2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Nhưng đợi đến khi yến tiệc kết thúc, ta vội vàng đi tìm Tạ Thường Uyên, tìm một vòng lại một vòng trong yến tiệc thì lại thấy chàng cùng Tô Tinh Nguyệt đang trò chuyện cười đùa bên ao sen.

Không biết Tạ Thường Uyên nói cái gì mà Tô Tinh Nguyệt thẹn thùng cười một tiếng.

Ta chưa từng thấy Tô Tinh Nguyệt bày ra dáng vẻ thiếu nữ như này khi đối mặt với Tạ Thường Uyên.

Thấy Tô Tinh Nguyệt thẹn đỏ mặt cúi đầu, Tạ Thường Uyên ở bên cạnh dịu dàng vén sợi tóc trên trán Tô Tinh Nguyệt.

Nhìn cảnh tượng này, như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim ta, cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến, đau đến nghẹt thở!

Ta nhìn ra ánh mắt Tạ Thường Uyên nhìn Tô Tinh Nguyệt mập mờ đến mức nào, động tác của chàng khi vén sợi tóc của Tô Tinh Nguyệt dịu dàng ra sao!

"Tạ...Tạ Thường Uyên!" Cuối cùng ta cũng mở miệng gọi chàng.

Nghe thấy tiếng hét của ta, Tạ Thường Uyên đột nhiên thu tay lại, quay đầu nhìn ta.

Trong lúc vội vã, ta thấy ánh mắt hoảng hốt của chàng.

Ta biết, đây là biểu hiện chột dạ của Tạ Thường Uyên.

"Hai người, đang làm cái gì?" Ta bước lại gần nhìn hai người họ rồi hỏi.

"Tỷ tỷ, muội và Tạ Thường Uyên đang nói về tỷ!" Tô Tinh Nguyệt đột nhiên trả lời.

"Nói ta? Nói cái gì?" Ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt lảng tránh của Tạ Thường Uyên hỏi.

"Không, không có gì, chỉ là, chỉ là ta cùng Tinh Nguyệt đang nói khúc nhạc nàng vừa đàn rất hay." Tạ Trường Nguyên điều chỉnh biểu cảm, bình tĩnh nói.

"Đúng vậy, muội cùng Thường Uyên đang nói đến chuyện này!" Tô Tinh Nguyệt mỉm cười trả lời.

Nghe hai người qua quýt cho xong chuyện, ta mỉm cười không vạch trần.

Từ khi nào mà Tô Tinh Nguyệt không trực tiếp gọi tên Tạ Thường Uyên mà đổi thành Thường Uyên?

Có lẽ nhận thấy nét mặt không vui của ta, Tạ Thường Uyên vội vàng lấy từ trong tay áo ra hai món quà, một tặng cho ta, một tặng cho Tô Tinh Nguyệt.

"Vãn Vãn, Tinh Nguyệt, đây là quà năm mới ta tặng cho hai nàng, xem có thích không?" Tạ Thường Uyên vội vàng đưa hai hộp gỗ qua cho ta cùng Tô Tinh Nguyệt.

Ta mở hộp gỗ ra, bên trong đặt một cây trâm ngọc thượng đẳng hình ngọn sóng, nói thật thì nó thật sự rất đẹp.

"Oa, Tạ Thường Uyên, huynh thế mà lại tặng ta một con rối gỗ, đẹp quá!" Tô Tinh Nguyệt đứng bên cạnh đột nhiên che miệng kêu lên.

Nhìn theo hướng của Tô Tinh Nguyệt, ta thấy con rối gỗ trong tay nàng ta, là một cô nương đang nhảy múa, rất rõ ràng, con rối này do Tạ Thường Uyên đích thân khắc ra, bởi vì ta đã từng lén thấy chàng khắc con rối này.

Ta vốn tưởng chàng sẽ tặng con rối này cho ta, nào ngờ giờ chàng lại tặng nó cho muội muội của ta.

Ta đè nén sự dao động mãnh liệt trong lòng, ngoài mặt vẫn tươi cười nói: "Ta rất thích cây trâm Thường Uyên tặng, cảm ơn chàng."

Tạ Thường Uyên dịu dàng sờ đầu ta nói: "Vãn Vãn, nàng thích là tốt rồi!"

Ta mỉm cười cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy sự vui mừng cùng kích động hiện lên trong mắt của Tạ Thường Uyên khi thấy Tô Tinh Nguyệt phấn khích hét lên.

Lúc này, tiếng nói chuyện của Tô Tinh Nguyệt cùng hệ thống lại vang lên: "Hệ thống, nhìn sắc mặt méo mó hiện giờ của nữ chính thật sự rất thú vị, ha ha ha!"

"Còn không phải sao, con rối mà nam chính vốn dĩ nên tặng cho nữ chính lại đem tặng cho ngươi, chỉ sợ nữ chính sắp tức ch.ết!"

Ta sẽ bị tức ch.ết?

Ta nhịn không được ngước mắt lên lạnh lẽo nhìn Tô Tinh Nguyệt.

Vẻ đắc ý trên mặt nàng ta vẫn chưa kịp thu lại, chợt bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ta, theo bản năng nàng ta liền thay đổi sắc mặt khôi phục lại như thường nói: "Tỷ tỷ, có phải tỷ thích con rối gỗ này không? Hay là muội đưa nó cho tỷ!"

Khóe môi Tô Tinh Nguyệt nhếch lên nở một nụ cười trào phúng đưa con rối gỗ cho ta.

Ta cười khẽ: "Không cần đâu, nếu muội muội đã thích thì cứ giữ lấy cho mình đi!"

"Tạ Thường Uyên, chàng đi qua đây với ta, ta có lời muốn nói với chàng!" Ta không quan tâm tới Tô Tinh Nguyệt mà chỉ muốn gọi Tạ Thường Uyên đi.

Lại chưa từng nghĩ, lúc ta túm lấy Tạ Thường Uyên, Tạ Thường Uyên đột nhiên lại dừng bước nói: "Vãn Vãn, có chuyện gì không thể nói ở đây, nhất định phải...phải nói riêng với nhau?"

"Đúng đó tỷ tỷ, tỷ với Thường Uyên có chuyện gì không thể nói trước mặt muội?"

Từ lúc thân thiết hơn với Tạ Thường Uyên, giọng điệu nói chuyện của Tô Tinh Nguyệt càng ngày càng kiêu ngạo hống hách!

"Tạ Thường Uyên, chàng nói cho ta biết, chàng có muốn đi với ta không?" Ta nói câu cuối cùng.

Sau khi nghe giọng nói có chút áp bức của ta, lập tức Tạ Thường Uyên hiện ra vẻ luống cuống.

"Vãn Vãn, ta...được!"

Mà ngay lúc Tạ Thường Uyên lựa chọn cùng ta rời đi, Tô Tinh Nguyệt bèn nắm chặt tay của Tạ Thường Uyên, khiêu khích nhìn ta một cái, sau đó quay đầu về phía chàng nũng nịu nói: "Thường Uyên, dẫn muội đi với, muội cũng muốn nghe huynh với tỷ tỷ tâm sự cái gì."

"Chát!!" Chỉ nghe một tiếng vang lanh lảnh truyền đến, ta giơ tay tát thật mạnh vào mặt Tô Tinh Nguyệt!

Dường như không ngờ đến ta sẽ đột ngột ra tay, Tô Tinh Nguyệt nhìn ta chằm chằm, ôm mặt nghiến răng nghiến lợi nói: "Tỷ Tỷ làm gì vậy?"

"Hỏi ta làm gì sao? Lẽ nào ngươi không biết bản thân ngươi đang làm cái gì sao? Tuổi còn nhỏ lại không biết liêm sỉ, đến vị hôn phu của tỷ tỷ mà ngươi cũng ngấp nghé?"

Ta chỉ trích nàng ta mà không chừa lại cho nàng ta chút thể diện nào.

"Tỷ tỷ, Thường Uyên vẫn chưa thành thân với tỷ, huynh ấy không phải con rối của tỷ, bây giờ huynh ấy vẫn có quyền chọn ở cùng với ai, hành vi của tỷ là hành vi của đố phụ*!"

*Đố phụ: người đàn bà có tính hay ghen ghét.

Tô Tinh Nguyệt đầy căm phẫn đứng chắn trước mặt Tạ Thường Uyên mà hét vào mặt ta.

Ta đang muốn tát thêm một cái nữa, lại nghe được âm thanh của hệ thống vang lên: "Ký chủ làm tốt lắm, ngươi tự mình bảo vệ nam chính, thiện cảm lại tăng thêm 5 điểm, hiện tại độ thiện cảm đã được 70 điểm rồi!"

Nghe được giọng nói này, bỗng chốc ta liền sững sờ!

Ta tát Tô Tinh Nguyệt một bạt tai, vậy mà lại tăng độ thiện cảm của Tạ Thường Uyên đối với Tô Tinh Nguyệt? Chẳng lẽ Tạ Trường Uyên đau lòng cho nàng ta?

"Tỷ tỷ, tỷ có bản lĩnh thì ra tay tiếp đi! Cho dù tỷ có đánh chết ta thì ta cũng sẽ thay Thường Uyên lên tiếng. Thường Uyên không phải đồ vật của tỷ, cho dù có là vị hôn phu của tỷ, huynh ấy cũng có quyền kiên trì với mong muốn của mình. Huynh ấy không muốn một mình đi với tỷ, tỷ cũng đừng ép huynh ấy!"

Đột nhiên Tô Tinh Nguyệt quỳ xuống, nhìn ta với đôi mắt đẫm lệ, thân hình nhỏ nhắn ấy lộ rõ sự oan ức cùng bướng bỉnh!

"Vãn Vãn, ta đi với nàng, nàng đừng...nàng đừng làm khó Tinh Nguyệt nữa!" Tạ Thường Uyên tiến lên một bước nắm lấy tay ta nói.

Nghe được lời nói có chút uất ức của Tạ Thường Uyên, ta chợt cảm thấy bản thân mình có hơi buồn cười.

[Đoạn này trở mặt nên xưng hô Hắn với Tạ Thường Uyên]

Vì hắn mà ta vội vàng chạy ra ngoài, muốn nói rõ với hắn rằng có thể Tô Tinh Nguyệt tiếp cận hắn có mục đích khác, kết quả hắn lại không cho ta cơ hội chỉ nói chuyện với hắn, thay vào đó lại bảo vệ Tô Tinh Nguyệt!

Đúng là một kẻ ngốc!

"Không cần nữa!" Ta hất tay Tạ Thường Uyên rồi bỏ đi.

Trước khi đi, ta nói lại lần cuối: " Tạ Thường Uyên, ta nhắc chàng một lần cuối cùng, chàng là vị hôn phu của ta, đừng dễ dàng nảy sinh tình cảm với người khác!"

"Ta biết rồi, Vãn Vãn!" Trong giọng điệu Tạ Thường Uyên có chút tủi thân.

5.

Rằm tháng giêng, Tạ Thường Uyên lại đến tìm ta. Đường phố đêm nay người qua lại nhộn nhịp, cầu Hỉ Thước trên sông Nguyên Giang cũng mở, hắn muốn dẫn ta lên cầu thả hoa đăng.

Lần này hắn lại không nhắc đến Tô Tinh Nguyệt một câu nào. Thực ra từ tận đáy lòng, ta vẫn muốn nói rõ với hắn sự tình liên quan đếnTô Tinh Nguyệt, cho nên mới đồng ý.

Nhưng lúc sắp ra khỏi cửa, phụ thân lại muốn Tô Tinh Nguyệt đi chung với chúng ta, cùng đi còn có nghĩa huynh Bạch Kỳ của ta.

Chắc hẳn phụ thân muốn Tô Tinh Nguyệt thành đôi cùng Bạch Kỳ.

Tuy nhiên mục tiêu của Tô Tinh Nguyệt là Tạ Thường Uyên, vì vậy từ lúc ra khỏi phủ, nàng ta vẫn luôn vứt Bạch Kỳ sang một bên, thỉnh thoảng lại tìm chủ đề để bắt chuyện với Tạ Thường Uyên.

Không ngoài dự đoán, hôm nay có rất nhiều người đi chơi, đặc biệt là trên cầu Hỉ Thước, đông nghịt người đang tụ tập.

"Thường Uyên, Bạch Kỳ ca ca, chúng ta đi lên cầu Hỉ Thước đi!" Tô Tinh Nguyệt nũng nịu kéo tay áo Tạ Thường Uyên cùng Bạch Kỳ.

Tạ Thường Uyên nhìn nàng ta, ta không nói lời nào, Bạch Kỳ ở bên cạnh lại nói: "Cũng được, hôm nay trên cầu Hỉ Thước quả thực rất náo nhiệt, Vãn Vãn cùng bọn ta đi xem một chút đi!"

Xưa nay mối quan hệ của ta và Bạch Kỳ tương đối tốt, huynh ấy thực sự coi ta là muội muội của mình. Bây giờ huynh ấy đã nói vậy, ta đương nhiên sẽ không từ chối nên theo họ đến cầu Hỉ Thước.

Trên cầu Hỉ Thước có rất nhiều người, nhưng Tạ Thường Uyên cùng Bạch Kỳ đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng ta, giúp chúng ta tìm được một vị trí tốt.

Thấy bên kia cầu có bán đèn Khổng Minh, Bạch Kỳ nói đứng trên cầu Hỉ Thước thả đèn Khổng Minh cũng hay, liền đi mua đèn giúp chúng ta.

Nhưng sau khi Bạch Kỳ rời đi không lâu, ta lại nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Tinh Nguyệt cùng hệ thống.

"Ký chủ, ba mươi giây nữa sẽ có nguy hiểm ập đến, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng!"

"Biết rồi!"

Nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì?

Mà ngay lúc ta đang hoài nghi thì lại nghe thấy hệ thống đang đếm ngược!

"5, 4, 3, 2, 1!"

Tiếp theo đó, chỉ nghe một tiếng 'Tách', bởi vì cầu Hỉ Thước không chịu nổi sức nặng của nhiều người như vậy nên sợi dây thừng bên trái đột nhiên bị đứt, cầu lập tức đổ sang bên trái!

"Tỷ tỷ, Thường Uyên, mọi người bám chặt vào sợi dây thừng bên kia!"

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Tinh Nguyệt lại đẩy ta cùng Tạ Thường Uyên sang sợi dây thừng đối diện, bản thân mình lại rơi thẳng xuống sông!

"Vãn Vãn, bám chắc vào, ta đi cứu Tinh Nguyệt!" Sau khi Tạ Thường Uyên nói dứt lời thì không do dự buông lỏng dây thừng rồi nhảy xuống theo nàng ta.

Khoảnh khắc ta nhìn Tô Tinh Nguyệt cùng Tạ Thường Uyên lần lượt rơi xuống sông, bàn tay đang nắm lấy sợi dây thừng của ta phát run.

Cho nên, Tô Tinh Nguyệt đã biết trước chuyện sẽ xảy ra trên cầu Hỉ Thước, còn muốn kéo chúng ta lên? Hơn nữa vào giây phút cuối cùng trước khi xảy ra tai nạn, nàng ta giả vờ nhường cơ hội chạy thoát thân cho ta cùng Tạ Thường Uyên còn mình thì rơi xuống sông?

Tinh thần hy sinh cao cả biết bao?!!

Mà lúc Tạ Thường Uyên theo Tô Tinh Nguyệt rơi xuống sông, ta cũng bị rơi xuống, bởi vì tất cả các sợi dây thừng đều đứt ngay lập tức!

Khoảnh khắc ta rơi xuống, ta đã nhìn thấy Tạ Thường Uyên đang liều mạng bơi về phía Tô Tinh Nguyệt, tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Tinh Nguyệt đang cười chế nhạo ta.

Mặc dù ta biết bơi, nhưng ngay lúc rơi xuống nước, nước sông cuồn cuộn đã đổ ập xuống phủ kín đầu ta, một cảm giác sợ hãi mãnh liệt đột nhiên xuyên qua cơ thể ta!

Ta nghe thấy giọng nói lo lắng của Bạch Kỳ từ trên bờ truyền đến, ta bình tĩnh lại rồi cố gắng thử tự cứu mình. Nhưng có quá nhiều người rơi xuống, trong lúc hỗn loạn đã làm gián đoạn động tác của ta.

Ngay lúc ta cảm thấy không thể ổn định cơ thể được thì đột nhiên một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nắm chặt lấy tay ta,kéo ta ra khỏi sông ngay lập tức bằng một cú nhấc nhẹ nhàng.

Hắn mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, mang mặt nạ nửa mặt màu bạc, hắn ôm ta vào lòng rồi bế ta lên bờ.

"Ngươi là...ám vệ của ta?" Ngay khi vừa lên bờ, ta thăm dò hỏi.

Nam tử áo đen không nói lời nào mà chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn đôi mắt màu hổ phách dưới chiếc mặt nạ bạc, trong lòng ta chợt dấy lên một nỗi nghi hoặc, ta đưa tay sờ sờ chiếc mặt nạ nói: "A Mặc, là huynh sao?"

Nam tử áo đen không nói lời nào cũng không gật đầu, nhưng ta lại bật khóc.

Ta nhận ra huynh ấy, huynh ấy là A Mặc của ta!

A Mặc là ám vệ cùng ta lớn lên từ nhỏ, là ám vệ mà tổ phụ đã để lại cho ta. Đáng lẽ huynh ấy nên được gọi là Nhị thập thất (27), bởi vì huynh ấy đứng thứ hai mươi bảy trong số các ám vệ của phủ Thừa tướng. Sau khi huynh ấy đi theo ta, ta thấy huynh ấy không thích nói chuyện bèn đặt cho huynh cái tên A Mặc.

Ngoài trừ tổ phụ, huynh ấy là người yêu thương ta nhất, cũng là người luôn bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi.

Nhưng năm ta tám tuổi, Tạ Thường Uyên bị Lục hoàng tử chặn ở ngoài cung bắt nạt, ta tức giận đến mức đánh nhau cùng những người do Lục hoàng tử dẫn theo.

Những người do Lục hoàng tử dẫn theo ra tay rất tàn nhẫn, ta cùng Tạ Thường Uyên vốn dĩ không phải là đối thủ của bọn họ, Lục hoàng tử còn muốn bắt ta cùng Tạ Thường Uyên ném xuống hồ, chính A Mặc ra tay cứu chúng ta, còn đánh đám người Lục hoàng tử dẫn theo một trận sau đó ném họ xuống hồ.

Sau đó, Lục hoàng tử nói sự việc này với hoàng thượng, bởi vì Lục hoàng tử là người gây chuyện trước nên hoàng thượng cũng không thể thiên vị, chỉ đành phạt Lục hoàng tử cùng Tạ Thường Uyên mỗi người 30 đại bản, mà ta thì bị phạt cấm túc ba tháng trong phủ thừa tướng.

Về phần A Mặc, đương nhiên hoàng thượng muốn trút giận lên người huynh ấy, nhưng vì lúc đó tổ phụ ta vẫn còn sống, người biết A Mặc rất quan trọng đối với ta nên tận lực cứu mạng A Mặc.

Nể mặt tổ phụ mà hoàng thượng tha c.h.ết cho A Mặc, nhưng tội ch.ế.t có thể miễn, tội sống lại khó tha, cuối cùng người đã hạ lệnh đánh A Mặc 100 gậy.

Sau này, tổ phụ nói với ta A Mặc không thể ở lại kinh thành nữa vì sợ Lục hoàng tử sẽ dẫn người đến trả thù nên chỉ có thể để huynh ấy rời đi.

Dù không nỡ chia tay A Mặc, nhưng vì mạng sống của huynh ấy, ta đã xé khế ước bán thân của huynh ấy trong nước mắt, nhờ tổ phụ sắp xếp người đưa huynh ấy đến biên tái, nói với người ngoài rằng A Mặc bị trọng thương khó chữa trị nên đã c.h.ết rồi.

Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn cho rằng A Mặc sống ở biên tái, không ngờ huynh ấy lại quay về bên ta.

Khoảnh khắc ta nhìn thấy A Mặc, tất cả những tủi thân uất ức trong những ngày gần đây đột nhiên dâng lên trong lòng.

"A Mặc, ta nhớ huynh!" Ta nhào vào lòng A Mặc rồi òa khóc, nước mắt của ta lập tức ướt đẫm quần áo của huynh ấy.

Toàn thân A Mặc cứng ngắc, ta cảm thấy tay của huynh ấy nhẹ nhàng đặt lên eo ta.

"A Mặc, để ta nhìn xem!" Đột nhiên ta buông A Mặc ra, giơ tay lên nhấc chiếc mặt nạ bạc trên mặt A Mặc xuống.

"Hu hu~A Mặc, đúng là huynh rồi!" Ta vừa nói vừa lao vào vòng tay của A Mặc khóc lớn.

Kể ra thì ta cũng là cô nương đã cập kê rồi, theo lý mà nói thì không nên khóc sướt mướt giống như một tiểu cô nương như này, nhưng lần này ta lại kích động mà khóc dữ dội.

Nhưng những giọt nước mắt này không phải do tủi thân mà là niềm vui mất đi mà lại có được!

"Đừng...đừng khóc!" Đang lúc ta đang khóc nức nở thì A Mặc cau mày lúng túng nắm chặt lấy góc áo.

"A Mặc, huynh đẹp hơn rồi!" Sau khi khóc đủ, trên mặt ta hẵng còn vương nước mắt, ta ngước mắt lên đánh giá A Mặc.

"Ta....ta..."

Vì những lời này của ta mà mặt A Mặc đỏ bừng, huynh ấy vội vàng giật lấy chiếc mặt nạ từ tay ta, hoảng loạn đeo lên mặt.

Có lẽ do quá vui mừng khi nhìn thấy A Mặc nên ta tạm thời quên mất Tạ Thường Uyên cùng Tô Tinh Nguyệt rơi xuống nước, cho đến khi Tạ Thường Uyên bế Tô Tinh Nguyệt đang bất tỉnh lên bờ, ta mới phản ứng lại.

Mà Tạ Thường Uyên nhìn thấy bộ dáng ướt đẫm của ta thì lập tức hiểu ra ta cũng bị ngã xuống nước. Hắn áy náy nói với ta vài câu xin lỗi, sau khi thấy ta không sao liền bế Tô Tinh Nguyệt về phủ Thừa tướng.

Cũng đúng, dưới tình huống nguy hiểm, Tô Tinh Nguyệt còn nghĩ đến việc đẩy ta cùng Tạ Thường Uyên một cái, đương nhiên trong lòng Tạ Thường Uyên sẽ cảm thấy hổ thẹn rồi.

Từ sau khổ nhục kế này, mối quan hệ của Tô Tinh Nguyệt cùng Tạ Thường Uyên lại gần gũi thêm. Nghe hệ thống nói, độ thiện cảm của Tạ Thường Uyên đối với Tô Tinh Nguyệt đã tăng lên 80 điểm.

Ha! bây giờ xem ra Tạ Thường Uyên sắp bị Tô Tinh Nguyệt công lược tới tay rồi.

Nhưng ta lại không buồn chút nào, thậm chí còn có chút biết ơn, cảm ơn Tô Tinh Nguyệt đã sử dụng mưu kế để Tạ Thường Uyên cứu nàng ta.

Nếu không phải do lần tính toán này của nàng ta, ta cũng không biết hóa ra sau khi Lục hoàng tử chết A Mặc của ta đã trở về, cũng không biết A Mặc của ta vẫn luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ ta.

6.

Do Tô Tinh Nguyệt bị thương khi rơi xuống nước nên phải ở trong phủ dưỡng thương ba tháng.

Phụ thân cùng tổ mẫu với toàn thể người trong phù đều tận sức phục vụ nàng ta, Tạ Thường Uyên cũng thay Thái hậu, Hoàng thượng thường xuyên đến thăm nàng.

Trong khoảng thời gian này, Tạ Thường Uyên cố ý tránh mặt ta, ta biết bởi vì độ thiện cảm của hắn đối với Tô Tinh Nguyệt đã đạt tới 85 điểm. Hiện tại trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Tô Tinh Nguyệt, đâu có nửa phần dành cho ta.

Thậm chí khi ta kể cho hắn nghe chuyện về Tô Tinh Nguyệt cùng hệ thống kỳ lạ trên người nàng, lại bị một câu "Vãn Vãn, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, trên đời không có chuyện kỳ ​​quái như vậy đâu" của hắn bác bỏ.

Ta nói với hắn: "Tạ Thường Uyên, ngươi có biết Tô Tinh Nguyệt đã biết trước sẽ xảy ra chuyện trên cầu Hỉ Thước không? Đẩy ta và ngươi là khổ nhục kế của nàng ta, là nàng ta sử dụng khổ nhục kế trước mặt ngươi!!!!"

"Nàng ta không phải là người như thế? Ý ngươi nói là ta vu khống nàng?"

"Tạ Thường Uyên, ngươi có biết ngày đó ở trên cầu Hỉ Thước nếu không có A Mặc thì ta sẽ chết không?!"

"Vãn Vãn, ta cũng không ngờ nàng sẽ rơi xuống nước, là lỗi của ta!"

"Nhưng,...nhưng Tinh Nguyệt...lúc đó Tinh Nguyệt cũng gặp nguy hiểm."

Ta bình tĩnh lại rồi nói: "Tạ Thường Uyên, ta biết dưới tình huống đó ngươi chọn Tô Tinh Nguyệt cũng không sai, nhưng chuyện sau đó thì sao? Rõ ràng ngươi thấy ta rơi xuống nước nhưng ngươi vẫn ôm Tô Tinh Nguyệt trở về phủ."

"Tinh Nguyệt...Tinh Nguyệt đang hôn mê."

Ta cười khẽ: "Bởi vì ta vẫn êm đẹp đứng đó nên ngươi cho rằng ta không có chuyện gì đúng không? Tô Tinh Nguyệt hôn mê, nhưng lúc đó Bạch Kỳ đã tìm đến rồi, ngươi có thể để Bạch Kỳ đưa nàng ta về phủ cơ mà, vì sao còn muốn đích thân đưa nàng ta về? Ngươi có nghĩ đến ta cũng cần có người ở bên cạnh không?"

"Vãn Vãn, ta, lúc đó ta không ngờ đến, ta nhìn thấy có người ở cạnh nàng thì...thì...không nghĩ nhiều đến thế."

"Ngươi là vị hôn phu của ta đấy! Ta ướt sũng cả người, ngươi không quan tâm lại còn để người khác chăm sóc ta?"

"Tạ Thường Uyên, ngươi được lắm!"

Ta tức đến bật cười, bất lực xua tay nói: "Thôi thôi, Tạ Thường Uyên, đó là do ta tốt số còn có người ở cạnh bảo vệ ta. Ngươi cũng vì cứu người, ta không trách ngươi nữa."

"Chỉ là từ nay trở về sau, có ngươi hay không thì cũng như nhau cả thôi!"

"Vãn Vãn, nàng đừng như vậy, lúc đó thực sự ta không nghĩ nhiều đến vậy, không phải ta cố ý bỏ rơi nàng, nàng phải tin ta!" Tạ Thường Uyên nôn nóng giải thích.

"Tạ Thường Uyên, đừng giải thích nữa, ta không muốn nghe, sự lựa chọn trong tiềm thức của ngươi đã nói cho ta biết, trong lòng ngươi Tô Tinh Nguyệt quan trọng hơn ta."

Ta ngắt lời Tạ Thường Uyên, quay người vung tay áo bỏ đi mà không thèm nghe hắn giải thích.

Kể từ đó, ta không quan tâm Tạ Thường Uyên nữa, mà nghĩ mọi phương pháp để hiểu rõ Tô Tinh Nguyệt cùng hệ thống của nàng ta.

Cuối cùng ta cũng phát hiện ra mục đích công lược Tạ Thường Uyên của Tô Tinh Nguyệt.

Hóa ra Tô Tinh Nguyệt thực sự là người đến từ một thế giới thần bí, nàng gọi thế giới của chúng ta là một thế giới nhỏ, nàng là "ký chủ" dựa vào hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện trong vô số thế giới nhỏ để nhận được phần thưởng.

Trước khi đến thế giới này, nàng ta đã đi qua rất nhiều thế giới nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ, trong đó đa số là đóng các vai nữ phụ độc ác, trở thành nữ chính, vai phụ trong cốt truyện, v.v.
Hệ thống có khả năng dự đoán tương lai, còn có thể giúp nàng ta tăng lên sức hấp dẫn, cung cấp các loại đạo cụ sinh tồn cũng như năng lực mà không phải người bình thường có được.

Mà lần này nàng ta chơi tương đối lớn, cướp nam chính từ trong tay nữ chính.

Trong thời gian hai năm, chỉ cần nàng có thể nâng cao độ thiện cảm của Tạ Thường Uyên đối với mình lên 100 điểm, sau đó để bản thân cùng Tạ Thường Uyên thành hôn động phòng thì nàng ta liền hoàn thành nhiệm vụ công lược. Lúc đó nàng ta sẽ rời khỏi thế giới nhỏ của chúng ta, sau đó ở thế giới của nàng nhận được một phần thưởng hậu hĩnh.

Nếu công lược thất bại, hệ thống sẽ vứt bỏ nàng ta, đày nàng ở lại thế giới nhỏ này vĩnh viễn.

Hiện tại, mới hơn một năm mà độ thiện cảm của Tạ Thường Uyên đối với nàng ta đã tăng lên 85 điểm, xem ra tương lai không xa nàng ta sẽ có thể công lược thành công Tạ Thường Uyên.

Nhưng mà trên đời này làm gì có cái đạo lý cướp vị hôn phu của người khác, giành được tất cả những gì mình muốn sau đó phủi mông bỏ đi?

Ta không đồng ý!

Tạ Thường Uyên đã thích nàng ta như vậy, ta cảm thấy ta nên giúp nàng một tay, để nàng ta ở bên cạnh Tạ Thường Uyên mãi mãi.

Mùng ba tháng ba là ngày săn bắn mùa xuân hàng năm, hoàng đế cùng thái hậu dẫn theo văn võ bá quan và các phi tần trong hậu cung đến tham gia.

Vào ngày đi săn, Tô Tinh Nguyệt mặc một bộ kỵ trang* đỏ sặc sỡ lóa mắt.

*Kỵ trang: trang phục cưỡi ngựa

Từ trước đến nay ta là người thích màu đỏ nhưng dần dần ta lại không thích nữa, hôm nay ta chọn một bộ kỵ trang màu xanh ngọc.

Sau khi đến bãi săn ta liền thấy Tô Tinh Nguyệt được bao quanh như trăng sáng giữa những vì sao, bên trái phải cô ta lần lượt là Tạ Thường Uyên cùng Bạch Kỳ.

Người vẫn luôn không thích nói cười như Tạ Thường Uyên lại bị Tô Tinh Nguyệt chọc đến ôm bụng cười lớn, mà trong mắt Bạch Kỳ vẫn luôn mang theo ý cười nhìn Tô Tinh Nguyệt.

Thấy Tô Tinh Nguyệt cùng với mấy người khác tự nhiên, hào phóng mà cười đùa, ta lạnh lùng cười một tiếng.

Dựa vào điểm để mua quà, đạo cụ nhằm tăng thêm độ thiện cảm của người khác đối với mình, hành vi này chẳng khác nào một con yêu quái hút vận may của người khác!

"A Mặc, huynh có đó không?" Ta nhìn xung quanh rồi hỏi.

Từ lúc biết A Mặc vẫn luôn ở bên cạnh mình, ta có chút dựa dẫm huynh ấy một cách khó hiểu.

Không biết từ đâu mà A Mặc đột ngột xuất hiện, sau đó nhẹ nhàng nói "Ừm!"

"A Mặc, cưỡi ngựa với ta đi!"

Ta thấy A Mặc mím môi nhưng vẫn cúi đầu nói: "Được!"

Một lúc sau, không biết A Mặc từ nơi nào dắt ra một con ngự, nhảy một cái lên ngựa.

"Tốt lắm A Mặc, chúng ta đua ngựa nào!" Ta chợt cảm thấy hứng thú.

Nghĩ đến trước đây ta từng là người thích rong ruổi trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa rất tốt không kém gì Tạ Thường Uyên.

"Đua ngựa, nguy hiểm!" A Mặc cụp mắt đáp.

Ta không cho là đúng: "Có nguy hiểm thì sao chứ, không phải còn có huynh à? Huynh sẽ bảo vệ muội đúng không?"

Ta tiến lại gần A Mặc nhẹ nhàng hỏi.

Tai A Mặc hơi đỏ lên, một lúc sau mới gật đầu: "Ừ!"

"Vậy thì bắt đầu nào!" Ta cười, đột nhiên quất ngựa chạy, cùng cùng lúc đó, A Mặc cũng phóng ngựa đuổi theo.

Không biết là chạy được bao lâu, ta vừa vung roi ngựa, vừa lớn tiếng hét lên.

Bị kìm nén quá lâu, giờ đây trở lại khoảng trời rộng lớn này làm sao có thể không phấn khích?

Ta quay đầu lại nhìn A Mặc, huynh ấy vĩnh viễn luôn ở phía sau giữ khoảng cách cố định không gần không xa với ta.

Hắc y của A Mặc tung bay trong gió, khuôn mặt như tượng tạc, góc cạnh rõ ràng, cực kỳ tuấn tú, dưới chiếc mặt nạ màu bạc là một đôi mắt phượng màu hổ phách rực rỡ như những vì sao!

"A Mặc, ta mệt rồi, chúng ta ra bờ sông nghỉ ngơi chút đi!" Ta chỉ vào dòng nước trong vắt trước mặt và nói.

A Mặc không nói lời nào, nhưng ta biết huynh ấy luôn nghe ta.

Một lúc sau, bọn ta đến bờ sông, thả ngựa ra cho nó uống nước và ăn cỏ.

"A Mặc, huynh mệt à?"

A Mặc là một cái hũ nút, nhưng ta không giống thế, ta rất thích ríu ra ríu rít.

Trước đây vì có sự tồn tại của Tô Tinh Nguyệt nên ta không muốn nói gì, cũng không thích nói chuyện.

Bây giờ khi rời xa bọn họ, ta bắt đầu nói nhiều hơn.

Vẻ mặt của A Mặc vẫn không cảm xúc như cũ lắc đầu.

"Không mệt thì tốt, không mệt thì cùng ta cùng nhau chơi ném thia lia* đi!"

*Đây là một trò tiêu khiển được thực hiện bằng cách ném một viên đá dẹt lướt nhiều lần trên mặt nước, ai ném đá lướt được nhiều lần hơn người đó thắng.

Đột nhiên ta kéo tay A Mặc, kéo huynh ấy về phía sông.

Khi tay ta vừa chạm vào tay A Mặc, vẻ mặt huynh ấy đột nhiên thay đổi, cánh tay vô thức lùi về phía sau.

"A Mặc..." Ta bĩu môi, cảm thấy hơi tủi thân.

"Bỏ đi, huynh không cho ta chạm vào ta sẽ không chạm nữa!" Ta cong môi rút tay lại.

Nhưng ngay khi ta rút tay về, A Mặc cẩn thận chà xát góc áo của mình rồi ngập ngừng đưa tay ra.

"Xì!" Nhìn thấy một màn này, ta chợt bật cười.

Đồ ngốc!

"Đi chơi thôi!" Ta nắm chặt lấy tay áo A Mặc.

Có lẽ do ta chạy quá nhanh, cho nên không để ý đến hai má đỏ bừng của A Mặc, thân thể huynh ấy cứng đờ cùng với lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Viu ~ viu ~ viu~ viu ~!" Ta ném liên tiếp mấy viên đá.

"A Mặc, huynh cũng thử xem!" Ta đặt một viên đá vào tay A Mặc.
A Mặc cúi đầu mò mẫm một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng ném hòn đá ra.

"Viu---"

Chỉ nghe thấy một tiếng nước nhẹ, ta thấy hòn đá do A Mặc ném ra giống như một ngôi sao băng đang lao vút đi, vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trên mặt nước, khuấy lên gợn sóng lăn tăn!

"Oaaaaa, A Mặc, huynh giỏi quá đi!" Ta nắm lấy cánh tay A Mặc nhảy lên nhảy xuống.

A Mặc không động đậy, chỉ để ta nắm lấy tay áo lắc trái lắc phải.

Nhưng ngay lúc ta đang reo hò phấn khích thì một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Tỷ tỷ, quả nhiên tỷ đang ở đây!"

Nghe lời này, ta liền cau mày. Quả nhiên lúc quay người lại đã nhìn thấy Tô Tinh Nguyệt cùng Tạ Thường Uyên và Bạch Kỳ chạy tới.

Còn chưa đến gần đã nghe thấy Tô Tinh Nguyệt nói: "Sao nào Uyên ca ca, muội thắng rồi nhé!"

Uyên ca ca? Ha, lần này xưng hô lại càng thân mật hơn rồi.

"Muội đã nói mà, chắc chắn tỷ tỷ trốn chúng ta chạy đi chơi mà huynh không tin, bây giờ muội dẫn huynh tới đây, huynh đã tin rồi chứ!"

Tạ Thường Uyên cười gật đầu: "Ừ, muội thắng."

Tô Tinh Nguyệt nghiêng đầu, đưa tay về phía Tạ Thường Uyên: "Muội thắng rồi, vậy huynh giao tiền đặt cược cho muội!"

"Được, cho muội, cho muội!" Tạ Thường Uyên nói, đem ngọc bội treo bên hông đưa cho Tô Tinh Nguyệt.

Ta nhìn Tô Tinh Nguyệt hết sức vui vẻ nhận lấy ngọc bội, trong lòng có hơi khó chịu.

Ngọc bội này là Tạ Thường Uyên đeo từ nhỏ đến lớn.

"Vãn Vãn, nàng xem, vì nàng mà ta đã bị muội muội nàng lừa mất ngọc bội rồi, nàng phải bồi thường lại cho ta đấy."

Nghe vậy, đột nhiên ta có hơi bực bội, giọng điệu không tốt đáp: " Ta không kêu ngươi đánh cược, ngươi mất ngọc bội sao lại đổ lên người ta?"

"Vãn Vãn, nàng..."

Tạ Thường Uyên đột nhiên sửng sờ, dường như hắn không ngờ rằng ta sẽ nói với hắn như vậy.

"A Mặc, chúng ta đi!" Ta không hề để ý đến sự mất tự nhiên của Tạ Thường Uyên, gọi A Mặc rồi rời đi.

Rõ ràng ngươi bị người ta dỗ mụ cả đầu óc rồi sao lại vẫn có thể bày ra bộ dáng dịu dàng đa tình với ta như thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang