2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4
Khi nhận được cuộc gọi từ tài xế, đã là mười giờ tối.

Sau khi từ công ty trở về nhà, tôi tắm rửa qua loa rồi cắm sạc điện thoại, hàng loạt cuộc gọi nhỡ đã ập đến.

Chưa kịp mở ra, chuông điện thoại lại vang lên.

Tôi nhấc máy, giọng nói đầy lo lắng của tài xế vang lên từ đầu dây bên kia.

"Cô chủ, tôi không đón được cậu Giản."

Giọng ông ấy lẫn trong tiếng gió bão dữ dội, "Tôi đã chờ từ bảy giờ đến giờ, gọi điện cho cậu ấy cũng không được, tôi cũng đã đến lớp tìm một lượt, nhưng không thấy ai. Sau khi hỏi thăm mới biết, hai thiếu gia khác của nhà họ Giản đã dẫn người đi rồi."

"...Sao không liên lạc với tôi sớm hơn?"

Nói xong, tôi mới nhớ ra điện thoại của mình đã hết pin từ lâu, lập tức cảm thấy đau đầu, tôi nói xin lỗi hai câu rồi vội nhảy xuống giường, gọi vài người cùng tôi đến trường tìm người.

Chuyện bất ngờ này đã làm xáo trộn kế hoạch hàng ngày của tôi, suýt nữa thì tôi quên mất hai tên khốn nạn nhà họ Giản, những kẻ luôn "chăm sóc" Giản Ngôn Chi, để chúng có cơ hội gây rối.

Lúc mới làm thân với Giản Ngôn Chi, hai người này cũng không ít lần tỏ ra thách thức trước mặt tôi.

Nhưng vì gia đình tôi lúc đó đang ở thời kỳ đỉnh cao, mạnh hơn nhà họ Giản một chút, nên hai người kia mới bị gia đình cảnh cáo, không dám làm gì tôi.

Chỉ là, khi sóng gió vừa ập đến, dù tôi đã nhanh chóng nhận ra và loại bỏ mối nguy, tránh được những hậu quả như trong nguyên tác, nhưng gia đình tôi vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều.

Có lẽ hai tên đó đã nghe được tin đồn nửa thật nửa giả ở đâu đó, nghĩ rằng tôi sắp rơi vào cảnh khó khăn, nên mới định trút hết oán hận bị kìm nén bấy lâu nay.

Sau khi lục soát trong trường nửa ngày, cuối cùng tôi cũng tìm thấy Giản Ngôn Chi trong một căn phòng chứa đồ nhỏ không ai để ý tới.

Trước cửa căn phòng nhỏ vẫn còn vài người canh gác, tôi không ngần ngại ra lệnh cho những người đi cùng khống chế chúng, rồi cầm cây gậy sắt đập vỡ cánh cửa bị khóa.

Người ngồi trên bàn đang nắm lấy cổ áo Giản Ngôn Chi, định giáng thêm một cú đấm nữa vào mặt anh ấy.

Hai tên cậu ấm nhà họ Giản không có mặt ở đó, có lẽ vì thấy bẩn, nên đã để lại người canh gác rồi rời đi.

Dưới ánh đèn mờ mờ, tôi nhìn thấy trên gò má Giản Ngôn Chi, nơi mà tôi cố gắng lắm mới nuôi thêm được chút thịt lại xuất hiện một vết bầm tím.

Lửa giận bùng lên trong tôi, tôi ra lệnh cho vệ sĩ đè người ngồi bàn trước xuống đất, đạp cho một phát.

"Thẩm Dao Dao, sao cô lại ở đây?!"

Người ngồi trên bàn vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng khi nhìn thấy tôi cẩn thận đỡ Giản Ngôn Chi dậy, cậu ta lại nghiến răng nghiến lợi nói, "Cô bị Giản Ngôn Chi lừa rồi, nó là một tên khốn! Nó chỉ lợi dụng cô mà thôi!"

Sau khi ném gọn gàng đám người đó vào đồn c ả n h s á t, tôi đưa Giản Ngôn Chi lên xe, đưa cho anh một chiếc khăn để lau tóc.

Từ khi tôi tìm thấy anh đến giờ, anh vẫn không nói một lời nào, ánh mắt cũng lảng tránh, không dám nhìn tôi.

Tôi bảo tài xế kéo tấm ngăn giữa lên, ngồi sát bên cạnh: "Cậu định im lặng đến bao giờ?"

Giản Ngôn Chi: "..."

Anh nắm chặt rồi lại thả lỏng chiếc khăn, cuối cùng vẫn lên tiếng: "Nó thích cậu."

? Sao chủ đề lại lạc đến đây rồi?

Thấy tôi không đáp ngay, Giản Ngôn Chi tiếp tục: "Nó không được phép thích cậu."

Đôi mắt xinh đẹp đó cuối cùng cũng nhìn thẳng vào tôi, tôi không kìm được mà nín thở, chỉ biết nhìn anh, chờ đợi đôi môi đó nói tiếp.

Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy, trên mặt Giản Ngôn Chi vẫn còn vết thương, chẳng có gì đẹp, nhưng tôi lại không thể rời mắt.

"Cậu có thể không thích nó không?"

Chờ mãi anh mới thốt ra những lời này, dường như đã dùng hết mọi dũng khí, cả người như muốn chui vào kẽ hở ở ghế.

"Cậu cố ý để người ta đ á n h sao?" Tôi hỏi.

Anh không trả lời, nhưng từ phản ứng ấy, tôi đã hiểu.

Tôi buồn cười, túm lấy khăn của anh, mạnh tay lau đầu anh hai lần: "Cậu không được phép làm tổn thương chính mình."

"Nếu muốn, cứ nói với tôi."

Nghe thấy câu này, mắt Giản Ngôn Chi lập tức sáng rực lên.

Thật ra tôi đã đoán được một chút, sau ngần ấy thời gian bị cô lập và b ắ t n ạ t, anh ấy không thể nào hoàn toàn trong sáng như tờ giấy trắng, anh ấy cũng sẽ có những toan tính riêng, sẽ có góc tối của riêng mình.

Nhưng anh ấy luôn che giấu rất kỹ những điều đó khi ở trước mặt tôi.

Dù ban đầu anh có tiếp cận tôi với mục đích gì khác thì cũng chẳng sao, bởi vì tôi cũng có mục đích mà, nhưng đã lâu như vậy rồi, tôi vẫn có thể nhận ra người đó có chân thành hay không.

Có lẽ đây là tác dụng duy nhất của việc có ký ức của kiếp trước.

Anh thở gấp một lúc, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã kịp thời dùng khăn phủ lên, bịt miệng anh lại.

"Tôi không yêu sớm đâu." Tôi cười nói, "Để lên đại học rồi tính."

5
Có những thứ không cần nói ra nhưng cả hai đều hiểu, dù vẫn chưa có danh phận chính thức, nhưng việc tôi và Giản Ngôn Chi đi cùng nhau đã trở thành điều hết sức bình thường.

Tất nhiên, cách chúng tôi đối xử với nhau vẫn không có gì thay đổi, điều khác biệt duy nhất là Giản Ngôn Chi đến nhà tôi thường xuyên hơn, gần như muốn dọn đến nhà tôi ở luôn vậy.

Gặp nhau nhiều, tài năng kinh doanh của anh ấy bắt đầu bộc lộ.

Ba tôi từ ngứa mắt với Giản Ngôn Chi dần dần chuyển sang vui vẻ như vừa đào được vàng.

Nhưng Giản Ngôn Chi dường như vẫn luôn trong trạng thái bất an.

Đến ngày thi môn cuối cùng của kỳ thi đại học, anh ấy đã tỏ tình với tôi ngay trước cổng trường, trước mặt ba mẹ tôi, công khai mối quan hệ này với cả thế giới, trước ống kính của các phóng viên.

Lúc đó, vẻ bất an trên gương mặt anh mới dần phai nhạt đi.

Mẹ tôi ở bên cạnh vui vẻ chụp ảnh, chúng tôi trở thành cặp đôi hoàn hảo trong mắt bà.

Dù ba tôi hơi cau có, nhưng không khí đã được đẩy lên đến mức này, và sau thời gian dài tiếp xúc, ông ấy cũng không thể ghét nổi Giản Ngôn Chi nữa, cuối cùng ông chỉ vỗ mạnh lên vai anh ấy mà không nói gì.

Không có hai tên thiếu gia kia cản trở, tin tức tôi và Giản Ngôn Chi hẹn hò nhanh chóng đến tai nhà họ Giản.

Những người đó như thể cuối cùng đã tìm ra tác dụng của việc nuôi dưỡng Giản Ngôn Chi bấy lâu nay, vui mừng khôn xiết nhận lấy chút lợi ích từ tôi và đồng ý để chúng tôi đính hôn.

Chỉ cần mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, tôi nghĩ, tương lai của mình chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.

...Nếu như cốt truyện không bắt đầu.

Để tránh kết cục trở thành bạn tốt của nữ chính, tôi đã chọn một ngôi trường không được nhắc đến trong cốt truyện để nhập học, Giản Ngôn Chi cũng theo tôi học trường đó.

Năm chúng tôi nhập học, nam chính Tống Tri Hàm chính thức tỏa sáng trong giới kinh doanh, một mình đưa gia đình họ Tống lên một tầm cao mới.

Cũng trong năm đó, Lạc Xuyên vừa vào đại học đã ra ngoài làm thêm, tình cờ gặp và vướng vào chuyện tình cảm với Tống Tri Hàm, tạo nên một mối tình dài lê thê như một mảnh vải.

Tôi nhìn Lạc Xuyên đang đứng dưới bóng cây trò chuyện vui vẻ với bạn bè, rồi lại nhìn lại tên trường.

Tại sao nữ chính lại ở cùng trường với tôi?

Không phải tôi đã thay đổi nguyện vọng rồi sao?

Lợi dụng bóng râm, tôi cầm điện thoại lên và tức giận nhắn tin hỏi thám tử tư.

Những năm qua, để theo dõi tình hình của Lạc Xuyên, tôi đã thuê một thám tử tư, chỉ để tránh cho cuộc đời mình rơi vào bi thảm, đồng thời cũng muốn giúp nữ chính tránh khỏi mối tình đầy đau khổ kia.

[Có lẽ là cô ấy đã thay đổi nguyện vọng vào phút chót?]

Thám tử tư trả lời một cách cẩn thận.

[Thì... là tôi cũng không dám làm gì vi phạm pháp luật như thay đổi nguyện vọng của người khác... Thật lòng mà nói, cô gái đó thật sự rất tốt, không phải là một con hổ hay con thú dữ đâu. Nếu cô thực sự không thích cô ấy, chỉ cần tránh xa một chút là được mà?]

Tôi tức giận, gửi một chuỗi dấu chấm than thật dài, sau đó tắt điện thoại, ném vào cặp sách.

Thám tử nói đúng, anh ta không thể kiểm soát lựa chọn của Lạc Xuyên, và Lạc Xuyên thực sự là người rất tốt.

Khi kết thúc huấn luyện quân sự, Giản Ngôn Chi thấy tôi không vui, trên đường về ký túc xá đã kéo tôi đi dạo mấy vòng, nhưng anh ấy không hỏi gì cả.

Tôi hỏi anh ấy có tò mò điều gì không?

Nhưng Giản Ngôn Chi chỉ cười và nói: "Đợi đến khi nào em muốn nói với anh thì hãy nói."

Chỉ sau vài năm, anh ấy đã trưởng thành rất nhiều, ngày càng giống với hình tượng trong nguyên tác.

Tôi ôm anh ấy, vùi đầu vào lòng anh rồi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Chưa có chuyện gì xảy ra, tại sao tôi cứ phải tự dọa mình như vậy?

6
6
Nếu tôi biết sau khi nữ chính xuất hiện sẽ xảy ra nhiều chuyện liên tiếp như vậy, tôi nhất định sẽ quay lại ngày đó và t á t mình một cái.

Điều kiện gia đình của Lạc Xuyên không tốt lắm, những năm qua tôi cũng đã cố gắng tạo cơ hội cho gia đình cô ấy.

Nhưng để tránh bị cô ấy phát hiện, hoặc có thể nói là để tránh gia đình cô ấy hiểu lầm rằng tôi đang bố thí, tôi luôn làm việc này một cách kín đáo... cho nên cũng chẳng có hiệu quả gì lắm.

... Vậy nên Lạc Xuyên vẫn đi làm thêm vào thời gian rảnh rỗi và gặp được nam chính Tống Tri Hàn.

Khi thám tử tư gửi cho tôi hình ảnh Lạc Xuyên bị vợ chưa cưới của Tống Tri Hàm b ắ t n ạ t, tôi đang bận rộn xử lý đống việc ở công ty

Tôi không làm bạn bè với Lạc Xuyên như trong cốt truyện, nhưng công ty gia đình nhà tôi vẫn bị tấn công một cách kỳ lạ, thậm chí những thứ tôi tưởng như đã giải quyết xong từ vài năm trước cũng dần xuất hiện trở lại, giống như đang chế nhạo tôi.

Nếu không nhờ Giản Ngôn Chi kiểm soát tình hình và giải quyết vấn đề giúp tôi, có lẽ tôi đã nổ tung rồi.

Ba mẹ tôi không hiểu tại sao tôi lại lo lắng như vậy, họ chỉ khuyên tôi cứ cố gắng hết sức là được, không tốt hơn trước thì cũng chẳng sao.

Nhưng khi tôi nghĩ đến kết cục trong nguyên tác, bọn họ lần lượt rời xa tôi, tôi chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đang đè lên đầu, gần như khiến tôi không thở nổi.

Sự lo lắng này lên đến đỉnh điểm khi tôi phát hiện Giản Ngôn Chi và Lạc Xuyên quen biết nhau, lại còn liên lạc với nhau nữa.

Tôi tin tưởng Giản Ngôn Chi, vì chính tôi đã nhặt một cây rau xanh không ai chăm sóc từ dưới đất bùn lên, đặt nó dưới ánh mặt trời để nó trưởng thành mạnh mẽ.

Nhiều năm bên nhau, tôi thậm chí còn hiểu anh ấy hơn cả ba mẹ ruột của anh ấy.

Tôi cũng tin tưởng Lạc Xuyên, dù không trực tiếp quen cô gái đó, nhưng qua những gì tôi tìm hiểu về cô ấy và qua miêu tả trong tiểu thuyết, tôi biết cô ấy là một người hiền lành, dịu dàng và không phải là loại người sẽ chen vào tình cảm của người khác.

Nhưng đây là thế giới tiểu thuyết, nó có nam chính và nữ chính của riêng nó, nó có cốt truyện của riêng nó.

Những thứ đó giống như một đôi bàn tay vô hình, tùy ý sắp đặt những điều mà tôi sợ dần xảy ra trước mắt tôi, khiến tôi trở nên nhạy cảm và đa nghi.

Tôi không thể biết liệu họ có bị ép buộc đi vào cốt truyện đó hay không, giống như việc tôi không thể ngăn cản được việc công ty gia đình bị tấn công, cảm giác bất lực này khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

"Dao Dao."

Giản Ngôn Chi ôm tôi nằm trên ghế sofa, tay anh vuốt ve mái tóc dài của tôi.

Anh đặt một nụ hôn lên trán tôi, trong căn phòng tối tăm của một ngày mưa, tôi như được bao bọc bởi một lớp hơi ấm, cảm thấy ấm áp và an lòng.

Trước đây luôn là tôi đưa tay ra giúp anh ấy, nhưng bây giờ, chính Giản Ngôn Chi là người sưởi ấm cơ thể tôi.

"Anh có quen thân với Lạc Xuyên không?"

Sau một khoảng thời gian do dự, tôi vẫn nói ra thắc mắc trong lòng.

Giản Ngôn Chi dừng tay lại một chút, cúi mắt nhìn tôi, rồi anh đột nhiên mỉm cười: "Chỉ là bạn cùng lớp thôi, cũng đến mức quen thân."

Trực giác mách bảo tôi rằng anh ấy đang che giấu điều gì đó, nhưng rất nhanh, Giản Ngôn Chi đã mở khung trò chuyện với Lạc Xuyên cho tôi kiểm tra.

Tôi không thấy có gì bất thường, hai người họ chỉ giao tiếp như người bạn cùng lớp mà thôi.

Nhưng trong nguyên tác, Giản Ngôn Chi là một nhân vật khá quan trọng, mối quan hệ của anh ấy với nữ chính thật sự chỉ dừng lại ở vài lần gặp mặt sao?

Hoặc có thể, trong những tình tiết mà tôi đã lãng quên, anh ấy cũng là một người có mối quan hệ phức tạp với nữ chính?

Khi chưa có gì, tôi cảm thấy không hề sợ hãi, nhưng khi đã có mọi thứ trong tay, rồi lại nhận ra những thứ này có thể mất đi bất cứ lúc nào, cảm giác đó thực sự rất tồi tệ.

Tồi tệ hơn nữa là, tôi không biết mình nên làm gì, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Tôi không thể can thiệp vào sự lựa chọn của Lạc Xuyên, cũng không có khả năng xâm nhập vào tâm trí của Giản Ngôn Chi để loại bỏ những tình cảm được thêm vào từ cốt truyện.

7
Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, hầu như tôi không thể thay đổi được gì trong cốt truyện, ngoại trừ việc kinh doanh của gia đình tôi được Giản Ngôn Chi can thiệp.

Đây vốn là kế hoạch ban đầu của tôi, nhưng vì nảy sinh thêm một số tình cảm nên những gì xảy ra hơi khác với mục đích ban đầu của tôi một chút.

Nhìn cây rau xanh chuyên tâm nhìn vào báo cáo mà không ngẩng đầu lên, tôi thở dài một hơi.

Từ khi tôi chính thức tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, ông ba bà mẹ ngốc nghếch dễ thương của tôi đã vui vẻ nhường chỗ cho tôi và Giản Ngôn Chi, tự mình chuyển ra ngoài với lý do là muốn sống cuộc sống lãng mạn.

Mối quan hệ giữa Giản Ngôn Chi và Lạc Xuyên dường như cũng không có tiến triển gì, dù tôi có nghi ngờ như thế nào, trong suốt những năm qua, tôi có thể chắc chắn tình cảm mà Giản Ngôn Chi dành cho tôi không hề thay đổi.

Anh ấy vẫn thích cười với tôi và lúc nào cũng thích ôm ôm ấp ấp, tình yêu trong ánh mắt anh ấy không thể che giấu được.

Tôi luôn cảm thán, nếu đây không phải là thế giới tiểu thuyết, tôi làm sao có thể tìm được một anh chồng chưa cưới hoàn hảo như vậy chứ?

"Dao Dao, em lại không thoải mái à?"

Nghe thấy tôi thở dài, ánh mắt Giản Ngôn Chi lập tức khóa chặt vào tôi.

Người đàn ông gần đây được dân mạng gọi là "chồng quốc dân", sánh ngang với Tống Tri Hàn đang bước đến bên cạnh bàn làm việc của tôi, cưỡng chế lấy đi tập tài liệu trong tay tôi.

"Em vẫn còn chóng mặt, nghỉ ngơi một chút rồi hãy xem tài liệu."

Dạo này, nam chính và nữ chính lại bắt đầu hợp hợp tan tan, chia tay quay lại nhiều việc đến nỗi khiến tôi không thể ăn ngon ngủ yên, thường xuyên bị đau dạ dày.

Hôm qua tôi đã đến b ệ n h v i ệ n, hôm nay mới có kết quả, tôi uể oải dựa vào ghế, nheo mắt lại.

"Ngủ một giấc, hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng quá."

Tôi xoa xoa thái dương.

Giản Ngôn Chi chưa bao giờ nói gì kiểu như tôi cứ ở nhà để anh ấy nuôi... anh ấy rất tôn trọng quyết định của tôi, anh luôn ủng hộ tôi, để tôi làm những điều mình thích, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống xảy ra khi tôi hành động liều lĩnh.

Cuối cùng, tôi vẫn phải đầu hàng, tự giác chăm sóc sức khỏe của mình, không để anh ấy và ba mẹ phải lo lắng.

Điện thoại reo lên, b ệ n h v i ệ n gửi kết quả kiểm tra sức khỏe cho tôi, Giản Ngôn Chi đứng sau lưng tôi, tiếp tục xoa bóp cho tôi và cùng tôi xem kết quả.

Bác sĩ của nói rất chi tiết, những vấn đề nhỏ mà bình thường tôi không để ý cũng được ghi chú lại, dặn tôi phải sinh hoạt như thế nào.

Giản Ngôn Chi vừa nhìn vừa gật đầu tán thành.

Khi tôi kéo xuống tin nhắn cuối cùng, tay tôi dừng lại, bàn tay đang xoa bóp cho tôi cũng dừng lại.

[Ngoài ra, dựa trên kết quả kiểm tra của cô, cô đã mang t h a i ba tháng rồi, xin hãy chú ý đến tâm trạng, không làm việc quá sức, và nhớ đến b ệ n h v i ệ n kiểm tra lại.]

......

Tôi có t h a i rồi?

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại và đọc đi đọc lại nhiều lần, vẫn không dám tin vào sự thật này.

Quay lại nhìn, Giản Ngôn Chi lộ ra biểu cảm sốc đến mức gần như sụp đổ, ánh mắt anh ấy cứ dừng lại ở hai chữ "mang t h a i" trên điện thoại và vùng bụng chưa nhô lên của tôi suốt một lúc lâu.

"Hít thở nào!"

Tôi thấy sắc mặt anh ấy có chút không đúng, vội vàng vỗ vỗ ngực anh ấy.

Anh ấy hít thở sâu vài lần, sau đó đột nhiên bế tôi lên, chuyển từ ghế làm việc sang chiếc ghế sofa mềm mại.

Vì những điều phải trải qua trong thời thơ ấu, Giản Ngôn Chi rất ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, đây là lần thứ ba tôi thấy anh ấy kích động đến mức không biết phải làm gì... lần đầu tiên là khi chúng tôi nói chuyện, lần thứ hai là khi kết thúc kỳ thi đại học và anh tỏ tình với tôi.

Giản Ngôn Chi vội vàng lục lọi bàn làm việc của mình, lấy một chiếc nhẫn ở tít trong ngăn kéo ra, anh quỳ một chân xuống, ánh mắt anh ấy sáng lấp lánh, tôi cảm giác như anh ấy sắp khóc đến nơi.

"Anh vốn định cầu hôn em." Rau xanh nhỏ có chút lắp bắp, "Anh... không phải vì em có t h a i nên mới cầu hôn, mà là anh thật sự muốn cưới em."

Anh ấy dường như trở lại như lúc đầu gặp mặt, núp sau cuốn sách, nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.

Tôi không nhịn được cười, nhận lấy chiếc nhẫn của anh ấy, rau xanh nhỏ mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bế tôi lên ghế sofa.

Nụ cười trên môi Giản Ngôn Chi không hề tắt, anh ấy rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ ngốc nghếch, hết sờ bụng tôi rồi lại áp tai lên chỗ mà bây giờ vẫn chưa nghe thấy tim t h a i, sau đó lại bắt đầu lẩm bẩm về chuyện đám cưới.

Lúc đầu tôi còn mỉm cười nhìn anh ấy, nhưng rất nhanh, tôi không cười nổi nữa.

Những ký ức như sóng lớn dâng trào như muốn n u ố t c h ử n g tôi, những ký ức lờ mờ dần hiện rõ trong đầu khiến tôi trở nên hoảng loạn.

Tôi nhớ ra rồi.

Giản Ngôn Chi không chỉ là một nhân vật bình thường, trong nguyên tác, anh ấy chính là nhân vật phản diện, vì không yêu được Lạc Xuyên, anh ấy đã hủy diệt cả gia đình họ Thẩm chúng tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro