2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Ta nhìn Hoàng đế.

Ta nghĩ hắn thích ta, bởi vì ta không sợ hình phòng, thậm chí tại bên trong hình phòng vẫn có thể cùng hắn hoan lạc.

Ta nghĩ hắn cũng như ta xem hoàng tỷ như trân bảo, nguyện ý vì để cho nàng an tâm ra vẻ thuận theo ròng rã mười năm.

Hoàng đế định cũng đã tìm kiếm hồi lâu, hi vọng có một người có thể đồng cảm với sự tàn bạo khi hắn tìm kiếm niềm vui thú từ huyết nhân cùng tra tấn —— Hắn muốn chân thật hưởng thụ, mà không một kẻ vì sợ hãi giấu giếm đồng cảm.

Ta làm được.

Cho nên giờ phút này, hắn muốn ta giải thích, muốn ta chứng minh trong sạch.

Nhưng hoàng tỷ chưa từng yêu cầu ta phải chứng minh bất cứ sự trong sạch nào.

Nhớ tới hoàng tỷ, vành mắt ta đỏ lên , đoạt lấy bình sứ từ trong tay hắn: "Hoàng Thượng cũng cảm thấy đây là độc dược?"

Ta gan to bằng trời chất vấn hắn, trong ánh mắt kinh hoàng của hắn đổ ra hai viên dược hoàn nhét vào trong miệng mình.

"Độc ai? Ngài ư?"

Ta nuốt nguyên dược hoàn vào bụng, tới gần hắn, nhiều lần chất vấn.

Nhìn thấy trong mắt của hắn tìm tòi nghiên cứu cùng do dự, ta lại quay đầu nhìn về phía Vinh quý phi: "Hay là...... Vinh quý phi?"

Vinh quý phi không nghĩ đến cục diện này, trực giác trời sinh bảo nàng không được lui lại, trên mặt lộ ra thần sắc lo sợ không yên.

Sợ hãi sao?

Ngươi cũng sẽ sợ hãi sao?

Sợ cái gì? Sợ ta cùng ngươi đồng quy vu tận?

Ngươi, cũng, xứng?

Ta bắt lấy tay Vinh quý phi, lấn người hướng về phía trước, bằng tốc độ nhanh nhất cầm viên dược hoàn còn thừa tróng tau nhét vào trong miệng Vinh quý phi.

"Aaa!"

Vinh quý phi bị dọa điên rồi, dùng sức đập bàn tay của ta đang che miệng nàng.

Ta nhìn Vinh quý phi, đột nhiên cảm giác được nàng thật đẹp —— Sợ hãi của nàng, nước mắt của nàng, sự cầu khẩn của nàng.

Tất cả những thứ này đẹp đến sinh động, còn làm ta cơ hồ rơi lệ.

Mắt thấy nàng nuốt dược hoàn xuống xong, ta rốt cục mới buông lỏng tay ra.

"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!" Vinh quý phi ngã nhào xuống đất, lộn nhào bắt lấy vạt áo của Hoàng đế, chật vật đứng dậy.

Gương mặt toàn là nước mắt, nàng than thở khóc lóc: "Hoàng Thượng cứu ta! Hoắc Chiếu Hoa...... Hoắc Chiếu Hoa muốn hại ta! Truyền thái y! Truyền thái y a! Người đâu mau tới!——"

Hoàng đế thích những đồ vật diễm lệ xinh đẹp, thế mà kỳ quái làm sao, hắn lúc này lại có vẻ không yêu Vinh quý phi.

Rõ ràng...... Lúc này Vinh quý phi, so với bình thường nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Ta khoanh tay đứng ở một bên, mắt lạnh nhìn Hoàng đế căm ghét đẩy Vinh quý phi ra, nhìn về phía ta.

Ta nhàn nhạt cong cong mắt, tự giác trên mặt cũng không có quá nhiều ý cười.

Ta hỏi hắn: "Ngài cảm thấy, ta cùng Vinh quý phi, ai sẽ c.h.ế.t trước?"

Hoàng đế trầm mặc.

Thật lâu sau đó, hắn yếu ớt thở dài, tiến lên nắm cằm của ta ép buộc ta hé miệng, lại cường ngạnh bức ta xoay người: "Ngoan, đem thuốc phun ra, không có độc cũng không thể ăn bậy."

Ta khom người, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, cười đến vô cùng thống khoái.

Khôn khéo như Hoàng đế, sớm phải biết thuốc kia không có độc.

Nhưng hắn không dám đánh cược, thế là muốn nhìn một chút xem ta sẽ làm thế nào.

Hắn cảm thấy ta sẽ làm thế nào?

—— Điên cuồng mà giải thích cho bản thân sao? Than thở khóc lóc lên án hắn không tín nhiệm ta sao?

Không.

Ta sẽ dùng biện pháp của hắn.

Điên dại tàn bạo, có thù tất báo như hắn, nếu như bị vu oan một thân ô danh, liền phải lấy ô danh đánh trả.

Ta đang dùng lời nói của ta nói cho hắn biết ——"Nhìn đi! Ngươi với ta chính là đồng loại, ta chính là người ngươi muốn tìm, chính là người ngươi muốn yêu!"

"Cười cái gì?"

Hoàng đế gặp ta không đứng lên, đỡ ta đứng dậy.

Động tác của hắn quá nhẹ nhàng quá ôn nhu, gần như vụng về vì ta vuốt lên mớ tóc mai : "Chiếu Hoa, có phải rất khổ sở không?"

Hắn hỏi ta, thăm dò ta: "Trẫm không ngay lập tức đứng về phía nàng, nàng có thấy đau lòng?"

"Không." Ta nhìn chằm chằm hắn, chỉ là cười: "Hoàng Thượng là Cửu Ngũ Chí Tôn, ngài nói ai đúng, người đó là đúng. Ta nghe ngài."

Tất nhiên chưa một ai lại âm dương quái khí nói chuyện với Hoàng đế như vậy cả.

Phản ứng đầu tiên của hắn cũng không dễ nhìn, nhưng rất nhanh lại nặng nề thở dài, đem ta ôm vào trong ngực: "Làm gì lại ăn nói kỳ quái như thế, oán chính là oán, là trẫm không phải với nàng."

Ta nháy mắt mấy cái, nước mắt thuận theo khuôn mặt lăn xuống.

Trong thoáng chốc, ta cảm thấy lấy ta tựa hồ ở đã từng trải qua chuyện này ở đâu.

"Ngài xem lại mình đi, Ngài lại thăm dò ranh giới cuối cùng của ta! Ngài chơi xấu Chiếu Hoa!" —— Ta nhớ ra rồi, là hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng từng thoả hiệp ta một cách bất đắc dĩ như thế

A.

Ta vậy mà dùng đúng cách mình nũng nịu hoàng tỷ, mà đối phó Hoàng đế.

Mánh khoé tốt như vậy, mà lúc này thật...... Ô uế.

Đột nhiên, ta cảm thấy lấy vạn phần ủy khuất, gối lên bả vai Hoàng đế bả vai khóc thút thít. Nhưng chưa được bao lâu, tiếng khóc chuyển lớn —— Không đúng không đúng! Đều không đúng! Ta đã khóc thành dạng này, hoàng tỷ nên tới dỗ dành ta, nên mang mứt hoa quả đến cho ta mới phải!

"Chiếu Hoa?"

Hoàng đế ôm lấy ta, giọng nói hơi luống cuống, chân tay cũng bắt đầu vụng về.

Hắn vỗ lưng ta, giúp ta dễ thở, giương mắt thoáng nhìn Vinh quý phi còn đang vạn phần kinh ngạc, lại lạnh xuống

Hắn thật là tàn nhẫn.

Hắn nói: "Vinh phi vì sao còn ở lại chỗ này làm nàng chướng mắt? Cút."

7.

Trong vòng một đêm, hậu cung trở trời rồi.

Vinh quý phi biến thành Vinh phi, bị cưỡng chế cấm túc tại tẩm cung, không có lệnh triệu hổi thì không thể ra ngoài. Về phần những nội gián bị cài cắm vào cung của ta, cũng bị Hoàng đế trừ bỏ.

Ta mệt mỏi dựa vào giường dành cho phi tần, thỉnh thoảng vuốt vuốt mái tóc đen của Hoàng đế.

Hôm nay, hắn chưa buộc lại, mái tóc đen như mực rối tung, uốn lượn trên người, trên đùi ta.

"Tóc có gì vui?" Hoàng đế gối lên chân của ta, đưa tay vuốt ve gương mặt của ta.

Ta cụp mắt không nói, nhìn thấy huân hương trong điện đã bị đốt gần hết, liền gọi cung nga đi thay mới.

"Chiếu Hoa có phải là thấy cơ thể khó chịu chỗ nào không?" Hoàng đế đột nhiên hỏi.

Ta mờ mịt chớp mắt, dùng ánh mắt hỏi thăm hắn.

"Cái dược hoàn kia......" Hoàng đế dắt tay của ta, nắm vuốt lòng bàn tay: "Trẫm gọi ngự y nhìn qua rồi, lật rất nhiều điển tịch mới tra ra, đó là dược hoàn đặc biệt tại Tề quốc các ngươi, có thể giảm đau, thư giãn, tránh tim đập nhanh. Chiếu Hoa thân thể khó chịu chỗ nào phải không?"

Ta lãnh đạm rút tay về: "Không sao, chỉ là làm chơi mà thôi."

Một lần khước từ là xúc động, hai lần là nóng nảy.

Ba lần, nhưng chính là một cái tát làm mất hết mặt mũi.

Hoàng đế lạnh mặt, đứng dậy gọi người chải đầu cho mình: "Chiếu Hoa đã không có hào hứng, trẫm liền ngày khác trở lại đi."

Ta quay mặt nhìn đi chỗ khác.

...... Hoàng Thượng." Cung nữ đứng một bên bỗng nhiên quỳ xuống, "Nương nương làm vị thuốc kia là vì......"

"Cút!" Ta đột nhiên quát lên, "Nơi này có chỗ cho người như ngươi nói chuyện sao?"

Cung nữ bị doạ đến tái mặt, vội vàng im lặng.

Nhưng Hoàng đế bảo nàng nói, nàng đành phải nói: "Nương nương thấy Hoàng Thượng cả ngày đau đầu, mới chế vị thuốc kia. Nương nương là đau lòng Hoàng Thượng, lại không xấu hổ không dám nói......"

Ta vụt đứng dậy, nhìn cung nga mắng câu"To gan lớn mật!" sau đó bước nhanh về phía sảnh trong.

Hoàng đế rất mau đuổi theo tới, lại thay đổi sắc mặt.

"Chiếu Hoa, trẫm rất vui." Hắn nói, ý cười cơ hồ từ trong mắt tràn ra.

Ta lẳng lặng nhìn hắn, chậm rãi cười.

Có đúng không?

Ta cũng rất vui vẻ.

Từ hôm đó qua đi, Hoàng đế có chút thay đổi.

Hắn tin ta yêu hắn, tin rằng ta thật lòng vui vẻ khi ở bên cạnh hắn, ngay cả g.i.ế.c người cũng ít đi.

Hắn cũng yêu ta, thế là thời điểm muốn mang ta đi hình phòng hoan lạc tìm niềm vui, biết hỏi thăm ý tứ ta thế nào.

Hắn đang thử tôn trọng ta.

Một con quái vật, có đồ vật bản thân quý trọng, lại không biết trân trọng bằng cách nào.

Tựa như ta khi còn bé ngốc nghếch, nhìn thấy hoàng tỷ thích trêu chọc chim chóc, liền giam giữ đầy viện chim chóc vì hoàng tỷ chế "Bách cầm đồ" vậy.

Hoàng đế cũng ngu ngốc.

Hắn dùng không đúng phương pháp rồi —— Nếu nghĩ rằng muốn lấy lòng ta, hắn nên sai người dẫn theo đầu lâu của hắn cùng Vinh phi dâng cho ta mới phải.

Như thế, ta mới có thể yêu hắn được.

......

Thời gian cứ như vậy , cứ mỗi ngày trôi qua, ta nhìn yêu thương trong mắt Hoàng đế sâu nặng hơn, thì cực kỳ vui mừng.

Càng làm cho ta vui vẻ hơn, chính là ngày hôm trước ngự y vì ta bắt mạch, xem bệnh mà ra hỉ mạch.

Ta cơ hồ là vui đến phát khóc.

Hoàng đế lại luống cuống, hắn sửng sốt một lát, lại đi đi lại lại mấy lần, lúc này mới chậm qua ép hỏi ngự y đã chắc chắn hay chưa.

Đạt được đáp án khẳng định, tay chân hắn luống cuống một lát, mới mừng rỡ ôm ta: "Quá tốt rồi, Chiếu Hoa! Chúng ta sắp có hài tử rồi, nên sớm có hài tử mới phải!"

Hoàng đế cao hứng như là trẻ con, thật vất vả mới tỉnh táo lại, lại liền vội hỏi ngự y nên như thế nào điều trị thân thể của ta, ngày thường có nên đặc biệt chú ý gì không?

Ta dựa vào cột giường, nhìn xem hắn bận rộn.

Đưa tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình, ta không khỏi cảm thán —— Thật tốt a...... Ta lại thêm một thẻ bài trong ván bạc này nữa rồi.

8.

Sủng phi của Hoàng đế có thai, đây đương nhiên là chuyện đáng để vui mừng.

Đại xá thiên hạ không thể làm, nhưng đặc xá người trong hậu cung thì có thể.

Hoàng đế cẩn thận ôm ta, ngay cả nói chuyện cũng là nhẹ nhàng: "Đặc xá những tội nhan kia, về sau hài nhi của chúng ta chính là ân nhân của bọn hắn. Tốt bao nhiêu, chờ hài nhi ra đời, sẽ có thật nhiều người phải quỳ lạy cảm tạ nó."

Hắn lôi kéo ta, cùng ta nói về tương lai, hỏi ta có muốn làm hoàng hậu hay không?.

"Chiếu Hoa nên làm hoàng hậu, đứa trẻ đầu tiên của chúng ta, là người đứng đầu, nắm tất cả Đại Hạ trong tay, bất luận là nam hay là nữ, đều nên đạt được dãi ngộ tốt nhất."

Hoàng đế hôn mu bàn tay của ta, ngước mắt nhìn ta.

Ta nhìn hắn, một đôi mắt sáng như vậy, đựng đầy vui sướng cùng ước mơ, thật là dễ nhìn.

Càng xem càng thích, ta bưng lấy mặt của hắn, ấn xuống bờ môi hắn mọt nụ hôn.

"Không muốn hậu vị, ta muốn Ngài." Ta nói.

Từng câu là thật, là lời từ đáy lòng.

Hoàng đế dù cho có muốn, cũng không có khả năng cả ngày lẫn đêm bồi tiếp ta.

Hắn có công sự, có táu chương phê duyệt không hết.

Mỗi lúc như vậy, ta liền sẽ dạo chơi khắp nơi.

Hậu cung đại xá, phi tử trong lãnh cung được phong thích ra ngoài, sau một thời gian cấm túc ở lãnh cung, chúng phi tần rốt cuộc cũng có nơi để đi.

Mà ta, ta đang chờ một cuộc "gặp gỡ bất ngờ" .

Hậu cung nói lớn cũng không lớn, ta đứng ngóng trông, rốt cục cũng đợi được người mình muốn gặp.

Vinh phi.

Nàng gầy gò không ít, ta nhìn mà cũng thấy đau lòng thay.

Gầy như vậy thì sức khoẻ yếu, đến lúc đó sống không qua bảy ngày, ta sẽ khổ sở lắm đấy.

Thế là, ta dặn dò cung nga bên cạnh, đem chút thuốc bổ được ngự tứ trong điện của ta đưa cho nàng.

"Ngươi đang giả vờ tốt bụng đấy à?" Vinh phi đen mặt, lồng n.g.ự.c mỏng như tờ giấy kịch liệt phập phòng.

Nàng đã bị nhốt rất lâu, lâu đến nỗi ngay cả hoàng đế cũng không nhớ ra được có người như vậy từng tồn tại nữa.

Lúc đứng tại ngự hoa viên, bộ n.g.ự.c của nàng đã không chứa nổi hến oán hận của bản thân nữa, ủy khuất của nàng cùng sự không cam lòng, đủ loại cảm xúc ép tới mức nàng không thở nổi.

Nàng hiểu được nàng nên thu liễm cánh chim, thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng nàng không có chỗ phát tiết!

"Ngươi cho rằng ngươi có thể đắc ý được bao lâu?"

Miệng lưỡi nhanh chóng nói trước khi nghĩ!

Nàng tới gần ta, ánh mắt rơi vào trên bụng của ta: "Có hài tử thì thế nào? Thắng cục đã định?"

Nàng cười thảm hai tiếng, không biết nhớ tới cái gì, tiếng cười thảm đạm kia càng thêm sảng khoái.

Nàng đầy mặt mừng rỡ: "Hoàng tỷ ngươi cũng từng có hài tử, ngươi biết không?"

Ta đột ngột ngẩng mặt lên, đem ánh mắt đang nhìn ao nước bên cạnh chuyển hướng về phía nàng

Gặp ta có d.a.o động, Vinh phi thống khoái cực kỳ: "A, ngươi hẳn là không biết. Dù sao, hoàng tự Đại Hạ ta, cho dù không đủ ba tháng, cũng sẽ được táng tại Hoàng lăng Đại Hạ!"

Cái ao màu xanh lục kia đẹo quá, nếu như ta giả bộ như bị nàng đẩy trong nước, Hoàng đế có thể chơi c.h.ế.t nàng hay không?

"Hoắc Chiếu Hoa." Vinh phi bám vào bờ vai ta, nói khẽ: "Trong cái hoàn cung này, thứ không thiếu nhất, chính là nữ nhân cùng hài tử."

Ta mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn nàng —— Nàng làm sao không đẩy ta đi? Đánh ta cũng được, dù sao cũng nên cho nàng một cái tội danh chính đáng chứ?

Vinh phi: "Kết cục của Hoắc Quân Hoa, ngươi chưa hẳn đã thoát......"

Không đúng! Sai rồi!

Ta muốn làm hại nàng ta, dựa vào cái gì còn muốn tìm cớ?

Ta đứng ở chỗ này, cho tới bây giờ cũng là chỉ đứng im nhìn nàng chịu khổ gặp nạn!

Ta bỗng nhiên giương mắt, giơ tay lên đẩy về hướng Vinh phi, Vinh Phi không chút nào đề phòng ngã xuống trong hồ nước.

"Cứu mạng! Cứu!————" Ta mới phát hiện, Vinh phi không biết bơi.

Ta tiếp nhận khăn mà cung nga đưa tới, xoa xoa lòng bàn tay, tinh thần thanh tỉnh lại : "Mau mau tìm người đem Vinh phi vớt lên đi, cũng đừng để nàng ta cảm lạnh."

Nói xong, ta nhìn chằm chằm Vinh phi một chút, nâng bước chân nhẹ nhàng rời đi.

9.

"Chiếu hoa quá lỗ mãng, hôm nay phụ thân Vinh phi cùng một đám môn sinh củ hắn, thế nhưng là trên triều đình vạch tội nàng."

Lúc sắp sửa đi ngủ, Hoàng đế đột nhiên nói.

Ta từ từ nhắm hai mắt, tự nhiên biết Vinh phi vì sao dám nhiều lần lấy ngôn ngữ uy hiếp, chọc giận ta. Vinh phi cậy có người sau lưng, nhưng tại sao ta phải tự mình đối phó?

Ta còn có Hoàng đế cơ mà.

"Ngủ rồi à?" Gặp ta không đáp lời, Hoàng đế đứng dậy nhìn ta một chút.

Sau đó, hắn sai người tắt đèn.

Ta đã mơ một giấc mộng, mơ tới hoàng tỷ.

Nàng thật vui vẻ a, vuốt bụng dưới lại gọi ta: "Chiếu Hoa, mau tới đây!"

Niềm vui tràn đầy trong lồng ngực, ta chạy chậm lại gần, vươn tay cũng không dám sờ vào bụng dưới của hoàng tỷ..

"Chiếu Hoa, đừng sợ." Hoàng tỷ nắm chặt tay của ta, đem đặt tại trên bụng, một bàn tay dính máu

Không có gì cả.

Cái gì cũng bị mất!

Trên bụng hoàng tỷ, chỉ còn một cái lỗ máu.

Ta bị dọa đến thét lên, chẳng biết lúc nào đã ôm hoàng tỷ ngã trên đất mà gào khóc.

Ta cầu trời cầu đất, cầu mỗi người diện mạo mơ hồ trước mặt —— Mau cứu hoàng tỷ! Các ngươi mau cứu hoàng tỷ a!

Hoàng tỷ trong n.g.ự.c bị ta quấy nhiễu, bỗng nhiên mở mắt ra: "Chiếu Hoa, ngươi vì sao còn không vì ta báo thù?"

......

"Hoàng...!"

"Chiếu Hoa Chiếu Hoa! Trẫm ở đây này! Ở đây! Tỉnh lại đi!"

Tay bị một bàn tay ấm áp bao trùm, ta mở mắt giữa m.ô.n.g lung, gặp được Hoàng đế gương mặt đầy rấy lo lắng

Gặp ta rốt cục cũng tỉnh, hắn thở dài một hơi: "Mơ thấy ác mộng phải không?"

Ta thất thần nhìn qua Hoàng đế, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy ngược vào bên trong sợi tóc

Vì sao ngươi không yêu hoàng tỷ của ta?

Nàng tốt như vậy, ngươi vì sao không yêu nàng, còn bỏ mặc nàng chết.

Hoàng tỷ sợ đau như thế, thời điểm ra đi hẳn là sợ hãi a......

"Đều là mộng, đều là giả, Chiếu Hoa không sợ." Hoàng đế gặp ta rơi lệ, chủ động hôn lên mặt ta.

Chờ cảm xúc ổn định, hắn mới hỏi: "Mơ tới cái gì?"

Ta nhìn qua chỗ trống không, thì thào: "Nàng nói ta sẽ giống như a tỷ ta thôi, a tỷ chính là nàng giết."

"A tỷ của nàng?"

Hoàng đế có bỗng nhiên mê mang một lát, ngay sau đó thay đổi mặt: "Hoắc Quân......"

Miệng dừng lại, hắn nhớ tới tới, rốt cục cũng nhớ lại!

—— Hoắc Chiếu Hoa còn có một người tỷ tỷ, c.h.ế.t thảm trong cung điện của hắn.

Thần sắc của Hoàng đế biến ảo ngàn vạn, nhìn ta chằm chằm trong mắt lóe ra cảm xúc khó mà nói rõ.

Sau đó, hắn cúi người ôm lấy ta, trấn an nói: "Không sợ, Chiếu Hoa sẽ không như thế."

Tay của hắn du tẩu trên ngươi ta một hồi, cuối cùng rơi vào bụng dưới: "Trẫm sẽ vì nàng lấy lại công đạo."

Ta nhẹ nhàng gật đầu, quay lại ôm hắn, ánh mắt không mang cảm xúc nở nụ cười nhẹ

Đao của ta ơi......

Đừng đem mình mài đến quá nhanh, đao cùn cắt thịt, mới có ý nghĩa chứ.

Một tháng sau, Hoàng đế đầy mặt vui mừng tới tìm ta.

Trên mặt cười giống như thiếu niên đơn thuần, hắn dắt tay của ta: "Chiếu Hoa, trẫm có lễ vật muốn cho nàng này."

Không chờ đợi ta hỏi nhiều lời, Hoàng đế hứng thú bừng bừng nắm tay dắt ta đi hình phòng.

Hình phòng vẫn là hình phòng như cũ thôi.

Người còn chưa tới, liền có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết bên trong.

Ta bén nhạy bắt được thanh âm quen thuộc, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoàng đế.

Là Vinh phi.

Nàng mang theo xiềng xích, quần áo tả tơi nằm rạp trên mặt đất, giống như một con ch.ó chờ chết.

"Chiếu Hoa, nàng có vui không?" Hoàng đế hỏi ta.

Vinh phi nghe được thanh âm của Hoàng đế, giãy dụa muốn đứng dậy, "Hoàng Thượng! Thần thiếp không có hại Hoắc Chiếu Hoa! Thần thiếp không có!"

Nàng lắp bắp bò lổm ngổm, hướng Hoàng đế bò đến.

Lúc này ta mới phát hiện, Vinh phi bị phế chân rồi.

Nhìn mà xem.

Hoàng đế nhớ không rõ bao nhiêu người bị hắn hại nữa rồi.

Hoàng tỷ của ta, bị phế chính là hai tay cơ mà!

"Là ngươi!" Vinh phi cuối cùng thấy được ta, "Nhất định là ngươi trước mặt hoàng thượng nói cái gì rồi! Là ngươi hại ta đến tận đây! Ngươi dựa vào cái gì?! Cha ta...... cha ta đâu?"

Vinh phi có chút điên dại, tinh thần mê muội.

Một hồi chửi mắng ta, một hồi lại muốn gặp cha mẹ.

Ta quay đầu hỏi Hoàng đế: "Cha mẹ của Vinh phi đâu?"

"Toàn bộ hạ ngục rồi." Hoàng đế lãnh đạm nói tiếp.

Vinh phi giống như là đột nhiên thanh tỉnh, đột nhiên dừng kêu khóc.

Vô thần mà nhìn chằm chằm vào vạt áo Hoàng đế một hồi, nàng đột nhiên nổi giận: "Cha ta đã vì hoàng vị của người bỏ ra bao nhiêu sức lực? Vì ngươi loại bỏ bao nhiêu phe đối lập! Trước khi ngươi ổn thoả triều chính, đều là cha ta giúp ngươi a! Dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì?!"

Hoàng đế lặng lẽ đạp nàng ra, cao giọng nói: "Người đâu mau tới!——"

Sau một tiếng ra lệnh, mấy nam nhân cường tráng xuất hiện, đem Vinh phi kéo về phía nơi hẻo lánh.

Sự chú ý của ta bị thu hút —— Mấy nam nhân kia...... Chính là bọn mang hoàng tỷ về nhà, chuyện của hoàng tỷ, bọn hắn cũng có một phần!

Trong lòng ta tràn đầy vui sướng, tinh tế dày đặc, cơ hồ lấp đầy linh hồn rách rưới của ta.

Ta muốn bọn hắn!

Ngày nào cũng được, ta muốn lấy được hết thảy bọn hắn!

"Trẫm vì hoàng tỷ nàng mà báo thù, nàng không vui sao?" Hoàng đế đột nhiên hỏi ta, ánh mắt lưu luyến.

Ta nên vui vẻ à?

Ta vui lắm.

Hoàng đế thật dễ nghe lời, giống như chó xin thịt ăn.

Vì dỗ ta vui, hắn cái gì cũng nguyện ý làm.

—— Hắn cho là hắn đã làm được rồi.

10.

Sau đó mỗi một ngày, ta đều sẽ đi hình phòng nhìn Vinh phi.

Vinh phi đã đến giai đoạn hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, nghe được tiếng bước chân, đôi mắt như cá c.h.ế.t của nàng ta chậm rãi giậ giật.

"Ngươi vẫn có thể sống là tốt rồi......"

So với hoàng tỷ ta, ngươi vẫn còn có thể sống.

Ta nhìn Vinh phi, không kìm được cảm thán.

Vinh phi như con ch.ó c.h.ế.t bị kéo tới kéo lui.

Nàng một ngày phải phục thị thật nhiều người, đây chính là nữ nhân của Hoàng đế, có cơ hội này, ai không muốn nhấm nháp một phen?

Nghe được ta nói, Vinh phi chậm chạp một hồi mới quay đầu lại nhìn ta.

Trong mắt nàng không có nước mắt, "...... Sai."

Nàng thấp giọng thì thầm.

Ta nghe không rõ, mới lên tiếng bảo người bên ngoài yên tĩnh chút.

"Ta...... Sai. Cầu......" Vinh phi tiếng nói khô cạn, phải cẩn thận nghe, mới có thể từ đó nghe ra ý nghĩ muốn sống sót của nàng ta: "Thả ta về nhà...... Ta muốn...... Ta muốn về nhà......"

Ta cúi đầu, trầm thấp cười ra tiếng.

Ngươi muốn về nhà?

Vậy thời điểm hoàng tỷ ta muốn về nhà, ngươi làm cái gì?

Hoàng tỷ của ta, thạm chí khi trở về cơ thể còn không được hoàn chỉnh!

"Tiếp tục." Ta phân phó người phía dưới, tùy ý ngồi xuống bên giường, tiếp nhận nước trà một bên của thị vệ đưa tới.

......

Vinh phi ngày qua ngày cầu xin ta —— Nàng không muốn về nhà nữa, nàng muốn chết.

Ngày hôm đó, Hoàng đế cũng có mặt.

Thật vất vả đạt được Vinh phi mới vừ thở dốc vừa leo đến dưới chân ta, hết lần này đến lần khác cầu khẩn ta: "Nương nương, để cho ta c.h.ế.t đi, cầu...... Cầu xin ngài."

Nàng rốt cục cũng nguyện ý gọi ta là "Nương nương" .

Ta cụp mắt liếc nàng, tựa ở trong n.g.ự.c Hoàng đế không lên tiếng.

Bụng dưới đã có một chút chập trùng, Hoàng đế rất bảo vệ ta, như một kẻ điếc, chăm chú đút hoa quả cho ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên trán nữa.

Từng động tác của Hoàng đế đ.â.m vào mắt Vinh phi đau nhức, nàng đã đi đến tử lộ, nhưng có người lại tại trước mắt nàng lắc lắc ung dungbước trên tiền đồ sáng tỏ chói mắt kia, càng ngày càng vui vẻ hơn.

Nàng rơi lệ:

"Hoàng Thượng......" Vinh phi đưa tay bắt vạt áo Hoàng đế.

Không có trả lời.

"Nương nương......" Nàng lại nhìn ta.

Không có trả lời.

Chịu nhục, không cam lòng, ghen ghét, thù hận...... Bị đủ loại cảm xúc giày vò đã lâu, Vinh phi đột nhiên cười ra tiếng.

Hoàng đế rốt cục quay đầu nhìn nàng: "Cười cái gì?"

"Cười cái gì?"

Vinh phi cười đến toàn thân phát run, lại là ho khan lại là thổ huyết: "Ta cười ngươi! Cười ngươi vụng về vô tri! Cười ngươi cầm quyền hơn mười năm mà vẫn không nhìn thấu lòng người!"

"Ngươi đang nghĩ Hoắc Chiếu Hoa yêu ngươi? Ngươi lại nhìn xem ta đi! Ngươi nhìn ta đi!"

Vinh phi vò nhàu cả vạt áo hắn, "Bộ dáng này của ta, so với Hoắc Quân Hoa năm đó có phải là không có gì sai biệt không?!"

"Nàng ta đang báo thù! Hoắc Chiếu Hoa đang báo thù đó, đồ ngu xuẩn!"

"Nàng hôm nay lăng nhục ta tra tấn ta! Ngày mai liền nên đến phiên ngươi!"

"Ngươi cứ yêu nàng đi! Đến lúc đó c.h.ế.t dưới tay nàng! Ngươi cũng không uổng công phong lưu một......"

"Phanh!——"

Lời còn chưa dứt, Hoàng đế trầm mặt một cước đem Vinh phi đạp bay.

Nàng giống con diều bị chơi đến toàn thân đầy vết rách, trầm thấp bay ra ngoài, đ.â.m vào trên trụ đá.

Nàng vẫn là đang cười, cười cười, khí tức yếu dần: "Vì sao...... Ta yêu ngươi như vậy, sợ...... Sợ muốn c.h.ế.t vẫn là cùng ngươi làm rất nhiều điều...... Vì cái gì mà ta lại ra nông nỗi này......"

Ta nhìn Vinh phi tắt thở, cúi đầu gạt lệ.

Ta tốt đồng tình với nàng a —— Nàng bị cừu nhân tra tấn, c.h.ế.t trên tay người mình yêu

Thật đáng thương gì đâu.

A!

Từ sau khi Vinh phi c.h.ế.t đến nay nửa tháng có thừa, hoàng đế đều không đến chỗ ta nữa.

Ta nằm trên giường, nhớ tới bóng lưng Hoàng đế phất tay áo rời đi, nhịn không được mà bật cười.

Hoàng tỷ một mực nói cùng ta, không nên thương tổn người mình yêu —— Ngã xuống cũng không thể đau bằng trái tim bị tổn thương.

Ta ngày đó không hiểu, luôn cảm thấy hoàng tỷ là đã đọc quá nhiều thoại bản của dân gian nên mới như thế.

Nhưng hôm nay ta đã hiểu.

Hoàng đế thương tâm rồi.

Nghĩ đến cái này, ta cười đến không kềm chế được, cười đến hốc mắt phủ lên nước mắt.

Gặp ta cười đến lớn tiếng, nhóm cung nga nhao nhao quỳ xuống.

Ta nhớ tới khi mình còn bé, khi đó cũng giống như thế này này, các nàng sẽ dần dần bắt đầu sợ người như ta —— Không quan hệ đến thân phận, chỉ là bản thân Hoắc Chiếu Hoa dáng sợ mà thôi.

Cười đủ rồi, ta lau khô nước mắt, gọi cung nga chuẩn bị chút đồ ăn thức uống mang đến cho Hoàng đế.

Phải nói rằng ta và hắn đúng là trời sinh một cặp.

Hoàng đế tới trước.

"Gần đây có chút bận rộn, lạnh nhạt Chiếu Hoa." Hoàng đế tiến lên ôm ta, đem ta vào trong điện: "Gần nhất đã đỡ hơn chưa? Hài tử có làm phiền nàng không?"

Ta lắc đầu: "Lúc này mới mấy tháng? Làm phiền thế nào được."

"Như thế thì tốt." Hoàng đế nhìn mỏi mệt đến cực điểm, hắn vuốt vuốt thái dương, hé miệng.

Lời nói cổ họng, Hoàng đế lại ngậm miệng lại.

Hắn dựa vào thành giường, nói: "Nằm với trẫm một lát."

Ta thuận theo tiến lên, nằm xuống bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang