2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Cho đến ngày hôm sau đi học.

Vào giờ nghỉ giữa hai tiết học, bạn cùng bàn của tôi vừa đi vệ sinh về, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Mạnh Nguyệt Khê, anh trai cậu có phải là Mạnh Vân Xuyên không?"

Tôi gật đầu, không phủ nhận: "Đúng vậy."

Mạnh Vân Xuyên thường đến đón tôi, không chỉ lớp của anh ấy, mà cả lớp tôi đều biết điều này.

Ban đầu có người còn đùa cợt về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng sau khi biết chúng tôi là anh em ruột thì không ai bàn tán nữa.

Thấy tôi gật đầu, bạn cùng bàn im lặng một lúc, sau đó thận trọng liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói: "Anh trai cậu hình như đã kéo vài anh học sinh lớp trên để bắt nạt bạn cùng lớp, bây giờ bố mẹ cậu học sinh đó đã đến trường đòi một lời giải thích, chuyện này đang rất căng thẳng, tôi nghe nói bố mẹ cậu cũng đến rồi!"

Tôi sững sờ đứng bật dậy: "Cái gì?"

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn tôi, tôi kiềm chế cảm xúc và hỏi: "Bây giờ họ đang ở đâu?"

"Ở văn phòng của thầy hiệu trưởng."

Không suy nghĩ thêm, tôi liền rời khỏi lớp và đi thẳng đến văn phòng!

Phòng giáo viên trung học và tiểu học đều ở cùng một tòa nhà.

Từ khu giảng dạy đến văn phòng không xa lắm, chỉ cần băng qua khu vườn giữa hai khu.

Khi tôi đến văn phòng, chưa kịp đến gần thì đã nghe thấy giọng nói giận dữ của một người đàn ông trung niên bên trong.

"Gia đình các người dạy con kiểu gì mà nhỏ tuổi như vậy đã làm ra chuyện như thế này?!"

Giọng mẹ tôi vang lên ngay sau đó: "Tiểu Xuyên, rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Con không làm!"

Cửa văn phòng mở hờ.

Qua khe cửa, tôi thấy Mạnh Vân Xuyên cúi đầu, tóc đen che khuất đôi mắt anh ấy, nhưng giọng nói rất kiên quyết.

Câu nói này rõ ràng làm đối phương tức giận.

Người đàn ông bật đoạn video giám sát lên, chiếu trên máy tính của văn phòng.

Từ góc nhìn của tôi, trong video, Mạnh Vân Xuyên đứng cùng với vài anh chàng lớp trên có nhuộm tóc vàng, còn cậu bé gầy yếu cùng lớp anh ấy thì co rúm lại ở góc, trông rất sợ hãi.

Xem xong video, sắc mặt bố mẹ tôi trở nên khó coi. Anh trai tôi bình thường đã thích tỏ ra mạnh mẽ, luôn muốn thể hiện.

Lần này, mẹ tôi đương nhiên nghĩ rằng anh ấy muốn tỏ ra ngầu, nên mới làm chuyện như vậy.

Ngay lập tức mẹ thất vọng: "Vân Xuyên, xin lỗi bạn đi."

"Mẹ—"

Anh trai tôi trợn to mắt, đột nhiên tức giận: "Con đã nói là không phải con mà!"

Một cậu bé khác cũng ở đó.

Ánh mắt tôi lướt qua cậu bé gầy yếu đó.

Nếu tôi không nhầm, cậu ta và anh trai tôi trước đây có quan hệ khá tốt, tên là Từ Diệp.

Thấy Mạnh Vân Xuyên không nhận lỗi, mẹ của Từ Diệp tức giận chửi bới: "Con trai tôi không làm gì Mạnh Vân Xuyên nhà các người, sao phải bị bắt nạt như thế này! Nhỏ tuổi mà lòng dạ đã độc ác thế này rồi!"

Môi mẹ tôi run lên, dường như muốn bào chữa cho anh trai tôi vài câu, nhưng chứng cứ rành rành trước mắt, bà cũng không thể nói được gì, chỉ có thể lặp lại: "Vân Xuyên, xin lỗi bạn đi, sau này đừng giao du với những người đó nữa."

Anh trai tôi không để ý, chỉ chăm chú nhìn Từ Diệp, người vẫn im lặng: "Từ Diệp, tại sao cậu lại làm như vậy?"

Cậu bé gầy yếu run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt lảng tránh: "Tôi không hiểu cậu nói gì, cậu không ưa tôi, nhưng tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt."

"Mẹ kiếp!"

6.

Nghe vậy, anh trai tôi lập tức nổi giận, đ.ấ.m thẳng một cú—

Trước sự chứng kiến của mọi người, cậu bé kia không hề né tránh.

Nhưng cú đ.ấ.m của anh trai tôi chưa kịp rơi xuống.

Anh ấy cúi đầu, nhìn thấy tôi đã giữ tay anh ấy lại, khuôn mặt giận dữ của anh ấy thoáng chốc ngẩn ra, "Em gái?"

Tôi giữ tay anh trai: "Anh à, đừng nóng."

Mẹ tôi đứng một bên, bị hành động của anh trai làm cho hoảng sợ, nhưng trong lòng lại càng tin tưởng hơn, không kìm được mà trách mắng: "Vân Xuyên, bắt nạt bạn học đã là sai rồi! Bây giờ còn muốn đánh người, chúng ta đã dạy con thế nào hả?"

Mắt anh trai tôi lập tức đỏ hoe.

Nhưng ngay cả bố tôi cũng cau mày, chốt lại vấn đề: "Vân Xuyên, xin lỗi bạn đi."

Nói xong, bố mẹ tôi bắt đầu xin lỗi thầy giáo và phụ huynh của Từ Diệp: "Xin lỗi, là do chúng tôi không quản lý tốt con cái, nhưng cháu nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, xin hãy bỏ qua cho cháu lần này..."

Lời họ chưa kịp nói xong đã bị tôi cắt ngang.

"Con tin rằng anh trai không làm chuyện này!"

Lời tôi vang lên dứt khoát.

Không chỉ bố mẹ và thầy giáo ngạc nhiên, mà ngay cả những người đang định rời khỏi văn phòng cũng dừng lại.

Trong cốt truyện, Mạnh Vân Xuyên chỉ là một nhân vật phụ.

Thông tin về thân thế của anh ấy chỉ được đề cập qua loa, và tình tiết duy nhất liên quan đến anh ấy là việc anh ấy đối đầu với phản diện khi người đó đang gặp khó khăn.

Sự ác ý của anh ấy dường như đến một cách vô lý, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có dấu vết rõ ràng.

Có lẽ một số người là như vậy.

Ban đầu tính tình họ không hề xấu, nhưng một khi bị bố mẹ coi là đứa trẻ hư, họ sẽ buông thả bản thân.

Họ nghĩ rằng—

Dù sao các người cũng không tin tôi.

Vậy thì tôi sẽ làm đúng với cái danh mà các người gán cho.

Nhưng nếu, khi họ gặp khó khăn, chúng tôi đều kiên định đứng sau lưng họ thì sao?

Có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi.

Nghĩ đến điều đó, tôi bình tĩnh nhìn thầy giáo: "Thầy ơi, camera giám sát không chỉ có một đoạn, tại sao chúng ta không xem toàn bộ quá trình mà chỉ xem vài phút ngắn ngủi này, lỡ như đây không phải là sự thật thì sao?"

Có lẽ không ngờ rằng tôi lại nói như vậy, bố mẹ tôi thay đổi sắc mặt.

Mẹ tôi là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, do dự nhìn anh trai tôi một cái, cuối cùng cũng nói: "Đúng vậy, nên xem toàn bộ sự việc."

Một đoạn video đầy đủ, nếu có, thì chắc chắn Từ Diệp sẽ không đưa ra.

Trong chốc lát, tình hình trở nên rất căng thẳng.

Bố của Từ Diệp vẫn khăng khăng rằng con trai mình bị bắt nạt, ông ta nói sẽ đi lấy đoạn video giám sát, bảo chúng tôi chờ đợi.

Khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt của Từ Diệp trắng bệch thấy rõ.

Anh ta lườm tôi một cái đầy căm ghét, nhưng bị anh trai tôi chắn trước mặt.

Anh tôi lườm lại, mắng: "Dám lườm em gái tao à, coi chừng tao đánh thật đấy!"

Tôi bật cười.

Cuối cùng, sự việc này đã không có kết quả gì.

Có lẽ sau khi gia đình Từ Diệp xem toàn bộ đoạn video, họ đã không quay lại trường nữa.

Kết quả mà nhà trường đưa ra là, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm.

Chỉ là, không lâu sau sự việc này, Từ Diệp đã chuyển trường.

Tôi cũng không để tâm nhiều, nhưng sau đó tôi có hỏi anh trai về những gì đã xảy ra.

Anh trai tôi kể rằng, hôm đó anh tan học sớm, thấy Từ Diệp có vẻ lạ lùng, sợ có chuyện gì nên đã đi theo, không ngờ thấy Từ Diệp bị người khác vây quanh, anh đã tới để giúp đỡ. 

7.

Nhưng không ngờ rằng, hôm sau Từ Diệp lại khăng khăng nói rằng chính anh đã kéo người đến.

Không có gì ngạc nhiên, có lẽ Từ Diệp bị bố mẹ phát hiện ra vết thương trên người, nhưng anh ta không dám nói rằng bị người khác bắt nạt, nên đã kéo Mạnh Vân Xuyên vào cuộc.

"Được rồi, đừng nói về chuyện này nữa. Nhìn này, em gái, em có thích không?"

Bất ngờ, giọng nói vui vẻ của cậu thiếu niên vang lên, kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi quay đầu lại, thấy Mạnh Vân Xuyên như làm ảo thuật, rút ra một chiếc váy từ sau lưng!

Chiếc váy màu hồng trắng, tinh xảo và đẹp đẽ.

Nhìn thôi cũng biết là không rẻ.

Tôi ngạc nhiên: "Anh, đây là gì?"

Anh trai tôi nở một nụ cười tự hào: "Haha, lần trước anh ra ngoài mua kem cho em, thấy các bạn gái trong lớp em đều mặc váy, họ còn nói em lúc nào cũng mặc như con trai. Đùa à, sao em có thể không có váy chứ! Hừ, em có cái đẹp nhất!"

"Với lại, em sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, mặc cái này đi!"

Tôi im lặng nhìn cậu thiếu niên trước mặt, đang nói chuyện với đôi mắt sáng ngời, lòng trào dâng một cảm giác ấm áp.

Thảo nào.

Dạo gần đây, anh ấy không mua đồ ăn vặt, suốt ngày ôm con heo đất, vừa tiếc nuối vừa phẫn nộ.

Thì ra là anh đã dành tiền để mua váy cho tôi?

"Ôi—"

Tôi bất ngờ lao vào anh ấy, anh trai tôi giật mình nhưng nhanh tay nhanh mắt giữ lấy tôi, đôi tay lơ lửng giữa không trung, không biết đặt vào đâu, khuôn mặt khôi ngô hơi đỏ lên.

Lâu sau, anh ấy mới đặt tay lên lưng tôi, khẽ ho một tiếng: "Anh đã nói rồi, có anh ở đây, chắc chắn em sẽ không phải chịu thiệt thòi gì đâu!"

Tôi ừ một tiếng, chân thành nói: "Cảm ơn anh."

Anh trai tôi đáp lại đầy tự hào.

Một lúc sau, tôi bất ngờ nghe thấy anh ấy thì thầm: "Anh cũng phải cảm ơn em."

Anh nói nhỏ đến nỗi khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, anh đã quay đi, như thể chưa nói gì cả.

Ánh mắt tôi tràn đầy nụ cười.

Ôi trời.

Có một ông anh trai cứng đầu như vậy, biết làm sao đây?

Chỉ có thể cưng chiều thôi.

Hai tháng hè trôi qua nhanh chóng.

Tôi đã vào cấp hai, anh tôi thi vào cấp ba đạt kết quả cao hơn mong đợi, đỗ vào trường trọng điểm.

Nhưng tôi không mấy vui mừng, trong đầu tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.

Trong cốt truyện, thời kỳ cấp ba là bước ngoặt trong cuộc đời của Mạnh Vân Xuyên.

Trong giai đoạn này, anh sẽ gặp phản diện Chu Hách Quy, và bắt đầu nhắm vào Chu Hách Quy, cuối cùng vì đánh người mà bị đuổi học, từ đó lâm vào tình cảnh sa sút.

Nhưng khổ nỗi, cấp ba là phải ở nội trú, tôi không thể theo dõi anh ấy suốt được!

Vì vậy, tôi chỉ có thể thường xuyên nhắn tin cho anh ấy—

Tôi dò hỏi: 【Anh ơi, quanh anh có bạn nào đẹp trai không?】

Ừm.

Chắc là Chu Hách Quy cũng phải đẹp trai.

Anh trai tôi trả lời rất nhanh: 【Có chứ.】

Thật sự gặp rồi!

8.

Tôi cảm thấy lo lắng, cố giữ giọng bình thường: 【Vậy anh với bạn ấy quan hệ thế nào? Bạn của em kể là anh trai cô ấy có nhiều bạn đẹp trai lắm!】

Tôi chỉ hỏi vu vơ, nhưng anh trai tôi ban đầu hiển thị "đang nhập tin nhắn" bỗng biến mất.

Sau đó lại "đang nhập tin nhắn", rồi biến mất, "đang nhập tin nhắn", cứ thế lặp lại khoảng năm phút.

Cuối cùng mới gửi lại một tin nhắn.

Mạnh Vân Xuyên: 【Anh với bạn ấy quan hệ tốt lắm!】

Sau khi gửi tin nhắn này, anh trai tôi như thể đã phá vỡ rào cản.

Liên tục gửi tin nhắn.

【Anh còn hay ăn cơm cùng bạn ấy nữa.】

【Đợi chút, anh gửi ảnh cho em xem.】

【Yên tâm, anh cũng có nhiều bạn đẹp trai lắm, lần sau giới thiệu cho em làm quen.】

【......】

Tôi nhìn tấm ảnh chụp lén bóng lưng được gửi qua, ảnh hơi mờ, tôi cứ có cảm giác đây là một bức ảnh chụp trộm.

Xong rồi.

Càng lo hơn.

Nỗi lo này kéo dài đến khi kỳ nghỉ đông đến.

Anh trai tôi là người hay báo tin tốt không báo tin xấu, sau khi tôi hỏi xong hôm đó, mấy tuần liền anh ấy không về nhà.

Tôi đã nghi ngờ liệu anh ấy có bị ai đánh không dám về nhà không.

Nhưng khi gọi điện, giọng anh ấy nghe vẫn bình thường, tôi cũng không biết nên mừng hay lo.

Khi tôi còn đang lo lắng, có tiếng động ở cửa: "Này, đây là nhà của anh đấy!"

Là giọng của anh trai tôi.

Ngay sau đó, cửa bị gõ mạnh, anh tôi hét lên từ ngoài: "Em gái!"

Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, chưa kịp gọi anh thì thấy một cậu thiếu niên có khuôn mặt khôi ngô đứng sau lưng anh trai tôi.

Sau khi lên cấp ba, chiều cao của anh tôi đã vượt quá 1m8, cậu thiếu niên kia cũng không kém cạnh, chỉ có điều gầy hơn.

Thấy tôi chăm chú nhìn cậu thiếu niên kia, anh tôi khựng lại một chút, rồi cười tươi nói: "Cậu ấy tên là Chu Hách Quy, bạn của anh, sẽ ở nhà mình một thời gian."

Gì cơ?

Chu Hách Quy?

Chu Hách Quy!

Mắt tôi mở to kinh ngạc.

Không phải.

Nếu tôi nhớ không lầm, đây chẳng phải là tên của phản diện sao!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, anh tôi nghiêng đầu, không hiểu lắm, anh khoác vai Chu Hách Quy, khoe khoang: "Đây là em gái tôi, Mạnh Nguyệt Khê, xinh không?"

Chu Hách Quy lịch sự nhìn tôi một lúc, thấy anh tôi trưng ra bộ dạng "nếu cậu không công nhận tôi sẽ đánh cậu", cậu ta im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ừ, xinh."

"Đúng thế!"

Tôi: "..."

Trời ơi.

Rốt cuộc chuyện này là sao đây!

Anh chỉ là một nhân vật phụ, sao lại dám đưa nhân vật phản diện về nhà chứ?

Anh không sợ mất mạng à!

Tôi mang theo đầy bụng thắc mắc, nhưng vì có Chu Hách Quy ở đây, tôi không tiện hỏi trực tiếp anh trai về tình hình cụ thể.

Nhà chúng tôi có một phòng trống, mẹ tôi dọn dẹp lại cho Chu Hách Quy ở tạm.

Đến lúc ăn tối, tôi mới tìm được cơ hội kéo anh trai vào một góc nhỏ.

"Anh ơi, anh có mối quan hệ tốt với Chu Hách Quy à?"

"Tất nhiên rồi, cậu ta đẹp trai mà đúng không?"

Giọng anh tôi có vẻ tự hào.

Tôi im lặng nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế sofa, mày kiếm, mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, chỉ một bên mặt thôi cũng đã quá đẹp trai.

Tôi thẳng thắn: "Đẹp trai."

Đúng vậy.

Người ta cũng là nhân vật chính mà, làm sao lại không đẹp được chứ!!

Thấy tôi đồng ý, anh trai tôi cười hề hề: "Anh với cậu ta có mối quan hệ rất tốt!"

Tôi: "..."

Thế giới này cuối cùng cũng biến thành một nơi mà tôi không nhận ra nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro