1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Hôm nay là tiết sương giáng, ngày đại hôn của tiểu thư cùng Đại công tử Trấn Quốc Công phủ, còn nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ bái đường.

Bà mối thúc giục một lần lại một lần, tiểu thư lại không chịu bước lên kiệu.

Nhưng ta biết không phải nàng không chịu, mà là nàng không thể.

Tiểu thư lại phát bệnh rồi, hạ thân ngứa ngáy khó nhịn, mủ dịch hôi thối chảy ra.

Nàng nằm trên giường vặn vẹo như rắn:

"Ai..., Hương Lăng, ngứa chết ta rồi, nhanh nhanh lấy thuốc đến!"

Đại nha hoàn Thu Lan ở một bên quạt gió cho tiểu thư, miệng không ngừng mắng ta:

"Tiện nha đầu, còn không mau lên, làm trễ nãi giờ lành của tiểu thư ngươi gánh được trách nhiệm hay sao?"

Ta đầu đầy mồ hôi, đem dược liệu nấu xong, bỏ nước ra, giữ lại lá thuốc, rịt vào bọc giữ kinh nguyệt, vội vàng cầm tới bên giường nàng.

Tiểu thư mở chân ra, nhất thời mùi hôi thối bay tới, ngay cả huân hương nồng đậm trong phòng đều không lấn át được, ta có chút không thở được, mở mắt không nổi.

Ta đành nín hơi đem lá thuốc buộc lên cho nàng, cố ý điều chế mùi thuốc dày đặc trung hòa mùi thối, giúp giảm ngứa ngáy nên tiểu thư cũng rất nhanh liền ngừng kêu lại.

Thu Lan đem tiểu thư đỡ lên, miệng không ngừng tức giận nói thầm:

"Thuốc ngày nào cũng dùng, sao hết lần này tới lần khác hôm nay lại xảy ra chuyện? Nô tỳ thấy hay là tiện nha đầu kia giở trò xấu, cố ý để đại hôn của tiểu thư không thuận lợi. Ngày thường quen làm bộ dáng nàng như câu lan, bộ ngực kia như hận không thể muốn lắc lư nhảy ra ngoài, dạng hồ ly tinh này, tiểu thư mang theo nàng bên người xem chừng bị thiệt thòi lúc nào không hay."

Tiểu thư khoát khoát tay, âm thanh nhẹ nhàng yếu ớt nói:

"Hương Lăng không phải người như thế đâu. "

Lúc hầu hạ tiểu thư rửa mặt, ta ngồi xổm ở bên cạnh chân tiểu thư, tay nâng chậu đồng cao hơn đỉnh đầu.

Chậu nước trĩu nặng ép cánh tay ta run lên.

Tiểu thư lại giống như chưa tỉnh, để Thu Lan tinh tế vẽ lông mày, điểm môi, chải kỹ mỗi một cọng tóc.

Hết thảy thỏa đáng rồi, mới gọi ta đứng dậy.

Cánh tay ta đã cứng ngắc, chỉ động một chút liền tê dại không thôi.

Sau khi tiểu thư một lần nữa khôi phục lại vẻ thanh tao xinh đẹp nàng tiến tới thay cát phục, được Thu Lan nâng đỡ đi ra ngoài.

Trước khi ra cửa, tiểu thư quay đầu nhìn qua ta, cười nói:

"Hương Lăng, phúc khí của ngươi còn chờ ở phía sau."

Da đầu ta tê rần.

Phúc khí này có cho ta cũng không muốn lấy.

Ở kiếp trước, tiểu thư cũng mắc bệnh hoa liễu này, ngày đại hôn lấy cớ thân thể suy yếu, đem ta thay nàng cùng cô gia viên phòng.

Từ đó về sau, ta ban ngày hầu hạ tiểu thư sinh hoạt, chữa bệnh cho tiểu thư.

Ban đêm trở thành công cụ làm ấm giường cho cô gia.

Ta không nguyện ý, nhưng ta nào được phép lựa chọn.

Ta xuất thân từ thế gia, đến đời thứ ba trong nhà vẫn hành nghề y. Ta tuy là nữ tử, tuy không được tiếp nhận y quán, nhưng lại rất có thiên phú. Tổ phụ phá lệ truyền y thuật cho ta, đồng ý cho ta từ từ tiếp nhận chẩn bệnh cho người.

Nhưng đường huynh của ta vứt bỏ hành y theo văn, tham gia khoa cử nhập quan, lại vô ý cuốn vào án phế Thái tử, cứ thế liên luỵ cửu tộc, toàn tộc nam tử bị chém đầu, nữ tử đều bị bán ra.

Từ đó về sau, ta từ y nữ biến thành nha hoàn, từ cứu người biến thành hầu hạ người.

Cô gia rất thích thân thể của ta, từ sau khi nhận sủng cơ hồ hàng đêm đều không buông tha qua ta.

Rất nhanh ta liền mang thai.

Tiểu thư lúc ấy đối với ta quan tâm đầy đủ, che chở có thừa.

Lúc ấy ta thật sự cho rằng tiểu thư cũng xem ta như tỷ muội, cũng càng thêm ra sức trị bệnh cho nàng.

Rốt cục, khi ta sinh hạ nhi tử, tiểu thư bệnh cũng đã khỏi hẳn.

Không nghĩ tới, tiểu thư sau khi liên tục cùng ta xác nhận sau này bệnh sẽ không còn tái phát, liền gọi gã sai vặt tới đem ta kéo xuống.

Khuôn mặt nhỏ của nhi tử khóc đến đỏ bừng.

Tiểu thư ôm hắn, hướng về phía ta cười:

"Hương Lăng, phúc khí của ngươi còn ở phía sau đấy."

Ta bị ném vào nơi bẩn nhất, thối nhất trong khu ổ chuột, giống con cừu non tiến vào đàn sói hoang.

Tiểu thư ngồi trên xe ngựa từ phía xa dịu dàng cười, ôm lấy nhi tử của ta, nhìn quần áo của ta từng kiện từng kiện bị xé nát, thân thể tuyết trắng từng tấc từng tấc bị xâm phạm.

Cô gia lắc đầu, đưa tay lên che mắt tiểu thư:

"Đừng nhìn, bẩn. "

Những tên ăn mày dơ bẩn kia ùa lên, không phân ngày đêm thay nhau lăng nhục ta.

Cuống họng của ta từ van cầu đến khàn khàn lại đến nghẹn ngào thút thít, cũng không ngăn cản được những sinh vật kia phát tiết thú tính trên người ta.

Rất nhanh, ta cũng mắc bệnh hoa liễu.

Ta bò rồi bò, rốt cục có một ngày bò đến đường cái, lại trùng hợp nhìn thấy cô gia mới từ tửu lâu đi ra.

Ta nắm ống quần của hắn, hết sức phát ra âm thanh muốn cầu hắn cứu ta.

Hắn nhìn ta, thở dài, lại dùng cây quạt hất văng tay ta ra:

"Hương Lăng, phu nhân đối với ngươi tốt như vậy, ngươi ngàn vạn lần không nên cô phụ nàng."

Sau đó, hắn gọi gã sai vặt bên người đem ta kéo đi, ném trở về ổ ăn mày.

Mãi cho đến chết, ta cũng không thể thoát khỏi nơi đó.

Tư vị sống không bằng chết lúc đó, kiếp này ta không muốn tiếp tục trải qua nữa.

2

Bái thiên địa xong, tiểu thư cùng cô gia được mọi người đưa vào động phòng.

Sau khi nhận được lời chúc phúc từ bà mối, cô gia lấy gậy gỡ khăn phượng trên đầu của tiểu thư xuống.

Tiểu thư nhìn cô gia phong thần tuấn lãng, mặt mũi nàng nổi lên từng rạng mây đỏ.

Ánh mắt cô gia lại có chút thất vọng.

Bởi vì tiểu thư tư sắc thường thường.

Nếu không phải nhà mẹ đẻ nàng là Lang Gia Vương, thanh quý thế huân, đứng đầu quan văn, lấy tư chất của nàng không có khả năng gả vào Trấn Quốc Công phủ quyền thế lừng lẫy được.

Tiểu thư thẹn thùng hướng cô gia làm lễ, cô gia thuận miệng ứng phó, hững hờ nhìn khắp bốn phía xung quanh.

Lúc ánh mắt đảo qua ta, liền ngừng lại.

Nhìn thấy biểu tình hắn trở nên nghiền ngẫm, ánh mắt dính nhớp không rõ ràng.

Ta căng thẳng, tranh thủ thời gian cúi thấp đầu xuống.

Ta biết cái biểu tình kia biểu thị cái gì.

Ở kiếp trước, mỗi khi hắn muốn kéo ta lên giường, cũng là bộ dáng như vậy.

Tiểu thư nhìn thấy ánh mắt cô gia, khăn phượng nắm chặt thành nếp gấp.

Lúc gã sai vặt tiến đến mời cô gia đi đại sảnh, các tân khách nháo muốn rót rượu cho tân lang.

Cô gia từ bên cạnh ta đi qua, không để lại dấu vết xẹt qua mu bàn tay ta.

Ta nhất thời lông tơ dựng ngược.

Người không có phận sự bị đuổi đi, trong phòng chỉ còn lại tiểu thư, Thu Lan cùng với ta.

Không có người nói chuyện, chung quanh chỉ có âm thanh nến đỏ cháy đôm đốp.

Tiểu thư nhìn ta dò xét nửa ngày, cười một tiếng:

"Thật là lớn lên có một bộ dáng tốt. Thu Lan, ngươi nói có phải hay không?"

Thu Lan gắt một cái, hung hăng mắng:

"Tiện nha đầu, tiểu thư vừa đại hôn liền dám câu dẫn cô gia! Ánh mắt kia hướng phía cô gia đầy lẳng lơ, đừng làm như ta không nhìn thấy. Còn có bàn tay kia, ngay trước mặt tiểu thư mà dám duỗi ra hướng phía cô gia, thật là bộ dáng không lên nổi mặt bàn"

Ta đem đầu rủ xuống đến thấp hơn:

"Thu Lan tỷ tỷ, ta không có..."

Nàng càng tức giận, một cước đá vào trên đầu gối ta:

"Còn dám giảo biện! Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với tiểu thư"

Ta bịch một tiếng quỳ xuống, hai tay gắt gao nắm trên đất, kềm chế khuất nhục cùng hận ý trong lòng.

Tiểu thư cười khẽ một tiếng, ôn nhu mở miệng:

"Không sao. Hương Lăng, ngươi vốn là nha hoàn hồi môn của ta, sau này cũng phải hầu hạ cô gia."

"Ngươi cũng biết, thân thể của ta bây giờ không tiện. Nếu ngươi cũng đã có ý, không bằng bây giờ ta liền bẩm với cô gia để cho ngươi hầu hạ chàng nhé."

Nàng dù đang hỏi ta, nhưng ngữ khí tuyệt không cho ta được phép cự tuyệt.

Ta không nói lời nào, tiểu thư tựa như ta đã ngầm đồng ý, vui vẻ từ trên giường đứng lên, được Thu Lan nâng đỡ từng bước một đi đến trước mặt ta.

Nàng thanh âm vẫn ôn nhu cùng ngọt ngào như cũ, giày cưới bạch ngọc dưới chân lại hung hăng giẫm mạnh lên mu bàn tay ta.

"Hương Lăng, phúc khí của ngươi đến rồi đấy."

Tiểu thư lấy cớ muốn cho cô gia lưu lại một ấn tượng tốt, dai hạ nhân lột trang phục nha hoàn của ta, thay đổi thành áo sa mỏng như ca kỹ, đem ta đuổi tới bên ngoài cửa lớn chờ cô gia trở về.

Tiết trời cuối thu, ta lạnh run lẩy bẩy trong gió rét.

Hai tay ta sưng đỏ, ôm chặt lấy chính mình, nhận lấy ánh mắt của bọn hạ nhân hoặc xem thường hoặc dâm tà đi đến ngoài cửa lớn.

Bước chân lại chuyển, rời đi không chút nào dừng lại.

So với giẫm lên vết xe đổ đời trước, không bằng ta đập nồi dìm thuyền.

Đệ đệ của cô gia, nhị công tử quốc công phủ, đến nay còn chưa có lập gia đình đâu.

3

Lần theo ký ức ở kiếp trước, ta tìm tới gian phòng của nhị gia.

Vốn cho rằng phải bỏ ra một phen công phu, lại không nghĩ tới một viện tử lớn như vậy mà ngay cả một hạ nhân thủ vệ đều không có, để ta nhanh chóng có thể tiến vào trong phòng ngủ.

Ta bò lên trên giường đem chăn bao chặt lấy chính mình, vẫn ngăn không được run rẩy.

Trong phòng không có chậu than, chăn lạnh buốt, tâm ta cũng lạnh giống như vậy.

Nhìn trong phòng khung cửa rộng lớn, cánh cửa đã bị hủy đi, giá sách nhỏ xíu, trong lòng ta liền hiểu rõ.

Ba năm trước đây nhị gia bị thích khách ám sát, hai chân tàn tật, chỉ có thể dựa vào xe lăn để di chuyển.

Kiếp trước ta cũng không tiếp xúc cùng hắn quá nhiều, chỉ nghe nói hắn là người khẩu phật tâm xà, nhìn như ôn nhu hiền hoà, kì thực xem mạng người như cỏ rác. Viện tử của hắn thường xuyên khiêng hạ nhân ra ngoài trong tình trạng đã chết, trên thân đều có vết tích ẩu đả và ngược đãi.

Trong quốc công phủ không người nào dám tiếp cận hắn.

Đến ngay cả cô gia, hay mẫu thân cô gia cũng đối với hắn lễ nhượng ba phần.

Nghe nói mẫu thân của nhị gia là ánh trăng sáng của quốc công gia, sinh hạ nhị gia xong không qua mấy năm đã buông tay nhân gian.

Quốc công gia đem nhi tử này sủng đến vô pháp vô thiên.

Thẳng đến một năm trước, quốc công gia chiến tử sa trường, quốc công phu nhân đau buồn quá độ cũng nhanh chóng đi theo, chủ tử trong phủ liền chỉ còn lại hai vị công tử chưa qua nhược quán.

Bệ hạ đặc cách, giữ lại chi vị thế tử cho Trấn Quốc Công, đợi hai vị công tử sau khi thành niên sẽ được sắc phong.

Nhưng tất cả mọi người biết, nhị gia nếu không phải người tàn tật, không thể kế tục chi vị thế tử, thế tử Trấn Quốc Công, chưa nhất định là cô gia.

Bọn hắn nói, nhị gia bị quốc công gia sủng đến hai mươi năm, về sau lại phải kiếm ăn dưới tay ca ca, tâm tình của hắn hậm hực cho nên giết người cho hả giận.

Ta lại biết, hắn xưa nay không quan tâm chi vị thế tử cái này.

Bởi vì hắn căn bản không phải là nhi tử của quốc công gia.

Hắn là nhi tử của bệ hạ nuôi dưỡng ở ngoài cung.

Cũng là người kiếp trước cuối cùng đăng cơ kế vị.

Nếu có thể lọt vào mắt xanh của hắn, cái mạng này của ta mới coi như được bảo vệ.

Về phần những truyền ngôn kia, ta dù sợ, nhưng cũng nói cho chính mình, chưa hẳn là sự thật.

Mà cho dù là thật đi nữa, chết trên tay hắn, dù sao cũng so với chết trong ổ ăn mày còn sạch sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đêm càng ngày càng khuya, tiệc rượu bên kia huyên náo dần dần tắt, bốn phía yên tĩnh lại.

Trong lòng ta bắt đầu bồn chồn, nhịn không được suy nghĩ lung tung, nơi này ch-ết nhiều người như vậy, có hay không rất nhiều cô hồn dã quỷ đều ở đây.

Chờ nhị gia trở về, nói không chừng ta rất nhanh cũng gia nhập cùng bọn họ.

Kiếp trước đến khi ta ch-ết bên cạnh hắn cũng không thấy có nữ nhân, không biết là không gần nữ sắc hay là ...không sử dụng được liền giết ch-ết.

Ta càng nghĩ trong lòng càng sợ, tay chân có chút nhũn ra.

Chợt từ trong yên tĩnh, có tiếng lộc cộc truyền đến, từ xa đến gần.

Cuối cùng dừng ở trước cửa.

Tâm ta nhất thời nhảy lên.

Bánh xe an tĩnh mấy giây, lại bắt đầu chuyển động.

Chỉ qua mấy giây sau, đã đến trước giường.

Nhị gia nhẹ nhàng phun ra một chữ:

"Ai?"

4

Thanh âm kia như băng cắt tuyết, khiến thần kinh của ta căng cứng như dây đàn.

Ta khẽ cắn môi, từ trong chăn ngồi dậy, cố gắng để thanh âm có rung động nhẹ nhàng:

"Nhị gia, Đại phu nhân nghe nói trong nội viện của ngài ít người hầu hạ, cố ý phái nô tỳ đến hầu hạ ngài ạ."

Cách rèm che, ta nhìn thấy một thân ảnh gầy gò ngồi trên xe lăn.

Ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt hắn thấp thoáng trong bóng đêm, đôi môi đỏ bừng bị một vòng ánh trăng phản chiếu lên ướt át yêu diễm, phảng phất như sắc thái còn lại duy nhất trong thiên địa này.

Môi đỏ kia hé mở, phát ra một tiếng cười khẽ.

"Đại tẩu thật sự là hao tâm tổn trí rồi, chính mình còn chưa động phòng, liền vội vã nhét người vào trong phòng tiểu thúc. "

Ta có chút chột dạ:

"Phu nhân đã nhập phủ làm chủ mẫu, tự nhiên muốn lo lắng thoả đáng cho nhị gia ..."

Lời còn chưa nói hết, ta liền cảm giác cánh tay nhanh như chớp luồn vào bóp chặt cổ ta ném ra bên ngoài.

"Đáng tiếc, ta không thích."

Mặt mày tinh xảo vừa mới đập vào mắt, ta liền bị một lực mạnh hất quẳng ra bên ngoài.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta đưa tay gắt gao ôm lấy đùi hắn, sau đó tại nơi nào đó hung hăng nhấn một cái.

Nhị gia nhất thời cứng đờ, lực đạo vung ta đi ra ngoài giảm xuống, ta ngã trên mặt đất.

Không lo được đau đớn, ta lộn nhào quỳ tới trước mặt hắn.

Hắn nhéo nhéo chân của chính mình, nhíu mày nhìn về phía ta:

"Ngươi- vừa mới, làm cái gì?"

Ta thành thật trả lời:

"Điểm khinh huyệt bên trong chân ngài. Nhưng phải phối hợp với thuốc của người ta thì mới có thể có tác dụng khơi thông huyệt vị. "

Hắn hít mũi ngửi một hơi, lúc này mới ý thức được huân hương trên người ta không phải bình thường.

Ta cũng không phải là con ruồi không đầu không phương hướng. Thời điểm tiểu thư phát bệnh trước đó, ta thừa cơ tại gian phòng nấu thuốc lấy chút dược thảo, đã sớm đem chính mình chuẩn bị sẵn sàng.

Ngay giây phút sống lại đó, ta đã quyết định chủ ý, muốn nhất định phải trèo lên cành cây cao này.

5

Ba năm qua chân hắn không có cảm giác bị ta nhấn một cái thế mà thấy bủn rủn, trên mặt nhị gia nhiều thêm một tia hứng thú:

"Ngươi hiểu dược lý?"

Ta bộ dạng phục tùng:

"Chân của nhị gia, ta có thể trị."

Tư thái hắn lười biếng dựa trên xe lăn, chống cằm nghiền ngẫm:

"Nói rõ ràng."

Ta mạnh dạn nói:

"Chân của nhị gia gân mạch không phải bị đứt đoạn, sở dĩ đi lại không được là do huyệt đạo bị ngăn chặn, khí huyết không thông, đây là dấu hiệu của trúng độc. "

Hắn dừng lại, ánh mắt như đao nhìn về phía ta.

Kiếp trước trước khi hắn vào cung, hắn đã treo thưởng ngàn vàng mời danh y, cuối cùng được một danh y du lãm đi ngang qua nhìn thấy giúp hắn trị liệu.

Danh y kia là đồ đệ của tổ phụ ta, lúc ở trong phủ Quốc công tình cờ gặp phải ta liền quá đỗi mừng rỡ, sau khi ôn chuyện thì chủ động cùng ta nghiên cứu thảo luận chứng bệnh của nhị gia, đơn thuốc giải độc kia vẫn là ta góp phần lớn công sức mới hoàn thiện được.

Nhị gia nhìn ta, nhàn nhạt hỏi:

"Tên gọi là gì?"

"Hương Lăng."

"Ngươi muốn cầu điều gì?"

Ta giương mắt nhìn hướng hắn:

"Chỉ cầu lưu bên người nhị gia."

Đương nhiên, còn sống.

Nhị gia hăng hái nhìn ta.

Đột nhiên có người từ ngoài cửa phạch một cái xông tới, tốc độ di chuyển có thể so với chim bay.

Chẳng lẽ đây chính là khinh công trong truyền thuyết?

Nam tử kia dửng dưng ngồi trên bàn, hứng thú ngập tràn nhìn ta lại nhìn nhị gia.

"Hành Chỉ, khai trai? Có ngày chính ngươi phải đi tìm cô nương rồi."

Ta nhìn váy sa mỏng dính trên thân, lúng túng nắm lấy ống tay áo.

Đồng thời cũng hiểu được, đêm nay viện tử nhị gia thỏa mái ra vào có lẽ là đang mở cửa chờ nam nhân này tới.

Tạ Chi An, Tể tướng sau này, bây giờ hắn hẳn là mưu sĩ của nhị gia.

Nhị gia không để ý tới hắn, chỉ nói với ta :

"Đi qua phòng sát vách. Cần gì nói cho Minh Yên."

Trong lòng ta vui mừng.

Đây là nguyện ý cho ta một cơ hội rồi.

Đang muốn cáo lui, Tạ Chi An lại mở miệng:

"Không thích hợp đi? Đêm hôm khuya khoắt bắt nữ nhân ở riêng một phòng, sáng ngày mai thức dậy, khẳng định mọi người sẽ nói ngươi không được đấy."

Ta hoá đá tại chỗ.

Nhị gia sờ lên cằm, tựa hồ cảm thấy lời hắn nói có đạo lý, khoát tay chặn ta lại:

"Vậy ngươi đêm nay liền ngủ nơi này. "

Mặt ta co rút mấy lần.

Nhị gia, không cần cậy mạnh như thế đâu.

Ngài hiện tại, vốn là không được kia mà.

6

Ta đánh giá thấp lòng háo thắng của một nam nhân.

Nghe nói lúc không nhìn thấy ta, cô gia đại phát tính tình, xem như tiểu thư trên đùa hắn, liền tiện tay bắt lấy Thu Lan kéo lên giường, một đêm kêu ba lần nước.

Nhị gia bên này liền gọi năm lần.

Ta bận rộn cả đêm mệt mỏi mệt muốn ch-ết người.

Phương pháp thông huyệt thuận khí cần tắm trong nước thuốc thập phần bá đạo, người tắm toàn thân đau đớn như kim đâm, người bình thường có thể ngâm nửa canh giờ đã tính là kiên trì rồi.

Nhị gia liên tục tắm năm thùng thuốc, đau đến mặt không còn chút máu lại gắt gao cắn môi không rên một tiếng.

Thật là một kẻ hung hãn.

Lúc thùng thuốc tắm cuối cùng kết thúc, Tạ Chi An đem hắn vớt ra, hắn đột nhiên cười.

"Chi An, chân ta đã cảm giác được đau đớn."

Hắn cười rất nhạt, chỉ là khóe môi nhếch lên gợn sóng, lại phảng phất gió xuân vờn nhẹ, mây tan mưa tạnh.

Ta cũng chợt cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, ngay cả vết thương trên tay sưng đỏ cũng không còn đau như vậy nữa.

Hiện tại, ta hẳn là có thể lưu lại rồi nhỉ?

Gã sai vặt đến truyền lời, đại công tử cùng phu nhân gọi đến ăn điểm tâm. Đây là bữa cơm thứ nhất sau khi nhập phủ của tiểu thư, người một nhà cần tụ hợp ăn cùng một chỗ.

Nhị gia thu thập thỏa đáng rồi rời đi, cũng không mang theo ta.

Ta vốn định nghỉ một lát, nhưng dược cao điều trị vết thương trên tay còn thiếu một vị thuốc, vừa vặn hoa viên trong quốc công phủ có.

Trong lúc chậm rãi cầm theo rổ dược liệu hái được từ vườn hoa trở về, bỗng truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Xú nha đầu kia, nguyên lai ngươi ở đây."

Quay đầu lại, chính là Thu Lan, đang đứng bên cạnh tiểu thư.

Nguyên lai bữa điểm tâm hôm nay bọn hắn tổ chức ở trong vườn.

Thu Lan bị cô gia giày vò một đêm, thế mà còn có tinh thần mắng ta:

"Tiểu thư tối hôm qua muốn để cho ngươi hầu hạ cô gia, ngươi lại dám chạy. Làm cô gia tức giận với tiểu thư, tiện nhân, cũng không biết tối hôm qua lẳng lơ ở chỗ nào, nhìn hôm nay ta có hay không đánh chết ngươi."

Tiểu thư đứng dưới cây trúc, chậm rãi nhếch lên khóe miệng:

"Hương Lăng, ngươi trước đó luôn luôn là người thông minh, làm sao bây giờ lại làm chuyện hồ đồ như thế này."

"Để ngươi hầu hạ cô gia là ta suy nghĩ cho ngươi, nếu không ngày sau ngươi lớn tuổi rồi cũng chỉ có thể lấy một gã sai vặt, cái này bảo ta làm sao có thể nhẫn tâm? Hương Lăng, ta coi ngươi như tỷ muội của mình, ngươi làm sao lại không hiểu tình hình cơ chứ?"

Ta vuốt nhẹ giỏ trúc, nhìn thẳng vào tiểu thư:

"Phu quân của tiểu thư, vẫn là tiểu thư tự mình hầu hạ đi, mới có thể khiến vợ chồng thuận hòa, ân ái gần nhau. Hương Lăng cũng là vì tiểu thư mà suy nghĩ, không muốn mình trở thành cây gai trong lòng của tiểu thư cùng cô gia, dứt khoát trước tiên đem chính mình nhổ đi, để tránh ngày sau tiểu thư phải cực khổ động thủ. "

Thu Lan hung hăng gắt lên, chỉ vào người của ta chửi ầm lên:

"Tiện nhân ngươi, bằng ngươi cũng xứng đánh đồng với tiểu thư? Coi như cô gia muốn sủng ngươi cũng bất quá là một món đồ chơi, sao có thể để ngươi vượt qua tiểu thư được chắc? Ngươi còn có mặt mũi nói vì tiểu thư mà suy nghĩ, nếu không phải ngươi tối hôm qua lớn mật trốn đi, cô gia làm sao lại đối với tiểu thư ......"

Tiểu thư khóe miệng trong nháy mắt kéo thẳng:

"Thu Lan, không được nói bậy. "

Thu Lan nhất thời im lặng.

Dù là sự tình tối hôm qua cô gia nổi giận sớm đã truyền ra, cũng là sự tình trong nội viện bọn hắn, không thể mang ra bên ngoài nói để khiến người ta tùy ý nghị luận. "Vợ chồng hòa thuận, ân ái gần nhau" từ ngày đầu tiên liền đã tan thành bong bóng xà phòng rồi.

Tiểu thư không còn nụ cười dịu dàng như dĩ vãng, khuôn mặt bình thản xưa kia giờ đây đều âm u.

Kiếp trước sao ta có thể cảm thấy ánh mắt nàng ôn nhu đâu? Rõ ràng là gi-ết người không thấy máu.

Tiểu thư mở miệng, tiếng nói ngọt đến phát ngấy:

"Thu Lan, Hương Lăng bệnh rồi, đầu óc hồ đồ rồi, đem nàng mang về, từ từ trị bệnh cho nàng. "

Thu Lan lộ ra nụ cười ác độc hiểu rõ, gọi mấy lão ma ma hướng phía ta đi tới.

Ta lui lại một bước, trầm giọng nói:

"Tối hôm qua ta đã là người của nhị gia, các ngươi không thể vô lý bắt ta đi."

7

Thu Lan sững sờ, lông mày vặn lên, mấy bước tiến lên hung hăng quăng cho ta một bạt tai.

"Đồ hồ li tinh, ngay cả nhị gia cũng dám vu cáo, ngươi là người trong phòng tiểu thư, lẳng lơ như vậy là muốn tiểu thư mất hết mặt mũi sao?"

Nhóm bà tử ba chân bốn cẳng đi lên, hợp lực chế trụ ta đem ta đè trên đất.

Ta giãy dụa không được, đành la lớn:

"Ta thật sự đã là người của nhị gia, các ngươi đi hỏi một chút liền biết."

Tiểu thư thương hại lắc đầu:

"Hài tử đáng thương, quả nhiên là bệnh đến hồ đồ rồi. Ta cùng phu quân mới cùng nhị đệ ăn cơm, hắn một chữ cũng không nhắc tới ngươi nha. "

Trong lòng ta trầm xuống, chẳng lẽ ta hiểu nhầm rồi? Nhị gia chỉ muốn ta trị liệu, cũng không phải muốn đem ta lưu giữ ở bên người?

Thu Lan hung hăng gắt lên:

"Quả thật là tiện nhân! Nhìn thấy nam nhân liền phát dục, nữ nhân bên trong kỹ viện cũng không lẳng lơ được như ngươi! Lột quần áo nàng, treo nàng lên dùng roi gai đánh nàng, ta cũng không tin trị không được đồ không có liêm sỉ này."

Mấy người lập tức động thủ cởi quần áo ta ra.

Ta ra sức giãy dụa, âm thanh hô to:

"Thả ta ra! Các ngươi không thể làm như thế này."

Coi như nô tỳ có phạm phải sai lầm cũng nên được đưa tới phòng tối đi quất hình, không thể ban ngày ban mặt cởi sạch quần áo người ta, các nàng là đang cố ý nhục nhã ta!

Tiểu thư thương xót thở dài:

"Liền đánh hai mươi roi đi, chớ có đả thương gốc rễ."

Mặt ta bị đè vào trong bùn, bên ngoài y phục đã bị kéo đi, trong lòng chỉ còn lại oán giận cùng tuyệt vọng.

Chợt nghe một thanh âm truyền đến:

"Đây là làm gì?"

Là cô gia.

Cánh tay đang xé rách y phục của ta dừng lại, lại vẫn như cũ đè ta không thể động đậy.

Ta nhìn thấy tiểu thư sững sờ, lại lập tức thản nhiên như dĩ vãng hành lễ với cô gia, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.

Ánh mắt cô gia nhìn về phía ta, liền hứng thú hơn nhiều.

Hắn đi đến bên cạnh ta ngồi xuống, một ngón tay nâng lên cằm ta:

"Nghe nói ngươi yêu thích nhị đệ ta? Không nghĩ tới nha đầu ngươi, phẩm vị còn độc đáo như thế."

"Đáng tiếc nhị đệ ta thân thể yếu đuối, sợ là muốn cô phụ tâm ý của ngươi."

"Như vậy liền để cho người làm huynh trưởng ta đây, thay hắn vui vẻ nhận lấy đi."

Ngón tay hắn vuốt ve trên mặt ta, ánh mắt dinh dính nhớp nháp làm quanh thân ta phát lạnh.

Tiểu thư đem khăn gấm vò nhăn nhúm, trên mặt lại cười hiền thục như cũ.

"Còn không đem nha đầu này mang về trong nội viện."

Cô gia ngăn lại, hắn bóp lấy mặt ta:

"Nơi đây ngược lại cũng có chút lý thú, liền ở ngay đây đi. "

Nói xong, hắn một cánh tay dắt lấy ta kéo vào hòn giả sơn.

Ta bị hắn giữ trên núi đá cứng rắn, đôi tay sau lưng ta dao động không ngừng làm loạn.

Cách một bức động, mười mấy người đứng bên ngoài quan sát trận lăng nhục này, có ghen ghét, có xem thường, có thóa mạ, có tà dâm.

Ta phảng phất xuyên thấu qua núi đá trông thấy khuôn mặt dối trá của tiểu thư, nụ cười ác độc của Thu Lan.

Không cách nào ức chế hận ý mãnh liệt tràn ra.

Dựa vào cái gì bọn hắn liền có thể nhẹ nhàng quyết định nhân sinh của ta? Dựa vào cái gì bọn hắn liền có thể cao cao phía trên nghiền ép ta như sâu như kiến?

Chẳng lẽ ta sống lại một đời, chính là vì để bọn hắn lại ức hiếp ta một lần!

Không, lần này, ta tuyệt không làm thịt cá mặc người ức hiếp

Ta quyết tâm liều mạng, rút trâm từ trong tóc ra, hung hăng đâm xuống.

Cô gia hét thảm một tiếng, che bả vai lui đi.

Ánh mắt hắn mắt lộ ra hung quang, nhào lên gắt gao bóp chặt cổ ta:

"Xú nha đầu! Ngươi muốn chết!"

Cảm giác ngạt thở truyền tới, ta vẫn nghĩ.

Lần này, ít nhất ta sẽ chết được sạch sẽ.

Thời điểm ý thức tan rã, ta chợt nghe một thanh âm mát lạnh như tuyết.

"Đại ca rời tiệc không trở về, đệ đệ đành đi tìm vậy. "

Là nhị gia?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang