2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8.

Cô gia đen mặt đi ra khỏi hòn giả sơn, một tay ném ta trên mặt đất.

Nhị gia ngồi trên xe lăn không nhúc nhích tí nào, nhìn cũng chưa từng nhìn ta một cái.

"Đại ca bị thương sao?"

Cô gia lau máu trên vai, ánh mắt hung ác nham hiểm:

"Nha đầu này tính tình cực kỳ ngang bướng, phải dạy bảo thật tốt mới được. "

Nhị gia khẽ cười một tiếng:

"Đại ca dạy rất đúng, khi về ta sẽ dạy bảo nàng thật tốt. "

Cô gia dừng lại: "Ngươi?"

Đường cong trên khóe môi Nhị gia không thay đổi:

"Dù sao cũng là người trong nội viện của ta, cũng nên do ta dạy dỗ. "

"Còn muốn cảm tạ đại tẩu, đại hôn mà vẫn không quên tặng người tới chiếu cố ta, quan tâm như thế thật là khiến người cảm động. "

"Nha đầu này, ta rất hài lòng."

Tiểu thư sắc mặt lập tức tái nhợt:

"Ta ..."

Cô gia hung hăng trừng nàng, nàng liền lập tức im lặng.

Nhị gia chính miệng thừa nhận, tiểu thư liền ngồi vững danh xưng bởi vì cô gia thích ta nên ghen ghét, trong đêm đem ta đưa cho đệ đệ của hắn.

Tiểu thư ở trước mặt trượng phu, thanh danh hiền lương thục đức nát vụn, hết đường chối cãi.

Cô gia đưa ánh mắt dời về phía nhị gia.

Nửa ngày, hắn mở miệng:

"Đã là người của nhị đệ, tự nhiên về viện dạy dỗ. "

Nói xong, hắn phất tay áo mà đi.

Tiểu thư do dự một chút, đi đến bên cạnh ta, dìu ta lên, lại ở bên tai ta thấp giọng uy hiếp:

"Nếu không muốn bị bán vào kỹ viện, liền quản tốt miệng của ngươi vào."

Sau đó, nàng mang theo Thu Lan cùng một đám nô bộc nghênh ngang rời đi.

Ta hiểu ý tứ của nàng.

Văn tự bán mình của ta còn trong tay nàng. Nếu ta nói ra sự tình nàng nhiễm bệnh, thanh danh nữ nhi Lang Gia Vương gia của nàng sẽ không còn.

"Đến đây."

Ta cụp mắt nhu thuận đi đến bên người nhị gia.

Hắn dù ngồi trên xe lăn, lại phảng phất mười phần cao ngạo, khiến người khác ngưỡng vọng.

"Thuốc hái xong rồi?"

Ta sửng sốt, nhìn về phía rổ thảo mộc rơi vãi ở một bên, gật đầu.

Nhị gia ôn hòa nhìn ta:

"Vậy liền trở về đi."

Ta từ trên mặt đất ta nhặt một đóa lại một đóa thảo mộc bỏ vào trong rổ, không nhịn được phát lạnh ở trong lòng.

Hắn biết tất cả mọi chuyện.

Biết ta vì sao đến vườn hoa, biết ta chịu nhục.

Hắn chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, đến một khắc cuối cùng mới xuất hiện.

Hắn không tin ta, nhờ vào đó quan sát ta có hay không là gian tế do cô gia phái tới.

Đồng thời, cũng là bức ta triệt để vạch mặt cùng tiểu thư, cắt hết đường lui của ta.

Từ nay về sau, ta chỉ có thể lấy hắn làm chủ.

Mang theo rổ thảo mộc đi đến phía sau hắn, ta đẩy hắn trở về.

Hắn tùy ý hỏi:

"Hiện tại, còn muốn lưu tại bên cạnh ta không?"

Ta gật đầu.

"Muốn cầu cái gì?"

Lần này, ta không chỉ muốn còn sống.

Sống xu nịnh, sống tạm bợ một thế như thế này, có ý nghĩa gì không? Không cầu công thành danh toại, chí ít phải thống khoái trả thủ đem hết thảy lăng nhục cùng uất ức trả lại cho người, mới không uổng công kiếp này sống lại.

Nàng nắm giữ văn tự bán mình của ta, ta liền phải nắm giữ mệnh của nàng.

Ngực ta chập trùng, mở miệng đáp:

"Báo thù rửa hận."

Nhị gia chống cằm nhắm mắt dưỡng thần:

"Người người đều biết đại ca ta sẽ kế thừa chi vị thế tử, ngươi đi theo ta một kẻ tàn phế, sợ là báo thù không được. "

"Có ta ở đây, nhị gia không phải là người tàn phế. Đại công tử, cũng chưa chắc liền có thể toại nguyện. "

Nhị gia nhẹ nhàng cười: "Vậy, ta đành rửa mắt mong chờ."

9.

Ta chính thức trở thành nha hoàn của nhị gia, ban ngày giúp điều chế dược cho hắn, đêm đến lại thay hắn chuẩn bị thuốc tắm. Liên tục kiên trì chân của hắn rất nhanh đã tốt lên, chỉ chưa đầy một tháng, chẳng những đã khôi phục cảm giác, thậm chí còn có thể đứng thẳng một lúc.

Nhị gia đối với biểu hiện của ta rất hài lòng, ban thưởng không ngừng, ngày thường cũng có vẻ mặt ôn hoà, tử tế.

Dần dần lời đồn đại nổi lên, nói nhị gia nhất mực si mê ta, hàng đêm đều tìm ta làm ấm giường.

Còn nói thủ đoạn của ta rất lợi hai, cơ thể lại có thể chịu được các loại tra tấn không ngừng từ nhị gia, là thân thể trời sinh quyến rũ.

Thời điểm hai nha hoàn nghị luận những lời này, ta đang giúp nhị gia luyện tập đứng thẳng sau hòn giả sơn.

Ta xấu hổ đến hận không thể tại chỗ moi lỗ chui luôn vào đất.

Nhị gia nghe được không giận mà càng hăng hái, còn không cho phép ta làm dán đoạn cuộc thảo luận của các nàng.

Hô hấp của hắn ở trên đỉnh đầu ta, sợi tóc rủ xuống trên mặt ta, hương mai xuyên thấu qua mùi thuốc chui vào xoang mũi của ta.

Ta đột nhiên cảm giác có chút nóng, quay sang một bên, gạt bỏ sợi tóc còn dính trên má, lại vừa vặn đối đầu với ánh mắt của nhị gia.

Hắn ranh mãnh nhìn ta cười:

"Hương Lăng, mặt ngươi làm sao lại đỏ như thế?"

Ta nghiêng đầu qua không nhìn hắn:

"Nhị gia, người hình như béo rồi, nô tỳ đỡ không nổi nữa."

Cơm tối hôm đó, trên bàn bày một mảnh xanh lét, không tìm thấy một chút thịt nào.

Minh Yên nói, nhị gia muốn ăn uống điều độ để giảm béo, toàn viện trên dưới đều phải theo.

Cầm bát cơm chỉ còn nước và rau xanh, ta an tĩnh bưng bát núp ở nơi hẻo lánh, cực lực biểu hiện chính mình vô tội giống như những người khác.

Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Ban đêm thời điểm tắm thuốc, ta trái phải mở miệng, tán dương thân thể nhị gia rắn chắc, dáng dấp thập toàn thập mĩ, biểu thị tốt nhất không nên để hình thể gầy đi.

"Muốn khôi phục chân thật tốt, cơ thể cần phải cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, không thể nào ăn uống đạm mạc được."

Hắn cười nhạt không nói.

Ta nói liên miên lải nhải, tranh thủ cơ hội khôi phục tiêu chuẩn cơm nước như trước.

Đột nhiên, bên ngoài một tiếng sét vang lên.

Mưa bỗng nhiên ào ào đổ xuống.

Cuồng phong gào thét, ánh nến bị dập tắt.

Xung quanh đặc quánh một vùng tăm tối, ta cảm giác được một cách rõ ràng, thân thể nhị gia trong nháy mắt cứng ngắc.

Ta vỗ vỗ bả vai hắn, muốn đi lên châm nến.

Hắn nắm chặt tay ta, đem ta kéo đến bên cạnh hắn.

"Đừng đi."

10.

Lúc ta đến hầu hạ bên người nhị gia, trời đã vào cuối thu.

Kinh thành mùa thu khô ráo, ít khi có mưa, rất hiếm khi mưa to như ngày hôm nay.

Cho nên cũng là lần đầu tiên ta mới biết, nhị gia sợ sấm sét như thế.

Sấm sét ròng rã đến nữa đêm, đầu hắn liền tựa vào phần bụng ta, ôm chặt ta đến nửa đêm.

Nước lạnh căm căm cũng không chịu đứng dậy.

Đến khi mưa ngừng sấm sét dừng hẳn, ta hầu hạ hắn lên giường, hắn cũng chưa từng thả ta ra.

Đêm nay ánh trăng rất tối, nhưng ánh mắt hắn lại rất sáng, trong đó tràn ra những cảm xúc mà ta không hiểu rõ.

Ta quay lưng đi không dám nhìn.

Cánh tay hắn từ phía sau lưng quấn lên.

Ta trong nháy mắt cảm giác được thân thể hắn phát sinh biến hóa.

Trong lòng ta kêu khổ không ngừng, thật là chủ quan quá rồi.

Hơn một tháng nay, vì xúc tiến tuần hoàn huyết dịch, thuốc tắm mà ta điều chế cho hắn bỏ không ít dược liệu cường thân.

Đối với người thường mà nói là quá bổ, nhưng đối với tình huống của nhị gia lại vừa vặn bổ sung cho nhau.

Hắn năm đó trúng độc, phần eo trở xuống đều tê liệt, hùng phong nam tính cũng không có cách nào thi triển.

Ta một lòng trị chân, lại quên mất cọc sự tình này.

Bây giờ độc tố dần dần trừ bỏ, phần thân dưới hắn cũng đã có thể hoạt động trở lại.

Là ta không ngờ tới.

Ba năm ngủ say bỗng nhiên thức tỉnh, tựa như núi lửa phun trào không thể ngăn cản.

Đêm nay sợ là không thể kết thúc trong yên lành rồi.

Tâm ta dần chìm xuống .

Chân của nhị gia không bao lâu liền sẽ khỏi hẳn, đến lúc đó ta liền không có giá trị lợi dụng nữa.

Ta xác thực hẳn nên sớm tính toán, giữ lấy một phần ân sủng.

Nghĩ đến đây, ta quyết tâm liều mạng, xoay người ôm lấy cổ nhị gia.

Hắn khóe mắt ửng đỏ, đáy mắt ánh sáng mãnh liệt.

Ta nhanh chóng nhớ lại những thủ đoạn ở kiếp trước hầu hạ cô gia, nắm tay hắn đưa đến trước ngực ta.

Ta biết nam nhân thích gì, cũng biết thân thể chính mình có bao nhiêu tiền vốn.

Đã quyết định dâng lên thân thể, liền không thể để hắn xem như đồ chơi, sử dụng xong liền ném.

Ta muốn hắn ăn tủy trong xương biết vị, muốn ngừng mà không được, nhớ mãi không quên.

Như thế, ta mới có thể ân sủng dài lâu, sống sót rồi mới có thể tính toán sự khác được.

11.

Mới có thể có cơ hội nhìn địch nhân của ta rơi xuống Địa Ngục.

Một đêm này, ta đem hết tất cả vốn liếng, thay nhị gia còn tuổi trẻ, triệt để khai tiệc ăn mặn.

Thật lâu về sau, hắn cũng sẽ không quên đêm nay, cũng sẽ không thể quên mất ta.

Một đêm hoang đường, eo ta kém chút đứt đoạn.

Giờ Mão rời giường, như bình thường ta đi trong vườn hái thuốc.

Lúc trở về, nhị gia cũng đã đến rồi, ngồi trong chính phòng đọc sách.

Ta đem một nhánh sơn trà nở rộ cắm vào trong bình, đặt lên trên thư án.

Nhị gia gọi ta:

"Hương Lăng."

Ta ngồi xuống, ngửa đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn chăm chú ta một hồi, hỏi:

"Có muốn điều gì không?

Ta không dấu vết nhẹ nhàng nắm ống tay áo của hắn:

"Chỉ muốn lưu ở bên người nhị gia."

Hắn an tĩnh mà nhìn ta, nửa ngày sau, đem tay ta nắm đến trong lòng bàn tay hắn.

Ta biết, bây giờ, ta mới xem như chân chính được phép lưu lại.

Nhị gia xác thực ăn tủy trong xương biết vị, cơ hồ mỗi ngày đều muốn quấn lấy ta.

Thân phận của hắn bí ẩn, lại có đại sự muốn làm, thường cùng mưu sĩ tiến vào mật thất mưu sự.

Bây giờ ta mới biết, ở kiếp trước từng cỗ thi thể từ trong viện này khiêng ra, đều là gian tế thám thính, sau khi bị tra tấn thì xử lý.

Ta vui vẻ đánh yểm trợ cho nhị gia.

Thế là, lời đồn đại càng ngày càng nghiêm trọng, nói ta cùng nhị gia không phân biệt ngày đêm hoang dâm vô độ, ta như hồ ly tinh muốn ép khô nhị gia.

Nhị gia nghe nói tới chỉ cười, nói thân thể ta đúng thật là trời sinh quyến rũ.

Chúng ta bên này hư giả ân ái, tiểu thư lại chân thật bị cô gia chán ghét vứt bỏ.

Từ lần trước bị nhị gia giội nước bẩn, nàng không thể giả bộ hiền lương thục đức được nữa.

Cô gia chán ghét nàng dối trá ghen tị, ngày ngày đem Thu Lan kéo lên giường, thậm chí có khi ngay tại phòng ngủ của tiểu thư hành sự.

Tiểu thư phẫn hận không thôi, lòng nóng như lửa đốt, một bên vụng trộm mời đại phu khắp nơi hòng trị khỏi bệnh hoa liễu của nàng, một bên lừa gạt cô gia nói đại phu từ nhà mẹ đẻ nàng đưa tới, đem người lưu trong phủ làm phủ y.

Chỉ là chứng bệnh hoa liễu này vốn rất khó trị liệu, bệnh lại đi như kéo tơ, chỉ có thể chậm rãi điều trị, trong lúc nhất thời, tiểu thư chỉ có thể trơ mắt nhìn Thu Lan ngày đêm nhận sủng.

12.

Mặc dù Thu Lan rất trung thành, nhưng chuyện như chia sẻ trượng phu, nữ nhân vĩnh viễn không cách nào có thể rộng lượng không so đo được.

Huống chi, Thu Lan đã có thai rồi, lại được cô gia nâng lên làm di nương.

Giống như ta ở kiếp trước lúc nàng mang thai, tiểu thư đối với nàng quan tâm đầy đủ, che chở có thừa.

Các loại thuốc bổ tốt nhất cùng than bạc ùn ùn chảy vào phòng Thu Lan, quần áo mùa đông một kiện lại một kiện cắt may liên tục, ngay cả chiếc áo choàng hồ ly tiểu thư thích nhất đều thưởng qua đi.

Thu Lan cảm động hai mắt ngấn lệ, thề vĩnh viễn vì tiểu thư máu chảy đầu rơi, hài tử của nàng chính là hài tử của tiểu thư.

Lúc nghe nói đến việc này ta đang ở chính phòng cắt hoa, không cẩn thận cắt một nhát, cả nhánh hoa đẹp rơi xuống chỉ còn mỗi gốc.

Thu Lan hồ đồ, nhưng nghĩ lại nhiều năm ở chung, ta không ngại giúp nàng một tay.

Đông chí hoàng gia tổ chức gia yến. Bệ hạ niệm tình quốc công phủ không còn trưởng bối, đem hai vị công tử tuyên tiến vào cung tham gia yến tiệc.

Ai ngờ trong yến tiệc, vũ cơ Tây Vực lại là thích khách trà trộn vào, một thanh trường kiếm hướng về phía bệ hạ đâm tới.

Dưới tình thế cấp bách nhị gia lại cố gắng đứng lên bổ nhào vào chắn trước người bệ hạ.

May thay ngự lâm quân kịp thời xuất hiện chế phục thích khách, mới không xuất hiện thương vong.

Đợi sau khi mọi chuyện tạm thời giải quyết, đám người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, chân của nhị gia có khả năng khang phục rồi.

Dù chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã có thể đứng lên và đi lại.

Bệ hạ vừa an ủi vừa tự hào, trọng thưởng nhị gia, tán thưởng hắn có công hộ giá.

Đám người lại từng đợt nhao nhao chúc mừng.

Lúc hồi phủ sắc mặt cô gia xanh xám, xụ mặt đi thẳng về viện tử chính mình.

Nhị gia thoải mái nhàn nhã lắc lư, còn vụng trộm đem điểm tâm từ trong áo ra cho ta.

Ta nhìn hắn bộ dáng cà lơ phất phơ, chỉ biết lắc đầu.

Đành phải thay hắn chú ý cô gia nhiều thêm mới được.

Từ hôm nay trở đi, chi vị thế tử quốc công phủ, không còn là vật trong lòng bàn tay của cô gia nữa.

Nhị gia có công hộ giá, hiển nhiên so với cô gia chỉ mang danh trưởng tử vô công vô danh càng có ưu thế hơn.

Bằng vào sự hiểu biết của ta với cô gia, hắn nhất định sẽ không ngồi yên chờ đợi.

Nhị gia cũng không coi ai ra gì, chỉ đuổi theo ta hỏi điểm tâm ăn ngon hay không.

Luôn cảm giác tên nam nhân này càng ngày càng ấu trĩ.

Nghe nói cô gia về tới trong nội viện lại phát một trận tính tình.

Lúc Thu Lan không cẩn thận nói lộ ra chuyện ta biết y thuật, cô gia liền giận dữ, mắng tiểu thư đem ta đưa cho nhị gia điều trị chân có phải hay không muốn hại chết hắn. Tiểu thư nhịn không được biện bạch hai câu còn bị cô gia đánh sưng mặt.

Ngày thứ hai, tiểu thư liền tới viện tử của ta.

13.

Hơn một tháng qua, đây là lần thứ nhất chúng ta gặp lại nhau.

Chắc hẳn, nàng bị cô gia cường ngạnh buộc phải đến chỗ ta để tìm hiểu tin tức.

Ta mời nàng ngồi tại sảnh uống trà.

Theo ta quan sát, nàng đã gầy đi nhiều, trên mặt phấn dày cũng không che hết vẻ tiều tụy, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng kiêu ngạo thanh tao lúc trước.

Thoang thoảng lẫn trong hương trà, ta nhạy bén ngửi được một mùi hôi thối, trong lúc nhất thời khó ngăn được cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày.

Ta cố gắng cưỡng chế cơn buồn nôn xuống.

Lát nữa nhất định phải đem tấm nệm kia đốt đi.

Tiểu thư an tĩnh mà nhìn ta, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

"Hương Lăng, chắc hẳn thời gian này ngươi trôi qua không tệ nhỉ? Nhị đệ hẳn là rất thương ngươi?"

Ta thong thả châm trà:

"Nhờ phúc của tiểu thư, thời gian trôi qua cũng tạm."

Nàng cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm:

"Là do bản lĩnh của ngươi không tầm thường, nhị đệ chân đã hỏng hơn ba năm, không nghĩ tới ngươi mới tới có hai tháng liền có thể chữa khỏi, có ngươi thật sự là phúc khí của hắn."

Ta cười khẽ:

"Tiểu thư trước kia luôn nói, phúc khí của ta còn ở phía sau. Ta trước kia luôn luôn không tin, bây giờ nghĩ lại tin rồi. Nhị gia chính là phúc khí của ta."

Tiểu thư trong nháy mắt cứng ngắc, mặt nạ dối trá suýt nữa vỡ tan.

Nàng miễn cưỡng tiếp tục cười nói:

"Đó là tự nhiên, nhị đệ nếu có thể khỏi hẳn, cũng là phúc khí của quốc công phủ.

"Chỉ là...."

Lời nói của nàng xoay chuyển.

"Ngươi hầu hạ nhị đệ thời gian cũng không ngắn nữa, làm sao bụng còn không có động tĩnh gì? Nghe ta nói một câu, ngươi xuất thân không tốt, cho tới bây giờ cũng còn không có danh phận, nếu như lại không có hài tử giúp đỡ, tương lai chủ mẫu vừa vào cửa, muốn bán ngươi vào thanh lâu không phải là sự tình dễ dàng sao."

Nàng đột nhiên cười lên quỷ dị:

"Giống như đường tỷ ngươi vậy đó."

Trong lòng ta hốt hoảng.

Đường tỷ của ta, rõ ràng được bán vào Ninh Viễn Hầu phủ làm nha hoàn, như thế nào rơi vào thanh lâu?

Đột nhiên nhớ tới, trước đó vài ngày, phu nhân Ninh Viễn Hầu tổ chức tụ hội trá hình tìm lang quân cho nữ nhi, mời mấy vị phu nhân tiếp khách, trong đó có tiểu thư.

Nghe nói, có nha hoàn to gan lớn mật, dám công khai nhét túi thơm cho con rể mà phu nhân Ninh Viễn Hầu nhìn trúng, bị bán ra tại chỗ.

Chẳng lẽ đó chính là đường tỷ của ta?

Không có khả năng, đường tỷ của ta tính tình nhát gan nhu nhược, mỗi khi nói chuyện với nam khách tuy ở nhà cũng đều ấp úng, tuyệt sẽ không làm ra chuyện như vậy!

Tiểu thư từ trong tay áo móc ra một túi thơm, phóng tới trong tay của ta, thở dài:

"Người a, xuất thân thế nào chính là mệnh thế ấy, tóm lại người vẫn phải nhận mệnh, ngươi nói có phải hay không?"

Trong ngực ta đau xót.

Đây là túi thơm do tổ mẫu làm cho tỷ muội chúng ta, đeo đã nhiều năm, chỉ đã mài mòn, màu sắc cũng cũ kỹ.

Đường tỷ coi như muốn câu dẫn người, cũng sẽ không cầm vật này đi câu dẫn người ta.

Huống chi, đồ vật còn sót lại trong nhà, sợ là chỉ còn vật này. Nàng nhất định mười phần trân quý.

Chỉ có thể là tiểu thư, biết nội tình chúng ta, dẫn nàng vào cuộc, chỉ vì tranh đấu với ta.

Ta vuốt túi thơm, nhắm mắt lại đè xuống đáy mắt tất cả cừu hận, lúc mở mắt ra đã là một mảnh ưu sầu.

Ta làm bộ thở dài:

"Không nhận mệnh còn biết phải làm sao đâu. Nhị gia thân thể thế này, huống chi ngài ấy có thân phận thế nào kia chứ?"

Tiểu thư nhãn tình sáng lên:

"Ngươi nói là..."

Ta khoát khoát tay, làm bộ không muốn nhiều lời.

"Ngược lại là tiểu thư phải bảo trọng thân thể, sớm ngày khôi phục. Thu Lan tỷ tỷ có thai tuy là chuyện tốt, nhưng dù sao hài tử cũng không phải là tiểu thư thân sinh. Tương lai nói ra, con thứ so với con trưởng còn sinh sớm hơn, tóm lại là không dễ nghe rồi."

Tiểu thư trong nháy mắt sắc mặt có chút trầm xuống.

Ta hiểu nàng. Lang Gia Vương thanh danh quá mức hiển hách, nàng thân là Vương gia nữ, danh dự đặt trên hết thảy, không có khả năng để một nha hoàn leo trên đầu mình ngồi.

Tiểu thư miễn cưỡng cười, trong mắt lại lóe quang mang sắc bén.

"Hương Lăng, ngươi không hiểu, di nương nào giống như chủ mẫu. Chỉ cần phu quân là của ta, hài tử là của ta. Về phần mẹ đẻ của hài tử, có thể không cần tồn tại rồi."

"Hương Lăng, đây chính là mệnh của mỗi người. Làm người phải biết thân phận mà nhận mệnh."

Nàng giả bộ đỡ trâm cài điểm thúy trên đầu, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống, cáo từ liền rời đi.

Ta ngồi một lát, đứng dậy đi vào sau tấm bình phong, nói với người ngồi trên ghế:

"Lúc này ngươi tin ta rồi chứ?"

Người kia tay chân bị trói trên ghế, miệng bị nhét giẻ, chính là Thu Lan.

14.

Thu Lan sáng hôm nay đem một chậu Hải Đường tới cửa, nói là hạ lễ của tiểu thư chúc mừng nhị gia có công hộ giá.

Chỉ một ánh mắt ta liền nhận ra, đây là chậu hoa mà kiếp trước tiểu thư dùng để gi-ết ch-ết Ngọc di nương.

Lúc ta mang thai, Ngọc di nương được cô gia đưa vào phủ, nàng là một mỹ nhân yểu điệu yếu ớt, suốt ngày không thể rời chén thuốc.

Tiểu thư không biết từ chỗ nào tìm một giống rắn độc đã được thuần dưỡng, lệnh cho ta mỗi ngày dùng dược liệu nuôi dưỡng nó.

Bắt đầu mùa đông, con rắn kia chui vào trong đất của chậu hoa ngủ đông.

Sau đó tiểu thư đem một gốc Hải Đường cắm vào trong chậu lệnh người đưa cho Ngọc di nương.

Ngày thứ hai, Ngọc di nương bị rắn độc cắn ch-ết.

Hoa Hải Đường sợ lạnh, cần nuôi dưỡng ở trong phòng. Mùa đông trong phòng đốt than bạc, rắn bị nóng sẽ thức tỉnh, lần theo mùi thuốc trên thân của Ngọc di nương tới cắn nàng.

Không người nào hoài nghi.

Đời này, nàng vì lấy lòng phu quân, lại đem chủ ý hướng tới nhị gia.

Không nghĩ tới cô gia vì vị trí thế tử, ngay chút tình thân đều không mảy may để ý, trực tiếp nhổ cỏ tận gốc.

Đôi vợ chồng tâm địa rắn rết này, ngược lại thật xứng đôi.

Ta để cho người trói Thu Lan lại, để nàng ngồi sau tấm bình phong, đem hoa hải đường bày ở nơi dễ thấy trên bệ cửa sổ, tiếp đón tiểu thư vào cửa. Cố ý để nàng biết Thu Lan đã đem đồ vật đến, lại dẫn tiểu thư nói ra những lời thật lòng như bỏ mẹ giữ con.

Thu Lan nghe nàng nói như thế khẳng định trái tim bị tổn thương không nhẹ, hận không thể nhanh chân trở về nói cho cô gia chuyện tiểu thư trước khi kết hôn đã bị phá thân lại còn nhiễm bệnh.

Ta ngăn cản nàng:

"Nàng là người của Lang Gia Vương, ngươi có nói những sự tình này ra, quốc công phủ cũng không dám bỏ nàng. Nhiều lắm thì chỉ khiến vợ chồng hắn bất hoà, trượng phu nàng không thích, so với tình hình hiện tại có gì khác nhau?"

Sau một hồi khuyên giải, Thu Lan cuối cùng đồng ý, nguyện hợp tác cùng ta, nghe theo an bài của ta sau đó đứng dậy lau nước mắt rồi mới rời đi.

Phía sau cửa, nhị gia vuốt thân rắn đã lạnh lẽo, mỉm cười nhìn ta.

"Hương Lăng, nhìn không ra, ngươi còn rất độc ác đấy."

Ta đi qua ngồi lên chân hắn:

"Hương Lăng là người của nhị gia, tiểu nữ là người có thù tất báo. Thế nhưng để nhị gia không thích rồi?"

Hắn ném rắn trong tay đi, cánh tay nắm lấy vòng eo của ta.

"Tối hôm qua ta lực đạo hơi mạnh, khiến cả khuôn mặt ngươi đều tức giận đến đỏ bừng, còn nói muốn cắn ta nữa."

"Hương Lăng, có thù tất báo, đây chính là một phân một hào cũng không thể nói suông không làm, không cần hạ thủ lưu tình với ta đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang