2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

Sáng hôm sau khi vừa mở mắt, trong tầm mắt tôi là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, mà tôi đang nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, thoải mái nghỉ ngơi. Đầu óc tôi trống rỗng trong vài giây, ký ức đêm qua cứ thế mà ào ạt ùa về.

Là Bùi Quân...

Tôi đi rửa mặt, chỉnh trang lại rồi xuống lầu trả phòng.

Nhân viên lễ tân lại nói với tôi: "Phí phòng đã được thanh toán rồi ạ."

Tôi kinh ngạc, vì tôi biết khách sạn này, tiêu chuẩn và dịch vụ ở đây nổi tiếng là cao cấp.

Giá ở đây đương nhiên là vô cùng xa xỉ.

Hơn nữa căn phòng đêm qua tôi ở lại là phòng tổng thống, giá cả càng không thể xem thường.

Mà Bùi Quân chỉ là sinh viên nghèo...

Tôi giấu đi cảm giác kì lạ trong lòng, chuẩn bị tiền mặt xong thì lập tức cầm đến chờ trước cửa lớp Bùi Quân.

Anh vẫn đúng giờ như mọi khi. Thấy anh đi ra, tôi cũng chủ động tiến đến.

Tôi đưa số tiền đã chuẩn bị sẵn cho anh: "Này, lần sau đừng tiêu tiền bừa bãi nữa."

Hoang phí thêm vài lần như thế thì anh làm sao mà chịu nổi?

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đến số tiền tôi cầm trên tay: "Không cần đâu."

Nghe câu trả lời của anh, tôi lại càng tức đến sôi máu.

Bây giờ anh có người phụ nữ khác rồi nên cảm thấy có bất kỳ mối liên hệ nào với tôi cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và cô ta đúng không?

Tôi nhét tiền vào tay anh: "Tô Tuyết này trước giờ đều không thích mắc nợ ai."

Rõ ràng là nghèo như vậy, còn ra vẻ để làm gì.

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang đến: "Anh Quân."

Là hoa khôi.

Cô nàng chạy nhanh bước đến trước mặt anh, rồi thân mật vỗ vai một cái.

Mà anh không hề thấy khó chịu chút nào trước hành động tự nhiên của cô ấy.

Ngược lại, anh bất lực mắng nhẹ một câu: "Hấp ta hấp tấp, sao em cứ như trẻ con vậy?"

Hoa khôi nở nụ cười tinh nghịch: "Bổn tiểu thư năng động hoạt bát, anh có hiểu không hả?"

"Được rồi, được rồi."

Nhìn hai người bọn họ tương tác với nhau đầy thân mật tự nhiên, trong lòng tôi không khỏi chua xót.

Mối quan hệ của họ đã thân thiết đến mức này rồi sao?

Tôi thở dài một hơi, không nói gì thêm mà chỉ quay người rời đi.

Thấy tôi đi, Bùi Quân tới chặn tôi lại, nhìn mặt anh có vẻ như đang khó xử, đôi môi mỏng mím chặt, dường như muốn nói gì đó.

Ánh mắt tôi không hướng về phía anh, thờ ơ cất lời: "Ngày mai tôi sẽ đi xem mắt."

Nói xong, tôi lướt qua anh và rời đi, mà anh cũng không nói thêm lời nào nữa.

Ừm, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.

Cho dù tôi có mặc kệ mọi định kiến và đi cùng anh đến cuối con đường, thì cũng sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách, có lẽ kết quả vẫn sẽ như thế này, hay có khi còn khó xử hơn...

Cho nên, cứ như thế này cũng tốt.

7

Có lẽ bởi vì tối hôm qua uống quá say, hôm nay cả người tôi đều chẳng có chút tinh thần nào.

May thay chiều nay không có tiết, tôi liền chui vào ký túc xá đánh một giấc thật sâu.

Trong giấc mơ, Bùi Quân mặc một bộ u phục cao cấp, cả người toát ra vẻ nhã nhặn và sang trọng khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi ngồi đối diện anh, lấy hết can đảm nói: "Chúng ta chia tay rồi."

Anh ngước mắt nhìn tôi, trong ánh mắt không có lấy một chút kinh ngạc nào, "Nếu anh nhớ không nhầm, tối qua em với anh còn thân mật với nhau đấy."

Rõ ràng là một chính nhân quân tử, sao bây giờ trong mắt anh lại mang theo tia lửa điện như muốn điên cuồng rút gân lột da người khác thế này.

Tai tôi nóng bừng, tôi khẽ hắng giọng nói: "Sau này tôi sẽ là vợ của thái tử gia Bắc Kinh."

Bùi Quân cẩn thận đánh giá tôi một lúc, khóe môi cong lên: "Cũng tốt, vậy thì anh sẽ miễn cưỡng làm thái tử gia Bắc Kinh cũng được."

Câu trả lời này của anh khiến tôi không nổi mà trợn tròn mắt.

"Anh có ý gì, anh mê sảng gì đấy?"

Anh chỉ mỉm cười đầy ẩn ý thâm sâu.

Đinh...

Tôi đang khẩn thiết muốn biết câu trả lời, lại bị chuông báo thức gọi dậy.

Sau khi tỉnh táo, nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, tôi vẫn cảm thấy thật hoang đường.

Chẳng lẽ là chuyện thất tình đả kích tôi thê thảm đến vậy sao?

Sao lại có giấc mơ kỳ quặc như vậy!

8

Dù tôi có nỗ lực lảng tránh thế nào thì ngày xem mắt cũng đã đến. Tôi và thái tử gia Bắc Kinh hẹn nhau sau một buổi tiệc.

Hôm nay tôi đã rang điểm kỹ lưỡng và mặc lễ phục cao cấp đã lâu không đụng đến.

Tôi khoác tay bố bước đến, giây phút đứng trên sân khấu, dường như tôi đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Dù sao thì tin tức về việc nhà họ Tô và nhà họ Bùi sắp kết thông gia cũng đã lan rộng, mọi người đều đã biết đến.

Buổi yến tiệc hôm nay cũng là do nhà họ Bùi tổ chức, mọi người đều nói buổi tiệc này là để chiêu đãi chúng tôi.

Bố tôi thành thục dẫn tôi đi đến chỗ các đối tác kinh doanh, tôi mỉm cười, trông có vẻ chuyên nghiệp, nhưng tâm hồn đã phiêu du đến nơi nào rồi.

Thái tử gia Bắc Kinh...

Tôi thực sự sẽ sống cả đời với một người đàn ông xa lạ mà tôi chưa từng gặp mặt sao?

Đang rơi vào trầm tư, một giọng nói trong trẻo đột ngột gọi tôi:

"Chị Tô Tuyết."

Là hoa khôi.

Không biết tại sao cô ấy lại xuất hiện ở chỗ này, hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, đôi mắt như hồ nước mùa thu, tràn đầy nhiệt huyết.

Cô ấy xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt, khó trách Bùi Quân lại bị cô ấy mê hoặc.

Tôi theo phản xạ muốn tránh né, nhưng ngay sau đó cô ấy đã tiến đến trước mặt tôi, thân thiết nắm lấy tay tôi, vuốt nhè nhẹ.

Tôi lấy lại tinh thần, hơi khó chịu hỏi: "Cô có việc gì sao?"

Cô ấy cười giảo hoạt: "Em đến là để thăm dò cho anh trai em."

Rồi cô ấy cúi đầu, lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn, lục tìm trong túi xách thứ gì đó.

Bất ngờ, cô ấy lấy ra một chiếc vòng tay đính đầy đá quý tiến đến chỗ tôi: "Em không giàu có như anh trai em, chỉ có thể tặng chị một món quà đơn giản thế này làm quà gặp mặt, chị đừng giận nhé."

Chiếc vòng tay trong tay cô ấy được chế tác tinh xảo, những viên đá quý lấp lánh dưới ánh đèn đến lóa cả mắt, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ.

Cô ấy chậm rãi cầm lấy tay tôi: "Chị sắp phải đi xem mắt với anh trai em rồi, có thấy hồi hộp không?"

Lời này của cô ấy làm tôi sực tỉnh...

Mẹ nó!

Một hoa khôi xuất sắc như vậy, lại còn là em gái của thái tử gia Bắc Kinh! Bùi Quân, tên sinh viên nghèo này rốt cuộc đã dẫm phải vận may gì đây!

Buổi tiệc kết thúc. trong lúc nhàn rỗi, tôi mở điện thoại lên đã nghe thấy tiếng cười nhạo của bạn thân ở bên kia đầu dây: "Hahaha... Vậy là cậu vừa bị tình địch, cũng là em chồng tương lai tán tỉnh à?"

"Câm miệng, ai cho cậu cười!" Tôi thẹn quá hóa giận, "Ai mà biết được cô ấy là em gái của thái tử gia Bắc Kinh chứ?"

Ở trong tình huống này, tôi hoang mang đến ngây người cũng là chuyện bình thường thôi mà.

"Vậy giờ cậu hẳn là muốn đi gặp chồng tương lai rồi chứ?"

Tôi nghiêm túc trả lời: "Phải xem người đó là người thế nào đã, rồi mới cân nhắc xem có nên chấp nhận hay không."

9

Không lâu sau, quản lý đích thân dẫn tôi đến một căn phòng được trang trí rất thanh nhã, bên trong đã chuẩn bị sẵn bữa tối dưới ánh nến.

Vừa bước vào phòng, nhìn từ xa tôi đã thấy một bóng dáng cao lớn, đang ngồi ở một chỗ chờ đợi.

Người đó có thân hình cao ráo, chỉ để lộ ra sườn mặt thôi đã đẹp đến nỗi người ta không thể nào rời mắt. Nhưng... sao góc mặt này của anh ta trông giống với một người nào đó?

Tôi còn đang ngờ vực, người đó đã đứng dậy, một đường đi tới trước mặt tôi.

Mà lúc này cuối cùng thì tôi cũng đã nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Bùi Quân!

Quá đỗi kinh ngạc, tôi đang đi giày cao gót đứng không vững, suýt chút nữa thì trẹo chân ngã.

Mà ngay trước lúc tôi sắp ngã, bóng dáng kia nhanh chóng tiến tới, kịp thời đỡ lấy tôi.

Ngã vào vòng tay ấm áp, lòng ngực rộng lớn quen thuộc của anh khiến tôi hoảng hốt.

Tôi có chút tham lam muốn giữ lấy sự ấm áp nhất thời này, nhưng tia lý trí vẫn nhanh chóng quay trở về.

Tôi vội thoát khỏi vòng tay Bùi Quân, im lặng nhìn anh, nghiêm túc nói: "Hôm nay tôi đến để xem mắt với thái tử gia Bắc Kinh, anh không cần phải giữ tôi lại."

Anh ta đến bây giờ mới xuất hiện, trước đó đã đi đâu chứ?

Ánh mắt Bùi Quân dừng lại trên môi tôi, anh nhìn chằm chằm thật lâu, "Không ai nói với em rằng, anh chính là thái tử gia Bắc Kinh mà họ nhắc đến sao?"

"Em yêu, vậy bây giờ chúng ta có thể kết hôn chưa?"

Nghe mấy lời anh vừa nói, tôi hoàn toàn sững sờ, cả người còn chưa kịp phản ứng lại.

Đúng lúc đó, cửa phòng lại lần nữa mở ra, người bước vào lại là một bóng dáng quen thuộc.

Là hoa khôi.

Tay cô ấy còn đang kéo theo hai chiếc vali.

"Chị dâu, chị xem số sính lễ này có đủ không?"

Là hai chiếc vali đựng đầy tiền!

Giờ phút này bộ dạng tôi chỉ có hoàn toàn ngơ ngác.

Tôi hoang mang hỏi một câu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Chàng trai trước mặt vẫn nhìn tôi với ánh mắt thâm tình đầy bình tĩnh: "Nếu như số tiền này chưa đủ thì vẫn còn nữa."

Anh vừa nói, vừa lấy ra một tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước và đưa cho tôi.

"Đây là số tài sản đứng tên anh, mời phu nhân xem qua."

Lúc này tôi chỉ còn thiếu nước kinh ngạc như thể có quả trứng gà mắc nghẹn trong cổ họng, tôi ngơ ngác nhận lấy tập tài liệu, lơ đãng lật qua xem, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở góc dưới bên phải, nơi có những con số dài đến không đếm nổi.

Thế này chẳng phải quá nhiều rồi sao!

Mà song song với nỗi kinh ngạc đó, một cơn phẫn nộ đã bắt đầu dâng lên trong tôi.

Nếu anh đã giàu có như vậy, tại sao trước đây lại phải giả nghèo trước mặt tôi?

Tôi đường đường là một cô gái xinh đẹp giàu có, mỗi ngày cùng anh ăn bánh bao với dưa muối, suốt ba năm trời...

Anh đang chơi đùa tôi có phải không?

Hay là anh có sở thích kỳ lạ, muốn cái kiểu 'play' gì gì đó?

"Tại sao anh lại phải giả nghèo?"

Nghe được lời chất vấn của tôi, anh cũng ngẩn người ra.

Gương mặt anh ấy lộ rõ vẻ bối rối.

"Anh cứ nghĩ rằng em thích người nghèo nên mới phải sắm vai nhà nghèo vượt khó."

Câu này của anh chứa quá nhiều thông tin.

Anh ấy sắm vai người giống như tôi thích...

Nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, anh cũng không giấu giếm gì nữa: "Đúng vậy, Tô Tuyết, anh thích em, thích em từ rất lâu rồi, những gì anh đã làm tất thảy đều là vì để tiếp cận em."

Hoa khôi đứng bên cạnh không hiểu chuyện gì, chớp chớp mắt: "Chị dâu, chị thực sự thích những người nghèo sao?"

Tôi xấu hổ: "Chị cũng tưởng rằng anh trai em ghét người giàu chứ."

Cho nên, ngay từ đầu tất cả chỉ là một sự hiểu lầm lớn.

Nghe tôi trả lời, hoa khôi không nhịn nổi cười, che miệng mà bật cười khanh khách.

"Được rồi, được rồi, để thời gian cho hai người nhé, em không ở đây làm bóng đèn nữa đâu."

Người đàn ông mà tôi yêu, tôi hao tổn biết bao nhiêu tâm tư để có được, cũng đã nỗ lực rất nhiều vì muốn ở bên tôi, sau khi biết được sự thật, lòng tôi lại thấy ngọt ngào.

Khi những người khác đã rời đi, anh thâm tình nhìn tôi: "Em vẫn chưa cho anh câu trả lời."

Nhìn dáng vẻ thâm tình này của anh, tôi cũng dần dần mà trầm mê vào đó.

Nhưng thiếu nữ xinh đẹp thì không thể bỏ đi sự kiêu hãnh cuối cùng của mình.

"Chuyện kết hôn... Em muốn xem biểu hiện của anh rồi mới quyết định."

Anh khựng lại một chút, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng tột độ: "Nghĩa là sau này chúng ta sẽ hẹn hò với mục tiêu kết hôn đúng không?"

Anh không chút do dự: "Chúng ta sắp xếp thời gian để cùng đi gặp bố mẹ hai bên nhé."

Thấy tôi không đáp, anh tỏ ra lo lắng: "Chẳng lẽ em vẫn còn giận vì trước đây anh đã giấu em chuyện đó sao?"

Tôi lắc đầu.

"Vậy nghĩa là em đồng ý ở bên anh rồi."

Tôi gật đầu, mà vẻ căng thẳng trên khuôn mặt chàng trai trước mặt cuối cùng cũng dần biến mất.

Anh dùng sức ôm chặt tôi vào lòng.

Những nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng đáp xuống liên tục, đôi chân tôi cũng không chịu nổi mà mềm nhũn đi.

Anh thở một cách nặng nề, yết hầu chuyển động lên xuống, "Tô Tuyết, ngày mai đến nhà anh nhé."

"Nhanh...nhanh quá rồi."

Anh nắm lấy tay tôi, đặt lên môi hôn một cái, "Không nhanh chút nào, để đến được bên em, anh đã chờ đợi suốt ba năm rồi..."

Ừm, xem như anh đã kiên nhẫn suốt ba năm, tôi đành miễn cưỡng đồng ý đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro