1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Hôm nay, chợ cực kỳ nhộn nhịp, tiếng rao hàng, tiếng vỗ tay tán thưởng, đủ thứ tiếng ồn hòa lẫn vào nhau.

Thỉnh thoảng có vài ba người niên kỷ vẫn còn nhỏ kết bạn đi cùng nhau, vẻ mặt của họ vội vàng bước về phía Xuân Nguyệt Lâu.

"Nghe nói gì chưa? Hôm nay, tiểu thư Thẩm gia sẽ ném tú cầu chiêu thân."

"Đây quả là một chuyện tốt, ta đã nghe nói hai nữ nhi của Thẩm gia đều xinh đẹp tựa như thiên tiên, không biết có thật hay không."

"Những người phía sau mau lên nào, dù chỉ nhìn thoáng qua dung nhan của Thẩm cô nương cũng rất tốt rồi."

Trên đường lớn, âm thanh người ồn ào náo nhiệt nhưng cảnh tượng trong Xuân Nguyệt Lâu lại hoàn toàn khác.

Tỷ tỷ vuốt ve bộ váy do nha hoàn mang đến, ánh mắt nàng ta oán hận nhìn về phía ta.

Giây tiếp theo, tỷ tỷ hốc mắt đỏ hoe, nàng ta đột ngột quỳ xuống trước mặt phụ mẫu:

"Con mới là đích trưởng nữ của Thẩm gia, nếu cần người tiến cung, thì người đó phải là con mới đúng.

Phụ thân, mẫu thân, tại sao muội muội lại được tham gia tuyển tú, trở thành phi tử để làm rạng danh liệt tổ liệt tông?

Còn con, con chỉ có thể dùng quả tú cầu rách nát này để quyết định nhân duyên của mình. Con mặc kệ, con cũng muốn tiến cung!"

Ánh mắt ta khẽ nhướng lên nhìn Thẩm Doanh Nguyệt.

Đúng vậy, ta đã trọng sinh.

Mà người đang ở trước mặt ta, tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu của ta.

Tỷ tỷ ta cũng đã trọng sinh.

Là nữ nhi của chính thất, Thẩm Doanh Nguyệt ngày thường không ít lần lấy thân phận đích nữ ra để chèn ép ta.

Việc đầu tiên sau khi nàng ta trọng sinh lại là đến cướp nhân duyên của ta, nàng ta thật là vội vàng.

Nghe nàng ta nói vậy, đáy mắt của mẫu thân cũng dần ươn ướt:

"Doanh Nguyệt, con có biết vị Hoàng hậu trong cung lòng dạ tàn nhẫn đến mức nào không?

Nếu con gả vào đó, sau này không biết con sẽ phải sống những ngày tháng thế nào, làm sao mẫu thân có thể nhìn con cô độc gặp hiểm nguy chứ?"

Đúng vậy, đó là lý do tại sao việc tiến cung lại rơi vào đầu ta, một thứ nữ.

Không cần nghĩ cũng biết, đây không phải là một mối hôn sự tốt đẹp gì.

Kiếp trước, ta đã bị phụ mẫu bỏ rơi như vậy, ta cô độc không người giúp đỡ bị người đưa vào cung.

Còn nữ nhi ngoan của bọn họ, Thẩm Doanh Nguyệt, có thể ở đây chọn một vị lương tế tốt trong số những nam nhân tốt trên thế gian này.

Hôm nay, việc ném tú cầu chiêu thân này, tất nhiên cũng là dành cho Thẩm Doanh Nguyệt.

Ta sắp phải tiến cung, phụ mẫu lại sợ Hoàng thượng cũng để ý đến tỷ tỷ, nên bọn họ vội vàng muốn gả tỷ tỷ đi.

Đáng tiếc, mọi toan tính của bọn họ, đối với Thẩm Doanh Nguyệt đều là vô ích.

Thẩm Doanh Nguyệt khóc rất thương tâm, khiến phụ thân cũng phải thở dài một tiếng.

Nàng ta lau nước mắt, chậm rãi nói:

"Nữ nhi biết, người trong cung không ai dễ ở chung. Mà nay phụ thân làm quan trên triều, một bước không dám đi sai, con là nữ nhi của phụ thân, sao có thể chùn bước?

Tuy nữ nhi không bằng một phần vạn của phụ thân được, nhưng nữ nhi cũng phải cố gắng hết sức. Nếu nữ nhi được Thánh thượng sủng ái, cuộc sống của Thẩm gia cũng sẽ tốt hơn.

Phụ thân, mẫu thân, Doanh Nguyệt có thể nắm bắt được Thánh tâm. Xin phụ mẫu đừng do dự nữa, hãy để con tiến cung đi."

Từng lời của Thẩm Doanh Nguyệt chân thành vô cùng, ngay cả phụ thân cũng rất cảm động.

Ông ấy lệ rơi đầy mặt, bước tới đỡ tỷ tỷ đang quỳ trên mặt đất lên.

"Con ngoan, phụ thân quả thật không nuôi con uổng công. Chỉ là, nếu con tiến cung, thì muội muội con sẽ không còn cơ hội."

Ông ta nói xong, cả ba người trong phòng đều nhìn về phía ta.

2.

Không khí yên tĩnh, mẫu thân tiến lên nắm lấy tay ta.

Sau bao nhiêu năm làm chủ mẫu, đây là lần đầu tiên bà ta đối xử thân mật với ta như vậy.

Ta vẫn còn nhớ rõ khi bà ta đuổi mẫu thân ta đi, vẻ mặt của bà ta không hề có chút biểu tình nào.

Ta thản nhiên nhìn bà ta mà không nói gì.

Mẫu thân hơi dùng sức nắm tay ta:

"Đông Chí, ta biết con từ nhỏ đã luôn hiểu chuyện. Trong cung gió tanh mưa máu, sai một chút là có thể tan xương nát thịt, không phải là nơi tốt đẹp gì.

Vì tỷ tỷ con quyết tâm đi vào đó, đó là phúc của con.

Ta thấy, ném tú cầu chiêu thân hôm nay cũng đừng lãng phí, con hãy thay tỷ tỷ con, tự chọn một mối hôn sự tốt đẹp cho mình."

Ta nhìn ba người trong phòng, thấy họ có những biểu cảm khác nhau.

Bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn đồng lòng, bỏ rơi ta, một thứ nữ.

Rõ ràng là bọ họ ích kỷ đến tận cùng, nhưng luôn có thể mặt dày nói ra những điều biểu hiện bọn họ tốt đẹp đến cỡ nào.

Thấy ta không nói gì, phụ thân ta nghĩ ta không vui.

Ông ta lập tức ném tách trà nóng xuống đất:

"Thẩm Đông Chí, con đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chuyện hôm nay cứ quyết định như vậy, con không đồng ý cũng phải đồng ý."

Ta ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Doanh Nguyệt đứng sau phụ thân.

Khuôn mặt nàng ta đắc ý, ánh mắt lộ ra vẻ: "Ngươi thấy chưa, phụ thân luôn thiên vị ta".

Ta mỉm cười, nhìn Thẩm Doanh Nguyệt:

"Được thôi, muội nhường cơ hội tiến cung cho tỷ."

Nói xong, mẫu thân buông tay ta ra, cả ba người bọn họ đều lộ vẻ hưng phấn.

Trước khi ta bước ra khỏi cửa, giọng nói đắc ý của Thẩm Doanh Nguyệt vọng lại từ phía sau:

"Quý phi thì đã sao, ta Thẩm Doanh Nguyệt đã làm thì phải làm Hoàng hậu."

Ta, Thẩm Đông Chí, là thứ nữ không được coi trọng nhất trong nhà.

Vào thời kỳ nạn đói, mẫu thân ta bị đại ca và tẩu tử bán cho Thẩm gia với giá năm lượng bạc, trở thành thiếp của phụ thân ta.

Vì thân phận thấp kém, cuộc sống của mẫu thân ta trong phủ rất khó khăn.

Sau khi sinh ta ra, thái độ của phụ thân ta đối với mẫu thân cũng không thay đổi.

Ngay cả tên của ta, phụ thân cũng không quan tâm.

Ta sinh vào ngày Đông chí, ông ta liền đặt tên cho ta là Thẩm Đông Chí.

Cẩu thả và nực cười.

Cho đến năm ta lên năm, mẫu thân ta mang thai đệ đệ ta.

Nhân lúc phụ thân ta đi tuần tra phía Nam, chủ mẫu đã tìm một lý do để vu khống mẫu thân ta trộm đồ.

Bà là người thanh cao, nên đã mang theo đứa con trong bụng tự tử.

Hai mạng người đang sống sờ sờ ra đó, cứ thế bị hại c.h.ế.t trong tay chủ mẫu.

Sau khi phụ thân ta trở về, ông ta chỉ nói rằng mẫu thân ta không có phúc, không điều tra sâu hơn về việc này.

3.

Đúng vậy, rốt cuộc ai lại vì một thiếp thất mà làm cho gia đình gà bay chó sủa chứ?

Từ khi ta còn nhỏ, ta đã học được cách sống giả tạo trong ngôi nhà này.

Ta học cách sống sót trong thế giới đầy d.a.o kiếm này.

Sau khi chúng ta đến tuổi cập kê, chủ mẫu đã dồn hết tâm sức lo lắng cho hôn sự của tỷ tỷ ta.

Phụ thân ta tuy là quan ngũ phẩm, nhưng trong nhà phải có nữ nhi đủ tuổi tham gia tuyển tú.

Ban đầu, Thẩm Doanh Nguyệt cũng rất háo hức.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, có rất nhiều tin đồn ở kinh thành.

Các tiểu thư khuê các đều đồn đại rằng Hoàng hậu nương nương là một người rất cay nghiệt và hay độc ác.

Dần dà lâu ngày, Thẩm Doanh Nguyệt không còn muốn gả vào cung nữa.

Và người chịu tội thay cho Thẩm gia, chính là ta.

Tỷ tỷ không muốn gả, vậy thì ta gả.

Ta nên vui mừng hay đau lòng đây? Cuối cùng phụ thân ta cũng nhớ ra ông ta còn một đứa nữ nhi nữa.

Nhưng ông ta lại nhớ đến ta trong hoàn cảnh này.

Ta thay Thẩm Doanh Nguyệt gả vào cung.

Nhưng điều họ dự đoán đã không xảy ra.

Trái lại, ta được Thánh thượng sủng ái, từng bước lên đến vị trí Quý phi.

Còn Thẩm Doanh Nguyệt khi đó, đã ném tú cầu gả cho một thư sinh tuấn tú.

Nàng ta nhìn trúng vẻ ngoài của người đó, nhất quyết muốn gả cho hắn ta.

Sau khi thành hôn, những ảo tưởng của nàng ta về việc phu thê hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau đều tan vỡ.

Sau khi thư sinh đó đỗ Trạng nguyên, hắn ta đã ngay lập tức hưu thê và thú người khác.

Thẩm Doanh Nguyệt có cuộc hôn nhân không hạnh phúc, từ đó đã căm ghét ta, cho rằng ta đã cướp đi vị trí Quý phi của nàng ta.

Vì vậy, nàng ta đã ra tay tàn độc với ta khi ta về nhà thăm bọn họ.

Con d.a.o lạnh lẽo đ.â.m vào n.g.ự.c ta, môi ta dần dần trở nên tái nhợt.

Thẩm Doanh Nguyệt vẫn tàn nhẫn xoay cán dao, m.á.u chảy đầm đìa, ta đau đến mức hít sâu.

Trong cơn mê man, Thẩm Doanh Nguyệt cười duyên dáng:

"Thẩm Đông Chí, tại sao ngươi lại có số phận tốt như vậy? Một đứa tiện tỳ như ngươi, rõ ràng là thay người khác gả đi, vậy mà lại có thể làm Quý phi?

"Ta nói cho ngươi biết, vị trí Quý phi chỉ có thể là của ta. Đồ tiện nhân, tiện nhân..."

Thẩm Doanh Nguyệt hung hăng đ.â.m d.a.o vào tim ta, giọng nói dần trở nên điên cuồng.

Điều nàng ta không biết là...

Để sống sót, ta đã đồng ý với Hoàng hậu, từ nay về sau không thể sinh con được nữa.

Ta không yêu Hoàng thượng, đương nhiên không muốn sinh con cho hắn ta.

Ngày uống canh hồng hoa, Hoàng thượng thương xót ta cô độc lẻ loi, đã phá lệ phong ta làm Nghi phi.

Đáng tiếc, tất cả những điều này, Thẩm Doanh Nguyệt không biết.

Nàng ta chỉ nhìn thấy cảnh tượng ta ở vị trí Quý phi, nhưng không biết nỗi chua xót đằng sau cảnh tượng đó.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta biết rằng nàng ta đã trọng sinh cùng ta.

Vì nàng ta muốn đổi lấy cuộc đời của ta, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền.

Phúc này ta không cần nữa.

Ta ôm tú cầu, bước đi nhẹ nhàng.

Dần dần, dòng suy nghĩ bị kéo về bởi tiếng ồn ào bên dưới lầu.

Đường phố rộng lớn, sầm uất đông nghịt người, chợ náo nhiệt bày đầy các gian hàng, xe ngựa qua lại, tiếng rao bán không ngớt.

Thấy ta mãi không chịu ném tú cầu, những người nam nhân ở bên dưới đã có chút sốt ruột.

"Thẩm cô nương, nếu nàng đã chọn được chàng trai nào, hãy ném xuống đi.

Để chúng ta cũng được tham gia, lây dính chút hỉ khí của Thẩm cô nương."

Người kinh thành nói chuyện đều rất thẳng thắn.

Ta nhìn đám đông ồn ào bên dưới, không tìm được một lang quân nào ưng ý.

4.

Hầu hết mọi người đều đến đây với thái độ xem náo nhiệt.

Thực ra ai cũng biết rõ, ta là một thứ nữ, dù có thú về cũng chẳng giúp ích được gì nhiều.

Mà những người tranh giành nhau ở hàng đầu lại toàn là những người xấu xí, trong đó còn có cả ăn mày.

Nếu thực sự bị họ cướp được, thì thể diện của Thẩm gia ở kinh thành cũng mất hết.

Ta hít một hơi thật sâu, ném tú cầu về phía đám đông đông nhất.

Sau đó, ta nhắm mắt lại chờ đợi trong sự hồi hộp.

Ta thầm cầu nguyện trong lòng, đừng để ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Bên dưới lầu một trận ồn ào tranh giành, không khí bỗng chốc im lặng.

Ta mở mắt dò xét, lập tức nhìn thấy bóng dáng thanh tú bên dưới lầu.

Người nam tử đó cưỡi trên lưng ngựa, dung mạo tuấn tú, mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa toát lên vẻ cứng rắn.

Trong bàn tay thon dài trắng nõn của chàng đang cầm quả tú cầu màu đỏ.

Qua đám đông, ta và chàng nhìn nhau từ xa.

Chàng nhếch mép cười, nở nụ cười tràn đầy tự tin:

"Thẩm Đông Chí, đợi ta lập được công trạng đầu tiên, nhất định sẽ đến thú nàng."

Nói xong, chàng thúc ngựa phi đi, chỉ còn lại bóng lưng trong tà áo bay phất phới.

Ta đứng ngây người tại chỗ, không kịp phản ứng.

Đám đông nhanh chóng trở nên náo động.

"Trời ơi, đây là vị tiểu tướng quân vừa lập chiến công, Kỳ tiểu tướng quân, Thẩm gia thế nhưng lại leo lên được một tân quý của triều đình."

"Nghe nói trước đó Thánh thượng đã ban hôn cho ngài ấy, ngài ấy vẫn không đồng ý, hôm nay lại chủ động nhận tú cầu của Thẩm tiểu thư."

Ta nhìn bóng lưng oai phong lẫm liệt đó mà thất thần.

Kỳ iểu tướng quân ...

Lẽ nào, chàng là Kỳ Uyên?

Vị thiếu niên tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách ở Tây Bắc.

Chàng... lại muốn cưới ta.

Ba ngày trước, nghe nói đại quân do Kỳ Uyên dẫn đầu đã giành được toàn thắng ở Tây Bắc.

Hôm qua chàng vừa khải hoàn trở về, bệ hạ đặc biệt ban yến tiệc để đón gió tẩy trần cho chàng.

Sáng sớm, khi ta trang điểm, nha hoàn Xuân Hòa còn hào hứng kể bên tai ta:

"Hôm qua tại hành cung của Bệ hạ, Kỳ tướng quân đã được phong làm Ngự Quốc Đại Tướng quân, đây là vinh dự vô cùng lớn.

Hơn nữa..."

Nói đến đây, Xuân Hòa cố ý dừng lại, nháy mắt tinh nghịch với ta.

Ta dừng chiếc lược gỗ trên tay, nhìn nàng ấy:

"Hơn nữa cái gì?"

Xuân Hòa suýt nữa không nhịn được nụ cười nơi khóe miệng:

"Hơn nữa, ngài ấy đã cầu xin ân điển của Bệ hạ, nói muốn thành thân với tiểu thư, để người làm chính thê.

Hiện tại ngài ấy đã mang theo mấy xe ngựa chở sính lễ tới, đang ngồi trong sảnh để cầu thân với lão gia."

Tim ta đập thình thịch.

Kỳ Uyên này, chàng vậy mà lại nghiêm túc.

Hôm qua sau khi ném tú cầu, Thẩm Doanh Nguyệt và mẫu thân đã cười nhạo ta là mơ tưởng hão huyền.

"Kỳ Uyên là nhân vật như thế nào, ngươi dám nói ngài ấy muốn thành thân với ngươi?

Thôi đi, ngươi cũng nên xem lại mình là hạng người gì."

Ta nhìn thấy khóe mắt bọn họ hiện lên vài nếp nhăn vì cười.

Nhưng ta không phản bác.

Xuân Hòa đeo khuyên tai cho ta:

"Vừa rồi nô tỳ lén đến sảnh chính xem thử, sắc mặt của phu nhân khó coi lắm.

Ngày thường, người sân bên cạnh luôn bắt nạt tiểu thư, lần này, cuối cùng tiểu thư cũng ngẩng cao đầu trút giận được rồi.

Nghĩ đến khuôn mặt méo xệch của đại tiểu thư, nô tỳ cảm thấy rất vui vẻ."

Ta khẽ cười một tiếng:

"Lời này chỉ được nói trước mặt ta thôi, đừng để lọt vào tai người ở viện bên cạnh."

Xuân Hòa cười đáp lại:

"Vâng, tiểu thư yên tâm."

Khi ta sửa soạn xong đi ra ngoài, thì Thẩm Doanh Nguyệt tức giận xông vào sân của ta.

5.

Nàng ta khí thế hùng hổ, người hầu đều cúi đầu không dám nói gì.

"Thẩm Đông Chí, nhà ngươi đã dùng cách gì để dụ dỗ người, chắc chắn ngươi đã dùng yêu thuật gì đó.

Tại sao lần này người nhặt tú cầu lại là Kỳ Uyên? Tại sao, tại sao lại khác với trước kia?

Rõ ràng người nên xứng với ngươi là tên thư sinh c.h.ế.t tiệt đó, tại sao lại có việc người giống người lại khác số mệnh ..."

Nàng ta càng nói đến cuối, giọng Thẩm Doanh Nguyệt càng ngày càng nhỏ.

Giống như nàng ta đang lẩm bẩm, hoặc là đang bối rối.

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta.

Đúng vậy, sau khi trọng sinh, nàng ta đã quyết tâm tráo đổi cuộc đời của nàng ta với ta.

Tự nhiên nàng ta đã chắc chắn rằng, vị phu quân kiếp trước của nàng ta sẽ nhận tú cầu của ta.

Mà những đau khổ mà nàng ta đã phải chịu đựng trước đây, toàn bộ đều sẽ ứng nghiệm hết trên người ta ở kiếp này.

Ta chưa từng nói với ai, ngày ném tú cầu, ta đã nhìn thấy thư sinh đó dưới Xuân Nguyệt Lâu.

Hắn ta đứng trong đám đông, quyết tâm giành được tú cầu này.

Thế nhưng, cuối cùng quả tú cầu này lại bị Kỳ Uyên bắt được, đây có lẽ là một việc ngoài ý muốn đi.

Ta giả vờ ngây thơ không hiểu:

"Tỷ tỷ đang nói gì vậy?

Thư sinh c.h.ế.t tiệt nào, người giống người nhưng khác số mệnh... Tỷ tỷ bị làm sao vậy?"

Thẩm Doanh Nguyệt nhìn ta bằng ánh mắt độc ác, trong mắt còn có sự không cam lòng:

"Thẩm Đông Chí, điều ta ghét nhất là vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của ngươi.

Đừng tưởng bám được vào Kỳ Uyên là bay lên cành cao được, ta..."

Nàng ta chưa nói hết câu đã bị nha hoàn bên ngoài cắt ngang.

"Nhị tiểu thư, lão gia mời người đến sảnh chính."

Ta liếc nhìn khuôn mặt của Thẩm Doanh Nguyệt, mỉm cười:

"Tỷ tỷ, vậy ta đi trước."

Khi ta bước ra khỏi sân, Thẩm Doanh Nguyệt vẫn tức giận la hét sau lưng ta.

Có cả tiếng nha hoàn nhỏ giọng khuyên can nàng ta:

"Tiểu thư, dù người có tức giận cũng phải nói nhỏ thôi.

Kỳ tướng quân còn đang ở trong phủ, nếu bị người ngoài nghe thấy, hình tượng hiền lương mà tiểu thư đã dày công vun đắp bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển."

Ta nhếch môi cười.

Hiền lương?

Vào cung rồi xem nàng ta còn giả bộ được nữa không.

Ta đến sảnh chính, phụ thân và chủ mẫu đã không còn ở đó nữa.

Chỉ có Kỳ Uyên đứng trong sảnh, dáng vẻ chàng lạnh lùng cao quý.

"Bái kiến tướng quân."

Chàng nghe thấy giọng nói của ta, Kỳ Uyên mới quay lại nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:

"Thẩm tiểu thư và tỷ tỷ đang đùa giỡn, ta lại sai người mời nàng đến đây, mong nàng đừng trách."

Nghe vậy, lông mi ta khẽ run lên.

Ta cứ tưởng, các tướng lĩnh chinh chiến sa trường thường không câu nệ tiểu tiết.

Không ngờ chuyện của nữ nhân hậu trạch, Kỳ Uyên cũng có thể nhìn hiểu rõ ràng.

Chàng còn giúp ta thoát khỏi sự day dưa của Thẩm Doanh Nguyệt.

"Cảm tạ ý tốt của tướng quân, nhưng trong lòng ta còn có một việc muốn hỏi."

Nói xong, Kỳ Uyên ung dung nhìn ta.

"Nàng nói xem."

Chiếc khăn tay trong tay ta bị siết chặt:

"Tại sao ngày hôm đó Kỳ tướng quân lại nhận tú cầu của ta, còn biết tên ta?"

Kỳ Uyên không trả lời ngay, mà đi hai ba bước đến trước mặt ta.

Ta theo bản năng lùi lại một bước.

Trên mặt chàng có chút nghiêm túc:

"Đợi nàng gả vào Tướng quân phủ, sau này nàng sẽ biết."

Nói xong, giọng Kỳ Uyên trầm xuống.

"Thẩm Đông Chí, ta không thể hứa hẹn gì với nàng, cũng không biết nói lời hoa mỹ.

Ta chỉ nói với nàng một câu, gả cho ta, Kỳ Uyên, thì nàng không cần phải sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn."

Tim ta thắt lại, ngẩng đầu nhìn chàng.

Kỳ Uyên rũ mắt xuống bước ra cửa.

Nhìn bóng lưng của chàng, ta bỗng cảm thấy yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang