1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Khi Phò mà tương lai đang chân thành, dịu dàng búi tóc cho ta thì vừa đúng lúc Công chúa đến Hầu phủ làm khách bắt gặp.

Khi ta vừa quay đầu lại đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, cao quý của Công chúa.

Nàng xinh đẹp như tiên tử với làn da trắng như ngọc, dáng người uyển chuyển, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn về phía Phò mã đang búi tóc cho ta.

Trong lòng ta thầm cảm thán: [Quả nhiên là nữ chính nha, xinh đẹp một cách đặc biệt.]

Ngay sau đó, người đẹp đi tới và tặng Phò mã một bạt tai thật mạnh, tiếng vang rõ mồn một.

Công chúa nheo mắt lại, lời nói của nàng nói ra chẳng hề nể nang chút nào.

"Tiểu Hầu gia ung dung thật, bổn cung với ngươi sắp thành hôn rồi mà ngươi còn ở đây tình chàng ý thiếp với người khác. Thế nào? Ngươi đây là không coi hoàng thất với bổn cung ra gì sao?"

Âm thanh cái tát đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim yếu đuối của Phò mã, ta lại tiếp tục cảm thán.

[Đúng là nam chính, da mặt dày không giống ai hết.]

Phò mã sững sờ tại chỗ, trong đôi mắt hiện lên sự khó tin mà nhìn về phía nữ tử với trang phục lộng lẫy với nhiều trang sức quý giá, hắn giận dữ chỉ tay về phía nàng, mắng.

"Người dám đá//nh ta? Triệu Vân Chi, người dám đá//nh ta? Đừng tưởng rằng người là Công chúa thì ta không làm gì được người."

Thấy hắn sắp nói ra những lời lẽ phản nghịch, ta vội vàng bước lên che miệng hắn lại.

"Biểu ca đừng giận, tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể. Công chúa chắc chắn không cố ý đâu, là lỗi của Tỉnh Chi đã làm Công chúa phiền lòng."

Đúng vậy, ta không phải là nữ phụ độc ác bình thường, mà là biểu muội của nam chính.

Hệ thống chec tiệt trong đầu ta lại bắt đầu thúc giục, âm thanh máy móc lạnh lùng của nó làm cho ta cảm thấy bực bội.

[Xin ký chủ nhanh chóng duy trì thiết lập nhân vật nữ phụ độc ác!]

"Thúc giục cái gì? Ta biết rồi!"

Âm thanh máy móc lạnh lùng tiếp tục cảnh báo ta.

[Xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không sẽ bị cảnh báo bằng cách điện giật.]

Ta bực bội trong lòng: "Ngươi cho rằng ngươi là tiểu tử điện giật à, chúng ta là người thật thà. Tuy không gây chuyện nhưng cũng sợ gặp phiền phức. Ta làm trà xanh ngay đây, được chưa?"

Ta chỉ biết nhìn về phía Công chúa một cách đáng thương.

"Nếu Công chúa tức giận, ngài muốn phạt thì cứ phạt Tỉnh Chi, đừng vì ta và tiểu Hầu gia mà tức giận."

Ta giả vờ yếu đuối, đáng thương đúng kiểu trà xanh chuẩn mực, nhưng thật ra trong lòng đã vô số lần xem thường, điên cuồng châm biếm Phò mã.

[Dám sỉ nhụ//c Công chúa à. Tiểu Hầu gia à, cửu tộc nhà ngươi có biết ngươi ngang ngược như thế này không?Ngươi đúng là trò hề giải trí của cửu tộc mà.]

Ta trốn trong vòng tay của tiểu Hầu gia nhìn hắn một cái khinh thường, rồi sau lén nhìn về phía Công chúa.

Đúng là người đẹp tuyệt sắc, trong lòng ta kí//ch động hét lên.

[Đẹp quá, đẹp quá! Tên nam nhân cặn bã này đúng là cóc ghẻ, vừa xấu xí lại còn lăng nhăng. Có thê tử xinh đẹp như thế này mà không yêu, cứ thích làm kẻ bắt cá hai tay.]

"Phụt." Công chúa đột nhiên bật cười một tiếng, ánh mắt của nàng chợt lướt nhẹ qua ta.

Ta còn chưa kịp nghi ngờ điều gì đã bị tiểu Hầu gia đang tức giận chen ngang.

Hắn tức giận đến mức ném bộ tách trà mà ta thích nhất, lạnh lùng nhìn về phía Công chúa.

"Công chúa đang cười nhạo vi thần sao? Công chúa đã gả vào Thừa An Hầu phủ của ta, người nên dịu dàng, hiền lành, lấy phu làm trọng, đừng tưởng rằng được Đế Hậu yêu thương mà muốn làm gì làm trong Hầu phủ!"

Công chúa khẽ nhếch cằm lên, khí chất quý phái tự nhiên, nói một cách khinh thường.

"Tiểu Hầu gia muốn ta tôn trọng ngươi? Bổn cung là nhất phẩm Chiêu Minh công chúa, ngay cả phụ hoàng cũng chưa yêu cầu ta làm thế, ta lại không biết thiên hạ này là của Hầu gia các ngươi từ khi nào!"

Nhìn tiểu Hầu gia bị mắng đến mức không biết nói gì, ta trốn sau lưng hắn giả vờ làm kẻ đáng thương nhưng trong lòng lại vui sướng như nở hoa.

[Ha ha ha, ta thấy thuộc tính S của tiểu tử ngươi sắp bùng nổ thành SB rồi đấy, ngươi lại còn dám yêu cầu Công chúa tôn trọng ngươi sao, chỉ với IQ này của ngươi mà kế thừa tước vị thì nó còn thấp hơn so với huyết áp của Lục thẩm ta nữa.]

S: Thuộc tính S: "Sadistic" (tính cách có xu hướng kiểm soát hoặc gây khó khăn cho người khác

SB: là viết tắt của từ "傻逼" (shǎbī), có nghĩa là "đồ ngốc" hoặc "kẻ ngu ngốc"


2.

Ta mắng chửi tiểu Hầu gia trong lòng, mà không chú ý đến ánh mắt của Công chúa đang nhìn về phía mình một cách mơ hồ.

Tiểu Hầu gia tức giận đến run cả người, âm thanh máy móc lại trong đầu ta lại bắt đầu thúc giục.

[Xin ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ 【Tự nguyện làm thiếp trước mặt nữ chính】]

Ta nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của tiểu Hầu gia, chỉ trong phút chốc, ta đã rơi nước mắt khi nhìn hắn.

"Biểu ca đừng giận, là do Tỉnh Chi không có phúc, không thể làm bạn bên cạnh biểu ca được."

Tiểu Hầu gia nhìn ta với đôi mắt chứa đầy nước mắt như thế, trái tim hắn như tan vỡ, lập tức dịu dàng dỗ dành ta.

"Tỉnh Chi đừng sợ, có biểu ca ở đây."

Hắn nhìn Công chúa với vẻ mất kiên nhẫn, nhưng giọng điệu có hơi thương lượng.

"Công chúa, ta với Tỉnh Chi là lưỡng tình tương duyệt, nàng ấy dịu dàng, hiền lành, ta muốn nạp nàng ấy làm thiếp."

Ta nhìn theo tầm mắt của hắn, Công chúa đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê hoa trong phòng, nheo mắt lại nói.

"Luật pháp của triều ta đã quy định, trước khi thành hôn, phò mã không được nạp thiếp. Người vi phạm sẽ phạt 50 gậ//y."

Tiểu Hầu gia lập tức giải thích: "Vậy sau khi đại hôn của chúng ta, ta có thể đón Tỉnh Chi về làm thiếp được không?"

Công chúa chống cằm, nụ cười không chạm đến đáy mắt, từ từ nói.

"Nếu bổn cung không đồng ý thì sao?"

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, ta biết mình đã đến lúc phải ra tay nên tự nhủ trong lòng.

[Chi Chi dũng cảm, không sợ khó khăn!]

Ta cẩn thận chọn một góc độ đẹp nhất, sau đó quỳ xuống dưới chân Công chúa với đôi mắt đã ướt đẫm, nhìn nàng nói.

"Từ nhỏ, Tỉnh Chi đã sống khổ cực, được biểu ca thương xót đã là may mắn rồi, nên ta nguyện ý làm thiếp thất để hầu hạ bên cạnh huynh ấy. Nếu Công chúa bận tâm, Tỉnh Chi nguyện ý làm nô tì, chỉ cầu Công chúa thành toàn."

Âm thanh máy móc lạnh lẽo trong đầu nhắc nhở: [Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 【Tự nguyện làm thiếp trước mặt nữ chính】]

Qua làn nước mắt làm mờ tầm nhìn, ta nhìn thấy đôi mắt xếch lên của Công chúa cùng với hơi thở lạnh giá đang lan tỏa từ trên người nàng.

Tiểu Hầu gia nổi giận, hắn kiềm chế nhìn thẳng về phía Công chúa, nói: "Công chúa đừng quá đáng."

Nhưng Công chúa đã phớt lờ hắn, tay phải chống đầu, tay trái nâng cằm của ta lên, lười biếng nói.

"Nếu ngươi đã nói nguyện ý làm nô tì, vậy bổn cung sẽ cho ngươi cơ hội này, làm thị nữ của bổn cung, ngươi thấy thế nào?"

Tiếng khóc của ta và tiếng hét giận dữ của tiểu Hầu gia đồng thời vang lên.

"Xin Công chúa khai ân!"

"Không được!"

Cũng vào lúc đó, ta nhìn khuôn mặt tinh xảo và sắc bé//n của Công chúa, trong lòng ta gào thét điên cuồng, âm thanh vang lên như tiếng còi nước sôi.

[A a a! Đẹp quá đi! Ta nguyện ý gả cho Công chúa, cho dù có làm thiếp cũng được! Không đúng, ta nguyện ý hầu hạ Công chúa!]

Khuôn mặt của Công chúa rực rỡ như hoa xuân chợt sửng sốt một lúc, sau đó nở nụ cười đầy hứng thú.

"Hừ, thú vị đấy."

"Bổn cung đã nói thì sẽ làm, từ nay về sau ngươi sẽ theo hầu bên cạnh bổn cung!"

Nói xong, Công chúa cùng với một hàng hạ nhân hiên ngang rời đi, để lại ta và nam chính nhìn nhau.

Tiểu Hầu gia im lặng một lúc, nhắm mắt lại để cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng.

"Tỉnh Chi, tạm thời muội hãy chịu đựng một chút. Nàng ta có Đế Hậu chống lưng, tính tình lại kiêu ngạo, ngang ngược. Muội đừng chọc nàng ta tức giận, đợi một thời gian nữa ta sẽ đến đón muội!"

Ta thuận theo đó mà đồng ý, nhưng trong lòng lại lầm bầm không ngừng.

[Đồ phế vật vô dụng, nói thì phải làm, mà không làm được thì đừng có nói. Không phải ngươi nói thích ta à, sao bây giờ lại im lặng rồi? Ta thấy ngươi chỉ là đang sợ cha ngươi biết được sẽ đá//nh gã//y chân người mới đúng. Chẳng trách sau này nữ chính không cần ngươi nữa!]

3.

Không sai, ta chính là người xuyên sách.

Xuyên vào nhân vật nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết máo chóa truy thê hỏa táng tràng mà ta hay đọc trước khi đi ngủ.

Trong quyển sách này, nữ chính là Chiêu Minh công chúa Triệu Vân Chi, người được yêu thương nhất trong cung. Còn Phò mã của nàng là nam chính tiểu Hầu gia Thừa An Hầu phủ.

Thừa An Hầu phủ là nhà mẹ ruột của Hoàng hậu, mà Chiêu Minh công chúa lại được nuôi nấng bên cạnh Hoàng hậu, hai người bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau nên trở thành thanh mai trúc mã.

Chiêu Minh công chúa vừa kiêu ngạo lại vừa xinh đẹp, còn tiểu Hầu gia thì có khí chất sôi nổi, lại được Đế Hậu ban hôn. Hai người bọn họ chính là kim ngọc lương duyên, được trời đất tác hợp thành đôi.

Nhưng đáng tiếc, Công chúa lại kiêu ngạo tùy hứng, hống hách ngang ngược, trong mắt không chứa chấp bất kỳ một hạt cát nào.

Mà hạt cát đó chính là ta, Bùi Tỉnh Chi, biểu muội họ hàng xa của nam chính.

Một nữ phụ độc ác điển hình, yếu đuối không thể tự chăm sóc bản thân.

Cũng bởi vì sự tồn tại của ta mà giữa nam chính và nữ chính đã xuất hiện nhiều sự mâu thuẫn lớn.

Công chúa kiêu ngạo không bao giờ chịu thua, tiểu Hầu gia khí chất sôi nổi cũng không chịu thua. Rõ ràng hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt nhưng lại luôn cố chấp với nhau, lại thêm việc ta đổ dầu vào lửa. Nên từ đó về sau, hai người họ cứ như nước với lửa.

Còn ta với vẻ ngoài yếu đuối, dịu dàng đã làm cho tiểu Hầu gia lầm tưởng rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, còn Công chúa lại cảm thấy tuyệt vọng.

Vào giai đoạn trước đó, tiểu Hầu gia sẽ vì ta mà lạnh nhạt với Công chúa, thậm chí nhiều lần còn cãi nhau với nàng.

Sự tồn tại của ta chính để gây chuyện, tung tin đồn khắp nơi, dùng mọi thủ đoạn để hã//m hại nữ chính, và cố gắng ngăn cản hai người bọn họ không gặp lại nhau cho dù có sống chec gì đi nữa.

Cho đến khi quân phản loạn bắ//t có//c ta và nữ chính, yêu cầu hắn phải chọn một người và hắn đã chọn ta.

Vì vậy, Công chúa suýt chút nữa đã mất mạ//ng, còn tiểu Hầu gia cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Hắn chợt nhận ra, người mà cuộc đời này mình yêu thương sâu đậm nhất chính là Công chúa, người đã hết lòng vì mình. Đồng thời, hắn cũng phát hiện ra sự độc ác sau lớp bề ngoài yếu đuối của ta.

Cuối cùng, Công chúa đã tỉnh ngộ và nói từ chối với nam chính, còn nam chính sống cả đời cô độc để bảo vệ nữ chính.

Mà ta, nữ phụ độc ác này đã bị giam cầm trong Hầu phủ, chịu đựng mọi sự tr//a tấ//n. Sau đó, ta bơ vơ không nơi nương tựa và chec trong phủ.

Quân phản loạn bức vua thoái vị thất bại, Thừa An Hầu phủ có binh, còn Công chúa có quyền. Binh và quyền kết hợp nhau rồi trợ giúp con của Công chúa bước lên ngôi vị Hoàng đế.

Vào khoảng thời gian mấy tháng trước, trước khi ta xuyên đến, mẹ của nguyên chủ đã nắm tay ta dặn dò.

"Tỉnh Chi, bây giờ nhà chúng ta đột nhiên xảy ra biến cố, sợ là không thể chăm sóc con được nữa. Con hãy đến Thịnh Kinh để tìm dì con, bây giờ nàng là phu nhân Thừa An Hầu, con hãy xin nàng giúp đỡ."

Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện hệ thống kỳ lạ, và nó cũng yêu cầu ta đến Thừa An Hầu phủ.

Âm thanh máy móc lạnh lẽo của nó nói cho ta biết rằng, nó là hóa thân của ý thức thế giới, sự tồn tại của ta chính là để duy trì trật tự thế giới, chỉ cần làm theo cố//t truyện để đạt được kết cục là được.

Ta chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của nó, nhưng ta phát hiện ra rằng nó có thể chỉ là một trí tuệ nhân tạo ngớ ngẩn.

Chỉ cần hướng đi chính xác, còn các chi tiết nhỏ nhặt thì nó sẽ không quan tâm.

Ví dụ, hướng đi chính là con của Công chúa sẽ lên ngôi vị Hoàng đế, còn Công chúa sinh con với ai, điều đó không quan trọng.

Vì để đi theo cố//t truyện, ta đã tìm đến Thừa An Hầu phủ, và dì của ta đối xử với ta không nóng cũng không lạnh.

Nhưng ngược lại, nam chính đối với ta rất tốt, có lẽ là do sự chỉ dẫn của cố//t truyện, ta chỉ cần nói vài câu với hắn, hắn đã quyết định cả đời này chỉ cưới ta.

Đúng là một tên điên thật sự và tình cảm của hắn vừa rẻ mạt lại vừa dư thừa.

Trước kia, hắn vì ta mà lạnh nhạt, không xem trọng Công chúa, nhưng sau cùng lại vì Công chúa mà tr//a tấ//n ta.

Vì ta đã đến đây rồi, ta sẽ không lặp lại vết xe đổ của Bùi Tỉnh Chi.

 4.

Rất nhanh sau đó, Công chúa đã phái người đến đón ta vào cung, ta từ biệt dì rồi nhanh chóng vào cung.

Công chúa triều ta trước khi thành hôn sẽ ở trong cung, sau khi thành hôn sẽ chuyển đến phủ công chúa ở ngoài cung.

Người dẫn đường vào cung là cung nữ có khuôn mặt hiền hòa, dường như là người thân cận nhất của Công chúa.

Cô ấy mỉm cười và trò chuyện cùng ta.

"Bùi cô nương đừng lo lắng, cứ gọi ta là Thanh Nguyệt, ta là thị nữ của Công chúa. Công chúa chúng ta có tính tình rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì Phò mã mà giận chó đá//nh mèo với ngươi."

Phải không, nhưng ta lại nghe bên ngoài đồn đại rằng Chiêu Minh công chúa là người kiêu ngạo ngang ngược, lại còn được yêu thương nhất.

Năm tuổi đá//nh Quận vương, bảy tuổi mắng Quý phi, mười tuổi còn đẩy Đại Hoàng tử xuống hồ, làm cho hậu cung không này nào được yên bình.

Ta nhìn người thị nữ này, hỏi dò.

"Thanh Nguyệt tỷ tỷ, ta từng nghe nói Công chúa đã đá//nh chec mấy hạ nhân trong cung."

Thanh Nguyệt cười nói: "Ngươi sợ cái gì, đó đều là những kẻ hèn hạ cứ nhai đi nhai lại mà nói về mẹ ruột của Công chúa, Công chúa không phải người tùy tiện trách phạt hạ nhân đâu."

À đúng rồi, mẹ ruột của Chiêu Minh công chúa không phải là Hoàng hậu, mà mẹ ruột của nàng là thánh nữ Nam Cương.

Vì mẹ ruột của nàng mất sớm vì bệnh nên Hoàng hậu đã nhân từ, nuôi nấng nàng bên cạnh nhiều năm.

Thanh Nguyệt dẫn ta vào phòng của Công chúa, ta cúi đầu cụp mắt, không dám ngó nhìn lung tung, quỳ gối xuống trước mặt Công chúa.

"Thần nữ Bùi Tỉnh Chi xin bái kiến Công chúa, Công chúa vạn an!"

Giọng nói lười biếng của Công chúa được truyền từ trên cao truyền đến, giây tiếp theo, cằm của ta bị một bàn tay thon dài nâng lên.

"Tỉnh Chi, đúng là một cái tên hay, nhưng nó có xuất xứ gì không?"

Ta hơi ngước mắt lên, nhìn thấy đôi mắt phượng hiện lên ý cười đang nhìn ta.

Ta mỉm cười trả lời: "Tên của thần nữ xuất phát từ câu thơ mà cha thần nữ từng đọc. Tỉnh thời phân phó lưỡng tam chi, tửu hậu ức quân thanh mộng đáo."

Ta im lặng nghĩ:[Câu thơ này, sao lại có cảm giác như đang nhớ lại buổi tuyển tú trong "Chân Hoàn Truyện" vậy, bước tiếp theo có phải lật thẻ bài ban thưởng hoa không?]

Công chúa đột nhiên bật cười: "Ngươi và cha của ngươi rất giống nhau, đều hy vọng ngươi sẽ tìm được một phu quân tốt. Nhưng chỉ sợ là phụ lòng cha ngươi, vì bổn cung phải chia rẻ ngươi và tiểu Hầu gia rồi."

Ta vẫn phải duy trì hình tượng trà xanh, cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.

"Là do thần nữ và tiểu Hầu gia có duyên không phận, không thể trách Công chúa."

[Hì hì, tiểu Hầu gia là cái thá gì, hắn xứng để ta nhớ thương à. Ôi trời, Công chúa thật thương, vì tên nam nhân cặn bã này mà ngày ngày rơi nước mắt. Có nên nói với Công biết rằng tiểu Hầu gia cũng thích nàng không đây?]

Khi ta vẫn còn đang thất thần trong lòng, đột nhiên cảm nhận được một cơn lạnh lẽo, ta cẩn thận ngẩng đầu lên.

Sắc mặt Công chúa vẫn bình thường, nàng giơ tay đỡ ta đứng lên, giọng điệu dịu dàng.

"Đứng lên đi, sau này ngươi sẽ ở bên cạnh hầu hạ ta, những gì mà tiểu Hầu gia có thể cho ngươi, bổn cung cũng có thể."

Không hiểu tại sao nhưng ta lại có cảm giác như Công chúa đang nghiến răng ken két.

Nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của ta, Công chúa tùy tiện nói một cách bâng quơ.

"Từ khi ba tuổi, bổn cung chưa bao giờ khóc."

Ta vội vàng gật đầu đồng ý: "Vậy Công chúa cũng thật mạnh mẽ!"

Khuôn mặt của Công chúa dường như càng đen hơn rồi.

5.

Ngày hôm sau, khi ta còn chưa tỉnh ngủ thì đã bị Thanh Nguyệt tỷ tỷ kêu đi hầu hạ Công chúa.

Khi ta vội vàng chạy đến, ta thấy Công chúa đã ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt của nàng quét qua ta với vẻ phong lưu không tả được.

"Nghe nói Hầu phu nhân là dì của ngươi. Ở Thừa An Hầu phủ, ngươi cũng ngủ đến tận trưa mới dậy sao?"

Ta ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng trả lời: "Thưa Công chúa, từ nhỏ thân thể của Tỉnh Chi đã yếu ớt, được dì yêu thương, lại còn có biểu ca chiều chuộng nên thường dậy muộn một chút."

Ta chống nạnh lên hông rồi cười điên cuồng trong lòng: [ Ha ha ha, một người thích ngủ thì có xấu xa như thế nào cũng không làm điều gì tệ được, giấc ngủ là muôn năm!]

Công chúa mỉm cười, liếc mắt nhìn ta một cái: "Theo bổn cung đến thỉnh an Hoàng hậu đi!"

Vừa nghe đến Hoàng hậu, ta lập tức tỉnh táo trở lại, vì bà ấy chính là đại BOSS, người đứng đằng sau câu chuyện trong quyển sách này.

Hoàng hậu có xuất thân cao quý, là đích nữ của Thừa An Hầu phủ, kết thành phu thê với Hoàng đế từ khi còn thiếu niên, nhiều năm qua hai người rất hòa hợp.

Nhưng ta biết, Hoàng hậu là một người điên rồ.

Khuôn mặt Bồ tát nhưng tâm địa lại như rắn rết, Công chúa được bà ta nuôi nấng bên cạnh nhiều năm, nhưng cuối cùng, bà ta vẫn thản nhiên để Công chúa đi tìm đường chec.

Ta đi theo Công chúa đến cung Khôn Ninh để thỉnh an Hoàng hậu, vừa bước vào đã cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân tháng ba.

Hoàng hậu ngồi trên ghế gỗ đàn hương được mạ bằng vàng, lông mày như lá liễu, đôi mắt trong như làn nước xuân.

Bà ta dịu dàng gọi Công chúa: "Vân Chi, lại đây với mẫu hậu."

Sau đó bà ta nắm tay Công chúa, giọng điệu nhẹ nhàng quan tâm, giống như một người mẹ đẻ yêu thương con cái của mình.

Công chúa cũng mỉm cười đáp lại, nhưng ta lại thấy nụ cười đó có điều gì đó không thật.

Một lúc lâu sau, ánh mắt của Hoàng hậu dừng lại trên người ta, bà ta thở dài một hơi.

"Đứa trẻ ngoan, ngươi là Tỉnh Chi phải không? Lại đây với bổn cung."

Ta ngoan ngoãn tiến lại gần, Hoàng hậu dịu dàng vuốt ve đầu ta, ánh mắt dịu dàng.

Bà ta đưa cho ta một đĩa điểm tâm được làm một cách tinh xảo, dặn ta ăn từ từ, dịu dàng nói.

"Lại nói, bổn cung với mẹ của ngươi là thông gia với nhau, dì của ngươi còn muốn gọi bổn cung một tiếng tẩu tẩu nữa đấy."

"Hiếm khi thấy Vân Chi thích, ngươi đến bên cạnh nàng đi, nàng bị ta với Bệ hạ chiều hư rồi. Nếu có gì không vừa ý, ngươi cứ đến tìm ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi."

Ta ngoan ngoãn ăn điểm tâm, gật đầu rồi cáo từ với Hoàng hậu và theo Công chúa trở về cung.

[Ngươi nói xem *nhai nhai nhai*, món điểm tâm này là ai nghĩ ra vậy nhỉ *nhai nhai nhai*, ngon thật đấy!]

[Không nghĩ rằng vai ác trong sách lại dịu dàng như thế, khó mà tưởng tượng được bà ta sẽ làm cho Hoàng đế tức chec, rồi tàn phá miếu thờ để trở lại bản chất thật của mình như thế nào?]

[Ta có nên nói cho Công biết sự thật là Hoàng hậu không hề yêu thương nàng thật lòng không?]

Ta đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên đụng vào thứ gì đó, cả người bị bao trùm một luồng khí lạnh lẽo.

Khi ngẩng đầu lên nhìn, ta thấy Công chúa đang từ trên cao cúi đầu xuống nhìn ta.

"Đang ngớ ngẩn gì đấy, sao lại đi chậm vậy?"

Lúc này ta mới phát hiện, Công chùa thật sự cao và gầy, ta phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn được nàng.

Hơn nữa, ta im lặng suy nghĩ một chút về cảm xúc vừa rồi.

[Ừm, ngự//c của Công chúa...hơi bằng phẳng.]

Ta vừa định nói, thì hệ thống trong đầu mà ta nghĩ chec bỗng nhiên nổi điên.

[Xin ký chú hãy duy trì thiết lập nhân vật. Nếu không sẽ bị cảnh báo bằng cách điện giật.]

[Mẹ nó, mỗi ngày đều cảnh báo bằng cách điện giật, ngươi cho rằng ngươi là Lôi Điện Pháp Vương điện à. Cứ chọc ta thử xem, ta sẽ đá ngươi như đá bông gòn. Ngươi cứ chờ đó, ta sẽ gây phiền phức cho ngươi ngay bây giờ, nhưng không quá phiền phức lắm đâu.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang