2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Sáng hôm sau, không hiểu sao tôi lại ngủ quên, khi tỉnh dậy đã gần mười giờ. Tôi vội vàng mặc quần áo và chạy ra khỏi phòng ngủ, nhưng thấy Tống Văn Nghiễn đang ngồi trên ghế sofa, nhâm nhi cà phê và thư thả xem tài liệu.

"Hôm nay.... Hôm nay không cần đến công ty hả?" Nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt tôi, Tống Văn Nghiễn mỉm cười nhẹ nhàng.

"Hôm nay được nghỉ."

Nghỉ sao?!

Tôi ngồi xuống bàn ăn sáng, trong đầu cứ suy nghĩ mãi về một điều.

Ăn sáng xong, tôi phải làm gì đây?

Hiếm lắm mới có kỳ nghỉ, về thẳng phòng có vẻ không hay lắm, nhưng nếu đến ngồi cạnh Tống Văn Nghiễn thì...

Tôi có chút lo lắng.

Mãi đến khi ăn xong bữa sáng với tốc độ chậm như tua chậm lại 0.5 lần, tôi mới lấy hết can đảm quyết định.

Tôi lấy một cuốn tiểu thuyết nước ngoài trên kệ, rồi giả vờ vô tình ngồi xuống cạnh Tống Văn Nghiễn.

Tôi cảm nhận được Tống Văn Nghiễn hơi khựng lại.

Nhưng tôi không dám động đậy, giả vờ như không thấy, rồi tự nhiên mở sách ra.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi chủ động ngồi cạnh anh.

Tôi quá căng thẳng, không thể tập trung vào sách, nhưng nhờ đó, tôi cũng nhận ra rằng từ khi tôi ngồi xuống, Tống Văn Nghiễn chưa lật trang tài liệu nào cả.

Hại người hại mình! Tôi bỗng nghĩ liệu quyết định này có sai lầm không.

Khi tôi đang chuẩn bị lấy cớ đổi sách để rời đi, thì đột nhiên chuông cửa reo.

Tống Văn Nghiễn đứng dậy ra mở cửa, còn tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, tôi sững sờ.

Tống Văn Nghiễn đã đặt cho tôi một loạt quần áo mới cho mùa thu đông. Tôi không biết những thương hiệu và nhãn mác hoa mắt đó là gì, nhưng tôi biết chắc chắn là chúng rất đắt tiền.

Rất nhiều bộ quần áo mới được nhét vào tủ của tôi. Tôi nhìn những chiếc váy lộng lẫy và đôi giày đính ngọc trai kia, đó là những giấc mơ thuở nhỏ mà tôi không thể chạm tới.

"Tinh Tinh, em xem có thích không? Tôi không biết em sẽ thích kiểu nào nên đã chọn theo ý mình."

Tôi gật đầu, nghẹn ngào đáp: "Thích... em thích hết."

Buổi tối, tôi thay bộ quần áo mới, Tống Văn Nghiễn lái xe đưa tôi ra ngoài.

Anh nói sẽ đưa tôi đi dạo hội chợ Trung thu.

Khung cảnh náo nhiệt vô cùng, đây cũng là một trong những ký ức ấm áp ít ỏi trong tuổi thơ của tôi.

Đêm xuống, đèn hoa rực rỡ, dòng người tấp nập trên con phố dài, tôi bám chặt vào Tống Văn Nghiễn, nhưng niềm vui trong mắt tôi không thể giấu nổi.

Đột nhiên, ánh mắt tôi bị hút vào một quầy hàng bên đường.

"Là tranh đường!" Tôi quay sang Tống Văn Nghiễn với ánh mắt đầy mong đợi.

*Tranh đường: Một loại kẹo vẽ bằng đường được nung chảy ra.

Chỉ vài giây sau, tôi đã đứng trước bàn quay cũ kỹ của quầy tranh đường, nhìn kim chỉ từ từ dừng lại.

Muốn một con rồng! Tôi thầm kêu lên, nhưng tiếc là kim chỉ dần vượt qua ô có hình con rồng và dừng lại ở ô có hình con chim hỉ thước.

Nhưng hỉ thước cũng đáng yêu với tiếng ríu rít của nó! Tôi vui vẻ chấp nhận kết quả này.

Cầm lấy bức tranh đường sinh động, tôi vui vẻ vừa đi vừa liếm, như một đứa trẻ tám, chín tuổi.

Ơ?! Ở đây lại có...

Một ông lão ăn mặc rách rưới ngồi bên đường, bên cạnh treo một lá cờ nhỏ có chữ "Bói toán".

Hội chợ mà cũng có kẻ mê tín.

Tôi vốn không tin vào những thứ này.

Tôi và Tống Văn Nghiễn chẳng để ý gì mà cứ thế đi qua, nhưng tôi cảm nhận được một ánh mắt dõi theo tôi rất lâu.

Tôi quay đầu lại, kẻ mê tín đó đang cười nhìn tôi.

"Tiền duyên chưa dứt, kiếp này nối lại..."

Bước chân của Tống Văn Nghiễn đột nhiên khựng lại. Anh ngẩng đầu nhìn người thầy bói, nhưng không nói gì, chỉ quay ánh mắt trở lại nhìn tôi.

"Tinh Tinh, em còn điều gì thích nữa không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

7.

Ngồi trên xe, tôi nhận ra rằng con đường này không dẫn về nhà, mà dường như đến công ty.

"Chúng ta đến công ty sao?"

"Không phải." Anh cười nhẹ, liếc nhìn tôi.

Xe đi qua công ty, dừng lại ở một con hẻm nhỏ. Trước mặt chúng tôi là một tiệm bánh ngọt được trang trí xinh xắn với ánh sáng ấm áp toả ra, đẹp đến mức tôi không thể rời mắt.

"Tinh Tinh, em có thấy tiệm này đẹp không?" Tống Văn Nghiễn hỏi.

Tôi gật đầu lia lịa, "Đẹp lắm!"

Anh bất ngờ đưa cho tôi một chiếc chìa khóa, "Tinh Tinh, chúc mừng sinh nhật em."

Tầm nhìn của tôi bỗng trở nên mờ mịt.

Đã bao nhiêu năm rồi tôi không nghe câu chúc mừng sinh nhật? Đến mức tôi đã quên mất rằng hôm nay là sinh nhật mình.

Trước đó, tôi từng nói bâng quơ trong văn phòng anh rằng ước gì mình có một tiệm bánh để có thể làm bánh ăn mỗi ngày.

Không ngờ anh lại nhớ kỹ điều đó.

Tôi chưa bao giờ được ai yêu thương đến vậy, đến mức tôi không biết phải đáp lại thế nào. Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, nhìn Tống Văn Nghiễn không biết phải làm gì.

Anh chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu tôi, "Đừng khóc."

Tôi tiến thêm một bước, chui vào lòng anh, ôm chặt. Anh cứng đờ vì ngạc nhiên, nhưng rồi nhẹ nhàng ôm lại tôi.

"Anh Tống, cảm ơn..." Tôi nói nghẹn ngào, cảm nhận cái ôm ấm áp dịu dàng của anh.

Đêm đó, chúng tôi ăn một chiếc bánh sinh nhật lớn và đẹp. Tôi thổi nến, nhưng giữa lúc ước nguyện, tôi bất giác lại khóc.

Anh lập tức quỳ gối bên tôi, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Tôi nói: "Có những lúc em rất sợ..."

"Tại sao? Có ai bắt nạt em à? Hay là vì Trì Ngữ Vi?"

Tôi lắc đầu, "Cuộc sống này quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức không chân thực. Em sợ rằng anh sẽ biến mất, giống như cách anh đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời em."

Tống Văn Nghiễn đặt cằm lên vai tôi, thì thầm bên tai: "Sẽ không đâu. Anh sẽ không biến mất, anh sẽ luôn ở bên cạnh Tinh Tinh bé nhỏ của anh."

"Anh Tống."

"Ừ?"

"Rốt cuộc anh đối với em là loại tình cảm gì vậy?"

Anh ngập ngừng, môi mở rồi lại khép, không dám trả lời.

"Tinh Tinh đừng lo lắng, em thích cuộc sống hiện tại thì chúng ta sẽ mãi như thế."

Tôi nhìn vào mắt anh. Ngọn nến chưa tắt hắt sáng lên đôi mắt anh, ánh sáng lung linh phản chiếu như ngọn lửa.

Lông mi tôi vẫn còn đọng nước mắt. Trong khoảnh khắc đó, tôi không biết mình lấy dũng khí từ đâu, nhưng tôi nói một cách điềm tĩnh: "Anh Tống, hôm nay em tròn mười tám tuổi rồi."

8.

Có lẽ vì lâu nay tôi thiếu cảm giác an toàn, nên tôi không thân thiết với Tống Văn Nghiễn lắm, ngay cả khi hôm đó tôi đã nói những lời có ngụ ý rõ ràng như vậy, Tống Văn Nghiễn cũng hoàn toàn không nghĩ theo hướng đó.

Tôi hơi buồn bực, nhưng lại thấy yên tâm.

Dù sao tôi cũng chưa nghĩ ra cách đối diện với cảm xúc này, mọi thứ cứ tiếp tục như trước, tôi vốn quen với cuộc sống bình lặng, không sóng gió.

Sự cân bằng mong manh ấy bị phá vỡ bởi sự xuất hiện bất ngờ của Nam Vân.

Khi đó Tống Văn Nghiễn không có ở văn phòng, tôi đang ngồi chơi game trên điện thoại một mình trên ghế sofa, thì một người đàn ông gõ cửa văn phòng, nói có người tìm tôi.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt tôi, người đàn ông vội vàng giải thích: "Cô gái đó... cô ấy tự nhận là em gái ruột của cô. Tôi thấy giữa hai người có vài nét giống nhau, nên mới báo cho cô biết."

Nam Vân đến tận công ty của Tống Văn Nghiễn để tìm tôi?

Chắc chắn cô ta không có ý định gì tốt.

Nhưng đã đến rồi, nếu để cô ta đứng ngoài cổng công ty với bao nhiêu con mắt soi mói, ắt sẽ có người đàm tiếu, nên tôi quyết định đi xem thử.

Điều khiến tôi kinh ngạc là khi tôi gặp Nam Vân, cô ta lại đụng phải Trì Ngữ Vi. Trì Ngữ Vi liếc nhìn Nam Vân một cái, rồi nhìn sang tôi, trong mắt lóe lên chút ngạc nhiên.

Nam Vân đến để xin tiền.

Thấy tôi giờ sống sung sướng bên Tống Văn Nghiễn, những kẻ từng vứt bỏ tôi như vứt rác giờ lại mặt dày trở về tìm tôi.

Nam Vân nói mấy lời dối trá vụng về, nào là cha ốm nặng, mẹ bị thương, giả dối đến mức chính cô ta cũng lười bịa chuyện. Mục đích của cô ta rất rõ ràng — xin tiền.

Lúc đó tôi sững sờ, trên đời này quả thật có những kẻ không biết xấu hổ đến thế.

Nam Vân nhìn tôi, cứ tưởng như trước đây tôi sẽ nghe theo mọi lời cô ta vô điều kiện, nhưng không ngờ tôi lại mỉm cười châm biếm, bảo cô ta cút khỏi công ty.

Khi Nam Vân rời đi, Trì Ngữ Vi dường như vẫn đang đợi cô ta. Nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Nam Vân, cô ta liền gọi Nam Vân đi nói chuyện riêng.

Ban đầu tôi có chút lo lắng về chuyện này, sợ Trì Ngữ Vi sẽ lợi dụng Nam Vân để bày ra âm mưu gì đó, nhưng sau này tôi mới nhận ra mình lo xa.

Trì Ngữ Vi có thể là người thông minh, nhưng tiếc rằng Nam Vân là một kẻ ngốc.

Cô ta thậm chí còn gọi điện thoại chế giễu tôi, giọng điệu đắc ý nói rằng không cần số tiền bố thí của tôi nữa, vì Trì Ngữ Vi đã đưa tiền cho cô ta.

Tôi chỉ giả vờ sốt sắng hỏi một chút, liền moi hết thông tin từ cô ta.

Trì Ngữ Vi đã bày mưu cho cô ta, muốn cô ta tiếp cận Tống Văn Nghiễn, rồi phá hoại mối quan hệ của chúng tôi.

Nghe cô ta nói xong, tôi phải thừa nhận rằng kế hoạch của Trì Ngữ Vi khá chặt chẽ, ra tay cũng đủ tàn nhẫn, nhưng tiếc là sai lầm duy nhất lại là chọn nhầm đồng đội.

Tôi ngồi trước bàn, nhìn ra bầu trời đêm đen kịt, lòng bỗng dâng lên nỗi buồn khó tả.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, Tống Văn Nghiễn bước tới.

Tống Văn Nghiễn từ lâu đã nhận ra tâm trạng không ổn của tôi, anh đã dò hỏi mấy lần nhưng tôi đều không nói gì.

"Tinh Tinh ơi, em đang nghĩ gì vậy?"

"Hôm nay Nam Vân đến, anh biết không?"

"Anh nghe nói rồi."

"Trì Ngữ Vi cũng đến."

"Cô ta?"

Tôi quay người đối diện với Tống Văn Nghiễn, hít một hơi thật sâu, kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày.

Tôi cũng không biết từ khi nào mình bắt đầu khóc, khi nhận ra thì đã quá muộn, tôi không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

"Lý do hôm nay em biết được những chuyện này là vì cô ta tìm nhầm người, Nam Vân là một kẻ ngốc. Nhưng nếu lần sau cô ta tìm người khác thì sao? Chỉ cần em còn ở bên anh, cô ta sẽ còn âm mưu. Rồi sẽ có một ngày cô ta đạt được mục đích. Đến lúc đó, anh sẽ..."

"Anh sẽ thế nào?"

"Anh... chắc chắn..." Tôi nghẹn ngào, không nói thành lời, trong lòng tràn đầy cơn giận vô cớ, tôi đã hoàn toàn quên rằng mình đang vô lý trút giận lên Tống Văn Nghiễn.

"Xin lỗi em, Tinh Tinh. Hôm nay đã làm em buồn thế này." Anh chân thành xin lỗi từng lời một, "Trì Ngữ Vi tháng sau sẽ bị đưa ra nước ngoài, cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Anh sẽ không bao giờ rời xa em, miễn là em vẫn muốn anh ở bên cạnh."

Tôi ngừng thở, lý trí trở lại, lúc đó tôi mới nhận ra mình vừa làm gì ngu ngốc.

"Xin... xin lỗi, em không có ý muốn giận anh."

"Ừm, anh hiểu, không cần phải xin lỗi, anh biết em rất buồn."

Thấy tâm trạng tôi dần ổn định, Tống Văn Nghiễn nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, nhưng nước mắt tôi lại càng tuôn rơi nhiều hơn.

"Em rất sợ phải rời xa anh... Em sợ Trì Ngữ Vi sẽ làm gì đó khiến anh không cần em nữa. Em... em không muốn chia tay với anh..."

Tôi chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với Tống Văn Nghiễn một cách thẳng thắn như vậy, phản ứng của anh còn mạnh mẽ hơn tôi tưởng.

Tôi không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ cảm nhận được anh siết chặt tôi hơn, càng lúc càng chặt.

"Tống Văn Nghiễn." Tôi căng thẳng đến mức giọng run rẩy, nhưng tôi vẫn nói với anh: "Em nghĩ là... em có lẽ... thích anh một chút rồi."

Không khí như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc đó.

Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, tôi không biết Tống Văn Nghiễn có biểu cảm gì, lúc đó tôi hoảng sợ vô cùng, sợ mình đã hiểu sai ý anh, sợ mình đã hiểu lầm tình cảm của anh...

Tai tôi ù đi, tim đập dồn dập.

"Tinh Tinh bé nhỏ của anh ơi, em vừa nói gì?"

Ánh mắt anh nhìn tôi như một đại dương tĩnh lặng, bề mặt yên bình nhưng sâu thẳm cuộn trào sóng lớn.

"Em nói, em... thích anh một chút."

Giọng tôi run lên trong câu cuối.

Tôi thấy anh từ từ tiến lại gần, tình cảm trong đôi mắt anh quá mãnh liệt và thuần khiết, tôi vô thức nhắm mắt lại.

Chóp mũi lạnh giá của anh nhẹ nhàng chạm vào tôi, tôi cảm nhận được anh cũng đang run rẩy.

"Câu này... anh thậm chí còn không dám nghĩ tới. Nếu điều đó là thật, thì thật sự... tốt quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro