1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Tôi nhận được tin nhắn từ bạn thân, là một tấm hình.

Hình chụp bạn trai tôi và hoa khôi trường đang khoác vai nhau!

Bạn thân tôi tức giận: "Thật quá đáng, sao lại có thể như vậy chứ! Thế này chẳng phải là một tên đểu cáng sao?"

Nhìn những dòng tin nhắn bạn thân gửi đến, tôi cũng thấy khó chịu vô cùng.

Lại nhớ đến trước đây vì theo đuổi Bùi Quân mà tôi đã tốn không ít công sức.

Mấy việc vặt như đưa đồ ăn hay tặng mấy món quà nhỏ đều quá bình thường.

Là một cô gái xinh đẹp lại giàu có, mà khi nghe nói anh có thù ghét gì đó với giới người giàu, tôi bèn quyết định giả nghèo tiếp cận anh.

Ba năm!

Tôi, một người con gái xinh đẹp giàu có, ở bên cạnh anh, ăn bánh bao với dưa muối sống qua ngày suốt ba năm trời!

Anh báo đáp tôi như vậy sao?

Nghĩ đến đây, tôi tức giận đến cực điểm, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Bùi Quân:

"Thôi dừng lại đi, chúng ta không hợp nhau đâu."

"Tôi phải gả cho thái tử gia Bắc Kinh."

Tôi tưởng rằng mình nói vậy rồi thì ít ra anh cũng sẽ có chút hoảng loạn, nhưng không ngờ Bùi Quân lại trả lời vô cùng bình tĩnh: "Được."

Nhìn chữ "Được" anh gửi đến, tôi càng thấy tức!

Uổng phí ba năm của tôi!

Bạn thân biết tôi chia tay cũng thấy bất bình thay tôi: "Tên đó ngoài đẹp trai với học hành giỏi giang thì có gì nữa đâu, vậy mà dám đối xử với cậu như thế, thật quá đáng!"

"Đàn ông thì có gì hay ho, chẳng bằng đi mua sắm cho thật đã!"

Tôi quyết định tiêu tiền để xả cơn giận trong lòng.

Tới trung tâm thương mại đã lâu không đặt chân đến, tôi bắt đầu mua sắm đủ thứ.

Việc quẹt thẻ điên cuồng thật sự khiến tôi thấy rất sảng khoái, dù sao thì trong ba năm ở bên Bùi Quân, không quá khi nói rằng tinh thần mua sắm của tôi đã bị áp chế mọi lúc.

Nhưng hiện tại khi không có anh bên cạnh, tôi lại thấy có chút trống trải.

2

Bùi Quân chính là "đóa hoa cao ngạo" của trường, ngoại hình đẹp, học lại giỏi, năng lực cũng rất mạnh.

Không nói quá khi nói rằng mỗi điểm của anh đều nằm trong tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.

Tôi chưa bao giờ do dự trước những thứ mình thích, nên lập tức quyết định theo đuổi anh.

Sau một thời gian tặng đồ ăn, tôi mới nghe người ta nói rằng nhà Bùi Quân khá nghèo, anh cực kì khinh thường những bạn học dùng đến tiền và quyền lực của gia đình để giải quyết mọi việc.

Vậy nên tôi rút ra một kết luận.

Chắc chắn là anh ghét người giàu.

Vì để tiếp cận anh, tôi bỏ hết các loại túi xách bản giới hạn và quần áo hàng hiệu chất đống trong ký túc xá, tối đó còn tải ngay app tiết kiệm Thần Khí Bính Tịch Tịch!

Kể từ đó, tôi, đường đường một cô gái xinh đẹp giàu có, bắt đầu sống cuộc sống còn tồi tệ hơn cả người bình thường.

Thậm chí thỉnh thoảng còn đi làm thêm để kiếm tiền.

Chủ yếu là để giả nghèo.

Tôi tưởng rằng mình đã bỏ ra nhiều như vậy, đến cuối cùng sẽ có được kết quả tốt đẹp, nào ngờ đâu...

Tôi vậy mà lại bị cắm sừng!

Nhìn thấy nỗi thất vọng tràn trề của tôi, bạn thân nhẹ nhàng vỗ vai: "Không sao, cậu còn thái tử gia Bắc Kinh kia mà, mình nghe người ta nói anh ta cũng khá đẹp trai đó."

Bố mẹ tôi đã thúc giục tôi đi xem mắt với vị thái tử gia kia từ rất lâu rồi, trước đây vì đã có bạn trai nên tôi luôn tìm cớ tránh né, mà hiện giờ đâu còn lý do gì để lảng tránh nữa.

Sau cơn điên cuồng mua sắm, tôi chán nản trở về ngôi nhà mà tôi và Bùi Quân thuê gần trường.

Phải cho anh ta thấy sức mạnh thực sự của tôi.

Vốn dĩ tôi muốn đánh anh ta một trận.

Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy một bàn thức ăn bốn món mặn một món canh đã được bày sẵn.

Bình thường vì kinh tế eo hẹp, anh chỉ làm một hai món tôi thích, hôm nay lại thịnh soạn như vậy.

Trên bàn còn có mẩu giấy anh để lại cho tôi: "Thời gian này anh không ở đây, anh phải đi tham gia thi đấu."

Nhìn những món ăn anh làm cho tôi, ban đầu tôi còn thấy cảm động, nhưng nhìn đến mẩu giấy anh để lại, tâm trạng tôi như rơi xuống đáy vực.

Đây ý là muốn chia tay với tôi sao?

Chia tay thì chia tay!

Vừa nghĩ như vậy, tối đó tôi thu dọn hết đồ đạc và rời đi ngay lập tức!

Sinh viên vốn nên ở ký túc xá, tôi vì muốn ở bên anh nhiều hơn nên mới thuê căn nhà cũ nát này, giờ nghĩ lại mới thấy thật vô nghĩa!

Cuối tuần về nhà ăn cơm, tôi chủ động đề nghị với bố mẹ:

"Con muốn đi xem mắt."

Nghe đến câu này, bố mẹ tôi vẫn chưa phản ứng kịp, dù sao trước đây chỉ cần họ nhắc đến chuyện này thì tôi sẽ lập tức trở nên cáu kỉnh.

Bố tôi vui vẻ ra mặt: "Được được được, bố sẽ sắp xếp ngay."

Cơm nước xong xuôi, tôi thất thần trở về phòng...

Cầm lấy điện thoại nằm trên giường, tôi lập tức chặn tất cả phương thức liên lạc với Bùi Quân.

3

Cuối tuần kết thúc, tôi trở lại trường học. Mọi người đều đang chúc mừng Bùi Quân vừa giành được giải nhất cuộc thi.

Nếu là trước đây, tôi cũng sẽ thật lòng mà vui mừng thay anh, nhưng hiện tại...

Sau khi giành giải, anh lập tức chạy đến tìm tôi: "Tô Tuyết, anh có tiền thưởng rồi, anh đưa em đi ăn một bữa."

Nhìn chàng trai với nụ cười rạng rỡ đang đứng trước mắt, tôi cau mày.

Tôi lạnh lùng nhìn anh: "Tôi đã trả phòng, chúng ta cũng đã chia tay rồi! Anh đạt giải thì liên quan gì đến tôi? Anh mời tôi đi ăn để làm gì?"

Lời vừa nói ra, tôi cảm thấy tim mình đau nhói từng hồi.

Mà anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn tôi, rồi một lúc sau đôi môi mỏng khẽ cong lên.

"Dù gì chúng ta cũng sẽ kết hôn, chia tay một lúc cũng được, cũng được."

Chàng trai trước mặt mang theo nụ cười xán lạn, tôi lại thấy đầu óc anh có vấn đề.

Rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy!

Tôi siết chặt tay, lạnh lùng nhìn anh: "Bùi Quân, tôi nói cho anh biết, từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, dù sau này có gặp nhau trên đường cũng đừng chào hỏi nhau làm gì!"

"Sau này anh muốn ở bên ai thì cứ ở, không liên quan đến tôi, tất nhiên nếu bên cạnh tôi xuất hiện người khác, cũng không liên quan đến anh! Coi như tấm chân tình của tôi bị vứt cho chó ăn!"

Dứt lời, tôi quay người rời đi, mặc kệ anh đang ngơ ngác đứng đó.

4

Chín giờ tối tại quán bar, không khí ồn ào náo nhiệt.

Tôi nằm trong vòng tay cô bạn thân, đắm mình trong xa hoa trụy lạc.

"Ngoan, loại trai đểu đó không đáng để bận tâm!"

Vài ly rượu ngoại khiến đầu óc tôi hơi choáng váng, tôi gật đầu lia lịa: "Không sai, không đáng chút nào!"

"Với nhan sắc này, dáng người này và cả gia thế này của cậu, đàn ông không xếp hàng dài để tiếp cận cậu mới là lạ đấy, người sau sẽ còn ngoan hơn người trước!"

Tôi vừa định mở máy chiếu, đột nhiên nhận thấy bóng dáng quen thuộc dưới ánh sáng nhấp nháy đang chậm rãi cất bước tiến về phía chúng tôi.

Tôi hoài nghi liệu có phải mình nhìn lầm rồi không.

Một người ngoan ngoãn như Bùi Quân sao có thể đến nơi như quán bar này được?

Chàng trai đó cuối cùng cũng đi đến trước mặt chúng tôi, ánh đèn rực rỡ lóa mắt cũng không che đi được khí chất và sự sắc bén trong đôi mắt anh.

Đúng kiểu tôi thích.

Tôi loạng choạng đứng dậy, cả người mềm oặt dựa vào anh, mơ hồ mở miệng: "Anh đẹp trai đi một mình hả? Cùng uống một ly nhé?"

Anh cau mày: "Không phải em muốn kết hôn với thái tử gia Bắc Kinh sao?"

Nghĩ đến người đàn ông mà tôi không thích kia, tôi nhăn mặt lẩm bẩm: "Thái tử gia Bắc Kinh gì chứ? Ai thích anh ta chứ!"

Nghe câu trả lời của tôi, anh ta còn nhíu chặt đôi mày hơn.

Tôi lại chăm chăm nhìn vào anh chàng đẹp trai trước mặt, thân mật kéo lấy cổ áo anh: "Anh đẹp trai, thật ra anh rất giống với một người mà tôi quen, uống với tôi một ly nhé."

Thanh âm đầy mị hoặc pha lẫn hơi men rót vào tai Bùi Quân.

Hầu kết anh khẽ di chuyển: "Tô Tuyết, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Thấy tôi im lặng không đáp, ánh mắt lạnh lùng của anh lập tức lướt qua cô bạn thân đang run rẩy của tôi, lời ít ý nhiều: "Tôi sẽ đưa cô ấy đi."

Lúc này khí thế của người trước mặt quá mạnh mẽ, bạn thân tôi nào dám cản lại.

Vội lén đưa tay lên ra hiệu OK.

Nếu bây giờ tôi còn tỉnh táo thì tôi khẳng định sẽ bóp cổ cậu ấy chất vấn: Mạng của bạn thân cậu không phải là mạng sao!

Đây không phải tình chị em plastic đấy chứ?

Tôi đã uống đến say nhũn, anh đành bất đắc dĩ cúi xuống cõng tôi lên trên lưng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi chỉ cảm thấy mình đang ở trên một nơi đầy vững chãi, đầy cảm giác an toàn.

Tôi theo bản năng cọ cọ má lên nơi ấm áp đó.

Phía trước truyền đến giọng nói đầy bất lực: "Em say thành bộ dạng này rồi, trở về nhà sẽ khiến cô chú lo lắng, anh đưa em về khách sạn trước đã."

5

Bùi Quân đi đến khách sạn của chính anh, nhân viên quản lý nhìn thấy anh đêm khuya cõng theo một cô gái tới thì sợ ngây người.

Mà anh chỉ khẽ lên tiếng: "Mở phòng."

"Vâng!"

Tôi lảo đảo kéo Bùi Quân vào thang máy, thân mật dựa vào người anh.

Tôi luôn cảm thấy hơi thở trên người chàng trai này khiến tôi an tâm một cách kì lạ.

"Nếu tối nay đổi lại là một người đàn ông khác, em cũng sẽ đi theo hắn sao?"

Mùi hương quen thuộc quấn quanh, bầu không khí bỗng mập mờ ái muội. Anh không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn tôi, tôi cũng không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đương nhiên là không...

Chỉ là tôi cũng không thể giải thích được, người trước mặt này khiến tôi cảm thấy rất yên tâm, khiến tôi tin tưởng vô điều kiện. Tôi mở to mắt, bất lực mà nhìn chàng trai trước mặt.

Đinh.

Thang máy đến rồi.

Phòng tổng thống được dọn dẹp sạch sẽ, chỉnh tề.

Tôi nắm chặt cổ áo anh, kéo anh vào trong.

Sợ tôi ngã, Bùi Quân dùng một tay giữ chặt eo tôi, rồi đột nhiên đưa tôi vào phòng tắm.

Tôi cố giãy giụa, nhưng lực của anh quá mạnh.

Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng anh không cho tôi động đậy, nhưng lại không làm tôi thấy đau chút nào.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng tắm, đường nét gương mặt anh hiện lên rõ ràng, khiến vẻ đẹp của anh có thêm phần dịu dàng.

Tim tôi lại lần nữa giật thót.

Anh... Sao anh lại giống gã bạn trai cũ tồi tệ của tôi vậy?

Anh nhướn mày, nhanh chóng vắt khăn ngâm trong nước ấm, lau qua loa lên mặt và cánh tay tôi...

Cảm giác đột ngột khiến tôi giật mình, vùng vẫy loạn xạ.

Mà cảm giác đó cũng khiến tôi tỉnh rượu hơn phân nửa.

"Cứu mạng... có người muốn mưu sát bạn gái cũ kìa...."

Anh mặc kệ tôi cự tuyệt, vẫn tiếp tục lau người cho tôi, cứ như muốn gột rửa sạch sẽ mùi rượu trên người tôi.

Muốn tránh cũng không tránh được, tôi chủ động ôm lấy cổ anh, đối diện với ánh mắt anh.

Anh dừng động tác lại, chăm chú nhìn tôi đầy nặng nề.

Tôi chột dạ mà liếm liếm môi.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi chủ động vươn ngón tay ra chạm vào yết hầu của anh, nhón chân bám lấy vai anh, phả hơi thở vào tai.

"Sao anh lại đưa tôi đến nơi này, có phải có ý đồ xấu gì với tôi không?"

Ánh mắt của Bùi Quân bỗng trở nên u ám.

Anh dùng bàn tay to lớn dễ dàng khóa chặt hai tay tôi ấn lên cao.

Tôi tưởng rằng đã đến mức này rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng không ngờ giây tiếp theo anh lại cất giọng khàn khàn: "Phần tiếp theo để sau khi kết hôn rồi tính."

Nghe anh nói xong, đầu tôi hiện đầy dấu chấm hỏi.

Kết hôn?

Tôi còn đang ngẩn ngơ, anh đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào tôi, nghiêm túc hỏi: "Em thật sự không thích thái tử gia Bắc Kinh sao?

"Liên quan gì đến anh."

Hiện tại tôi có thích ai cũng chẳng liên quan gì đến anh.

Anh khẽ cười một tiếng, ý tứ không rõ ràng.

Tiếp tục cầm khăn ấm lau cho tôi...

Động tác của anh rất dịu dàng, dường như vì thế mà cơ thể đang mỏi mệt của tôi được thư giãn.

Thả lỏng người, toàn thân tôi như được rã ra, mệt đến không mở nổi mắt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro