Nữ chính duy nhất - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8
Tin tôi mang t h a i nhanh chóng đến tai ba mẹ, cả hai người lại chuyển từ biệt thự bên ngoài về nhà, lý do là để chăm sóc cho tôi.

Ba tôi tức giận mắng Giản Ngôn Chi một trận, nói rằng anh ấy là đồ khốn, dám làm tôi có t h a i khi chưa kết hôn, ông sợ tôi bị người khác nói ra nói vào.

Giản Ngôn Chi ngoan ngoãn chịu đựng trận bão tố này, anh không phản bác gì cả, chỉ đợi ba tôi mắng xong, anh ấy mới nghiêm túc nói một câu.

"Con sẽ đi công chứng tài sản, cũng sẽ ký cam kết từ bỏ quyền lợi, con chỉ làm việc cho Dao Dao, không động đến tài sản của cô ấy."

Tôi bắt anh từ nhà họ Giản về đây, nên anh đã mất quyền thừa kế bên đó, nếu ký hợp đồng từ bỏ quyền lợi, thì ngoài tiền lương ra, anh ấy chẳng có gì cả.

Nhưng kể từ khi tôi khôi phục toàn bộ ký ức của cốt truyện, tôi không biết nên đối mặt với Giản Ngôn Chi bằng thái độ như thế nào.

Dù bây giờ nói như vậy, nhưng suốt những năm qua, có biết bao nhiêu chuyện tôi không thể thay đổi, tất cả đều nhờ vào Giản Ngôn Chi mới có thể tạm thời kéo gia đình tôi rời khỏi quỹ đạo, nếu mọi thứ dần đi theo cốt truyện, liệu anh ấy có bị ép buộc phải đi theo thiết lập ban đầu không?

Tôi không biết.

Tôi không thể hiểu được.

Ngày cưới càng ngày càng gần, bụng tôi cũng bắt đầu lớn dần, nhưng tôi vẫn không dám chắc chắn điều gì về tương lai.

So với những thứ mơ hồ khác, tôi có thể khẳng định rằng, bước vào hôn nhân với tình trạng như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Vì vậy, một tháng trước khi kết hôn, tôi cầm theo một chiếc thẻ ngân hàng đứng tên người khác, để lại một lá thư cho ba mẹ, ôm theo bụng bầu chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này.

Tôi muốn rời khỏi tất cả những người liên quan đến cốt truyện, để đầu óc mình tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ xem mình nên làm gì.

Nhưng khi đến thị trấn nhỏ đã chọn, nhìn thấy Lạc Xuyên đang dạy học cho bọn trẻ, tôi mới hiểu được câu "Chạy trời sao khỏi nắng" là như thế nào.

"Ơ, Thẩm Dao Dao."

Khi tôi nhìn cô ấy, Lạc Xuyên cũng chú ý đến tôi.

Hồi tưởng lại cốt truyện, lúc này chắc là cô ấy đã chia tay với Tống Tri Hàn, cô ấy quyết định đến một nơi khác, à, giờ này cô ấy còn bị mất một quả thận rồi...

Nhưng khi tôi nhìn kỹ Lạc Xuyên, gương mặt hồng hào, tứ chi thon gọn nhưng vẫn có da có thịt...

Nhìn thế nào cũng không giống với sự miêu tả thảm hại trong nguyên tác?

Vì học cùng trường đại học, không còn cách nhau quá xa, cộng thêm tôi sợ biết quá nhiều sẽ nảy sinh nhiều suy nghĩ không tốt, nên tôi đã ngừng việc thuê thám tử tư theo dõi Lạc Xuyên.

Vì vậy, tôi thực sự không biết tình trạng sức khỏe và tình cảm của cô ấy hiện giờ.

"Không phải cô sắp kết hôn sao? Sao lại đến đây?" Lạc Xuyên nghi hoặc.

"Tôi không được khỏe, ra ngoài thư giãn một chút, vui chơi một thời gian." Tôi bịa ra một lời nói dối, do dự hỏi, "Cô quen tôi à?"

Lạc Xuyên chú ý đến cái bụng hơi nhô lên của tôi, kéo một cái ghế cho tôi ngồi xuống: "Đương nhiên là quen rồi, cô và Giản Ngôn Chi nổi tiếng như vậy, trong trường ai mà không biết chứ? Hơn nữa, cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, tôi ngưỡng mộ cô lắm!"

Cô ấy không hề nghi ngờ lời tôi nói, nở một nụ cười thân thiện, vô tình xua tan đi bóng tối trong lòng tôi.

"Nếu không phải tên khốn Tống Tri Hàn ngăn cản tôi, tôi đã sớm chạy đến làm quen với cô rồi!"

Tôi còn chưa kịp cảm thán, Lạc Xuyên đã thốt ra một câu hoàn toàn không phù hợp với phong cách của cô ấy.

Tôi: "?"

"À, xin lỗi, lỡ miệng rồi, không nên nói những lời này trước mặt phụ nữ mang t h a i."

Cô ấy cười xin lỗi, sờ sờ bụng tôi, "Xin lỗi bé con nhé."

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cảm giác kỳ lạ đó đến nhanh rồi cũng đi nhanh, nhanh chóng biến mất khỏi suy nghĩ của tôi.

9
Vì cảm giác kỳ lạ đó, tôi đã không rời khỏi nơi Lạc Xuyên đang ở mà quyết định sống lại ở thị trấn này.

Nói ra cũng thật buồn cười, tôi đã tránh làm bạn với Lạc Xuyên khi còn ở đại học, nhưng lúc này lại tự đâm đầu vào lưới, dừng lại trước mặt cô ấy và trở nên thân thiết với cô ấy.

Sau một thời gian chung sống, cuối cùng tôi cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Mặc dù tính cách của Lạc Xuyên trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại hoàn toàn khác xa với hình tượng cô gái mong manh trong nguyên tác, thậm chí cô ấy còn có phần mạnh mẽ.

Cô ấy không bị mất một quả thận, không bị rút m á u, cũng không bị thao túng tâm lý như trong nguyên tác.

Cô ấy với Tống Tri Hàn suốt ngày chia tay quay lại là vì bất đồng quan điểm.

Mỗi lần bị b ạ o l ự c h ọ c đ ư ờ n g, sau khi tôi đưa tay giúp đỡ để cô ấy lấy lại bình tĩnh, Lạc Xuyên đã tự mình đứng lên đối mặt với tất cả.

Những lần chia tay là do cô ấy chủ động, còn Tống Tri Hàn là người cầu xin quay lại.

Sau khi biết những điều này, tôi đã rất sốc trong một thời gian dài.

"Người trong trường toàn đồn đại không đâu vào đâu."

Lạc Xuyên bóc một quả quýt đưa cho tôi, "Mấy tạp chí lá cải chỉ chọn những chủ đề giật gân để đăng, trong đó chẳng có mấy phần là sự thật cả, nhưng mà tôi không ngờ A Dao cũng bị lừa đấy hahaa."

Tôi lặng lẽ nuốt nước quýt chua chua ngọt ngọt: "Tôi không thích giao tiếp với người khác lắm..."

Tại sao thám tử tư cũng không nói cho tôi biết những chuyện này!??

Sau khi mang t h a i, khẩu vị của tôi thay đổi rất nhiều, trước đây tôi thích đồ ngọt, bây giờ lại thích ăn những món chua ngọt, và phải là loại đắt tiền mới chịu.

Cũng may thị trấn này tuy nhỏ nhưng mỗi lần tôi muốn ăn gì đều có thể mua được, không đến nỗi khiến tôi ốm nghén không ăn được gì, không ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nếu là kiếp trước, kén chọn như tôi chắc đã c h ế t đói từ lâu rồi, may mắn là kiếp này gia đình tôi giàu có, có thể nuôi tôi ăn chơi xa xỉ.

"Đúng rồi, mấy ngày nữa Thư Nhạn sẽ đến thăm tôi." Lạc Xuyên nói, "Cô ấy cũng ngưỡng mộ cậu lắm, nếu thấy cậu ở đây, nhất định sẽ vui lắm đấy!"

Lê Thư Nhạn, một trong những nữ phụ độc ác trong nguyên tác, ngày nào cũng đối đầu với Lạc Xuyên.

Tôi đã quen với những bất ngờ mà Lạc Xuyên mang lại, khi thấy Lê Thư Nhạn đến thị trấn và vui vẻ ôm chầm lấy cô ấy, trên mặt tôi cũng không còn biểu cảm gì thừa thãi nữa.

"Thẩm Dao Dao!"

Lê Thư Nhạn nhìn tôi, vẻ mặt đầy kích động, luống cuống: "Ba mẹ tôi thường bảo tôi học tập cậu, lấy cậu làm gương cho tôi noi theo, cuối cùng tôi cũng được gặp cậu ngoài đời rồi!"

Cô ấy giống như những cô gái nhà giàu bình thường mà tôi thường gặp, không ganh tị đến phát cuồng, không độc ác, cũng không phải kiểu trà xanh hay bạch liên hoa.

Chỉ là một cô gái ngưỡng mộ tôi mà thôi.

Ở lại vui vẻ với tôi và Lạc Xuyên một tuần, Lê Thư Nhạn lưu luyến rời khỏi thị trấn.

Tôi ôm bụng nhìn máy bay bay tới bay lui, quay đầu lại thấy Lạc Xuyên ở cổng thị trấn, cầm từ tay một anh chàng một túi trái cây.

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt rõ ràng loé lên một chút, nhưng giờ tâm trạng tôi đang rất rối, không để ý đến sự khác thường của cô ấy, chỉ mở miệng hỏi: "Cậu nói xem, nếu chúng ta sống trong một thế giới tiểu thuyết, mà cậu là nữ chính trong tiểu thuyết, cậu sẽ làm gì?"

Lạc Xuyên ngẩn người, hỏi lại tôi: "Tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đó lại là tôi, mà không phải là A Dao chứ?"

"Tôi cũng không biết, là do tác giả viết thôi mà?"

Lạc Xuyên suy nghĩ một chút: "A Dao, dù tôi không biết tại sao cậu lại có suy nghĩ như vậy, nhưng nếu đây thực sự là một thế giới tiểu thuyết, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là nhân vật chính duy nhất."

"Cậu xem, trong góc nhìn của tôi, cậu có một gia đình tốt, là con cưng của trời, là người tôi rất ngưỡng mộ, nếu tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết, tôi nhất định sẽ chọn cậu làm nhân vật chính."

Cô ấy cười, "Nhưng ngược lại, Thư Nhạn cũng rất giống nhân vật chính nha, cô ấy là người rất lạc quan, có một anh chàng trúc mã chiều chuộng cô ấy, vận may cũng siêu tốt."

Tôi ngây người nhìn cô ấy, Lạc Xuyên thao thao bất tuyệt xong lại bắt đầu cảm thấy hơi mất tự nhiên, lấy từ trong túi ra một quả quýt, bắt đầu bóc vỏ cho tôi.

Đúng vậy, đó là vấn đề mà tôi đã canh cánh trong lòng ngay khi vừa tái sinh, theo năm tháng tôi lại như rơi vào một cái bẫy không thể thoát ra.

Chỉ là tôi quá để ý đến những chi tiết trong tiểu thuyết, mặc định rằng trung tâm của thế giới là Lạc Xuyên và Tống Tri Hàn, càng quan tâm thì tôi càng lo sợ những chuyện liên quan đến nguyên tác sẽ xảy ra lần nữa.

Giống như luật hấp dẫn, tôi càng để ý điều gì thì những chuyện đó càng xảy ra nhiều hơn.

Bởi vì tôi đã trao quyền lực cho bàn tay vô hình đó, cho nên nó mới có khả năng thay đổi cuộc đời tôi.

Cùng với tiếng kính vỡ loảng xoảng bên tai, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dường như có ai đó than phiền hai câu bên tai tôi rồi biến mất hoàn toàn.

Tôi nhìn túi trái cây trong tay Lạc Xuyên, bên trong đầy ắp những loại trái cây tôi thích ăn, thắc mắc: "Vừa rồi ai đưa đồ cho cậu vậy? Là anh shipper à?"

Lạc Xuyên: "...Đúng vậy, anh shipper đó."

10
Đã năm tháng trôi qua kể từ khi tôi bỏ nhà ra đi.

Để tránh bị Giản Ngôn Chi tìm thấy, tôi đã nhẫn tâm không để lại gì ngoài một bức thư.

Ngoài những lo lắng không cần thiết, thực ra còn có một lý do khác khiến tôi trốn tránh, đó là ấn tượng về Giản Ngôn Chi trong nguyên tác đã gây cho tôi một cú sốc quá lớn.

Một người đàn ông dù có chút đen tối, nhưng nhìn chung vẫn là người tốt trong mắt tôi bỗng nhiên biến thành một kẻ u ám, cố chấp, nếu không có được nữ chính thì sẽ g i ế t cô ấy để chôn cùng...

Sự khác biệt này thực sự quá lớn, tôi cũng không chắc liệu tôi có thực sự hiểu anh như trong ký ức không?

Bây giờ, hầu hết những khúc mắc trong lòng đã được giải quyết, tôi đã bắt đầu dao động, có ý định quay trở về.

Chuyện ba tôi nhập viện đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay khi nhận được tin, tôi đã lao thẳng đến b ệ n h v i ệ n, chạy đến phòng b ệ n h mà báo chí đưa tin.

Mẹ tôi nhìn thấy tôi hối hả, sợ hãi đến mức chạy tới đỡ tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con đã mang bầu lớn thế này rồi! Chậm thôi, chậm thôi!"

Tôi nhìn chiếc giường b ệ n h trống rỗng, nắm lấy tay mẹ, tôi lo lắng hỏi: "Ba con đâu?"

Mẹ tôi: "..."

Bà ho khan hai tiếng, ngượng ngùng nói: "Đi kiểm tra rồi."

Trái tim tôi đang đập thình thịch bỗng dưng bình tĩnh lại: "... Là lừa con sao?"

Tôi chỉ cần nhìn là biết bà đang bối rối.

May quá, không có chuyện gì là tốt rồi.

Thấy vẻ mặt tôi không ổn, mẹ tôi ôm tôi một cái, nhẹ nhàng nói: "Không phải là con đi lâu quá rồi sao, chúng ta lo lắng cho con..."

Ba tôi, người đang lén nghe sau cánh cửa, cũng chạy ra ôm tôi: "Đúng vậy, Dao Dao, từ nhỏ đến lớn con chưa bao giờ rời khỏi nhà lâu như vậy, ở bên ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhỡ có chuyện gì xảy ra mà chúng ta không thể lập tức đến bên con được thì sao?"

Hai người họ cẩn thận dỗ dành tôi, như thể tôi là một mảnh pha lê dễ vỡ.

Tôi cảm thấy áy náy, mắt đỏ hoe: "Con sẽ không đi nữa."

Lúc này, ba mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi cẩn thận hỏi: "Vậy còn Giản Ngôn Chi thì sao..."

Tôi: "..."

Ba tôi giơ nắm đấm: "Nếu thằng nhóc đó dám bắt nạt con nữa, ba sẽ đ á n h c h ế t nó!"

Có vẻ như hai người họ nghĩ lý do tôi bỏ trốn là vì Giản Ngôn Chi, trong lời nói đầy ý đe dọa.

"Không liên quan gì đến anh ấy cả."

Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói chuyện với anh ấy như thế nào, "Con... con chỉ là sợ kết hôn thôi."

Ba mẹ tôi: "..."

Sau một thời gian dài lang thang bên ngoài, ba mẹ tôi lo lắng sợ tôi gặp vấn đề về sức khỏe, nửa cứng rắn nửa mềm mỏng khuyên tôi ở lại b ệ n h v i ệ n, đợi đến ngày sinh con luôn.

Ban đầu tôi nghĩ tối hôm đó sẽ gặp được Giản Ngôn Chi, vì vậy tôi đã suy nghĩ kỹ xem nên nói gì khi đối mặt với anh ấy.

Xin lỗi, em chỉ là hoảng sợ trước khi bước vào hôn nhân nên mới bỏ đi mà thôi.

Hay là, xin lỗi, em sai rồi?

Nhưng bất kể tôi đã chuẩn bị nói gì, suốt một tháng, Giản Ngôn Chi không hề xuất hiện trước mặt tôi.

Ba mẹ tôi cũng ít nhắc đến ba của đứa bé trong bụng tôi, cứ như thể tôi tự mang t h a i vậy.

Cho đến đêm đầu tiên khi sắp bước vào giai đoạn chờ sinh, tôi ăn quá nhiều nên khó ngủ, nhắm mắt lại, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Giản Ngôn Chi lặng lẽ bước đến bên tôi, anh nắm lấy tay tôi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi một cách rất ân cần.

Trông có vẻ rất thuần thục.

Tôi mở mắt ra, nắm lấy tay anh ấy.

"Giản Ngôn Chi."

Tôi gọi tên anh.

Anh ấy cúi đầu xuống, dưới ánh trăng, tôi mơ hồ thấy được bộ râu lởm chởm trên mặt anh, trong mắt anh còn ánh lên sự hoảng loạn và bất an.

Nhưng cuối cùng, anh cúi đầu, hết lần này đến lần khác hôn lên đầu ngón tay tôi.

"Dao Dao, em đừng bỏ rơi anh được không."

Anh nói, "Em đừng rời bỏ anh."

Lần đầu gặp mặt, tôi không khỏi rung động vì ánh mắt này, và đến giờ vẫn thế.

11,
Sau cái đêm ấy, mối quan hệ giữa tôi và Giản Ngôn Chi đã trở lại như trước.

Anh ấy bắt đầu trở nên cẩn trọng hơn, giống như một con thỏ, luôn lo lắng, bất an.

Tôi không khỏi thấy buồn cười về những suy nghĩ trước đây của mình.

Tôi đã ở bên anh ấy suốt bao năm qua, tại sao lại có thể nghi ngờ người mình yêu chỉ vì vài dòng chữ mơ hồ chứ?

"Em sẽ không rời đi, em hứa."

Tôi trấn an anh hết lần này đến lần khác.

Ngày tôi vỡ ối, đúng lúc Lạc Xuyên vừa hoàn thành công việc và bay về thăm tôi.

Khi thấy tôi đau đến mức không nói được lời nào, cô ấy đã lao vào quát mắng Giản Ngôn Chi một trận trước cửa phòng sinh, giọng to đến mức tôi nằm trong phòng sinh cũng nghe rõ mồn một.

"Tất cả là do anh! Nếu không phải lúc đó anh cãi nhau với A Dao, khiến cô ấy suy nghĩ lung tung, cô ấy cũng sẽ không bỏ chạy!"

"Nếu y học có thể làm được, tôi thật sự muốn để anh thay A Dao vào trong đó chịu đau! Aaa, đàn ông đều là lũ k h ố n n ạ n! Tống Tri Hàn, anh đứng đó nhìn cái gì!? Anh cũng vậy!"

Tôi: "..."

Có chút buồn cười.

Xem ra cô ấy đã quay lại với Tống Tri Hàn, nhưng lần này, trong lòng tôi không có bất kỳ sự bất an nào, bởi vì Lạc Xuyên đã suy nghĩ kĩ càng trước khi đưa ra lựa chọn, không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh.

Khi sinh xong và được đưa ra ngoài, Lạc Xuyên rưng rưng nói chuyện với tôi một hồi, cuối cùng, dưới ánh mắt nháy nháy liên tục của Giản Ngôn Chi, cô ấy mới chịu rời đi cùng Tống Tri Hàn.

Cô gái ấy vẫn còn luyến tiếc, lườm Tống Tri Hàn một cái, rồi hẹn vài ngày nữa sẽ đến thăm tôi.

Ba mẹ tôi cũng rất lo lắng, họ ở lại với tôi rất lâu, đến khi tôi ngủ một giấc tỉnh dậy, hai người mới chịu đi về nhà.

Giản Ngôn Chi đứng bên giường, bối rối nhìn tôi, trong mười mấy cái liếc mắt chỉ có một hai cái hướng về phía đứa bé mới sinh, dường như nếu không phải tôi bế, anh ấy sẽ chẳng thèm nhìn nó.

Anh cúi đầu đưa nước cho tôi uống, ngón tay khẽ chạm vào đôi môi còn vương m á u của tôi, khẽ nói: "Xin lỗi."

Tôi nhéo má anh một cái.

"Để em kể cho anh nghe một câu chuyện nhé." Tôi nói.

Tôi kể hết mọi chuyện về tiểu thuyết, về việc tái sinh cho anh nghe.

"Có phải nghe như một câu chuyện cười không?" Tôi cười hỏi anh.

Nhưng điều bất ngờ là, sau khi nghe xong, Giản Ngôn Chi im lặng một lúc, rồi cúi đầu hôn lên trán tôi.

"Dao Dao." Anh nói, "Trước khi gặp em, anh là người ưa bạo lực. Nếu em không đến tìm anh, có lẽ, anh sẽ giống như lời em nói, và rồi hoàn toàn phát đ i ê n."

"Thực ra khi đó anh quen biết Lạc Xuyên, chỉ là vì anh biết em đã quan tâm đến cô ấy suốt bao nhiêu năm, nên anh ghen tị, anh muốn tiêu diệt người mà em chú ý."

Giản Ngôn Chi nhìn đi chỗ khác một chút, thở dài, "Anh có rất nhiều suy nghĩ đen tối không dám nói với em, tất cả những điều đó đều thật sự tồn tại, anh sợ em biết những điều này nên mới giấu em. Không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này."

Tôi sững sờ một chút: "Vậy nên việc Lạc Xuyên luôn mua được trái cây là vì..."

"Là anh gửi đến."

Anh thừa nhận, "Nếu thật sự như em nói, đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết."

"Dao Dao, anh rất biết ơn vì em đã đến đây, đến bên cạnh anh và yêu thương anh, giúp anh thoát khỏi số phận trở thành nhân vật phụ trong thế giới của người khác."

Giản Ngôn Chi lại hôn lên đầu ngón tay tôi, lặp lại: "Cảm ơn em đã đến và yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro