Nam tinh nghiễn nguyệt - Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố tôi đã đem tôi cho một người đàn ông lạ để gán nợ.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chết, nhưng anh lại đưa tôi vào một căn biệt thự, đối xử với tôi như một nàng công chúa.

Nằm trên chiếc giường mềm mại mà tôi chưa từng cảm nhận, tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng lại nghe thấy anh khẽ thì thầm bên tai: "Ngôi sao bé nhỏ, cuối cùng cũng tìm được em rồi."

Đã quen với sự đánh đập, đã quen với việc bị đối xử bất công, lần đầu tiên tôi được ai đó nâng niu, trân trọng.

Anh rõ ràng yêu tôi rất nhiều, nhưng vì quá trận trọng, thậm chí còn không nỡ hôn tôi.

Tôi chủ động móc ngón tay vào tay Tống Văn Nghiễn, "Em là ngôi sao, còn anh chính là mặt trăng."

"Tại sao?"

"Vì bóng đêm tối đen như mực, chỉ có anh là tỏa sáng."

Đôi mắt anh đột nhiên đỏ lên, bên trong có gì đó lấp lánh, như những ngôi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro