2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10

Mấy ngày sau ngày Cố Thượng An đột nhiên té xỉu kia, tôi nhanh chóng gặp được mẹ của hắn.

Đó là một buổi chiều bình thường như bao ngày bình thường khác, lúc đó tôi đang ngồi trong phòng trà ngủ gà ngủ gật, thì một người phụ nữ trung niên có khí chất bất phàm đứng trước mặt tôi.

"Xin chào, tôi là mẹ của Cố Thượng An."

Tôi giật mình một cái, lập tức đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí vặn vặn ngón tay hỏi bà ấy.

"Bà có chuyện gì cần sai bảo ạ?"

"Tôi cho cô hai mươi vạn ..."

Kịch bản lối mòn gì đây? Chuyện Cố Thượng An bảo tôi chọn gả cho hắn bị mẹ hắn biết rồi?

Lại nói, hai mươi vạn...thôi sao?

"Mỗi tháng hai mươi vạn ..."

A, mỗi tháng, hiện tại còn lưu hành trả theo giai đoạn, trả góp nữa?

"Cô hãy đến biệt thự, giúp tôi chiếu cố nó, tuyệt đối không thể xảy ra tình trạng tụt huyết áp té xỉu nữa."

Cái này còn không phải chính là làm kẻ hầu người hạ cho hắn sao, cùng với bán mình khác nhau chỗ nào.

"Nấu cơm quét dọn đều có bảo mẫu, cô chỉ cần để mắt nó ăn cơm là được."

Mặc dù giá cả nghe cũng rất mê người, nhưng ngữ khí mẹ Cố tống quá bá đạo rồi, so với bản thân Cố tổng còn có vẻ bá đạo hơn.

Có tiền là nhất sao, có tiền còn có thể tùy ý thay tôi quyết định việc tôi làm sao? Mơ đi.

Tôi nhỏ giọng phản bác.

"Nếu bà lo lắng, tự mình đi giám sát Cố tổng không phải tốt hơn sao?"

Mẹ Cố tổng sắc mặt nhu hòa không ít.

"Cũng không phải tôi không muốn, chỉ là tôi lớn tuổi rồi."

Bà chỉ chỉ trên đầu.

"Chỗ này không được rồi, ai..."

"Bà đây là..." Tôi hoảng hốt.

Bà ấy che mặt, vành mắt đỏ lên:

"Cô gái, cháu không biết chứ, tôi mỗi ngày đều là như thế này, mấy phút trước đầu óc còn rõ ràng, còn tỉnh táo, vài phút sau có khi ngay cả chính mình là ai tôi cũng không biết nữa rồi...Nửa đêm, tôi từ trên giường ngồi dậy, đánh chính mình một bạt tai."

"Tôi thật đáng chết mà."

11

Cứ như vậy, tôi "xâm nhập" vào nhà của Cố Thượng An.

Tôi ở phía tây lầu hai, Cố Thượng An ở phía đông.

Mỗi sáng sớm cùng Cố Thượng An đi làm sau đó cùng tan tầm, còn có thể tiết kiệm không ít chi phí đi lại.

Mỗi ngày tan làm, tôi liền cùng Dì Trương bảo mẫu ngồi ở phòng khách nhặt rau.

"Tiểu Nghiên, cháu là..."

"Cháu là người phụ nữ đầu tiên ông chủ nhà dì mang về nhà phải không?"

"Làm sao cháu biết?"

"Người như ông chủ nhà Dì chắc mười năm nay không có cười qua đi?"

"Nói mò không à, Cố tiên sinh là người rất tốt, quanh năm suốt tháng cũng cười qua mấy lần."

Đang nói thì chuyển phát nhanh đem hàng giao tới, tôi nghi hoặc nhìn địa chỉ giao hàng, không nhớ rõ chính mình có mua qua.

Trở về phòng mở ra, là một gói cà phê hòa tan.

Lúc này tôi mới nhớ tới, sau khi tôi chuyển tới đây có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, dò trên mạng có doanh nghiệp tìm tôi làm quảng cáo giùm. Mặc dù chỉ có hơn hai ngàn, nhưng căn cứ nguyên tắc thịt muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, tôi tiếp nhận cái quảng cáo này.

Tôi tìm một bộ chén đĩa gốm pha cà phê vào, chụp ảnh, chỉnh sửa màu sắc và khung cảnh xung quanh, sau đó tải lên trang cá nhân cùng dẫn link cho thương hiệu. Vài phút sau, có mấy bình luận xuất hiện.

"Cảm ơn đã dẫn link."

"Cái này nhìn giống hàng thật thế. Giá không rẻ đâu, phải trên ngàn vạn đấy!"

"Thực sự có người tin cái chén này giá một ngàn vạn sao, bán cả người đăng bài cũng không được ba ngàn vạn nữa là."

"Mẹ tôi nhìn thấy cái chén sứ này có chút tin rồi, không phải lừa đảo phải không?"

Cô cậu mới là lừa đảo, cả nhà cô cậu đều là lừa đảo.

Tôi đã trả lời bằng ảnh chụp màn hình số dư trong phần bình luận.

"Làm sao lại có hơn sáu ngàn vạn rồi, chị gái này thật sự kiếm được nhiều tiền nha."

"Các bạn, không phải lừa đảo đâu, cái chén này trông khá quen."

"( Screenshots ) trời đất, thật đúng là nó rồi, cái chén cà phê này giá 628 vạn."

12

Tôi cuối cùng đã sống ở căn biệt thự này trong cơn hoảng loạn.

Từ khi phát sinh sự kiện chén cà phê kia, tôi trầm mê vào việc nhận dạng đồ vật.

Cuối cùng tôi phát hiện ra mình là một trong những món đồ rẻ nhất trong biệt thự này.

Nguyên bản tôi cảm thấy tiền lương hai mươi vạn một tháng chỉ cùng hắn ăn cơm là giá trên trời rồi, hiện tại mới thấy thật không đáng bao nhiêu.

Đây là đang giúp đỡ Cố Thượng An ăn cơm sao? Không, đây được xem là cuộc khảo nghiệm khắt khe dành cho lương tâm tôi rồi.

Khống chế bản thân không ăn trộm chút đồ nào trong biệt thự để bán thành tiền, là một việc cỡ nào gian nan cỡ nào thử thách.

"Đang phát ngốc cái gì đấy?"

Cố Thượng An đem tôm hấp trứng bóc vỏ đặt trước mặt tôi.

"Muốn ăn thì lấy đi."

"Cố tổng, chúng ta có nhất thiết phải lấy cái đĩa mấy chục vạn để đựng đồ ăn không?"

"Mấy chục vạn sao? Đây đều là trợ lý Lý giúp tôi tùy tiện mua thôi, cảm thấy rẻ quá? Vậy cô thích gì nói cho tôi, tôi để hắn mua lại."

Tôi nên tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm thôi.

Thật muốn cùng mấy kẻ có tiền đồng quy vu tận.

"Dì Trương nói, gần đây cô rất thích chụp hình?"

Làm sao tôi có thể giải thích đây? Tôi chỉ muốn chụp quảng cáo cà phê 8 mao một gói chứ không phải cái chén đựng cà phê mấy trăm vạn?

"Tôi chỉ là ...... muốn ghi lại nhật ký cuộc sống tốt đẹp thường ngày thôi."

Cố Thượng An mắt sáng rực lên.

"Cô hiện tại đang cảm thấy cuộc sống rất tốt đẹp sao?"

Tôi không để ý câu nói này của Cố Thượng An, tiếp tục đắm chìm trong suy nghĩ.

Kết quả mấy ngày nay, tôi bắt đầu trải nghiệm phiên bản biệt thự của "Martin's Morning".

Lúc xuống cầu thang mỗi ngày có cảm giác như bước vào một thế giới khác.

Có lúc là Thanh triều, ngẫu nhiên là thời Trung cổ, đôi lúc là phong cách giản dị, lắm lúc lại là phong cách xa hoa. Ngay cả Dì Trương cũng bắt đầu chơi trò hóa trang cùng với biệt thự..

Cố Thượng An đắc ý đứng dưới bậc thang.

"Bây giờ cô có thể thoải mái quay chụp cuộc sống tốt đẹp này."

Mặc dù cảm thấy mạch não của Cố Thượng An có chút bất thường, nhưng tôi lại cảm thấy hưng phấn không thể giải thích được, để báo đáp lòng tốt của hắn, tôi đã chụp tới vài bộ ảnh khác nhau.

Cuối cùng, sau một tuần, dì Trương, người bị buộc phải cosplay hàng ngày và đội xây dựng ngày nào cũng phải làm ca đêm để dựng cảnh không thể chịu đựng được nữa, trò hề này rốt cục mới kết thúc. 

13

Tôi vốn định lập một tài khoản mới, nhưng không nỡ bỏ số fan của tài khoản cũ nên cuối cùng tôi đã xóa toàn bộ nội dung, đổi hình nền, avatar và đăng bài mới.

"Nhật ký cuộc sống tươi đẹp~ (9 ảnh)"

Nhưng tôi quên mất rằng Internet là nơi có bộ nhớ lưu trữ rất tốt.

"Chị mười ngàn vạn ạ, đừng tưởng rằng thay tên đổi nền là tôi không nhận ra chị nha."

"Chị mười ngàn vạn, chị lấy hình ảnh trên mạng ở đâu đây? Giờ chị chuyển nghề làm môi giới bất động sản rồi sao?"

"Trình độ chụp ảnh thế này thực sự không giống những bức ảnh trên mạng cho lắm."

Tôi không đem việc này đặt trong lòng, tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm fan hâm mộ, quậy thế nào cũng không nhấc được sóng gió gì.

Ai có thể nghĩ tới, trong mấy trăm fan hâm mộ kia cũng có những người thật sự là đầy tài hoa và kỳ ba.

Vài ngày sau, một bài phân tích logic và chặt chẽ xuất hiện.

Nội dung như sau, giả sử tất cả nội dung của tôi là đúng, tôi là một phụ nữ muốn kiếm tiền, số tiền là mười ngàn vạn, đối tượng là sếp tôi. Như vậy tôi cùng sếp có thể là quan hệ bao nuôi.

Căn cứ địa chỉ IP của tôi, cộng thêm những miêu tả trước đó, phù hợp điều kiện bao nuôi trên chỉ có hai người.

Cố Thượng An, cùng Lục Hành của tập đoàn Lục thị.

Lòng tôi thắt lại, ôi nơi đâu cũng toàn người người tài giỏi.

May mắn thay, ở cuối bài viết kết luận rằng Cố Thượng An làm người EQ thấp, xử sự trầm ổn, tham công tiếc việc. Nếu bài viết của tôi là sự thật thì ông chủ hào phóng bao nuôi tôi rất có thể là Lục Hành.

Quá trình giải đề tương đối ổn, chỉ tiếc đáp án sai rồi, không điểm.

Đọc xong kết luận, cảm thấy cảnh báo đã được giải trừ, tôi thấy không có việc gì nên tiếp tục phát bài post. Dù cho không tiếp nhận thêm quảng cáo thương hiệu nào, nhưng từ lượng xem bài cao cũng có ích lợi, vẫn có thể kiếm tiền từ lượt xem bài đăng.

Nhưng những gì cư dân mạng nói cũng có đạo lý, quan hệ giữa tôi và Cố Thượng An cũng có chút không quá bình thường.

Dì Trương cũng nói như vậy, thái độ của Cố Thượng An đối với tôi cùng người khác xác thực có chút không giống nhau lắm.

Nếu là hắn vội vã muốn kết hôn, tìm ai lại không được sao nhất quyết lần này đến lần khác kiếm tôi.

Nhưng nếu như hắn thích tôi, vậy cũng là thích chính chủ Giang Hàm Nghiên rồi, thời gian tôi ở thế giới này còn chưa đến tám tháng nữa.

Hơn nữa tình cảm của Cố Thượng An có thể giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ, còn cảm xúc của tôi sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ làm nhiệm vụ của tôi mà thôi.

Nữ nhân mang nợ mười ngàn vạn, ngươi nhất định phải thật thanh tỉnh mới được.

Muốn đỡ trán ghê.

14

Kể từ khi trang hoàng trong biệt thự, cốt truyện giữa Cố Thượng An và tôi dần dần có hơi hướng tới kịch bản tổng tài cùng chim hoàng yến.

Được cái chim hoàng yến vẫn là chế độ thả rông như trước, không bị nuôi nhốt.

Tỉ như khi tôi nói muốn quay lại nhà thuê để lấy quần áo, Cố Thượng An đã nhờ trợ lý Lý đặt mua rồi giao tất cả sản phẩm mới theo mùa về biệt thự.

Tỉ như, đồ ăn mà dì Trương nấu càng ngày càng phù hợp với khẩu vị của tôi, trên bàn ăn ngày càng nhiều món tôi yêu thích.

Lại tỉ như, tôi bắt đầu đi theo hắn tham gia các loại bữa tiệc khác nhau.

Trong các bữa tiệc này, tôi đã gặp người điều hành Lục thị trong truyền thuyết, Lục Hành.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, mí mắt giật giật như bị rút gân.

Có lẽ đó là phiên bản thất bại của vứt mị nhãn trong truyền thuyết chăng? Thật đáng bận tâm.

Cố Thượng An vừa bước đi, hắn liền cầm lấy ly rượu lắc lư đi tới.

Cổ áo hắn rất thấp, thậm chí còn thấy nguyên rốn, tôi suy nghĩ, đại khái là do chân hắn ngắn quá, nên quần và áo không khớp được với nhau.

Hắn đưa cho tôi một ly rượu và nói rất nhiều chuyện.

Lúc đầu, tôi tưởng hắn đến đây để moi bí mật kinh doanh, làm tôi cảnh giác mất nửa ngày, cuối cùng tôi nhìn ra được hắn chỉ đang khoe khoang về bản thân, thuận tiện hạ thấp Cố tổng của chúng tôi.

Tôi nhàm chán đến chán nản, cuối cùng thì nhìn chằm chằm vào cái bụng trắng của hắn để suy nghĩ.

Sau đó, cảnh này không hiểu sao xuất hiện trên trang web chính thức của Tập đoàn Lục thị.

"Đẹp không?"

Cố Thượng An nghiêm mặt chỉ vào ánh mắt của tôi trong màn hình hỏi.

"Chậc, ở mức trung bình thôi. Cơ ngực có thừa, cơ bụng không đủ."

Mặt hắn càng lúc càng xanh.

"Một bữa tiệc nhỏ thôi mà cô còn nghiên cứu rất triệt để."

"Cố tổng, ngài nhìn mặt Lục tổng, ngài cảm thấy thế nào?"

"Hừ, loè loẹt."

Tôi vỗ tay:

"Đúng vậy, khi đối mặt với khuôn mặt như vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn nhìn bụng hắn. Dù sao hằng ngày đối mặt với tôi đều là khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng của ngài kia mà."

Cố Thượng An bỗng chốc sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều, trầm tư thật lâu.

"Ý cô là tôi cũng nên cho cô xem bụng ?"

15

Tác giả bài phân tích trước đó một lần nữa đăng tải bằng chứng không thể chối cãi rằng Lục Hành chính là CEO mà tôi từng nhắc đến.

Lần này đáp án đúng phân nửa, đem thân phận của tôi đều đoán được gần đúng.

Hắn đăng một bức ảnh của tôi và Lục Hành, căn cứ vào việc có người nghe tôi gọi người trên bức ảnh là Lục tổng, hắn kết luận tôi là thư ký của Lục Hành.

Đồng thời, bộ lễ phục kia của tôi, trong mấy tấm hình tôi đăng tải trước đó đã từng đăng tải qua, nên thân phận tôi cứ thế bị phơi bày.

"Nhìn bộ dáng chị mười ngàn vạn như thế này, vậy là hợp lý rồi, Lục tổng vẫn luôn hào phóng như vậy."

Cám ơn các cô cậu vì đã khen sự xinh đẹp của tôi.

"Ánh mắt này, nào giống nhân viên đối với xếp."

Bởi vì Cố Thượng An mới là xếp của tôi mà!

Vốn dĩ đây chỉ là một trò đùa của cư dân mạng, nhưng nửa giờ sau, tài khoản được chứng thực của Lục Hành đột nhiên nhấn like bài phân tích này.

Sau đó hủy like...

Đại ca, thân phận ngài là gì còn chơi trò trượt tay nhấn like a?

"Lục hành: Giang Hàm Nghiên, là cô sao?"

Tay tôi run lên, thiếu chút nữa ném luôn di động.

Phải mất một lúc tôi mới xác nhận được đây là tin nhắn riêng do Lục Hằng gửi bằng tài khoản đã được chứng thực của hắn.

"Lục Hành: Làm nữ nhân của tôi, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho cô."

"..."

"Nhật ký cuộc sống tốt đẹp: Lục tổng, tôi không phải, ngài thật đúng là biết nói đùa."

"Lục Hành: Dân mạng cần phân tích mới biết, tôi thì không."

"Lục Hành: Bây giờ cô có biết phần mềm mình đang dùng là của công ty nào không?"

Tôi đã nhập tên phần mềm đang dùng vào thanh tìm kiếm.

A, Lục thị Technology.

Lục Hành không ưa Cố Thượng An, muốn đào người từ bên hắn đi, để hắn thất thoát nhân sự.

Sau khi chuyện thành công, hắn có thể trực tiếp cho tôi bốn ngàn vạn.

Tôi cự tuyệt.

Tôi không phải không nỡ rời khỏi Cố Thượng An, chỉ là vì lương tâm, là vì nguyên tắc của chính mình.

Muốn cắt tỉa lông dê, tôi cũng chỉ cắt tỉa của tổng tài nhà tôi mà thôi. Ai cũng đừng hòng xen vào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro