1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Thời điểm di thể Hoàng tỷ được đưa về, trong kinh đang đổ một trận tuyết lớn.

Ta bưng lấy lò sưởi tay, hỏi cung nga bên cạnh: "Thi thể của Hoàng tỷ, không phải nên táng tại trong Hoàng Lăng Đại Hạ sao?"

Cung nga lúng ta lúng túng nửa ngày, không dám mở miệng.

Một bên khác, mẫu hậu khàn cả giọng lôi kéo phụ hoàng, chữ chữ khóc ra máu:

"Ta là một vị phụ nhân còn biết hai quân giao chiến không ch//ém sứ thần! Quân nhi đi hòa thân, bọn hắn lại ngang nhiên đem Quân nhi dằn vặt đến ch///ết!"

"Quân nhi nên được táng tại trong Hoàng Lăng bọn họ! Bọn hắn đem người trả lại là có ý gì? Đường xá xa xôi xóc nảy như thế! Quân nhi của ta! Đến chế//t cũng không được một khắc bình an!"

"Nếu ông còn có chút dáng vẻ của một Hoàng đế, liền đem quân đến gi//ết hết bọn người Đại Hạ đó đi!"

"Gi//ết bọn hắn a!"

Phụ hoàng mặc mẫu hậu lôi kéo, chỉ là chậm rãi đỏ cả vành mắt, cặp mắt đục ngầu lại già nua lộ ra mấy phần chịu nhục cùng uất ức.

Ta ném đi lò sưởi trên tay, mấy bước tiến lên xốc nắp quan tài của Hoàng tỷ lên.

"Phanh!"

Nắp quan tài rơi xuống đất.

Hoàng tỷ ta đang nằm ở bên trong, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành đầy nhừng vết sẹo chằng chịt đến mức bất cứ ai nhìn tháy đều kinh hãi, cánh tay đã từng nhẹ ngàng ôm ta kia bây giờ vặn vẹo đến mức bất thường.

"Lăn! Tất cả cút!" Ta nghiêm nghị quát mắng.

Ta hiếm khi lộ ra dáng vẻ điên cuồng như vậy, cung nga thái giám thấy thế, đột nhiên nhớ tới đủ loại chuyện đi//ên rồ ta làm khi còn bé, nhao nhao cúi thấp đầu nghiêm mặt lui ra.

Sau khi bọn họ lui hết, ta không để ý quy củ bò vào trong quan, lục lọi trên thân hoàng tỷ

Trước n.g.ự.c của nàng mềm mại không tưởng nổi, không phải sự mềm mại mà t.h.i t.h.ể vốn có

Ta trừng mắt, một giọt nước mắt không rơi, tỉnh táo lột y phục của hoàng tỷ ra.

"Chiếu Hoa! Con đang làm cái gì!" Mẫu hậu điên cuồng mà gọi ta.

Y phục vẫn là bị ta mở ra.

Không có.

Trước ngực, ổ bụng, cũng bị mất, thấy bông gòn được nhét vào.

Ta càng thêm tỉnh táo, rút bông ra, giòi bọ chật cứng lúc nhúc như mưa rơi ra , bò toán loạn trên thân hoàng tỷ

Đại Hạ bốn mùa như mùa xuân, t.h.i t.h.ể dễ mục nát, bọn hắn đưa hoàng tỷ trở về, lại không nỡ thực thi chút thủ thuật để t.h.i t.h.ể chống phân huỷ.

Cúi đầu kiên nhẫn đem giòi bọ nhặt ra ngoài, lại mặc chỉnh tề y phục cho tỷ ấy, ta bước ra khỏi quan tài, sai người đem hoàng tỷ mang về cung điện của mình.

Ta từ trước đến nay chỉ biết phá hư mọi thứ.

Lăng trì chim chóc, lột ra mèo chó, chế chút độc dược hại người, những cái này mới là chuyện ta am hiểu nhất..

Nhưng làm sao đem t.h.i t.h.ể hoàng tỷ phục hồi như cũ, ta lại làm mãi mà không được..

"Không phải! Không đúng không đúng!"

Ta lo lắng cắn móng tay, mười ngón đồng đều chảy ra máu, đau đớn gọi ta thanh tỉnh lại.

Ta nên g.i.ế.c mấy cung nga, chặt chặt các bộ phận trên người họ xuống đổi lại cho hoàng tỷ mới được.

Còn phải g.i.ế.c nhiều nhiều thêm mấy người, để phòng ta cẩu thả, làm không được hoàn mỹ , lập tức có cái khác thay thế vào.

Ta cầm chủy thủ, trừng mắt ngồi chồm hổm ở trên giường, một mặt cắn móng tay, thân hình khẽ lắc lư —— Tựa như khi còn bé hoàng tỷ ôm ta trấn an , vỗ nhẹ ta như thế.

Nhóm cung nha bị dọa cho mặt trắng bệch, quỳ đầy đất.

Các nàng biết mình không còn sống lâu nữa.

Nhưng kẻ đáng chết, thật là các nàng sao?

Kẻ đáng c.h.ế.t thực sự, là một người khác hoàn toàn!

Nghĩ đến cái này, ta cầm theo chủy thủ đi ra ngoài.

"Quả nhiên là tiểu quốc ở biên cảnh, ngay cả khi hại c.h.ế.t công chúa, Hoàng đế liền cái rắm cũng không dám thả!"

"Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không hổ là công chúa, chơi cũng khác biệt với người bình thường!"

"Đúng rồi đó! Tiếng kêu kia, nước mắt kia, thật sự là...... Chậc chậc chậc...... Nếu không phải Vinh quý phi có lệnh, nhất định phải hủy mặt của nàng, làm nàng xấu toàn thây, ta còn muốn đem xác nàng ta vụng trộm cất giấu chơi thêm vài lần nữa cơ. Đáng tiếc a...... Đáng tiếc."

"Không sao, chúng trả lại Quân Hoa công chúa, không phải là vì lại lấy một công chúa khác về sao! Kể cả phải nuốt cái uất ức này Hoàng đế bọn họ cũng không dám không cho!"

"Cũng không biết lại đến công chúa nào nữa nhỉ, chả nhẽ ta với ngươi không có lộc ăn hay sao...... Ha ha ha ha ha......"

Ta dựa vào tường phía ngoài tiểu viện, hít sâu một hơi.

Sứ thần đang nói về t.h.i t.h.ể của Hoàng tỷ.

Mảnh vỡ không nhiều, nhưng đủ để chắp vá ra chân tướng.

Bàn tay cầm chuỷ thủ bắt đầu phát run, một cảm giác không tên từ tận sâu trong đáy lòng bốc lên.

2.

Ta một mực cầm thanh chủy thủ kia, xông vào tẩm cung của mẫu hậu.

Phụ hoàng cũng đang ở đây, mấy vị công chúa cũng có mặt.

Đại Hạ còn muốn một công chúa khác đến hòa thân, đám công chúa bọn họ khóc đỏ mắt, không muốn đi, lại không thể không đi.

Phụ hoàng vẫn là như thế, lúc tuổi còn trẻ được người người ca ngợi là người lương thiện, nhưng đến khi về già lại biến thành uất ức cùng nhát gan.

Cho dù có đất nước đã rất cố gắng, vẫn không có biện pháp chống lại Đại Hạ, điều này làm ông ấy thêm phần già nua.

Ông ấy nhìn thấy ta, vụt đứng dậy.

Gặp thanh chuỷ thủ trên tay ta không có chút m.á.u nào, mới thở phào nhẹ nhõm: "Chiếu Hoa có việc gì quan trọng không?" Ông ấy hỏi.

Ta gật đầu: "Đưa con đi hòa thân."

Phụ hoàng mẫu hậu cùng nhau trợn mắt.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẫu hậu là người đầu tiên kịp phản ứng, nước mắt tràn mi mà ra: "Chiếu Hoa, không thể!"

Ta nhắm mắt lại.

Mẫu hậu không biết, phụ hoàng không biết.

Tất cả mọi người bọn họ đều không biết.

Nghĩ vậy, ta liền nói cho bọn họ: "Con giờ phút này chỉ muốn g.i.ế.c người, là g.i.ế.c người Đại Hạ, hay là g.i.ế.c người trong cung, phụ hoàng mẫu hậu tự mình lựa chọn đi."

Một tháng sau, ta toại nguyện đứng ở trong Hoàng thành Đại Hạ .

Hoàng đế Đại Hạ chưa lập tức gặp ta, nhưng ta gặp được Vinh quý phi.

Là nữ nhân trời sinh tướng mạo thanh lệ, lại thêm mấy bộ áo gấm khoác trên người, càng lộ ra mấy phần mỹ mạo.

Nàng cúi đầu nhìn ta, ôm lấy cằm của ta bức bách ta ngẩng đầu lên: "Giống hệt tỷ tỷ của ngươi, là cái kẻ tiện nhân bại hoại."

Ta nhếch môi, cười: "Ý tứ của Quý phi là, ta cùng hoàng tỷ đẹp giống nhau, có đúng không?"

Kỳ thật không phải.

Hoàng tỷ so với ta mắt thường cũng thấy đẹp hơn nhiều.

Nếu không phải đẹp mắt như thế, vì sao hoàng tỷ mỗi lần bởi vì ta mà rơi lệ, ta đều cảm thấy người làm sai là mình chứ?

Vinh quý phi thay đổi sắc mặt, giơ lên bàn tay muốn đánh ta.

Trên đời này, nếu có người có thể đánh ta, cũng chỉ có thể là hoàng tỷ mà thôi.

Ta đưa tay nắm chặt tay Vinh quý phi, không thu nửa phần khí lực: "Quý phi nương nương cẩn thận tay mình một chút, nếu đặt sai chỗ, trên mặt ta lưu lại vết tích, Hoàng Thượng sẽ không vui đâu."

Vinh quý phi đau đến mặt mũi vặn vẹo, một mặt nháy mắt ra hiệu với cung nữ, một mặt chửi mắng ta: "Cái thứ tiện tỳ cũng dám lên mặt dạy bảo ta sao? Ta muốn đánh ngươi, còn phải nhìn thời gian à?"

"Cũng không cần phải xem thời gian?" Ta buông tay ra, tùy ý ngồi xuống, sờ lên mặt mình.

Có gương mặt này thật tốt biết bao nhiêu, có thể để cho dạng người đã sát hại hoàng tỷ này ghen ghét

Thu liễm suy nghĩ, ta cười duyên nói: "Hoàng Thượng còn chưa có 『 Dùng 』 qua ta đâu, vạn nhất hôm nay đột nhiên hứng khởi...... thì?"

Cẩu hoàng đế mặc người khác g.i.ế.c hoàng tỷ của ta, nhưng lại muốn đến đòi một công chúa khác để bồi thường.

Làm gì có tình yêu, chẳng qua là nhìn trúng nhan sắc của mỹ nhân dị vực chúng ta mà thôi?

Đồ vật hắn chưa " dùng" qua, thử hỏi ai dám đụng?

Vinh quý phi quả nhiên dừng tay lại.

Nàng oán hận lườm ta một chút, không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cười: "Vậy ngươi tốt nhất cầu nguyện Hoàng Thượng vĩnh viễn sẽ không sủng hạnh ngươi đi, dù sao kết cục của công chúa đã nhận qua sủng hạnh là gì...... Ngươi cũng biết."

Nhắc đến hoàng tỷ, ta cười đến càng thêm xán lạn.

Nhưng ta không nói lời nào.

Vinh quý phi quái dị nhìn ta một chút, xúi quẩy phất phất tay: "Có bệnh."

3.

Thời điểm Hoàng đế đến tẩm điện của ta, ta đang tắm rửa.

Nói đến còn phải tạ ơn Vinh quý phi, nhất định là nàng đi cáo trạng với hắn rồi.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, ta ngay đang thân thể.

Nghe tiếng, ta không đề phòng quay đầu, ánh mắt lộ ra mấy phần hốt hoảng.

Ta nghĩ ta nhất định là mình cực kỳ xinh đẹp, cho nên mới thấy được vẻ kinh diễm đến thế trong mắt Hoàng đế.

Ta vội vàng ngồi lại trong thùng tắm, hiếu kỳ nói: "Ngài là ai?"

Ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng ta không quan tâm.

Hắn có đại quốc rộng lớn mệnh mông, mấy chục hơn trăm vạn binh mã, vô số của cải, cùng đám chó săn ẩn giấu trong triều đình lẫn hậu cung chẳng ai tính đếm được.

Mà thứ ta có, chẳng qua là một vẻ ngoài mỹ mạo cùng thần trí điên dại, và một cái mạng nếu lúc đầu không có hoàng tỷ che chở đã sớm bị ném đi am ni cô kéo dài hơi tàn mà thôi.

Hoàng đế lẳng lặng chăm chú nhìn ta, ánh mắt đặc dính đảo qua mỗi một tấc da thịt.

Sau đó, hắn hạ mình ngồi xuống, đưa tay đem những lọn tóc ẩm ướt vén ra sau tai của ta: "Trẫm là phu quân của ngươi." Hắn nói.

Ta lại run rẩy, tựa như m.á.u nóng toàn thân đều bởi vì câu nói này mà sôi trào.

Hắn có phải là đã cũng nói như vậy với hoàng tỷ không?

Hắn tất nhiên có nói qua, sau đó lại đứng nhìn hoàng tỷ c.h.ế.t đi.

Hắn.

Bọn hắn!

Ta nhìn về phía Hoàng đế, lại đảo qua sang cung nhân hầu hạ bên cạnh hắn —— Đều đáng chết!

Ta lộ ra bộ dáng nghe lời, phảng phất như một tiểu công chúa cái gì cũng không biết, để mặc bản thân bị Hoàng đế ôm lấy.

"Muội ấy a! Quen sẽ khác thôi!" —— Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm trách yêu của hoàng tỷ

Ta ôm cổ Hoàng đế.

Rốt cục, đến tận hai tháng sau khi hoàng tỷ c.h.ế.t đi, nước mắt của ta mới chậm rãi chảy xuống.

Hoàng đế nhìn ta cười một tiếng: "Sao lại khóc? Nàng Sợ?"

Ta gật gật đầu.

Sợ.

Thật là sợ.

Ta sợ các ngươi c.h.ế.t được không đủ thống khổ, không đủ không cam lòng, khó an ủi hoàng tỷ linh thiêng trên trời!

Biết được ta được sủng hạnh, Vinh quý phi đứng ngồi không yên.

Lúc nàng ta đến, ta đang lười biếng dựa lưng vào tường.

Vinh quý phi tức điên mặt, vuốt n.g.ự.c khiển trách ta: "Thứ loại không ra gì này, ngay cả hành lễ cũng không biết! Người đâu mau tới!"

Hành lễ? Nàng ta cũng xứng?

Ta cười đến nhu thuận, "Vinh tỷ tỷ, ta hôm nay mới học xong được câu này."

Vinh quý sai người của nàng dừng tay lại, "Cái gì?"

Ta cười khiêu khích: "Ỷ lại, sủng, mà, kiêu."

Vinh quý phi: "Ngươi!......"

Nàng tức đến khó thở, nhưng đến cùng do xuất thân danh môn, chưa thấy qua tên điên không biết sợ như ta.

Vuốt n.g.ự.c một hồi, Vinh quý phi mới tỉnh táo lại.

Người một khi tỉnh táo lại, liền biết đánh rắn nên đánh bảy tấc, cùng người thọt đánh nhau nên đạp vào cái chân còn lành lặn kia.

Thế là, nàng bỗng nhiên thư thái cười: "Muội muội có phải đắc ý hơi sớm không."

Ta ra vẻ kinh ngạc: "A?"

Vinh quý phi tới gần chút, thấp giọng: "Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ một mực sủng ái ngươi sao? Hoàng Thượng thích làm cái gì, ngày thường đều đi nơi nào, ngươi biết không?"

"Hoàng ỷ tốt kia của ngươi, lại được sủng thì thế nào? Cuối cùng không phải là bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ sao?"

"Ngươi biết nàng ta c.h.ế.t như thế nào không? Thật nhiều nam nhân! Hộ vệ, hình quan, thái giám! Hoàng Thượng mang theo ta, nhìn xem nàng tắt thở."

"Nàng ta thế mà vẫn có thể sống nha...... Chảy nhiều m.á.u như vậy, lại trọn vẹn bảy ngày mới c.h.ế.t đi!"

Vinh quý phi nói một câu, mặt của ta liền bạch một phần.

Nàng cho là ta là sợ, cho nên cười đến thoải mái, ngồi dậy nói: "Nếu ta là ngươi, liền sẽ thức thời chút. Khách khí với ta chút, ta liền giúp ngươi tắt thở sớm!"

Ta dẫu môi, khó mà tự kìm chế bản thân tưởng tượng ra hình ảnh thống khổ của hoàng tỷ trước khi chết.

Ban đầu là từ t.h.i t.h.ể cùng đôi câu vài lời chắp vá khiến chân tướng càng thêm cụ thể, ta phảng phất trông thấy hoàng tỷ nằm trong vũng máu, tuyệt vọng rơi lệ.

Khi đó tại sao ta lại không có mặt ở đây? Tại sao ta lại không ngăn cản hoàng tỷ hòa thân?

Đừng nghĩ!

Đừng nghĩ nữa!

Ta che đầu, đánh trán của mình.

Vinh quý phi có vẻ dễ chịu, nàng liếc ta một chút, cho là ta bị dọa điên rồi, cười rời đi.

4.

Hoàng đế thường xuyên đến chỗ ta.

Hắn nói chỗ này của ta có huân hương dễ ngửi, nói ta hồn nhiên ngây thơ, để cho trong lòng hắn sảng khoái.

Ta cười đến hồn nhiên, thay hắn xoa chỗ cái trán đang căng nhức.

Hắn cứ như vậy không đề phòng nằm tại trên đầu gối của ta, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Bởi vì hắn biết, cho dù tỷ tỷ của ta c.h.ế.t tại trong cung của hắn đi nữa, thì một công chúa tiểu quốc biên thuỳ như ta, cũng chỉ có thể dựa vào hơi thở của hắn, mới có thể bảo đảm quốc thái dân an.

Ta xoa trán của hắn, mười ngón một đường hướng phía dưới, sờ về phía cổ của hắn.

Cảm nhận được mạch đập nhảy lên, trong mắt ta lộ ra tham lam.

Người cùng mèo chó chim không khác nhau là mấy, nếu bị thương vào chỗ hiểm, liền không có thuốc nào cứu được.

"Đừng nhúc nhích! Thái y nói xoa bóp sau cái cổ, ban đêm sẽ ngủ cho ngon một chút." Ta đè lại Hoàng đế không an phận, nhẹ nhàng xoa cho hắn.

Hoàng đế mười phần hưởng thụ, tùy ý để ta xoa bóp linh tinh không bài bản trong chốc lát, mới nắm chặt tay của ta.

"Trẫm dẫn ngươi đi chỗ này hay ho." Hắn nói.

Cánh tay ta cứng đờ, đột nhiên lộ ra nụ cười xán lạn.

Hoàng tỷ.

Ta khiến hoàng đế vui vẻ, Hoàng đế nói muốn dẫn ta đi chỗ này hay ho!

Ta nhớ tới hoàng tỷ khi còn sống có gửi thư về quê nhà.

Nàng dùng mật ngữ chỉ có hai ta mới hiểu nói cùng ta —— Hoàng đế Đại Hạ, là quân chủ tàn bạo sa đoạ vào hưởng lạc.

Hoàng tỷ hầu hạ hắn một thời gian, hắn liền đưa ra ý muốn dẫn hoàng tỷ đi đến một nơi hay ho —— Đó là một hình phòng, trang trí đến vàng son lộng lẫy, trang trí mạ vàng, có m.á.u đỏ tươi cùng nhau chiếu rọi, dọa hoàng tỷ đến mức mơ thấy ác mộng liên tục.

Bởi vì thấy hoàng tỷ sợ hãi, Hoàng đế bắt đầu chán ghét nàng.

Cuối cùng, vì nỗi sợ hãi này mà đưa tới cho hoàng tỷ họa sát thân.

Gãy chi.

Huyết nhân.

Rắn độc.

Hỏa trụ.

Kêu rên.

Nước mắt.

Hết thảy hết thảy, đều được đúc kết bằng chữ " nơi hay ho" của hoàng đế .

Hoàng đế nắm tay ta, giống giới thiệu ra giang sơn của mình: "Người phía trước mất đùi phải, chính là thám tử của bọn man di phía Nam. Trẫm gọi người rút hết m.á.u của hắn xuống, lại cho uống sâm linh chi giữ hơi thở. Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ, chống chọi qua mùa hè này không vấn đề gì."

"Kia là mỹ nhân Tây Vực, tại thọ yến mưu toan hành thích Trẫm. Nàng thông hiểu phòng the, là một diệu nhân đấy. Nếu hình quan mệt mỏi, liền sẽ tìm nàng để được chọc cười. Đáng tiếc miệng nàng không thể dùng được, nếu không thì nàng ta cắn lưỡi tự sát mất thì sao, thật đáng tiếc."

"Tiểu nhi tử của Thái phó, thái phó không hiểu chuyện, coi là trẫm vẫn là đứa bé, muốn dạy trẫm làm việc. Trẫm liền dạy hắn nhi tử của hắn cách làm người. Nàng nhìn xem, hắn hiện tại thế nhưng là một cái bô tốt đấy chứ. Có hắn liền tiết kiệm bao nhiêu công đoạn đại tiểu tiện, có thái phó ở đây, hắn không dám tự sát đâu."

Hoàng đế vừa nói, vừa quan sát thần sắc của ta.

Ta lộ ra vẻ lo lắng, hắn thay đổi sắc mặt, vừa muốn chất vấn, lại nghe ta nói: "Thủ hạ môn sinh của Thái phó đông đảo, Hoàng Thượng làm như vậy, ngày thường vẫn bị hắn làm phiền sao?"

Biểu lộ của Hoàng đế rất đặc sắc.

Sát ý, tìm tòi nghiên cứu, xem kỹ, cuồng hỉ, nhảy cẫng.

Đột nhiên, hắn ôm ta, ấn xuống một nụ hôn lên môi.

"Chiếu Hoa, nàng không sợ sao?" Hắn hỏi ta.

Ta trừng mắt nhìn, vẫn thuận theo bộ dáng cũ. Nghiêng đầu suy tư một lát, ta mới lắc đầu: "Hoàng Thượng làm như vậy, nhất định là bởi vì bọn hắn đều là kẻ xấu. Kẻ xấu nên xuống Địa ngục, Hoàng Thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, đem Địa Ngục xây ở cung trong thì làm sao nào?"

Hoàng đế càng cao hứng.

Ta nghĩ hắn hẳn là mang không ít người đến xem qua, ngoại trừ hoàng tỷ, có lẽ còn có các phi tử khác.

Hắn biết kẻ cố gắng ra vẻ bình tĩnh biểu cảm như thế nào, thế là gặp ta mặt mũi tràn đầy ngây thơ thản nhiên, càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Hắn ôm ta, quẹo vào sảnh bên cạnh hình phòng —— Hắn so với ta còn giống quái vật hơn nhiều, hắn tại bên trong hình phòng sắp xếp cả một phòng nghỉ ngơi. Nghe bên ngoài là những tiếng kêu rên cùng cầu xin tha thứ, hắn hào hứng cao hơn.

Thật đáng tiếc.

Nếu như ngay từ đầu bị đưa tới hòa thân chính là ta, Hoàng đế cùng ta liền chính là nhân duyên được trời cao chú định.

Nhưng bị đưa tới chính là hoàng tỷ, ta cùng Hoàng đế liền có thù không đội trời chung!

Ta nằm ngửa trên giường phối hợp với Hoàng đế, nhìn chằm chằm nóc nhà cười thầm.

—— Hoàng tỷ, Nếu như hắn mượn tay người khác làm đao, vũ nhục tỷ, g.i.ế.c tỷ như thế.

Thì bây giờ hắn sắp biến thành đao của ta rồi.

Nhanh thôi.

5.

Từ ngày đó về sau, Hoàng đế đến chỗ ta ngày càng nhiều hơn.

Đa số thời điểm, hắn sẽ dẫn ta đi hình phòng, chỗ quái quỷ ấy lúc nào cũng làm hắn hứng tình dạt dào.

Nhưng Hoàng đế chung quy vẫn là Hoàng đế, phi tử nơi hậu cung đông đảo vô cùng vẫn đang đợi hắn đến chiếu cố.

Thế là, cung nữ thiếp thân của Vinh quý phi vội vã chạy đến, nói Vinh quý phi đang đau đầu cực điểm, tinh thần mê muội, Hoàng đế trên mặt chỉ hiện lên một chút không kiên nhẫn, liền đứng dậy rời đi.

Ta mặt không thay đổi đứng lên, cầm y phục lên, đi vào thiên phòng thảo dược mà chính mình thu thập được

Ngâm ở mình bên trong hương thảo dược, ta nhớ tới khi mình còn bé.

Ta xác nhận bản thân vô cảm, lý giải không được hỉ nộ ái ố của con người

Trong khi những người khác e ngại ta, ta chỉ cảm thấy không hiểu cùng phẫn nộ.

Chỉ có hoàng tỷ nói nàng yêu ta, muốn ta tốt lên.

Ta mừng rỡ vô cùng, ngược lại lại chợt thấy khủng hoảng —— Hoàng tỷ trước sau gì cũng phải lập gia đình, nàng sẽ yêu người khác hơn yêu muội muội là ta đây.

Cho nên ta lật sách y dược, làm thảo dược, trong kẽ móng tay luôn có cặn thuốc.

Hoàng tỷ cũng không giận, cười đùa ta: "Chiếu Hoa muốn làm y sĩ phải không?"

Ta lắc đầu: "Ta đang bào chế một loại thuốc để cho tỷ tỷ vĩnh viễn thích ta."

Năm đó ta mới bảy tuổi, hoàng tỷ cười ta: "Trên đời này nhưng không có loại thuốc ấy đâu."

Gặp ta hai mắt đẫm lệ, nàng lại rất nhanh ôm lấy ta: "Nhưng hoàng tỷ không cần ăn loại thuốc này, cũng sẽ vĩnh viễn thích Chiếu Hoa."

"Nương nương đang làm cái gì thế?" Cung nga đang hầu hạ đứng bên tò mò hỏi ta.

Ta cũng không thèm ngẩng đầu lên, cẩn thận từng li từng tí loại bỏ cặn thuốc: "Trong lúc rảnh rỗi, tùy tiện làm chơi một chút thôi."

Ta nghiền nát cặn thuốc, sau đó đem cất kỹ.

"Đừng động vào mấy thứ đó nghe chưa." Giao phó xong, ta đứng dậy đi tắm.

Thời điểm Vinh quý phi dẫn người tới cửa bắt mình, ta đang nghỉ ngơi tại tẩm cung.

Đột nhiên bị đánh thức, gương mặt ta không giấu nổi sự u ám.

Vinh quý phi vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng kia, tới gần ta, từ trên cao nhìn xuống.

"Chiếu Hoa công chúa thật to gan!" Nàng từ đầu đến cuối không muốn gọi phong hào của ta, chỉ gọi ta là "Công chúa" , khắp nơi nhắc nhở ta chính là kẻ ăn nhờ ở đậu.

Bởi vì ngủ không đủ giấc, nên mặt ta lạnh lùng hỏi lại: "Có ý tứ gì?"

Vinh quý phi từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc bình sứ nhỏ, trong mắt đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Chiếu Hoa công chúa thân là phi tử nơi hậu cung, tự thiết lập hiệu thuốc, tinh luyện dược hoàn, chẳng lẽ muốn giáng hoạ cho hậu cung này hay sao?"

Ta trong nháy mắt hiểu ngay vấn đề, nhìn về phía nhóm cung nữ ngày thường vẫn hầu hạ bên người mình.

Vinh quý phi cười, vừa muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài hô: "Hoàng Thượng giá lâm ——"

Hoàng đế tới rất nhanh, đám người đều quỳ xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi người có mặt.

"Hoàng Thượng!" Vinh quý phi đối phó không ít với nữ nhân trong hậu cung, nàng hiểu rõ nhất lúc này nên làm như thế nào.

Nàng ta mặt mũi tràn đầy lo lắng, giống như thất vọng đến cực điểm, đem bình sứ đưa cho Hoàng đế, nói chân tướng thật cặn kẽ.

Cuối cùng, nàng đáy mắt ẩn giấu ý cười nhìn về phía ta, nhưng trên mặt vẫn là vẻ thất vọng kia: "Thần thiếp sợ oan uổng muội muội, liền cầm đồ vật này tới hỏi qua thái y, nhưng thứ trộn lãn trong viên thuốc này...... Dù là thái y cũng không nhận ra, thứ này không biết là gì......"

Nàng muốn nói lại thôi, nhưng hết thảy những điều còn lại mọi người đều hiểu.

Hoàng đế nhìn về phía ta, tình nghĩa ngày trước như khói bốc hơi: "Ngươi có gì muốn nói không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang