là nữ chính tới rồi.

Tôi vội vã mặc quần áo tử tế, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem, cửa sổ lại bỗng nhiên mở ra.

Ngay sau đó, một bóng đen tiến vào phòng của tôi.

Tôi giật nảy mình: "Ai thế?"

Bóng đen kia cao lớn lại thẳng tắp, lảo đảo tới gần tôi, sau đó dùng giọng nói khàn khàn đáp lại: "Là ta."

"Bạch Diệp?" Tôi vội đỡ lấy hắn: "Sao huynh lại vào từ cửa sổ?"

Bạch Diệp liền thuận thế ngã vào trong ngực tôi: "Không biết nữa, chỉ là muốn nhìn thấy nàng sớm hơn chút."

Trong mũi tôi tràn ngập mùi máu tươi: "Huynh bị thương à?"

"Ừm." Hắn cọ cọ vào vai tôi, giọng nói rất nhỏ, lại rất tủi thân: "Đau."

Tôi dìu theo hắn ngồi xuống giường: "Ta đi tìm Tần thái y."

Cổ tay tôi bị túm lại, Bạch Diệp nhẹ nhàng kéo một cái, tôi ngã vào lồng ngực hắn: "Ta muốn ở riêng với nàng một lát."

Cả người tôi đều cứng đờ, suy nghĩ lung tung rối loạn.

Bóng đêm rất sâu, trong phòng không có ánh nến.

Bạch Diệp tựa vào vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ, giống như một ngọn nến, đốt cả người tôi nóng lên.

"Tiểu Ngư." Hắn thấp giọng gọi tôi, giọng nói rất khẽ, cũng rất dịu dàng: "Tại sao nàng biết ta tên là Bạch Diệp?"

22.
Trong hậu viện cây xanh râm mát, Hạ Nguyệt mừng rõ nhảy nhót chạy về phía ta: "Tư Miểu, cuối cùng chúng ta cũng thoát được rồi!"

Giang Thần thay về trang phục đen án của ám vệ, đứng sau lưng Hạ Nguyệt, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ.

Dường như từ lúc tôi gặp Giang Thần đến giờ, đây là đầu tiên hắn ta cười.

Một bóng người ngăn cách tầm mắt của tôi, Bạch Diệp cười lạnh hỏi: "Đẹp không?"

Tôi yên lặng dời tầm mắt, nhìn Hạ Nguyệt, cười khẽ: "Người có thể trốn ra là tốt rồi."

Ngày hôm đó, sau khi Bạch Diệp hỏi câu đó, tôi vẫn không nghĩ ra nên trả lời như thế nào.

Bạch Diệp chưa từng nói với chúng tôi tên thật của hắn, chúng tôi cũng chưa từng hỏi đến.

Lúc tôi ấp a ấp úng, Bạch Diệp đã ngất đi rồi.

Chờ hắn tỉnh lại, cũng không nhắc lại chuyện đêm hôm đó nữa.

Chúng tôi ăn ý cho rằng đêm đó không có gì xảy ra.

"Ngươi chạy thì thoát rồi, nhưng Kinh Thành giờ đang loạn một đống rồi đấy." Bạch Diệp ngồi xuống, chậm rãi uống một ngụm trà.

Hạ Nguyệt ngẩn ra: "Nam Vân Châu... Hiện tại thế nào rồi?"

"Hắn lật tung cả Kinh Thành lên, giết rất nhiều người. Mà hôm qua hắn lại bị bệnh, mấy ngày nay không lên triều nữa."

Hạ Nguyệt cau mày, tay vô thức nắm chặt góc áo, lẩm bẩm nói: "Vân Châu... Hắn bị bệnh sao..."

Tôi yên lặng oán thầm, nam chính nào có dễ dàng sinh bệnh như vậy.

Khả năng cao là hắn ta đã rời kinh, đi đến thành Ngọc Thủy.

Bạch Diệp hứng thú hỏi: "Ngươi vẫn còn quan tâm đến an nguy của hắn, cần gì phải phí công bỏ chạy?"

Hạ Nguyệt cắn môi: "Hắn không bỏ được hậu cung đông đảo phi tần của hắn, còn nhốt ta khổ sở trong hoàng cung đó, ngày ngày giày vò. Mẫu thân ta từng nói, giữa phu thê vốn nên một đời một kiếp, chỉ có một đôi."

"Hắn vừa đăng cơ, đương nhiên cần thu mua lòng người, phi tần trong hậu cung cũng chỉ là một loại thủ đoạn thôi mà." Bạch Diệp cố gắng nhắc nhở nàng.

"Không liên quan gì đến ta." Sắc mặt Hạ Nguyệt lạnh xuống, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này: "Ta về nghỉ trước đây, các vị cứ từ từ nói chuyện."

Tôi nhìn bóng lưng gầy yếu của Hạ Nguyệt, nhớ lại cốt truyện.

Mẫu thân của Hạ Nguyệt dường như là một người xuyên sách, đã truyền bá tư tưởng một đời một kiếp của hai người cho nàng.

Nhưng người Hạ Nguyệt yêu lại là Nam Vân Châu dã tâm bừng bừng.

Nam Vân Châu muốn hoàng quyền, cũng muốn nàng.

Hạ Nguyệt không thể chấp nhận được việc chia sẻ Nam Vân Châu với rất nhiều nữ nhân, lại không thể nhẫn tâm triệt để một đao cắt đứt với Nam Vân Châu.

Kết quả là, hai người này liền bắt đầu dây dưa.

Đến kết truyện, cũng là sau khi Bạch Diệp chết đi, Nam Vân Châu ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, giải tán đông đảo phi tần, hai người cuối cùng có kết cục hoàn mỹ.

"Tiểu Ngư." Bạch Diệp nhướng mày: "Nếu sau này ta tam thê tứ thiếp, nàng cũng sẽ tức giận như nàng ta sao?"

Tôi cười khẽ: "Không đâu."

Bạch Diệp sẽ không đoạt được ngôi vị hoàng đế.

Tôi cũng sẽ không gả cho một người cổ đại tam thê tứ thiếp.

Bạch Diệp nhìn vào mắt tôi một lúc lâu, khẽ lắc đầu: "Vậy thì thật là đáng tiếc."

23.
Đoán rằng nam chính sắp đến, tôi và Tần thái y bắt đầu khua chiêng gõ trống thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Đầu tiên chúng tôi ôm phần lớn vàng bạc châu báu đổi thành ngân phiếu, sau đó lại thuê một tiểu viện không bắt mắt, định sẵn tuyến đường chạy trốn.

Bạch Diệp cũng bắt đầu không thấy bóng dáng, đại khái là khua chiêng gõ trống chuẩn bị ám sát nam chính.

Có Hạ Nguyệt ở đây, ít nhất Nam Vân Châu sẽ không giết ta, nhưng Tần thái y thì không chắc.

Cho nên Tần thái y đã sớm dời đến tiểu viện không đáng chú ý kia.

Lần cuối cùng gặp Tần thái y, anh ta kéo tay áo của ta, tiến lại gần, thấp giọng nói: "Sáng nay lúc tôi chuyển đồ, tôi nhìn thấy Hạ Nguyệt đang dọn lại hộp trang sức, có một miếng ngọc tôi thấy rất quen mắt."

Tôi ngẩn người: "Ý anh là, ngọc Linh Lung?"

Tôi nhớ ra, Nam Vân Châu là có giao cho Hạ Nguyệt một món vật phẩm rất quý giá, dùng cái này để chứng minh vị trí của Hạ Nguyệt trong lòng hắn ta quan trọng cỡ nào.

Tần thái y gật đầu: "Có thể, mấy ngày nay cô thử nghĩ cách gì đi."

Tôi gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang