1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Sau khi ta chết, Cố Giới đau buồn ngắn ngủi trong vài tháng, rồi liền vứt ta ra sau đầu, bắt đầu tìm vui.

Còn ta có lẽ là không cam lòng, linh hồn vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.

Nhìn hắn vào mùa xuân đến Tế Nam, cùng Trà Trà chèo thuyền trên bờ hồ Đại Minh; vào mùa hè thì đi sâu vào Miêu Lĩnh, cùng Diệp Sanh sánh vai ngắm đom đóm bay đầy trời.

Vào thời điểm thu cao khí sảng thì cùng Tiểu Yến cưỡi ngựa trên thảo nguyên, thật là tiêu sái; lại vào thời điểm tuyết đầu mùa, vội vã trở về kinh thành đoàn tụ cùng Hồng Tú.

Nhớ lại năm xưa, ta là nữ nhi duy nhất của Thái phó đương triều, được ban hôn cho tiểu hầu gia của phủ An Bắc hầu, vốn cũng là một giai thoại khiến người ta ngưỡng mộ. Tại sao đến cuối cùng, ta lại rơi vào cảnh ngộ như thế này?

Chẳng lẽ chỉ vì ta ghen tuông, không có lòng độ lượng?

May mắn thay, trời cao thương xót, đã cho ta một cơ hội làm lại.

Lần này, ta sẽ độ lượng đến cùng.

Mở mắt ra lần nữa, ta nhìn thấy Tiểu Yến kiếp trước khiến ta hận đến ngứa răng.

Nàng vốn là cô nương mà Cố Giới gặp khi du ngoạn Bắc Cương nhưng lại một đường đuổi theo Cố Giới về kinh thành. Cuối cùng, Cố Giới bị một phen si tình của nàng cảm động, hai người nên duyên vợ chồng.

Kiếp trước, ta tức giận đến mất lý trí, xông lên tát nàng một cái.

Một cái tát, cùng với sự sỉ nhục không cho vào phủ đã khiến Tiểu Yến vô cùng căm hận ta.

Tiểu Yến sinh ra ở thảo nguyên, rất giỏi thuật thuần phục ngựa.

Năm đó, nàng ở bên ngoài sinh cho Cố Giới đứa con trai đầu lòng. Còn ta sau đó cũng có thai.

Trên đường ta đi đến chùa Từ An ngoài thành để cầu phúc, nàng đã dùng một chiếc sáo làm kinh động con ngựa, ta ngã khỏi xe ngựa, đứa con trong bụng hóa thành vũng máu, từ đó không thể mang thai nữa.

Còn phu quân của ta, lại lấy lý do "Không có bằng chứng." mà trách cứ ta đã vu cáo Tiểu Yến.

Giờ phút này, nàng dựa chặt vào phu quân của ta, một đôi tay mềm mại vô tình vuốt ve cái bụng vẫn chưa nhô cao. Bề ngoài cung kính nhưng trong mắt lại không giấu được vẻ đắc ý.

Cố Giới cũng giống như kiếp trước, mở miệng nói: "Tiểu Yến là nữ nhi nhà lành, giờ lại có con của ta. Ta muốn nạp nàng vào phủ, cho nàng một danh phận..."

"Vậy thì nạp đi." Ta gật đầu.

Thấy ta không lớn tiếng cãi cọ như ngày thường, những lời còn chưa nói ra của Cố Giới lơ lửng giữa không trung, trông có vẻ hơi buồn cười.

Dường như không tin ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp, hắn cứng cổ định lặp lại một lần nữa: "Nàng có biết..."

"Ta biết chứ, cô nương Tiểu Yến có thai rồi, chàng nhất định không thể phụ nàng, phải cho nàng và đứa trẻ một mái nhà." Ta hiểu ý mà tiếp lời.

Đôi mắt Tiểu Yến sáng lên, vui mừng mở miệng: "Phu nhân, người thực sự không trách ta sao?"

"Nói gì vậy." Ta bước tới, muốn nắm tay Tiểu Yến.

Tiểu Yến vô thức né tránh, ta bất đắc dĩ cười cười: "Ta là chính thất, vốn nên hiền lương độ lượng, ngươi vì Hầu phủ khai chi tán diệp, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

Cố Giới không ngờ ta lại dễ dàng đồng ý chuyện nạp thiếp như vậy. Hắn đứng bên nhìn cảnh thê thiếp hòa thuận của chúng ta, không hề có chút vui mừng nào, ngược lại trong mắt còn lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu.

"Nhưng mà—" Giọng nói chuyển hướng khiến hai đôi mắt đều nhìn về phía ta.

"Cô nương Tiểu Yến đã vào phủ, cũng không thể phụ những cô nương khác."

"Không thể để người ta nói Hầu phủ chúng ta nhất định phải đợi lớn bụng mới được vào cửa, như vậy rơi vào mắt người khác, chỉ sợ sẽ khiến ngôn quan dâng sớ tham tấu."

"Hay là đưa cả Hồng Tú ở trong phòng chàng, Trà Trà ở Tế Nam và Diệp Sanh ở Miêu Lĩnh vào luôn đi. Cũng đỡ phải mất công nhiều lần, gây sự chú ý."

2.

Sự chu đáo và độ lượng của ta ngược lại khiến Cố Giới bỏ chạy mất dép, chỉ nói là phải xin ý kiến của các cô nương.

Nhưng Tiểu Yến đã được danh chính ngôn thuận, ba người còn lại sao cam lòng chịu thua?

Bảy ngày sau vào giờ lành, bốn chiếc kiệu hồng phấn chỉnh tề dừng trước cửa hông, không ai chịu nhường ai, chặn kín ngõ nhỏ, khiến dân chúng bàn tán xôn xao.

"Phu nhân, bốn vị di nương đều đã đến, vậy phải sắp xếp thứ tự vào phủ như thế nào đây?" Quản gia trong phủ bất đắc dĩ đến xin chỉ thị của ta.

Ta giả vờ bất lực: "Đây đều là những người mà Hầu gia yêu thương, làm phật lòng ai cũng không ổn, hay là đi mời Hầu gia định đoạt đi."

Cố Giới vừa mới tan triều, nghe người trong phủ báo lại, chỉ còn cách vội vã chạy về cửa hông.

Nghe nói bốn hồng nhan trước mặt hắn cãi nhau ầm ĩ, Cố Giới nổi giận, cuối cùng mới để bọn họ xếp theo thứ tự tuổi tác, từng người vào phủ.

Không ngờ sau khi vào phủ rót trà xong, lại xảy ra tranh chấp.

Tiểu Yến chống bụng, vẻ mặt thân thiết chào hỏi ta: "Hôm đó Hầu gia đưa thiếp đến bái kiến phu nhân, thiếp và phu nhân vừa gặp như đã quen, nảy sinh tình cảm thân thiết. Về sau cố ý chuẩn bị quà muốn hiếu kính tỷ tỷ."

Nàng ta vừa giơ tay, thị nữ đã đưa hộp gấm trên bàn đến trước mặt ta: "Đây là quạt thêu tay của thiếp, hoa mẫu đơn sang trọng quý phái, rất hợp với khí chất của tỷ tỷ."

Ta mỉm cười vuốt ve chiếc quạt: "Yến di nương đang mang thai, đã là công thần của Hầu phủ, sao có thể bận tâm làm chuyện mệt mỏi như vậy."

"Tỷ tỷ thích là tốt rồi." Sau khi khách sáo xong, Tiểu Yến đi thẳng vào vấn đề chính: "Thiếp vừa đi ngang qua Cẩm Hương viện, thấy sân viện rộng rãi thoáng mát, trong lòng rất thích, nếu có thể trở thành nơi nương thân của thiếp sau này thì thật là tốt."

Cẩm Hương viện là viện gần Hầu gia nhất, cũng là viện lớn nhất và xa hoa nhất ngoài viện chính. Tiểu Yến đây là muốn vừa vào phủ đã thể hiện thân phận cao hơn ba di nương khác.

Nhưng người khác không phải kẻ ngốc, sao có thể đồng ý.

"Hừ." Diệp Sanh khẽ cười khẩy: "Ngươi là cái thá gì? Đừng quên ta không chỉ là người nằm bên gối của Hầu gia, mà còn là ân nhân cứu mạng của chàng.

"Chỉ là một cái viện, nếu ta mở miệng đòi, chàng có thể không cho ta sao?"

Năm đó, Cố Giới du ngoạn ở Nam Chiếu, không cẩn thận đi lạc vào rừng rậm, bị khí độc làm cho ngất đi, chính Diệp Sanh đã cứu hắn.

Ơn cứu mạng, như phụ mẫu tái sinh.

Nếu không phải Diệp Sanh vào phủ làm thiếp, chỉ sợ cả Hầu phủ đều phải mang ơn nàng, ta là Hầu phu nhân, e rằng cũng phải dập đầu với nàng.

"Muội muội còn trẻ, đương nhiên không thể hiểu được nỗi vất vả khi sinh con đẻ cái." Tiểu Yến vuốt ve bụng, trên mặt toàn là vẻ từ ái của người mới làm mẹ: "Trẻ con luôn cần cha mẹ ở bên nhiều, để Hầu gia mỗi ngày về phủ đều có thể tiện đến thăm con, vẫn là thiếp ở Cẩm Hương viện là hợp lý nhất."

"Cái gì tỷ tỷ muội muội, mẹ ta chỉ sinh ra mình ta, ngươi đừng có đến đây mà bấu víu quan hệ." Diệp Sanh không nể mặt Tiểu Yến chút nào: "Mang thai thì sao? Chưa đến lúc dưa chín cuống rụng thì cũng chỉ là một cục thịt trong bụng ngươi, có gì mà quý giá?"

"Ngươi!" Tiểu Yến trợn tròn mắt, không ngờ lại có người thẳng thắn, không nể nang như vậy.

Ta không thể không ra mặt hòa giải: "Được rồi, nói mãi càng không ra thể thống. Sau này mọi người đều là người một nhà, chỉ là một cái viện thôi, có gì mà phải tranh."

Tiểu Yến tránh mắt không chịu tiếp lời ta.

Diệp Sanh càng cứng rắn: "Ta không quan tâm danh phận, đến đây chỉ là để ở bên A Giới ca ca, không làm được những thứ hư tình giả ý của các ngươi trong hậu viện. Sau này tuy cùng ở một phủ nhưng vẫn nên ít qua lại thì hơn."

"Thôi." Ta bất đắc dĩ lấy tay che mắt: "Các ngươi, một người là mẹ của trưởng tử tương lai của Hầu gia, một người có ân cứu mạng với hắn, đều là những người quan trọng nhất của hắn, ta cũng không tiện tùy tiện sắp xếp chỗ ở cho các ngươi, vậy thì đến võ trường xin phép Hầu gia đi."

Rất nhanh, thị nữ đã mang về lời của Cố Giới, chỉ nói Tiểu Yến thân thể không tiện nên để nàng ta chọn chỗ ở trước.

Tiểu Yến lập tức đắc ý. Nàng ta vịn tay thị nữ đứng dậy, liền về phòng nghỉ ngơi trước.

Diệp Sanh nhìn Tiểu Yến, trong mắt không giấu được sự đố kỵ.

Nói đến trong bốn người này, ta kiêng dè nhất chính là Diệp Sanh.

Diệp Sanh tâm tư đơn thuần nhưng lại độc ác nhất.

Kiếp trước nàng ta đố kỵ ta cưỡng ép giữ Cố Giới ở lại phủ, không thể gặp nàng ta, liền hạ độc tâm cổ lên người ta, khiến ta ngày càng suy yếu, cuối cùng chết sớm.

Kiếp này ta phải để nàng ta và Tiểu Yến cắn xé lẫn nhau.

Cái viện tốt nhất đã có người ở, việc phân chia cho ba người còn lại trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Hồng Tú và Trà Trà chỉ nói tùy ta quyết định, ta cũng không có gánh nặng gì mà quyết định nơi ở cho họ.

3.

Ba di nương đều đã rời đi, chỉ còn Hồng Tú vẫn ngồi ở dưới.

Ta chỉ còn cách lấy lại tinh thần tiếp tục đối phó với nàng ta: "Ngươi cũng là người cũ trong phủ rồi, mọi thứ đều quen thuộc. Lần này ngươi trở về, thiếu thứ gì thì cứ tự lấy thẻ bài đến chỗ quản gia mà chi."

Hồng Tú vốn là nha hoàn của Cố Giới, có một hôm Cố Giới say rượu, Cố Giới đã nhầm Hồng Tú đến đưa canh giải rượu thành ta, hai người tình cờ thành chuyện tốt. Sáng hôm sau ta đương nhiên là làm ầm lên. Nhưng Hồng Tú khóc lóc kêu oan, ta tức giận cũng không thể trút lên đầu nàng ta.

Lúc đó ta và Cố Giới mới cưới nhau chưa được nửa năm, đang là lúc tình nồng ý mật. Cố Giới chỉ có thể đưa Hồng Tú ra khỏi phủ nhưng nàng ta vốn là con do gia nhân trong phủ sinh ra, lại mất đi sự trong sạch, nhớ đến tình nghĩa ngày trước, Cố Giới chỉ có thể chăm sóc nhiều hơn.

Hồng Tú khéo hiểu lòng người, mỗi khi Cố Giới và ta cãi nhau, nàng ta luôn có thể xoa dị cảm xúc của hắn, như một đóa hoa giải ngữ, qua lại nhiều lần, tình cảm của hai người lại càng nồng đậm.

"Mấy năm không gặp, phu nhân càng thêm phong thái hơn trước." Hồng Tú đến trước mặt ta khom người thi lễ: "Có thể có cơ hội trở về phủ hầu hạ đã là đại hạnh của Hồng Tú, sau này Hồng Tú nhất định sẽ tận tâm tận lực với phu nhân."

Đây là đến quy hàng, ta cũng nể mặt khen nàng ta: "Ngươi là người chu đáo nhất, có ngươi chăm sóc Hầu gia, ta rất yên tâm."

Thấy Hồng Tú chần chừ không chịu đi, ta cũng ra vẻ kiên nhẫn lắng nghe.

"Hôm nay phu nhân cũng đã thấy, hai vị tỷ tỷ kia không phải là người dễ chung sống."

Nàng ta thở dài, trên mặt toàn là vẻ trung thành: "Nô tỳ chỉ thương cho phu nhân. Kim chi ngọc diệp của phủ Thái phó, vậy mà lại bị những nữ nhi giang hồ cỏ dại kia không coi vào đâu, thật là..."

"Thì có thể làm sao được." Ta không thể không ra vẻ đau khổ tột cùng: "Lòng Hầu gia không ở đây, ta cũng chỉ có thể thành toàn cho hắn."

Hồng Tú không ngờ, chỉ bốn năm trôi qua, ta là chính thất phu nhân ngang ngược ghen tuông này lại không còn khí thế như năm xưa.

Thấy không thể xúi giục ta đi đối đầu với Tiểu Yến và Diệp Sanh, nàng ta cắn răng, che giấu sự thất vọng trong mắt, chỉ nghĩ đến ngày sau còn dài, trở về rồi sẽ âm thầm tính toán.

Trước khi đi, nàng ta không quên một lần nữa tỏ lòng trung thành với ta: "Nô tỳ cả đời này chỉ trung thành với Hầu gia và phu nhân, nếu có sai khiến, nô tỳ nhất định sẽ không từ nan."

4.

Đợi đến khi ứng phó xong bốn di nương, ta mới thở phào nhẹ nhõm, ngã vật ra trên giường.

Không ngờ giả vờ giả vịt cũng mệt như vậy.

"Sau khi thái y đến thì nói thế nào?"

"Thái y nói, thân thể Yến di nương vẫn luôn cường tráng, vừa rồi có lẽ chỉ là nhất thời cảm xúc biến động quá lớn, mới dẫn đến không khỏe, chỉ cần uống thuốc an thai, tĩnh dưỡng là được."

"Vậy thì tốt."

Vở kịch mới vừa mở màn, đứa trẻ này còn chưa thể xảy ra chuyện.

Ta nghe xong lời này cũng yên tâm hơn không ít: "Đi lấy một phong bao lì xì thật to cho thái y, nhất định phải để ông ta biết, Hầu gia rất coi trọng đứa bé này, không được xảy ra bất kỳ vấn đề gì."

"Tiểu thư..." Thị nữ Liên Diệp ấp úng: "Hôm nay động tĩnh nạp thiếp quá lớn, lão gia và phu nhân cũng nghe nói, đang đến Hầu phủ, chỉ sợ sắp đến rồi."

Kiếp trước khi tin ta mất mạng truyền đến, cha mẹ một đêm bạc đầu, ở trước cửa phủ mắng Cố Giới bạc tình, cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ trước mắt. Lần này Cố Giới một lần nạp bốn phòng mỹ thiếp, hoàn toàn không để ta và phủ Thái phó vào mắt, chỉ sợ lại khiến họ lo lắng.

Quả nhiên, cha mẹ vừa đến, đã bắt ta thu dọn đồ hồi môn về phủ với họ: "Thằng nhãi ranh đáng chết! Hòa li, nhất định phải hòa li!"

Sau khi biết ta đích thân đồng ý nạp thiếp, họ càng thêm tức giận, ta chỉ có thể rót trà cho họ uống để nguôi giận: "Thiên gia ban hôn, sao có thể dễ dàng hòa li? Huống hồ Cố Giới giờ đây được thánh thượng sủng ái, chỉ sợ bệ hạ cũng sẽ khuyên chúng ta bỏ qua chuyện này.

Cha mẹ đừng lo lắng, nữ nhi tự có tính toán, chớ có lo lắng."

Mối hôn sự giữa ta và Cố Giới là do chính Cố Giới cầu xin.

Năm hắn cập kê, đích thân săn được một con hươu toàn thân trắng muốt dâng lên bệ hạ.

Bệ hạ rất vui mừng, hỏi hắn muốn ban thưởng gì.

Cố Giới thẳng lưng quỳ trên mặt đất, nói rằng nếu được cưới nữ nhi của Từ Thái phó là Thì Anh làm vợ, cả đời này không còn gì hối tiếc.

Vì vậy, bệ hạ mai mối, hoàng hậu đích thân ban trâm phượng đầu làm đồ hồi môn, trong nháy mắt ta trở thành tân nương khiến người ta ghen tị nhất kinh thành.

Vừa mới thành hôn, chúng ta cũng từng vợ chồng hòa thuận, nâng ly chúc mừng. Nhưng Cố Giới tuổi trẻ khí thịnh quá, ta không ngăn được hắn đi làm anh hùng của người khác.

Ta đã khóc lóc om sòm nhưng cuối cùng vẫn đẩy hắn ra xa, tình cảm của hai người cũng khó có thể trở lại như trước.

Nhưng giờ đây ta cũng không quan tâm nữa.

5.

Phủ đệ bỗng nhiên có thêm bốn vị mỹ nhân nhưng Cố Giới lại không vui.

Kể từ ngày giao tranh chọn viện hôm đó, Tiểu Yến và Diệp Sanh bắt đầu không ưa nhau.

Tiểu Yến dựa vào đứa con trong bụng, lần lượt đấu với Diệp Sanh. Diệp Sanh cũng không phải dạng vừa, Tiểu Yến không thể hầu hạ vào ban đêm, Diệp Sanh thường xoa bóp thắt lưng đau nhức vào mỗi buổi sáng thỉnh an, hoặc để lộ vết đỏ bầm ở cổ áo.

Còn ta, phải giữ thái độ không thiên vị giữa hai người.

Một mặt khuyên Tiểu Yến: "Diệp di nương cùng Hầu gia sống chết có nhau, là người đặc biệt trong lòng hắn. Ngươi đừng luôn trêu chọc nàng, đến lúc Hầu gia đau lòng thì sao."

Mặt khác lại sai người đưa đồ ăn và đồ trang sức tinh xảo hiếm có đến viện của Diệp Sanh, nhắc nhở nàng ta: "Mặc dù các ngươi không phân lớn nhỏ nhưng Diệp di nương dù sao cũng là mẹ ruột của đứa con đầu lòng của Hầu gia, huống hồ phụ nữ mang thai vốn tính khí lớn, ngươi hà tất phải so đo với nàng ta, lại khiến Hầu gia khó xử."

Sau đó, xung đột giữa hai người càng thường xuyên hơn, mỗi ngày đều phải gây gổ lớn nhỏ một hai lần.

Nhìn hai người tâm phúc đấu đá nhau, Cố Giới đau đầu vô cùng.

Nhưng lúc này, Hồng Tú lại thể hiện phẩm chất ưu tú của một đóa hoa giải ngữ.

Sự không tranh giành của nàng khiến Cố Giới như tìm được một nơi trú ẩn, không biết là thực sự thương xót Hồng Tú hay muốn cảnh cáo hai người kia, Cố Giới đến viện của Hồng Tú ngày càng nhiều.

Tiểu Yến và Diệp Sanh không ngờ rằng, họ đấu đá nhau, người được lợi lại là Hồng Tú.

Hai người ngầm hiểu ý nhau mà ngừng chiến, nhất thời, hậu viện Hầu phủ đạt được sự bình yên kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang