ANH À, ĐÃ KHÔNG CÒN CƠ HỘI NÀO NỮA CHO ANH NỮA RỒI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé...Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh...Anh xin lỗi...nhiều...."

Phúc nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở...! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất "Anh" rồi không?Không! Không được thế ! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắn cho anh :

"Đừng bỏ em!"

Nhưng tổng đài không báo chuyển...Bất lực, Phúc chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ...

Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến Phúc bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng...Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt Phúc tiều tụy...Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Phúc sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!

Nó bồi hồi..."Anh" đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế...! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!

Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Phúc có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Phúc vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúc "Anh" ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi...

Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lam – cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ...Áp mặt vào bờ vai anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi "Anh" và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi...!

Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí ? Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu...

U nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu:

"Now, you are leaving me.

Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh. Hỡi, gió ơi có bay về xa?

Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh..." Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một thằng con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :

- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?

Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :

- Ơ. Cửa của nhà em à?

- Không – Phúc bực mình – Nhưng anh không thấy là đang nắng à?

- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ – thằng con trai phì cười.

- Em không thích nắng! – Phúc gắt nhẹ.

Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :

- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế ?

- Chuyện của nhà anh à? – nó phản bác.

Với tay đóng cánh cửa, thằng con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :

- Những mà não hết cả lòng!

- Chả liên quan...

Phúc tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :

- Anh là Minh. Làm quen nhé?

- Ừm...

- Thế em tên gì?

- Ừm – Phúc lơ đãng.

- Tên là "Ừm" á? Bố mẹ em vui tính thế?

Phúc giật mình, bẽn lẽn :

- À nhầm...Phúc. Hoàng Phúc ạ.

- Tên chả hợp với người gì cả – Minh tủm tỉm.

- Ơ hay – Phúc trố mắt – Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?

- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì...

- Mặt làm sao? – Phúc cáu.

- Mặt thì cứ như..."Hot girl Hoa Quả Sơn" ý...

Phúc trợn mắt :

- Anh bảo em giống khỉ á?

- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.

Phúc làu bàu :

- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.

Minh nhăn nhở :

- Cười phát anh xem nào – mồm nói, tay kéo miệng Phúc ra tới tận mang tai – Đấy, giống người hơn rồi ấy.

- A a a a a a a a a a a ! – Phúc kêu thất thanh – Đau! Anh bị điên à?

Minh thả tay ra, lè lưỡi :

- Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.

- Vầng – Phúc bĩu môi – lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!

Minh bật cười :

- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!

Thấy Phúc im lặng, nó lại bắt chuyện :

- Em đến đây làm gì?

- Thế anh đến đây làm gì? – Phúc vặn vẹo.

- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học...

- À ra thế – Phúc mỉa mai – tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái "toạch"...

- Không. Năm ngoái anh đi du học...

- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?

- Hờ...Anh thích thế ấy.

- Đúng là điên mà...

Minh trầm ngâm :

- Thực ra...Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và...qua đời...

Phúc quay sang Minh, đôi mắt mở to.....- Em xin lỗi...

- Ừ không sao – Minh nói nhỏ – Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.

Minh lại đùa được ngay. Phúc cười,nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :

- Anh hay thật ý!

Minh đổi chủ đề :

- À mà...Hình như em đang có chuyệnbuồn đúng không?

- Vâng...Sao anh biết ? – Thở dài.

- Dự thế – Minh nháy mắt.

- Dự chuẩn rồi đấy – Phúc cười chua xót.

- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?

- Chết rồi...

- Làm sao chết?

- Trèo cây ớt, ngã, chết...

- Kết thúc có hậu đấy – Minh phá lên cười.

- Em đùa...- Phúc cụp mắt.

- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu giúp được thì anh sẽ giúp...

Phúc nhăn mặt :

- Em buồn thật mà.

- Vì sao?

- Bị...đá.

- Đau lắm không?

- Đau – Phúc thở hắt ra.

Nhắc đến chuyện đó, Phúc lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, Minh nhẹ nhàng :

- Em còn yêu người ấy không?

- Có...- Phúc rụt dè.

- Níu đi, kéo đi...

- Tuột rồi, người khác nhặt rồi...Hì...

- Đòi lại.

- Mặt em mỏng...

- Là sao?

- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng...- Phúc nghẹn ngào.

Minh bật cười :

- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.

- Vâng...

- Thế em...có hận người đó không?

Phúc quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :

- Có...

- Muốn trả thù không?

- Muốn...

- Biết cách trả thù không?

- Không...

Phúc ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.

- Anh nói cho em đi?

- Đó là...Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.

Phúc ỉu xìu :

- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.

Minh đứng dậy vươn vai :

- Haiz...Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải...mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...

- Dạ...

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :

- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.

- Vâng.

Phúc ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :

- Này..!

- Sao hả anh?

Minh vẫy vẫy tay :

- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!

- Vâng – Phúc cười híp mí.

Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Phúc nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, khôngphải dùng thuốc ngủ...

Ngày hôm sau, Phúc háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng "Bộp" rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.

- Ah! Anh Minh!

Minh kéo ghế ngồi xuống :

- Sao mặt vẫn xị ra thế này?

- Em tưởng anh cho em leo cây – Phúc lẩm bẩm.

Min...h phì cười :

- Leo đến đoạn nào rồi? Xuống đê...

Phúc không trả lời, nó nhìn tay Minh hất hàm, hỏi :

- Cái gì thế kia?

- À, con lật đật. Em nhìn này...

Minh thả mạnh con lật đật xuống mặt bàn, nó lắc lư, chao đảo một hồi lâu rồi dừng lại, đứng thẳng như vị trí ban đầu. Phúc tròn mắt, vẻ chưa hiểu "Thế này là thế nào". Minh giảng giải :

- Em thấy không. Con lật đật này, dù em có ném nó xuống đất mạnh như thế nào chăng nữa, dù nó có bấp bênh đến bao lâu chăng nữa, thì cuối cùng, nó vẫn hiên ngang đứng dậy...

Phúc đưa tay đón lấy con lật đật xinh xắn từ Minh, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nó.

- Anh nói như nhà triết học ấy.

- Ừm...Bố đã từng dạy anh thế mà.

Bỗng cả hai cùng im lặng. Minh vân vê mãi những trang giấy của cuốn sách nó cầm trong tay, còn Phúc cứ lặng lẽ ngồi nhìn con lật đật chuyển động. Chợt Minh lên tiếng:

- Này! Muốn đi ăn kem không?

- Dạ? – Phúc ngơ ngác.

- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.

- Ok! – Phúc thích thú – Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.

- Em ăn tham lắm hả? – Minh đùa.

- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi...

Phúc phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.

Quán kem đầu hè không đông lắm. Phúc gọi to :

- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ...!

Minh vờ nhăn mặt :

- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý...

- Ơ cái anh này, kem ngọt mà...

- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.

Phúc khúc khích :

- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ...

Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Phúc thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Phúc trẻ con quá chừng..!

- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?

- À ừ...- Minh lúng túng – Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.

- Á à! Trêu em!

Rồi Phúc tự nhiên, xúc một thìa kem từ ly của Minh, ấn vào miệng thằng bé :

- Ăn đi này.

Bị bất ngờ, Minh không kịp phản ứng, miệng nó nhoe nhoét chocolate. Nó ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Phúc bò lăn ra cười. Mặt Minh đỏ rần rần.

- Minh mèo! Hê hê...

- Anh lại bôi hết chỗ kem này vào mặt em bây giờ – Minh hăm dọa.

Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Mấy chị phục vụ đứng gần đó cũng phải đưa tay che miệng... Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng Phúc đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :

- Anh!

"Anh" đang đi cùng Lam, người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt Phúc ngây dại...Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy Phúc, thì thầm điều gì đó vào tai "Anh", rồi bước nhanh đến bàn Phúc đang ngồi :........

- Chào ấy!

...Phúc cố rặn một nụ cười xã giao :

- Ừm..! Chào ấy.

Không để Phúc đợi lâu, Lam lên tiếng :

- Phúc này... Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời...

- Tớ...

- Đừng giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Huy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa...Được không?

Nói rồi, Lam kéo tay "Anh" đi thẳng. Phúc ngồi im, không phản ứng, nước mắt ứa ra khổ sở. Nó cứ nhìn chằm chặp vào ly kem đang chảy ra gần hết. Minh lo lắng lay lay vai nó :

- Phúc à...Em sao thế?

Phúc òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Minh cuống cuồng an ủi :

- Thôi...đừng...Ngoan nào...Đừng khóc...

Phúc gục vào vai Minh, nước mắt ướt đẫm áo. "Anh" liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh...

Buổi đi chơi với Minh đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của "Anh" làm tất cả như tan thành mây khói. Phúc trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Minh rụt rè đề nghị :

- Về nhé?

- Vâng – Phúc đáp nhẹ như gió.

+++

Phúc ghét màn đêm. Nó làm Phúc nhớ đến "Anh" khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Phúc âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Phúc đã hết bao nhiêu nước mắt vì"Anh". Phúc bày la liệt trên giường những kỉ niệm : là con mèo bông "Anh" tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện "Anh" cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay "Anh" làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười "Anh" ngập tràn hạnh phúc...Phúc sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng...phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm :

"Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên

Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em...

Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên

Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây

Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến

Về những kí ức ngọt ngào cả anh và em không bao giờ quên

Nắng vương nhẹ vào tóc em cuốn theo xúc cảm nơi anh

Để cho tâm hồn bay theo làn gió lên từng áng mây của trời xanh..."

Nhiều ngày sau, Phúc sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết...

Một ngày nọ, trong lúc dọn phòng, Phúc phát hiện con lật đật mà Minh tặng nó hôm lâu đang nằm im lìm một góc. Phúc vô thức thả con lật đật xuống sàn. Nó vẫn lắc lư, vẫn chao đảo, và cuối cùng, vẫn trở về vị trí cũ..! Phúc lại nhặt lên, rồi thả tiếp. Hàng chục lần, con lật đật vẫn kiên cường đứng vững. Lồng ngực Phúc đau nhói. Bỗng như nhớ ...ra điều gì đó, Phúc bật dật, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Phúc xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng :

- Minh!

Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Phúc, nó mỉm cười không hề ngạc nhiên :

- Chào cô gái!

- Hôm nào anh cũng đến đây à? – Phúc bước vào, thắc mắc.

- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em...

Lặng yên một lát, Phúc lên tiếng :

- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ...trả thù, anh dạy em đi...!

- Em còn giữ con lật đật không? – Minh hỏi.

- Có – Phúc hớn hở chìa con lật đật đang cầm trên tay ra – Chính vì nó mà em mới hiểu được vấn đề đấy!

- Tốt!

Phúc ngồi xuống bên cạnh Minh, nó đưa mắt chờ đợi.

- Em muốn...viết lại cuộc đời mình không?

- Là thế nào hả anh? – Phúc nghiêng nghiêng đầu.

- Nghĩa là, viết một câu chuyện về chính em ấy. Về những vấp ngã, và cách em đứng dậy đầy kiêu hãnh?

- Em dốt văn lắm...- Phúc xị mặt.

- Ồ không – Minh xua tay – Đừng nghĩ đến cách hành văn, hãy viết bằng cảm xúc, như là em đang viết Nhật kí ấy. Có lẽ cách này không giúp em quên được hoàn toàn, nhưng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

- Vâng!

Phúc nhoẻn miệng.

- À mà, em quên mất. Cho em số điện thoại của anh đi...

+++

Mấy ngày hôm nay, tinh thần Phúc đã có bước tiến triển rõ rệt. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám tới lớp, lại xà vào buôn chuyện tưng bừng với mấy con vịt bàn dưới. Đêm đến, lạch cạch bàn phím online chat chit với Minh. Minh toàn làm nó bất ngờ, vui vẻ. Một lần, Minh hỏi nó :

- Phúc này...

- Dạ?

- Em yêu anh không? Hehe...

- Không! – Phúc lém lỉnh.

- Không yêu anh thì...chó nó yêu...

- Á à ! Thế thì em nghĩ trên đời này cũng khá nhiều chó đấy!

- Đâu – Minh toe toát – Ý anh là, em không yêu anh thì...chó nó yêu anh

- Hahahahahahahaha...

Phúc cười nghiêng ngả. Lâu rồi nó mới vui như thế.

Hằng ngày, cứ đều đặn, 5h Phúc có mặt ở thư viện đợi Minh. Minh sẽ đến cùng ôn bài với Phúc, giúp nó giải quyết những bài toán khó chỉ trong vài phút. Và chỗ ngồi bên cửa sổ đóng kín quen thuộc là nơi không hề thay đổi. Có lần, Minh thắc mắc :

- Sao lúc nào em cũng chọn chỗ ngồi này vậy? Nó có gì đặc biệt à?

Phúc ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, hồi lâu, nó bảo :

- Vì đây là nơi...nắng không đến...

Minh thở dài ngán ngẩm :

- Em sống trong bóng tối quen rồi à?

- Vâng ạ.

- Kiểu gì cũng có ngày anh phải mang em phơi bày ra ánh sáng.

- Đố anh đấy.

- Đừng có thách nhà nghèo mút tay...

- Tởm quá đấy Minh ạ...!

Phúc cười ngặt nghẽo. Thời gian khiến nó và Minh trở nên gần nhau hơn, không còn khoảng cách. Minh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là trung tâm tư vấn, vừa là cái gì đó đối với Phúc, rất khác biệt...

+++

2 tháng sau, sát cái ngày cả Phúc và Minh đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, Phúc gọi điện rủ rê :

- Minh Minh! Đi cafe không anh?

- Em đừng gọi anh là Minh Minh....Nghe điêu lắm.

- Kệ em! Thế anh có đi không?

- Có.

- Có thì luôn và ngay đi chứ lại.

Lại một buổi chiều đầy nắng...Quên nói rằng, Phúc đã không còn sợ nắng...chẳng biết tự khi nào nữa. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí. Phúc vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu "Anh", đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi "địa bàn hoạt động". Minh ra quầy gọi đồ uống, Phúc ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Hương quay lại, ngỡ ngàng :

- "Anh"..?!!

Phúc đứng phắt dậy, nhìn anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :

- Phúc...anh xin lỗi...

Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.

- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích...quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn....yêu anh...Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày...Và...Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?

Tai Phúc như ù đi. Nó vẫn nhìn anh trân trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Minh quay lại bàn, Minh ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, nó định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai người nóichuyện. Phúc chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :

- Anh ạ...Có lẽ nên giới thiệu với anh, những dòng anh mới đọc trên blog em, thực ra chỉ là một câu chuyện, em sáng tác. Nhân vật nam chính có vẻ giống anh...Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ...- Rồi Phúc quay sang nắm nhẹ bàn tay Minh – Và anh biết đấy... Đây là bạn – trai – mới của em!

Phúc nhấn mạnh từng tiếng một, nó siết chặt tay Minh hơn. "Anh" ngạc nhiên hết sức, "Anh" lắp bắp :

- Phúc...Anh biết em cố tình làm thế này để khiến anh phải dằn vặt...Anh đã hối hận rồi mà...

- Anh không hiểu à? – Phúc châm chọc – Đáng lẽ em không thể xóa đi hình ảnh của anh nhanh đến thế. Nhưng anh thử nghĩ mà xem, lúc em tuyệt vọng, em cần anh biết bao, thì anh đã ở đâu nào? À ừm...Cả Đình Lam người yêu bé nhỏ của anh nữa, sao bạn ấy không xích anh vào để anh đỡ chạy lung tung rồi lại mất công tìm kiếm nhỉ?

- Em...

"Anh" tím mặt. Phúc vẫn tiếp tục :

- Rồi anh sẽ thấy, chẳng có ai yêu và hiểu anh nhiều như em đâu. Nhưng mà thôi, em nghĩ là...anh không xứng. Còn bây giờ, em không muốn lựa chọn, em – yêu – người – yêu – em..! Anh đi đi...!

"Anh" bàng hoàng nhìn Phúc.

- Ai đã khiến em trở nên như vậy...?

- Đừng hỏi, anh biết câu trả lời cơ mà...

"Anh" tức giận, hầm hầm bước ra khỏi quán. Phúc không nhìn theo anh, giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng kèm theo đó là một nụ cười...Lúc bấy giờ, Minh mới lên tiếng :

- Nói dối...!

Phúc ngậm ngùi :

- Em quên Huy thật rồi...

- Không – Minh quay mặt đi – "Em – yêu – người – yêu – em" ấy...!

Hai má Phúc đỏ bừng, bàn tay nó vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay Minh, ấm áp :

- Nói thật đấy...

- Gì cơ? – Minh quay lại.

- Xin thề...! Em nói thật...

+++

Tháng 7 nắng vàng rực rỡ. Người ta thấy bên kia đường, một con bé sung sướng reo to :

- Người yêu ơi! Em đỗ rồi...! Hứa sẽ đưa em đi chơi thì thực hiện đi !!!

Và nhảy cẫng lên, ôm chặt anh chàng cao lêu nghêu, vẻ mặt đang cực kì hạnh phúc. Đó là Phúc! Minh nhìn nó trìu mến :

- Anh đào tạo cơ mà. Người yêu giỏi lắm. Bây giờ muốn đi đâu cùng anh nào?

Phúc cười hiền nhìn Minh, thỏ thẻ :

- Đi đâu cũng được, đi suốt cuộc đời...

Hai cái bóng tựa vào nhau, đổ dài trên con đường đầy nắng...Đâu đó vang lên đoạn cuối của một bản tình ca :

"...Nếu còn nhớ ngày hôm qua, xin đừng để nắng tắt dần..."... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uni5